Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Á Hả? Chê Nha!

Chương 4:




10.
Bởi vì xấu hổ trong lòng nên hai ngày nay ta không đi tìm Triệu Dự.
Hắn cũng chưa từng tới tìm ta.
Mỗi ngày đều một mình ở hậu viên rất nhàm chán nên ta bắt đầu suy nghĩ về việc nịnh nọt Triệu Dự để hắn thả ta ra.
—— Có vẻ hắn đã hết hứng thú trêu chọc Lục Kiến Minh bằng ta và nữ chính.
Về phần Triệu Dự nói để thương đội của ta được quân đội phương Bắc hộ tống, ta lại không quá nguyện ý.
Hai nước vừa kết thúc chiến tranh, nếu ta đi cùng quân đội của hắn rất dễ khiến người khác hiểu lầm.Nhỡ đâu tin tức truyền về Nam quốc rồi triều đình cho rằng ta là gian tế thì sao?
Xét cho cùng, căn cơ nhà ta vẫn đặt ở Nam quốc cơ mà.
Vì vậy sau khi hạ quyết tâm, ta định đi tìm Triệu Dự.
Chỉ là ta chưa kịp hành động, trong thành lâu đã vang lên tiếng trống trận như sấm, trong huyện nha cũng ồn ào huyên náo theo.
Lục Kiến Minh chủ động công thành.
Lục Kiến Minh cũng không chiếm ưu thế khi công thành lúc này, lựa chọn tốt nhất của hắn lẽ ra là tiếp tục chờ đợi viện quân.
Nhưng hắn vẫn tập kết binh lực phát động một cuộc tiến công.
Khẩu hiệu hô vang là "Báo thù giết thê".
Hóa ra cái “chết” của nữ chính thật sự giúp hắn nhận ra mình người mình yêu là ai.
Ta có hơi thắc mắc, chẳng lẽ nước Nam hết nhân tài rồi à? Tại sao một người như Lục Kiến Minh lại được coi là hộ quốc chiến thần nhỉ?
Không nói tới trước đây hắn đánh trận như thế nào, chỉ riêng lúc này hắn vì hai chữ “thâm tình” mà lấy mạng của vô số binh lính để đánh cược cũng đủ cho thấy rằng hắn không xứng đáng với cái danh xưng này.
Ta nghĩ ngợi rồi đi tới địa lao.
Địa lao chỉ có hai binh lính canh giữ, khi nhìn thấy ta bọn hắn rất cung kính đứng dậy hành lễ, cũng không ngăn cản ta đi vào.
Kịch bản vả mặt nghĩ trước trong đầu không có đất dụng võ khiến ta có hơi sầu.
Lục Kiến Thanh và nữ chính bị giam trong một phòng giam, hai người tựa lưng vào tường, có lẽ vì sưởi ấm mà dựa vào nhau.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người cùng lúc nhìn sang.
Ta nhìn hai người bọn họ với ánh mắt nghi ngờ.
Nữ chính sực tỉnh, vội vàng kéo ra khoảng cách với Lục Kiến Thanh.
"Lục Kiến Minh đang công thành."
Ban đầu ta không định nói với nữ chính rằng Lục Kiến Minh như phát điên vì nàng ấy, nhưng khi thấy nàng và Lục Kiến Thanh như vậy ta lại đổi chủ ý.
Lục Kiến Thanh nghe tin Lục Kiến Minh thổ huyết liều mạng công thành vì nữ chính, rõ ràng trở nên lo lắng, nhìn nữ chính một cách đáng thương.
Như một chú chó nhỏ đang cầu xin sự chú ý và tình yêu của chủ nhân vậy.
Quả nhiên, nữ chính sắc mặt lúc đầu còn hơi phức tạp, dường như có chút rung động nhưng khi cảm nhận được tâm tình của Lục Kiến Thanh lại kiên định trở lại.
"Mẫn tiểu thư, ngươi nói rất đúng.Tình yêu của hắn quá rẻ mạt, có thể chuyển đi bất cứ lúc nào."
