Bách Luyện Thành Tiên

Chương 55: Đồng sàng dị mộng




Cùng lúc đó tại một nơi khác trong Khuê Âm Sơn Mạch.
"Thái Bạch đạo hữu cảm thấy đề nghị của tại hạ thế nào? "
"Ngươi muốn Trương mỗ phản bội Bích Vân Sơn sao. "
"Ha ha, phản bội?" Bóng người trong huyết vụ cuồng tiếu:"Xem ra các hạ đã quên, lần trước ngươi mật báo cho Cực Ma Động phục kích Âu Dương Cầm Tâm. Nếu chuyện này truyền ra, không biết hành động hãm hại đồng môn này có tính là phản bội Bích Vân Sơn không?"
Nghe vậy sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên trầm xuống, khí chất tiên phong đạo cốt cũng tan đi. Khuôn mặt vốn anh tuấn nhăn nhúm lạnh lùng nói: "Huyết Yêu Lão Tổ, ngươi đang uy hiếp ta chăng?"
"Trương huynh tỏ ra nghiêm trọng rồi. Ồ, ngươi cần gì phải dùng ánh mắt như thế nhìn ta, muốn giết người diệt khẩu sao?" Huyết Yêu Lão Tổ ra vẻ kinh hãi nói nhưng trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt: "Chỉ sợ không như mộng tưởng của Trương huynh thôi, tu vị của tại hạ không kém người bao nhiêu. Nếu Tiền mỗ muốn chạy thì ngươi ngăn cản được sao, huống chi việc này Cực Ác Ma Tôn cũng biết, chẳng lẽ Trương huynh có thể đồ sát luôn cả lão nhân gia sao?"
"Ngươi..." Lồng ngực Thái Bạch kiếm tiên nhấp nhô, hổn hển tức giận một hồi dần tỉnh táo lại, nhạt giọng nói: "Huyết Yêu, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào cứ nói thẳng"
"Không phải ta đã nói qua sao, Trương huynh hãy từ bỏ Bích Vân Sơn gia nhập Cực Ma Động."
"Việc này không được."
Thái Bạch kiếm tiên vẫn không chút nghĩ ngợi từ chối. Tuy những năm gần đây thế lực ma đạo không ngừng khuếch trương nhưng vẫn chưa thể so với tam đại phái chính đạo tích lũy đã hàng ngàn năm. Thân phận của hắn ở Bích Vân Sơn cao vời, chưởng môn sư huynh không lâu nữa sẽ bế quan để kết Anh nên không đảm nhiệm chức chưởng môn nữa, người có khả năng lên ngồi ghế chưởng môn nhất chính là hắn.
Thái Bạch kiếm tiên kỳ này thật vô cùng hám danh lợi nên sao có thể buông bỏ tiền đồ đầu nhập vào ma đạo.
Có điều Huyết Yêu Lão Tổ như đoán được ý nghĩ trong lòng đối phương, cười lên khanh khách quái dị nói:
"Trương huynh không nhận hảo ý của Tiền mỗ là do khinh thường Cực Ma Động ta chăng? Từ khi Ma tôn nhậm chức động chủ tới nay thực lực của bổn động đã đại tăng rất nhiều. Điều các ngươi nhìn thấy chỉ là bề ngoài... "
"Bề ngoài?"
"Không sai!" sắc mặt Huyết Yêu Lão Tổ ngưng trọng dùng thần thức dò xét bốn phía một lượt, sau đó khẽ nhúc nhích môi truyền âm.
Một lát sau trên mặt Thái Bạch kiếm tiên lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, lẳng lặng trầm ngâm.
"Ma tôn nói nếu Trương huynh gia nhập, thì không chỉ giữ chức Phó động chủ mà lần này cướp được Thiên Trần Đan sẽ chia cho các hạ một phần"
"Lời này là thật sao? "
"Tuyệt không nói sai."
Nghe vậy sắc mặt Thái Bạch kiếm tiên trở nên âm tình bất định hồi lâu. Huyết Yêu Lão Tổ cũng không sốt ruột mà ở một bên cười quái dị đứng chờ đợi.
"Được!"
