Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 11: Vô Tâm Ngươi Đoạn Tụ (1)




"Ngươi nói cái gì?" Vô Tâm tắt hẳn tiếng cười ma quái, thay vào đó là khí tức kéo đến đỏ cả hai mắt.
"Ngươi đã quên 1 trượng ah." Quả Quả bên đây che miệng nhắc nhỡ hắn.
"Ta lùi lại là được." Vô Tâm bừng tỉnh nộ khí thu hồi tức khắc, hắn vội vả lui về sau mấy bước.
"Ba người họ thật... trẻ con." Lôi Vô Kiệt vừa cắn một mảng táo lớn vừa bình luận về ba kẻ đang diễn trò trước mắt hắn. Trong số bốn người bọn họ, Lôi Vô Kiệt được xem là kẻ ngốc nhất. Hôm nay họ lại bị Lôi Vô Kiệt nói là trẻ con. Đúng là cá mè một lứa. Chẳng ai hơn ai.
"Quả Quả tỷ, đón nè." Lôi Vô Kiệt ném một trái táo đến cho Quả Quả.
"Cảm ơn đệ." Quả Quả nhận lấy nó, nàng vừa đi đến chỗ Lôi Vô Kiệt vừa cắn một cái.
"Quả Quả tỷ, ban nãy tỷ hứa dạy đệ..." Lôi Vô Kiệt thấp giọng có chút nũng nịu.
"À... nhớ rồi. Dạy đệ búng tay. Được thôi." Quả Quả gật gù, bước nhanh đến, nàng ngồi cạnh hắn.
"Tiểu Kiệt, đệ nhìn kỹ nhé. Như vậy." Quả Quả đưa tay ra trước mặt Lôi Vô Kiệt, búng một cái làm mẫu cho hắn xem. Tay còn lại vẫn cầm quả táo đưa lên miệng xơi xơi.
"Lợi hại ah." Lôi Vô Kiệt hớn hở bật be like một cái.
Lôi Vô Kiệt vô cùng chú tâm vào bàn tay đó của Quả Quả. Sau khi nàng làm mẫu một lần, hắn liền làm theo và không quên hỏi: "Như vậy đúng không Quả Quả tỷ?"
"Đúng vậy, đệ dùng lực một chút, kéo ngón giữa xuống sẽ phát ra tiếng." Quả Quả trỏ vào ngón tay hắn, rồi lại đưa táo lên miệng nhai nhóp nhép.
Vô Tâm và Tiêu Sắt mỗi người một nơi luôn ngóng về Lôi Vô Kiệt, họ thật sự đặt một chút niềm tin vào hắn. Lôi Vô Kiệt mang theo niềm hân hoan làm theo chỉ dẫn của Quả Quả, búng một cái... nhưng không lên tiếng, lại quăng ra một quả lép. Hắn thất vọng. Vô Tâm và Tiêu Sắt nhận thấy thật không nên đặt lòng tin vào Lôi Vô Kiệt hắn. Thấy Lôi Vô Kiệt buồn bã, Quả Quả vội động viên hắn:
"Không sao. Lần đầu đương nhiên là làm không được tốt rồi. Lần sau sẽ khác."
"Ừa, làm lại lần nữa." Lôi Vô Kiệt lấy lại tinh thần, búng lại lần nữa. Kết quả lại là một mảnh lặng im đến muối mặt.
Lôi Vô Kiệt một giọng não nuột, bi ai ngước nhìn Quả Quả, hỏi: "Có phải đệ ngốc lắm không?"
Quả Quả cười hiền hòa xoa đầu tiểu đệ đáng thương này, nhẹ nhàng an ủi hắn. "Không có đâu, trước đây ta cũng tập búng đến "ba ngày ba đêm" mới lên tiếng đó, đệ chỉ mới học thôi mà. Tiếp tục kiên trì luyện tập, ta đảm bảo lát nữa đệ sẽ búng được. Đệ có tin ta không?"
