Bách Yêu Phổ 2

Chương 44: Bách Tri 5




《Bách yêu phổ 2》
"Đừng nói Bách Tri, đến ta còn không phát giác ra được nó không còn ở đó nữa cơ." Đào Yêu đứng dậy, nhìn xung quanh, tâm tư lại đặt ở một nơi khác.
"Nhanh rời khỏi đây thôi, nơi này không bình thường." Miêu quản gia đỡ Ti Tĩnh Uyên đứng dậy.
"Ra ngoài..." Ánh mắt Đào Yêu rơi trên bộ xương kia, tự nói với chính mình: "Vẫn là để chủ nhân nơi này đưa chúng ta ra ngoài thì an toàn hơn."
Nói đoạn, ngón tay nàng rơi đến cây Ám Đao trong lòng bộ xương kia, bàn tay dời từ lá sang quả, lại nói: "Thực là một cái cây xinh đẹp, nếu như chỉ dùng để ngắm nhìn thôi thì tốt biết bao." Lời còn chưa dứt, một chiếc lá kèm theo quả bị nàng giựt ra vứt xuống đất, đạp nát.
Ma Nha thấy thế, liên tục gật đầu: "Đúng, cho dù thế nào, trước cứ hủy hết thứ đồ hại người này đã." Nói xong liền xông lên phía trước, học Đào Yêu ngắt một lá một quả, hung hăng đạp nát.
"Các ngươi hà tất phải làm như thế." Miêu quản gia tạm thời đặt Ti Tĩnh Uyên xuống: "Ngắt từng lá xuống làm gì, chi bằng nhổ luôn gốc, để ta làm cho."
Lúc này đây, trong không trung truyền đến một thanh âm kinh hoàng: "Đừng."
Một đạo ánh sáng nhỏ bằng hạt đậu lướt từ trên đống sách cao ngất xuống, chậm rãi rơi đến trước mặt bọn họ.
Bách Tri quả thực rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào nhìn được diện mạo thật của nó. Đúng như Đào Yêu nói, nó chính là một con côn trùng nhỏ màu trắng, thân giống như một chiếc lá, chỉ có bốn chân, nhưng mỗi chân đều có một con mắt giống như mắt người. Lúc nói chuyện âm thanh rất nhỏ, giống như âm thanh của một cô nương đang ngại ngùng, từ "đừng" lúc nãy không biết đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khiến cho mọi người nghe thấy.
"Đừng hủy nó." Nó cầu xin: "Chỉ cần các người đáp ứng, ta lập tức sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Nơi đây ta đã bố trí rất nhiều cơ quan chí mạng, chỉ có ta mới biết được cách an toàn đi ra thôi."
"Để nó lại, ngươi sẽ còn hại thêm nhiều người nữa!" Miêu quản gia cố nén cơn phẫn nộ.
Nó trầm mặc trong chốc lát, nói: "Bổn sự của các ngươi lớn như thế, có lẽ sớm đã biết Ám Đao chỉ dùng được vào người mà bản thân tin tưởng nhất. Đổi lại một cách nói khác, chính là đem người mà mình tin tưởng nhất đẩy xuống vực. Có thể không chút do dự sử dụng Ám Đao, bản thân hắn đã là một tai họa rồi."
"Vậy thì những người bị Ám Đao làm liên lụy thì tính là gì?" Ma Nha hỏi ngược lại: "Ví như Lục phu nhân, ví như Lưu phu tử tuy rằng đáng ghét nhưng tội không đáng chết, còn có những ngươi bị hại mà chúng ta không biết được, họ cũng là một tai hoạ sao!"
Nó nghĩ rất lâu mới nói: "Trên sách có nói "tát một cái không sợ kêu", nếu như bản thân mình không có vấn đề thì người khác làm sao có không gió dậy sóng được?"
"Lại là trên sách nói..." Ma Nha thở dài bất lực: "Lẽ nào nhiều năm như thế ngươi thực sự không học được cách nhìn cuộc đời này qua đôi mắt và trái tim sao?"
"Tất cả trí tuệ và tri thức trên đơi đều có trong sách." Nó nói chắc nịch: "Ta không cần giống như những con người mù chữ ngoài kia, dùng cái chuyện nực cười gì mà "đi vạn dặm đường chính là đọc được vạn quyển sách" để che đi sự dốt nát của mình. Hôm nay ra thưa rồi, nhưng thua là ở sự sơ xẩy đối với năng lực của các ngươi. Chỉ đơn thuần dùng tài trí thôi các ngươi nhất định không thể là đối thủ của ta."