Một lát sau Thái Bạch kiếm tiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia dị quang nói: "Nhờ các hạ chuyển cáo với Ma tôn chớ quên lời hứa với Trương mỗ"
Nghe đối phương đáp ứng Huyết Yêu Lão Tổ mừng như điên, vung tay vỗ ngực cam đoan nói: "Trương huynh an tâm, ma tôn nhất ngôn cửu đỉnh, hiện chúng ta đã là một nhà nhưng đạo hữu hãy tạm thời ở lại Bích Vân Sơn làm nội ứng.”
"Không thành vấn đề" Trương Thái Bạch trả lời vô cùng sảng khoái.
"Vậy Tiền mỗ cáo từ, có gì thì cứ dùng thứ này liên lạc với ta" Huyết Yêu Lão Tổ khẽ phất tay áo một cái đem một đoàn huyết quang bắn ra, không biết bên trong có thứ gì. Thái Bạch kiếm tiên không chút do dự đem thu vào túi trữ vật.
Huyết Yêu vô cùng hài lòng, trong tiếng cuồng tiếu phá không bay về phía chân trời.
Nhìn thân ảnh hắn khuất dần nụ cười trên mặt Trương Thái Bạch tan đi, thần tình trở nên âm lệ.
Đáng giận, không ngờ tên tu ma giả này dám dùng việc khi trước bức ép hắn. Chẳng qua theo lời Huyết Yêu thì tạm thời gia nhập Cực Ma Động cũng không tính là thiệt.
Bất quá bọn họ nghĩ là đã nắm được nhược điểm của hắn sao?
Khóe miệng Trương Thái Bạch lộ một tia cười lạnh. Lúc trước vì Thương Hải Tảo hắn đành phải giao dịch với Cực Ác Ma Tôn nhưng sao lại không biết đám ma đạo này vốn âm hiểm tới mức nào. Vì vậy hắn đã sớm lưu lại hậu chước. Cho dù bọn chúng có đem việc hãm hại Âu Dương Cầm Tâm truyền ra cũng không làm khó được hắn.
Cái chính là lão gia hỏa Cực ác kia đưa ra điều kiện thật mê người. Thiên Trần Đan! Nếu có được một viên thì khả năng kết anh càng cao. Đang mộng đẹp thì một đạo hào quang mờ ảo bay thẳng lên trời phía đông nam.
"Ồ, xem ra ả Cầm Tâm đang gặp phiền toái"
Thái Bạch kiếm tiên ngẩn ngơ sau đó lộ vẻ vui mừng. Chuyện lần trước nếu lộ ra thì hắn sẽ thành tử địch với Âu Dương Cầm Tâm. Mà thái độ ban nãy của ả nha đầu hình như đã phát hiện ra điều gì đó.
Có thể khiến Âu Dương Cầm Tâm phải phát tin hiệu hỗ trợ đương nhiên không phải Bách Độc Đồng Tử Ngưng Đan sơ kỳ. Huyết Yêu Lão Tổ thì vừa ở đây vậy chỉ còn Xích Mục Lão Quái!
Lão này chính là tu ma giả Kết Đan hậu kỳ. Cho dù là hắn gặp đối phương cũng phải úy kị mấy phần. Phen này khẳng định Âu Dương Cầm Tâm là cửu tử nhất sinh a!
Nghĩ đến đây trên mặt Trương Thái Bạch lộ ra một tia tàn nhẫn thì thầm: "Âu Dương sư muội đừng trách vi huynh thấy chết mà không cứu. Bất kể ai nếu uy hiếp đến ta đều phải chết" Theo sau hắn hóa thành một đạo độn quang bay đi.
"Ha ha, xem ra không chỉ có mình Ngưng Đan Kỳ tu sĩ chính đạo như ngươi đang gặp phiền toái!"
Ở trong một rừng rậm khác, Phong Lôi thượng nhân đã chạm mặt Bách Độc Đồng Tử. Tuy cả hai cùng cảnh giới nhưng mà một thân độc công quỷ dị của tên Đồng tử này khiến gã thượng nhân luống cuống chân tay rơi vào thế hạ phong.
Hắn đang muốn gởi tín hiệu cầu cứu đồng đạo không ngờ nhìn thấy hào quang mờ ảo do Âu Dương Cầm Tâm phát ra.
"Chớ vội đắc ý. Đừng nghĩ mấy con độc trùng này là có thể làm khó được ta? "
Phong Lôi thượng nhân cắn răng đẩy song chưởng ra, hai thanh kiếm tiên một xanh một đỏ bắn ra, kiếm tiên phát ra vô số kiếm quang rợp trời như mưa bắn xuống.