"Đệ tin tỷ." Lôi Vô Kiệt lập tức trả lời dứt khoát.
"Vậy đệ có tin vào chính mình không?" Quả Quả nhìn thẳng vào mắt Lôi Vô Kiệt, hỏi. Nàng chính là muốn khơi dậy lòng tin trong hắn.
"Tỷ nói đúng lắm. Đệ nhất định sẽ làm được. Không lẽ chỉ có cái búng tay đã làm khó được Lôi Vô Kiệt này chứ." Lôi Vô Kiệt được Quả Quả cổ động liền phất lên tin thần hăng hái, thắp lại hi vọng, niềm tin từ lúc nào đã được xây lên đầy vững chắc.
Lôi Vô Kiệt quyết tâm thua keo này ta bày keo khác, hắn búng lại lần nữa.
"Lại lần nữa."
"Lại lần nữa."
"..."
Cứ mỗi lần phát lên câu "Lại lần nữa" thì không cần nói cũng biết kết quả thế nào.
"Tiểu Kiệt hay là ta dạy đệ cái này nữa nhé." Quả Quả nhìn thấy Lôi Vô Kiệt như vậy, nàng liền giải vây cho đầu hai ngón tay hắn một chút.
"Nhìn đây. Nếu đệ muốn đồng ý với ai một việc gì đó thì giơ tay lên như thế này và nói "Okay"." Quả Quả đứng lên vừa nói vừa giơ ra biểu tượng OK.
Lôi Vô Kiệt thấy cái mới liền vui vẻ lên, hắn nhìn và học theo, giơ lên OK, miệng lẩm bẩm: "Okay" Rồi quay sang Quả Quả hỏi: "Okay là gì vậy Quả Quả tỷ?"
"Okay là tiếng nước ngoài, dịch ra thì có nghĩa là đồng ý." Quả Quả giảng giải.
"Cô biết cả tiếng nước ngoài sao?" Tiêu Sắt hiếu kỳ bước tới gần.
"Có gì không được sao?" Quả Quả kênh kiệu.
"Không thèm nói với cô." Tiêu Sắt quay người bỏ đi.
"Ta cũng không thèm nói chuyện với ngươi." Quả Quả ngoảnh mặt đi.
Lôi Vô Kiệt lại tiếp tục luyện tập búng tay thần thánh. Quả Quả nhìn hắn đến phát chán, liền đưa mắt nhìn xung quanh. Nàng không thấy Vô Tâm ở đâu cả. Liền vừa đi tìm hắn vừa gọi nhỏ tên hắn.
"Vô Tâm... Vô Tâm..."
"Ta ở đây." Vô Tâm lên tiếng. Hắn đang ngồi tựa lưng vào gốc cây lớn, khuất tầm nhìn nên Quả Quả không nhìn thấy hắn.
"Tìm ta có việc gì sao?" Vô Tâm nhắm chặt mắt hỏi.
"Chỉ tại không nhìn thấy ngươi." Quả Quả liền ngồi xuống đối diện hắn.
"Vậy nếu không thấy Tiêu Sắt cô cũng đi tìm?" Vô Tâm vẫn không mở mắt chỉ mở miệng hỏi tiếp.
"Đương nhiên, lỡ hắn bị cọp ăn mất thì sao?" Quả Quả tự nhiên đáp.
"Cô quan tâm hắn?" Vô Tâm gương mặt không biểu tình, lại hỏi.
"Đương nhiên. Yên tâm. Ta cũng quan tâm ngươi." Quả Quả liền ghé sát mặt nàng vào mặt hắn nửa thật nửa đùa.
"Ngươi ghen rồi?" Quả Quả tâm ý hoan hỉ, đoán mò tâm tư hắn.
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc." Vô Tâm mở mắt lên, né tránh đi gương mặt nàng, vô cảm đọc.
"Không phải nói tới nói lui vẫn là sắc sao?" Quả Quả không hiểu sao lại bực tức như vậy, nàng kích động phát ngôn.
