Bách Luyện Thành Tiên

Chương 650: Kẻ tám lạng, người nửa cân




Lâm Hiên khẽ nhíu mày. Không kể đối phương thi triển thủ đoạn gì, hắn tiếp tục đem pháp lực truyền vào bảo vật.
Phòng ngự của Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn quả nhiên không yếu. Mắt thấy công kích không có hiệu quả, Băng Phách Ma Tổ đưa ngọc thủ nhẹ nhàng hất mái tóc bạch kim óng ánh một cái.
Theo động tác của nàng, những sợi tóc liền phất phới theo gió. Sau đó hóa thành những tia sáng bạc kích bắn tới. Có điều không phải công kích mà nhập vào thân thể cự mãng.
Tròng mắt Lâm Hiên thoáng co lại. Chỉ thấy các tia sáng bạc vừa dung nhập thì thân thể cự mãng tan ra, biến thành những đạo hỏa diễm ngân sắc, bên trong lập lòe ngân quang. Lập tức màn sáng phòng ngự của hắn liền bị băng phong.
Lâm Hiên cau chặt đôi mày, liền đánh ra một đạo pháp quyết. Bụp một tiếng, màn sáng lóe lên, lần nữa trở lại thành các tấm thuẫn bài. Chỉ là hỏa diễm ngân sắc nọ vẫn còn bám ở phía trên chúng.
Có điều xem như không thấy, thân hình Lâm Hiên liền lóe lên lui ra sau. Lúc này không thi triển Cửu Thiên Vi Bộ mà là dùng độn thuật bình thường.
Đối phương có thể bài trừ Hư Không Độn Hình Thuật, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ cũng không ổn. Hắn không dám quá mức lỗ mãng.
Quả nhiên đôi mắt đẹp ở giữa mi tâm Băng Phách Ma Tổ đang mở ra đành nhắm trở lại.
Nàng bất động thanh sắc nhưng thầm hừ một tiếng, tâm cơ của tiểu tử này quả nhiên lanh lẹ. Bất quá phản ứng của nàng cũng thuộc hàng nhất đẳng, ngọc thủ lần nữa điểm ra phía trước.
Xoẹt xoẹt...
Tiếng xé gió rền vang, tầng băng diễm trên Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn tróc bong ra. Lóe lên thì tụ thành một cánh tay ma dài tới bảy tám trượng, bề ngoài còn có băng diễm bao phủ. Măm ngón tay ma hơi coi lại, trảo về phía đầu Lâm Hiên.
Khoảng cách gần như vậy, hắn muốn tránh cũng không được.
Mà Băng Phách sao bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng, chỉ thấy hai tay bay múa như hồ điệp xuyên hoa. Những pháp ấn huyền diệu dị thường trong tay áo bay vút ra đón gió lóe lên, sau đó huyễn hóa thành một đám ma thú dữ tợn dị thường. Chúng phát ra tiếng gào rú rung trời rồi bổ nhào qua Lâm Hiên.
Thần thông như thế xác thực làm người trợn mắt. Chỉ một chiêu của nàng, tu tiên giả Động Huyền Kỳ bình thường đã không có cách nào ứng phó. Lần này liên tiếp bày ra hai chiêu, cho dù tiểu tử kia có lợi hại thì cũng đành nuốt hận tại chỗ.
Trở lại bên kia. Không kịp tránh né hay tế ra bảo vật, Lâm Hiên hét một tiếng như sấm nổ giữa trời quang. Cuồng phong ào ào nổi lên, nương theo là yêu khí trùng thiên. Trong tiếng xương cốt lách cách, tay phải hắn nắm lại thành quyền hung hăng đánh ra.
Động tác nhìn thì đơn giản nhưng không gian như bị xé rách, một động xoáy đường kính hơn trượng quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt.
Lực Chi Khí Toàn!
Băng Phách có điểm ngạc nhiên. Tu vị đến cảnh giới này, đối phương kiêm tu yêu đạo cũng là bình thường, chẳng qua yêu tộc Động Huyền Kỳ cũng không có thanh thế mạnh thế này.
Ý nghĩ của nàng còn chưa chuyển thì nghe "Bành" một tiếng thật lớn. Động xoáy cùng ma tí hung hăng đối đầu.
