Bách Luyện Thành Tiên

Chương 563: Trường đồ sát nơi Độc Long đảo




Ngũ Hành Chân Giải không có bình cảnh nhưng chỉ có thể tu luyện đến Ly Hợp Kỳ đại thành, không thể tiến giai Động Huyền Kỳ. Không có công pháp về sau!
Thiên Nghĩ Thượng Nhân đương nhiên không cam lòng. Lão trải qua khổ cực tìm một bộ công pháp khác tiếp tục tu luyện.
Tuy nhiên tác dụng phụ của Ngũ Hành Chân Giải bắt đầu hiển lộ, khiến lão thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Đổi qua tu luyện công pháp khác cũng bị tình huống tương tự như thế.
Trải qua gần trăm năm thăm dò, rốt cục vị tiền bối này đã chứng thực một kết quả làm cho lão uể oải không thôi, thì ra Ngũ Hành Chân Giải có tính chất biệt lập.
Nói cách khác, một khi tu luyện Ngũ Hành Chân Giải sẽ không bao giờ có thể tu luyện công pháp khác, nếu không chỉ có một kết quả là tẩu hỏa nhập ma.
Càng đọc càng lấy làm kỳ. Bất quá Ngũ Hành Chân Giải đúng là một bộ kỳ thư.
Dù ở Linh Giới tài nguyên phong phú thì tu sĩ cấp thấp vẫn chiếm đại đa số.
Một ngàn tu sĩ cấp thấp chưa chắc có một người Ngưng Đan thành công, càng không nói đến cảnh giới Nguyên Anh Ly Hợp.
Nếu bộ công pháp này được lưu truyền rộng rãi, quả thực là có thể thay đổi cả kết cấu của Tu Tiên Giới, làm cho những tu sĩ có tư chất bình thường đỏ mắt không thôi.
Ý nghĩ lưu chuyển, Lâm Hiên đem ngọc giản xanh biếc có nội dung Ngũ Hành Chân Giải thu về.
Ngoài ra Thiên Nghĩ Thượng Nhân cũng miêu tả qua những kỳ ngộ lão gặp tại Linh Giới. Trong đó là chủ yếu là việc thu phục được Huyết Hỏa Kiến.
Lão phi thăng cách đây đã một trăm vạn năm, xảo hợp thu được kỳ trùng này ở một tiểu giới diện man hoang khác.
Đó là một tòa phế tích thành trì khổng lồ của những thượng cổ cự nhân, ngoài ra còn thu được ở đó một kiện bảo vật.
Vạn Hồn tháp! Là Thông Thiên Linh bảo bài danh hàng đầu nhưng có tính chất phụ trợ như Bách Linh Chung.
Vạn Hồn Tháp chính một cái linh thú túi cấp cao. Có thể dùng để tự dưỡng các loại Linh thú Ma trùng do khả năng hấp thu thiên địa linh khí.
Hơn nữa không gian trong tháp này cực kỳ rộng lớn, căn bản là một Tu Du Chi Bảo. Đáng tiếc Nhân tộc cùng Yêu Tộc không thể nào vào được. Bất quá nếu Yêu Tộc trở thành Linh thú thì có thể vào được. Nguyên nhân điều này thế nào thì Thiên Nghĩ Thượng Nhân cũng không rõ.
Thông Thiên Linh bảo! Lâm Hiên càng xem giới thiệu càng hưng phấn, đều là Linh Bảo nhưng Vạn Hồn Tháp hữu dụng hơn Bách Linh Chung rất nhiều.
Lại có khả năng bồi dưỡng Ma trùng, ngẫm đến Ngọc La Phong thì Lâm Hiên sao không cao hứng cho được!
Hơn nữa dường như Linh bảo này được tạo ra để nuôi dưỡng Kiến Huyết Hỏa. Cho dù cả ngàn vạn, thậm chí thượng trăm triệu con thì Vạn Hồn Tháp vẫn chứa được.
Lâm Hiên vô cùng vui mừng, đem Vạn Hồn tháp thu về tay.
Bảo này chia làm bảy tầng, nhìn qua thậm chí có điểm cũ kỹ. Thật không ngờ nó lại là Thiên Linh bảo khiến người người khao khát.
Chưa tu tập Thông Linh Bảo Quyết nhưng không gây trở ngại khi thần thức thâm nhập vào.
Theo sau một không gian độc lập ánh vào mi mắt Lâm Hiên. Trong này đầy những thanh sơn lục thủy rộng lớn vô cùng, theo sau hắn tìm được hành tung của ba con kiến chúa Huyết Hỏa.
