Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống

Chương 68: Ôn luân tiên sơn (6)




Thế cục khẩn trương, không có thời gian nghĩ cái khác.
Lý Việt Bạch không chút do dự nắm lấy tay Ngọc Thiên Cơ, thử vẫy vẫy.
Phượng hoàng theo thủ thế, bay đi theo hướng hắn huy động.
Rất tốt. Lý Việt Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, được cứu rồi.
Hắn yên lòng, chậm rãi từng chút từng chút một điều khiển phượng hoàng chỉ huy chư vị tu sĩ, lập trận hình.
Sau khi lập xong trận hình, tiếp theo liền không có vấn đề gì. Ma giáo dần dần bị đánh lui, lỗ hổng trên kết giới cũng được các tu sĩ dùng pháp thuật tu bổ, trận này, rất nhanh liền kết thúc.
Phượng hoàng kêu lên một tiếng, bay về phía đám mây, bay vài vòng quanh Ngọc Thiên Cơ, sau đó bay lơ lửng sau lưng Ngọc Thiên Cơ, lông đuôi thật dài lung linh rực rỡ dưới ánh nắng chói chang, lóe lên quang mang khác thường.
"Đinh!" Hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở: "Ký chủ, chúc mừng ngài thành công hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất —— sơn môn sơ chiến."
Sau khi trận chiến kết thúc, các tu sĩ nhìn mặt đất khô cằn, nhớ lại kỳ cảnh vừa rồi, không khỏi sôi nổi kinh ngạc cảm thán.
"Vừa rồi thật là phượng hoàng, phượng hoàng của gia tộc Ngọc thị!"
"Không ngờ nhị công tử có thể triệu hồi phượng hoàng, thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người..."
Một hồi chiến đấu cùng Ma giáo, thương vong là khó tránh khỏi, Lý Việt Bạch nhìn qua, quả nhiên thấy không ít tu sĩ đã bị thương.
"Mau, kêu y giả đến." Hắn chuyển hướng sang Ngọc Thiên Cơ.
"Được được được, đều nghe ngươi." Ngọc Thiên Cơ cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của hắn, lập tức phái phượng hoàng bay trở về, thông tri y giả lại đây.
Thân ảnh phượng hoàng biến mất ở phía chân trời, hai người mới cảm thấy việc này hoàn thành.
"Ký chủ, mời tiếp thu nhiệm vụ thứ hai —— khiến Ngọc Thiên Cơ nhậm chức Tiên Chủ." Hệ thống nói.
"..." Lý Việt Bạch hơi do dự một chút, nhìn về phía Ngọc Thiên Cơ.
Ngọc Thiên Cơ đại khái là hơi mệt mỏi, dứt khoát ngồi trên phi kiếm, tay phải nâng má, híp mắt nhìn chiến trường phía dưới.
Người này, có thể đảm nhiệm sao?
Nói đi nói lại, biểu hiện vừa rồi của y xác thật cũng không tệ lắm...
Lý Việt Bạch tâm niệm vừa động, niệm khẩu quyết, một dải lụa bay ra từ ống tay áo, dải lụa bay vài vòng trên không trung, quấn đôi mắt Ngọc Thiên Cơ lại.
"A? Mục tiên sư muốn làm gì?" Mắt chợt bị che lại, Ngọc Thiên Cơ hơi giật mình chút, nhưng y biết Mục Ninh Thanh sẽ không làm ra chuyện gì khác người, yên tâm trêu đùa vài câu.
"Không có gì, chỉ là muốn khảo nghiệm trí nhớ của Thiên Cơ quân một chút." Lý Việt Bạch nói.
"Kiểm tra ta?" Ngọc Thiên Cơ cười nói: "Ta chính là nổi danh không học vấn không nghề nghiệp, có phải Mục tiên sư nhầm cái gì không."
"Vừa rồi ngươi nhìn mặt đất, cho nên bỉ nhân muốn hỏi, hiện tại, trên chiến trường còn lại mấy tu sĩ?" Lý Việt Bạch không bị lời cợt nhả của y quấy rầy, vẫn khăng khăng hỏi.
