Bách Luyện Thành Tiên

Chương 602: Sát Dương lão ma




Đây là một tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ, lúc này vẻ mặt hắn đầy âm trầm, mơ hồ còn vài phần thấp thỏm. Tiến vào đại điện thì liền quỳ xuống: "Đồ nhi tham kiến sư tôn, có một biến cố trọng yếu còn thỉnh người định đoạt."
"Là đại sư huynh của ngươi ngã xuống?" Sát Dương lão ma tức giận nói.
"Thì ra sư tôn đã biết." Ô y nam tử càng lộ vẻ thấp thỏm.
"Hừ, bổn mạng linh châu của đại sư huynh ngươi vừa mới vỡ. Là kẻ nào to gan lớn mật, không để Sát Dương tông ở trong mắt." Lão ma tức giận lên tiếng.
"Sư tôn bớt giận, đồ nhi đã phái người đi đuổi bắt, tuyệt không để địch nhân chạy thoát. Nhất định phải đem hung thủ sát hại đại sư huynh bắt đến trước mặt người, sau đó trừu hồn luyện phách."
"Không cần, đối phương có thể sát diệt đại sư huynh của ngươi, tu vị tuyệt đối không thấp. Đệ tử đi truy đuổi chỉ là tăng thêm thương vong, lần này bổn tôn sẽ đi tầm nã hung thủ."
"Sư tôn tính đích thân xuất thủ?" Ô y nam tử kinh ngạc ngẩng đầu.
"Sao, chẳng lẽ ngươi có ý kiến với quyết định của bổn tôn?"
"Sư tôn hiểu lầm, đồ nhi nào dám bất kính. Người đích thân xuất thủ thì không thể tốt hơn, đồ nhi liền ở chỗ này cung chúc sư tôn mã đáo thành công." Ô y nam tử thất sắc.
Chỉ thấy thân hình Sát Dương lão ma bị một tầng hắc quang bao bọc, chợt lóe thì biến mất trong đại điện. Trên người mỗi đồ đệ lão đều hạ bí thuật.
Lúc này Tiêm Mạc Y Lam cùng Hồng Diệp Tiên Tử không hề dừng lại. Một lát đã chạy ra mấy vạn dặm.
Lâm Hiên vẫn bám theo phía sau. Đột nhiên hắn ào ào dừng độn quang. Không ngờ là Sát Dương Lão ma đích thân đuổi tới.
Hiện tại thần thức của hắn mạnh không hề kém tu tiên giả Động Huyền sơ kỳ. Hắn lại đang ẩn tàng hành tích, Sát Dương Lão ma dường như chưa phát hiện ra.
Lâm Hiên thân hình chợt lóe, theo sau hiện ra ở một mỏm đá ngầm cách đó không xa. Trốn vào một chỗ tương đối bí mật, sau đó hắn mới thi triển Liễm Khí thuật.
Lâm Hiên vừa ẩn thân xong thì Tiêm Mạc Y Lam phía trước đột nhiên độn quang chậm lại. Thần sắc đùa bỡn biến mất, chỉ còn vẻ ngưng trọng quay đầu nhìn về phía sau.
"Làm sao vậy?" Hồng Diệp Tiên Tử chưa phát hiện điều gì thấy Tiêm Mạc Y Lam như thế thì thất thần, chẳng lẽ là truy binh đã đến?
"Hừ, đối phương thật xem trọng chúng ta. Là lão gia hỏa kia tự mình đến "
"Lão gia hỏa, lão gia hỏa nào?" Hồng Diệp Tiên Tử càng thất sắc.
"Đương nhiên là Sát Dương lão ma." Tiêm Mạc Y Lam ngưng trọng nói, theo sau lại thốt một câu càng làm cho Hồng Diệp trố mắt:
"Không có ý tứ! Mỹ nữ, sự tình đã đến bước này, ngươi chỉ có thể tự cầu phúc, Bổn công tử không phụng bồi nữa"
Lời còn chưa dứt thì toàn thân Tiêm Mạc Y Lam nổi tinh quang, tốc độ tăng hơn mấy lần bắn đi.
"Này. . ." Hồng Diệp Tiên Tử không khỏi ngây người. Lâm Hiên ở xa cũng có điểm kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thản. Xem ra hắn vẫn còn xem thường Tiêm Mạc tiểu tử này. Có lẽ hắn phải hiện thân nhúng tay vào.