"Ngươi dựa vào cái gì mà tự tin đến thế?" Miêu quản gia phải hết sức kìm nén mới nhịn được không đánh nó một phát chết ngay.
"Dù cho có giao cho ngươi một bộ "y phục" đại phu thì ngươi cũng không làm được đại phu; cho ngươi một cái huyệt động, ngươi cũng không các nào biến nó thành một cơ quan bí mật tinh tế thế này; cho ngươi một hạt mầm Ám Đao thì ngươi cũng không thể nào trồng nó thành công được." Nó nói từng chữ một: "Muốn hoàn thành một việc thì nhất định phải có năng lực để hoàn thành nó."
Đào Yêu cười: "Vừa nãy là ai cầu xin ta thế, sao chỉ trong chốc lát đã coi thường chúng ta rồi?"
"Bởi vì ta có thứ để giao dịch với các ngươi." Nó nghiêm túc nó: "Ta nói lại lần nữa, chỉ cần các ngươi chịu buông tha cho Ám Đao, đem chuyện giữa chúng ta xóa hết, ta đảm bảo các ngươi sẽ được an toàn rời đi, tuyệt không nuốt lời."
"Ngươi đã nói ngươi không có hứng thú với việc giết người, vì sao cứ muốn giữ lại Ám Đao làm gì." Đào Yêu nhìn nó: "Nếu như thích hoa cỏ, thì có thể trồng loại khác mà."
Nó trầm mặc rất lâu nói: "Ta đã nuôi nó một trăm ba mươi năm rồi, đợi đến lần mười ba năm thứ mười ba, ta có lẽ cũng sẽ suy nghĩ đến kiến nghị của ngươi. Nhưng bây giờ không được, ta không thể bỏ dỡ giữa chừng được."
Đào Yêu nhướng mày: "lần mười ba năm thứ mười ba?"
"Trên sách nói, phàm là thi thể có thể sinh ra Ám Đao, đợi đến khi Ám Đao kết quả lần thứ mười ba, thì xương trắng có thể sinh ra máu thịt, kẻ chết có thể trùng sinh." Nó chậm rãi nói: "Ta chỉ muốn hắn được sống lại."
Hắn?!
Chúng nhân đều sửng sốt.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về xương cốt của công tử đằng kia, lại bị dọa cho chết khiếp, Ma Nha phản ứng lớn nhất, nhảy lên một cái chỉ về phía bộ xương kia hét lớn: "Cổn Cổn ngươi làm gì đó?"
Cổn Cổn không biết từ khi nào đã nhảy ra khỏi lòng Ma Nha, đang vô cùng vui vẻ mà ngồi trên bộ xương của công tử kia, cắn phựt cây Ám Đao trên người bộ xương kia ra, còn đưa mũi nào ngửi ngửi, sau đó vô cùng ghét bỏ mà vứt xuống đất.
Gốc Ám Đao sau khi bị bứt ra nhanh chóng khô héo, màu sắc từ lúc biến thành màu tro, rất nhãnh dã biển thành một cái cây khô quả héo, vô lực nằm co quắp trên mặt đất.
Không khí dường như bị ngưng đọng lại.
Không biết qua bao lâu, Đào Yêu lau mồ hôi trên trán, chỉ vào Cổn Cổn đang tung tăng nhảy đến cạnh Ma Nha: "Đùi gà của người...đừng mơ nữa."
Sau đó là một tiếng thét tuyệt vọng.
Bách Tri giống như bị điên xông đến cành cây héo kia, sau đó lại xông đến trên người bộ xương kia, cứ đi qua đi lại mãi như thế, nhưng lại không cách nào vãn hồi lại được. Đạo bạch quang nãy giờ vẫn bao trùm lấy thân thể nó, cũng dần dần biến thành màu đó như máu.
Nhìn thấy thế, sắc mặt Đào Yêu chợt thay đổi, căng thẳng kêu mọi người lùi ra phía sau.
"Ta đã nói là buông tha cho chúng ta rồi...vì sao lại hủy nó đi..." Nó rơi xuống trên ngực bộ xương kia, nói năng lộn xộn: "Chỉ còn có ba lần mười ba năm nữa thôi...ba lần nữa thôi...sao lại không còn nữa rồi, cho dù tìm lại một hạt giống Ám Đao nữa, cũng không trồng lại được nữa...một con người chỉ được một lần cơ hội thôi..."