Nhóm y giả đã tới đem các tu sĩ trọng thương trở về, còn bộ phận không bị thương năng ở lại chiến trường xem xét trạng huống, không hề rời đi.
"A... Cái này thật khó nói." Khóe miệng Ngọc Thiên Cơ cong lên, nói: "Ta thật hy vọng là có mấy vạn người... Nhưng đáng tiếc là không có."
"Cấm cười, trả lời nghiêm túc." Lý Việt Bạch nói.
"Một trăm sáu mươi sáu người." Ngọc Thiên Cơ trả lời.
"A?" Lý Việt Bạch cẩn thận nhìn trên mặt đất, như thế nào cũng chỉ thấy có một trăm sáu lăm người.
"Sai rồi, là một trăm sáu lăm người." Lý Việt Bạch nói.
"Là Mục tiên sư sai đi?" Ngọc Thiên Cơ nói: "Có một người bị tiên thụ che mất, cho nên Mục tiên sư không thấy được."
"..." Lý Việt Bạch cứng người, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên thấy một tu sĩ đang ngắt dược thảo trị thương dưới tán cây, cho nên không nhìn thấy.
Không ngờ vị nhị công tử này vẫn có chút bản lĩnh, thời khắc mấu chốt, nhãn lực cùng năng lực phản ứng đều là hạng nhất.
"Hệ thống, Ngọc Thiên Cơ ở phái chủ chiến, mày bảo tao đề cử y làm Tiên Chủ, có phải là nói chủ chiến hẳn là con đường phải đi, đúng không?" Lý Việt Bạch hỏi hệ thống.
"Đúng vậy, hệ thống cho rằng, chủ chiến là sự lựa chọn tốt nhất." Hệ thống trả lời.
Quả thật, từ xưa đến nay, mỗi khi giặc ngoại xâm đánh đến, đều không thể trốn tránh, không thể không đánh.
Lý Việt Bạch điều tra tư liệu trong đầu nguyên chủ, suy đoán một phen, cuối cùng đưa ra kết luận, vẫn phải đánh.
Hắn không hề do dự, quyết đoán nhận lấy nhiện vụ thứ hai.
Nhiệm vụ thứ hai này, so với tưởng tượng dễ hơn rất nhiều.
Cho dù các tu sĩ trên Côn Luân tiên sơn xưa nay đều xem thường Ngọc Thiên Cơ, nhưng hiện tại đại quân Ma giáo đã đến gần, không thể lựa chọn, trong sơn môn sơ chiến, Ngọc Thiên Cơ triệu hồi phượng hoàng, cái này ít nhiều cũng khiến các tu sĩ có cách nhìn mới về y.
Hơn nữa, Ngọc Thiên Cơ theo phe chủ chiến, dựa vào điểm này, sẽ nhận được sự ủng hộ của phái chủ chiến.
Chướng ngại duy nhất là phái chủ trốn.
Về tới Vương Mẫu đài, phái chủ trốn bắt đầu làm khó dễ Ngọc Thiên Cơ.
Một vị tiên trưởng phái chủ trốn trình bản đồ lên: "Tại hạ đã cẩn thận tính toán, nếu chạy trốn, chỉ cần hy sinh năm ngàn người làm yểm hộ, là những người còn lại có thể thoát thân thành công..."
"Vậy xin hỏi tiên trưởng, ngài có nguyện ý vào hàng ngũ năm ngàn người hy sinh này không?" Ngọc Thiên Cơ cười nói.
"Này..." Tiên trưởng mặt đỏ tai hồng, đành phải lui ra.
Mục đính của hắn vốn không thuần khiết, chỉ vì mình muốn trốn thoát, mới chủ trương chạy trốn, đương nhiên sẽ không đáp ứng.
"Phái chủ hàng quả nhiên đều là kẻ tham sống sợ chết, chúng ta không cần nghe bọn chúng nhiều lời." Vạn Quảng Lưu cười to.