Nữ chính lặng lẽ nắm lấy tay Lục Kiến Thanh nói: "Thâm tình đến muộn, không bằng cả cỏ rác, ta không cần."
Lục Kiến Thanh mỉm cười nắm chặt tay nàng ấy.
Cả người ta nổi một tầng da gà, tên Lục Kiến Thanh này thật lắm chiêu, trong thời gian ngắn như vậy đã giành được trái tim của nữ chính.
Đất diễn của hắn trong sách không nhiều, có vẻ như không gặp được cơ hội.
Còn một khi đã có cơ hội, hắn đã nhanh chóng cướp đi nữ chính một cách không thương tiếc.
Lần kế tiếp gặp Triệu Dự, ta cố ý trêu chọc hắn một phen: "Ngươi thâm (độc) thật đấy, cố ý nhốt Lục Kiến Thanh và Phùng Thư Mi ở cùng một gian phòng giam, để bọn họ cô nam quả nữ phát sinh tình yêu!"
Triệu Dự mới từ trên cổng thành đi xuống, tiếng trống trận đã ngừng, Triệu Dự sắc mặt khá vui vẻ, xem ra Lục Kiến Minh đã thất bại.
Nghe ta nói, hắn cười cười nhưng không nói chuyện, sau đó nhắm mắt lại giang hai tay ra.
Đây là tư thế để người khác giúp hắn cởi áo giáp.
Nhưng tùy thân tiểu binh của hắn vừa nhìn ta rồi lui ra không một tiếng động.
Ta nhìn trái nhìn phải, không có ai khác trong phòng.
...... Ý gì dzậy?
Triệu Dự vẫn nhắm mắt, không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên."
Lại còn sai sử ta!
Ta không quá tình nguyện nhưng nghĩ tới ta muốn cầu hắn thả ta đi, đành phải lề mà lề mề đi tới.
Ta vừa mới đến gần, Triệu Dự đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa hồ không biết là ta.
Cứ giả bộ đi!
Ta nở một cười khô khốc: "Để ta hầu hạ vương gia thay y phục."
Yết hầu Triệu Dự khẽ động đậy, ánh mắt bối rối dời đi, hai tay giang ra hơi run rẩy, dường như không chống đỡ nổi trọng lượng của áo giáp mà sắp khuỵu xuống.
Ta liếc nhìn, trong lòng khinh thường lực cánh tay có như vậy mà khoe khoang mình vô địch tam quân? E rằng chỉ là người phía dưới tâng bốc nịnh nọt thôi.
Khôi giáp rất nặng, ta cố hết sức tháo xuống, ai ngờ lại tuột tay, suýt nữa ngã xuống đất.
Triệu Dự vòng cánh tay buông thõng của mình ôm tôi vào trong lòng.
Ta cùng hắn như dính sát vào nhau, chỉ có một kiện áo giáp ngăn cách.
Hắn cao hơn ta rất nhiều, cúi đầu nhìn ta và thì thầm: "Mẫn Nhu, ngươi tên Mẫn Nhu......"
Ta: "......" Tên này ở tường thành bị ám thương hả? Hay là não bị tiếng trống trận đập hỏng rồi?
Triệu Dự siết chặt tay, tiếp tục nói: "Nếu không phải ta nhanh tay, áo giáp trong tay ngươi đã rơi xuống đất rồi, đây là đồ tiên đế ngự ban, động vào đều là bất kính với tiên đế."
Ta:......" Đồ mặc ra chiến trường mà mi bảo không được sờ??
"Còn không cảm tạ ta?" Triệu Dự nghiêm túc nói nhảm, "Nếu không có tên thì tiên đế đêm nay nhất định sẽ báo mộng trị tội ngươi."
Ta: "...... Ngươi coi ta là đồ đần hở? Làm gì có cái gọi là báo mộng trị tội?? Hơn nữa hoàng đế Bắc quốc các ngươi còn không biết ta!"
Hơn nữa nếu tránh để áo giáp rơi xuống đất ngươi đáng lẽ phải đỡ áo giáp chứ? Ôm ta làm cái khỉ khô gì??!!
11.
