Bách Yêu Phổ 2

Chương 25: Long Tước 1




《Bách yêu phổ》
Tiết tử
"Nhưng ta mãi không thể quên được những ngày tháng ở cùng họ, thanh xuân của họ, tất cả buồn vui khổ não, dường như cũng đã trở thành của tôi mất rồi."
--------
Không khí có chút gượng gạo.
Trong phòng khách rộng lớn của Ti Phủ, Liễu công tử xách tay nải, ánh mắt soi mói không ngừng nhìn trái ngó phải nhìn trên ngó dưới, Ma Nha kéo một cái bao tải đựng đầy nồi niêu chén đĩa kêu lộc cộc lẻng kẻng, cười ha ha chắp tay chào mọi người; Phía sau bọn họ, Cổn Cổn phong độ xuất chúng hiên ngang dẫn theo một đám gà trống gà mái, rất có trật tự mà thị sát lãnh địa mới trước nay chưa từng đặt chân đến này.
Ti Cuồng Lan ngồi trên vị trí chính giữa của phòng khách, tay cầm cuốn binh pháp tôn tử, đối với đám yêu ma quỷ quái trước mắt này coi như không nhìn thấy.
Đây có lẽ là thời khắc náo nhiệt nhất mà Ti phủ chưa từng trải qua trước đó, đến Miêu quản gia cũng mang theo biểu cảm tuy không thích ứng nhưng vẫn phải bày ra nụ cười đón tiếp.
Trên dưới Ti phủ, chỉ có Ti Tĩnh Uyên là thật lòng vui vẻ, vừa thấy bọn họ đi vào hai mắt liền phát sáng, lập tức ngồi bật dậy, một tay chỉ vào Cổn Cổn một tay kéo tay áo Ti Cuồng Lan nói: "Màu lông con hồ ly kia nửa xám nửa đen kia, thú vị quá, đàn gà đằng sau, hồ ly với gà có thể chung sống hòa bình được nữa sao." Không đợi Ti Cuồng Lan trợn mắt hất tay ra, hắn đã nhảy đến ngồi xổm trước mặt Cổn Cổn chào: "Ế, tiểu tử ngươi tên là gì, ta tên Ti Tĩnh Uyên, là đại thiếu gia của Ti phủ, còn nữa, cũng là đại ca của cái tên ngồi trên kia chỉ hơn người chết ở chỗ có chút hơi thở Ti Cuồng Lan kia."
Sách trên tay Ti Cuồng Lan vẫn lật như bình thường, Ti Tĩnh Uyên nói gì hắn cũng không nghe thấy, cho dù có nghe cũng chỉ âm thầm cảm thấy ghét bỏ.
Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn Ti Tĩnh Uyên đang niềm nở nhìn nó cười đến mức tít mắt, chớp chớp mắt, không chút do dự tè lên giày hắn một bãi.
Ti Tĩnh Uyên yên lặng nhìn nó rồi nhìn hai đôi giày mình vừa mới thay ra sáng nay, ngẩng đầu nói với Miêu quản gia đang cố hết sức để nhịn cười bên cạnh: "Đem cây đao bén nhất dài nhất của nhà ta ra đây."
"Không được." Ma Nha vừa nghe thấy thế lập tức nhảy đến trước mắt hắn dùng sức lắc tay: "Giày bẩn rồi thì thay một đôi mới là được, sao thể chặt chân mình đi chứ, ta còn tưởng chỉ có Liễu công tử nhà ta đã là người có bệnh sạch sẽ ghê gớm nhất rồi, thật không ngờ đại thiếu gia ngươi cư nhiên còn hung mãnh hơn cả hắn."
Ti Tĩnh Uyên nhẫn nại nghe cậu nói xong mới khẽ cười nói: "Tiểu hòa thượng, suy nghĩ cũng thật phong phú nha, ta là lấy đao chặt con hồ ly này chứ không phải chặt chân ta."
Ma Nha nghe thế, vội ôm Cổn Cổn đang vung vẫy tứ chi vào trong lòng: "Vậy thì càng không được, ta thay Cổn Cổn tạ lỗi với ngươi, nó không có ác ý, nó đi tè chỉ vì muốn đánh dấu chủ quyền thôi. Thực không giấu gì ngươi, phàm là những người hay vật thể bị nó nhận định là có tài sản riêng nó đều sẽ làm như thế, đổi một cách nói khác, nó coi người là người của mình nên mới tè lên người ngươi, một tên nhóc thân thiết như thế, đại thiếu gia người sao có thể nỡ lòng chém nó."
