Sắc mặt Bệnh Ma âm trầm, đưa tay vỗ tại bên hông tế ra bảy tám tấm thuẫn bài đủ mọi kiểu dáng. Theo sau một kiện chiến giáp kiểu dáng kỳ lạ cũng hiện trên người.
Hắn liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, những cổ bảo phòng ngự này đại phóng linh quang. Có kiện thì xoay quanh bay múa trước người, có kiện thì hóa thành quầng sáng dày đặc, thậm chí còn hóa thành sương mù, bao phủ quanh thân hắn như trường đồng vách sắt.
Bệnh Ma thân là lão quái Động Huyền, lúc này đã đoán được đối phương sử dụng một loại đan dược nghịch thiên nào đó, cảnh giới tăng lên chỉ tạm thời. Càng kéo dài thời gian thì càng có lợi. Hắn bày ra phòng ngự thế này, lão quái Động Huyền trung kỳ muốn công phá cũng không dễ.
Với kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên, sao lại không rõ ràng ý đồ của đối phương. Khóe miệng hắn lộ ra vẻ cười nhạo:
"Muốn kéo dài thời gian sao, ha ha, ngươi cho là mạng của mình dài như vậy sao?"
Vừa nói vừa phất tay áo một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra. Tuy nhiên khác với trước, chưa cần chủ nhân thao túng thì song hoàn liền như có linh tính xoay quanh bay múa trước người hắn. Lâm Hiên đột phá Ly Hợp, bổn mạng pháp bảo tựa hồ cũng lột xác. Đưa tay cầm thì có cảm giác tương liên như một.
"Đi!"
Lâm Hiên điểm ra một chỉ. Nhất thời, thiên địa nguyên khí trong vòng mấy trăm dặm như vạn lưu quy tông ào ào đổ về Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Hắn tuy mượn dược lực nhưng cảnh giới lúc này không khác Động Huyền Kỳ chân chính là bao.
Cảm thụ được thiên địa nguyên khí chung quanh cuồn cuộn. Vẻ mặt lão quái vật càng trở nên khó coi. Đối phương tế xuất ra bảo vật tựa hồ là băng hỏa song thuộc tính.
Lão quái vật hít vào một hơi, phùng mang trợn mắt phun ra một ngụm tinh huyết về pháp bảo phía giữa không trung.
Huyết Ma Kiếm không chỉ là Linh Bảo phỏng chế được bồi dưỡng cả vạn năm, mà ở trong còn phong ấn Khí Linh.
Hồn phách được hắn nhìn trúng đương nhiên không phải bình thường. Đó chính là man hoang kỳ trùng Hắc Thủy Mã Hoàng.
Mã Hoàng là chỉ loài đỉa trong ruộng lúa phàm trần, Hắc Thủy Mã Hoàng chính là man hoang kỳ trùng dị biến được sinh ra trong hắc thủy thời thượng cổ.
Khi liệp sát nó Bệnh Ma cũng hao phí một phen công phu, về sau lại đem phong ấn vào bảo vật. Muốn thao túng nó cần phải có một lượng tinh huyết rất lớn.
Trên mặt lão quái vật lộ tia do dự, bất quá rất nhanh đã bị vẻ cứng cỏi thay thế. Hữu thủ vươn ra, theo sau từ trong miệng bay ra một đạo lệ quang cắt qua nơi cổ tay, nhất thời máu tươi đầm đìa chảy ra. Toàn bộ những giọt máu này như có thông linh bay tới rồi bị hấp thụ vào Ma Kiếm.
Chỉ thấy thân kiếm rung động không thôi, một tiếng côn trùng kêu thê lương làm người khác tim đập nhanh truyền vào tai. Trong ánh hồng quang chói mắt, Ma kiếm bạo mở ra vô số đạo linh quang, theo sau một con ma trùng quỉ dị như loài đỉa lớn tới cả trăm trượng, toàn thân đỏ thẫm xuất hiện.
"Pháp thuật này là… "
Lâm Hiên có điểm bất ngờ khẽ kinh hô. Tu sĩ Động Huyền Kỳ thi triển sao có thể là Hóa Hình thuật cấp thấp, đây chính là thần thông Tá Thi Hoàn Hồn.