Ta hơi không tự nhiên đẩy Triệu Dự.
Hắn không nhúc nhích tí nào.
"Cái đó......" Ta đang định nói thì bị tiếng “Bẩm tấu” bên ngoài cắt ngang.
Triệu Dự cuối cùng cũng buông lỏng cánh tay và dĩ nhiên, ta ngay lập tức muốn đào tẩu.
Ta định lao ra ngoài nhưng hắn lại đẩy ta ra sau tấm bình phong.
Một vị tướng quân nói: "Vương gia, quân phương Nam đã rút quân. Mật thám báo cáo Lục Kiến Minh đầu óc có vấn đề, ngày nào cũng ở trong trạng thái mê sảng, miệng liên tục lẩm bẩm gọi tên Lục phu nhân. Lệnh rút quân là do phó tướng đưa ra.
"Ồ?" Triệu Dự nhìn về sau tấm bình phong, "Ngươi xác định hắn gọi tên thê tử chứ không phải người khác ư?"
Lăng tướng quân ngơ người, gật đầu nói: "Tin tức của mật thám hẳn là không sai đâu. "
Tâm tình Triệu Dự trở nên rất tốt.
"Mang Lục phu nhân và Lục nhị thiếu trả lại cho Lục Kiến Minh đi."
Lăng tướng quân hơi do dự: "Vương gia, hai người này giao ra dễ dàng như vậy ư? Như vậy vất vả mấy ngày nay của chúng ta không phải là uổng công sao?"
Vị Lăng tướng quân này là người ngay thẳng, rất thẳng thắn nói: "Còn có vị Mẫn tiểu thư kia nữa, ban đầu vốn có thể dùng để đổi lấy lợi thế của bên kia mà vương gia lại khóa nàng trên giường, ngày đêm … Nếu việc này truyền về triều, mấy lão thần kia mỗi người một ngụm nước bọt đã có thể dìm chết vương gia rồi!"
Một âm thanh nho nhỏ truyền ra từ sau tấm bình phong.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Dự đỏ lên, tức giận khiển trách: "Khóa ở trên giường là cái gì cơ? Ngày đêm cái gì ngươi lại nói rõ ra xem nào? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?!"
Lăng tướng rụt cổ lại: "Ta không có tận mắt nhìn thấy."
"Vậy còn không biến đi!" Gân xanh trên cổ Triệu Dự nổi lên, "Ngươi còn muốn tận mắt nhìn thấy?!"
Lăng tướng quân thấy Triệu Dự thật sự tức giận ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Ta tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ, có hơi xấu hổ, một lúc lâu sau mới đi ra từ sau tấm bình phong.
Khi Triệu Dự nhìn thấy ta, cơn thịnh nộ còn sót lại lập tức biến thành sự ngượng ngùng, quay đầu sang chỗ khác, hai tay chắp sau lưng rồi ho một tiếng không được tự nhiên cho lắm.
Ta do dự một lúc nhưng vẫn quyết định nói: "Vương gia, ta đi theo ngài như thế này cũng không phải biện pháp hay, dù sao trong trận chiến này ngài cũng đã hoàn toàn thắng lợi.Hay là ngài cũng thả ta như thả Lục phu nhân đi?."
Triệu Dự quay lại, yên lặng nhìn ta, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.
Ta cúi đầu, cảm giác hơi tội lỗi.
Ta và Triệu Dự đã có một phần tình cảm.
Hắn biết.
Ta cũng biết.
Phần tình cảm ấy đáng lẽ có thể thuận lí thành chương mà phát triển tiếp nhưng ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Kết thúc một cách đột ngột.
Vội vàng đến mức không kịp chuẩn bị.
Sắc mặt Triệu Dự dần trở nên khó coi: "Ngươi chắc chắn muốn rời đi?"
Ta dừng lại một chút sau đó gật đầu chắc nịch.
Ta thừa nhận, ta có chút thích Triệu Dự, nhưng những điều mà ta tưởng tượng ra trước đây cũng không phải không có thực.