Không thể không nói, hành động trốn chạy của Tiêm Mạc Lam có điểm vô sỉ nhưng rất sáng suốt.
Dù sao hắn với Hồng Diệp Tiên Tử chỉ là bình thủy tương phùng. Không cần vì một nữ tử xa lạ mà đối mặt với một lão quái Động Huyền.
Độn tốc của Hồng Diệp Tiên Tử kém khá xa Tiêm Mạc Y Lam chứ đừng nói lão quái Động Huyền Kỳ kia. Lúc này trên mặt nàng hiện vẻ lo lắng, nếu rơi vào tay lão sắc ma thì sống không bằng chết.
Chạy không được thì chỉ còn đường liều mạng, cùng lắm là tự bạo. Sắc mặt nữ tử trở nên kiên quyết.
Chợt quang hoa lóe lên, rất nhanh một thân ảnh liền xuất hiện phía trước. Hồng Diệp Tiên Tử thất sắc, tuy nhiên nhìn kỹ thì trở nên kinh hỉ, chuyển buồn làm vui: "Đại ca."
"Không cần nhiều lời, mau theo ta."
"Vâng" Vốn rất tín nhiệm Lâm Hiên. Hồng Diệp Tiên Tử nhu thuận gật đầu. Thân hình hai người chợt lóe, lại ẩn thân vào đảo nhỏ vừa nãy.
"Trốn ở chỗ này, tận lực thu liễm khí tức."
"Đại ca, vô dụng thôi. Chỉ sợ Liễm Khí thuật của tiểu muội không thể gạt được tu tiên giả Động Huyền Kỳ" Hồng Diệp Tiên Tử cười khổ.
"Chỉ bằng muội đương nhiên không thể giấu diếm, nhưng nếu lão quái vật tập trung chú ý trên người của ta thì sẽ khác, như vậy muội sẽ an toàn." Lâm Hiên mỉm cười.
"Nhưng…đại ca, làm như vậy thì huynh sao có thể thoát thân?" Hồng Diệp Tiên Tử kinh hãi, trên mặt lộ vẻ cảm động.
"Yên tâm, ta tự có kế hoạch."
Lúc này tình huống khẩn trương. Lâm Hiên thấp giọng phân phó một câu, theo sau hít vào một hơi bắt đầu điều tiết khí tức, tận lực bắt chước linh lực của Hồng Diệp Tiên Tử. Sau đó toàn thân nổi thanh quang bay về phương hướng Tiêm Mạc Y Lam đang chạy.
Cùng lúc đó ở ngoài mấy ngàn dặm, một đạo ô quang tốc độ còn nhanh hơn cả sét đánh bắn đi.
"Ồ, tách ra chạy, có một kẻ cải biến khí tức, chẳng lẽ muốn mê hoặc tai mắt lão phu, quá ngây thơ rồi." Sát Dương Lão ma thì thào, khóe miệng lộ vẻ cười nhạo.
"Không đúng, hai kẻ này lại hợp lại chạy chung đường, rốt cuộc là chúng có âm mưu gì? Hừ, phí công vô ích, thông qua bí thuật trên người Thiên Hào, các ngươi có chạy tới chân trời cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi." Sát Dương Lão ma cười lạnh, theo sau toàn thân dâng trào âm khí, tiếp tục truy theo.
Lại nói, độn tốc của Tiêm Mạc Y Lam vượt xa tu tiên giả cùng cấp nhưng còn không bằng Lâm Hiên. Hơn nữa lúc này hắn không còn ẩn tàng tu vị, Tiêm Mạc Y Lam dần phát hiện ra điểm không ổn, không ngờ Hồng Diệp đuổi theo phía sau.
Điều này sao có thể?
Khi trước, hắn dù thương hương tiếc ngọc nhưng dù sao chỉ là một mỹ nữ xa lạ, gặp tình thế nguy hiểm thì quyết đoán bỏ qua nàng. Tiêm Mạc Y Lam không cảm thấy mình làm vậy có cái gì không ổn. Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa. Chỉ vì một nữ tử xa lạ mà đặt thân mình vào nơi nguy hiểm, kẻ như vậy mới là cực kỳ ngu xuẩn.
Hồng Diệp độn quang chậm hơn hắn. Sát Dương lão ma sẽ tìm nàng trả thù trước tiên, như vậy có thể tranh thủ thêm một chút thời gian. Kế hoạch vốn không tồi, đáng tiếc phía sau còn có Lâm Hiên.