Tá Thi Hoàn Hồn là bí thuật tạm thời có điểm tương tự với đoạt xá. Đầu tiên cần một bảo vật có phong ấn Khí Linh. Theo sau sẽ thi pháp để thú hồn hoặc trùng phách mượn bảo vật làm thân thể, hóa ra hình thể uy lực khi chúng còn sống.
Hắc Thủy Mã Hoàng trước mắt lớn tới hơn trăm trượng, dõi theo cả dòng lịch sử Đông Hải Tu Tiên Giới chỉ xuất hiện mấy lần. Có thể thấy khi còn sống đã gần trưởng thành, thần thông có thể đối địch với tu sĩ Động Huyền sơ kỳ.
Mã Hoàng tỏa ra khí thế làm người hít thở không thông. Bất quá còn không dọa được Lâm Hiên.
Hắn hoàn toàn tự tin với thực lực của mình, diệt sát Động Huyền sơ kỳ tuyệt không vấn đề.
"Lão gia hỏa, ngươi có thể tìm chết."
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Thiên địa nguyên khí như nước vỡ đê, mãnh liệt mênh mông tiến vào trong song hoàn rực rỡ.
Theo sau linh quang chợt hiện cùng lệ khí trùng thiên, trên trăm con Băng Giao cùng Hỏa Long xuất hiện, hơn nữa hình thể cũng lớn hơn trước rất nhiều.
Tiếng rồng hí giận không ngừng truyền vào tai. Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên biến ảo không thôi. Những Giao Long một hóa thành bảy che kín cả bầu trời, hơn nữa uy áp không mảy may yếu bớt.
Bệnh Ma thất sắc, cũng đánh ra vài pháp quyết. Hắc Thủy Mã Hoàng liền mở mồm phun ra những đạo sương mù phấn hồng. Có điểm giống như Hóa Huyết Thần Vụ nhưng tựa hồ lại có điểm khác biệt.
Lâm Hiên quát to một tiếng. Cả ngàn con Băng Giao cùng Hỏa Long giương nanh múa vuốt, điên cuồng đánh qua đối phương, đồng thời mở miệng phun ra những đạo bạch vụ cùng hỏa diễm.
Lúc này nào còn là Bách Long Chi Nha, uy lực của Thiên Long Chi Nha lớn hơn trước kia không chỉ gấp hàng chục lần!
Tức thời đám sương vụ khổng lồ hồng phấn bị đông lạnh. Sau đó bị hỏa diễm thiêu sạch không còn.
"Không thể!"
Bệnh Ma vừa sợ vừa giận thì cả ngàn con Giao Long trực tiếp há mồm cùng móng vuốt sắc bén đánh tới.
Nói đơn giản chính là trảo vồ răng cắn. Thân thể khổng lồ của Mã Hoàng bị xé rách đến thất linh bát lạc, gào thét biến mất. Chỉ còn một kiện pháp khí tàn phá, linh tính đại thất lơ lửng giữa không trung.
Chỉ mới một chiêu mà Hóa Huyết Ma Kiếm liền hủy trong tay Lâm Hiên. Coi như là ăn miếng trả miếng cho Sơn Thủy Phiến.
"Phốc. . ." Bệnh Ma phun ra một ngụm máu tươi. Bổn mạng pháp bảo bị hủy thì tâm thần tổn thương cũng không nhỏ.
Lão quái vật nằm mơ cũng chưa từng nghĩ kết quả thế này. Chỉ một chiêu mà đối phương đã áp đảo. Nếu đánh tiếp, hắn tự tin không có được bao nhiêu phần thắng.
Bất quá đã bị vây ở bình cảnh gần vạn năm. Nếu không thể tiến giai Động Huyền trung kỳ thì khó lòng vượt qua được lần Nguyên Khí Chi Kiếp sắp tới.
Bệnh Ma còn do dự nhưng Lâm Hiên không quản nhiều như vậy, vừa làm tổn thương pháp bảo đối phương thì toàn thân hắn liền nổi quang hoa, trực tiếp bay tới địch nhân.
Biết đối phương rất mạnh như thấy hắn khinh thị mình như vậy, Bệnh Ma cũng không khỏi tức giận. Tay áo bào phất một cái, cây đoản phủ chớp động linh quang, to lên tới bảy tám trượng chém tới Lâm Hiên.
Lâm Hiên căn bản không có tránh né. Trong mắt chợt lóe lệ quang, không ngờ đưa tay như muốn bắt lấy cự phủ.