Nam Bắc hai nước giao chiến gần trăm năm, ngoại trừ dân vùng biên giới dung hợp, còn lại từ quan lại quyền quý tới lê dân bách tính, tất cả đều bị cấm thông hôn.
Coi như Triệu Dự quyền cao chức trọng có thể phá vỡ xiềng xích chính sách, ta vẫn còn lo lắng.
Ta là nữ nhi duy nhất trong gia đình, phụ mẫu già rồi, ta sao có thể bỏ lại họ rời đi xứ khác chứ?
Hơn nữa vì một nam nhân rời xa quê hương, ai có thể đảm bảo hắn không thay lòng đổi dạ, vĩnh viễn chung tình với ta? Nhỡ một ngày hắn đổi ý, ta ngay cả một đường lui cũng không có.
Chút tình cảm đối với Triệu Dự này tốt nhất là nên bóp ch3t từ trong trứng nước.
Nghĩ đến đây, ta càng thêm kiên định, ngẩng đầu nhìn Triệu Dự.
"Ta chắc chắn."
Triệu Dự chậm rãi ngồi xuống, chống tay lên tay vịn của ghết, lạnh như băng nhìn ta.
Ta đứng, hắn ngồi, rõ ràng là vị trí của hắn thấp hơn, nhưng hắn lại như từ trên cao nhìn xuống.
Khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, hoàn toàn không còn sinh động như trước.
Chỉ có đôi mắt mang theo sự nguy hiểm hận không thể bót chết ta ngay tức khắc.
Lần thứ nhất gặp hắn, toàn thân hắn đều là máu tươi, ta không sợ.
Nhưng lúc này, ta sợ.
Sau cùng, Triệu Dự xoay xoay ban chỉ* trên tay, chậm rãi nói:
*Ban chỉ: có hình dáng như nhẫn đeo ở ngón tay cái, dùng để bắn cung hay có thể bắn ám khí gì đó á, tui dẫn link baidu nhe (https://baike.baidu.com/item/%E6%89%B3%E6%8C%87/417074)
"Nếu ta không thả ngươi đi thì sao?"
"Ta đại khái có thể khóa ngươi trên giường, ngày đêm..."
12.
Triệu Dự không giam cầm ta.
Mấy kịch bản cầm tù, ngươi chạy ta đuổi sau đó truy thê hỏa táng tràng vừa xuất hiện trong đầu ta thì Triệu Dự nhìn như sắp hắc hóa kia chợt xì hơi.
Hắn cụp mắt không nhìn ta nữa, hướng ta phẩy phẩy tay.
Đây là có ý gì?
Ta ngập ngừng thử bước ra ngoài nhưng Triệu Dự thậm chí còn không nhìn ta, chứ đừng nói tới việc ngăn ta lại.
Ý là cho phép ta rời đi hả?
Ta đoán đúng.
Triệu Dự cho ta hội họp cùng thương đội, còn thả chúng ta ra khỏi thành để tiếp tục đi về phía Bắc.
Ta cực kì vui vẻ, hình tượng Triệu Dự trong lòng ta bỗng chốc cao vời vợi.
Dù cuộc đời ta và hắn sau này sẽ như hai đường thẳng song song không bao giờ giao thoa nữa nhưng nghĩ đến mình đã từng động tâm với một người khoan dung độ lượng, hào hoa phong nhã như vậy tâm tình dường như tốt hơn một chút.
Điều đó chứng tỏ ta cũng không phải mắt mù, thuở thiếu thời coi trọng Lục Kiến Minh chỉ là ngoài ý muốn!
Ta không cùng thương đội đi về phương Bắc, việc kinh doanh được giao cho quản gia thương đội, còn ta trở về phương nam.
Mười vạn lượng hoàng kim đã hứa với Triệu Dự, ta phải trả cho hắn.
Ta hi vọng trong tương lai khi hắn nhớ tới ta thì hình tượng cũng tốt hơn một chút, không phải là một nữ cặn bã không tin vào tình yêu, nói không giữ lời.
Ừm...... Thiết lập nhân vật phía trước đã không thể thay đổi, đành để phần phía sau bù đắp vậy!
