Bách Luyện Thành Tiên

Chương 551: Tiểu Tu Du Động Thiên Phù




Thế tới của động xoáy khí kia không giảm, hung hăng đập mạnh vào trước ngực Kim Nghĩa.
"Phốc..."
Há miệng phun ra một búng máu, lão tổ Ly Hợp Kỳ ngông cuồng này giống như chim gãy cánh, từ trên bầu trời ầm ầm rớt xuống.
Oành!
Bụi đất bay lên, mặt đất đảo nhỏ bị phá nát. Những con sóng biển khổng lồ bắn lên bốn phía.
Bốn người Lâm Hiên không khỏi thất sắc. Kim Nghĩa tuy không phải người mạnh nhất trong bọn họ nhưng không ngờ đối phương chỉ một kích đã đánh cho chật vật như thế.
Tiêm Mạc Y Lam thu hồi vẻ cười ngạo trên mặt còn Kim Hoằng đại sư cũng ngừng niệm Phật. Địch nhân trước mắt khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp.
Chỉ thấy quái vật quay đầu, răng nanh lộ ra ngoài khóe miệng. Trong mắt chớp động vẻ hung tàn: "Mặc kệ các ngươi có phải là tu tiên giả Thánh Thành hay không, dám hủy bổn gia tộc thì Lý mỗ phải đem các ngươi đi trừu hồn luyện phách"
Lời còn chưa dứt thì thân hình hắn chợt lóe. Quanh thân bành trướng những tia huyết quang điện hồ chói mắt, phát ra những tiếng xèn xẹt. Lệ khí điên cuồng cùng linh áp cuồng bạo bốc lên tận trời.
Lúc này tu vị của quái vật đã vượt cả phụ thân chi thể của Độc long lão tổ. Tuy chưa bằng lão quái Động Huyền Kỳ nhưng đã vượt xa cảnh giới Ly Hợp Trung Kỳ.
Rống!
Quái vật ngửa cổ phát ra một tiếng rống to, sau đó cả người bao bọc trong vô vàn tia huyết quang, mang theo cái đuôi lửa thật dài bắn tới.
Huyết tinh khí bạo tỏa khắp vùng biển!
"A Di Đà Phật!"
Minh Tuyền tiên tử đứng mũi chịu sào, trên mặt lộ phần sợ hãi thì một tiếng phật hiệu truyền vào tai. Kim Hoằng đại sư bước sang trái một bước, đứng chắn trước mặt nàng.
Xem ra lão chuẩn bị cứng rắn chống đỡ quái vật kia.
Lâm Hiên cũng dự định giống lão hòa thượng, thấy thế thì dừng động tác. Kim Nghĩa đã trúng một kích chưa rõ sống chết, nếu lại có đồng bạn ngã xuống thì tình thế sẽ cực kỳ bất lợi.
"Lão lừa ngốc, tìm chết!"
Quái vật nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Thấy lão hòa thượng chặn đường phía trước thì không chút nghĩ ngợi đánh ra một quyền.
Đoành!
Vòng xoáy khí cuồng bạo kia lại hiện ra. Không những thiên địa linh khí mà ngay cả không khí quanh đó lập tức bị hút vào, sức mạnh cuồng bạo hung hăng chấn tới thân thể lão hòa thượng.
"Đại sư, mau tránh!"
Sắc mặt Tiêm Mạc Y Lam chợt biến. Uy lực quyền này còn mạnh hơn trước rất nhiều. Kim Hoằng thiền sư không phải là Phật tông luyện thể giả. Nếu bị trúng một quyền này thì chắc chắn nhục thân sẽ bị hủy.
Nhưng lão hòa thượng không hề có ý lui, hai tay hợp lại trước ngực. Cúi đầu giống như đang tụng kinh lễ Phật, từ miệng truyền ra thanh âm hùng hậu: "Đốn, Ma, Ni, Bá, Di, Mâu"
Lục Ngôn Hàng Ma Chú!
Theo tiếng Mâu, từ bàn tay lão đột nhiên nổ bắn ra một đạo kim quang cỡ nắm tay hài nhi. Thể tích còn chưa bằng một nửa động xoáy khí của quái vật nhưng trong kim quang lại có một chữ "Phật" chói mắt.
Phật lực cường đại cùng cự lực trong dòng khí xoáy đụng cùng một chỗ. Tức khắc giống như tiếng sấm nổ giữa trời quang. Cuồng phong nổi lên, ánh sáng kim hồng hai sắc lan tỏa ra bốn phía.
