"Muốn chạy, vọng tưởng"
Lâm Hiên vung tay tế ra một cái bảo tháp cũ kỹ, bên ngoài chi chít họa văn. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết thì bạch quang lóe lên, một đóa trùng vân đỏ như máu phô thiên cái địa bay ra.
Huyết Hỏa Kiến!
Trùng vân tràn ngập thiên không, tựa như thủy triều lan ra bốn phương tám hướng. Những nơi chúng đi qua thì khung cảnh liền trở nên hoang tàn. Đám Ma tộc bỏ trốn liền bị bu kín. Thỉnh thoảng truyền ra âm thanh bạo liệt, nếu gặp kẻ chống cự kịch liệt thì Huyết Hỏa Kiến sẽ tự bạo.
Thời gian một tuần trà trôi qua rất nhanh, Lâm Hiên đem thần thức thả ra thì trên mặt lộ vẻ hài lòng. Không kể ba cổ ma cầm đầu bị bắt thì hầu hết Ma tộc đã ngã xuống, chỉ có số ít đào thoát.
U u....
Gió núi thổi qua, lúc này bên ngoài Linh Lung Cốc là một vùng hoang tàn, đại chiến đã khiến máu chảy thành sông.
Lâm Hiên liếc qua bên này, một gã tu tiên giả đột nhiên quỳ xuống:
"Tiền bối đại triển thần uy diệt trừ Cổ Ma, vãn bối tuyệt không dám quên đại ân đại đức, nhất định sẽ lập bài vị trường sinh hàng ngày kính bái"
Các tu tiên giả khác ngẩn người rồi cũng nhao nhao quỳ xuống dập đầu với Lâm Hiên, dùng đủ lời lẽ tỏ rõ sự cảm kích.
Lúc này Lục Doanh Nhi bay tới, khẽ gọi một tiếng tựa như đang mơ: "Thiếu gia"
Lâm Hiên nở nụ cười: "Doanh Nhi, xin lỗi vì ta tới chậm"
Nghe lời này thì dường như tất cả ủy khuất, tất cả tình cảm của Lục Doanh Nhi tích tụ trong mấy trăm năm liền vỡ òa. Nàng không thể kìm lòng mà nức nở nhào vào ngực Lâm Hiên.
"Thiếu gia, thực là người, đúng là người rồi…"
"Đúng vậy, là ta"
Tiểu nha đầu năm xưa nay đã là người đứng đầu một đại thế lực, tu vị cũng tới Nguyên anh hậu kỳ, hiện tại lại kích động như vậy khiến Lâm Hiên có điểm kinh ngạc. Chẳng qua chân tình của nàng khiến hắn cảm động, khẽ đỡ lấy tấm thân mềm mại:
"Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa, có ta ở đây, đám Cổ Ma sẽ không dám khi dễ các người nữa"
"Thiếu gia!"
"Sư bá"
Lại thêm những tiếng gọi kích động truyền tới. Lưu Tâm, Vũ Vân Nhi cùng Diệp Bình Nhi cũng òa khóc nhào về phía Lâm Hiên. Cảm giác ôn nhu hương nhuyễn khiến hắn xấu hổ. Lần đầu thân mật với nhiều nữ tử, lại trước mặt nhiều tu tiên giả, bộ dáng Lâm Hiên cũng trở nên lóng ngóng.
Có điều thân trong cảnh này thì hắn cảm khái không thôi, không ngờ truyền tống sai địa điểm lại thành may mắn. Nếu không thì Bái Hiên Các cùng mấy nha đầu đã lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
"Tốt rồi, không sao…"
Lâm Hiên khẽ vỗ về mấy nha đầu. Một lúc sau rốt cục các nàng đã bớt kích động, nhận ra mình đang trong lòng thiếu gia thì đỏ mặt, bộ dáng có vài phần xấu hổ cùng vui sướng.
So với mấy vị sư muội thì tâm tình của Lục Doanh Nhi cứng cỏi nhất, lui ra sau vài bước rồi quì xuống:
"Tiểu tì bái kiến thiếu gia, vừa rồi Doanh nhi thất thố mong người bỏ qua"
Chúng nữ vừa nghe cũng phản ứng trở lại, rời khỏi người rồi Lâm Hiên thi lễ.
"Được rồi, tất cả đứng lên"
Xa cách hơn bốn trăm năm mới đoàn tụ, trong lòng mọi người rất là cao hứng. Mà mười vạn tu tiên giả chung quanh, ngoài một số lão nhân từng có duyên gặp qua thái thượng trưởng lão bổn môn, những kẻ khác đều trợn mắt há mồm do quá vui mừng cùng rúng động. Lần này tưởng đã chết chắc trong tay Cổ ma, không ngờ vị tiền bối này đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt giết sạch mấy chục vạn địch nhân.