Cha ta nghe được quả nhiên đau lòng gần chếc.
Nhưng mà hắn vẫn thương ta hơn, hầm hừ đi tìm ngân lượng cho ta.
Chưa tới hai tháng đã nghe nói chiến tranh giữa hai nước Nam Bắc đã chấm dứt, hơn nữa còn kí một hiệp ước hữu nghị trăm năm.
Đương nhiên, hiệp ước này kí ở thời điểm Lục Kiến Minh, thủ lĩnh phái chủ chiến ở Nam quốc đã phát điên.
Triệu Dự đem nữ chính cùng Lục Kiến Thanh trả lại cho Lục Kiến Minh sau, ba người cụ thể xảy ra chuyện gì, ta không biết.
Nhưng tin tức nữ nhi nhà thừa tướng và đại tướng quân ly hôn nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Nam quốc.
Sau khi ly hôn, nữ nhi nhà thừa tướng lại kiêu căng gả cho thứ đệ của chồng trước lại càng khiến cả nước già trẻ trai gái nói chuyện say sưa, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu suốt một thời gian dài.
Ta cũng biết vài điều về Lục gia.
Lục Kiến Minh nhìn như coi trọng thứ đệ Lục Kiến Thanh nhưng thực tế lại cực kỳ xem thường.
Có thể tưởng tượng được nỗi đau và sự không cam tâm của Lục Kiến Minh khi bị người mà hắn từng coi thường cướp mất người mình yêu.
Phủ tướng quân lúc nào cũng truyền ra tin tức về Lục Kiến Minh, nếu không phải thổ huyết thì là nổi điên.
Ồ, không phải, hiện tại đã không còn là phủ tướng quân nữa. Lục Kiến Minh đã bị tước bỏ toàn bộ chức vụ.
Trong đó có phần là vì vấn đề thân thể của hắn, cũng có phần là do nhạc phụ thừa tướng của hắn trả thù.
Ta không để ý lắm đến chuyện của Lục Kiến Minh và nữ chính mà tập trung vào thông hôn Nam Bắc.
13.
Để thể hiện tình hữu nghị, Nam quốc muốn gả một vị công chúa sang Bắc quốc.
Nam quốc tiên đế không để lại bất kì người con nào, các đời hoàng đế đều được chọn từ tông thất. Những người mang danh hiệu công chúa, nhỏ tuổi nhất cũng chuẩn bị kết hôn lần thứ hai rồi.
Nhưng mà từ trước tới nay, không ai quy định công chúa đi hòa thân phải là công chúa thực sự cả.
Thái hậu lại chọn một vị tiểu thư vừa tuổi từ tông thất huân quý, hợp tình hợp lí thu làm nghĩa nữ.
Nhưng tiểu hoàng đế Bắc quốc, nghe nói mới có tám tuổi mà thôi.
Dù tảo hôn*, cũng không sớm đến mức tám tuổi phải không?!
*tảo hôn: kết hôn sớm
Hoàng đế mới tám tuổi, mà thái hậu thu làm nghĩa nữ là nữ nhi thứ hai của Lương An quận vương, phong hào An Gia công chúa, năm nay đã mười tám tuổi.
Cũng không thể ghép hai người này thành một đôi chứ?
Vậy thì...... Ngoại trừ hoàng đế, người nắm giữ quyền lực tối cao của Bắc quốc không ai khác ngoài nhiếp chính vương.
An Gia công chúa và Triệu Dự bất kể ngoại hình hay tuổi tác đều rất xứng đôi.
Không lâu sau, tin tức "Nhiếp chính vương Bắc quốc đích thân xuôi nam đón dâu." đã truyền tới mọi ngõ ngách.
Quả nhiên là vậy.
Dù sao cũng là người từng động lòng, ta buồn rầu một hồi lâu.
Buồn rầu qua đi, còn lại chính là cao hứng.
Ta còn đang lo làm sao vận chuyển mười vạn lượng hoàng kim tới Bắc quốc, Triệu Dự lần này tới vừa hay, để hắn tự mang về là được!
14.
