Sắc trời chợt tối sầm, trên bầu trời một hoang nguyên đột nhiên xẹt qua một đạo thiểm điện, sau đó không gian mơ hồ một hồi, một hư ảnh Truyền Tống Trận dần dần hiện ra.
Ngay sau đó Lâm Hiên hiển hiện giữa không trung. Hắn lắc lắc đầu, xua tan đi cảm giác mê muội khi truyền tống.
Ngày sau đó Lâm Hiên cảnh giác đem thần thức thả ra. Thấy chung quanh không có gì bất ổn thì vẻ mặt mới buông lỏng.
Không biết đã bị truyền tống đến nơi nào. Rất nhanh hắn ngẩng đầu, toàn thân nổi thanh quang kích bắn tới phía trước.
Tại một vùng hoang sơn có mấy chục tu sĩ đang tụ tập, theo phục trang thì thuộc về hai tiểu tông môn gia tộc khác nhau.
Ở giữa đám người là một đôi thiếu nam thiếu nữ tầm mười bảy mười tám, đang phân biệt thao túng một thanh phi kiếm cùng một đoản kích đấu pháp. Những người khác thì vẻ mặt hưng phấn đứng xem, còn bất chợt chỉ trỏ.
Hiển nhiên đây không phải phân sinh tử, chỉ là đấu pháp tranh tài rèn luyện của đệ tử hai tiểu gia tộc.
Khi Lâm Hiên bay tới thì do tu vị đám này quá kém, không có bất cứ ai phát hiện ra điều bất ổn. Thẳng đến khi một tiếng hừ lạnh truyền ra, linh áp đáng sợ từ trời rơi xuống, cả đám mới mờ mịt thất thố, hoảng sợ không biết ứng phó ra sao.
Đấy là Lâm Hiên đã thu liễm, khí thế phát ra chưa đủ một thành. Nếu không thì những tiểu tu này, đại bộ phận còn chưa Trúc Cơ này sao có thể chịu đựng nổi.
"Đây là địa phương nào?" Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, lạnh lùng hỏi.
Còn chưa từng gặp qua tu tiên giả cấp cao nào như thế. Lúc này chúng tu mới có phản ứng, nhao nhao làm đại lễ.
"Khởi bẩm tiền bối, nơi này là Toái Thạch Hoang Nguyên." Thấy đối phương không có ác ý, lão giả Trúc Cơ trung kỳ mặt đỏ dẫn đầu thở ra một hơi.
"Toái Thạch Hoang Nguyên?" Lâm Hiên lấy tay vuốt trán, tựa hồ có nghe nói qua địa danh này.
"Có địa đồ chăng?"
"Có" Lão giả không dám che giấu, vội vươn tay vỗ vào bên hông, sau đó tất cung tất kính đưa qua một khối ngọc giản.
Lâm Hiên đem thần thức chìm vào bên trong. Rất nhanh sắc mặt trở nên khó coi. Nơi đây cách dãy Âm Sơn không quá ba mươi vạn dặm mà thôi.
Đáng giận! Như vậy Tùy Cơ Truyền Tống Phù nọ chỉ là loại phẩm chất thấp nhất, muốn thoát hiểm hãy còn xa lắm. Phải mau chóng chạy xa hơn nữa.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo quang hà bay vút ra. Cạch một tiếng, tựa hồ có đồ vật gì rơi xuống đất.
"Ta lấy ngọc giản này"
Lời còn chưa dứt thì toàn thân hắn nổi thanh quang, con mắt đám tiểu tu vừa nháy thì đối phương đã biến mất không còn bóng dáng.
Chúng tu sĩ nghẹn họng trân trối, độn thuật của vị tiền bối nọ thật quá nghịch thiên!
Những đệ tử trẻ tuổi thì kinh ngạc cùng hưng phấn, bọn hắn mới bước vào tu tiên giới không lâu, hôm nay thấy Lâm Hiên uy phong như vậy. Bọn hắn hy vọng một ngày nào đó, bản thân cũng trở thành tu tiên giả thần thông quảng đại như thế.
Chỉ có lão giả mặt đỏ lộ vẻ buồn bã vô cớ. Tiên lộ dài đằng đẵng, bao người có thể đi xa như vậy? Lão cúi đầu xuống, rất nhanh lại hô to: "Cực phẩm Linh Khí, đây là cực phẩm Linh Khí."
