Bách Việt Thánh Tôn

Chương 7: Ngũ hành kiếp lôi đại trận




Trong khu vực bị đại trận bao phủ, Lý Khánh Văn sắc mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng, ông không ngờ Cao Khổng lại có trận bàn do đại tông sư trận pháp luyện chế. Ngay khoảnh khắc nghe được cái tên Ngũ Hành Kiếp Lôi Đại Trận thì ông đã biến sắc rồi. Hung danh của đại trận này truyền vang khắp tu chân giới. Lý Khánh Văn chỉ có thể mong đợi trận bàn sẽ không khủng bố giống như trận pháp có người điều khiển, ngay cả cường giả Đại Thừa Kỳ cũng bị nó làm thịt.
Ngũ Hành Kiếp Lôi Đại Trận cứ hai phút đổi một hành lôi kiếp, sau năm lần sẽ tạo ra Ngũ Hành Hỗn Nguyên Lôi kiếp. Đại trận này do Đại Thừa tu sĩ luyện chế nên chứa đựng năm đợt lôi kiếp, đợt sau lại mạnh hơn đợt trước cứ thế mà suy ra. Muốn phá trận này chỉ có hai cách.
Một là hiểu được nguyên lý vận hành của trận pháp, từ đó tìm được cửa ra nhưng cái khó là Ngũ Hành Kiếp Lôi Đại Trận này lại ẩn chứa huyền bí của Tiên Thiên Bát Quái Trận thế nên cửa tử cửa sinh biến ảo khôn lường. Chỉ có những người tinh thông dịch lý, nắm rõ Bát Quái Đồ mới có thể vượt qua. Rất tiếc Lý Khánh Văn chỉ hiểu một vài kiến thức về dịch lý, phá mấy trận pháp đơn giản thì còn có thể chứ chừng đó còn chưa đủ để thoát khỏi trận này.
Còn cách thứ hai đó là bằng mọi cách chống đỡ qua năm đợt lôi kiếp kéo dài một tiếng đồng hồ thì đại trận tự phá. Nói thì dễ nhưng đây đâu phải lôi bình thường mà là thần lôi kiếp do trận pháp đại tông sư tu vi Đại Thừa Kỳ luyện chế. Mỗi đợt đều có uy lực đáng sợ có thể dễ dàng giết chết bất cứ tu sĩ đồng cấp nào.
Cách này đối với Lý Khánh Văn lại càng không được. Cho dù ông có thực lực siêu cường, thiên tư cao ngất nhưng tu vi hiện tại mới là thất cảnh Bí Hồn giai đoạn Gieo mầm kém Đại Thừa tu sĩ tới một đại cảnh giới thì làm sao chống qua nổi.
Tình hình hiện tại đúng là lực bất tòng tâm. Cao Khổng trước khi chết biết rất rõ đại trận này nên mới khẳng định “ Từ nay Cổ Việt Quốc không còn Tà Long Vương”.
Thế nhưng Lý Khánh Văn đường đường là gia chủ của một trong ngũ đại gia tộc, dễ gì mà ông buông tay đầu hàng. Cho dù biết phải chết cũng cố gắng chống chọi đến giây phút cuối cùng, không chịu khuất phục số phận.
Đợt lôi kiếp thứ nhất đã bắt đầu, kiếp vân bên trong đại trận đã hoàn toàn tụ hợp, mây đen ùn ùn kéo tới che phủ đến hôn thiên ám địa, trong từng đám mây vô số lôi quang lóe sáng.
Theo sau đó một đạo lôi kiếp đỏ rực cỡ bằng cái thùng nước uốn lượn như một con giao long từ không trung bổ xuống, luồng uy thế phô thiên cái địa kia chỉ sợ cho dù có một tòa linh sơn ở đây cũng sẽ bị nó bổ nát thành từng mảnh.
- Đây hẳn là Bính Hỏa Thần Lôi rồi. Thôi, đành trông cậy vào mấy thuật pháp thủy hệ xem triệt tiêu được xíu uy năng nào thì hay tới đó vậy.
Lý Khánh Văn lấy ra toàn bộ mười bảy tấm phù lục phòng ngự thủy hệ lục giai mà ông có, làm thành tầng phòng hộ đầu tiên. Tiếp sau tầng phòng hộ đó là một tầng “Thủy Kết Giới” do ông dùng thuật pháp để tạo ra. Phòng tuyến phòng ngự thứ ba cũng là vòng cuối cùng chính là Hắc Long Bảo Giáp. Đây là một kiện pháp bảo phòng ngự bát giai cực phẩm. Có thể nói hiện tại có thể sống sót được qua kiếp nạn này hay không đều dựa vào nó. Nhưng dù cho Hắc Long Bảo Giáp có lực phòng ngự khủng bố thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể kiên trì nổi trong năm đợt Ngũ Hành Hỗn Nguyên Lôi kiếp.