Những nơi ánh sáng lan tới thì dù đá tảng cũng biến thành bột phấn. Cả đảo nhỏ hỗn độn bị san phẳng.
Lục Ngôn Hàng Ma chú chính là đại thần thông Phật tông. Biểu hiện chỉ có sáu chữ nhưng bên trong bao hàm thiền ý cực kỳ tinh thâm, diệu dụng vô cùng. Muốn hiểu thấu đáo bí thuật này vô cùng khó khăn. Lâm Hiên sau khi dung hợp Kim Cương Xá Lợi cũng đã xem qua, có điều nó quá mức thâm ảo nên hắn tạm thời đành buông bỏ.
Lúc này được thấy Kim Hoằng thiền sư thi triển thì uy lực quả nhiên phi phàm. Không ngờ ngạnh kháng được bí thuật Lực Chi Khí Toàn kia.
Lâm Hiên kinh ngạc nhưng không nhàn rỗi. Tay áo phất một cái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay vút ra bay múa xoay quanh. Vô số ảnh hoàn hiện lên bắn tới quái vật trước mặt.
Trên mặt Yêu ma không mảy may lộ vẻ sợ hãi, ngược lại phát ra tiếng cười to càn rỡ.
Cái đầu ở giữa mở mồm như cái chậu máu, hung bạo phun ra một đạo ma hỏa đỏ thẫm bao bọc lấy Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Không ngờ linh quang của bảo vật nhanh chóng ảm đạm đi.
Lâm Hiên hoảng hốt. Pháp thuật này có phần tương tự Quỷ Sát Âm Mặc của Nguyệt Nhi. Chẳng lẽ đám này thực là Tu La tộc đến từ Âm ty?
Trong mắt lóe dị quang, những đầu lâu quỷ vật khác cũng không nhàn rỗi. Hai cái đầu trên vai cười cạc cạc quái dị. Mở miệng phun ra hai đạo tinh huyết vẽ nên hai đường hình cung, vòng qua lão hòa thượng đang chắn phía trước mà bắn tới Minh Tuyền tiên tử.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử này khẽ biến. Tinh huyết quỉ dị này khiến người buồn nôn, tám chín phần ẩn hàm kịch độc.
Sao dám để nó đụng vào thân thể. Nữ tử này hét lớn một tiếng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa đánh ra đủ loại pháp quyết. Thủy nguyên khí ở gần nhanh chóng tụ tập, một tòa Băng Sơn cao hơn hai mươi trượng hiện trong tầm mắt. Băng Sơn không chỉ tinh xảo mà rất nặng, vừa thấy đã biết có lực phòng ngự phi thường cường hãn.
Hai đạo tinh huyết đánh lên nhưng không bị ngăn trở mà trực tiếp dung nhập bên trong tòa Băng Sơn. Tiếp theo một màn bất khả tư nghị đã xảy ra. Băng Sơn bị hòa tan rồi đồng hóa biến thành chất lỏng màu đỏ như máu kia, tiếp tục ào ào bắn về Minh Tuyền tiên tử.
Nữ tử thấy thế thì hoa dung thất sắc, hai tay tiếp tục múa may. Phi kiếm Băng đao… đủ loại pháp bảo tế ra nhưng không chút hữu hiệu. Cho dù xuyên qua được khối chất lỏng đỏ như máu kia nhưng không chút tác dụng, nó vẫn ào ào cuốn theo ở phía sau.
Tình cảnh Tiêm Mạc Y Lam cũng không khác là bao. Hai cái đầu nơi ngực cũng phun ra tinh huyết, biến hóa thâm ảo mà đao thương bất nhập, khiến Y Lam công tử anh tuấn phải né tránh liên tục. Tính mạng không đáng ngại nhưng vô pháp chế trụ được dòng tinh huyết cổ quái kia.
"Đây là bí thuật gì?"
Lâm Hiên cũng thầm khiếp sợ bất quá đã phát hiện một điều. Sau khi phun ra tinh huyết thì bộ dáng bốn cái đầu tức khắc uể oải xuống, thậm chí nhắm cả hai mắt. Khí thế của quái vật cũng giảm rất nhiều. Xem ra muốn thi triển chiêu này tám chín phần phải dụng đến tinh nguyên, muốn tiếp tục thi triển ra cũng không dễ.