"Phật đà ảo diệu, cô làm sao hiểu được." Vô Tâm đứng lên, bỏ đi. Hắn biết Quả Quả ở phía sau sẽ không chịu thua hắn, nàng định mở lời, hắn liền lớn tiếng bảo hai tên bên kia nhằm ngăn lại lời nàng sắp nói: "Lên đường thôi."
Họ đi qua con suối, tiến về phía trước, không gian im ắng hẳn đi, chỉ có tiếng gió thổi lá rung xào xạc. Quả Quả lần này không còn đi bên cạnh Vô Tâm, nàng cảm thấy ban nãy là nàng không đúng. Vô Tâm hắn là kẻ xuất gia. Nàng mong gì ở hắn cơ chứ? Có mong cũng chẳng được gì. Nàng làm sao vậy chứ? Chắc não nàng bốc hơi thật rồi. Chuyện hắn là hòa thượng rõ như ban ngày vậy mà nàng cũng quên bén đi được. Đúng là hết thuốc chữa. Mỹ nam yêu nghiệt như thế lại hòa thượng, lão thiên, ông thật nhẫn tâm. Nếu hắn không phải hòa thượng thì tốt rồi. Khoan đã, nàng làm sao nữa? Hắn không là hòa thượng thì có liên quan gì đến nàng? Nàng bị làm sao đây, toàn nghĩ đến hắn. Nàng thích hắn sao? Không có. Chắc chắn không có, hắn chỉ là nhân vật hoạt hình thôi. Mỹ nam không phải chỉ để ngắm cho vui sao?
"Quả Quả à, bình tĩnh lại. Đừng nghĩ về hắn nữa. Đúng vậy bình tĩnh lại ah." Quả Quả thôi không nhìn theo bóng lưng Vô Tâm mà nghĩ ngợi lung tung nữa. Nàng đã đi quá giới hạn rồi, nên quay về là nàng của trước đây thì hơn.
Còn về Lôi Vô Kiệt, hắn không ngừng búng tay trên suốt đường đi. Hắn thật sự rất cố gắng.
Một âm thanh vang lên, xé tan sự im lặng đáng sợ.
"Quả Quả tỷ, đệ làm được rồi. Tỷ xem." Lôi Vô Kiệt búng tay một cái nữa, cuối cùng cũng phát ra tiếng rõ to.
"Đệ hảo lợi hại." Quả Quả bật ngón cái ca ngợi hắn.
Hắn vui mừng tột độ liền ôm ngang eo nhỏ, nhấc Quả Quả lên xoay vòng vòng. Quả Quả lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng sau đó nàng cùng hắn chia sẻ niềm vui bằng cách ôm cổ hắn cười ha hả. Một người đi trước, một kẻ đi sau hai người này, cứ như vừa được rắc cẩu lương.
Mặt trời đã ngã về tây, ánh sáng càng lúc càng yếu dần. Thấy vậy Quả Quả liền quay người lại phía sau, chân vẫn bước lùi về phía trước, gọi Tiêu Sắt:
"Trời sụp tối rồi, Tiêu Sắt ngươi đi nhanh lên không cần giữ 1 trượng nữa, ta sẽ không nói ngươi đoạn tụ đâu. Nhưng hai người tốt nhất không được đứng gần nhau."
Tiêu Sắt không nhịn được nữa, hắn đứng lại, nhắm mắt thở ra, nghiêm túc nói. "Đoạn tụ hay không, không phải cô nói là được."
"Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu mỹ nhân." Quả Quả không bước lùi nữa, liền chạy đến chỗ Tiêu Sắt, châm chọc hắn một tí.
"Cấm cô không được gọi ta như vậy." Tiêu Sắt bức bối, trừng nàng một cái, ra lệnh.
"Tiêu mỹ nam, đừng tức giận ah." Quả Quả thừa cơ Tiêu Sắt tức giận liền sà vào vuốt vuốt ngực hắn.