An bài một lát, đám Lục Doanh Nhi liền cùng Lâm Hiên bay vào sâu trong Linh Lung Cốc, tới đại điện tầng bảy Linh Lung Bảo Tháp.
"Thiếu gia, mời người ngồi"
Lúc này chỉ còn tứ nữ, Lưu Tâm dâng trà thơm còn Lục Doanh Nhi thì chuẩn bị rượu ngon trái lạ. Dù đã là những tu tiên giả quyền thế hàng đầu tại Thiên Vân thập nhị châu nhưng trước mặt Lâm Hiên các nàng vĩnh viễn chỉ là những nha đầu bé nhỏ.
Lâm Hiên nhấp một ngụm trà, thấy mấy nha đầu chăm chú nhìn mình thì mỉm cười quan sát bốn người. Đã bốn trăm năm rồi, mấy nha đầu này không phụ sự kì vọng của hắn. Hơn nữa thực lực Bái Hiên Các phát triển rất mạnh.
"Thiếu gia, tại năm đó người cùng Như Yên Tiên Tử vào Tu La Môn rồi không còn tung tích, khiến chúng tiểu tỳ tưởng..."
"Tưởng là ta đã ngã xuống sao?"
"Đương nhiên là không" Lục Doanh Nhi lắc đầu: "Thiếu gia, tiểu tì không bao giờ có nghĩ ngu xuẩn như thế, chỉ cho rằng người đã phi thăng Linh giới. Hiện giờ người đột nhiên xuất hiện, những năm qua rốt cục đã ở đâu?"
"Đúng là ta phi thăng đã Linh giới…" Lâm Hiên khẽ thở dài, liền nói sơ qua về tao ngộ ở Bồng Lai Sơn năm đó.
Chúng nữ nghe xong liền sững sờ:
"Nói vậy thì thiếu gia thông qua truyền tống trận trở về Nhân giới, mà hiện không rõ Nguyệt Nhi tiểu thư đang ở đâu!" Diệp Bình Nhi ngạc nhiên hỏi.
"Ừm" Lâm Hiên đáp một cách vô thức, nét mặt thoáng ngẩn ra: "Hiện đã biết Linh giới là do mấy trăm tiểu giới diện hợp thành. Không biết Nguyệt Nhi đang ở đâu nhưng…" Nói đến đây vẻ mặt hắn trở nên kiên định: "Dù phải lên trời xuống đất, một ngày nào đó ta sẽ tìm thấy Nguyệt Nhi"
"Dạ, tiểu tỳ hiểu, với năng lực của thiếu gia nhất định sẽ thành công" Lục Doanh Nhi mỉm cười nhưng thầm thở dài. Thiếu gia đối với Nguyệt Nhi tiểu thư tình sâu nghĩa nặng. Nàng thì không cần nhiều như thế, chỉ mong được ở cạnh nâng khăn sửa túi, châm trà rót nước cho hắn đã là đủ.
Chợt những tiếng xôn xao bên ngoài truyền vào cắt đứt dòng suy tư, Lục Doanh Nhi liền trở nên giận dữ. Nàng đã có nghiêm lệnh mà kẻ nào lớn gan đến vậy.
Đừng thấy Lục Doanh Nhi ôn nhu như nước trước mặt Lâm Hiên mà lầm, đối với kẻ khác thì nàng sát phạt quyết đoán không hề kém bất cứ nam nhân nào.
Trong mắt Lục Doanh Nhi lóe lên lệ khí, có điều quay sang Lâm Hiên thì điệu bộ lại trở nên dịu dàng:
" Thiếu gia, xin lỗi, tiểu tỳ phải ra ngoài xem có chuyện gì, xin người hãy ở tạm chỗ này"
"Không sao, ta cũng rảnh, chúng ta cùng ra xem thế nào" Lâm Hiên khoát tay nói.
"Dạ..."
Lâm Hiên đã nói vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Bốn nha đầu cũng theo sau ra.
Chỉ thấy ở ngoài Linh Lung Tháp có mấy tu tiên giả đang tụ tập. Là ba gã chấp pháp Bái Hiên các đang giằng co cùng một nam một nữ.
Nam thì bộ dáng chừng tam tuần vận nho bào, toàn thân tản ra khí tức thư sinh. Nữ thì trẻ hơn một chút, chừng hai bảy hai tám vận cung trang xanh biếc, dáng người phong tình nhưng xem trang sức thì chưa có song tu đạo lữ. Từ ấn ký trên tay áo của nàng, Lâm Hiên nhận ra đây là một tu tiên giả Thiên Nhai Hải Các.
Lục Doanh Doanh cũng có phần bất ngờ. Đôi nam nữ Nguyên Anh sơ kì chính là liên lạc sứ thuộc Tùng Phong thư viện cùng Thiên Nhai Hải Các.