Có điều tình thế hiện tại bên hắn thật không ổn. Kim Nghĩa không biết sống chết mà hai đồng bạn đều bị đối phương dùng chiêu số quỷ dị cuốn lấy.
Tương giao trăm năm, Lâm Hiên hiểu rõ phần lớn thực lực hai người này. Nếu bọn họ liên thủ thì bản thân hắn cũng phải cẩn thận ứng phó. Chỉ là lúc này bị chiêu thức quỉ dị của đối phương khắc chế, không thi triển được toàn lực mà thôi.
Một bên khác, Kim Hoằng thiền sư dùng Lục Ngôn Hàng Ma Chú cứng rắn chống đỡ yêu ma nhưng lúc này lão đã đỡ trái hở phải, bộ dáng khá chật vật.
Xem ra thần thông của yêu ma chuyên dùng để khắc chế tu tiên giả, chính là gian tế của Âm Ti Giới.
Lâm Hiên thở dài. Bị vây ở bình cảnh đã lâu, đương nhiên không thể buông bỏ cơ hội tìm kiếm đan dược. Hắn ngẩng đầu qua thì thấy Minh Tuyền tiên tử đang vô cùng chật vật, trên nhảy dưới bay loạn lên nào còn bộ dáng thục nữ.
Mà núi chất lỏng đỏ như máu kia có thể biến hóa hàng vạn hàng nghìn, trong chốc lát hóa thành một Huyết thủ, trong chốc lát lại biến thành một bộ Khô lâu.
Dòng chất lỏng đang hóa thành cánh tay cực lớn bắn về Minh Tuyền tiên tử thì linh quang chợt lóe, thân hình Lâm Hiên hiện ra chắn trước mặt nàng.
"Lâm đ*o hữu, ngươi...Mau tránh!"
Minh Tuyền tiên tử thấy thì la lên. Thực lực của Lâm Hiên kém cỏi nhất, hắn làm vậy là không muốn sống nữa sao?
Lâm Hiên lại như không nghe thấy, bàn tay khẽ lật chuyển thì một đạo hỏa diễm tam sắc chói mắt hiện ra.
Quái vật thấy thì trên mặt tràn đầy vẻ chê cười. Tiểu gia hỏa Ly Hợp sơ kỳ này muốn làm anh hùng? Không biết sống chết!
Trong mắt nó bắn tinh quang ra bốn phía. Không thấy có thêm động tác nhưng lệ khí trên chất lỏng phát ra càng nồng!
Ở bên kia Lâm Hiên nâng tay. Đạo hỏa diễm tam sắc run lên. Tức khắc như ấu điểu thoát xác, một con Phượng Hoàng tam sắc cỡ một tấc phóng lên cao, hình thể tuy nhỏ nhưng tiếng kêu thanh thúy vang vọng chín tầng trời.
Quái vật có điểm ngạc nhiên nhưng rất nhanh trong mắt hiện vẻ dữ tợn. Thần niệm vừa động thì Huyết Thủ đổi hướng, hung hăng chộp tới Phượng Hoàng.
"Tốt!"
Lâm Hiên không kinh mà hỉ, vươn ngón trỏ điểm một cái. Trong linh quang chói mắt thì Phượng Hoàng tam sắc mở hai cánh, hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía trước.
Minh Tuyền tiên tử kinh hãi, không cho rằng một con linh hỏa nho nhỏ có thể bài trừ được thần thông quỷ dị của quái vật, thân hình chợt lóe trốn sang một bên.
Bất quá nàng không phải hạng nữ tu bình thường. Ngọc thủ vừa động thì một cây trường mâu tinh oánh được đúc từ Vạn Niên Hàn hiện ra, trong hàn khí kinh người hung hăng đâm tới đầu quái vật. Tuy đã khoát khốn nhưng còn không quên vây Nguỵ cứu Triệu.
Ngay sau đó, Phượng Hoàng đã đánh lên Huyết Thủ. Thoáng cái lợi trảo dài mấy trượng như cánh tay ác quỷ như dễ dàng bắt lấy nó. Trong mắt quái vật hiện tia bạo ngược, năm ngón tay khép lại muốn bóp nát đối phương.
Nhưng chợt dị biến nổi lên, Phượng Hoàng tinh xảo không mảy may sợ hãi mà nghển cổ hót vang. Cùng với tiếng phượng kêu thanh thúy, trên thân tuôn ra một vầng sáng ba màu thần bí. Bên trong lóe ra phù văn, một luồng khí thế hủy diệt thiên địa theo đó mà ra.