" Chẳng lẽ tiểu tử này điên rồi?" Bệnh Ma cũng bị dọa cho hoảng sợ, đối phương dám lấy huyết nhục tới đón đỡ Pháp bảo.
Sa tộc có huyết mạch điên cuồng kiêu ngạo nhưng chỉ sợ Cuồng Sa Vương còn chưa thái quá như vậy. Bưu hãn là từ hình dung duy nhất!
Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng phản ứng của Bệnh Ma tuyệt không chậm. Tay phải đánh ra một đạo pháp quyết. Hắc quang nơi mặt ngoài lợi phủ càng thêm âm u, còn có những tia điện hồ quỷ dị quấn quanh.
Lâm Hiên vẫn như không thấy, đưa tay phải tiếp lấy. Tiếng kim thiết chan chát truyền vào. Cự Phủ hung hăng trảm lên tay phải hắn.
Một bên là pháp bảo to gần mười trượng, có thể dễ dàng bổ đôi một ngọn núi. Một bên chỉ là cánh tay mảnh khảnh của một thanh niên nhân tộc.
Bất quá một màn không thể tin nổi đã xảy ra, lưỡi búa sắc lẹm lại không thể tạo nên một vết xước trên cánh tay bằng xương bằng thịt.
". . Điều này sao có thể?" Lão quái vật thật quá kinh ngạc, tình huống này đã ra ngoài phạm trù mà hắn hiểu rõ.
"Không tồi, tiến giai Động Huyền thì thân thể cường đại hơn rất nhiều."
Tiếng cười tự tin của Lâm Hiên truyền vào tai. Theo sau một luồng yêu khí đáng sợ từ thân thể phóng lên cao, thanh thế kinh người đến cực hạn.
"Ngươi là tu yêu giả?" Sa tộc lão quái vật đang chết lặng thì Lâm Hiên đã tóm lấy Cự phủ, tam sắc hỏa diễm yêu dị hiện ra trong lòng bàn tay.
Rắc. . .
Nhất thời cự phủ bị một tầng băng lãnh liệt bao bọc, theo sau kịch độc cùng hủ thực phát sinh tác dụng. Bảo vật này nhanh chóng bị hòa tan.
Trên mặt lão quái vật rốt cục lộ vẻ sợ hãi, hiện tại rõ ràng thực lực đối phương vượt xa hắn.
Do dự trong một sát na thì Lâm Hiên đã vọt tới trước người hắn, chắn giữa song phương là một tầng sương mù dày đặc màu xám tro do một kiện bảo vật phòng ngự xuất ra.
Sương mù dày đặc này còn sinh ra huyễn cảnh, có hiệu quả mê hoặc tương tự như trận pháp.
Quả nhiên Lâm Hiên ngừng lại trước tầng vụ khí, Bệnh Ma thở phào nhẹ nhõm. Đối phương muốn phá vỡ huyễn trận cũng không phải nhất thời nửa khắc.
Chỉ cần kéo dài thêm thời gian. Đến khi đan dược mất đi hiệu quả, không phải muốn nắn đối phương thành tròn hay dẹt đều tùy ý bản thân sao?
Bệnh Ma tính không có sai, bất quá sao có thể dùng lẽ thường để nghiền ngẫm Lâm Hiên.
Lúc này tròng mắt hắn đã biến thành màu bạc. Thiên Phượng Thần Mục!
Ánh mắt đảo qua, Lâm Hiên giơ tay phải lên, trong tay đã cầm một cây trường mâu cổ.
Ông. . .
Pháp lực vừa truyền vào, ngoài thân bảo vật chợt hiện vô số họa vân, dường như có lực lượng quỉ dị gì vừa bị kích hoạt. Vô số phù văn cổ xưa của yêu Tộc hiện ra.
Lâm Hiên có điểm bất ngờ, xem ra bảo vật này còn ẩn dấu thần thông huyền diệu khác. Bất quá tu vị người sử dụng phải tới Động Huyền Kỳ mới có thể kích phát.
Trong lòng nghĩ như thế, pháp lực vào truyền trường mâu càng mãnh liệt. Các văn tự yêu tộc chợt lóe, một pháp trận tinh xảo quỷ dị hình tròn hiện trước mặt.
Lâm Hiên cũng kinh ngạc song lúc này nào có tâm tình nghiên cứu. Tay phải giơ lên rồi hung hăng chém xuống.
