Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 25: Phỏng Vấn (2)




Đông Á Đại Lục tầng lớp tu đạo đông đảo, thế nhưng tu đạo, không nghĩa là gắn liền với con đường trường sinh. Ngay cả những bậc tiền bối có tu vi cao thâm trong truyền thuyết như Tiên Thiên Đạo Sư cũng có ngày phải về với thiên địa.
Chính vì vậy, giống như những bậc đế vương Địa Cầu, những tu luyện đạo nhân sau khi chết đi, dựa vào thứ bậc tu vi và sự trọng vọng của giới tu đạo, tùy thời có thể lập mộ địa. Những mộ địa này về cơ bản không khác so với mộ địa người thường là mấy. Ngoài ẩn chứa vô số kho báu, thậm chí là cả tuẫn táng đồ đệ theo cùng là cũng có khả năng. Thế nhưng trường hợp tuẫn táng đồ đệ theo cùng sư phụ, Đông Á Đại Lục lại cho là bàng môn tà đạo, chỉ có một số ít môn phái áp dụng lệ tục này. Những môn phái áp dụng lệ tục này đều bị toàn bộ giới tu đạo lên án, liệt vào danh sách Ma Đạo.
Mộ địa kiến tạo cơ bản nhất luôn luôn phải có ba thứ kết hợp. Chính là, trận pháp, địa thế, và cả pháp bảo tuẫn cùng. Ba thứ này mỗi thứ đều không thể thiếu, mỗi một mộ địa của tu luyện đạo nhân khi kiến tạo phải bố trí sao cho phù hợp đầy đủ, để mộ địa đó không chỉ là nơi tu luyện đạo nhân an nghỉ, mà nó còn là một khốn trận sát trân, vừa là nơi đắc địa linh khí, lại có pháp bảo kho tàng cực kì quý giá.
Phàm là những mộ địa được kiến tạo càng đảm bảo những nguyên tắc này càng khiến tu luyện đạo nhân được kiến tạo mộ địa đó, sau khi chết đi linh hồn có thể đảm bảo được pháp lực, đi về Minh Giới cũng không bị người ta bắt nạt.
Đế vương kiến tạo mộ địa thì lại khác, về cơ bản họ xây dựng mộ địa đều dựa vào sự hoành tráng, số nhân mạng hay hình nhân thế mạng chôn cùng cũng có ý nghĩa rất to lớn, bậc đế vương khi chết đi đều muốn mang theo tùy tùng, thậm chí cả một đội quân lại càng tốt, điều đó không chỉ thể hiện sức mạnh và quyền lực của đế vương đó khi còn sống, mà nó còn thể hiện khát vọng muốn có một chỗ đứng tốt sau khi đến Minh Giới.
Một phần nữa trong mộ địa đế vương cũng phải nhắc đến, mộ địa đế vương một số cũng bắt chiếc theo kiểu mộ địa của tu luyện đạo nhân, không chỉ có sự hoành tráng, mà họ còn muốn kết hợp cả ba yếu tố, trận pháp, địa thế, vật báu. Phàm đế vương là người thường, không thể tạo ra trận pháp, thế nhưng họ lại có thể cậy nhờ vào cơ quan bẫy rập, một hình thức thông dụng và phổ biến nhất ở các mộ địa đế vương. Về địa thế, không thể chọn được địa lợi sung túc linh khí như là tu luyện đạo nhân, nhưng dưới trướng đế vương luôn có các thầy phong thủy, có ánh mắt tinh tường, địa thế lượng chọn là long thế, hoặc thiên thế, không chỉ đảm bảo cho khí vận vương triều đế vương khi đó, mà nó còn đảm bảo cho xác đế vương kể cả có chết đi vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, thật khí thế. Về mặt vật báu, người thường thứ quý giá nhất đều là vàng bạc châu báu, đế vương cũng coi vàng bạc châu báu như chân bảo. Phàm mộ địa đế vương chứa nhiều nhất là thứ này, vàng bạc châu báu không chỉ có ý nghĩa là để đế vương thể hiện sự giàu có, mà nó còn có ý nghĩa dùng để đế vương sau khi chết đi, có một khoản khí tài trong tay, có thể xây dựng lại được thế lực ở Minh Giới, không bị người ta khi dễ.
