Bách Luyện Thành Tiên

Chương 672: Áo trời vẫn lộ vết chỉ khâu




Trong mắt hiện tia tàn khốc, lão ma vươn tay vỗ vào bên hông, tế ra một bảo vật đen sì hình dạng kỳ lạ, kích cỡ cùng hình thái giống như một tổ ong. Sau đó hai tay lão ma vung vẩy, trong miệng truyền ra chú ngữ thâm ảo.
Ong!
Bảo vật này xoay tròn, sau đó âm phong nổi lên. Thi vụ màu xám trắng cuồn cuộn tuôn ra từ các lỗ nhỏ của tổ ong. Trong giây lát, một đóa ma vân kịch liệt che khuất bầu trời.
"Đây là bí thuật gì?”
Tròng mắt Lâm Hiên co lại nhưng không ngây ngốc để đối phương tự do thi pháp. Hắn phát ra một đạo thần niệm thì trùng vân trên đỉnh đầu lập tức vù vù, sau đó đại quân Huyết Hỏa Kiến phô thiên cái địa cuốn về đối phương.
Lão ma thấy cảnh này thì khóe mắt nhảy một cái, động tác hai tay càng trở nên khẩn cấp, liên tiếp phun ra mấy ngụm tinh huyết.
Phốc!
Mấy tiếng bạo liệt truyền ra, tinh huyết bạo nổ thành những đoàn huyết vụ rồi nhanh chóng hỗn hợp cùng thi khí.
Ầm ầm! Thi vân cuồn cuộn một hồi, lúc này ngoài màu xám trắng còn có những điểm huyết hồng yêu dị chói mắt khiến người thấy mà kinh tâm.
Sau đó đóa thi vân rộng tới cả mẫu quay tít một vòng, cũng huyễn hóa ra vô số ma trùng hình dáng dữ tợn đến cực điểm. Đám này đầu to thân nhỏ, miệng rộng lộ ra răng nanh lóe hàn quang.
Lâm Hiên khẽ nhíu mày, loại ma trùng này chính là thi triển một loại bí thuật, đem thi khí cùng máu huyết biến ảo mà thành, quá nửa không có tại tu tiên giới.
Có điều dựa vào chúng mà muốn ngăn trở đại quân Huyết Hỏa Kiến, thật sự là quá ngây thơ!
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười, trong miệng ẩn ước có tiếng thanh minh, theo động tác của hắn thì đôi mắt Huyết Hỏa Kiến biến thành đỏ như máu, khí tức man hoang cùng lệ khí điên cuồng tràn ra.
"Cái này…" Lão ma chợt cảm nhận có điểm không ổn nhưng thời khắc này đã không kịp phản ứng.
Oanh! Những tiếng nổ lớn chấn động thiên động địa truyền ra. Hai đóa trùng vân vừa chạm thì đám Huyết Hỏa Kiến bay tiên phong đã tự bạo thể.
Loại ma trùng có miễn dịch thương hại, vụ nổ sẽ không ảnh hưởng xấu đến đồng loại, hơn nữa những con ở gần ở hấp thu được linh lực còn sót, kích thước cùng thực lực càng mạnh hơn nữa.
Bất quá đám Thi trùng quỉ dị nọ chỉ bị tổn thương chứ chưa ngã xuống.
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, Huyết Hỏa Kiến tầng tầng chen chúc tiến lên. Tiếng bạo liệt rền vang, từng đạo sóng khí tỏa ra khắp bốn phía. Cương phong cũng rít gào ào ào, vùng phế tích này lần nữa lại bị cày xới.
Chỉ thấy đám Thi trùng bị huyết quang đỏ như máu nuốt hết. Chịu được lần một hai lần nhưng theo thời gian đã biến thành hư vô.
"Gia hỏa đáng giận.”
Cổ lão ma vừa sợ vừa giận, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Lại chưa từng có thấy người sử dụng Khu Trùng Thuật điên cuồng như vậy, lại để cho đám ma trùng vất vả nuôi dưỡng tự bạo, làm như vậy quả thực phá sản rồi.
Nhưng lão ma đâu có hiểu được, sức sinh sản của Huyết Hỏa Kiến làm cho người ta thấy mà giật mình. Chỉ cần còn Kiến chúa, có chết nhiều hơn nữa cũng không khiến Lâm Hiên đau lòng.