Một ánh đao lưỡi liềm ẩn hàm một pháp trận nhỏ bé tinh xảo xuất hiện. Lâm Hiên mơ hồ cảm ứng được bên trong ẩn chứa quy tắc đáng sợ nào đó.
Trong chớp mắt, ánh đao đã bắn vào tầng sương vụ. Không chút cách trở mà xuyên thẳng qua. Ngay cả không gian cũng bị vặn vẹo, tầng sương mù xám tro càng không đáng nhắc, trực tiếp bị càn quét không còn.
Bệnh Ma trừng mắt cứng lưỡi, đây là bảo vật gì mà bưu hãn như thế? Ý niệm trong đầu chưa chuyển thì ánh đao đáng sợ kia đã đến sát mặt.
Không kể quầng sáng hay thuẫn bài trước mặt nó đều như tờ giấy, toàn bộ bị quét ngang không còn.
Bệnh Ma thất sắc đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Hắn là cao thủ trong tộc, từng luận bàn cùng với Cuồng Sa Vương.
Trong lục vương hải tộc, ai cũng có sở trường riêng. Thực lực Cuồng Sa Vương không phải lợi hại nhất nhưng có chiến lực công kích mạnh nhất. Một khi Sa Vương động thủ thì có thể dùng từ điên cuồng để hình dung. Bất quá người còn chưa thái quá giống như tiểu tử trước mắt. Chỉ một kích đã hoàn toàn phá vỡ bảy tám kiện cổ bảo phòng ngự phẩm chất không thấp của hắn. Chuyện như vậy, nói ra thì đám Hải tộc tuyệt không thể tin.
Tiếng xé gió truyền vào tai. Nơi ánh đao đi qua đều lưu lại những đạo bạch ngân. Ngay không gian cũng thiếu chút nữa bị đánh tan, có thể thấy được lực công kích mạnh đến thế nào.
Bất quá sợ hãi thì sợ hãi, Bệnh Ma đương nhiên không ngồi chờ chết. Hai tay vội kháp quyết, thân hình vừa động trên dưới mơ hồ, bảy tám gã Bệnh Ma dung mạo giống hệt xuất hiện tại chỗ. Mỗi tên tướng mạo sống động như chân thân, lập tức nhằm bốn phương tám hướng bay ra.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Bí pháp này có phần tương tự như Huyễn Ảnh Độn.
Phản ứng của hắn cũng mau lẹ vô cùng, ánh mắt nhíu lại thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Ngoài bài trừ ảo thuật, còn có hiệu quả tương tự khi đối phương thuấn di hoặc là ẩn nặc thuật. Quả nhiên vừa mới sử xuất lập tức có thu hoạch. Thân hình hắn chợt lóe đã biến mất tại chỗ.
Cách hơn trăm trượng, lão quái vật hiện hình ra với vẻ sợ hãi. Độn thuật này có điểm tương tự Huyễn Ảnh Độn nhưng xem ra sự huyền ảo còn kém xa. Nhưng không quản ra sao, hắn đã thành công đào thoát khỏi công kích nguy hiểm kia.
Có điều nguy cơ còn chưa kết thúc, Lâm Hiên đã thi triển Cửu Thiên Vi Bộ rất nhanh theo sát phía sau.
Lão quái vật kinh ngạc dị thường. Tiểu tử này sao có nhiều tuyệt học như vậy, đành phải một bên chửi ầm lên, một bên tiếp tục thi triển độn thuật huyền diệu bỏ chạy.
Sự tình tới bước này, hắn nào dám có ý đồ với hai nữ tử kia nữa. Dù sao Nguyên Khí Chi Kiếp tiếp theo là chuyện của ngàn năm sau. Hiện tại nếu chạy không nhanh thì chắc chắn sẽ ngã xuống.
Hắn lựa chọn không sai nhưng Lâm Hiên sao có thể buông tha. Vì thế liền thấy hai thân ảnh chớp lóe không ngừng, mất tung tích trong linh quang rồi hiện tại cách xa mấy trăm trượng, tiếp theo lại biến mất rồi xuất hiện, càng chạy càng xa.
Trải qua một phen giao thủ ngắn ngủi, Bệnh Ma đã sinh tâm khiếp sợ. Muốn thoát khỏi nhưng độn thuật của đối phương còn huyền diệu hơn một bậc.