"Vậy thì một vật thể như ta có phải còn mời nó ăn một bữa rồi cảm ơn nó vì đã coi ta như người của mình, thuận tiện mời nó tè thêm vài lần vào người ta không." Ti Tĩnh Uyên phẫn nộ đánh giá tiểu hòa thượng và con hồ ly từ đầu đến chân một phen: "Đem hai ngươi đi bán cũng chưa chắc bằng được số tiền mua đôi giày này của ta, bất cứ thứ gì trên người đại thiếu gia Ti Phủ ta cũng đắt hơn các người gấp bội nhé."
"Được rồi được rồi, giày đem đi giặt sạch sẽ là được." Miêu quản gian vội đi ra giải hòa: "Tiểu hồ ly này cũng rất thú vị, đại thiếu gia cần gì phải so đo với một con hồ ly thế." Nói đoạn hắn lại nói vói Đào Yêu đang đứng một bên: "Đào a đầu, người ngươi nói đến chính là hai vị này sao, hành lý gì cũng đã mang đến đây cả rồi."
Đào Yêu cười híp mắt gật đầu: "Chính là hai người hắn, vừa mới đến nên ta giới thiệu qua một chút nhé, cái tên tướng mạo cũng không tính là khó coi này là Liễu công tử, còn tiểu hòa thượng tên Ma Nha, đều là đồng hương của ta." Nói rồi nàng lại híp mắt nhìn Ti Cuồng Lan đang ngồi đối điện: "Nhị thiếu gia, người đã đưa đến đây rồi, chuyện ngươi đáp ứng với ta sẽ không có gì thay đổi chứ."
Trước đây nàng đáp ứng với hắn sẽ giúp tìm lại hồn phách của Ti Tĩnh Uyên, điều kiện chính là Ti Cuồng Lan hay thu nhận hai người đồng hương đáng thương đang lưu lạc ở bên ngoài vào Ti phủ, ngoài ra còn thêm một con hồ ly rất có linh tính đến gà cũng không ăn, thuận tiện thêm mắm dặm muối vào câu chuyện bọn họ trên đường đi đến kinh thành đã trải qua cuộc sống bi thảm phải xin cơm xin nước để sống qua ngày như thế nào.
"Bọn họ xem ra cũng không có đáng thương như trong lời ngươi nói." Ti Cuồng Lan bất động thanh sắc lật một trang binh pháp tôn tử: "Miêu quản gia, đưa bọn họ ra ngoài sắp xếp đi. Ngày mai lại phân phó công việc cho họ."
"Vâng, nhị thiếu gia." Miêu quản gia nhanh chóng quay người nói với Liễu công tử và Ma Nha: "Hai vị, mời đi theo ta."
"Đợi chút." Liễu công tử liếc Ti Cuồng Lan một cái: "Phân công công việc, lẽ nào ngươi muốn ta giúp ngươi chăn ngựa cho tên này."
"Người chăn ngựa đủ rồi." Ánh mắt Ti Cuồng Lan mãi cũng không chịu rời khỏi sách của hắn: "Ti phủ không nuôi người rảnh rỗi."
"Tên tiểu tử này."
"Ôi chao, đừng ồn ào nữa." Đào Yêu vội kéo Liễu công tử, nhỏ giọng nói: "Có chỗ ăn chỗ ở, lại còn có tiền công, ngoài ra còn có nhà tốt như thế để ở, làm chút chuyện vặt cũng không tính là gì đâu."
Liễu công tử kéo bím tóc của nàng, nghiến răng nói: "Ngươi hào khí đem ta với Ma Nha đi bán, ta là ai, ta là Liễu công tử của Đào Đô đó, sao có thể làm hạ nhân của đám phàm phu tục tử này hả."
"Không phải hết tiền rồi sao." Đào Yêu trợn mắt: "Có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó, lại nói, bán thân cho các đại hộ gia thế này, còn tốt hơn ngày ngày sống trong ngôi nhà nát ăn rau xanh với đậu phụ. Nghe nói sang năm mới bọn họ còn phát tiền lì xì. Ngươi nói xem có đã không."
"Ta cảm thấy được đó." Ma Nha nhích người qua: "Ở đây thật xinh đẹp, nhà vừa lớn vừa thoải mái, đình viện cũng rất rộng rãi, đẹp giống như trong tranh á. Vả lại ta thấy bọn họ cũng không giống như là người sẽ đối xử quá quắt với hạ nhân, nếu như ra chúng ra đã muốn ở lại lâu nơi kinh thành, thì ở nhà người ta rồi tự dựa vào bổn sự của mình để kiếm ít ngân lượng, cũng còn hơn những ngày tháng bôn ba bên ngoài, ngày không đủ ba bữa. Điều quan trọng là ta thấy Cổn Cổn cũng thích ở đây, chỉ không biết ở đây có chỗ nào thích hợp để nuôi gà hay không."