Lúc này trên mặt Tiêm Mạc Y Lam đầy vẻ ngưng trọng, lúc này đã phát hiện tu tiên giả phía sau có linh lực dao động khác với Hồng Diệp.
Rốt cuộc là ai? Tiêm Mạc Y Lam có điểm kinh nghi bất định. Độn quang càng thêm phần nhanh chóng nhưng đối phương vẫn như âm hồn bất tán bám theo.
Không chỉ có như thế, rất nhanh hắn còn cảm giác có một luồng khí tức cường đại khác từ xa đang áp tới.
Sát Dương lão ma!
Nhận ra điều này thì Tiêm Mạc Y Lam ngừng độn quang. Gia hỏa này cũng rất quả quyết, biết rõ chạy không thoát liền lựa chọn đối mặt.
Bất ngờ là Lâm Hiên lại độn quang sang hướng bên trái.
"Lại tách ra chạy?" Sát Dương lão ma ngạc nhiên, bất quá khóe miệng lộ tia tàn nhẫn truy theo Tiêm Mạc Y Lam.
Thông qua bí thuật, lão đã biết Tiêm Mạc Y Lam chính là hung thủ.
Kẻ kia chỉ là tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ. Chạy tới chỗ nào thì đã môn nhân đệ tử đối phó.
Chỉ thấy lão phất tay áo một cái, một đạo hỏa quang bay vút ra. Xoay quanh bay múa một chút liền trở nên như có như không, theo sau bắn theo hướng của Lâm Hiên. Có Linh phù này chỉ đường, đối phương tuyệt không thể chạy thoát.
Bên kia, Tiêm Mạc Y Lam mơ hồ có cảm giác mình bị người tính kế. Bất quá rất nhanh ô quang chói mắt. Một đạo kinh hồng xuất hiện nơi chân trời, theo sau chợt lóe đã xuất hiện ở phía trước mấy trăm trượng. Quang hoa thu liễm lộ ra một hắc bào lão giả mặt mày âm lệ, linh áp đáng sợ từ đỉnh đầu cuồn cuộn áp xuống.
Sắc trời trở nên âm u, cuồng phong gào rít giận dữ, ngoài khơi nổi lên từng cơn sóng dữ ngập trời.
"Tiểu tử, là ngươi hạ sát đệ tử của ta?"
Thanh âm có điểm ngạc nhiên của Sát Dương lão ma truyền ra, đối mặt với linh áp kinh người của lão mà tiểu tử Ly Hợp này có vẻ chẳng hề để ý. Trách không được Thiên Hào bị đối phương giết chết trong nháy mắt.
"Đạo hữu đã đuổi đến đây, ta phủ nhận cũng vô ích." Ánh mắt Tiêm Mạc Y Lam nheo lại cười lạnh.
"Tốt, tốt." Sát Dương lão ma giận quá hóa cười: "Thật là tiểu gia hỏa không biết trời cao đất rộng. Ngươi có biết, đã bao nhiêu năm không ai dám nói với lão phu như thế!"
"Ta nói thì đã sao?"
Tiêm Mạc Y Lam đột nhiên hét to một tiếng, phất tay áo một cái. Một đôi pháp bảo sắc nhọn chớp lóe hàn quang bay vút ra. Còn có những tia hồ điện hồ xèn xẹt quấn quanh.
Còn chưa hết, tay trái hắn ném ra một cái hồ lô ngọc bích cỡ nắm tay, quang hoa lưu chuyển thì hóa thành một con mãnh hổ.
Rống!
Lão hổ ngẩng đầu phát ra tiếng rống giận rung trời, sau đó mở cái mồm to như chậu máu phun ra một cột sáng cỡ miệng bát, bên ngoài quấn quanh điện hồ màu đen.
Tiên hạ thủ vi cường. Đối mặt lão quái vật Động Huyền Kỳ, Tiêm Mạc Y Lam không dám có nửa điểm khinh thường.
Cơ hội thủ thắng thực xa vời nhưng thoát thân thì có vài phần nắm chắc. Trước tiên cho đối phương chịu chút đau khổ để biết hắn không dễ khi nhục.
Thấy tiểu tử kia động thủ trước. Sát Dương Chân Nhân giận tím mặt, gầm lên giận dữ.
"Tìm chết!"