Đào Yêu cảnh giác nhìn chằm chằm nó, nhưng mà nó trừ việc nhìn bộ xương rồi tự nói với chính mình ra thì hoàn toàn không làm bất cứ động tác gì khác.
Thế nhưng, nhiệt độ xung quanh bất tri bất giác lại tăng lên, núi sách xung quang mơ hồ hiện ra tia sáng đỏ, sống như tấm sắt bị nung đỏ.
Ma Nha trán nhễ nhại mồ hôi, căng thẳng kéo tay áo Đào Yêu: "Cổn Cổn có phải đã gây họa lớn rồi không?"
"Nó không làm sai, chỉ là không chọn đúng thời điểm thôi." Đào Yêu cau mày: "Bách Tri sinh ra từ sách, nó sợ là không muốn sống nữa rồi, muốn dùng hết yêu lực để thiêu hết đồng sách này thành biển lửa, đồng quy vu tận với chúng ta."
Miêu quản gia nghiến răng: "Đợi ta giết chết yêu nghiệt này!"
"Nó sống, thì còn có khả năng dập được đám lửa này, nếu như giết chết nó, trước khi chết nó nhất định sẽ dùng hết sức để biến nơi này thành địa ngục." Đào Yêu vừa chùi mồ hôi trên trán vừa nói: "Nó cũng tính là một yêu quái mà thân thể và sức mạnh không hề khớp với nhau."
"Vậy thì phải làm sao?" Ma Nha vội nói: "Đứng trước mặt đó đập Cổn Cổn một trận nên thân liệu có làm cho nó bình tĩnh lại được không?"
Đào Yêu trả lời: "Đem Cổn Cổn chặt thành bốn năm mảnh cũng không cách nào vãn hồi được sự sống của Ám Đao kia."
Miêu quản gia đặt Ti Tĩnh Uyên vào trong lòng Đào Yêu: "Nhất định có đường ta, ta đi tìm, đại thiếu gia nhờ cô chăm sóc nhé."
Đào Yêu kéo hắn lại: "Không cần đi chết vô ích đâu, động huyệt này không những rất nhanh sẽ bị đốt sạch, mà còn có rất nhiều cơ quan do Bách Tri bố trí."
"Thế cũng không thể ngồi đây chờ chết thế này chứ. Ta đã đáp ứng với lão gia phu nhân, chỉ cần ta còn sống thì nhất đinh phải bảo vệ hai thiếu gia chu toàn." Miêu quản gia nắm chặt quyền: "Cho dù phải đào thì ta cũng phải đào cho được một đường ra."
Đang lúc cấp bách, đột nhiên có tiếng một nam tử thở dài một hơi.
"A đầu..." thanh âm "rắc rắc" rất khẽ, là bộ xương kia đang nâng tay lên, ngón tay trắng muốt nhẹ đặt lên thân thể của Bách Tri.
Tiếng lầm bầm của Bách Tri chợt ngừng lại.
Bộ xương chậm rãi ngồi dậy, thuận thế đặt nó vào trong lòng bàn tay, khẽ nói: "A đầu ngốc, không cần đợi ta thêm ba lần mười ba năm nữa đâu."
"Thừa Hoài?" Nó sửng người.
"Là ta, Hứa Thừa Hoài đây." Thanh âm của bộ xương dịu dàng như mưa xuân: "A đầu, lâu rồi không gặp."
Ánh sáng trên người Bách Tri dần trở lại màu trắng, đám sách chỉ thiếu chút nữa bị thiêu đốt cũng hồi phục lại bình thường, nhiệt độ cũng nhanh chóng hạ xuống.
Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm.
Cả thế giới phảng phất như chỉ còn lại bộ xương kia và yêu quái Bách Tri.
Trước giá hoa, bộ xương ngẩng đầu nhìn mấy cây hoa giả kia, khẽ nói: "Ta thích hoa nhất, ngươi đều nhớ cả ư?"
"Ta không thể quên được." Bách Tri dừng lại trên vai hắn: "Ngươi thích hoa nhất, thích ăn gì nhất, thích mặc y phục gì nhất, mỗi một chuyện ta đều không quên."
Bộ xương cười ra tiếng: "Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên mất ngươi là Bách Tri, đến ngàn vạn quyển sách ngươi còn có thể nhớ, huống hồ chỉ là mấy chuyện vặt vãnh của ta.
"Đó không phải là chuyện vặt vãnh." Nó đính chính.