Bài trừ được bí thuật quỉ dị của đối phương, Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng nhưng không chút chậm trễ. Tiếng thanh minh trong miệng càng gấp. Đám Huyết Hỏa Kiến còn lại chen chúc cuốn tới đối phương.
Lúc này sắc mặt lão ma trở nên khó coi. Tay áo phất một cái, một tấm thuẫn bài bay vút ra, hóa thành một màn sáng màu xám trắng bao phủ thân hình.
"Phá!” Lâm Hiên hét lớn một tiếng, Huyết Hỏa Kiến lại điên cuồng tự bạo. Tu sĩ Phân Thần kỳ thì sao. Chỉ cần hao tổn hết pháp lực, không phải mặc người làm thịt sao?
Tiếng bạo liệt như sóng tiếp nối vang lên, sắc mặt Cổ lão ma khó coi đến cực điểm. Tuy Huyết Hỏa Kiến bạo tạc không thể đột phá phòng ngự của lão nhưng tiếp tục như vậy sẽ bất lợi với bản thân.
"Đáng giận.” Lão ma hét lớn một tiếng, toàn thân dâng trào âm khí. Thân ở trong vòng bảo hộ ào ào bay tới Lâm Hiên.
Chẳng qua lại thấy hắn vung vẩy hai tay, không chút do dự biến chiêu. Theo động tác của hắn, Huyết Hỏa Kiến điên cuồng bay múa, tạo thành một bức tường ma trùng, bề ngoài có một lớp gai nhọn hoắt vô cùng dữ tợn.
Lão ma khẽ nhíu mày nhưng không hề có ý ngừng lại, không chút do dự kích bắn vào.
Phốc…
Tiếng vang trầm trọng truyền ra, bức tường ma trùng dày đặc bị đột phá. Lập tức lão ma vọt tới liều mạng, Lâm Hiên nhướng mày, không hề có ý tránh lui mà đánh ra một đạo pháp quyết.
Vạn Hồn Tháp lơ lửng trước người lập tức tỏa ra linh quang, một đóa trùng vân nho nhỏ từ bên trong bay ra. Khác với Huyết Hỏa Kiến là số lượng ma trùng này rất ít, chỉ hơn ngàn con mà thôi.
Ngọc La Phong!
Đây mới là Lâm Hiên ma trùng tỉ mỉ nuôi dưỡng. Năm đó ở Đông Hải, ma trùng này cắn nuốt mạch khoáng cực phẩm tinh thạch thì bắt đầu tiến giai.
Hiện tại hình thể Ngọc La Phong rõ ràng nhỏ đi rất nhiều nhưng càng thêm hung ác. Toàn thân đều có những điểm sáng màu bạc nhạt bao phủ.
Trong tiếng vù vù, đóa trùng vân màu bạc nhạt nho nhỏ lập tức bay qua đối phương.
Mà thời khắc này, lão ma tuy tiêu hao rất nhiều pháp lực nhưng lại lộ nụ cười đắc ý. Chỉ thấy tay trái run lên. Bạch quang lập lòe, cây bạch cốt trường mâu làm người sợ hãi lại hiển hiện trong tay, bên ngoài còn quấn quanh một tầng hồ quang điện màu xám trắng.
Đùng đùng những tiếng nổ vang, càng làm tâm ý người ta trở nên phiền loạn.
Lão ma lại phun ra một ngụm tinh huyết, bạo thành huyết vụ thì nhanh chóng bị mặt quỷ trên trường mâu hấp thu. Chỉ thấy mặt quỷ nhe răng nhếch miệng, trường mâu lập lòe huyết quang, nương theo là lệ khí điên cuồng.
Ở xa xa, Lâm Hiên cũng lộ vẻ ngưng trọng. Thời khắc này, lão ma đã quyết một kích định thắng bại.
Hắn quan sát thực không sai, Cổ lão ma nằm mơ cũng không ngờ bị một tiểu tử Động Huyền Kỳ bức đến tình trạng thế này. Đối phương có nhiều bảo vật, sở học thâm ảo khiến lão có cảm giác rất khó giải quyết.
Nếu còn dây dưa đánh tiếp, dù lão có thắng thì tám phần cũng là thắng thảm. Lúc này dứt khoát hao tổn liều mạng nguyên khí, chuẩn bị thi triển ra công phu sát thủ.
Tựa hồ mặt quỷ hấp thu máu huyết vẫn chưa đủ. Sắc mặt lão ma càng trở nên khó coi, pháp lực của lão đã hao tổn đến mức này sao?
