Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 84: Ôn luân tiên sơn (22)




Sau khi rời khỏi lao ngục, hệ thống vẫn luôn đắm chìm trong hoang mang không thể thoát ra được.
"Ký chủ, những lời ngài nói với Tô Hủ rốt cuộc có ý nghĩa gì?" Hệ thống hỏi: "Ngải chỉ phỉ nhổ hắn thôi mà... Thật sự không phải chẳng có gì sao?"
Từ đầu tới đuôi đều là Tô Hủ cầu xin Lý Việt Bạch tha cho mình một mạng, mà Lý Việt Bạch lại chán ghét cự tuyệt, sau đó tỏ vẻ --- tội của ngươi không thể tha thứ, không thể tránh khỏi cái chết.
"Ngươi không phải con người, sẽ không quan sát biểu tình của họ, cho nên không hiểu." Lý Việt Bạch cười cười, quấn chặt áo choàng trên người: "Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Hủ đọc được một ít tin tức từ giọng nói cùng biểu tình của ta, chút tin tức đó chính là ta cố ý truyền cho hắn."
"Con người thật kỳ lạ." Hệ thống bất đắc dĩ nói.
Bóng đêm buông xuống, vầng trăng tròn lên cao, ánh trăng sáng tỏ, phủ lên đình đài lầu các của Côn Luân một mảnh ngân bạch. Lý Việt Bạch có hệ thống bên cạnh, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm, huống chi, hiện tại vừa mới đánh xong một trận đại chiến, Côn Luân vẫn duy trì trạng thái phòng thủ nghiêm ngặt, nơi nơi đều có các nhóm tu sĩ đi tuần tra, bởi vậy, Lý Việt Bạch không mang theo bất cứ người hầu nào, một đường tản bộ tới Cát Tường điện.
Còn chưa tới Cát Tường điện, xa xa đã thấy một chiếc đèn ở ngoài cửa điện.
Ánh đèn yếu ớt, không hề lóa mắt, thoạt nhìn thập phần thoải mái.
Lý Việt Bạch đến gần, mới nhìn thấy Ngọc Thiên Cơ ngồi nghiêng ở ngoài cửa điện, trong tay cầm một chiếc đèn.
"Tại sao Tiên Chủ không vào trong điện nghỉ ngơi cho tốt? Chẳng lẽ muốn ở đây thưởng đèn ngắm trăng?" Tâm tình Lý Việt Bạch rất tốt, trên mặt nhiều hơn vài phần tươi cười, một bên đi tới cửa đại điện, một bên hỏi Ngọc Thiên Cơ.
"Tế tửu đại nhân không khỏi không hiểu phong tình." Ngọc Thiên Cơ thấy hắn trở về, trong lòng vui vẻ, lập tức giơ đèn lên cao, còn quơ quơ, nói: "Ta sợ trời tối, tế tửu đại nhân không nhìn rõ đường, bởi thế cố ý chờ ở đây, vì tế tửu đại nhân chiếu sáng."
Ngọn đèn ở trong tay y chẳng qua chỉ là vật trang trí mà thôi, nhiều nhất chỉ có thể chiếu sáng được mấy bậc thang, dùng ánh trăng soi đường còn sáng hơn.
"Tâm ý của Tiên Chủ, bỉ nhân hiểu được." Lý Việt Bạch cười nói.
Trong mắt hắn, bộ dáng này của Ngọc Thiên Cơ rõ ràng giống với mấy nam sinh không được chơi game, trên mặt viết bốn chữ to --- chán đến chết mất.
Ngọc Thiên Cơ xuyên tới thế giới tu tiên này đã nhiều năm, tiên pháp gì đó, thoạt nhìn thú vị, chơi nhiều liền chán, huống chi bên người y lúc nào cũng có một đội tu sĩ hộ vệ, không có tự do, có thể lý giải tại sao lại nhàm chán.
"Bỉ nhân vừa mới tới lao thăm Tô Hủ, trò chuyện vài câu." Lý Việt Bạch nói: "Người này gàn bướng hồ đồ, không hề hối hận vì những gì mình đã làm, thật sự đáng buồn."