Lâm Hiên đem Vạn Hồn Tháp thu về. Chỉ có thể nói vận khí của hắn lần này thật sự quá tốt.
Lại lục soát động phủ cẩn thận, xác định không còn bảo vật gì, hắn búng tay bắn ra một đạo kiếm quang tạo thành một cái hố. Thiên Nghĩ Thượng Nhân để lại hai kiện bảo vật, cũng nên để thi hài của lão yên nghỉ trong mồ.
Theo sau Lâm Hiên rời động phủ, lại đến khe hở không gian. Bằng cách cũ trở ra an toàn thì hắn thở phào nhẹ nhõm. Bất quá rất nhanh như cảm ứng được điều gì thì cau mày.
Trong không khí có mùi máu tanh!
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống, toàn thân nổi thanh quang, hóa thành quang cầu chói mắt bay về thôn nọ.
Vừa trở lại thì sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi.
Trên bầu trời trôi nổi tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ, theo khí tức phát ra thì thuộc ma đạo.
Không ngờ ba người này đã đại khai sát giới. Thi thể của mấy vạn dân thôn nằm chất chồng trong biển máu. Cuối cùng thôn này cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm, đã trở thành địa ngục tu la nhưng ba người lại cười ha hả.
Thấy Lâm Hiên tới, Thần thức bao người này đảo qua thì nhìn không ra tu vị đối phương nông sâu thế nào.
Ba người vẻ có điểm bất an. Dù sợ hãi nhưng cũng đành rụt rè tiến đến:
"Vãn bối bái kiến tiền bối, không biết người đại giá quang lâm nơi này. Nếu có phân phó thì ba huynh đệ vãn bối nhất định hết sức đi làm, tuyệt không làm tiền bối thất vọng."
Bộ dáng Lâm Hiên không hỉ không nộ, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi là tu sĩ ma đạo?”
“Không sai, gia tổ chính là Độc Long Tôn Giả, không biết tiền bối đã nghe qua chưa?” Nam tử vận hoa phục ở giữa chậm rãi nói, mặt ngoài cung kính nhưng có ngụ ý nhắc nhở.
"Độc Long Tôn Giả?" Lâm Hiên nhướng mày: "Cùng Độc Long Ma Tổ có quan hệ gì?"
"Tiền bối nghe nói qua đại danh của gia tổ?" Nam tử vận hoa phục càng trở nên cung kính: "Tôn Giả hay Ma Tổ đều là chỉ một người, chỉ là hai cách gọi của đồng đạo đối với gia tổ."
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu.
"Không biết. . . Tiền bối cùng những phàm nhân này có quan hệ gì?" Nam tử vận hoa phục nhìn trộm sắc mặt Lâm Hiên, sau đó dè dặt mở miệng.
"Ta chỉ ngang qua mà thôi" Lâm Hiên thản nhiên nói, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
"Đi ngang!"
Ba người thở phào nhẹ nhõm, như trút được tảng đáng nặng trong lòng. Bất quá Lâm Hiên lại nói một câu làm cho bọn họ như rơi xuống hầm băng ngàn năm.
"Mặc dù ngang qua nhưng Lâm mỗ có ý bảo hộ đám phàm nhân này, còn đang tính báo thù cho bọn họ, không ngờ các ngươi lại có quan hệ cùng Độc Long lão thất phu, như vậy càng nhanh phải đến âm tào địa phủ."
Ba người nghe thì quá sợ hãi, vội hóa thành các đạo kinh hồng chia ra mà chạy.
Oành!"
Không thấy Lâm Hiên có động tác gì mà thân thể hai người vặn vẹo rồi bạo nổ, nam tử vận hoa phục còn lại cũng mất đi quyền khống chế thân thể, như tượng gỗ bay về hắn.
Trên mặt nam tử vận hoa phục đầy vẻ sợ hãi, há miệng nhưng không nói nên lời.
Lâm Hiên liền đặt bàn tay tại thiên linh cái của đối phương, thanh quang chớp động thi triển Sưu Hồn Thuật.
Qua nửa tuần trà thì hỏa quang trong tay hắn chợt lóe. Nam tử vận hoa phục liền biến thành tro bụi.
"Những gia hỏa này quả thực tội chết có thừa."
Trên mặt Lâm Hiên lộ tia phẫn hận. Hai tay hắn dính rất nhiều huyết tinh nhưng chưa bao giờ lạm sát phàm nhân.
Mấy kẻ này chỉ là tâm tình không tốt, liền mượn mạng sống của đám phàm nhân để trút giận.
Thông qua sưu hồn, Lâm Hiên mới biết nơi cư ngụ của Độc Long Ma Tổ ở cách nơi này khoảng mười vạn dặm.