Bộ dáng sầu thảm của lão tức khắc tan biến, chuyển thành hoa chân múa tay vui sướng, cảm kích đối với vị tiền bối kia.
Mà lúc này Lâm Hiên đã bay thêm ngoài vạn dặm, hắn độn quang nhanh chóng nhưng hiểu rằng vẫn còn thua kém lão quái vật Phân Thần kỳ. Nếu đoán không sai, lần này đối phương sẽ đích thân động thủ.
Tuy hắn am hiểu vượt cấp khiêu chiến nhưng còn chưa tự đại đến mức dám đấu với lão quái Phân Thần kỳ.
Phương pháp thoát hiểm đơn giản nhất là trở về tổng đà Vân Ẩn Tông. Cổ lão ma cho dù phẫn nộ cũng chỉ đành giương mắt nhìn. Đáng tiếc hành trình này quá xa, không mất mười ngày nửa tuần trăng thì đừng mong trở về.
Lâm Hiên vừa phi hành vừa suy tư tìm kế thoát thân. Đến chính ngọ thì hắn đã cảm ứng được một luồng khí tức cuồng bạo, ở sau lưng chừng vạn dặm đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.
Rõ ràng Cổ lão ma đã đuổi tới!
Sắc mặt Lâm Hiên hiện vẻ âm trầm, chân mày cũng nhíu lại. Thò tay vào bên hông lấy ra một cái bình tinh xảo, nhỏ vào trong miệng một giọt Vạn Niên Linh Nhũ, pháp lực lập tức bổ sung thêm ba bốn thành.
Sau đó hắn không chút do dự, hai tay nâng lên, vẽ trên hư không những quỹ kỳ dị. Bắt đầu thi triển Huyễn Ảnh Độn.
Lại qua mấy nhịp, không gian phụ cận bắt đầu vặn vẹo, gần trăm Lâm Hiên xuất hiện rồi biến mất tại chỗ.
"Ồ?" Ở cách đó gần vạn dặm, ma vụ cuồn cuộn. Một đạo độn quang màu xám trắng ào ào dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hào quang thu liễm, một chiếc xe thú tinh mỹ đập vào mắt. Ngồi trên là một tu tiên giả có diện mục dữ tợn, chính là Cổ lão ma Thiên Thi môn.
Thời khắc này trên mặt lão ma có điểm kinh ngạc, lầm bầm: "Chuyện gì vậy, trong nháy mắt tiểu tử kia lại trốn ra gần vạn dặm, chẳng lẽ trong tay hắn còn Tùy Cơ Truyền Tống Phù?
Không đúng, cho dù phẩm cấp thấp cũng truyền tống vượt xa khoảng cách này, nhưng nếu là độn thuật thì thật không kém a!"
Trong mắt Cổ lão ma lập lòe dị quang. Nhưng càng khiến cho lão kinh ngạc hơn là đối phương liên tiếp truyền tống tới mấy chục lần như vậy.
Thanh quang lóe lên, Lâm Hiên xuất hiện ở một vùng rừng rậm linh khí nồng đậm với sắc mặt tái nhợt.
Đây là thân thể hắn vô cùng cường hoành, đổi lại thì một tu sĩ cùng cấp biết bí thuật này, cũng không thể liên tục thi triển như vậy.
Pháp lực còn không bao nhiêu. Bất quá theo cảnh giới tăng lên, khoảng cách mỗi lần Huyễn Ảnh Độn truyền tống, đã bạo tăng từ ngàn dặm lên tới cả gần vạn dặm.
Như vậy hiện tại hắn cách đối phương mấy chục vạn dặm. Chưa thoát hiểm nhưng tạm thời coi như an toàn.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, lần nữa lấy ra Vạn Niên Linh Nhũ cùng một số đan dược bổ sung nguyên khí. Hắn vừa phục dụng các loại linh đan diệu dược, đồng thời toàn thân nổi thanh quang bay vút đi.
***
Thời gian qua nhanh, cách ngày Vạn Bảo đại hội chấm dứt đã hơn ba tuần trăng.