Dưới công kích đáng sợ, mấy con độc trùng quỷ dị đang vây công hắn phát ra âm thanh thê lương rồi bị đánh cho thất linh bát lạc.
Vẻ tươi cười của Bách Độc Đồng Tử biến mất, sát khí trở nên dày đặc quát: "To gan, dám đả thương bảo trùng của bản tôn, xem ra ngươi đã chán sống."
Hắn hé miệng phun ra một đạo sương vụ màu lục đậm, sương vụ này nhanh chóng lan tỏa ra bao trùm phạm vi mấy trượng, lao tới đối phương
Phong Lôi thượng nhân tự nhiên không chịu kém thế, chỉ thấy hai thanh kiếm tiên xanh đỏ đem thân hình hắn bao bọc lấy, không chút do dự nghênh đón. Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng truyền tới tai. Một hồi đại chiến nổ ra.
Ở một chỗ khác có một đôi song tu đạo lữ đang ngồi nghỉ, là đôi tu sĩ Ngưng Đan Kỳ của Lôi Vân Sơn Trang.
"Ồ, tín hiệu cầu cứu. Xem ra là Âu Dương tiên tử của Bích Vân Sơn gặp phiền toái"
"Đức ca, chàng muốn làm gì? "
Nam tu sĩ vừa đứng dậy có chút ngạc nhiên: " Sao vậy Vân muội, chúng ta mau đi cứu viện Âu Dương tiên tử, ba phái chúng ta đồng khí liên chi, sư thúc lão nhân gia đã hạ pháp dụ.... "
"Chàng thật là một lão nhà quê, sao lại thành thật như thế" Nữ tu sĩ liếc mắt nhìn hắn.
"Sao vậy?"
"Hừ, đồng khí liên chi cái gì, mấy năm nay sau khi có tu sĩ Nguyên Anh kỳ thứ hai, chàng xem Bích Vân Sơn kiêu ngạo tới bậc nào. Không thèm để hai phái chúng ta vào mắt" Nữ tu thong thả ngồi xuống cạnh dòng suối nhỏ, đưa lời ngăn trượng phu lại: "Hơn nữa ta nghe nói chưởng môn Bích Vân Sơn sắp kết Anh. Nếu một khi hắn thành công thì thế cân bằng của tam phái chính đạo sẽ bị tan vỡ. Đối với Lôi Vân Sơn Trang chúng ta không phải là chuyện tốt lành gì!"
"Vân muội, nàng nói là... " Nam tu sĩ lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Không sai, pháp dụ của sư thúc chỉ là qua mắt mọi người. Lão nhân gia đương nhiên không hy vọng thực lực Bích Vân Sơn lớn mạnh. Ta nghe nói Âu Dương Cầm Tâm này thiên phú rất tốt nhưng nếu ả ngã xuống tại nơi này đối với bổn môn là phúc chứ không phải họa!"
Nam tu sĩ gật đầu nhưng vẫn chút lo lắng: "Vân muội nói không sai nhưng vạn nhất Thiên Trần Đan rơi vào tay ma đạo thì sao"
"Chàng an tâm. Chậm nhất là ngày mai bổn phái sẽ phái ra tinh anh tới tiếp viện, không để cho đám tu ma giả chiếm tiện nghi"
"Được rồi, vậy chúng ta phải làm sao? "
"Cứ coi như không thấy. Cho dù sau này Bích Vân Sơn có truy cứu thì cứ nói khi ấy tu ma giả đang kìm chân chúng ta. Bọn họ còn làm khó được sao?"
Hai người vui vẻ cười ngồi trên cỏ.
Tam phái chính đạo đồng sàng dị mộng, lòng mang quỷ kế. Mà đám Ngưng Đan Kỳ ma đạo thấy kia hào quang mờ ảo thì chỉ cười lạnh. Không có lợi ích thì đến trợ chiến làm gì. Hiện bọn họ đang còn sự tình khác cần làm.
Về phần tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không ngu ngốc mà tới đó, cao thủ Ngưng Đan kỳ đại chiến không phải việc của bọn họ. Nếu có người nào ở gần đó thì vội vàng tránh đi.