"Tránh ra." Tiêu Sắt vội hất tay nàng ra, bước nhanh lên phía trước.
"Đúng là keo kiệt mà." Quả Quả dùng dằng lầm bầm một tí, đuổi theo sau.
"Trời tối luôn rồi, sao không thấy được chỗ nào có thể trú tạm hết vậy, tối nay chắc ngủ ngoài đường rồi. Dễ bị trúng gió lắm đó." Quả Quả nhìn tới nhìn lui chung quanh, nhưng đáp lại nàng chỉ là một khoảng không trống vắng.
"Hình như phía trước có một căn nhà trúc kìa." Lôi Vô Kiệt phóng tầm mắt đi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một tiêu điểm.
"Đâu đâu?" Quả Quả nghe vậy, liền theo phản ứng, mừng rỡ lên tiếng hỏi lại.
"Ở bên kia." Lôi Vô Kiệt chỉ tay về hướng đó.
"Tốt quá rồi." Quả Quả hoan hỉ kéo ống tay áo Tiêu Sắt lôi chạy đến nhà trúc phía trước.
Tiêu Sắt bước qua cửa nhà. Quả Quả cũng bước theo sau vào. Tiêu Sắt quay lại, đóng và khóa chặt cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng, thấy lạ, Quả Quả quay lại, đi đến cạnh Tiêu Sắt, hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi đóng cửa lại, làm sao Vô Tâm, Lôi Vô Kiệt vào được?"
"Không vào được càng tốt." Tiêu Sắt trong ánh mắt thoát ra một luồng tà ý, khóe môi nhếch lên.
"Được cái đẹp mà bị điên." Quả Quả lầm bầm, định mở cửa cho Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt vào, thì bất ngờ bị Tiêu Sắt nhấc bổng, đem nàng vác lên vai. Quả Quả bị hắn làm cho bất ngờ, vừa tức giận vừa sợ hãi lại vừa khó hiểu, vùng vẫy trên lưng hắn: "Tiêu Sắt, ngươi định làm gì? Mau bỏ ta xuống, cái tên điên này!"
Tiêu Sắt đi đến giường, đặt nàng xuống. Hắn liền hai tay giữ chặt hai cổ tay nàng. Mặt đối mặt, cách nhau trong gang tấc. Phúc lợi kiểu này Quả Quả thật không dám nhận bừa: "Tiêu Sắt não ngươi bị bốc hơi à? Đang giở trò gì vậy? Ta không thích đùa kiểu này đâu. Mau thả ta ra."
"Là thật hay đùa, thử rồi sẽ biết." Tiêu Sắt cười lạnh, dứt lời liền cưỡng hôn Quả Quả mãnh liệt. Hắn không ngừng cắn mút môi nàng. Quả Quả có ngủ mớ cũng không dám mơ đến có lúc bị Tiêu Sắt cưỡng hôn như thế này. Nàng trợn tròn đôi mắt không tin vào sự thật, nhưng cảm giác vị ngọt đôi môi hắn, cảm giác đau đau vì bị hắn cắn mút khiến nàng tin đây chính là sự thật.
Nàng không thể để hắn làm càng được. Nàng quyết liệt kháng cự lại hắn, Tiêu Sắt dù võ công bị phế, không còn nội lực nhưng dù sao hắn vẫn là thân nam nhi. Nếu so sức mạnh với hắn, Quả Quả sao có thể đấu lại Tiêu Sắt cơ chứ.
"Nụ hôn đầu của ta bị hắn cướp đi mất rồi."
Quả Quả lần này máu điên xông lên tận não, cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi hắn nhưng mọi chuyện bất thành, tay hắn càng siết chặt hơn. Rõ ràng là Tiêu Sắt nhưng lại không phải hắn.
"Không tồi, rất mềm mại." Tiêu Sắt sau một hồi nhâm nhi đôi môi căng mọng liền rời khỏi. Hắn nhìn Quả Quả, vừa liếm quanh môi mình vừa nhếch môi cười đầy tà khí. Chỉ có thể dùng từ "yêu nghiệt phúc hắc" để miêu tả bộ dạng hắn lúc này.