Cắn răng một cái, lão ma há miệng phun ra một đạo ô quang, khẽ quấn liền cắt rời nửa đoạn tay trái.
Bành!
Đoạn cánh tay này vừa tự bạo thì mặt quỷ đại hỉ, quai hàm phồng lên như cái kình hút nước đem nó nuốt vào. Sau đó mặt quỷ nhanh chóng bành trướng lớn đến gần mẫu, nhìn khủng bố đến cực điểm, bên trong lóe lên hắc quang.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, tay áo phất một cái, đánh ra một đạo pháp quyết. Thế tới của Ngọc La Phong càng trở nên nhanh chóng, rất nhanh bổ nhào vào lão ma.
Cổ lão ma cũng không có để ý. Tuy ma trùng nhìn hung lệ hơn Huyết Hỏa Kiến nhưng cũng không đáng nhắc.
Chỉ là một màn kế tiếp lại làm cho lão quá sợ hãi, Ngọc La Phong đã cuồng bạo trùng kích qua màn sáng hộ thể rồi chui vào.
"Sao có thể?"
Lão ma nghẹn họng trân trối nhưng phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Tay áo run lên, một vầng sáng màu xám trắng bay vút ra, bên trong lập lòe trảo ảnh cùng thi khí kịch độc. Những Ngọc La Phong xông tới đều bị bao phủ.
Mấy tiếng phốc phốc phốc truyền ra, đám Ngọc La Phong bị trảo ảnh đánh văng ra. Có điều ma trùng này đã tiến giai, thân thể cứng rắn hơn rất nhiều. Tuy còn chưa tới mức đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm nhưng công kích này còn chưa làm chúng ngã xuống.
Rất nhanh, cả đám lại lần nữa hung dữ nhào lên. Lần này lão ma không kịp phản ứng, để cho vài chục con Ngọc La Phong đã bò đầy trên người.
Tức thời tiếng tru đinh tai nhức óc như giết heo vang lên!
Lâm Hiên kinh ngạc, đối phương là tu tiên giả Phân Thần kỳ, dù bị chặt đứt tay chân cũng không kêu thảm như thế.
Chẳng lẽ...
Lúc này đám Ngọc La Phong trên người lão ma cũng ngã xuống, giống như đám ong mật thế tục giới sau khi đốt người thì tự lăn ra mà chết.
Sương mù tản đi, thân ảnh Cổ lão ma dù không có gì khác thường nhưng trong lòng vạn phần kinh hãi, khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Lão cảm ứng được thân thể đang bị phong hóa với tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Thời gian chi độc!
Lão ma nghĩ tới một truyền thuyết lâu đời, lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán. điên cuồng vận khởi toàn thân pháp lực, không tiếc tiêu hao bổn mạng chân nguyên ngăn cản thời gian chi độc xâm nhập.
Khuôn mặt già yếu đang khô quắt bắt đầu khôi phục như xưa.
Có điều lão ma dốc toàn lực áp chế thời gian chi độc, sẽ không thao túng nổi bổn mệnh pháp bảo, bạch cốt trường mâu kia chính một kiện tà vật, sai sử một lần không tốt sẽ cắn trả chủ nhân.
Thời khắc này, hai mắt mặt quỷ to tới gần mẫu bắn ra hung quang, chỉ là đối tượng căm hận đã chuyển từ Lâm Hiên thành lão ma.
Oanh!
Một luồng lệ khí đáng sợ tràn ra. Mặt quỷ há mồm phun ra một khối cầu đen nhánh kỳ lạ hình bầu dục, kéo theo một cái đuôi lửa thật dài, bên ngoài xèn xẹt hồ quang điện xám trắng cùng những phù văn cỡ nắm tay không ngừng xoay tròn.
Quang cầu chỉ cỡ bánh xe nhưng khí thế lại làm người ta trợn mắt. Những nơi nó đi qua, không gian liền xuất hiện hiện tượng đứt gãy uốn khúc.
Gậy ông đập lưng ông!
Lâm Hiên mừng rỡ trong lòng, há có buông tha cơ hội ném đá xuống giếng tốt như vậy.
Hắn phất tay áo một cái, Phệ Linh Kiếm một lần nữa bay vút ra. Hét to một tiếng liền đem pháp lực toàn thân truyền vào bảo vật.
Hư ảnh tứ thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ lại hiển hiện ra. Tiếng gầm gừ liên tiếp, lúc này Thiên Phong thành lại bị chấn động sụp đổ xuống.