Từng đạo lôi kiếp đỏ rực liên tiếp bổ xuống chỗ Lý Khánh Văn đứng. Tuyến phòng ngự thứ nhất chẳng khác gì tờ giấy trước mặt Bính Hỏa Thần Lôi. Màng nước phòng ngự dày đặc kia cứ từng chút từng chút một bị lôi kiếp xé rách. Chẳng cần mất quá nhiều thời gian tầng phòng ngự thứ hai chuẩn bị đối mặt với luồng lôi kiếp kinh khủng kia.
Quả nhiên tầng phòng ngự thứ hai không chịu một kích ngay lập tức bị bổ nát. Nhưng dù sao lực lượng thủy hệ do mười bảy tấm phù lục cùng kết giới cũng đủ để khắc hỏa kiếp này rồi. Uy lực của lôi kiếp đúng như dự đoán của Lý Khánh Văn đã giảm đi một ít, cùng với những tầng phòng ngự tạo ra trước đó ông cũng kéo dài được thêm một chút thời gian.
Bính Hỏa Thần Lôi không còn vật cản bổ mạnh vào Hắc Long Bảo Giáp trên người Lý Khánh Văn. Mặc dù đã được bảo giáp hấp thụ phần lớn uy lực nhưng Lý Khánh Văn cũng hết sức chật vật, cả người run rẩy, một số phần trên cơ thể còn bốc ra mùi cháy khét.
Uy lực của kiếp lôi thực sự quá khủng bố. Mà đây mới chỉ là tia lôi kiếp thứ nhất, đợt này còn 5 tia lôi kiếp nữa trong đó tia cuối cùng có thể nói là diệt tuyệt hết thảy.
- Hỏa sinh Thổ. Lần này chắc là Mậu Thổ Thần Lôi.
Lý Khánh Văn trên mặt hơi đen tỏ vẻ ngưng trọng lẩm bẩm nói. Cùng lúc đó ông cũng triển khai Niệm đi dò xét tìm cửa sinh thế nhưng 128 tia niệm vừa phân tán ra xung quanh đã bị lôi kiếp trong kiếp vân nuốt chửng.
Đột nhiên Lý Khánh Văn gõ nhẹ vào đầu mình như nhận ra gì đó. Ông ngửa đầu lên phía trên hét lớn:
- Diệc Viện! Đây là địa bàn của các ngươi, ta chắc chắn mọi việc ở đây mấy người các ngươi đều nắm rõ. Còn không mau đến phá trận định để bổn Vương bị chôn vùi trong này à!
Quả nhiên mấy giây sau có giọng nói truyền đến:
- Ha… Ha… Ha… Ta tưởng cái trận pháp quèn này sẽ chẳng đụng nổi một cọng tóc của Lý Vương gia chứ? Haizzz, thế là lỡ một màn xem Tà Long Vương uy chấn thiên hạ triển lộ thần uy rồi!
“ Con mẹ nó! Mấy tên thầy bói chết tiệt! Định nhìn bổn vương xấu mặt hả, không có cửa đâu”. Lý Khánh Văn chửi thầm trong lòng nhưng cũng không quên đáp lại:
- Sao ngươi dài dòng văn tự như mấy mụ già vậy. Mau phá trận nhanh lên.
Thanh âm kia đáp lại:
- Trận pháp do đại tông sư trận pháp Đại Thừa Kỳ luyện chế, lấy tu vi của ta làm sao phá được. Hiện tại ta chỉ có thể mách nước cho Vương gia cách thoát khỏi trận mà thôi.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Lý Khánh Văn cũng đồng thời phải chịu sự công kích của Mậu Thổ Thần Lôi. Luồng khí lưu nặng nề cùng từng tia sét li ti xuyên qua Hắc Long Bảo Giáp đánh vào trong cơ thể của ông. Bọn chúng giống như ngựa hoang chạy tán loạn khiến ông suýt nữa bị tê liệt. Nghe được thanh âm kia đáp lại, ông như vớ được cọng cỏ cứu mạng quát to:
- Rề rề rà rà gì nữa, còn không mau nhắc đi.
Nghe thấy vị Vương gia này quát, thanh âm kia quả thật nói rất ngắn gọn, đi thẳng vào trọng điểm:
- Vương gia, Ất Mộc khắc Mậu Thổ, mau đạp Chấn cung tẩu Khôn vị.
Lý Khánh Văn định đạp về phía trước nhưng chợt nhận ra mình không biết mấy cửa đó nằm ở đâu vì thế lên tiếng mắng to:
- Tổ tông nhà ngươi chứ! Chấn, Khôn ở chỗ quái nào? Cái Ngũ Hành Trận này môn hộ đảo điên liên tục đâu có đứng im để cho ta tới. Nếu không phải thế ta đã thoát ra từ lâu rồi.
Thanh âm lộ ra vẻ bất đắc dĩ đành nói kỹ càng:
- Ặc, Vương gia đạp vào cung Chấn ở phía Tây Nam sau đó nhảy tới Khôn vị ở phía Nam.
Lý Khánh Văn vừa nhảy vào Khôn vị thì Canh Kim Thần Lôi lóng lánh cũng đã tụ xong chuẩn bị bổ xuống.