"Âu Dương tiểu muội đừng nữa uổng phí khí lực nữa. Sẽ không có ai đến cứu ngươi, ngoan ngoãn chịu trói thì lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng"
Âu Dương Cầm Tâm cắn chặt môi, khuôn mặt ngọc lạnh như hàn băng vạn năm. Đại chiến đã một lúc mà viện binh vẫn chưa tới. Nàng không tin tất cả Ngưng Đan Kỳ cao thủ chính đạo đều gặp phiền toái, như vậy chỉ có thể…
Cầm Tâm đang bi phẫn nghĩ thầm thì cảm giác thân thể mềm nhũn vô lực, nàng không khỏi kinh hãi biết mình vừa mất tập trung, trúng phải Thôi Hồn Ma Âm của lão quái.
Loại công kích vô hình vào thần niệm này rất nguy hiểm. Nàng vội vàng cắn đầu lưỡi dùng cảm giác đau đớn mà tỉnh táo lại.
Nguy hiểm thật!
Bên kia Xích Mục Lão Quái thầm kêu đáng tiếc. Âu Dương Cầm Tâm này khó chơi hơn lão nghĩ, không trách được Đoản Miêu thượng nhân lại chết trong tay ả. Tâm cơ cùng công pháp đều là hạng nhất. Thời gian sau rất có thể ả sẽ kết thành nguyên anh.
Nghĩ vậy trên mặt Xích Mục Lão Quái tỏa ra sát khí càng đậm. Ánh mắt biến thành màu đỏ thẫm như máu bầm, càng quỷ dị là đôi mắt không ngừng phình to, rất nhanh đã chiếm hai phần ba khuôn mặt.
Âu Dương Cầm Tâm thầm rúng động, tự nhiên không để cho hắn thoải mái thi pháp. Ngón tay ngọc lướt nhanh trên Thụ Cầm, theo nhạc khúc dồn dập một con tiểu điểu hiện ra trên không.
Tiểu điểu mỏ nhọn móng sắc này chỉ cỡ nắm tay nhưng toàn thân tản ra linh khí kinh người.
"Ồ, Lăng Tường Điểu, không ngờ ngươi có hồn phách yêu thú mạnh như vậy"
Xích Mục Lão Quái cười lớn nhưng thanh âm có một tia kiêng kị. Sau đó trong mắt lão quái phát ra vô số huyết quang huyễn hóa thành một con Quái Xà màu đỏ thẫm nghênh đón Lăng Tường điểu.
Trên bầu trời linh khí chấn động, quái xà cùng tiểu điểu cắn xé nhau. Lúc này Lâm Hiên đứng cách đó không xa, trong mắt chớp động dị quang, không biết đang tính kế gì.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình ở phía sau. Ba người không chú ý tới trong rừng rậm có một đôi mắt quỷ dị đang chăm chú theo dõi chiến cuộc. Không ngờ thân ảnh này chính là quái vật đã dung hợp thi thể Chu Lương cùng Nguyệt Ma Tri Chu.
Lâm Hiên không phải là không muốn trốn, hắn cùng Cầm Tâm có giao tình nhưng chưa tới mức đồng sinh cộng tử. Đối phương là tu ma giả Kết Đan hậu kỳ đại cao thủ, hắn muốn giúp nàng cũng không được, nếu có cơ hội tự nhiên là bôi mỡ vào đế giày mà chạy.
Tuy vậy Xích Mục Lão Quái dù đang đấu pháp với Cầm Tâm nhưng vẫn phân ra một tia thần niệm quan sát hắn, chỉ cần hắn dị động thì đối phương sẽ không chút do dự ra tay.
Tình thế hiện tại thật sự là vi diệu a!
Lâm Hiên lặng lẽ đem Huyền Hỏa Thần Châu nắm ở trong tay, bảo châu này phải tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể khu dụng nhưng trong Cửu Thiên Huyền Công có một loại bí pháp nhất thời đề thăng tu vị.
Đương nhiên bí thuật này sẽ khiến cho nguyên khí đại tổn thương, không chừng cảnh giới sẽ rớt xuống nếu bất đắc dĩ thì Lâm Hiên đành phải thi triển. Tuy không thể ngạnh kháng với Xích Mục Lão Quái nhưng sẽ tạo được cơ hội chạy trốn.
Hắn vừa chú ý trận chiến vừa thần thức thả ra. Đột nhiên như là cảm ứng được điều gì chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu.
Cách hắn chừng hơn mười trượng có một thân ảnh lặng lẽ ẩn nấp, công pháp có chút thần diệu. Nếu Lâm Hiên không dùng toàn bộ thần thức thì đã bị qua mặt.
