Bách Luyện Thành Tiên

Chương 621: Lưỡng kích đối cường




Bạch quang biến thành vũng xoáy, một đóa trùng vân đỏ như máu chừng vài mẫu từ bên trong bay ra, thanh thế khiến người sợ hãi vô cùng.
Chân mày Cự Kình Vương nhíu lại, ánh mắt đảo qua thì phát hiện đám trùng vân phô thiên cái địa này là do các con phi trùng cỡ ngón tay hợp thành.
Vẻ mặt Lâm Hiên cũng chợt trở nên cổ quái. Thông qua liên hệ thần thức, hắn đã phát hiện đám Ngọc La Phong đang ong ong như hưng phấn vô cùng. Ý niệm lưu chuyển, hắn liền đánh ra mấy đạo pháp quyết vào Vạn Hồn Tháp.
Phốc! Phốc! Phốc!
Bạch quang trở nên càng chói mắt, lại là một đóa trùng vân màu đỏ tím từ bên trong bay vút ra. Cự Kình Vương thấy rất rõ ràng, loại trùng này trên thân sặc sỡ hoa văn. Có điểm giống ong mật nhưng to cỡ nắm tay hài nhi.
Bộ dáng Cự Kình Vương trở nên càng khó coi. Tiểu tử này sao nuôi dưỡng lắm ma trùng như vậy.
Hắn liền đánh ra một quyền. Linh lực cuồng bạo, một vũng xoáy xuất hiện. Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn mà vào, sau đó quyền phong cùng vũng xoáy hỗn hợp đánh tới. Thế công chưa đến mà không khí bỗng ngưng trệ.
Vẻ mặt Lâm Hiên lập tức ngưng trọng, hướng về đám Huyết Hỏa Kiến trên đỉnh đầu điểm một chỉ. Tức thời đám trùng vân bay vù vù, liền biến thành một cơn sóng cực lớn đỏ như máu, nghênh đón quyền phong cùng vũng xoáy.
Rất nhanh song phương đụng cùng một chỗ, đám Huyết Hỏa Kiến liền biến thành bột phấn. Chẳng qua trong tiếng nổ bạo liệt còn có lệ khí điên cuồng phát ra tứ phía.
Một quyền của Cự Kình Vương tuy hàm súc mười phần nhưng đã bị uy lực của vụ nổ do mấy ngàn Huyết Hỏa Kiến tự bạo cho đánh tan tác.
Lâm Hiên nhân cơ hội này tế ra Ma Duyên Kiếm. Ngọc La Phong ở một bên thì ông minh, không công địch mà nguyên một đám bay tới lặn vào các dãy núi.
Cự Kình Vương thấy thì hừ một tiếng. Nâng tay phải đang muốn đang muốn xuất quyền thì một đạo kiếm khí mênh mông tầm mấy chục trượng đã hiện trong tầm mắt. Mặt ngoài kiếm quang lưu chuyển phù văn thần bí, không chút khách khí bổ tới đầu hắn.
"Thông Thiên Linh Bảo!"
Cự Kình Vương liếc mắt đã nhận ra bảo vật trong tay Lâm Hiên thì kinh hãi. Thân hình hắn chớp động biến mất tại chỗ. Lão gia hỏa này không chỉ dũng mãnh mà cũng am hiểu Thủy Độn Thuật, tiến có thể công lui có thể thủ.
Thân hình đối phương thoáng chốc chuyển dời tới hơn trăm trượng nhưng hành tung đã bị Lâm Hiên dùng Thiên Phượng Thần Mục khám phá.
Thông Linh Phật bảo lập tức biến thành một con Giao long, ngửa mặt lên trời gào thét, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giáng về Cự Kình Vương. Thời cơ vừa lúc, muốn tránh cũng không được.
Vẻ mặt Cự Kình Vương cuồng biến, một luồng khí thế man hoang ào ào dâng lên khắp người hắn.
Oanh!
Lấy thân thể hắn trung tâm, một luồng khí diễm đáng sợ cuồn cuộn ra. Cương khí hộ thể màu xanh biếc ào ào phát ra bốn phía. Ánh mắt biến thành màu huyết hồng. Cảnh giới vẫn là trung kỳ nhưng linh lực trên thân lão quái vật đã tăng gấp bội.