Trời xanh xanh, đồng mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê (1). Mấy gã mục nhân đang rong ruổi trên tuấn mã chăn thả gia súc, tiếng ca nghêu ngao truyền khắp đại thảo nguyên mênh mông.
Đột nhiên, xa xa phía chân trời xuất hiện một quang điểm, chỉ lóe lên một cái đã hiện ra là một đạo độn quang mờ ảo.
Đám mục nhân thất sắc, nhưng sau một khắc lại lộ vẻ cuồng hỉ cùng kính sợ, vội xoay người xuống ngựa làm đại lễ tham bái.
Truyền thuyết đây chính là các tiên sư là có đại thần thông di sơn đảo hải. Thấy được bọn họ là phúc khí không nhỏ, ý nghĩa trong một năm nay sẽ gặp vận may cùng cơ duyên.
Đợi độn quang đi xa, đám mục nhân mới chậm rãi đứng lên. Nhưng bọn hắn sao hiểu được thời khắc này, vị tiên sư được cho là mang đến vận may cho bọn hắn, lại đang lộ thần sắc âm trầm đến cực điểm.
Ba tuần trăng, suốt ba tuần trăng thời gian. Lâm Hiên bị lão quái vật truy đuổi ráo riết. Lần này mạo hiểm tuyệt không kém khi bị phân hồn Độc Long lão tổ truy tung tại Đông Hải khi xưa.
Cũng là lên trời không cửa, xuống đất không đường. Nhiều lần thiếu chút nữa bị lão quái vật chặn đứng, Lâm Hiên đành phải thi triển Huyễn Ảnh Độn.
Nhưng chỉ qua một thời gian ngắn, đối phương lại như âm hồn bất tán đuổi tới. Lâm Hiên đành phải cắn răng tiếp tục thi triển bí thuật.
Lúc này nhìn bình ngọc trong tay, Vạn Niên Linh Nhũ còn thừa không nhiều. Tình thế bản thân càng trở nên bất ổn.
Mấy lần hắn muốn trốn về tổng đà Vân Ẩn Tông nhưng Cổ lão ma thật sự quá giảo hoạt, đều tới trước một bước chặn đường, kết quả hắn cách tông môn ngày càng xa!
Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Lâm Hiên oán hận thầm nghĩ. Coi như là sử dụng Phệ Linh Kiếm, cũng chưa chắc chống lại lão quái vật này, bất quá còn một kiện bảo vật nghịch thiên khác.
Ngũ Long Tỷ!
Ngay cả phân hồn Băng Phách Ma Tổ cũng bị sát diệt, cho thấy uy lực kinh người của nó. Tin rằng có khả năng đả bại lão quái vật Phân Thần kỳ.
Nhưng bởi bảo vật đã lộ tung tích trước Băng Phách Ma Tổ. Chỗ này là Linh giới, nếu mạo hiểm lấy ra, vạn nhất đối phương phát hiện rồi tìm tới tính sổ thì sao?
Hơn nữa Bang Long Giới còn có những đại tồn tại khác, nếu bị phát hiện ra Ngũ Long Tỷ thì hắn không còn đường mà khóc.
Cân nhắc lợi hại, trừ phi đến thời khắc sinh tử, nếu không Lâm Hiên tuyệt sẽ không vận dụng Ngũ Long Tỷ.
Ba tuần trăng chạy trốn, hắn đã thiếu phần kiên nhẫn nhưng vốn không phải hạng thái điểu mới ra đời, đương nhiên sẽ không hành động theo cảm tính.
Lúc này sắc mặt Lâm Hiên vô cùng âm trầm, đột nhiên vỗ tay vào bên hông. Một ngọc giản bay vút ra. Hắn đem thần thức chìm vào, bên trong là địa đồ của Thiên Sương Quận.
Đây không phải cái thu được trong tay tu sĩ Trúc Cơ kỳ ba tuần trăng trước. Địa đồ này có phạm vi bao quát vượt xa hơn nhiều, Lâm Hiên vừa mua nó tại một phường thị.
"Tuyền nhi!" Rất nhanh hắn ngẩng đầu dừng độn quang, trên mặt lộ vẻ âm tình bất định.
"Sư tổ…" Linh quang lóe lên, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trước mặt.
Trên mặt Trịnh Tuyền lộ phần áy náy, nếu không vì nàng thì sao sư tổ lại rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan như vậy?