Không ngờ ở đây còn có khác đang xem lén. Là tu ma giả hay tu tiên giả?
Lâm Hiên cả kinh nhưng sau đó lại có chút vui mừng. Xem ra đối phương muốn làm ngư ông đắc lợi a. Hiện tại có thêm kẻ nhúng tay vào vũng nước đục này thì cơ hội chạy trốn của hắn càng cao.
"Ồ? "
Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia dị sắc, trong lòng như có sóng dữ quay cuồng.
Tên gia hỏa kia khiến hắn có cảm giác quen thuộc. Tu vị không cao nhưng vô cùng nguy hiểm, có một chút khí tức không phải của nhân tộc. Hắn đã từng gặp đối phương ở đâu?
Lâm Hiên đang nhíu mày suy tư thì một tiếng nổ như sấm rền truyền vào tai.
Xích Mục Lão Quái không biết thi triển bí thuật gì mà khiến linh khí trong phạm vi vài dặm đều bị chấn động. Còn Âu Dương Cầm Tâm bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ ra một dòng máu đào.
Lão Quái đương nhiên không hạ thủ lưu tình, càng không biết thương hương tiếc ngọc. Chỉ thấy thân hình hắn quay tròn như con vụ, quanh thân xuất hiện một đám sương vụ màu đen cực lớn. Vẻ mặt của hắn cũng trở nên tái đi.
"Nhập!"
Hắn quát nhẹ một tiếng, đám sương vụ này tựa hồ có thông linh, điên cuồng nhập vào hai cặp mắt cực lớn của hắn. Chỉ thấy cặp quái mục phát ra ánh sáng đỏ yêu dị, giữa mắt lại xuất hiện một điểm đen như mực chậm rãi xoay tròn.
"Xích Mục thần lôi!" Dung nhan đẹp đẽ như ngọc của Âu Dương Cầm Tâm trở nên thảm biến.
"Ha ha, xem ra ngươi đã nghe qua uy danh Ma Lôi của lão tổ. Có thể yên tâm mà chết!"
Xích Mục Lão Quái cười ha hả hít sâu một hơi đem hai bàn tay hợp lại. Trong mắt hắn lóe ra lệ quang. Vừa tách hai tay thì một quang cầu xuất hiện màu đỏ như máu hiện giữa hai lòng bàn tay. Bên trong quang cầu lại có tiếp một quang cầu nhỏ hơn màu đen tuyền cỡ quả trứng gà.
Vẻ mặt Âu Dương Cầm Tâm vô cùng ngưng trọng, Xích Mục Thần Lôi này tuyệt kỷ của lão ma, uy lực vô cùng. Nàng được nghe đồng môn sư huynh nói đến. Hắn đã dùng chiêu này sát diệt tu sĩ cấp khiến ma danh lan xa.
Đương nhiên sát chiêu này cũng có nhược điểm. Mỗi lần thi triển thì nguyên khí tổn hao rất nhiều, phải đả tọa hàng chục năm mới có thể khôi phục. Nếu không phải đắc dĩ thì lão ma cũng không dùng đến. Nàng đâu có thâm thù đại hận gì với hắn, Lão Quái này chẳng lẽ hôm nay tự dưng nổi điên ?
Đương nhiên Xích Mục Lão Quái làm vậy là có lý do, Trong lúc vô tình hắn nghe được một tin tức bí ẩn, nữ tử này chính là hậu nhân duy nhất của Âu Dương gia tộc.
Nếu vậy Thiên Cực Đồ tám chín phần sẽ ở trên người nàng. Hắn nhất định phải lấy được. Xích Mục Lão Quái lại đánh ra vài đạo pháp quyết, quang cầu trong tay trở nên sáng ngời, bên trong có âm thanh như sấm truyền ra.
Mắt thấy Thần Lôi sắp hoàn thành thì đúng lúc này dị biến nổi lên. Một đạo hắc ảnh với tốc độ như sét đánh không kịp che tai từ trong rừng rậm nhảy ra lao vào Xích Mục Lão Quái.
Lâm Hiên lắp bắp kinh hãi, lúc này thấy rõ ràng hắc ảnh đúng là quái vật Chu Lương kia.
Quái vật này muốn chết sao. Từ linh khí mơ hồ dao động trên người, Lâm Hiên đoán tu vị mạnh nhất của hắn cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ.