Tiếng gió rít rợn người vang lên, không ngờ ma tí nọ đứt gãy ra từng khúc. Thực ra kết quả này vốn nằm trong dự liệu của Lâm Hiên. Dù sao trải qua nhiều năm tu luyện Long Tượng Phục Ma công cùng phục dùng Kỳ Lân quả, hiện tại không biết khí lực của hắn đã cường đại tới mức nào.
Nhưng nguy cơ còn chưa giải trừ, ngay sau đó đám quái thú đã ào ào lao tới. Lúc này cả nha hoàn của Băng Phách cũng lộ vẻ cười lạnh, để coi lần này Lâm tiểu tử đối phó thế nào?
Chỉ thấy Lâm Hiên nhẹ nhàng vỗ vào bên hông Linh quang lập lòe, chừng mấy ngàn thanh phi đao mỏng như cánh ve bay vút ra.
Trong tiếng xé gió, phi đao kích bắn đầy trời. Trong khoảnh khắc tạo thành một núi đao chắn trước mặt Lâm Hiên
Dùng công thay thủ!
Băng Phách Ma Tổ thấy thì cũng lộ vẻ ngạc nhiên, bất quá biến chiêu đã không kịp, liền thuận thế điểm ra một chỉ.
Rống!
Hung quang bắn ra bốn phía, hai mắt của đám ma thú biến thành màu đỏ như máu, còn thò nanh vuốt sắc bén, khí tức toàn thân trở nên cuồng bạo. Cả đám hung hãn không sợ chết lao vào Thiết Vũ Phi Hoàng Đao.
Lập tức tiếng bạo liệt nổi lên nhưng không có huyết vũ bắn ra. Ma thú bị chém đầu thì hóa thành ma khí màu ngà sữa.
Ngắn ngủn mấy nhịp, số lượng ma thú đã mất đi hơn nửa nhưng đám còn lại đã lại phá tan phòng ngự của Thiết Vũ Phi Hoàng Đao, nhe răng nhếch miệng xông tới Lâm Hiên.
Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn đầy sự trấn định, tay áo phất một cái thì ngân quang lập lòe. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra, liền đem toàn thân pháp lực truyền vào bên trong.
Chỉ một thoáng linh quang chợt hiện cùng lệ khí trùng thiên. Cả ngàn con Giao Long hiện ra, giương nanh múa vuốt điên cuồng bổ nhào tới.
Oanh!
Thanh thế khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, đám ma thú còn lại đã bị quét sạch không còn, Thiên long chỉ tổn thất một chút, cả đám lại hung dữ bổ nhào qua Băng Phách. Chuyển thủ thành công trong khoảnh khắc!
Băng Phách liền hừ lạnh một tiếng, trên người chợt lóe linh quang rồi quỷ dị biến mất. Tại chỗ nàng vừa đứng chỉ còn vài bông tuyết bay theo gió, mỹ lệ mà thần bí đến cực điểm.
Pháp thuật không gian thực cao minh!
Lâm Hiên ào ào ngẩng đầu, trong mắt chợt lóe ngân quang, pháp lực toàn thân đều hướng về hai mắt.
Thiên Phượng Thần Mục!
Đột nhiên một tay hắn vừa nhấc, một cây trường mâu cổ xưa hiển hiện. Hắn đem pháp lực truyền vào, một ánh đao mang theo một tiểu pháp trận tinh xảo chém tới.
Phốc một tiếng, không gian bên trái cách mấy chục trượng chấn động rồi một ngón tay tuyết trắng hiện lên, nhẹ nhàng điểm ra một cái.
Chỉ thấy ma khí màu ngà sữa ào ào hiển hiện, vô thanh vô tức tụ thành một tấm thuẫn bài.
"Bành!"
Ánh đao kích tới. Tiếng bạo liệt rền vang rồi toàn bộ không gian trong phạm vi vài dặm chấn động không thôi, tựa như mặt hồ đang tỏa ra những vòng gợn sóng.
Tiếp được một kích, Băng Phách Ma Tổ không hiện thân nhưng thanh âm đã lộ vẻ tức giận: "Linh Nhãn bí thuật, còn có bảo vật không gian, xem ra muốn sanh cầm ngươi là không thể nào. Nhưng cũng không sao, chỉ là một phân hồn mà thôi, cho dù bị hủy cũng được. Tiểu gia hỏa, dám chọc giận bổn cung thì ngươi sẽ phải hối hận."
Lời còn chưa dứt, hai cánh tay như sen như ngọc nâng lên múa may giữa không trung, nguyên một đám phù văn huyền diệu hiển hiện ra.