"Ân, đã có tội, tế tửu đại nhân dựa theo luật pháp của Côn Luân xử lý là được." Ngọc Thiên Cơ ngáp một cái: "Ta chắc chắn không can thiệp."
"Đa tạ Tiên Chủ tín nhiệm." Lý Việt Bạch gật gật đầu: "Sắc trời đã tối, bỉ nhân cũng nên trở lại thư phòng nghỉ ngơi."
Thư phòng, đương nhiên lầ chỉ thư phòng của hắn, chính là căn phòng hắn ở thời điểm mới xuyên qua đây.
"Ai? Sao lại thế?" Ngọc Thiên Cơ như vừa mới tỉnh mộng, một phen nắm lấy tay Lý Việt Bạch: "Sau Cát Tường điện có rất nhiều nội thất, vì sao tế tửu đại nhân không ở nơi đó?"
Lý Việt Bạch dùng dư quang liếc đông đảo tu sĩ ở bên cạnh bảo hộ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
"Khi đó ta trong người trọng thương, mới không thể không ở nhờ Cát Tường điện." Lý Việt Bạch nói: "Hiện tại nếu thương thế đã lành, lại tiếp tục ở, vậy không hợp quy củ rồi."
"Côn Luân công việc bề bộn, ta muốn cùng tế tửu đại nhân thức thâu đem trao đổi..." Ngọc Thiên Cơ nhướn mày, chính là không chịu buông tay.
"Ngày khác lại bàn đi, thân thể bỉ nhân thật sự mệt mỏi, không thể chống đỡ nổi nữa." Lý Việt Bạch thở dài.
Quả thật hắn rất mệt mỏi.
Thân thể này hao tổn, tuy không nghiêm trọng như lúc giả vờ, nhưng nguyên khí thật có thương tổn, hơn nữa lúc hắn rời núi đón đồ đệ một chuyến, trở về lại phải xử lý Tô Hủ, hiện tại thực sự rất mệt mỏi.
Nếu còn ở lại Cát Tường điện, cả đêm nhất định sẽ bị Ngọc Thiên Cơ ôm ôm ấp ấp, quấy rầy bằng mọi cách, sao có thể ngủ an ổn?
Ngọc Thiên Cơ nghĩ nghĩ, đành phải gật đầu đáp ứng.
"Nếu tế tửu đại nhân mệt mỏi, ta đây cũng không ép buộc." Y không những không buông tay Lý Việt Bạch ra, ngược lại càng nắm chặt, nói: "Ta đưa tế tửu đại nhân về thư phòng."
"Chỉ cần Tiên Chủ không sợ đường xá xa xôi... Đương nhiên có thể." Lý Việt Bạch từng cự tuyệt Ngọc Thiên Cơ rất nhiều lần, nếu lần này tiếp tục từ chối sẽ rất khó xử, đành phải đáp ứng yêu cầu này.
Ngọc Thiên Cơ đầy mặt vui mừng đứng dậy, trong tay vẫn cầm ngọn đèn kia, một tay khác nắm chặt Lý Việt Bạch không buông, cả người cơ hồ dựa vào người Lý Việt Bạch, hai người cùng nhau nghiêng ngả đi xuống bậc thang.
Các tu sĩ không dám rời khỏi Tiên Chủ, không xa không gần theo sau bảo vệ.
Ngọc Thiên Cơ chân có tật, đi đường không tiện lắm, ngày thường đều cà lơ phất phơ ngự kiếm phi hành, nhưng ánh trăng tối nay thật sự quá đẹp, hứng thú của y nổi lên, liền không ngự kiếm, mà ôm lấy Lý Việt Bạch, đi bước một dẫm phủ kín đá xanh trên mặt đường, hướng thư phòng đi đến.
Lý Việt Bạch lúc này mới ý thức được, lần đầu tiên mình có thể nhìn ngắm cảnh đêm ở Côn Luân một chút.
Kỳ thật đừng nói cảnh đêm, cho dù là cảnh sắc ban ngày, hắn cũng chưa từng ngắm qua.