Lại nói đến Minh Giới, minh giới là một nơi trong truyền thuyết, người ta chỉ rỉ tai nhau đồn đại, nơi đó là nơi người thường hay tu luyện đạo nhân chết đi, đều đi đến đó. Sống một cuộc sống ở thế giới thứ hai, có thể vào tầng lớp thượng tầng của Minh Giới thì sống hạnh phúc không kém gì nhân gian, nếu vào phải tầng lớp thấp, bị đầy đọa thì thật Minh Giới chính là địa ngục trong truyền thuyết, nơi ấy tồn tại những thứ đáng sợ.
Truyền thuyết lại kể rằng, người ta sau khi vào Minh Giới, nếu có thật nhiều tiền tài, có thể hối lộ cho bọn cai dịch ở đấy chút tiền, chúng sẽ không đầy ngươi vào địa ngục. Nhưng nếu ngươi không có tiền, thì cho dù ngươi ở trần gian có sống tốt đến bao nhiêu, cách cánh cổng địa ngục cũng không xa lắm.
Còn phàm là đế vương đến Minh Giới, bọn cai dịch tiếp nhận đương nhiên sẽ bỏ qua, đặc cách vào tầng lớp thượng tầng Minh Giới, sống xa hoa như ở trần gian, đế vương nào càng có nhiều quân binh tuẫn theo cùng, ở Minh Giới đương nhiên được kính trọng. Tu luyện đạo nhân cũng tương tự, hồn thể có tu vi càng cao, không những vậy mộ địa lại rắn chắc đầy đủ tài bảo, cũng được đặc cách vào cao tầng Minh Giới, thậm chí còn có thể tiếp tục tu luyện một lần nữa.
Vì vậy, mộ địa, thực ra dễ hiểu một chút, có thể hiểu nó như là thân thể của bạn ở Minh Giới, nếu có một cái thân thể cường hãn, khỏe khoắn. Chính là những mộ địa được tu bổ cẩn trọng, thì bạn sẽ càng mạnh hơn trong Minh Giới, càng được người ta coi trọng. Mộ địa ở trần gian bị xâm phạm, con người đó ở Minh Giới cũng không sống được yên ổn. Giống như người ta trộm mộ chẳng khác nào người ta đâm anh một nhát dao vậy.
Mộ địa bị sụp đổ hoặc tàn phá, ở Minh Giới anh cho dù cường hãn đến đâu cũng bị mất đi thân phận, lập tức bị đầy đọa xuống tầng lớp cấp thấp, có thể nhìn thấy cửa Địa Ngục rồi.
Vì vậy có thể nói, một người kiến tạo mộ địa, với một người chỉ là một cái hố huyệt, sau khi chết đi, không cần đoán cũng biết thân phận người kia sau khi đến Minh Giới sẽ trải qua tình trạng gì. Chỉ có thể cho thêm một chút vàng mã, hi vọng người thường đó sau khi chết đi có thể sống đỡ khổ hơn một chút. Còn tu luyện đạo nhân sau khi chết đi, đến cái hố huyệt cũng không có, phải phơi xác mặc cho thối rữa trên mặt đất thì cả thân phận cũng không có, cho dù hồn thể có tu vi cao đi chăng nữa cũng chỉ có thể làm nô lệ, thậm chí lập tức bị tống cổ vào địa ngục không chút thương xót.
Đây mới chỉ là một số kiến thức cơ bản Vũ Minh hiểu sâu, kiếp trước cũng có lần hắn được tham gia kiến tạo một ngôi mộ địa cho một vị Cung Phụng trong Phong Ngọc Kiếm Phái, vì thế cho nên một số mặt về trận pháp và tài bảo trong đó hắn cũng có thể cơ bản nắm chắc qua. Đối với những người ở trong phòng phỏng vấn này thì như vậy đã là vượt quá tầm hiểu biết của họ rồi, chỉ cần lộ một chút thông tin về kiến tạo mộ địa đế vương, chỉ sợ họ sẽ lập tức nhìn Vũ Minh với con mắt khác.
Vũ Minh cười nhạt một cái, đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi điềm tĩnh mà nói:
- Mấy vị ở đây học vị ít nhất cũng là Tiến Sĩ đi?
Người đàn ông trung niên bên cạnh giáo sư Cao Tự khi nãy cũng không giấu nổi vẻ đắc ý và có chút hưởng thụ:
- Cái này là dĩ nhiên!