Toàn thân cơ bắp nổi phồng lên. Lúc này hắn không sử dụng Cự Đại thuật nhưng thân thể bạo tăng, tràn ngập tinh lực bạo tạc. Khí tức chỉ ở những cường giả chân chính mới có.
Hải Tộc đệ nhất dũng sĩ!
"Pháp thuật này.."
Lâm Hiên quan sát thì kinh ngạc. Đây là bí thuật cuồng hóa thân thể, có điểm tương tự như Yêu tộc. Tuy lo lắng nhưng hiện tại không còn đường lui, Ngọc La Phong đã tiến nhập bên trong mạch khoáng, phải tận lực kéo dài thời gian.
Rống!
Thông Linh Phật bảo biến thành Giao long đã nhào tới, khí thế vô lượng nhưng Cự Kình Vương dũng mãnh không thể dùng lẽ thường phỏng đoán. Thần cản sát Thần, Phật cản giết Phật!
Tay phải hắn nâng lên, năm ngón tay uốn lại rồi đẩy ra một chưởng về phía trước. Lập tức cuồng phong đột khởi, thiên địa nguyên khí ngưng tụ nhưng không thấy linh quang hiện lên. Vô thanh vô tức, Giao Long hung lệ dài tới mấy chục trượng kia bị sức mạnh đáng sợ nọ hung hăng chấn bay, như diều đứt dây bay ngược ra vài dặm. Tiếng ông minh truyền ra, linh quang toàn thân Giao long trở nên ảm đạm. Thiền trượng một lần nữa hiện trong tầm mắt.
Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng trong lòng đại biến, thi triển Cửu Thiên Vi Bộ xuất hiện cách đó hơn trăm trượng. Sau đó đem pháp lực toàn thân truyền vào Ma Duyên Kiếm. Chỉ thấy ngân quang chói lòa, bàn tay hắn được bao phủ trong một lớp vảy bạc, thiên địa nguyên khí bốn phía điên cuồng bị hút vào.
Dang dốc toàn lực nhưng lúc này linh thức hắn lại lóe sáng, một bóng đen không chút dấu hiệu hiện trong tầm mắt. Là một con độc xà màu bích lục có hai cái đầu đen như mực, một đớp cắn về nơi cổ hắn.
Lâm Hiên kinh ngạc, bất quá ứng biến cực kỳ thần tốc. Thân hình chợt lắc sang trái vài thước. Có điều toàn thân độc xà lại chợt lóe linh quang, trên lưng chợt mọc ra hai cánh, nhẹ nhàng cải biến phương hướng, một lần nữa cắn tới cổ họng Lâm Hiên.
Lần này muốn tránh cũng không được. Chỉ thấy linh quang lóe lên. Bích Diễm Kỳ Lân giáp hiển hiện ra trên thân hắn. Đồng thời tay phải như thiểm điện nâng lên chắn ngay nơi cổ họng.
Độc xà mãnh liệt đớp tới, hung hăng cắn vào bàn tay Lâm Hiên. Bất luận là Bích Diễm Kỳ Lân giáp hay tầng vảy bạc do Ma Duyên Kiếm tạo thành đều không thể ngăn trở răng nanh của nó.
Bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt. Khí giận phát tác, Lâm Hiên bắt lấy cái đuôi của quái xà hai đầu, hung hăng quất xuống.
Sức mạnh của hắn nào phải nhỏ, lúc này lại đang tức giận. Song đầu quái xà sao có thể chịu nổi.
Bốp!
Một con tiểu xà chỉ cỡ vài tấc bị quất xuống tạo thành một lỗ băng tới hơn một trượng. Từ điểm này có thể thấy được sức mạnh của Lâm Hiên bưu hãn đến độ nào. Có điều bàn tay đã không còn cảm giác.
Vèo!
Bích Diễm Kỳ Lân giáp nơi tay phải chợt tan biến, bảo giáp này đã được hắn tế luyện đến mức thu phát tùy tâm.