"Không thể nói như vậy, không phải tất cả chúng ta đều là tham sống sợ chết, chỉ là hy vọng có thể bảo toàn sinh lực Côn Luân mà thôi." Lại có người khác đứng ra: "Chỉ cần phần lớn đệ tử lớn nhỏ phụ nữ cùng trẻ em có con đường sống, tại hạ nguyện ý yểm hộ."
"Biết là ngài có lòng hảo tâm, nhưng là vô dụng." Ngọc Thiên Cơ thở dài: "Mấy vạn người Côn Luân tiên sơn, có thể trốn ở nơi nào? Sẽ chẳng có môn phái nào nguyện ý tiếp nhận, sẽ lại bị Ma giáo từng chút từng chút một đánh bại trên đường... Nếu chư vị không tin lời ta, mời hỏi tế tửu đại nhân."
Lý Việt Bạch vốn đang hảo hảo đứng ở một bên, nghe vậy tức khắc sửng sốt --- không nghĩ nhanh như vậy liền tiếp được một cái nồi (ý chỉ rắc rối).
Rất nhanh, người phái chủ trốn liền sôi nổi xông lên vây quanh Lý Việt Bạch, trong tay cầm bản đồ cùng bút, tranh luận ầm ĩ.
"Tế tửu đại nhân, xin ngài nói rõ ràng, lộ tuyến đào tẩu này có gì không ổn?"
"Mục tiên sư, tại sao ngài lại cảm thấy nghênh chiến Ma giáo lại có phần thắng hơn?"
"Mục tiên sư, ngài quả thực đề cử Ngọc Thiên Cơ vào vị trí Tiên Chủ hay sao?"
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch nhớ lại lúc họp phụ huynh trong thế giới hiện thực, bị phụ huynh học sinh truy vấn tại sao thành tích học tập của con em nhà họ lại kém thế này.
May mắn, có kinh nghiệm đối phó với phụ huynh học sinh, khẩu chiến quần nho (quần nho: chỉ những người đi học thời xưa) cũng không sợ nữa rồi.
Muốn so miệng pháo, hắn chắc chắn không thua.
Lấy lại bình tĩnh, Lý Việt Bạch tiếp bản đồ, xoa xoa huyệt thái dương, giải thích.
Vẫn rất muốn cảm tạ nguyên chủ, tri thức trong đầu nguyên chủ cực kỳ phong phú, sức phán đoán mạnh, lại có đủ kinh nghiệm, nói cái gì cũng là nói có sách mách có chứng, có đạo lý rõ ràng, hơn nữa trận sơn môn sơ chiến lại thắng lợi, đủ để thuyết phục mọi người.
Tuy là thế, Lý Việt Bạch cũng nói đến tận lúc hoàng hôn, mới khiến một bộ phận thông tình đạt lý phái chủ trốn vui lòng phục tùng, những kẻ càn quấy còn lại, không thèm để ý tới.
Rất nhanh, Ngọc Thiên Cơ thuận lý thành chương mà lên làm Tiên Chủ.
Đêm khuya, Ngọc Thiên Cơ triệu Lý Việt Bạch tới Cát Tường điện nghị sự.
Cho dù sắc trời đã tối, nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, Lý Việt Bạch đương nhiên không cự tuyệt.
Vừa mới bước đến cửa điện, liền cảm thấy có chỗ không đúng.
An tĩnh.
Ngọc Thiên Cơ khoác một kiện trường bào đỏ sậm, nằm ở trước bàn, đang nghiên cứu binh thư, đạo pháp cùng bản đồ trên bàn.
Nếu đã trở thành Tiên Chủ, liền không thể có những hành vi phóng đãng như lúc trước, Ngọc Thiên Cơ thu liễm rất nhiều so với ngày thường, cũng bỏ thói quen trái ôm phải ấp mỹ nhân thường ngày, một gian Cát Tường điện to như vậy, lại không có người hầu hạ, không thể nghi ngờ, điều này làm nhóm tiên trưởng an tâm hơn rất nhiều.
"A, Mục tiên sư tới?" Thấy Lý Việt Bạch tiến vào, Ngọc Thiên Cơ lập tức ngẩng đầu lên khỏi bàn, híp mắt cười cười, khôi phục tính tình lưu manh vô lại ngày thường.