Tiến Sĩ hay Phó Giáo Sư, là học vị và học hàm được chú trọng đến nhất, là thành viên của một đoàn khảo cổ đều phải có để đảm bảo chuyên môn cao. Dĩ nhiên không nói đến đoàn khảo cổ nghiệp dư, những đoàn khảo cổ trong đó chỉ toàn là sinh viên thực tập và một Tiến Sĩ hướng dẫn sẽ không bao giờ được Viện Khảo Cổ hướng đến những di chỉ mộ địa trọng điểm.
Lần này tuyển mộ đại quy mô, hơn nữa trưởng đoàn khảo cổ là một vị học hàm Giáo Sư, cho nên có thể thấy thành viên cốt cán trong đoàn không thể tầm thường, nếu Vũ Minh chỉ nói những điều cơ bản, nằm trong chuyên nghành, hẳn là sẽ không có sức thuyết phục. Tuy hắn cơ bản nắm được, thế nhưng cũng không phải là chuyên sâu, nói năng không cẩn thận, rất có thể bị hỏi vặn không trả lời được, như vậy bề ngoài tỏ ra hiểu biết chiếm tiên cơ ban đầu chẳng khác gì trò cười.
Đạt đến học vị Tiến Sĩ, không chỉ bản thân sở hữu công trình nghiên cứu có tầm vóc, mà là học vị người người kính trọng, tầm hiểu biết sâu rộng đến mức cao thâm. Nếu nói Đỉnh Cấp Đạo Sư trong tu đạo giới được người người coi trọng, thì học vị Tiến Sĩ ở thời đại này không kém uy danh là mấy, thậm chí còn có phần muốn hơn. Một thế giới coi trọng khoa học, tu đạo chỉ là viển vông thì mang học vị Tiến Sĩ thực sự có tầm ảnh hưởng rất cao.
Trung niên cười nhạt nhạt, có phần coi thường Vũ Minh, tỏ ra cao thâm cái gì chứ, không phải cũng chỉ là một tên đến phỏng vấn bốc vác phụ đoàn hay sao. Có thể có bản lĩnh gì trung niên ông ta cũng thực sự rất muốn xem. Vũ Minh trong lòng đã cân nhắc kĩ lưỡng, nói một số vấn đề liên quan đến mộ địa đế vương kiến tạo ở Đông Á Đại Lục, tuy nhiên đều phải có chọn lọc, hơn nữa thông tin còn phải gạt bỏ một số yếu tố kì ảo trong đó. Người ở thời đại này đến Ma còn chẳng tin là tồn tại, huống chi tình huống kiến tạo mộ địa giới tu đạo lại càng thật viển vông.
- Tôi có thể nói một số vấn đề sau đây!
Vũ Minh chép miệng một cái bắt đầu huyên thuyên một tràng. Lời hắn vừa nói lập tức hấp dẫn ánh mắt giáo sư Cao Tự, riêng trung niên kia thì trong mắt vẫn giữ nguyên vẻ đắc ý. Cô thư ký bên cạnh giáo sư Cao Tự luôn giữ thái độ điềm đạm không biểu tình, mỗi người một tâm trạng. Vũ Minh bắt đầu càng nói càng hăng, mới đầu có thể dài dòng không liên quan, thậm chí còn muốn người nghe muốn nản.
Nhưng sau đó các chuỗi sự kiện tưởng như chán nản không liên quan ấy, xâu chuỗi lại thành một khối thông tin thật quan trọng, ánh mắt giáo sư Cao Tự không giấu nổi vẻ hưng phấn, trung niên bên cạnh cũng không khỏi há hốc mồm miệng. Thậm chí trung niên còn hoài nghi, có phải người trước mắt đã từng tham gia công trình nghiên cứu nào đó, hoặc giả là đã có học vị Thạc Sĩ trở lên mới có thể nói năng lưu loát, bất chợt nghĩ lại lúc nãy mình có hơi kiêu ngạo lập tức tỏ ra ngượng ngùng.