Chỉ thấy cả bàn tay bị hắc khí quấn quanh, dần dần biến thành màu đen. Năm ngón tay buông lỏng, Ma Duyên Kiếm do vô lực không cầm nổi mà rơi xuống. Chẳng qua tay trái hắn khẽ múa, một đạo thanh hà bay vút ra thu Thông Thiên Linh Bảo vào trong Tu Du túi.
Đúng lúc này lệ khí cuồng bạo ào ào kéo đến. Cự Kình Vương đã thừa cơ đánh tới, hắn dùng Ám Ảnh Song Đầu Xà đánh lén Lâm Hiên. Dù không thể nhất kích tất sát nhưng đã làm đối phương trúng độc không nhẹ.
Thừa dịp hắn bệnh mà lấy tính mạng của hắn. Cự Kình Vương có thể tu đến đây cũng vô cùng quen thuộc điều này.
Tình thể của Lâm Hiên hiện tại không ổn đến cực điểm. Thân hình hắn lóe lên, muốn thi triển Cửu Thiên Vi Bộ thì phát hiện không gian chung quanh như đã đông cứng lại, mà ở xa xa Cự Kình Vương vừa mới bấm niệm pháp quyết.
Pháp thuật của đối phương không thể bài trừ Cửu Thiên Vi Bộ nhưng đã khiến Lâm Hiên trì trệ một thoáng.
Lợi dụng sát na này, Cự Kình Vương đã vọt tới trước người hắn hơn một trượng, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.
Chẳng qua hắn đã quên mất Thi Ma! Hắc quang lóe lên, luyện thi gầm thét lao đến, không chút sợ hãi chắn trước người Lâm Hiên.
Cự Kình Vương nổi giận, hung hăng đánh ra một quyền về phía nó. Tốc độ nhanh cực điểm, còn kèm theo tiếng sấm nổ. Không gian xuất hiện hiện tượng vặn vẹo.
Thi Ma hộ chủ nên không thể tránh né. Hai trảo khẽ múa thì trảo ảnh nhọn hoắt che kín cả bầu trời. Bất quá đã nghe tiếng xương gãy vụn truyền vào tai. Tuy dốc toàn lực nhưng quyền trảo đụng nhau thì hai cánh tay của nó đã bị phế.
Thương thế tuy nặng nhưng Thi Ma lại xem như không thấy, mở mồm đầy răng nanh sắc nhọn cắn về Cự Kình Vương!
Cự Kình Vương dũng mãnh thiện chiến mà không khỏi nhướng mày, thân hình lóe lên đã biến mất tại chỗ, xoay người một cái đã hiện ra sau lưng Thi Ma, lại là một quyền đánh tới.
Bành!
Nhất thời nơi ngực Thi Ma bị thủng một lỗ cỡ miệng bát, liền như chim gãy cánh lao ầm ầm xuống mặt đất. Bông tuyết bay tán loạn, mặt băng nguyên lần nữa bị thủng một cái động lớn sâu không thấy đáy. Thi Ma rớt xuống không rõ sống chết.
Cự Kình Vương thu quyền, trên mặt lạnh lùng thì lại thấy Độc Long lão tổ chắn trước mặt.
Độc Long đương nhiên không tình nguyện làm điều này, nhưng nếu cưỡng lời thì Lâm Hiên sẽ thúc dục cấm hồn thuật, chỉ còn một đường chết ngay lập tức. Lão đành miễn cưỡng bay qua đây.
Nhân cơ hội này, Lâm Hiên đã độn ra xa hơn ngàn trượng. Hắn hít vào một hơi, đem toàn thân linh lực tụ về tay phải áp chế độc tố. Có điều hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.
Lúc này, Độc Long nghiến răng đánh tới. Cự Kình Vương cũng không vội, Ám Ảnh Song Đầu Xà là độc vật chỉ đếm được trên đầu ngón tay ở Đông Hải, bị cắn một cái thì trong thời gian ngắn không thể chữa trị.
Suy nghĩ này rất chính xác, đáng tiếc có thể nào dùng lẽ thường để phỏng đoán Lâm Hiên?
Mắt thấy linh lực không hữu dụng, Lâm Hiên mở miệng phun ra Huyễn Linh Thiên Hỏa bao bọc tay phải.
Lấy độc trị độc. Quả nhiên tuyệt độc phát huy hiệu quả, bằng mắt thường có thể thấy được khí độc trên tay hắn bị đẩy lui nhanh chóng.