Nàng cảm kích cùng hổ thẹn, càng trở nên kính cẩn vô cùng.
"Ta có một kế hoạch, có thể thoát khỏi Cổ lão ma." Lâm Hiên thì thào nói.
"A?" Trịnh Tuyền nghe xong, không khỏi vừa mừng vừa sợ: "Sư tổ nghĩ ra chủ ý hay rồi sao?"
"Cách nơi này về hướng tây nam chừng mấy chục vạn dặm, có một tòa thành gọi là Thiên Phong thành."
"Thiên Phong thành?"
"Đúng vậy, Nguyên Vũ Thành là nơi tụ cư lớn nhất của đám phàm nhân yêu hóa giả tại Việt quốc. Chẳng qua Thiên Phong Thành lại là thánh địa của bọn họ trong Thiên Sương Quận. Thực lực yêu hóa giả nơi đây cũng vượt xa tại Nguyên Vũ Thành."
Trong mắt Lâm Hiên lóe dị quang, tiếp tục mở miệng:
"Từ khi Nguyên Vũ Thành Việt quốc bị hủy, quan hệ giữa tu sĩ cùng yêu hóa giả trong cả Thiên Sương Quận đã như nước với lửa. Ngươi còn nhớ chăng, ba ngày trước chúng ta ở Lưu Vân phường thị, từng nghe được một lời đồn"
Trịnh Tuyền lắc đầu, lộ vẻ xấu hổ: "Thực xin lỗi sư tổ, lúc ấy đồ tôn không chú ý."
"Không sao, ta cũng ngẫu nhiên nghe được vài câu, là hai tu tiên giả nghị luận. Nói rằng yêu hóa giả Thiên Phong thành rất cừu thị tu sĩ, hiện tại càng hận tới tận xương, phàm nhân có thể vào thành. Còn tu tiên giả dám xông vào thì giết không tha." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Trịnh Tuyền nghe xong, trên mặt đầy vẻ khó hiểu: "Sư tổ, tin tức này thì có trợ giúp gì đối với chúng ta?"
"Công pháp tu luyện của ta có vài phần hiệu quả về phương diện ẩn nặc, có thể giấu diếm được yêu hóa giả. Nghe nói chung quanh Thiên Phong thành có một loại cấm chế, tu sĩ tiếp cận sẽ có cảnh báo"
Lâm Hiên nói đến đây thì thở dài. Đúng thật là Mặc Nguyệt Thiên Vu Quyết có hiệu quả phản phác quy chân, nhưng có thể qua mặt được đám yêu hóa giả hay không thì hắn không nắm chắc.
Bất quá đã nước này, chỉ cần hắn vào được Thiên Phong thành, khẳng định Cổ lão ma sẽ biết khó mà lui. Riêng ở phương diện ẩn nặc tu vị, Lâm Hiên tự tin lão quái Phân Thần kỳ cũng không hơn được hắn bao nhiêu.
Lâm Hiên lại khoát tay nói tiếp: "Tình thế hiện tại đã như vậy, chúng ta tạm thời tách ra. Cổ lão ma còn cách chúng ta khoảng mấy chục vạn dặm. Dù thần thức của tu tiên giả Phân Thần kỳ cũng không thể bao quát xa như vậy. Đối phương nắm chuẩn xác hành tích của chúng ta bởi trên người Lâm mỗ còn dấu hiệu truy tung. Trên người ngươi không có ấn ký thì lão ma không thể nào phát hiện. Ta sẽ dẫn dụ lão ma tới đó."
Nhưng Trịnh Tuyền nghe xong thì trên mặt lộ vẻ kỳ dị, đột nhiên vươn tay vỗ tại bên hông, tế ra một cái ngọc giản cổ xưa cũ kỹ.
Lâm Hiên không khỏi ngạc nhiên: "Tuyền Nhi, ngươi làm gì vậy?"
"Sư tổ, Đồ tôn đã hiểu ý của người. Ta tu vị nông cạn, lại làm khó cho người, đây là kiện bảo vật có thể một ẩn nặc hoàn toàn tu vị."
"Ồ?"