Mỗi lần di động tuy có sinh ra ảo ảnh nhưng đều bị Thiên Phượng Thần Mục phá trừ. chỉ Có thể nói là Bệnh Ma thật xui xẻo.
Sau mấy chớp lóe, khoảng cách song phương không ngừng ngắn lại. Bệnh Ma vừa sợ vừa giận, vừa chạy vừa hổn hển mở miệng: "Tiểu bối, bản tôn hiện tại muốn rời khỏi nơi này, ngươi còn truy theo làm gì, không nên khinh người quá đáng "
"Khinh người quá đáng?" Lâm Hiên nở nụ cười lạnh lùng: "Lão gia hỏa, rõ ràng là chính ngươi không biết sống chết, hiện tại đã biết sợ rồi sao, ta khinh khi ngươi thì sao. Chỉ bằng mấy miếng pháp thuật mèo cào chó cắn của ngươi thì có thể làm gì?"
"Ngươi "
Bệnh Ma tức giận đến không nói nên lời, hắn chưa có khi nào bị người chế ngạo như thế. Hôm nay lại bị một tiểu bối trào phúng vũ nhục, quả thực là nhanh muốn chọc giận điên. Bất quá thực lực không bằng người, chỉ đành cắm đầu cắm cổ chạy tiếp.
Hai người tiếp tục thi triển độn thuật, rất nhanh ra xa tận chân trời.
Chẳng qua khoảng cách song phương chỉ còn mấy trượng, khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạo. Tay phải nâng lên rồi năm ngón tay hợp lại, thiên địa nguyên khí tụ lại, một đại thủ trong suốt như ngọc xuất hiện trong tầm mắt, hung hăng đánh ra một quyền.
Quyền chưa đến nhưng thanh thế đã vô cùng kinh người, Bệnh Ma không dám không phòng ngự. Tay áo phất một cái, cũng thao túng thiên địa nguyên khí, một tấm thuẫn bài có vẻ mỏng manh hiện trong tầm mắt.
Có điều khi đại thủ kích tới thì thuẫn bài chỉ mơ hồ một trận mà không bị đánh tan. Đù sao Lâm Hiên chỉ mượn dùng đan dược, khả năng thao túng thiên địa nguyên khí còn kém xa so với lão quái Động Huyền Kỳ chân chính.
Mặt ngoài nhìn thì một kích vô công, kỳ thật Lâm Hiên đã đạt được mình muốn. Động tác của lão quái vật đã bị trì trệ một thoáng.
Chậm một sát na, cự ly song phương chỉ còn vài thước. Yêu khí bàng bạc cuồn cuộn trên thân, Tay phải Lâm Hiên một trận mơ hồ, theo sau huyễn hóa thành một điểu trảo đen nhánh.
Lợi trảo sắc bén như dao nhẹ nhàng múa may, liền có tiếng xé gió xoẹt xoẹt truyền vào tai. Nương theo là vô số trảo ảnh mang khí thế không cách nào hình dung, liền dễ dàng xé rách tấm thuẫn bài thành bốn năm mảnh.
Khí thế trảo ảnh không mảy may yếu bớt, tiếp tục bắn tới khiến vẻ mặt Bệnh Ma khó coi đến cực điểm. Cơ hồ toàn bộ pháp bảo phòng ngự trên người đã bị hủy, tránh né lại không còn kịp.
Bất quá kinh nghiệm đấu pháp của lão quái vật này rất phong phú. Ngăn không được, tránh không thể thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất là lấy công thay thủ. Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương.
Bệnh Ma hít vào một hơi. Một thanh chủy thủ chớp lóe ô quang tựa hồ ẩn hàm kịch độc hiện trên tay, cổ tay khẽ động hung hăng đâm tới Lâm Hiên.
Tiếng xé gió bén nhọn truyền vào tai. Hơn mười đạo ô quang như độc xà khiến người khác kinh tâm nổ bắn ra. Không biết là vô tâm hay hữu ý mà công kích của song phương không đụng chung một chỗ, lần lượt bắn qua nhau.
Cự ly gần như vậy không có cách nào tránh né. Chỉ thấy linh quang nổ bắn ra, song phương đều bị trúng đòn.
"A!"
Tiếng kêu thảm vang lên, Bệnh Ma dù chưa ngã xuống nhưng toàn thân loang lổ vết máu. So với hắn thì tình cảnh Lâm Hiên tốt hơn nhiều.