"Cái gì " Cự Kình Vương ngẩng đầu, trông thấy một màn này thì há to miệng.
Mà giờ khắc này, Độc Long lão tổ vừa bị đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi. Cự Kình Vương cũng không đuổi theo hạ sát thủ.
Chỉ là một Nguyên Anh Động Huyền sơ kỳ thì có đáng gì. Hơn nữa gia hỏa này cũng không phải một lòng ngăn cản hắn.
Chỉ thấy thân hình Cự Kình Vương lơ lửng giữa không trung, tỏa ra linh lực đáng sợ điên cuồng, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn lưu động theo.
Bên kia, Lâm Hiên dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa miễn cưỡng áp chế tuyệt độc nhưng hao tổn không ít nguyên khí.
Thấy đối phương chuẩn bị ra sát chiêu, hắn hít và một hơi, hai tay múa may pháp ấn huyền diệu. Trong hư không xuất hiện vô số ảo ảnh nhìn như Thiên Thủ Quan Âm cùng tiếng Phật xướng. Linh lực toàn thân điên cuồng truyền ra song chưởng, rồi bị áp súc thành một khối cầu cỡ quả trứng gà. Có điện hồ quấn quanh cùng vô số phù văn thần bí cỡ hạt gạo như ẩn như hiện, bên trong lập lòe một hư ảnh.
Chân Linh Nhất Kích, bí thuật bắt chước thần thú Bạch Hổ!
Mà lúc này Cự Kình Vương cũng hoàn thành thi pháp. Toàn bộ thiên địa nguyên khí trong vòng vài dặm đã bị hút vào tay phải.
Lúc này thân thể hắn nhìn cực kỳ đáng sợ, đồng thời lại có điểm buồn cười. Cơ bắp toàn thân hằn lên, toàn bộ cánh tay phải tăng vọt đến bảy tám trượng nhưng thân thể vẫn như cũ.
Càn Khôn Nhất Kích!
Oanh!
Cự Kình Vương giơ cánh tay cực lớn, năm ngón tay nắm lại, hung dữ đánh ra một quyền. Không vô thanh vô tức như lần trước mà có tiếng sấm nổ mạnh trực tiếp truyền ra.
Lam quang lập lòe, linh quang tụ lại thành một con Mạt Hương Kình (1) cực lớn. Cái mồm rộng vừa há đã lộ ra hàm răng còn muốn sắc bén hơn cả răng hổ, hung dữ cắn tới đối phương.
Lâm Hiên thấy cảnh này thì ngẩng đầu, phát ra tiếng rống rung trời, đem quang cầu trong tay đẩy ra.
Bay đến nửa đường thì quang cầu vỡ tan. Một con Bạch Hổ mỹ lệ rống giận vọt ra, rất nhanh hình thể tăng lên ba trượng, so với con hư ảnh Mạt Hương Kình thì không đáng nhắc nhưng nó lại không chút sợ hãi, dùng thế lôi đình vạn quân nhào tới.
Cự kình chiến Bạch Hổ!
Sau một khắc, song phương đã ầm ầm đối cường, linh lực tạo thành gió lốc khủng khiếp quần thảo một vùng, thanh thế rất khó mà dùng lời diễn tả cho nổi.
Những nơi dư chấn đi qua thì toàn bộ băng tuyết tan rã, không gian run rẩy không thôi, uy lực phảng phất như hủy thiên diệt địa. Độc Long sớm đã trốn ra xa, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Lâm tiểu tử thật là đáng sợ. Cự Kình Vương thì càng không cần phải nhắc.
Oanh!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai. Chân Linh Nhất Kích bị phá, hư ảnh Bạch Hổ bạo liệt đi nhưng Mạt Hương Kình cũng nhỏ lại còn mấy chục trượng. Hai mắt nó lập lòe hồng quang, tiếp tục lao về đối phương.
Chú thích: (1) Cá nhà táng
(danh pháp khoa học: Physeteroidea) là một siêu họ chứa 3 loài còn sinh tồn trong 2 họ thuộc phân bộ cá voi có răng (Odontoceti).
http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/f/f9/Sperm_whale1b.jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.