Phốc một tiếng, mặt ngoài Huyết Thủ xuất hiện một tầng băng màu lam nhạt rồi nhanh chóng lan tràn. Ngay sau đó hàn quang chợt lóe. Cả tầng lam băng cùng Huyết Thủ chợt tan biến thành hư vô, như chưa bao giờ từng xuất hiện tại thế gian này.
Kết quả này không chỉ khiến quái vật kinh ngạc mà mấy người kia cũng trừng mắt cứng lưỡi. Đây là hỏa thần thông gì mà uy lực thật bá đạo!
Nhất là Minh Tuyền tiên tử, nàng vốn am hiểu pháp thuật Thủy thuộc tính. Hàn khí do nàng phát ra không chút hiệu quả nhưng linh hỏa của Lâm Hiên lại dễ dàng đóng băng tinh huyết quỷ dị kia. Tu vị của hắn vốn yếu nhất trong năm người, từ khi nào tu thành thần thông lợi hại như thế?
Rống!
Quái vật vô cùng kinh ngạc nhưng càng thêm tức giận. Gầm lên giống như dã thú bị thương rồi đánh ra một quyền. Không ngờ dám lấy huyết nhục chi thân đối chọi lại pháp bảo của Minh Tuyền tiên tử.
Huyết quang chợt lóe, cây trường mâu bị đánh bay sang một bên nhưng nắm tay yêu ma cũng bị xẻ làm đôi. Có điều nó như chẳng biết đau đớn. Tại bàn tay bị thương mọc ra nhung nhúc những sợi thịt tiến hành tu bổ vết thương.
Chợt bốn cái đầu đang uể oải nơi hai vai cùng lồng ngực cùng mở mắt, há cái mồm to như chậu máu phun ra những đạo ma hỏa màu hắc hồng.
Kim Hoằng đại sư lại trở thành người đứng mũi chịu sào. Thần sắc lão hòa thượng ngưng trọng nâng tay phải điểm về phía trước, trong miệng còn tụng mật tông chú ngữ Phật Môn. Chiếc bát vàng kim đang lơ lửng trên đỉnh đầu lão tỏa ra hào quang rực rỡ. Một dòng suối màu vàng kim từ bên trong thổi quét ra, cuồn cuộn bao lấy ma hỏa.
Tuy ngăn trở được công kích nhưng có vẻ lão hòa thượng không được thoải mái, trên trán đầy mồ hôi.
Quái vật thấy thế thì trên mặt lộ vẻ tàn khốc, cánh tay trái được một tầng huyết vụ bao bọc, biến hóa thành một thanh Ngô Câu đỏ như máu tỏa ra mùi tinh huyết ngọt ngào, hiển nhiên súc tích kịch độc.
"Đại sư, mau lui!"
Lâm Hiên đang dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa phá trừ chất lỏng quỷ dị vây khốn Tiêm Mạc Y Lam, nhận ra điểm không ổn thì vội lên tiếng.
Bành! Có điều lại nghe một tiếng nổ lớn truyền vào tai. Sóng biển trùng thiên, tại trung tâm tại đảo nhỏ chợt lóe kim quang. Một tu tiên giả tướng mạo tầm thước vạm vỡ đạp sóng mà hiện.
Kim Nghĩa!
Một kích Lực Khí Chi Toàn khi nãy khiến tu yêu giả này vô cùng chật vật nhưng còn chưa lấy được mạng hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Kim Nghĩa lau vết máu bên miệng, trên thân tràn ngập lệ khí. Màu mắt đã biến thành màu xám nhưng kim quang lại càng đại thịnh.
A!!!
Rống to một tiếng, Kim Nghĩa uốn cong hạ thân, thắt lưng vừa thẳng thì thân hình tăng vọt gấp bội. Không ngờ biến thành một quái vật thân cao bảy tám trượng.
Cự đại thuật!
"Oa!"
Một tiếng cóc kêu to truyền vào tai, sau đó tứ chi hắn chống đỡ trên mặt đất, hai tay nâng lên hướng đẩy về phía trước.
Một chưởng ảnh cự đại xuất hiện khiến không khí ngưng trệ. Thiên địa nguyên khí trong phạm vi hơn mấy chục dặm toàn bộ bị hút vào. Chưởng ảnh đại phát hào quang, nhìn qua như đã trở thành thực thể.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng.