Thiếu nữ hé mở đôi môi anh đào, thanh âm như tiếng châu ngọc êm tai vang lên, chú ngữ càng thêm huyền diệu.
"Cái này..."
Lâm Hiên nghe mà không hiểu. Chẳng qua trong lòng chợt nổi lên dự cảm không lành, hắn còn không kịp phản ứng thì lấy thân thể Băng Phách làm trung tâm, một vầng sáng màu ngà sữa lòng người chấn động nhiên tản mát ra.
Có điểm quen mắt! Ý nghĩ này vừa hiện, Lâm Hiên đã bị vầng sáng màu ngà sữa bao phủ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
"Đây là lĩnh vực!"
Tiểu Mao Cầu cũng có được lĩnh vực khuyết thiếu nhưng Lâm Hiên đã chứng kiến qua sự đáng sợ của nó, nằm mơ cũng không ngờ Băng Phách có thể thi triển ra.
"Không ngờ ngươi cũng biết tới lĩnh vực. Sao, hiện tại bó tay chịu trói, có thể bổn cung sẽ cho ngươi thêm một cơ hội" Trên mặt Băng Phách cũng lộ vẻ bất ngờ. Tuy vậy nếu đối phương đã biết rõ chỗ đáng sợ của lĩnh vực, hẳn sẽ phải lựa chọn một đường khuất phục.
Thanh âm tràn đầy dụ hoặc nhưng Lâm Hiên lại cười nhạt:
"Nếu muốn ta khuất phục, đạo hữu phải hiển lộ thêm chút thực lực đã"
Nói xong thì hét lớn một tiếng, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tùy tâm mà chuyển. Hư ảnh thiên long lần nữa hiển hiện trong tầm mắt.
Lĩnh vực vừa hiện, đúng là Lâm Hiên vô cùng kinh hoảng, nhưng chỉ chớp mắt liền nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.
Bản thể của Chân Ma thủy tổ thì không nói nhưng trước mắt chỉ là một phân hồn, tu vị cũng không quá Động Huyền kỳ. Cho dù có vô số bí thuật nhưng sao có thể thi triển ra lĩnh vực? Phải thử một lần mới biết.
Chỉ thấy đám Băng Giao Hỏa Long đầy trời lao tới, chiêu số này đã bị đối phương tránh thoát một lần. Lâm Hiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ, tay trái để sau lưng nắm chặt cây cổ mâu. Nếu đối phương lại thi triển pháp thuậ không gian thì bảo vật này đủ sức bài trừ.
Bất ngờ là Băng Phách không né tránh hay thi triển bí thuật khác hóa giải công kích đáng sợ. Đến khi cả ngàn con Băng Giao Hỏa Long tới gần thì mới nâng tay phải lên, khẽ quát một tiếng chú ngữ kỳ quái ngắn ngủi.
Một màn không ngờ nổi đã xảy ra. Như tuyết tan mùa xuân, tất cả Băng Giao Hỏa Long đều lập tức tan thành pháp lực vô cùng tinh thuần.
"Cái này..." Lâm Hiên thất sắc, tâm tư có điểm băng giá. Chẳng lẽ đây đúng lĩnh vực là hàng thật giá thật?
Đang còn nghĩ ngợi thì lượng pháp lực nọ đã chuyển hóa thành ma khí, tụ thành vô số trảo ảnh đen kịt nhọn hoắt. Tiếng xé gió rền vang, ngược lại công kích về hắn.
Lâm Hiên kinh sợ nhưng toàn thân sớm tỏa ra yêu khí trùng thiên. Linh quang lóe lên, hai tay biến thành lợi trảo sắc bén. Sau đó nâng lên vung vẩy trước người.
Lập tức cũng có vô số trảo ảnh màu xanh nhọn hoắt hiện ra, điên cuồng bắn về phía trước.
Sau một khắc thì tiếng ghê răng nổi lên không ngớt, công kích của song phương đối oanh cùng một chỗ.
Gần như vừa tiếp xúc thì thế công của Lâm Hiên liền bị đánh tan. Đám trảo ảnh đen kịt nhọn hoắt nọ vẫn tiếp tục đánh tới.
Đến đây thì trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hoảng hốt, bất đắc đành hít vào một hơi mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn.