Sau khi Thiên Xảo Môn, Ngự Linh Tông cùng Ly Dược cung bị Cổ ma công phá, ba đại phái còn lại muốn tăng cường liên lạc. Nếu một phương gặp nạn thì hai nơi khác sẽ tới hỗ trợ, vậy nên có các liên lạc sứ thường trú ở tổng đà đối phương.
Mấy chục năm qua điều này phát huy tác dụng không nhỏ. Chỉ là lần này Cổ Ma công kích tổng lực tam đại phái. Lại vây Bái Hiên Các đến một giọt nước cũng không lọt. Hai liên lạc sứ của hai đại phái kia cũng không thể trở về.
Lại nói khi tình thế Bái Hiên Các vô cùng nguy ngập, thậm chí mấy vị các chủ đã chuẩn bị tự bạo Nguyên Anh liều mạng với Cổ ma. Đúng lúc này thì một vị tiền bối thần bí hiện thân như từ trên trời giáng xuống.
Người này cường đại đến mức khó thể tưởng tượng, chỉ đơn thân mà tiêu diệt mấy chục vạn đại quân ma tộc.
Theo quan sát, hai liên lạc sứ suy đoán vị tiền bối này có quan hệ không nhỏ với bốn vị các chủ Bái Hiên Các. Vì vậy hai người liền động tâm, dắt nhau xông vào Linh Lung Cốc cầu viện.
"Thì ra là Uông tiên tử cùng Cảnh đạo hữu" Vẻ mặt Lục Doanh Nhi không mấy ôn hòa mở lời. Đây không phải người của Bái Hiên Các nhưng không có nghĩa là có thể coi thường mệnh lệnh của nàng:
" Bổn các chủ đã hạ lệnh không được tự tiện quấy rầy, hai vị biết rõ mà vẫn phạm phải, chẳng lẽ không coi Lục Doanh Nhi ta ra gì?"
"Các chủ nói quá lời rồi" Có thể được phái làm liên lạc sứ, đương nhiên đều là nhân vật tinh minh, hai người liền quỳ xuống tham bái Lâm Hiên rồi thi lễ với Lục Doanh Nhi:
"Bái kiến tiền bối cùng các vị các chủ, Doanh tiên tử nói quá lời rồi, đường đường là các chủ Bái Hiên Các, ngang hàng với thái thượng trưởng lão tệ phái. Dù tiểu nhân có mấy lá gan cũng không dám trái mệnh, chúng ta làm vậy thực sự có nỗi khổ…"
"Thế nào?" Vẻ mặt Lục Doanh Nhi giãn ra một chút.
"Khởi bẩm Các chủ" Uông tiên tử liền mừng rỡ lên tiếng: "Các chủ cũng biết ta cùng Cảnh đạo hữu phụ trách liên lạc, nguy cơ Bái Hiên Các đã được giải trừ nhưng Thiên Nhai Hải Các và Tùng Phong thư viện vẫn còn đang bị đại quân Cổ Ma bao vây, tình huống hiện tại quả thực nguy ngập, nên…" Nàng nói đến đây liền liếc trộm Lâm Hiên một cái, lại nhìn Lục Doanh Nhi đầy vẻ cầu khẩn.
"Thiếu gia" Lục Doanh Nhi hiểu được thì vẻ mặt liền hòa hoãn trở lại. Đám Lưu Tâm cũng cảm thấy có điểm xấu hổ. Tam đại phái đã hẹn cùng tiến cùng thoái nhưng các nàng vì vui mừng quá độ mà quên mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lâm Hiên cũng vỗ trán, trên đường tới đây hắn có nghe hai đại phái còn lại cũng bị vây khốn. Nghĩ ngợi một thoáng thì khoát tay áo:
"Được rồi, các ngươi không cần nhiều lời, yên tâm, Lâm mỗ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tình huống hiện tại Thiên Nhai Hải Các thế nào, thái thượng trưởng lão là Lưu Oánh sao?"
Cung trang nữ tử nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc: "Tiền bối biết Lưu sư thúc, hẳn là tu tiên giả Vân Châu chúng ta?"
"Há chỉ như vậy, ngươi xem đây là vật gì?" Lâm Hiên vừa nói vừa vươn tay ra vỗ vào bên hông, một khối lệnh bài bằng ôn ngọc cỡ lòng bài tay bay vút ra, có khắc mấy chữ triện nhỏ.
"Thiên Nhai Hải Các!"
Cung trang nữ tử thấy trở nên vui mừng như điên, thanh âm có điểm lắp bắp: "Người, người là. . ."
"Mới hơn bốn trăm năm mà thôi, chẳng lẽ ngươi đã quên quan hệ giữa Bái Hiên Các cùng Thiên Nhai Hải Các?" Lâm Hiên thở dài.