Đi vài bước, Ngọc Thiên Cơ lại giơ đèn trong tay lên chỉ tòa lầu hoặc cánh rừng ở phía xa, bịa một câu chuyện xưa thật thật giả giả cho Lý Việt Bạch nghe, phóng đại mình đã từng làm chuyện gì buồn cười ở trong đó, cuối cùng lặng lẽ cảm thán một câu: "Đáng tiếc khi đó ngươi chưa tới, nếu ngươi ở đây, vậy mới gọi là thú vị."
"Nếu ta ở đây, sẽ không cho ngươi hồ nháo như vậy." Lý Việt Bạch lắc đầu cười nói.
Con đường này chưa từng dài như vậy, không biết đã đi bao lâu, hai người thật vất vả dây dưa kéo dài mới có thể đi đến trước cửa thư phòng, lại thấy ngoài cửa thư phòng có một người.
Là một nữ tử, mặc y phục đỏ thẫm, một đầu tóc dài đen nhánh tùy ý búi lại, dáng người thướt tha, nhìn bóng dáng liền biết đây là một mỹ nhân.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân hai người, liền xoay người lại.
Lý Việt Bạch vừa nhìn thấy mặt nàng, liền lập tức nhận ra --- Cơ Dao, trưởng nữ của gia tộc Cơ thị.
Gia tộc Cơ thị bị Tô Hủ tóm gọn, người trong gia tộc liên tiếp lao vào ngục, Cơ Dao bởi không tham dự chuyện tham hủ (tham: tham ô, hủ: mục nát, thối rữa) gì, nên cũng không bị tội danh nào rơi vào đầu.
Diệm mạo của nàng thiên về diễm lệ, quần áo trên người đơn giản lại không có đồ trang sức, lại chọn màu đỏ thẫm càng có lực dụ hoặc, chứ không phải màu trắng thuần cấm dục, trên đầu cũng không có trang sức phức tạp, một khuôn mặt trang điểm thực sự dụng tâm, đôi mày thanh tú bé nhỏ, môi sắc đỏ tươi, đầy mặt nước mắt, nhu nhược động lòng người.
"Thiếp thân hướng Tiên Chủ thỉnh tội, hướng tế tửu đại nhân thỉnh tội." Thanh âm Cơ Dao đau thương buồn bã, nếu là nam nhân bình thường nghe xong, không có khả năng không động tâm.
"Không cần đa lễ." Lý Việt Bạch nói: "Cơ cô nương đêm khuya tới chơi, là vì chuyện gì?"
"Không có việc gì, chẳng qua là tới thỉnh tội thôi." Cơ Dao đau thương cười: "Phụ mẫu phạm phải trọng tội, thiếp thân trong lòng áy náy, lại tự biết thân phận thấp kém, không dám trực tiếp gặp mặt Tiên Chủ, bởi vậy, muốn bái phỏng tế tửu đại nhân trước, không ngờ lại gặp được Tiên Chủ."
"Phụ mẫu có tội, đâu liên quan gì tới ngươi?" Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, cứ như bình thường là được."
"Quả thực như thế?" Cơ Dao ngẩng mặt lên: "Đa tạ Tiên Chủ khoan dung độ lượng..."
Khuôn mặt diễm lệ vương vài giọt nước mắt trên má, hiện tại miễn cưỡng nở một nụ cười, không thể không nói, quả thật giống thược dược vương sương sớm khiến người chú mục.
Lý Việt Bạch không nhìn nàng nhiều, mà âm thầm tính toán trong lòng.
Hôm nay, tế tửu đại nhân lành bệnh trở về, Tô Hủ bị tống vào ngục, tin tức truyền khai, toàn bộ Côn Luân đều loạn đến ồn ào huyên náo.
Cơ Dao thống hận Tô Hủ, đương nhiên sẽ biết tin này.
Tiếp theo, nàng sẽ làm thế nào?
Tô Hủ tàn nhẫn độc ác, mà tế tửu đại nhân lại có tiếng là khoan dung nhân hậu.
Tô Hủ đạp đổ gia tộc Cơ thị, mà tế tửu đại nhân lại không thù không oán với gia tộc Cơ thị.