Có điều không hiệu quả, mới tiếp xúc thì Linh Thuẫn đã bị trảo ảnh đánh tan. May mắn là có Bích Diễm Kỳ Lân giáp ngăn trở cùng thân thể cứng cỏi mới tránh được họa moi ngực bể bụng.
Trúng công kích thì Lâm Hiên chịu không nổi phun ra ngụm máu tươi. Sắc mặt trở nên trắng bệch. Bất quá với kinh nghiệm đấu pháp phong phú, liền thuận thế lui về phía sau đồng thời phất tay áo một cái.
Thiết Vũ Phi Hoàng Đao lần nữa kích bắn ra. Trong thanh âm đinh đinh đang đang, rốt cục những trảo ảnh nhọn hoắt bị ngăn lại. Sau đó linh quang lóe lên, Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn lần nữa hiển hiện ra hộ thể.
Hắn muốn thăm dò lĩnh vực của đối phương, không ngờ lại bị phản kích chật vật như thế.
Băng Phách Ma Tổ đã chiếm được tiên cơ. Lâm Hiên đang chuẩn bị ứng phó công kích tiếp theo nhưng một màn kế tiếp lại làm cho hắn líu lưỡi. Đối phương không thừa cơ công kích mà hoàn cảnh bốn phía lại phát sinh biến hóa.
Tế đàn lớn như vậy đã hoàn toàn tan đi, bóng dáng của những ngọn núi phía xa cũng không còn. Không gian quanh thân hắn đã chuyển thành một vùng băng thiên tuyết địa.
Chỉ thấy trên bầu trời trắng xóa tuyết bay. Gió lạnh gào rít giận dữ thổi qua mặt rát như đao cắt, phóng mắt nhìn lại là một vùng đất lạnh lẽo thê lương.
"Cái này..." Tròng mắt Lâm Hiên co lại, trong mắt lóe lên ngân quang thi triển Thiên Phượng Thần Mục tới cực hạn. Thần thông này vốn có hiệu quả bài trừ huyễn thuật, chẳng qua lần này đã để hắn phải thất vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lĩnh vực của đối phương kiến tạo quá mức thần kỳ, nhìn không thấu ra điểm yếu gì.
"Lâm tiểu tử, bổn cung hỏi lại lần cuối, thật sự không muốn đầu hàng?" Băng Phách Ma Tổ lạnh lùng lên tiếng, ngôn ngữ bức người nhưng Lâm Hiên chợt cười phá lên.
Đúng là lộng xảo thành chuyên! Đối phương đang chiếm thế chủ động, cần gì phải chiêu hàng cho vẽ rắn thêm chân. Như vậy khẳng định lĩnh vực này có khuyết thiếu, tìm được nhược điểm thì có thể bài trừ nó.
"Muốn Lâm mỗ bó tay chịu trói. Cũng được, trước tiên đạo hữu đem mạng giao cho tại hạ rồi hãy nói" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Được lắm" Băng Phách Ma Tổ giận quá hóa cười: "Không biết sống chết, ngược lại ta muốn xem, rốt cuộc ngươi còn hung hăng càn quấy đến lúc nào"
Đến lúc này thì Băng Phách Ma Tổ đã không còn kiềm chế nổi vẻ thản nhiên. Lời còn chưa dứt thì tay phải nâng lên, ngón tay ngọc thon dài điểm về phía trước:
"Khởi!"
Lập dứt bạch quang chợt lóe, một đám cự nhân bằng tuyết xuất hiện trong tầm mắt. Sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi, đối phương tạo ra đám quái vật nhưng không hề hao tốn ma khí.
Lĩnh vực! Trong không gian này đối phương có thể thao túng thiên địa pháp tắc.
Ngoài đám băng tuyết cự nhân, trên băng nguyên còn hiện ra hơn trăm ma thú dữ tợn do hàn băng vạn năm hợp thành, cả đám há miệng phun hàn khí lạnh thấu xương.
"Đi!"
Băng Phách Ma Tổ khẽ quát, những ma thú cự nhân gào rú rung trời nhào về Lâm Hiên.
Hiện tại nếu chọi cứng rõ ràng không có lợi với bản thân hắn, muốn thủ thắng thì phải tìm ra nhược điểm của lĩnh vực này. Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay ra ngoài. Chẳng qua hư không sau lưng đột nhiên quỷ dị hiển hiện vô số sợi tơ bạc, như mạng nhện đem thân hình hắn trói gô lại.
"A..."