Tuy rằng chọn thời cơ rất chuẩn xác khi toàn bộ tâm thần của Xích Mục Lão Quái đều đặt trên thần lôi nhưng Lâm Hiên không tin lão ma giảo hoạt này lại không lưu lại hậu thủ phía sau.
Quả nhiên quái vật bổ nhào tới cách lão ma khoảng bảy tám trượng thì như phát động cái cấm chế nào đó. Không khí lập tức trở nên ngưng trệ, tốc độ của hắn chậm hẳn lại.
Phong Khốn Thuật!
Lâm Hiên biến sắc, tuy không phải pháp thuật cao thâm nhưng lúc này thật hữu dụng, lại do lão ma Ngưng Đan Hậu Kỳ thi triển ra nên càng bất phàm!
Xích Mục Lão Quái quay đầu nhìn lại, trong mắt chợt lóe hung quang đồng thời mang theo vài phần khinh thường mở miệng: "Chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà cũng muốn học người khác bọ ngựa bắt ve. "
Sau đó hắn vung tay lên, một lưỡi Phong Đao dài tới mấy trượng xuất hiện rít lên trảm về kẻ đánh lén.
Rốp!
Thanh âm xương cốt đứt gãy vang lên, quái vật nhanh chóng bị chém làm hai nửa. Xích Mục Lão Quái tỏ vẻ đắc ý nhưng Lâm Hiên đã phát hiện, quái vật trước khi chết lại lộ ra nụ cười chế nhạo!
Quả nhiên thi thể vừa ngã xuống thì một quang cầu màu vàng nhạt bay ra lao tới đối phương rồi cười lên khanh khách: "Ha ha, Xích Mục lão nhi, khi tham gia vây công bổn Ma Quân ngươi cũng có phần, thân thể của ngươi đành để bổn Ma Quân từ bi nhận lấy."
"Thiên...... Thiên Sát Ma Quân."
Vẻ đắc ý trên mặt Xích Mục Lão Quái chuyển thành ngạc nhiên nhưng sau đó nghĩ tới điều gì vẻ mặt trở nên sợ hãi.
Không ngờ Thiên Sát Ma Quân lại hiểu rõ sát chiêu này của hắn mà chọn đúng thời cơ. Hắn đang muốn kết pháp quyết chống lại đối phương thì trong tay còn thần lôi kia. Vật này vốn không ổn định. Nếu khống chế không tốt thì nó có thể tự bạo, lúc này tuyệt chiêu khắc địch lại trở thành tảng đá ngáng chân.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải bắn ra từ trong mắt mấy tia sáng nhưng đều bị nguyên thần của Ma quân dễ dàng tránh thoát. Trong chớp mắt quang cầu kia đã tới trước mặt, chỉ còn cách hắn một tầng Linh Khí hộ thuẫn.
Pháp thuật phòng ngự của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ vô cùng uy lực nhưng quầng sáng này lại bị Thiên Sát Ma Quân dễ dàng xuyên qua.
"Ngươi.. "
Xích Mục Lão Quái sợ hãi tới cực điểm, cắn chặt đem thần lôi trong tay đẩy ra.
Quang cầu màu vàng chợt dừng rồi nhanh chóng huyễn hóa ra một hình hài một hài nhi.
"Nguyên...... Nguyên anh? "
Không chỉ Xích Mục Lão Quái mà cả Lâm Hiên cùng Âu Dương Cầm Tâm ở phía xa đều trợn mắt kinh hãi. Theo lời đồn thì cảnh giới của Thiên Sát Ma Quân là Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn, sao hắn có thể hóa thành Nguyên Anh.
Việc này thật khiến ba người như rơi vào trong mộng, Tu Tiên giới sao có chuyện quỉ dị như vậy?
Chẳng lẽ đối phương thực sự là Nguyên Anh Kỳ tu sĩ. Nhưng ý niệm này nhanh chóng bị Lâm Hiên phủ nhận, nếu Thiên Sát Ma Quân là Nguyên Anh kỳ lão quái thì sao lại rơi vào kết cục này, pháp thân cũng bị hủy.
Trong đó nhất định ảo diệu mà hắn không biết.
Lúc này tâm trí Xích Mục Lão Quái nào còn nghĩ được nhiều. Hắn chỉ hy vọng Thần lôi có thể tiêu diệt được hài nhi trước mắt.
Nếu Thiên Sát Ma Quân thật sự tu luyện công pháp quỉ dị đó thì chắc chắn hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.