Không ngờ hắn cùng cừu nhân lân cư nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên không khỏi ứa mồ hôi lạnh, may là lão quái vật không còn ở trong động phủ, nếu không khẳng định sẽ bị thiên triệu tiến giai Ly Hợp trung kỳ của hắn dẫn dụ tới.
Nghe nói Độc Long Ma Tổ đã ra ngoài du ngoạn, không trên ba đến năm năm thì không trở về.
Ý nghĩ lưu chuyển, Lâm Hiên chợt có kế hoạch táo bạo.
Hiện lão quái vật không còn ở trên đảo, sao hắn không tới đó đại náo một phen. Có thù không báo không phải là quân tử.
Thông qua Sưu Hồn Thuật, Lâm Hiên hiểu tương đối rõ ràng về Độc Long đảo. Lão ma có tứ đại đệ tử đều là tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Bất quá với thần thông hiện tại của bản thân, Lâm Hiên tin tưởng dù đối phương là tu sĩ hậu kỳ, hắn cũng dễ dàng diệt sát.
Cơ hội trời ban, nếu bỏ qua khẳng định sẽ hối hận. Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng nhằm hướng Độc Long đảo bay vút đi.
***
Hai canh giờ sau, một tiểu đảo như một con đại xà uốn lượn phủ phục ánh vào mi mắt.
Độc Long đảo rộng khoảng trăm dặm, toàn đảo đều được bao phủ bởi một tầng sương mù đen nhạt.
Phúc Xà Chi Độc!
Phúc Xà là độc vật nổi danh trong Tu tiên giới. Tu tiên giả cảnh giới dưới Nguyên Anh kỳ dính phải độc vụ nồng đậm này thì cơ hồ chết ngay lập tức. Tu tiên giả cấp cao dù có khả năng vận dụng pháp lực kháng độc bất quá Ẩn Nặc thuật sẽ bị bạo lộ. Độc này dù không sát thương được tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nhưng lại có hiệu quả báo động rất tốt.
Riêng đám đệ tử trên đảo, lão ma đầu chế ra một loại "Độc Long đan", phục dụng vào liền không sợ Phúc Xà Chi Độc, bất luận đấu pháp hay tu hành đều không chút ảnh hưởng.
Nhìn tầng độc vụ trước mắt, khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười lạnh, Độc Long đan gì đó còn chưa từng nghe nói nhưng Phúc Xà Chi Độc thì đáng kể gì.
Hắn liền thi triển Liễm Khí thuật sau đó dùng một tấm Ẩn Nặc Phù, như một u hồn thần không biết quỷ không hay, bay vào bên trong độc vụ.
Xuyên qua mấy ngàn trượng thì cảnh vật từ từ trở nên rõ ràng.
Đúng là nhìn người không thể qua tướng mạo, nước biển không thể đong đếm. Nhìn bên ngoài Độc Long đảo như một vùng man hoang nhưng bên trong thủy tú sơn minh, phẩm chất linh mạch tốt một cách đặc biệt.
Lâm Hiên nhắm mắt, chậm rãi đem thần thức thả ra. Một tuần trà sau thì hắn ngẩng đầu. Trên mặt nở nụ cười băng lãnh. Đúng là lão quái vật không ở trên đảo.
Đã như vậy còn cần gì khách khí. Hắn hừ lạnh một tiếng, toàn thân chợt lóe thanh quang, uy áp đáng sợ từ trời cao giáng xuống.
Lúc này hắn cũng không cần lén lén lút lút, tay áo phất một cái, mấy khối quang cầu bay vút ra. Tiếng ầm ầm truyền vào tai, đường kính quang cầu bạo tăng rồi như xa luân ầm ầm rơi xuống.
Trên đảo không có phàm nhân, đám đồ tử đồ tôn của Độc Long Lão Tổ thì có thể có hạng tốt lành gì. Lâm Hiên hạ thủ không chút cố kỵ.
Oanh!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai, Lâm Hiên chọn những chỗ đông người. Nhất thời quang cầu bạo nổ chết tới mấy chục tên tu tiên giả.
Cả đảo nhỏ chấn động, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng mắng giận nổi lên từ bốn phương tám hướng, nhao nhao hỗn loạn truyền vào tai.
Theo sau kinh hồng chợt lóe, hàng trăm đạo quang hoa xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Hiên dõi mắt nhìn lại. Trong này tu sĩ Ngưng Đan Kỳ chiếm đa số, cũng không thiếu tu tiên giả Nguyên Anh kỳ. Đồ tử đồ tôn của Độc Long lão quái vật tu vị cũng không kém.