Vào đúng Tết Nguyên Tiêu, hoàng cung đã tổ chức cung yên hoan nghênh sứ đoàn đón dâu Bắc quốc.
Sứ đoàn đón dâu đã tới đây từ vài ngày trước.
Sau khi biết chuyện, ta lập tức sai người đưa vàng đến cho Triệu Dự, ai mà ngờ người ta phái tới đến mặt Triệu Dự cũng không gặp được.
Vàng cũng không đưa được.
Trên đời này còn có kẻ ngốc như vậy ư? Vàng giao đến cửa cũng không thèm nhận luôn?
Ta cũng chẳng có ý định nhất định phải mang đống vàng này đưa hắn.
Hắn đã không muốn thì thôi vậy.
Dù sao việc gì nên làm thì ta đều đã làm.
Ta hoàn toàn chôn Triệu Dự xuống đáy lòng, nghe theo mẫu thân, bắt đầu nghĩ tới chuyện chung thân đại sự.
Tuổi của ta cũng không nhỏ, hai năm đầu phụ mẫu sợ ta không buông bỏ được Lục Kiến Minh nên không đề cập đến chuyện cưới xin.
Hiện tại là lúc nên suy tính.
Phụ mẫu ta có ý kén rể.
Ta cũng không có ý kiến khác, chỉ có một yêu cầu duy nhất: phu quân phải thật đẹp trai.
Mẫu thân tìm bà mối, sau khi tuyển chọn tỉ mỉ thì tạm định ra ba vị, để chúng ta thử gặp nhau.
Đêm Giao thừa, mọi người ra ngoài xem hoa đăng.
Ta lại không đến vì hoa đăng, mà là vì gặp đối tượng hẹn hò thứ nhất.
Mẫu thân nói, phố Quế có một gian hàng bán đèn con thỏ, đối tượng hẹn hò là ở gian hàng đó chờ ta tới.
Trước khi ra cửa, mẫu thân còn giúp ta tô son điểm phấn một phen, khuôn mặt thanh tú của ta bỗng tươi tắn hơn đôi chút.
Mới đầu ta còn khá háo hức mong chờ, nhưng càng tới gần nơi đó, cảm xúc càng nhạt dần.
Cuối cùng, bình tĩnh trở lại.
Đương nhiên ta sẽ không đổi ý giữa chừng, vậy nên bước chân vẫn tiếp tục bước không ngừng lại.
Gian hàng chuyên bán đèn con thỏ...... tìm thấy rồi.
Bước chân của ta khựng lại.
Giữa muôn ngàn ánh đèn, thân hình cao lớn thẳng tắp như thanh tùng quay lại.
Ánh sáng và bóng tối chập chờn trên khuôn mặt hắn.
Triệu Dự.
15.
Triệu Dự ăn mặc hoàn toàn giống như một văn sĩ Nam quốc.
Hắn vốn rất tuấn tú, bây giờ lại càng là nhìn không ra bất kì điểm nào liên quan tới Man tộc phương Bắc.
Chỉ là, giữa mùa đông mà trong tay còn đong đưa quạt xếp thì có hơi... quá mức rồi!
Ta chậm rãi đi tới, đứng trước mặt hắn:
"Vạn lượng hoàng kim, ngươi thật sự không muốn à?"
Triệu Dự khóe miệng vốn khẽ nhếch bỗng chốc cứng đờ, giận dỗi quay đầu sang chỗ khác.
"Lâu ngày không gặp vậy mà ngươi không nói được một câu dễ nghe à? Há miệng ngậm miệng đều là hoàng kim hoàng kim hoàng kim, thật th ô tục!"
Ta cúi đầu, không nói chuyện.
Thấy ta không đáp lại, Triệu Dự kinh ngạc nhìn sang.
Hai người đứng đối diện nhưng lại trầm mặc thật lâu.
Triệu Dự đột nhiên nắm tay ta kéo tới bờ sông một nơi có hơi tối tăm và vắng vẻ bên bờ sông.
Ta hoảng sộ nói: "Triệu Dự, chỉ là một mối tình chưa bắt đầu đã kết thúc thôi, không cần thiết gi/ết người vứt xác chứ!"