"..." Lý Việt Bạch quả thật hoài nghi, hình tượng ngoan ngoãn đọc sách vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
"Ta thế mới biết, làm Tiên Chủ đúng là xui xẻo." Ngọc Thiên Cơ oán giận nói: "Phải đọc nhiều sách như vậy, mỗi ngày còn phải thăm dò địa hình, lại còn bị nhiều lão nhân lắm mồm không để yên nữa chứ, thật là phiền muốn chết."
"Vậy thì bỉ nhân xin cáo lui." Lý Việt Bạch cười nói.
Không chỉ Ngọc Thiên Cơ mệt, Lý Việt Bạch cũng chưa từng chợp mắt nghỉ ngơi một lát, hận không thể chia mỗi phút đồng hồ ra thành hai nửa mà dùng.
"Đừng đừng đừng, tuy rằng Mục tiên sư cũng đã lớn tuổi, nhưng không giống những lão nhân lắm mồm đó." Ngọc Thiên Cơ vội vàng sửa miệng: "Mục tiên sư lớn lên đẹp như vậy, mỗi ngày đều nên ở Cát Tường Điện của ta, cảnh đẹp ý vui, được không?"
"Lời này của Tiên Chủ nếu bị nhóm tiên trưởng nghe được..." Lý Việt Bạch đỡ trán.
"Sợ cái gì, ta chính là Tiên Chủ, bọn họ dám nói cái gì?" Ngọc Thiên Cơ vỗ vỗ chỗ ngồi bên người mình: "Lại đây lại đây."
Lý Việt Bạch đi đến ngồi xuống, mạnh mẽ chống đỡ tinh thần hỏi: "Đối với chiến lược, Tiên Chủ có chỗ nào không hiểu không? Bỉ nhân chắc chắn sẽ tận lực giải thích cho Tiên Chủ."
Không ngờ hắn vừa ngồi xuống, thân thể Ngọc Thiên Cơ liền mặt dày nhích lại gần.
"Chỗ không hiểu đương nhiên có." Ngọc Thiên Cơ cười tủm tỉm ôm lấy eo Lý Việt Bạch, giống như kẹo kéo dính trên người hắn: "Bất quá, bổn Tiên Chủ cảm thấy, điều quan trọng nhất là Mục tiên sư nên nghỉ ngơi một lát."
"Nghỉ ngơi...?" Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương.
Quả thật lâu lắm rồi hắn chưa được chợp mắt, đối đầu với kẻ địch mạnh, căn bản không rảnh để nghỉ ngơi.
"Chẳng lẽ Mục tiên sư muốn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê vì ta chỉ huy thiên quân vạn mã sao?" Ngọc Thiên Cơ không biết lấy sức lực từ chỗ nào, ôm lấy cổ Lý Việt Bạch, hung hăng áp xuống.
"Không được, bố trí chiến trường còn chưa viết vong..." Lý Việt Bạch giãy giụa định bò dậy, lần thứ hai bị ấn trở về.
"Mục tiên sư nếu không phục lệnh, bổn Tiên Chủ đành phải vận dụng luật pháp Côn Luân vậy..." Ngọc Thiên Cơ híp mắt, uy hiếp.
Trên bàn của y không biết bôi hương gì, khí vị thanh nhã thấm tận tâm can, tựa hồ có tác dụng an thần thôi miên.
Lý Việt Bạch không lay chuyển được y, chỉ cảm thấy toàn thân ngồi vào đệm mềm mại ấm áp, hoảng hốt, chỉ cảm thấy đầu mình gối trên đùi Ngọc Thiên Cơ, càng quá phận hơn chính là, thằng nhóc kia còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình, vừa nhìn liền biết đó là thói quen lưu luyến bụi hoa (ý chỉ phong lưu), thủ đoạn hầu hạ người cũng học được, thủ pháp mềm nhẹ, thoải mái đến nỗi người ta không thể chống cự.
Một lúc lâu sau, Lý Việt Bạch nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.