Trường kỳ phục dụng tinh chế Kỳ Lân Quả cùng tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, thân thể Lâm Hiên đã sớm cứng cỏi đến độ khó có thể tin nổi. Bất quá chủy thủ này còn sắc bén hơn cây đoản phủ đen nhánh kia rất nhiều, trên người Lâm Hiên cũng bị cắt vài chỗ.
Một kích phân cao thấp. Bệnh Ma là người bị thương nặng nhưng trên mặt lại hiện vẻ hưng phấn quái dị. Thì ra vừa mới rồi hắn đã sử dụng một bảo vật âm độc tuyệt bực.
Huyết Ẩm!
Từ cái tên thì dường như được truyền tới từ Ma giới. Có kỳ độc mà chỉ sớt da cũng đủ mất mạng.
Kẻ cao tay còn có người cao tay hơn! Không hổ là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, Thực ra vừa rồi là hắn tương kế tựu kế bày ra một cái bẫy.
"Tiểu tử, trúng Huyết Ẩm chi độc của ta, ngươi có thể đi tìm chết." Trên mặt Bệnh Ma lộ vẻ hưng phấn, chuyển bại thành thắng làm tâm tình người ta khoái trá. Hiện tại cũng đến lúc tính khuất nhục đối phương làm sao cho thống khoái.
Tuy nhiên sự thực lại khiến hắn đầy thất vọng. Giữa trán Lâm Hiên dù có hắc khí nhưng nụ cười trên mặt vẫn đầy vẻ tự tin: "Ra là chủy thủ vừa rồi có độc, bất quá Huyết Ẩm gì đó sao có thể tổn thương được ta"
"Cái gì?"
Bệnh Ma còn thất sắc thì Lâm Hiên sẽ không cho hắn thời gian nghĩ ngợi: "Lão gia hỏa, ngươi đã tính sai, hiện tại có thể hồn quy địa phủ. Để Lâm mỗ tiễn ngươi một đoạn đường?"
Lời còn chưa dứt thân hình phiêu hốt. Lần này song phương gần trong gang tấc.
Sau lưng Lâm Hiên sáng lên một vầng kim quang. Tiểu La Yêu Pháp Tướng hiện ra. Lần này pháp tướng không sử dụng pháp khí mà mười tám cánh tay nắm lại như gió táp mưa sa đánh tới.
Tiếng bành bành không ngừng truyền ra. Thương thay cho Bệnh Ma đường đường là Động Huyền Kỳ tu tiên giả uy chấn Đông Hải. Không ngờ hôm nay lại bị người biến thành bao cát thỏa sức đấm đá.
Rất nhanh mặt mũi Bệnh Ma sưng vù, theo sau thất khiếu máu chảy. Bị quyền đánh nát thân thể.
Linh quang chợt lóe, Nguyên Anh xuất hiện. Nhưng nó còn chưa kịp Thuấn Di thì đã bị một đại thủ kim sắc tóm lấy.
Theo sau Lâm Hiên mở miệng phun ra một đạo thanh hà, lưu chuyển một chút thì hóa thành bảy cây châm nhỏ.
Theo sau bảy cây châm chia ra bắn tới nhập vào các đại huyệt từ mi tâm, ngực, tiểu phúc… phong bế hoàn toàn hành động cùng pháp lực Nguyên Anh.
Ngoài việc còn có thể mở miệng thì Bệnh Ma đã không khác gì một phế nhân.
"Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn sao?" Thanh âm bập bẹ của anh nhi truyền vào tai, khẩu khí vẫn còn tàn nhẫn nhưng đã lộ vẻ hoảng sợ.
"Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi hại Lâm mỗ tiêu phí một viên Dược Linh, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi chết dễ dàng sao?"
Lâm Hiên bình thản lên tiếng nhưng khiến lão quái vật tê dại da đầu. Đối phương muốn hắn cầu sống không được, muốn chết không thể. Tu tiên giả cấp bậc này đã muốn thì sẽ có vô số phương pháp để làm vậy.
"Tiểu hữu. . ."
Hắn còn muốn xảo ngôn, bất quá Lâm Hiên đã phất tay bào một cái. Một đạo quang hà ngũ sắc bay ra, pháp lực bao gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ bao phủ lấy Nguyên anh. Ngũ Hành tương sanh tương khắc là cấm chế kiên cố nhất. Tạo thành một khối cầu cỡ hai tấc sáng lạn bảo quang nhốt Nguyên anh ở trong.