Nói chừng hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này thời gian phỏng vấn của Vũ Minh kéo dài, khiến các nhân tuyển ở bên ngoài lại càng chờ đợi lâu hơn. Có không ít ý kiến bức xúc phàn nàn kêu gào, một số ít còn bỏ cuộc rời khỏi. Chỉ thấy bên trong hội trường có không ngừng tiếng bàn luận, tranh luận gay gắt, thỉnh thoảng có tiếng vỗ tay rào rào nho nhỏ, cũng thật là không biết đang làm cái gì.
Thời gian càng kéo dài, đại lượng đã càng chán nản, lúc này đã đến bốn giờ chiều, ngay cả giờ ăn cơm cũng không có người của ban phỏng vấn đi ra. Chẳng lẽ những người bên trong lại trâu bò đến như vậy, đến cơm cũng muốn nhịn, rốt cuộc là thí sinh nào lại có thể tranh luận kéo dài, đây cũng chỉ là một cuộc phỏng vấn xin một chân công việc nho nhỏ, không phải là bảo vệ luận văn đấy chứ.
Nhìn ra dãy hàng xếp chờ phỏng vấn kéo dài lúc trước, bây giờ còn lại ít đến đáng thương, khoảng hai ba người là còn bám trụ, những người này khuôn mặt khắc khổ, làn môi khô dát, bụng liên tục kêu ọt ọt. Mặc dù thời gian càng trôi, bảo vệ đã có lần ra nhắc nhở nếu không muốn thì nên bỏ cuộc, vì dù sao khả năng trúng phỏng vấn còn lại là rất ít, thế nhưng mấy người này dường như có nỗi khổ trong lòng. Bất giác dù có nói thế nào cũng không ai nguyện ý dời khỏi.
Đốp đốp đốp đốp!!
Bất chợt một tràng vỗ tay kéo dài không ngớt, có không ít tiếng hô hào các loại. Đảo mắt nhìn vào trong hội trường khung cảnh vẫn chỉ có duy nhất một người điềm tĩnh đứng đó, mặt không biểu lộ cảm xúc nhìn chăm chăm vào ban phỏng vấn tuyển mộ.
- Anh Trần Vũ Minh, đoàn khảo cổ chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh anh tham gia đoàn với chức vụ cố vấn khảo cổ, công việc bốc vác khuân đồ sao có thể xứng tầm! Việc này chúng tôi sẽ sắp xếp người khác!
- Nhưng…
Giáo sư Cao Tự mặt mày rạng rỡ, môi không khép nổi, nói một đoạn sau đó ngừng lại cố ý dò hỏi:
- Anh thật sự không có phẩm hàm hay học vị nào thật sao?
Vũ Minh bất chợt nhăn mặt lại có ý trách:
- Tôi chỉ là người thất học, có duy nhất cái bằng cấp hai, nếu giáo sư không tin tưởng tôi có thể đi ngay lập tức!
Lời Vũ Minh vừa thốt ra lập tức như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng, nếu nói trước đây vài tiếng Vũ Minh nói những lời này thì lập tức sẽ bị đuổi thẳng cổ ra khỏi hội trường, thế nhưng hiện tại lời nói hắn nói ra chẳng khác gì bom tấn bom tạ vào giới khảo cổ, một số kiến thức là nút thắt bấy lâu nay không ngờ được hắn một lời chỉnh giải rất hợp lý, dẫn chứng rõ ràng đến không thể tin được. Có một số phần được miêu tả cực kỳ chi tiết, khiến người ta không khỏi không có ý nghĩ con người này sống trong cái thời đại xây dựng nên những ngôi cổ mộ đó.
Ánh mắt trung niên lúc trước tỏ vẻ coi thường Vũ Minh thì lúc này cũng không giấu nổi vẻ kính phục, thậm chí thần tình còn xuất hiện một tia hưng phấn, nếu có thể hỏi qua một số vấn đề mà ông ta đang khúc mắc trong công trình nghiên cứu cổ mộ tiền Xích Quỷ, ông ta có khả năng sẽ vượt qua cuộc bảo vệ luận văn tiến vào học hàm Phó Giáo Sư.