"Người…Người là Lâm sư thúc, không, Lâm sư tổ." Cung trang nữ tử kinh hỉ quỳ xuống lần nữa: "Đệ tử bái kiến sư tổ, lúc trước không biết nên thật thất lễ, kính xin sư tổ bỏ qua cho."
Lúc này Uông tiên tử vui mừng đến phát khóc. Nếu đây là thái thượng trưởng lão của bổn môn. Chỉ cần Doanh Châu đảo còn chưa bị công phá thì sẽ được cứu rồi.
"Được rồi, người không biết không có tội" Lâm Hiên lại quay sang nhìn tu tiên giả vận nho bào: "Ngươi cũng yên tâm, Lâm mỗ vốn có giao tình cùng Vọng Đình Lâu quý môn, đương nhiên sẽ không phó mặc quý phái"
"Đa tạ đại ân của tiền bối." Nho bào tu sĩ vội làm đại lễ tham bái, trên mặt đầy vẻ cảm kích nhưng trong lòng cười khổ không thôi.
Cứu người như cứu hỏa, tình thế bổn môn đang tràn đầy nguy cơ. Đối phương cứu Thiên Nhai Hải Các trước rồi mới tới tổng đà bổn môn, thật sự còn kịp sao?
Lâm Hiên là kẻ thông minh bực nào, liếc mắt đã nhìn ra tâm sự của hắn:"Ngươi yên tâm, cứu người như cứu hỏa, Lâm mỗ đã nói thì sẽ viện thủ cùng lúc."
"Đồng thời viện thủ?" Nho bào tu sĩ kinh hỉ, liên tục tỏ vẻ cảm kích nhưng trong lòng thầm nói, chẳng lẽ đối phương còn lực lượng khác để đi giúp đỡ bổn môn sao?
Chỉ thấy Lâm Hiên vươn tay vỗ vào bên hông. Linh quang chợt lóe, bốn cái túi trữ vật hiển hiện tại trước mắt.
Quang hà cuốn qua thì mấy trăm khôi lỗi xuất hiện. Chính là số khôi lỗi còn lại thu được từ Sát Dương lão ma.
"Đây là.." Đám tu tiên giả ở đây thấy thì nghẹn ngào kinh hô.
Không hổ là vật tới từ Linh giới. Những khôi lỗi trước mắt, kém nhất cũng tương đương tu tiên giả Nguyên anh sơ kỳ. còn có mấy tồn tại Ly Hợp, thậm chí cao nhất là Ly Hợp hậu kỳ.
Ở Nhân giới, môn phái am hiểu kỳ nghệ này nhất là Thiên Xảo Môn, chẳng qua phải mất mấy chục năm cũng chỉ luyện chế được một khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ. Về phần khôi lỗi Ly Hợp thì nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Thiếu gia thật sự lợi hại!
"Có những khôi lỗi này tương trợ, cho dù Ma tộc đại quân tập kích trở lại, tin rằng tình thế Bái Hiên Các cũng không quá khó khăn. Ta sẽ đi viện trợ Tùng Phong thư viện cùng Thiên Nhai Hải Các rồi trở lại." Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Tiểu tỳ rõ. Đa tạ thiếu gia ban thưởng trọng hậu. Có điều, tuy tu vị của người thông huyền nhưng cổ ma hung ác xảo trá, nhất định người phải cẩn thận một chút" Lục Doanh Nhi dịu dàng cúi người.
"Đúng vậy, thiếu gia, xin người bảo trọng."
"Vân nhi cung chúc sư bá thắng ngay trận đầu, mã đáo thành công." Vừa gặp đã phải chia ly. Trong mắt hiện mấy nha đầu tia không nỡ, tha thiết dặn dò.
"Được rồi, đại chiến vừa mới chấm dứt, sự tình cần xử lý còn rất nhiều, chỉ là mấy chục vạn cổ ma cấp thấp, Lâm mỗ sẽ trở về nhanh thôi" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
Lục Doanh Nhi liền dẫn đầu tất cả tu tiên giả quỳ xuống cung tiễn hắn.
Lâm Hiên gật đầu, sau đó vươn tay vỗ vào sau ót. Chỉ thấy nơi đỉnh đầu lóe lên linh quang. Một hài nhi cao hơn tấc đen như mực, ngũ quan mặt mày giống hệt Lâm Hiên hiển hiện ra. Hiện tại tiểu gia hỏa này là Ly Hợp hậu kỳ, mang theo nhiều bảo vật thì dư sức diệt sát yêu ma cùng cấp.
Thực lực đại quân Ma tộc ở Tùng Phong thư viện cũng không thể mạnh hơn đám đã vây khốn Bái Hiên Các bao nhiêu. Để đệ nhị Nguyên Anh đi cứu viện thì không có vấn đề.
Quyển 7: Chu du tam giới