Lâm Hiên đem nó bỏ vào trong một cái hộp ngọc, sau đó lại lấy ra phù triện cấm chế dán ở mặt ngoài.
Hắn đương nhiên không khách khí thu lấy túi trữ vật của lão quái vật. Ngoài ra còn hai kiện Bảo vật.
Một là Huyết Ẩm có kịch độc. Hai là Hóa Huyết Ma Kiếm. Bảo vật này tuy đã bị hủy nhưng bên trong vẫn còn hồn phách của Hắc Thủy Mã Hoàng, hẳn là có chỗ hữu dụng.
Theo sau Lâm Hiên thân hình chợt lóe, rất mau trở về đến Linh thuyền.
"Sư tôn." Thượng Quan tỷ muội đã trông chờ mòn mỏi, thấy Lâm Hiên trở về thì nhịn không được lao tới. Thượng Quan Linh thật muốn nhào vào ôm lấy hắn bộc lộ chân tình, bất quá còn nhiều tu sĩ bổn môn nên không dám.
"Ừm, không cần lo lắng, Vi sư không có việc gì. . ."
"Lâm tiền bối."
Lại một tiếng gọi duyên dáng truyền vào tai. Thượng Quan Mộ Vũ thấy Lâm Hiên bình an vô sự thì vui sướng có thể nghĩ được. Trên mặt còn có vài phần kinh nghi: "Tiền bối, lão ma kia. . ."
"Yên tâm, đã bị ta diệt sát. . ."
"Diệt?" Thượng Quan Mộ Vũ mở to đôi mắt đẹp hết cỡ.
Động Huyền Kỳ tu tiên giả thực sự bị Lâm tiền bối sát diệt sao? Bất quá hắn về tới đây đã chứng minh điều này.
Hai tỷ muội nghe xong cũng ngây ngốc. Lâm Hiên vốn không muốn lãng phí thời. Về tới đây là để ba nàng an tâm mà thôi.
Ánh mắt hắn đảo qua, theo sau trầm ổn mở miệng:"Các ngươi tạm thời đợi ở chỗ này, sư tôn còn đi diệt đám Hải tộc."
Vốn Lâm Hiên không tính xen vào chuyện này, bất quá Hải tộc ép hắn như vậy. Hiện đang trong cảnh giới Động Huyền Kỳ, hắn há có thể bỏ qua.
Dặn dò ba nàng vài câu, hắn liền hóa thành một đạo kinh hồng bay về chiến trường xa xa.
Với khoảng cách cùng thần thức, Lâm Hiên không lo lắng có kẻ dám chạy đến Linh thuyền gây khó dễ.
Lúc này đám tàn binh Nhân tộc đã bị dồn về một chỗ, đấu pháp đang nghiêng về một phía.
Hải tộc có mấy vạn hải thú Cuồng sa tương trợ, thực lực vượt xa nhân tộc. Cơ hồ mỗi tu tiên giả phải đối mặt với mấy con hải thú vây công.
Chiến cuộc thật sự hỗn loạn, Bệnh Ma đã đền tội dưới tay Lâm Hiên nhưng không có người nào biết rõ.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Địch nhân rất nhiều nhưng muốn xoay chiến cuộc cũng không phải quá khó.
Chỉ cần diệt trừ các tồn tại Ly Hợp Kỳ, Hải tộc sẽ như rắn mất đầu. Thân hình Lâm Hiên chợt lóe rồi tan biến.
Ngoài mấy chục dặm, liệt hỏa tận trời. Một mỹ phụ khoảng tam tuần có vài phần tư sắc đang bị ba con Sa Ngư vây công.
Nàng này tu vị không thấp, là Ly Hợp sơ kỳ nhưng phải đối mặt với Sa Ngư cùng cấp bậc. Hơn nữa sở tu thần thông hỏa thuộc tính hoàn toàn bị Cuồng Sa khắc chế.
Trên mặt mỹ phụ tràn đầy bối rối, muốn trốn nhưng lực bất tòng tâm. Chỉ đành đau khổ chống đỡ.
Chính lúc nàng đang vô kế khả thi thì chân trời phương xa xuất hiện một điểm sáng.
Là một đạo kinh hồng, vừa mới còn tại chân trời mà trong chớp mắt đã hiện ra nơi phụ cận.