Kim Minh Thiềm Thực Cáp Mô thần công!
Quái vật thấy thì thất sắc, sao còn lo lắng tiến công lão hòa thượng. Thân hình vừa quay tròn thì một tầng bảo hộ dày đặc đỏ như máu xuất hiện trước người.
Tiếp đó năm cái đầu quái vật cùng trợn hai mắt, sau đó hai bên hông eo điên cuồng dài ra hai cánh tay. Cùng với hai cánh tay trên vai nắm lại thành quyền, thẳng trên thẳng dưới đánh mạnh về phía trước.
Trong khoảnh khắc hiện ra hơn mười vòng xoáy khí tụ thành một đường, bắn về Cáp Mô chưởng ảnh trong hư không.
Một trận thanh âm trầm đục khiến người tim đập chân run truyền vào tai. Trên bầu trời đại thịnh hào quang. Từng đạo sáng màu xám từ trung tâm vụ va chạm bắn ra bốn phía.
Đám người vừa thấy qua uy lực của bí thuật Lực Khí Chi Toàn, có điều lúc này lại không chút hiệu quả. Thế tới của Cáp Mô chưởng ảnh không giảm, rất nhanh đánh lên vòng bảo hộ.
Oành!
Vòng bảo hộ vỡ ra thành một vùng huyết vụ nhưng vẫn tụ mà không tán, kiên cố che ở trước mặt chưởng ảnh.
Nhất thời quầng sáng xám mờ cùng huyết vụ đan vào nhau. Nhìn qua như hai đại vật đang quay cuồng cắn xé.
Quái vật chưa bị thương nhưng nhất thời không có lực hoàn thủ. Lâm Hiên đại hỉ, đây chính là thời cơ bỏ đá xuống giếng.
Hắn duỗi tay nắm lấy Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn rồi đem pháp lực truyền vào. Một cơn lốc mù sương phập phù liền trời tiếp đất hiện ra. Nhìn qua thanh thế vô cùng kinh người, giống như một con quái thú khổng lồ dữ tợn áp tới địch nhân.
Phản ứng của hai người còn lại cũng không chậm.
Ầm ầm ầm!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai khiến cả đảo nhỏ cũng chấn động. Tiêm Mạc Y Lam vung tay lên, từ cây chiết phiến bay ra hơn mười con Phong Long lớn tới bảy tám trượng.
Đám này lắc đầu vẫy đuôi dữ tợn, không chút do dự bắn vào trong màn huyết vụ kia.
Hai tay Minh Tuyền tiên tử thì kết đủ loại pháp ấn, hàn khí chung quanh nhanh chóng tụ tập. Sau đó một tòa Băng sơn hơn trăm trượng hiện trong tầm mắt, trực tiếp đè ép xuống.
Lâm Hiên thấy mà nghẹn họng trân trối. Cho dù đối phương thân được đúc từ Kim Cương. Trúng phải công kích cuồng bạo như vậy chỉ sợ cũng biến thành một đống thịt vụn.
Quả nhiên huyết vụ nồng nặc kia ngăn không được, trong những tiếng nổ liên tiếp bạo liệt rốt cuộc tan thành hư vô.
Thân ảnh quái vật hiển hiện ra, những đôi mắt màu đỏ hiện đầy vẻ không cam lòng cùng điên cuồng.
"Được lắm, không ngờ lại bức bản tôn đến thế này. Một ngày nào đó, Tu La tộc chúng ta sẽ tới lại Linh giới trả thù. Hiện tại mấy người các ngươi mau chôn cùng với bản tôn."
Lời còn chưa dứt thì từ thân thể hắn bắn huyết quang ra bốn phía. Một cỗ khí tức điên cuồng bạo ngược như hải triều sóng dữ trào ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ trong phạm vi trăm dặm.
"Không ổn, hắn muốn tự bạo"
Mấy người đều là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả kiến thức uyên bác. Đều không nhịn được kinh hãi la lên.
Chẳng lẽ phải sử dụng Huyết Ảnh độn? Không còn thời gian, Lâm Hiên nâng tay đánh ra một đạo pháp quyết…
Oanh!
Một tiếng nổ lớn chấn vang cả bầu trời, cả hải dương biến thành một màu đỏ như máu. Hết thảy mọi vật trong phạm vi trăm dặm đều bị bao phủ. Bất kể điểu thú trùng ngư hay cây cối hoa lá, thậm chí núi đá nước biển đều bị bao phủ trong màn huyết sắc.