Triệu Dự tức tới mức bật cười: "Ta muốn giết ngươi thì sao phải chờ tới tận hôm nay?"
Đúng ha......
Bỗng nhiên Triệu Dự trịnh trọng nói: "Mẫn Nhu, tình cảm chưa bắt đầu, thì không thể nói là kết thúc được."
Cũng đúng nốt......
"Ta lần này đến đây, là để bắt đầu."
Cũng đún-......"Ngươi tới đón đâu mà??"
"Tới đón dâu."
"Vậy ngươi có ý gì?An Gia công chúa......"
"Đón dâu chứ không phải thành thân, ta chỉ là một sứ giả trong sứ đoàn đón dâu thôi. An Gia công chúa được hứa hôn cho thứ đệ của ta, Bát vương gia."
Ta rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Dự, ý cười trên khuôn mặt hắn không thể giấu được, nhìn ta với ánh mắt sáng rực.
"Mẫn Nhu, ngươi ghen rồi."
Không đợi ta cứng miệng cãi lại, hắn đã chân thành nói: "Mẫn Nhu, ta đã bái phỏng qua lệnh tôn lệnh đường*, hai người nói chỉ cần ngươi nguyện ý thì họ có thể nâng nhà dời về phương bắc."
*lệnh tôn lệnh đường: cha mẹ.
Nâng nhà dời về?
Đúng vâỵ, tổ tiên nhà ta vốn là người Yến Triệu ở phương Bắc, đến đời thái gia gia mới chuyển đến phía nam để định cư.
Khoan đã! Ngươi bái phỏng phụ mẫu ta lúc nào??
Chẳng lẽ buổi hẹn hò giấu mặt tối nay......
"Ta đã soạn xong chiếu chỉ sắc phong cha ngươi làm Thành Dương bá*, chỉ cần ấn đại ấn chiêu cáo thiên hạ. Hơn nữa, Mận thị nhất tộc năm đó bởi vì chiến loạn mà bị phân tán, ta tìm được hai chi huyết mạch tương đối gần. Bọn hắn đã đồng ý dời về nguyên quán."
*bá: một tước hiệu, chức tước á.
Ta choáng váng.
Triệu Dự nhìn ta cười.
"Tâm tư nho nhỏ của nàng mà ta không nhìn ra sao?Chẳng qua là nàng sợ mình lấy chồng xa thế đơn lực bạc, bị ta bắt nạt không có ai chỗ dựa mà thôi. Hiện tại phụ mẫu nàng cũng đi theo, tộc nhân cũng có, trong nhà cũng có người nối dõi tông đường, lại có cả tước vị, nàng an tâm rồi chứ?"
Bị vạch trần, ta xấu hổ nói: "Nói vớ nói vẩn! Ta không có!"
Triệu Dự nhìn ta thật lâu, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế bản thân.
Hắn khom người, cằm tựa nhẹ lên vai ta.
Eo của ta bị lực đạo mạnh mẽ siết chặt.
"Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
"......"
"Không nói lời nào nghĩa là đồng ý."
"......"
"Ta nói trước cho nàng biết, đừng có giở trò, bắt đầu nghĩa là thành thân, đến lúc đó không cho phép nàng đổi ý."
"Được."
Triệu Dự dịch ra một chút, nhìn chằm chằm ta.
"Lặp lại lần nữa!"
"Được."
Khóe miệng Triệu Dự trong nháy mắt như kéo đến sau tai.
"Sau khi thành thân, ta muốn khóa nàng ở trên giường, ngày đêm triền miên quấn quýt không rời."
"...... Được."
Dường như phối hợp với tình cảnh, pháo hoa ở phía kinh thành được đốt cháy.
Bầu trời đen kịt bỗng trở nên rực rỡ sắc màu.
Mặc dù vẻ lộng lẫy này sẽ sớm hóa thành từng đợt khói xanh vô hình, hòa mình vào đêm tối.
Nhưng ít nhất, nó đã từng nở rộ, cũng đã từng rất đẹp.
[HOÀN TOÀN VĂN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.