"Được được, người nói sao thì là thế." Bộ xương cưng chiều nói, sau đó đánh giá xung quanh: "Ngươi ở đây à?"
"Không, trừ khi đến thăm ngươi, còn lại ta đều ở phía trên." Nó nói: "Mấy năm này, ta vẫn chưa từng rời khỏi Liên Thủy Hương. Đến chỗ ở năm xưa của ngươi với ta, ta cũng chăm sóc rất tốt."
"Nơi chúng ta ở trước đây cũng còn sao?" Bộ xương kinh ngạc nói: "Có thể đưa ta đi xem không?"
"Đương nhiên." Nó không chút do dự nói: "Lối ra của chỗ này, chính là chỗ ở cũ của chúng ta."
"Thật sao! Mau đưa ta đi đi!"
Đào Yêu và Miêu quản gia nhìn nhau khó hiểu, Ma Nha ôm Cổn Cổn không biết làm gì, từ khi bộ xương đó sống lại, trong mắt Bách Tri, mấy người bọn họ giống như vô hình, không còn khiến nó chú ý nữa.
Khi bộ xương đi ngang qua người họ, nói: "Mấy người này cũng thả ra đi, tuy rằng bọn họ nhìn vào chỉ làm người ta chán ghét, nhưng nếu như không phải mấy người này nhổ Ám Đao ra thì ta sợ là không thể tỉnh lại trước như thế này được."
"Được. Ngươi nói thả, ta sẽ thả." Nó dẫn theo bộ xương đi về phía tây của đống sách, không biết ấn vào cơ quan gì mà vách tường phía đông lại đột nhiên mở ra một con đường.
"Đi thôi." Bộ xương vui vẻ đi ra bên ngoài, lúc đi qua người Đào Yêu, hắn ngừng lại, hai con mắt như hai cái hố đen trừng mắt nhìn mặt nàng, cảnh cáo nói: "Sau này đừng đến tìm chúng ta làm phiền nữa, ta tự sẽ có cách khiến ngươi chỉ còn nửa cái mạng."
Nó đặc biệt nhấn mạnh ba từ "nửa cái mạng" .
Tim Đào Yêu nảy lên một cái, nhưng ngay lập tức giống như không có chuyện gì hắng giọng nói: "Nếu như Ám Đao đã bị hủy, thì hung thủ mà chúng ta muốn tìm cũng đã bị a đầu của nhà ngươi làm cho không còn thi thể, thì một trang này lật qua, sau này ai đi đường nấy. Nói giống như rằng ai thèm có liên quan gì đến bộ xương như ngươi chứ."
"Vậy thì tốt." Bộ xương đang định rời đi, lại quay đầu nói: "Ta có tên, ta tên là Hứa Thừa Hoài."
Đào Yêu trợn mắt nhìn hắn, cho đến khi hắn và Bách Tri biến mất sau cánh cửa, nàng mới cốc đầu Ma Nha: "Ngươi ngây ra làm gì hả? Đi thôi!"
"Vậy là kết thúc rồi sao?" Ma Nha xoa đầu: "Có phải có chỗ nào có vấn đề không? Sao ta cứ thấy sự việc phát triển có chỗ nào không đúng lắm?"
"Chúng ta cũng bị lửa thiêu chết mới đúng phải không? Kêu ngươi đi thì đi đi, nói nhiều thế làm gì!"
"Đào a đầu, ta sao cứ cảm thấy..."
"Ai da, Miêu quản gia, khó khăn lắm mới nhặt lại được cái mạng, nhanh cõng Đại thiếu gia lên đi, chuyện lớn thế nào cũng ra ngoài hẵng nỏi."
Dưới sự thúc đẩy của Đào Yêu, một hàng người nhanh chóng đi đến chiếc cầu thang đá phía sau cửa, không lâu sau, trong ánh sáng phả vào mặt, bọn họ đi qua cầu thang đá vượt qua cánh cửa tối tắm, lại nhìn xung quanh, là một căn phòng trong một ngôi đình viện. Gian phòng tuy cũ, nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, không có chút bụi bặm nào, tươm tất thanh nhã, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng cây xum xuê. Cái tên tự xưng mình là Hứa Thừa Hoài đang đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bách Tri vẫn dừng lại trên vai hắn, nói: "Các ngươi đi đi, không hẹn gặp lại."
"Ồ, được thôi."
Đào Yêu vén mớ tóc trước trán, chuông vàng trên cổ tay theo động tác của nàng phát ra tiếng kêu thanh thúy.
19.09.2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.