Hết thảy những thứ có sinh mệnh đều bị thôn phệ!
Quá trình này bộc phát trong giây lát rồi tan đi rất nhanh. Qua một lát thì bầu trời đang nhuốm màu đỏ trở nên sáng rõ.
Có điều đảo nhỏ kia đã không còn chút dấu vết, giống như chưa bao giờ tồn tại ở đây.
Tất cả đều biến thành bột phấn nhưng vẫn còn một tấm tàn phù cỡ bàn tay lơ lửng trên không!
Tấm phù tuy cũ kỹ rách nát nhưng văn tự ở trên lại kỳ diệu vô cùng, mang theo một loại khí thế nói không nên lời, khí thế có quan hệ thiên địa pháp tắc. Đột nhiên phù này chợt lóe linh quang, sau đó quỷ dị vạn phần tự cháy hóa thành một đạo hỏa diễm màu bạc.
Hỏa diễm chợt bạo tăng, từ bên trong truyền ra những dao động quỷ dị. Không gian gần đó bắt đầu vặn vẹo, sau đó hỏa diễm hóa thành một hắc động.
Linh quang chợt lóe, trong hắc động thò ra một cái chân. Sau đó là thân thể của một thiếu niên cẩm y hoa phục.
Tiêm Mạc Y Lam!
Hắn khẽ lay động chiết phiến nhưng đáy mắt rõ ràng còn mang vẻ sợ hãi.
"A Di Đà Phật!"
Một tiếng phật hiệu truyền vào tai, sau đó một hòa thượng thân khoác áo cà sa xuất hiện. lão này mặt mũi hiền từ nhưng trên trán đầy mồ hôi, hiển nhiên màn vừa mới kia khiến vị thần tăng Phật Môn cũng chấn kinh không nhỏ.
Sau đó linh quang chợt hiện. Kim Nghĩa, Minh Tuyền, Lâm Hiên liên tiếp từ kia hắc động kia đi ra.
Năm người hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ cùng vui mừng.
"A Di Đà Phật, thật không thể tưởng được Tiêm Mạc thí chủ lại có bảo vật như Tiểu Tu Du Động Thiên Phù. Nếu không phải thí chủ xuất thủ cứu giúp thì chỉ sợ hôm nay mấy người chúng ta không một ai may mắn thoát khỏi. Đại ân không lời nào cảm tạ hết, lão nạp khắc trong tâm khảm"
Hai tay lão hòa thượng tạo thành chữ thập thi lễ với Tiêm Mạc Y Lam, ba người còn lại cũng đều bái tạ không thôi.
"Đại sư cùng chư vị đạo hữu không cần khách khí. Không ngờ quái vật kia thấy không địch lại tự bạo thân thể, bản công tử làm vậy bất quá là tự bảo vệ mình thôi. Đáng tiếc trong tay ta là tàn phù nên chỉ sử dụng được một lần. Nếu sau này lại gặp cường địch thì vô kế khả thi." Tiêm Mạc Y Lam thở dài, trên mặt mang vẻ thương tiếc.
"Bất kể thế nào, lần này toàn bộ dựa vào công tử tương trợ, thiếp thân cũng khắc trong tâm khảm" Minh Tuyền tiên tử lên tiếng, trong mắt lộ tia cổ quái.
Kim Nghĩa cũng đỏ mặt, chắp tay nói vài câu cảm kích.
Lâm Hiên thầm thở dài nhưng đương nhiên không ngoại lệ. Vừa rồi hắn có thể thi triển Huyết Ảnh Độn để đào thoát, bất quá Tiêm Mạc Y Lam đã tế ra Tu Du bảo vật mà chỉ lão quái Động Huyền Kỳ tu tiên giả mới có thể có thì không cần nữa.
Lúc này sóng biển cùng huyết vụ dần tan đi.
"Các vị đạo hữu, đi thôi. Trong vòng trăm dặm không còn tu sĩ nào sống sót, chúng ta có thể yên tâm tầm bảo."
"A Di Đà Phật, Minh Tuyền thí chủ nói có lý. Đêm dài lắm mộng, chúng ta mau đi tầm bảo của Đan Nguyệt Tông" Thanh âm hùng hậu của lão hòa thượng truyền vào tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.