Cầm đầu là một tu tiên giả râu quai nón, diện mạo xấu xí nhưng thần thái lại thập phần uy mãnh, trừng mắt hét lớn: " Gia hỏa hỗn đản kia, lại dám đến Độc Long đảo ta sát nhân, chán sống. . .”
Lời còn chưa dứt đã có một tiếng bốp truyền vào tai, theo sau khuôn mặt hắn sưng lên, vài cái răng cùng máu mồm phun ra.
Lâm Hiên cười lạnh rồi thu tay, hai người dù cách tới cả ngàn trượng nhưng hắn muốn giáo huấn một tiểu bối Nguyên Anh hậu kỳ thì rất dễ dàng.
Đại hán ăn đau khổ nhưng vẻ phẫn nộ trên mặt biến mất, lúc này mới hiểu đối phương tu vị còn cao thâm hơn hắn nhiều.
Hắn đem thần thức thả ra đảo qua trên người Lâm Hiên, vẻ càng trở nên khó coi.
Tu sĩ Ly Hợp trung kỳ!
"Không biết tôn tính đại danh của tiền bối, tới bổn đảo có gì chỉ giáo?"
"Ngươi cũng không cần kéo dài thời gian, vô dụng. Độc Long lão ma không ở chỗ này thì không ai có thể đủ sức cứu các ngươi. Lâm mỗ tới không phải để thăm bằng hữu, ta muốn đồ sát toàn bộ bọn ngươi, chó gà không tha, Độc Long lão nhân kia trở về sẽ giận đến tức chết, như vậy mới đúng tâm ý của ta. Hắc hắc" Lâm Hiên cường lạnh mở miệng, hắn tới đến nơi này để đại khai sát giới, lời nói không chút khách khí.
"Cái gì?" Mấy trăm tu sĩ không khỏi biến sắc. Mặc dù thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, nhưng tuyệt không ngờ tu tiên giả trước mắt lại muốn đồ sát cả Độc Long đảo.
"Người này là tu sĩ Ly Hợp, đơn đả độc đấu thì không ai trong chúng ta là đối thủ của hắn, chỉ có liên thủ mới có đường thoát. Mau kết trận ngăn hắn, chờ các vị sư thúc đến thì nguy cơ đương nhiên được giải trừ."
Đại hán vừa nói vừa tế ra một tấm Vạn Lý Phù. Tứ đại đệ tử của Độc Long Lão Tổ, cũng là những sư thúc trong miệng hắn lúc này đang làm khách ở Tiểu Nguyên Đảo cách đây không xa.
Vạn Lý Phù hóa thành một đạo hỏa quang bay vút về chân trời nhưng Lâm Hiên để sau lưng hai tay, không hề có ý chặn lại. Vừa rồi hắn cũng thấy kỳ quái. Không có khí tức tu sĩ Ly Hợp. Tứ đại đệ tử của lão quái vật không có trên đảo. Trở về thì càng tốt, nhưng vậy sẽ tung một mẻ lưới bắt sạch.
Lúc này không ít tu sĩ đã xuất ra một cây trận kỳ, xem ra muốn bố thành trận thế nào đó.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười lạnh, vừa lúc cần những kẻ này để thử thần thông sau khi tiến giai. Hai tay hắn chà xát. Một khối quang cầu hiện trong lòng bàn tay, thiên địa nguyên khí bốn phía điên cuồng nhập vào trong.
Quang cầu nhanh chóng tăng vọt. Trong nháy mắt đường kính đã hơn mười trượng.
"Công kích!"
Trong mắt đại hán hiện tia táo bạo. Tiến công là phòng ngự tốt nhất, càng đối mặt cường địch càng phải nắm chắc thời cơ chiến đấu.
Vừa nói hắn vừa duỗi tay vỗ vào sau ót, từ miệng phun ra một đoàn ngân quang lóng lánh!
Là một pháp khí hình tròn đường kính cỡ một tấc, nhận được một đạo pháp quyết thì rất nhanh điên cuồng tăng vọt.
Những tu tiên giả khác cũng đều tế xuất bảo vật, đủ loại đao thương kiếm kích phù triện lôi hỏa băng đao…
Nhất thời linh quang chói mắt, lệ khí tận trời. Mấy trăm tu sĩ ngoài Ngưng Đan Kỳ cùng công kích, thanh thế khiến người trố mắt.
Có điều với tu vị hiện tại, Lâm Hiên thi triển Cửu Thiên Vi Bộ thì dư sức thoát được nhưng hắn không hề có ý tránh né. Toàn thân chợt lóe thanh quang đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra.