Quả Quả căm phẫn nhìn hắn trừng trừng, tra hỏi. "Ngươi không phải Tiêu Sắt. Ngươi là ai?"
"Ta không phải là Tiêu Sắt trong lòng nàng sao?" Tiêu Sắt vẫn cười ma mị, trả lời.
Nghe câu trả lời của hắn, Quả Quả biết rõ hắn thật không phải Tiêu Sắt mà nàng quen. Nhưng rốt cuộc là mọi chuyện là thế nào? Hắn xài dịch dung thuật sao? Kẻ giả mạo này xuất hiện từ khi nào? Mục đích của hắn là gì? Nàng thật không hiểu nổi. Đầu óc nàng mù tịch hết cả lên.
Quả Quả quyết định hỏi cho rõ còn hơn cứ đoán già đoán non mà cuối cùng chẳng thu được chút thông tin gì. Nàng tức giận hỏi: "Ngươi muốn gì đây?"
"Nàng." Tiêu Sắt dịu dàng đáp lại một chữ duy nhất. Chữ này có thể hạ gục tất cả các cô nương khi họ được nghe chính miệng Tiêu Sắt nói ra. Quả Quả với bản tính háo sắc đương nhiên không thể thoát khỏi ma chưởng mê hoặc này, nàng nhận thấy lồng ngực đang nhảy múa, bất giác không biết nói gì tiếp theo. Chết tiệt hắn dùng gương mặt Tiêu Sắt để mê hoặc nàng sao?
Quả Quả cười khẩy, "Ngươi là muốn giết ta sao?"
Tiêu Sắt ánh mắt dao động một chút, "Nàng sao lại hỏi như vậy chứ?"
"Trò chơi kết thúc rồi." Quả Quả cười đắc ý, dùng hết sức nhân lúc hắn lơ là choàng dậy thoát khỏi hắn khiến hắn không kịp trở tay.
Vừa thoát nanh vuốt của Tiêu Sắt, Quả Quả liền chạy nhanh ra cửa, cắm đầu về phía trước chạy liền một mạch giữa đêm đen. Hoàn cảnh này của nàng có khác gì chị Dậu trong Tắt Đèn đâu chứ. Nàng hoảng sợ vừa chạy vừa ngoảnh lại phía sau xem thử Tiêu Sắt hắn có đuổi theo nàng không. Nàng thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn không phải Tiêu Sắt, vậy Tiêu Sắt thật ở đâu? Hắn không xảy ra chuyện gì chứ? Còn nữa Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt bọn họ ở đâu? Tại sao không ai xuất hiện? Nàng lạc mất họ từ khi nào? Chuyện này đúng là kỳ quái. Giờ nàng cũng không biết phải chạy đi đâu?
Đang miên man nghĩ ngợi, Quả Quả vấp phải rễ cây nhô lên khỏi mặt đất mà ngã xuống vực. Hôm nay không chỉ có Tiêu Sắt xúi quẩy mà Quả Quả dường như cũng đang bị hung thần đeo bám không buông. Cũng may nàng ăn ở có đức, trong lúc nguy nan, có thể nắm được một sợi dây leo, nàng bị treo lơ lửng giữa vực thẳm sâu hun hút. Nàng thở ra nhẹ nhỏm, dù sao cũng không phải rơi xuống tan xương nát thịt là tốt lắm rồi, đành bám chặt chờ đến trời sáng leo lên hay là có ai đó đến cứu cũng được. Nhưng không, ông trời muốn tuyệt đường nàng, sợi dây leo nàng bám vào hình như có chút không ổn, nó sắp và đã đứt luôn rồi. Nàng tiếp tục rơi xuống, với độ cao này mà rơi tự do, ai không sợ cơ chứ, nàng thét toáng lên rung động cả không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.