Thấy Lâm Hiên nghẹn họng trân trối, khóe miệng Băng Phách Ma Tổ hiện vẻ chê cười:
"Ngu xuẩn, trong lĩnh vực của ta thì ta là chủ nhân tuyệt đối, ngươi cho là mình có thể chạy trốn sao?"
Dị biến nổi lên, lần này đối phương không cho hắn thời gian ứng biến, những ma thú cùng băng tuyết cự nhân đã điên cuồng áp tới.
Tay chân bị trói chặt không thể tế ra pháp bảo. Nói một cách khác, giờ khắc này Lâm Hiên triệt để rơi vào trạng thái không thể phòng ngự.
"Gia hỏa cứng đầu, ngươi có thể đi tìm chết" Trên mặt Băng Phách hiện sát khí đậm đặc, bất quá đối phương ngoan cường hơn là nàng nghĩ nhiều.
"Thật sao, cái này còn chưa hẳn!"
Vẻ kinh hoảng trên mặt Lâm Hiên chỉ là chớp mắt. Sau lưng lóe sáng kim quang, Tiểu La Yêu Pháp Tướng chín đầu mười tám cánh tay hiển hiện. Pháp tướng nhìn qua uy mãnh vô cùng. Linh quang chợt lóe, các cánh tay cầm mười tám món binh khí hung hăng chém ra.
Oanh!
Ngũ sắc linh quang chói lóa, đủ loại cột sáng cùng phong đao hiển hiện, toàn bộ ma thú quái vật đã bị đánh tan.
Sau đó Lâm Hiên hét lớn một tiếng. Toàn thân nổi thanh quang, Huyễn Linh Thiên Hỏa ngùn ngụt bốc ra ngoài thân. Những sợi tơ bạc lập tức bị luyện hóa thành hư vô.
"Tiểu La Yêu Pháp Tướng, thần thông này... rốt cuộc ngươi học được từ nơi nào?"
Đến lúc này trên mặt Băng Phách Ma Tổ chợt lộ vẻ khiếp sợ. Tiểu tử này đương nhiên không phải kẻ trăm vạn năm trước nàng đã gặp qua, bất quá Tiểu La Yêu Pháp Tướng thì tuyệt đối không sai.
Lâm Hiên nghe thì cũng kinh ngạc, đối phương sao có thể nhận ra Tiểu La Yêu Pháp Tướng? Chẳng qua đại địch còn trước mắt, hắn nào còn tâm tình đi tìm hiểu.
Vừa mới trải qua nguy cơ, Lâm Hiên đã nghĩ thông suốt một vấn đề. Đúng là lĩnh vực của đối phương có khuyết điểm nhưng nó vốn là thần thông của tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Hắn còn cách cảnh giới này quá xa. Liên quan đến pháp tắc thì vô pháp nhìn ra. Có dụng tâm tìm hiểu cũng vô dụng.
Lâm Hiên thông suốt điểm này, ánh mắt một lần nữa lộ chiến ý. Không cần tìm nhược điểm lĩnh vực mà chuẩn bị đường đường chính chính đánh một trận.
Chỉ thấy hắn duỗi tay phải. Linh quang lập lòe, một đoản kiếm dài hơn tấc bay vút ra. Khác với Ma Duyên Kiếm, Phệ Linh Kiếm vừa hiện thì tràn trề khí thế hoa lệ bá đạo.
Lâm Hiên nắm chặt lấy nó, đồng thời tay trái vừa lật. Một cái bình ngọc tinh xảo hiển hiện, đem một giọt linh dịch nhỏ vào trong miệng.
"Vạn Niên Linh Nhũ." Ánh mắt Băng Phách lộ vẻ bất ngờ. Tồn tại Động Huyền Kỳ có được thiên tài địa bảo như vậy cũng không dễ. Chẳng qua rất nhanh mi mắt nàng khẽ động, chú ý tới thanh đoản kiếm trong tay đối phương.
"Sẽ không đâu, dù là vật phỏng chế cũng không thể rơi vào tay một tiểu tử Động Huyền."
Ý niệm trong đầu Băng Phách còn chưa chuyển thì Lâm Hiên đã động thủ. Hắn hít sâu một hơi đem pháp lực như thủy triều truyền trong tiên kiếm.
Thoáng chốc lệ quang nổi lên. Lấy tiên kiếm trung tâm, một tầng linh khí mênh mông ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Sau đó linh khí lóe lên rồi phân thành bốn đạo có thuộc tính khác nhau. Màu trắng thuộc Kim, màu xanh là Mộc, lam là Thủy, màu đỏ chính là Hỏa.