Cho nên, Cơ Dao nhất định phải tới bái phỏng tế tửu đại nhân, hy vọng có thể được tế tửu đại nhân rủ lòng thương xót.
Nàng đương nhiên không dám đến Cát Tường điện tìm người, chỉ dám tới cửa thư phòng thử vận may, một lần không gặp được, vậy tám lần mười lần tổng sẽ có lần gặp được.
Không ngờ, nhanh như vậy liền đụng phải.
"Hệ thống, mục tiêu hàng đầu của Cơ Dao, không phải là... Tao chứ?" Lý Việt Bạch khó có thể tin nói.
"Xin ký chủ không cần tự mình đa tình, Cơ Dao chỉ là đang tìm kiếm một người có quyền có thế có thể cứu vớt nàng khỏi vũng bùn mà thôi, mặc kệ người này là ai, chỉ cần giúp nàng thoát khỏi tình trạng hiện tại là được."
"Không phải tự mình đa tình, chỉ là, nếu xét từ góc độ khách quan, xuống tay với tao dễ dàng hơn nhiều so với xuống tay với Ngọc Thiên Cơ." Lý Việt Bạch lúng túng nói.
Hiện tại cảm giác mà Cơ Dao đối với Ngọc Thiên Cơ, hẳn là rất phức tạp --- Thời thiếu niên Ngọc Thiên Cơ luyến mộ nàng, nhưng sau khi lớn lại có thù oán với gia tộc của nàng, phái người đạp đổ gia tộc. Một Tiên Chủ thay đổi thất thường như vậy, nên ở chung như thế nào?
So sánh trên dưới, vẫn là tế tửu đại nhân đơn giản hơn nhiều.
Cơ Dao cũng không có ý tứ dây dưa, nàng hiểu rõ, đến điểm dừng thì nên dừng là tốt nhất, về sau còn có cơ hội, hiện tại càng kéo dài, ý đồ của nàng càng dễ bị bại lộ. Bởi vậy, nàng chỉ hành lễ, liền cáo từ rời đi.
Lý Việt Bạch chờ nàng đi rồi, mới chậm rãi phục hồi tinh thần.
Giống như trong cốt truyện, Cơ Dao không chỉ có dung mạo diễm lệ, nàng cũng biết lợi dụng cảm tình của người khác, không phải một nhân vật đơn giản. Nếu nàng đơn giản, cũng không có khả năng gạt được nguyên chủ tư thông với Ngọc Thiên Lưu.
Lại nhìn về phía Ngọc Thiên Cơ, chỉ thấy hai mắt y nhìn vào khoảng không, lâm vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lý Việt Bạch lập tức thông qua hệ thống gửi một câu: "Ngọc Thiên Cơ nguyên chủ thời niên thiếu từng luyến mộ Cơ thị, thời điểm ngươi xuyên qua đây lại đúng là thời kỳ niên thiếu, liệu có khả năng --- ngươi lúc ấy không thể phân biệt được tình cảm của mình cùng tình cảm của nguyên chủ, bất tri bất giác có lòng yêu mến Cơ thị."
"Người ta nào có! Nào có!" Ngọc Thiên Cơ thế nhưng thẹn thùng nói ra một câu nũng nịu khiến người chết cũng có thể đội mồ sống dậy.
"..." Lý Việt Bạch vốn dĩ muốn đùa y một chút, không ngờ lại bị câu trả lời không biết xấu hổ của y làm đơ người đến nửa ngày không thể phục hồi tinh thần.
"Phốc ha ha ha ha ha..." Ngọc Thiên Cơ cười ngặt nghẽo: "Tế tửu đại nhân, ngươi thật sự là quá đáng yêu, tùy tiện đùa một chút sẽ sững sờ, ha ha ha ha..."
"Ngươi đáng bị phu nhân độc chết." Lý Việt Bạch cả giận.
"Vậy không bằng một đời này Mục mỹ nhân tiên hạ thủ vi cường, đem ta độc chết một lần trước?" Tay Ngọc Thiên Cơ ôm lấy cổ Lý Việt Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.