"Năm xưa khi đồ tôn phi thăng tới Bang Long Giới này, tỉnh lại đã ở trong một di chỉ cổ tu. Ta thu được một số đan dược bảo vật trong đó, ngoài ra còn một cái ngọc giản, bên trong ghi lại một loại thần thông ma đạo, gọi là Thiên Ma Hóa Anh đại pháp."
"Thiên Ma Hóa Anh đại pháp, chưa từng nghe nói qua, có hiệu quả gì?" Lâm Hiên nhướng mày, kinh nghi mở miệng.
"Công pháp này cùng loại với Liễm Khí Thuật nhưng hiệu quả kỳ diệu vượt rất xa, không chỉ đem pháp lực trong kinh mạch tán vào nhục thể, thậm chí Nguyên Anh cũng có thể hóa thành vô hình."
A! Lâm Hiên nghe xong không khỏi đại hỉ. Nếu công pháp này thực sự huyền diệu như thế, hắn mười phần nắm chắc giả mạo được phàm nhân. Thật là đang ngủ gật thì có người đưa gối đầu tới, trong tay nha đầu Tuyền Nhi lại còn có bảo vật như vậy?
"Ngươi đã luyện thành chưa?"
"Không có" Trịnh Tuyền lắc đầu: "Khởi bẩm sư tổ, phải tới cảnh giới Động Huyền mới có thể tham ngộ công pháp này, cho nên…"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, ném qua một khối ngọc giản: "Đã như thế ngươi ly khai nơi này trước, Cách đây khoảng trăm vạn dặm có một tiểu tiên thành là Nhạc La Thành, ngươi tới chỗ chờ ta. Lâm mỗ thoát khỏi Cổ lão ma sẽ tới đó tụ hợp cùng ngươi "
"Vâng, đồ tôn chúc sư tôn mã đáo thành công"
Trịnh Tuyền đương nhiên rõ ràng đi theo sư tổ chỉ là vô dụng, hơn nữa còn làm khó dễ cho hắn. Thời gian không nhiều, nàng dịu dàng cúi chào rồi toàn thân nổi linh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay vút sang hướng bên trái.
Mà Lâm Hiên thì phất tay, một chiếc linh thuyền dài hơn một trượng hiện ra. Thân hình hắn lóe lên đã hiện trên.
Hai tay hắn vung vẩy đánh ra một đạo pháp quyết, linh thuyền bị một vầng sáng chói mắt bao phủ, sau đó kích bắn về hướng Thiên Phong thành.
Lâm Hiên khoanh chân ngồi ở đuôi thuyền, lấy ra ngọc giản cổ xưa màu đen kia rồi đem thần thức chìm vào.
Thời gian còn lại không bao nhiêu, có thể tu tập được công pháp này không thì hắn không dám chắc. Bất quá không được thì vẫn phải mạo hiểm thử một lần. Nếu bạo lộ thân phận, cũng chỉ còn cách lại dùng Huyễn Ảnh Độn trốn chạy, sau đó mới mưu cầu kế sách thoát thân khác.
***
Cùng lúc đó, bên ngoài mấy chục vạn dặm.
Một đóa ma vân màu xám trắng kịch liệt cuồn cuộn, mỗi lần lóe lên đã vượt qua vài dặm. Tốc độ như vậy không hề thua kém thuấn di.
Đột nhiên ma vân ngừng lại, bên trong ẩn hiện một thân ảnh dữ tợn.
Trải qua ba tuần trăng truy đuổi, Cổ lão ma cũng khá đau đầu về đối phương. Có điều đã đâm lao thì phải theo lao.
Ba đệ tử không minh bạch ngã xuống, buông tha đối phương thì thể diện của lão để đi đâu? Hơn nữa vì đột phá bình cảnh, sao có thể bỏ qua đỉnh lô Ngũ Âm Tuyệt Mạch chi thể nọ!
Vô luận sao cũng phải bắt cho được ác tiểu tử kia.
Chú giải: (1) Hán việt: Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương.
Câu thơ trích trong bài dân ca Sắc Lặc ca thời Bắc triều.
Sắc Lặc xuyên, Âm sơn hạ,
Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.
Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương.
Dịch nghĩa:
Dòng Sắc Lặc, dưới núi Âm Sơn,
Trời như chiếc lều, bao trùm lên khắp nơi.
Trời xanh xanh, đồng mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê
Quyển 7: Chu du tam giới