Việt Quốc có thể có mấy người là Phó Giáo Sư đây, nếu cận thận đếm đi đếm lại cũng chỉ có hơn hai mươi người, mà học hàm Giáo Sư lại còn chỉ có mấy vị, như Giáo Sư Cao Tự đây cũng có thể coi là thật hiếm hoi, tiến vào học hàm Phó Giáo Sư, học hàm mà không ít người trong giới khoa học thần tượng thì có thể cảm thấy mát mặt đến như thế nào. Không chỉ được người ta nhìn bằng con mắt khác, mà thậm chí cũng được trung ương đảng chú ý, có khả năng sẽ được đích thân đảm nhiệm vài di chỉ. Như vậy con đường đến Viện Trưởng Viện Khảo Cổ Quốc Gia không còn xa nữa. So vơi học vị Tiến Sĩ thì học hàm Phó Giáo Sư chẳng khác nào từ một con suối nhỏ lập tức đổ ra sông lớn, nghiễm nhiên trở thành dòng sông.
Chính vì vậy, trong thâm tâm trung niên lập tức đã có ý định tiếp cận Vũ Minh, thậm chí muốn chăm chỉ nịnh nọt để hắn chỉ điểm một chút vấn đề đã thật quá tuyệt vời. Hạ mình một chút không thành vấn đề với ông ta nha.
Suy nghĩ như vậy, trung niên lập tức đứng lên, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ hồ hởi cười nói:
- Anh Trần Vũ Minh!
Trung niên giơ bàn tay lên muốn ra ý thân thiện:
- Hân hạnh làm quen với anh, tôi là Bùi Đình Dương, Tiến Sĩ công trình khảo cổ tiền Xích Quỷ. Là hỗ trợ đoàn tham nghiệm khảo cổ di chỉ lần này!
Vũ Minh mắt khẽ liếc, có ý muốn chán ghét, nhưng mà lần này tham gia đoàn khảo cổ nếu có nhiều sự ủng hộ cũng thật tốt nha, không chỉ lúc động tay động chân trong di chỉ cũng có thể danh chính ngôn thuận, mà muốn làm nhiều việc cũng thật thuận lợi, nghĩ lại muốn trả thù thái độ lúc đầu khinh miệt của trung niên cũng có chút không nên. Vũ Minh liền không nóng không lạnh mà quay sang bắt tay một cái xã giao:
- Hân hạnh!
Mấy vị Tiến Sĩ khác cũng bắt đầu đứng lên, ánh mắt đã bắn ra lửa thèm thuồng nhìn vào Vũ Minh. Con người nắm giữ nhiều thông tin quý báu như vậy, lẽ nào tên Bùi Đình Dương này lại muốn độc chiếm, bắt tay lâu như vậy còn muốn lôi người ta đi luôn, hận không thể cho vào phòng kín lột sạch thông tin hay sao. Mấy vị Tiến Sĩ phía sau đều có suy nghĩ như vậy, đều là tầng lớp khoa học cấp cao với nhau. Thế không phải tất cả đều có cùng chung mục đích, trong suy nghĩ ngầm còn không ngừng có suy nghĩ muốn tìm ra sơ hở người kia triệt hạ công trình. Trên thực tế đây cũng là một điều đúng đắn, nếu không có những suy nghĩ tích cực như vậy, khoa học không phát hiện ra sai lầm, mãi mãi phát triển trên con đường sai lầm ấy mà không phát hiện ra thì cũng thật là không thể tiến thêm được bước nào nữa.
Cho nên vì vậy kì thực tầng lớp học vị cấp cao đều có ý muốn triệt hạ công trình nghiên cứu của các Tiến Sĩ khác, dẫn đến những cuộc bảo vệ luận văn lại càng khắc nghiệt. Những Tiến Sĩ đã thành danh kinh nghiệm phong phú, chính vì vậy còn có thể biện hộ một cách chặt chẽ, còn những người mới bước vào bảo vệ luận văn vào học vị Tiến Sĩ thì chẳng khác gì xông vào mưa tên biển lửa, chỉ trích như mây, kể cả luận điểm của anh có đúng chăng nữa nhưng nếu không bảo vệ được một cách chặt chẽ tùy thời đều có thể khiến người ta tìm ra sơ hở mà đả kích, biện luận thất bại coi như con đường tiến vào học vị Tiến Sĩ cũng coi như lại đóng lại, cho nên có thể thấy vì sao học vị Tiến Sĩ ở Việt Quốc lại ít đến thảm thương như vậy. Nhưng người đang mang học vị hiện tại, có thể nói là tài năng trong tài năng mới có thể trụ lại đến bây giờ, đều là bậc trí giả uyên thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.