Oanh! Linh áp đáng sợ ầm ầm như hải triều sóng dữ tuôn ra. Vẻ mặt nữ tử đại biến. Tu tiên giả Động Huyền Kỳ!
Sa tộc Bệnh Ma! Trên mặt chợt lộ vẻ tuyệt vọng, nữ tử hít vào một hơi, thầm tính tự bạo Nguyên anh, tuy không thể uy hiếp đến Bệnh Ma nhưng có thể lôi kéo được mấy con Sa Ngư kia đi theo.
Bất quá nàng còn chưa có phản ứng thì đã thấy thanh quang chợt lóe, ba con Sa Ngư đã bị chém thành mấy nửa.
"Hả. . ."
Nữ tử kinh ngạc rồi vui mừng ngẩng đầu, là cứu tinh thuộc Nhân tộc! Xuất hiện trước mặt nàng là một thiếu niên tầm hơn hai mươi, trên người phát ra linh áp vượt xa cảnh giới Ly Hợp.
"Vãn bối Mục Cơ tham kiến tiền bối, đại đức cứu mạng tiền bối, vãn bối suốt đời khó quên"
Tìm được đường sống trong chỗ chết, vẻ vui sướng trên mặt nữ tử không thể hình dung, chẳng qua trong lòng có điểm nghi hoặc.
Một tiền bối Động Huyền Kỳ tới Đại hoang hải vực hoang sơ này. Chẳng lẽ là sứ giả Thánh Thành?
Bộ dáng nữ tử càng trở nên cung kính. Bất quá Lâm Hiên không hề để ý, lạnh lùng bỏ lại một câu: " Bệnh Ma đã chết ở trong tay ta."
Sau đó không đợi nữ tử phản ứng đã hóa thành một đạo kinh hồng biến mất tại chỗ. Nhìn bóng dáng hắn, trung niên mỹ phụ thì thào lặp lại: "Bệnh Ma đã chết tại trong tay hắn."
Lời chỉ có một câu nhưng thể hiện ý nghĩa quá rõ ràng. Lão quái vật Hải tộc đã chết, Nhân tộc lại xuất hiện tu tiên giả Động Huyền Kỳ, chiếc cuộc sẽ lập tức đảo chiều.
Như vậy còn phải chạy làm cái gì, phải mau thu hồi đám bộ hạ phản kích, đánh cho đám Hải tộc đáng giận tan thành khói bụi. Nghĩ vậy nữ tử liền nhằm nơi chung quanh bay đi.
Trường tranh đấu ác liệt nhất là một đại hán Hải tộc cùng lão giả Nhân tộc có bộ mặt âm trầm. Hai người đều là Ly Hợp trung kỳ.
Đại hán có đám Sa Ngư tương trợ nên lão giả đang rơi vào hạ phong. Chợt thấy vài đạo kiếm khí mang theo uy áp vô cùng đáng sợ lóe lên, bất luận hải thú hay Hải tộc đều biến thành thi thể lạnh như băng. Nguyên anh cũng không có đào thoát.
Lão giả vô cùng kinh ngạc, chẳng qua sau đó mừng như điên. Đang muốn khom mình hành lễ thì chỉ nghe một câu lạnh lùng: "Bệnh Ma đã chết."
Lão giả còn chưa kịp nhìn rõ thì đối phương đã hóa thành một đạo kinh hồng bay đi nơi khác.
Sau thêm một khắc thì toàn bộ tồn tại Hải tộc Ly Hợp Kỳ đã bị diệt sát. Tình thế phát sinh biến hóa vi diệu. Tu sĩ nhân tộc đang tan tác dần tụ tập lại, sau đó bắt đầu phản kích.
Hải tộc đã như quần long vô thủ, đám còn lại cũng đã phát hiện sự tình không ổn, nhân tâm hoảng loạn, tình thế nghịch chuyển chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc này Lâm Hiên cũng đã về tới Linh thuyền.
"Sư tôn!" Tam nữ đều lộ vẻ mừng rỡ.
"Chúng ta mau rời khỏi nơi này." Lâm Hiên cũng không nhiều lời, phân phó ba nàng về khoang thuyền. Nguồn: http://truyenfull.vn
"A!" Bất quá trước một khắc khi lên Linh thuyền thì Lâm Hiên nhướng mày, mi tâm lại ẩn hiện một đoàn hắc khí.