Liễu công tử hung hăng cốc lên cái đầu trọc của cậu một cái: "Là ai nói lấy vân du khổ tu để mài dũa linh hồn của mình, là ai nói cơm ngon áo đẹp sẽ làm tiêu hao ý chí của người ta, cái tên trọc đầu nhà ngươi, là bởi vì người ta có nhà to, cho nên liền cảm thấy bị người này bán đi cũng không sao, linh hồn và ý chí của ngươi đi đâu cả rồi."
"A Di Đà Phật, ăn gió uống sương là mài dũa, giường cao đệm ấm cũng là mài dũa, thực ra ăn màn thầu mặc vải thô cùng với ăn ngon mặc đẹp trong mắt ta đều là bình đẳng cả, không hề có tâm phân biệt. Liễu công tử, ngươi vẫn là chưa ngộ được điều này." Ma Nha chắp tay trước ngực.
"Cút cút cút." Liễu công tử tức giận vỗ lên đầu cậu: "Đi theo a đầu Đào Yêu này lâu rồi, cái khác thì không học được, còn năng lực cãi chày cãi cối cùng tiến bộ không ít nhỉ."
"Ta không phải cãi chày cãi cối, ta."
"Được rồi, hai người bớt nói nhảm đi, cứ quyết định thế đi. Sau này chúng ta sẽ dừng chân ở Ti Phủ, hi hi."
"Ngươi vì sao lại cười quỷ dị như thế hả."
"Không cần nuôi mấy người, cũng không cần tiêu tiền nữa, ta vốn dĩ nên cười rõ ràng hơn nữa cơ."
"..."
Ti Tĩnh Uyên khoanh tay trước ngực, cau mày hất tay Miêu quản gia: "Ba tên đó đứng bên kia nói gì thế."
"Không biết." Miêu quản gia nói: "Chỉ biết Ti phủ chúng ta sau này chắc sẽ náo nhiệt lắm đây."
Lời còn chưa dứt, Ti Cuồng Lan đột nhiên nói: "Ở đây không có chuyện của huynh, sao vẫn chưa về phòng úp mặt vào tường tự phản tỉnh đi."
Ti Tĩnh Uyên lập tức cúi đầu đau khổ nói: "Nhà có người mới đến, ta ra ngoài đón tiếp một chút mới đúng với đạo lễ của chủ nhà."
"Về phòng." Ngón tay Ti Cuồng Lan lật thêm một trang nữa: "Mười ngày không được ra khỏi phòng đã là hình phạt nhẹ nhất rồi."
"Vì sao lại phạt ta chứ." Ti Tĩnh Uyên không phục: "Đệ tưởng ta chỉ vì mặt mũi của mình mà giúp Nhạc môn chủ cứu nữ nhi của hắn sao, ta xem bát tự của Nhạc Bình Xuyên, cô nương đó mạng lớn, ta nghĩ rằng ta nên mai mối cho đệ với nàng ta, dù gì thì ta cũng là huynh trưởng của đệ, nhìn thấy đệ độc thân như thế mãi, trong lòng ra cũng cảm thấy khó chịu, thấy đệ tiễn Nhạc cô nương đi cũng nhanh quá, ta."
"Người đâu." Ti Cuồng Lan không khách khí ngắt lời hắn.
Hai gia đinh nghe gọi bước vào.
"Đem đại thiếu gia nhét vào phòng, không có mệnh lệnh của ta, huynh ấy dám nước ra khỏi phòng nửa bước, thì các ngươi cứ đập chết là được, không cần phải cố kỵ gì cả." Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói.
"Vâng." Các gia đinh lập tức ngươi trái ta phải xách Ti Tĩnh Uyên, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào, vẫn cứng rắng kéo hắn đi. Lúc đi ngang qua bọn họ, hắn còn không cam tâm mà hét lên: "Mấy người đợi ta nhé, mười ngày sau ta đến tìm mấy người chơi."
Liễu công tử cực kỳ khinh bỉ nhìn Ti Tĩnh Uyên đang giơ nanh múa vuốt, hỏi Đào Yêu: "Cái tên uống lộn thuốc này là đại thiếu gia của Ti phủ đó sao."
"Thú vị chứ." Đào Yêu cười.
Miêu quản gia thở dài, lầm bầm nói: "Thực không biết ai mới là huynh trưởng đây."
Hoàng lịch viết, hôm nay chư sự không tốt, nhưng đối với Đào Yêu mà nói thì, không còn ngày nào tốt hơn hôm nay cả. Sau này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cái mặt thối của Liễu công tử và nghe được tiếng càm ràm của Ma Nha, còn có thể dùng đuôi của Cổn Cổn để lau bàn nữa, "Một nhà đoàn tụ" thực sự khiến người ta cảm thấy hạnh phúc bội phần mà, điều quan trong nhất là, nàng hoàn mỹ giải quyết được vấn đề ăn ở của hai tên này, chuyện làm việc nuôi gia đình mắc gì phải do một mình nàng gánh vác chứ, hừ.
23.08.2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.