Chỉ thấy hai đạo hào quang từ trong ống tay áo lão ma bay vút mà ra. Chợt lóe thì liền chặn đứng đôi pháp bảo sắc nhọn của Tiêm Mạc Y Lam. Đồng thời tay phải đánh ra một đạo pháp quyết, thiên địa nguyên khí bốn phía nhanh chóng tụ thành một tiểu thuẫn trong suốt.
Oanh một tiếng, thuẫn bài bị cột sáng đánh tan nhưng lại hóa thành một liêm đao hung hăng chém về đầu lão hổ.
Không hổ là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, chỉ một hiệp đã phản thủ vi công.
Bất quá Tiêm Mạc Y Lam mặt không đổi sắc, mở miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Bành một tiếng bạo mở một đoàn huyết vụ, đón gió chợt lóe thì bảy đạo phù văn cỡ nắm tay hiện lên quay tròn trước ngực, sau đó cách không nhập thân thể hắn.
Trong tiếng roạt roạt, y phục của Tiêm Mạc Y Lam bị xé rách. Làn da bắt đầu biến thành màu đồng cổ, những ma văn màu đen hiện ra trên thân. Đồng thời một luồng ma khí bạo ngược mà tinh thuần phóng lên cao, sau lưng hắn hiện ra một đôi cánh ngăm đen như ma vương hàng thế.
Thuộc tính linh lực trên người cũng bắt đầu thay đổi. Mái tóc bung ra giống ma xà cuồng vũ, Tứ chi duỗi dài, cơ thể trông qua như một khối sắt, phảng phất giơ tay nhấc chân đều có thể thi triển ra sức mạnh bài sơn đảo hải. Ma khí cuồn cuộn, không ngờ tu vị của Tiêm Mạc Y Lam đã cuồng tăng lên Ly Hợp Kỳ đỉnh phong.
Quá trình biến thân nói thì phiền phức, kỳ thật trong hoàn thành nháy mắt. Lúc này liêm đao đã chém rụng đầu lão hổ, pháp bảo hồ lô ngọc bích nhất thời vỡ vụn.
Sát Dương lão ma tựa hồ chiếm thượng phong mà vẻ mặt lại cứng ngắc.
Đôi cánh ngăm đen sau lưng Tiêm Mạc Y Lam vừa vỗ thì tản ra uy áp kinh người, dường như đã tới cảnh giới Động Huyền.
Còn chưa chấm dứt. Hắn vừa lật tay trái thì một thanh trường đao chợt hiện lên, thân đao được khắc vô số những hoa văn bao quanh một con Linh long.
"Thông Thiên Linh Bảo!"
Sát Dương lão ma thất sắc, Thần thức lần nữa đảo qua, xác định không nhận sai thì ánh mắt bắt đầu lộ vẻ kiêng kị.
***
Cùng lúc đó, bên kia.
Lâm Hiên cảm ứng được Sát Dương Lão ma không đuổi theo, có điều hắn không nhân cơ hội độn quang chạy đi, quyết định ở lại quan sát chiến cuộc.
Bất quá vừa dừng độn quang thì vẻ mặt hắn trở nên âm trầm.
Tay phải giơ lên, quang hoa chợt lóe. Thiên địa nguyên khí huyễn hóa thành một đại thủ xanh biếc, hung hăng vồ tới một chỗ trong hư không.
Không ngờ một đạo hỏa quang quỷ dị hiện ra. Theo sau hóa thành một tấm Linh phù màu đỏ như lửa. Bị đại thủ tóm được thì lộ linh tính mười phần, tả xung hữu đột, đáng tiếc không thể thoát.
" Phù triện?" Ánh mắt Lâm Hiên nheo lại, tựa hồ là dùng để truy tung.
Cũng không thấy hắn có động tác mà đại thủ bốc lên một tầng quang diễm màu xanh, đem tấm phù triện đốt thành hư vô.
Song dường như đã muộn, chân trời xa xa chợt xuất hiện mười mấy điểm đen. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thì thản nhiên đứng tại chỗ chờ.
Đám tu sĩ Sát Dương tông cũng đã phát hiện ra, dừng lại ở xa xa.
"Sư huynh, không ngờ tên kia không sợ hãi mà đứng đợi chúng ta, có thể có âm mưu gì chăng?" Một nữ tử bộ dáng phong tình chừng tam tuần lên tiếng.