Thanh âm kia lại gấp gáp kêu lên:
- Đinh Hỏa khắc Canh Kim, Vương gia tẩu Càn cung ở phía Bắc xuất Ly vị ở phía Tây.
Lời vừa dứt thì Lý Khánh Văn cũng đã thực hiện xong. Quả nhiên Canh Kim Thần Lôi vừa bổ xuống được một nửa đã bị triệt tiêu.
Thanh âm kia lần này còn gấp gáp hơn:
- Nhanh, nhanh tận dụng thời cơ lần này để thoát trận. Càn vị! Chạy Càn vị ở phía Nam! Vương gia, nhanh!
- Tốt!
Thân pháp của Lý Khánh Văn cực nhanh thoắt cái đã xuất hiện tại Càn vị theo đó thân ảnh của ông cũng xuất hiện ở bên ngoài, thoát khỏi trận pháp.
- Ha… Ha… Ha … cuối cùng cũng thoát khỏi trận pháp khốn kiếp đó. Ánh nắng mặt trời đúng là vẫn tốt hơn cả.
Lý Khánh Văn nói xong lập tức quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm người vừa nhắc nhở ông.
- Hừ, đi cũng nhanh thật!
Lý Khánh Văn cũng chẳng thèm để ý tên kia đã chạy đi đâu. Ông sửa sang lại trang phục, đầu tóc rồi ngồi tĩnh tọa vận công hồi phục nguyên khí cùng chữa trị các vết thương. Khoảng 2 tiếng sau nguyên khí cũng hồi phục được vài phần thì ông mới đứng lên.
Ngũ Hành Kiếp Lôi Đại Trận đã tự phá từ một tiếng trước. Lý Khánh Văn nhìn qua khu đất nơi đại trận bao phủ không còn sót lại bất cứ thứ gì xoay người rời đi.
“Hình như còn thiếu thứ gì… Đúng rồi!”
Lý Khánh Văn lại tiếp tục phát ra 128 tia Niệm dò xét quanh khu đất đó. Quả nhiên đúng như ông nghĩ cái mai rùa của Cao Khổng vẫn còn nguyên.
Lý Khánh Văn cười đầy sảng khoái:
- Khà… Khà… Lần này kiếm lớn rồi, không ngờ đi ra ngoài một chuyến lại lấy được mai rùa của huyền quy độ kiếp thất bại.
- Mấy tên thầy bói kia mà nhìn thấy cái mai rùa này nhất định sẽ tìm mọi cách để lấy nó. Cứ cất đi trước cho nó lành.
Vừa rồi khi trận bàn được kích hoạt thì Cao Khổng cũng ở trong phạm vi bị lôi kiếp bao phủ. Mai rùa này lúc đầu ôm lấy toàn bộ cơ thể lão nhưng ngay khi lão chết thì đã không còn chân khí để duy trì nên mai rùa tự động tách ra.
Tất nhiên cái xác của Cao Khổng chẳng thể nào chịu được uy lực của lôi kiếp rồi. Bính Hỏa Lôi Kiếp đã đánh tan xác lão thành tro bụi ngay cả trữ vật giới chỉ cũng không ngoại lệ, bị đánh cho nát tan, mọi vật phẩm trong đó đều quy về hư vô. Chỉ còn lại chiếc mai rùa không mảy may bị hư hại, chỉ bị chôn vùi xuống đất khi đại trận tự phá. Mai rùa này ngay cả lôi kiếp của cường giả Độ Kiếp cũng đã trải qua thì mấy tia sét vớ vẩn này chả nhằm nhò gì so với nó.
Cất mai rùa vào trữ vật giới chỉ, Lý Khánh Văn lại từ trong đó lấy ra một tấm bùa màu vàng cũ kỹ dán lên vách đá chỗ thác nước. Sau đó ông lẩm bẩm một loạt chú ngữ khó hiểu, tấm bùa trên vách đồng thời cũng bốc cháy tạo một lỗ hổng trên chỗ đó.
Lý Khánh Văn chui vào bên trong, đi dọc theo con đường tối tăm mù mịt, ông dần dần tiến tới nơi có ánh sáng phát ra. Từ trong bóng tối ra ngoài, xuất hiện ở trong mắt ông là cảnh tượng một thôn xóm hết sức bình thường. Trai tráng trẻ tuổi chặt củi, gánh nước, phụ nữ không phải dệt vải thì ra ngoài đồng cày cấy, trẻ em nô đùa quanh đàn trâu thỉnh thoảng ngước đầu lên nhìn đàn cò trắng bay lượn trên bầu trời với ánh mắt hâm mộ.
Một cái xóm làng thật bình dị, yên bình. Một nơi ngăn cách với thế giới tu chân bên ngoài đầy khốc liệt, suốt ngày chỉ có tranh đấu, cướp bóc cùng với mấy cái âm mưu đen tối tha hóa con người ta. Nơi đây chính là Diệc Viện lánh đời không xuất thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.