Thấy thế trên mặt đại hán lộ tia vui mừng, đối phương thật quá mức tự đại!
Ngay sau đó, linh quang bảo vật đã chen chúc tới bao quanh Lâm Hiên, sau đó công kích như mưa đánh tới.
Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào trong tai, công kích cuồng bạo giằng co tầm một tuần trà. Phạm vi vài dặm đã biến thành phế tích, ngọn núi phía sau Lâm Hiên cũng bị san phẳng.
Phù phù…!
Tiếng thở dốc truyền ra, tuy rằng thời gian không lâu nhưng chúng tu sĩ đã dốc toàn lực, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
Nhưng khi bụi mù tán đi, đám đồ tử đồ tôn Độc Long Lão Tổ đều mở to hai mắt.
Lâm Hiên vẫn lơ lửng tại giữa không trung. Vẻ mặt bình thản cùng hài lòng, với hắn thì công kích cuồng bạo vừa rồi tựa như một cơn gió nhẹ thoáng qua. Phòng ngự của Cửu Thiên Linh Thuẫn đại tăng uy lực.
Nhìn đám tu tiên giả đang trợn mắt há mồm, khóe miệng hắn lộ tia chê cười: "Vừa rồi các ngươi đã đánh đủ, hiện tại có phải đến phiên ta?"
Sắc mặt chúng tu sĩ không còn chút huyết sắc, đại hán cũng bị dọa đến hồn phi phách tán. không nói hai lời, lập tức hóa thành một đạo bạch quang chói mắt bay lên không. Lúc này hắn làm sao quản được sinh tử của những đệ tử khác.
Chậm thì chết!
"Đi!"
Lâm Hiên nâng tay phải lên, điểm ra một chỉ về quang cầu thể tích bàng bạc, Xoảng một tiếng, quang cầu giống như bị một khối thủy tinh cực lớn bị vỡ vụn thành vô số mảnh.
Chỉ thấy hàng nghìn mảnh sáng như băng tinh dài ngắn không đều, kích thước lớn nhỏ khác nhau, như pháo hoa từ trên bầu trời bạo tỏa ra khắp đảo nhỏ.
"A!"
Nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ không cần phải nói, ngay cả tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng dễ dàng bị ánh sáng xuyên thủng.
Trong nháy mắt hàng trăm tu tiên giả đã ngã xuống.
Chỉ có số rất ít chạy trốn vào trong thành, Lâm Hiên cũng không vội mà vẫn khoanh tay ngạo nghễ đứng đó.
Một quầng sáng hiện trong tầm mắt. Đại trận hộ đảo đã được mở ra. Chỉ cần chống đỡ nửa canh giờ thì các đại đệ tử của lão tổ sẽ từ Tiểu Nguyên Đảo quay về đây.
"Nhị ca, ngươi xem Huyền Độc Long Trận có thể ngăn được người này?" Lên tiếng là một nữ tử bộ dạng lẳng lơ chừng hai mươi bảy tám, cũng là Nguyên Anh hậu kỳ.
"Yên tâm, trận này chắc chắn vô cùng, tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ muốn bài trừ cũng phải mất gần nửa ngày" Đại hán mạnh mồm lên tiếng nhưng vẫn còn đầy vẻ sợ hãi, vừa mới rồi hắn thật may mắn mới đào thoát được.
Mà ở phía trước hai người còn có một lão giả tóc bạc, cũng là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng khí thế mạnh hơn đại hán cùng nữ tử không ít, lớn tiếng quát lớn: "Không có tiền đồ, đối phương dù là tồn tại Ly Hợp, nhưng chẳng lẽ có thể đơn thân phá hủy Độc Long Đảo sao? Nhị sư đệ, vừa rồi nếu không phải ngươi lỗ mãng nghênh địch thì Độc Long Đảo chúng ta đâu tổn thất thảm trọng như thế. Đại trận hộ đảo chắc chắn vô cùng, đối phương tuyệt không thể. . ."
Lời còn chưa dứt thì chợt thấy lão trừng mắt cứng họng, như thấy cái gì không thể tin được: "Điều này, này. . ."
"Đại sư ca."
Đại hán cùng nữ tử cũng dõi ánh mắt theo, nếu không phải chính mắt thấy một màn trước mắt, bất luận ai nói thì hai người không thể mảy may tin tưởng.
Thanh âm ầm ầm truyền vào tai, cả đảo nhỏ cũng đang rung lên. Đá vụn bắn tung tóe như mưa, không ngờ ngọn núi cao ngất không xa phía trước đã bị đối phương cường bạo nhổ lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.