"Âm mưu? Hừ, đối phương chỉ là một tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ, lại đang ở phạm vi thế lực bổn môn, nhiều người thế này mà còn phải sợ hắn sao?" Một nam tu vận ô y vẻ mặt âm lệ, cũng chừng tam tuần hừ lạnh một tiếng.
"Nhị sư huynh nói không sai, chúng ta người đông thế mạnh, đối phương thân ở tuyệt địa chỉ cố lộng huyền hư, dùng không thành kế." Một gã tú tài cao gầy trơ xương cũng phụ họa theo đuổi.
Sau một thoáng dừng lại thì ba sư huynh muội Ly Hợp Kỳ này dẫn theo hai mươi hơn tu sĩ Nguyên Anh độn quang tới, hình thành vòng tròn bao vây Lâm Hiên.
Đám tiểu tu Nguyên Anh ngoài tế ra bổn mạng bảo vật, còn cầm những cây trận kỳ trên tay. Mượn lực của trận pháp, bọn chúng phối hợp với nhau thì có thể đánh một trận với tu tiên giả Ly Hợp Kỳ.
Chẳng qua bộ dáng Lâm Hiên vẫn thờ ơ như không thấy. Ba người liếc nhau, vẻ mặt có điểm cổ quái.
Ô y tu sĩ chợt quát một tiếng: "Tiểu tử, thức thời thì bó tay chịu trói, bổn lão tổ còn bớt đau khổ cho ngươi"
"Bó tay chịu trói? Ha ha, các hạ thật không biết mình đang trong tình cảnh nào. Yên tâm, thiên lão có đức hiếu sinh, Lâm mỗ sẽ phóng thích hồn phách chư vị đi đầu thai chuyển thế"
Lâm Hiên mỉm cười nhìn quanh. Ba tên Ly Hợp cộng thêm hơn hai mươi Nguyên Anh thì tài vật mang theo cũng không ít.
"Ngươi. . . ."
"Lớn lối không biết xấu hổ, bổn tôn giả phải xem thực lực của ngươi thế nào."
Trong cơn tức giận, ô y tu sĩ vỗ vào sau đầu. Há miệng phun ra một đạo hắc quang, thế đi như điện hung hăng trảm tới đầu Lâm Hiên.
Phụ nhân kia phất ngọc thủ một cái, tế xuất một bảo vật kim mộc song thuộc tính. Thư sinh thì xuất ra một cây Kim Lan Bút múa bút vẩy mực.
Các tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng nhao nhao đem trận kỳ trong tay tế khởi rồi đánh ra các đạo pháp quyết.
Chỉ thấy ma khí dâng trào. Từ trong trận kỳ tuôn ra hắc vụ cuồn cuộn, hình thành một đóa ma vân bao phủ kín thân hình dám người.
Nhất thời ma phong rít gào, lôi hỏa băng cầu phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng đánh tới Lâm Hiên.
Có điều thân hình hắn chợt lóe đã biến mất tại chỗ. Tất các công kích đều đánh vào khoảng không.
"Hả.. "
Ba tu sĩ Ly Hợp kinh hãi thất sắc. Không thể ngờ độn thuật của đối phương lại thần diệu đến như thế. Trong lòng thầm kêu bất hảo, cả ba vội tế ra pháp bảo phòng ngự.
Chỉ thấy ô y tu sĩ đưa tay vỗ, tế ra một chiếc bát ngọc xanh biếc. Bảo vật quay tròn thì nhanh chóng hóa lớn, hơn nữa tỏa ra quầng sáng bảo vệ chủ nhân.
Liên tiếp bày ra hai tầng phòng hộ. Phản ứng của ô y tu sĩ rất nhanh chóng nhưng cơ hồ cùng lúc, Lâm Hiên đã hiện ra cách hắn chỉ hơn trượng hơn.
Chỉ thấy khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạo. Toàn thân vừa nổi quang hoa thì yêu khí trên người dâng lên trùng thiên.
Một hư ảnh phượng hoàng hiện sau lưng rồi nhập vào đỉnh đầu hắn. Khí thế toàn thân càng trở nên đáng sợ, cánh tay phải đã biến thành yêu trảo bén nhọn. Chỉ là lợi trảo đã dài tới cả tấc, tỏa ra hàn quang vô cùng chói mắt.