Càng lúc hư ảnh Tứ linh giữa không trung càng trở nên dữ tợn sống động, trên người tỏa khí thế cuồng bạo, sau đó cùng bổ nhào qua địch nhân.
Oanh!
Tiếng bạo liệt kinh thiên động địa truyền đến, thời khắc này lão ma lại không có cách nào thi triển pháp thuật không gian nọ, liền bị quang cầu màu đen do mặt quỷ phun ra trực tiếp đánh trúng thân thể.
Chỉ một thoáng, một luồng khí tức hủy diệt thiên địa nổi lên bốn phía. Sau đó cả thiên không đều trở nên ảm đạm, một cái lỗ đen xuất hiện ở trong tầm mắt, chỉ là bên trong không có hấp lực tỏa ra.
Cạch một tiếng, bạch cốt trường mâu rơi trên mặt đất. Mà ác mộng của lão ma cũng chưa kết thúc, bổn mạng pháp bảo vừa cắn trả thì Phệ Linh Kiếm đã hung dữ giết đến.
Hắc quang còn chưa tan thì thân ảnh lão ma đã bị linh quang tứ sắc nuốt hết.
"Phù" Lâm Hiên thở phào một cái, lấy ra một bình linh tửu uống vài ngụm.
Thực lực lão quái vật Phân Thần kỳ đúng là cường đại vượt xa người tưởng tượng, nhưng dù sao không phải bất tử chi thân. Hứng chịu công kích như vậy còn không ngã xuống, như vậy thì thật không có thiên lý rồi.
Bên trong vụ nổ không có động tĩnh gì. Qua một tuần trà thì bụi mù tản ra, thân ảnh Cổ lão ma một lần nữa đập vào mắt. Có điều lúc này lại không nhúc nhích như một tượng đá.
Một hồi gió nhẹ thổi qua, thân thể lão ma rõ ràng phong hóa thành cát. Toàn bộ quy về hư vô, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy ra.
"Phù" Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, trận chiến này thật vô cùng hung hiểm.
Ngẫm lại mà sợ không thôi, hắn lau mồ hôi trên trán, sau đó đưa mắt nhìn lại Thiên Phong thành.
Sau khi hứng chịu dư chấn của hai vụ nổ hủy thiên diệt địa. Toàn bộ đệ nhất đại thành phàm nhân tại Thiên Sương Quận gần như đã bị san thành bình địa.
Đại bộ phận phàm nhân cùng yêu hóa giả thấy tình thế không ổn đều bỏ chạy tứ tán, thương vong cũng giảm bớt rất nhiều.
Kết quả như vậy Lâm Hiên khiến thầm đắc ý. Dù sao đám người này đã biết rõ Cổ lão ma là thái thượng trưởng lão của Thiên Thi Môn. Thù hằn ở Thiên Phong sau này toàn bộ sẽ ghi tạc cho Thiên Thi Môn.
"Ha ha." Tiếng cười đắc ý truyền ra, sau đó Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng vút về nơi chân trời bay.
Thời gian một tuần nhang chậm rãi trôi qua. Thiên Phong thành náo nhiệt khi xưa giờ đã biến thành một phế tích, sinh vật duy nhất còn ở đây là một đám quạ ăn xác chết bay trên không.
Gió núi âm u thổi qua làm cảnh tượng càng thêm thê lương, không ngờ sau một khắc thì không gian vặn vẹo một hồi, một Nguyên Anh cao khoảng một tấc hiện ra. Ngũ quan mặt mày của nó giống hệt Cổ lão ma.
"Phù, nguy hiểm thật, nếu vừa rồi lão phu không quyết đoán buông tha thân thể thi triển bí thuật lừa dối, chỉ sợ đã ngã xuống.” Nguyên Anh lầm bầm mấy tiếng, trên mặt tràn đầy oán độc. Lúc này nó đã suy yếu đến cực điểm, cơ hồ pháp lực cùng chân nguyên toàn thân gần như khô kiệt.
"Tiểu gia hỏa chết tiệt. Thanh sơn còn đó, bích thủy còn đây. Một ngày nào đó, lão phu sẽ cho ngươi muốn sống không thể, muốn chết không được."
Thanh âm của Lão ma âm u như đến từ địa ngục, hận thù đối với Lâm Hiên không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả.