Bốn đạo linh khí lần nữa tụ hợp. Tiếng gào thét hùng hồn cùng thanh thúy truyền ra, bốn hư ảnh linh thú cực lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ!
Ánh mắt Băng Phách đảo qua, trên mặt lần nữa lộ vẻ chấn kinh.
"Ồ... Chẳng lẽ là Tứ Tượng Kiếm, không đúng, Tứ Tượng kiếm là bảo vật bài danh hàng đầu trong các Tiên Thiên Linh Bảo, uy lực vô cùng đáng sợ. Đây chỉ là một kiện phỏng chế phẩm mà thôi."
Băng Phách thì thào nói ra lai lịch Phệ Linh Kiếm trong tay Lâm Hiên, bất quá giờ khắc này hắn không tâm tình mà quan tâm.
Lâm Hiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngưng thần không kể đối phương đang làm gì, cảm giác có điểm tương tự như lần thứ nhất sử dụng Ma Duyên Kiếm, pháp lực toàn thân thoáng cái bị hút đi hơn phân nửa.
Hư ảnh tứ linh giữa không trung càng trở nên sống động dữ tợn, khí thế cuồng bạo tỏa khắp trên thân, sau đó tụ cùng một chỗ nhào tới địch nhân.
Rốt cục trên mặt Băng Phách lộ vẻ ngưng trọng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa bay múa, nguyên một đám huyền diệu pháp ấn bay vút ra.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Hiên cảm giác thời gian như chậm lại, không gian cũng trở nên vặn vẹo, hư ảnh các tứ linh di chuyển thật khó khăn, cứ từng tấc từng tấc chậm rãi bay đi.
Sắc mặt Lâm Hiên ngưng trọng cùng kinh hỉ, xem ra bản thân suy đoán không sai.
Phân hồn Băng Phách dù sao cũng chỉ là Động Huyền Kỳ, không có khả năng cải biến thiên địa pháp tắc, nhiều nhất là dựa vào kinh nghiệm vận dụng chúng một chút.
Như vậy, đối mặt tu sĩ cấp thấp thì phi thường lợi hại nhưng trong mắt tồn tại cùng cấp chỉ như cây có hoa mà không thể kết trái.
Mới sử dụng lần đầu nhưng Phệ Linh Kiếm đã hiển lộ uy năng, quả nhiên lĩnh vực của thiếu nữ không hề kiềm chế được. Song phương lập tức rơi vào trạng thái giằng co.
Lại qua một lát thì tiếng xoẹt xoẹt truyền ra. Trường diện trước mắt phát sinh biến hóa, băng nguyên biến mất không còn, hư ảnh tứ linh cũng dung hợp thành một quang cầu cực lớn, trong tứ sắc lưu ly tiếp tục ép về Băng Phách.
Không gian ngày càng vặn vẹo dữ dội. Quang cầu di chuyển vô cùng khó khăn, Thế tới chậm chạp nhưng lúc này Băng Phách đã không thể động đậy thân hình, chỉ cần phân tâm thì sẽ không chế trụ nổi sức mạnh của lĩnh vực.
Luận công pháp của nàng huyền diệu vượt xa Lâm Hiên nhưng lần này hắn có ưu thế hơn hẳn. Nội thể có song anh nhất đan, pháp lực thâm hậu hơn phân hồn Băng Phách rất nhều.
Chỉ thấy Lâm Hiên hét lớn một tiếng, toàn thân pháp lực cuồn trào tuôn ra, còn há miệng phun ra mấy ngụm bổn mạng nguyên khí.
Quang cầu do tứ linh tụ hợp lập tức trở nên sáng ngời. Từng tiếng đứt gãy truyền vào tai, rốt cục lĩnh vực đã mất đi hiệu quả cản trở. Tốc độ quang cầu đột nhiên tăng mạnh.
"Không..."
Băng Phách thét một tiếng kinh hãi, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi. Phân hồn bản thân sao có thể thua ở trong tay một con sâu cái kiến! Một tiểu tử Động Huyền Kỳ sao có thực lực thế này?
Nhưng không kể nàng nghĩ sao. Quang cầu đã đến trước người ba thước, sau một khắc liền đem thân thể xinh đẹp kia nuốt trọn.
Quyển 7: Chu du tam giới

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.