Gã nhị sư huynh kinh hãi thất sắc nhưng lúc này muốn lui đã không kịp. Lâm Hiên vừa áp sát thì lợi trảo đột nhiên tăng vọt, hung hăng trảo xuống đầu đối phương.
Khí thế của lợi trảo không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. Quầng sáng dày đặc bị xé thành bảy tám mảnh, cái bát ngọc cũng bị lợi trảo trực tiếp đâm thủng.
Mất đi phòng hộ, ô y tu sĩ miễn cưỡng tránh né nhưng bả vai đã bị lợi trảo đâm trúng. Huyết hoa bắn ra nhưng chưa kết thúc. Lâm Hiên mở miệng phun ra một đạo kiếm quang bắn qua ngực hắn, ngay cả Nguyên Anh cũng trực tiếp bị đâm thấu tim.
"Sư huynh!" Hai tu sĩ Ly Hợp Kỳ còn lại knh hãi thất sắc, hoảng sợ với thực lực của đối phương. Lúc này còn gì là nghiêm lệnh của sư tôn. Hai người không hẹn mà chia làm hai phương nam bắc bỏ chạy
Những tu sĩ Nguyên Anh còn kinh hãi hơn nhiều lần, không cần có người lên tiếng liền lập tức giải tán.
"Chạy, các ngươi còn có cơ hội?"
Ánh mắt Lâm Hiên chớp lóe, tay áo bào một cái. Thiên địa nguyên khí bốn phía bắt đầu điên cuồng cuồn cuộn. Thủy nguyên khí cùng nước biển tương hỗ, tạo nên những cơn sóng lớn ngập trời cao vượt quá cả ngàn trượng khắp bốn phương tám hướng,
"Hợp!"
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, không ngờ các ngọn sóng lớn hợp thành một thủy cầu khổng lồ bao phủ cả ngàn dặm.
Lúc này Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng hiện ra, quang hoa tứ sắc lưu chuyển rồi biến thành xanh thẳm, hàn khí điên cuồng tỏa ra.
Đạo hỏa diễm quỷ dị hóa thành một con phượng hoàng xanh thẳm, tốc độ ngang với thuấn di nhào tới một chỗ mặt ngoài thủy cầu.
Phốc!
Một tầng băng thẳm nhanh chóng lan tràn, nháy mắt thủy cầu khổng lồ đã bị đông cứng, biến thành một lao tù bằng hàn băng thật lớn.
Hai tu sĩ Ly Hợp Kỳ thấy thì dừng độn quang. Bọn họ mơ hồ nhìn ra sự nguy hiểm, đương nhiên để cho đám thuộc hạ đi dò đường.
Cũng có vài tu sĩ Nguyên Anh nhìn ra điểm này nhưng không phải ai cũng giảo hoạt như thế. Đại bộ vẫn tiếp tục độn quang. Chỉ là vài thước băng kia, có thể dễ dàng phá vỡ.
Không ít tu sĩ nhân kiếm hợp nhất, hoặc thao túng bảo vật bay múa quang thân muốn phá băng mà ra.
Mười bảy gã tu sĩ Nguyên Anh cùng lúc đụng vào băng cầu. Kết quả đổi lại, không kể hộ thể linh quang hay bổn mạng bảo vật chạm vào tường băng lại như lạc lối vào địa ngục.
Oanh!
Tường băng hừng hực bốc cháy lên hỏa diễm, bốn loại sắc quang không ngừng lưu chuyển. Hàn lãnh, kịch độc, hủ thực cùng cắn nuốt
Tứ sắc hỏa diễm lập tức bao bọc thân thể của bọn họ. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, những tu sĩ Nguyên Anh tuyệt vọng thi triển bí thuật nhưng không thể dập tắt được hỏa diễm, lăn lộn kêu rên rồi hồn quy địa phủ.
Quỷ dị chỉ là túi trữ vật lại vẫn còn hoàn hảo. Thao tác của Lâm Hiên với Huyễn Linh Thiên Hỏa đã đến mức tâm thức tương thông.
Đánh không lại, trốn thì càng nhanh chết hơn. Bảy tám tu sĩ còn sống sắc mặt tái nhợt. Tu tiên giả Ma Tông vốn giết người không chớp mắt mà hôn nay lại như cá nằm trên thớt.
"Tiền bối tha mạng, vãn bối nguyện làm nô bộc để người sai khiến cả đời" Thân trong tuyệt lộ, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ phịch một tiếng quỳ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.