Có điều lời còn chưa dứt, lại nghe một thanh âm thản nhiên truyền ra: "Thật sao, đạo hữu hận ta như vậy, để Lâm mỗ tiên hạ thủ vi cường tiễn đưa ngươi đi âm tào địa phủ, nếu không về sau ta ăn ngủ không yên."
"Cái gì?" Nguyên Anh quá sợ hãi, giật mình quay đầu. Chỉ thấy không gian cách tầm mấy chục trượng lóe lên thanh quang, Lâm Hiên hiển hiện tại đó, trên mặt nở nụ cười
"Ngươi... Ngươi sao ở chỗ này, không phải sớm đã đi rồi?" Cổ lão ma tựa như trông thấy quỷ, đã tận mắt thấy Lâm Hiên rời khỏi nơi này, xem tốc độ ít nhất đã xa mấy vạn dặm nên mới dám hiện thân.
"Ta đi rồi nhưng trở về, không như vậy thì sao ngươi dám lớn mật hiện thân?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ chê cười.
"Có thể... sao ngươi có thể biết Nguyên Anh của ta chưa ngã xuống" Đánh chết Cổ lão ma cũng không tin Lâm Hiên có thể khám phá bí thuật lừa dối của lão, dù sao đây là thần thông lão liều mạng dùng phần pháp lực cuối cùng thi triển, thật sự là bất phàm.
"Ta không khám phá ra, chỉ có điều ngươi đã lộ sơ hở." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Cái gì?" Cổ lão ma nghiến răng nghiến lợi.
"Tham lam." Lâm Hiên nở nụ cười: "Vốn ta không khám phá được bí thuật, nhưng ai bảo ngươi bỏ thân thể mà không nỡ bỏ túi trữ vật, nếu không thì Lâm mỗ sao có thể phát hiện? Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tham lam quá sẽ tự tìm chết."
Đáng giận! Cổ lão ma lâm vào trầm mặc, hối hận muốn chết,
Thanh âm của Lâm Hiên lại truyền ra: "Lâm mỗ đã giải thích rõ ràng, đạo hữu không cần làm quỷ hồ đồ, sao, hiện tại đã bằng lòng giao phó tánh mạng cho ta"
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã phất tay áo một cái. Một đạo kiếm khí lăng lệ chém tới đối phương. Khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyên Anh lộ vẻ sợ hãi, hai tay nắm chặt thì tiếng sấm nổi lên, thân ảnh bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Thuấn di... Không đúng, là Lôi Độn Thuật lợi hại không kém Cửu Thiên Vi Bộ. Không hổ là lão quái Phân Thần kỳ, dù là nỏ mạnh hết đà nhưng vẫn khó chơi như vậy.
Trên mặt Lâm Hiên thoáng lộ vẻ ngạc nhiên nhưng đã quen thuộc với tình cảnh này. Chỉ thấy tay trái nâng lên. Linh quang lập lòe, một cây trường mâu cổ xưa bay ra.
Một đạo sáng hình lưỡi liềm hiển hiện, hung hăng chém vào một chỗ hư không.
Bành một tiếng trầm trọng thì Nguyên Anh nọ lảo đảo xuất hiện.
Lão ma trở nên tuyệt vọng, đối phương có thể bài trừ Lôi Độn Thuật thì phen này đã không xong, Ý niệm vừa hiện thì hư không trên đỉnh đầu chợt dao động rồi một quang thủ màu xanh hiển hiện, hung hăng trảo xuống thì Nguyên Anh liền bị giam cầm.
Hổ lạc bình dương bị khuyển lấn. Nguyên Anh giận dữ, trên mặt hiện tia sáng màu xám trắng, muốn dùng pháp lực cuối cùng thoát khỏi trói buộc nhưng đáng tiếc vô ích.
Nơi lòng bàn tay quang thủ bốc lên một đoàn hỏa diễm cỡ trứng gà. Lam sắc xanh thẳm thoáng cái liền băng phong Nguyên Anh.
Huyễn Linh Thiên Hỏa!
Lão ma giãy dụa nhưng thân thể đã mất, pháp lực cũng còn thừa không bao nhiêu, còn muốn phá băng mà ra là người si nói mộng.
"Muốn đem Lâm mỗ rút hồn luyện phách, tư vị rơi vào trong tay ta thế nào?" Lâm Hiên mỉm cười hỏi nhưng đáng tiếc lão ma đã không thể trả lời, hắn liền thi triển Sưu Hồn thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.