Bách Luyện Thành Tiên

Chương 521: Khách nhân bí ẩn




Phỏng chế linh bảo!
Thanh âm Mạc đại sư không lớn nhưng truyền vào tai từng người rất rõ ràng.
Tức thời trong đại sảnh lại trở nên yên lặng, tiếng hít hà nuốt nước miếng liên tiếp vang lên.
Tại Đông Hải này, Thông Thiên linh bảo vốn là bảo vật hi hữu. Phần lớn tu tiên giả chỉ nghe qua, chính mắt thấy thì rất ít.
Hô hấp của Lâm Hiên cũng trở nên dồn dập. Ma Duyên Kiếm uy lực như vậy mà chỉ là một kiện tàn linh bảo mà thôi. Sơn Thủy Phiến này uy năng nhất định cũng không kém.
Lại nghe thanh âm chậm rãi Mạc đại sư truyền ra: "Phỏng chế linh bảo Sơn Thủy Phiến, giá quy định một trăm vạn tinh thạch, mỗi lần tăng giá không được dưới năm vạn."
Lời này vừa ra khiến toàn trường lại trở nên sôi động. Đấu giá sôi nổi nóng nảy khiến giá cả một đường tăng nhanh còn hơn ngồi trên phi kiếm, vượt hơn những miếng vảy phiến Long Lân của Lâm Hiên rất nhiều.
Chỉ vài nhịp hô hấp ngắn ngủi, giá đã bị đẩy đến một trăm năm mươi vạn khiến Lâm Hiên nhướng mày.
Uy năng Sơn Thủy Phiến có thể sánh cùng Ma Duyên Kiếm, đương nhiên hắn không thể bỏ qua.
"Hai trăm vạn!"
Thanh âm lành lạnh truyền vào trong tai khiến không ít người cũng trợn mắt há hốc mồm, đưa ánh mắt nhìn lại gian phòng phát ra âm thanh.
"A, là người vừa thu được được tàn thiên công pháp của Ngọa Mi thiền sư!"
"Là kẻ đem tinh thạch ném xuống hồ…"
"Có đạo hữu ra giá hai trăm vạn tinh thạch, còn ai trả hơn chăng?"
"Hai trăm vạn tinh thạch lần thứ nhất."
" Hai trăm vạn tinh thạch lần thứ hai."
"Hai trăm hai mươi vạn!"
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, thanh âm vừa rồi vang ra từ một sương phòng phía tây nam. Không phải tiểu gia hỏa họ Tiền. Không ngờ lại gây cho hắn cảm giác áp bức vô cùng kỳ dị.
Chẳng lẽ. . .
Chẳng qua chỉ là suy đoán, Lâm Hiên đương nhiên không buông tha bảo vật, vẫn mở miệng phát ra thanh âm lãnh đạm:
"Hai trăm ba mươi vạn!"
"Hai trăm bốn mươi vạn!" Tiếng người trong sương phòng kia có vẻ không kiên nhẫn.
Lâm Hiên nhíu mày, do dự một chút rồi tăng giá: "Hai trăm bảy mươi vạn."
Song phương liên tiếp nâng giá khiến tu sĩ phía dưới trợn mắt. Lúc này bọn họ đưa ánh mắt tập trung tại gian phòng phía tây nam nhưng đợi một hồi vẫn không thấy tiếng gì truyền ra.
"Hai trăm bảy mươi vạn tinh thạch. Tốt, Sơn Thuỷ Phiến thuộc về vị đạo hữu này."
Mạc đại sư nhẹ nhàng thở ra, tuy giá thu được hơi thấp so với dự tính nhưng miễn cưỡng vẫn tính là thành công.
Kiện đệ nhị áp trục bảo vật đã có chủ. Trong đại sảnh lại im lặng, mọi ánh mắt đều tập trung vào Mạc đại sư.
Trên mặt lão cũng đầy vẻ hưng phấn. Có điều lần này là do An tiên tử bên cạnh cầm túi trữ vật thu về tay.
Ngọc thủ phất một cái, một đạo quang hà hiện lên. Một hộp gỗ hình vuông hơn tấc xuất hiện. Trên nắp có dám hai tấm cấm chế phù triện màu bạc có họa văn sống động thôn vân nhả vụ, hiển nhiên là vật bất phàm. Vẻ mặt đám người lộ ra sự mong đợi.
Mạc đại sư lui ra phía sau một bước, lần đấu giá cuối cùng do An tiên tử chủ trì.
Chỉ thấy nàng há miệng thơm phun ra một đạo thanh khí thổi bay hai tấm phù triện. Cộp một tiếng, vật trong hộp ánh vào tầm mắt.
"A?" Lâm Hiên nheo mắt lại, là một chu quả màu đỏ thẫm mà dường như hắn đã thấy qua ở nơi nào.
"Đây là cái gì?"
Chúng tu sĩ lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ bảo vật mong đợi nửa ngày cuối cùng lại là một dị quả không biết tên.
"Kỳ Lân Quả, giá quy định năm trăm vạn tinh thạch ..."
Dường như tính cách An tiên tử lạnh lùng vô cùng, chỉ ra giá mà không mảy may giải thích cái gì.
Nàng vừa dứt lời, đám người phía dưới đã khua chiêng gióng trống la ó.
"Có lầm hay không? Kỳ Lân Quả thì chỉ cần mười hạ phẩm tinh thạch là mua được trong phường thị, các ngươi cho chúng ta là ngốc tử sao."
"Đúng, thứ này phàm nhân dùng thì có thể cường thân kiện thể, với tu sĩ cấp thấp cũng có một chút tác dụng luyện thể. Nhưng đến tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ cơ hồ chỉ là mỹ vị, muốn bán năm trăm vạn trung phẩm tinh thạch? Các ngươi không phải điên hết rồi sao?"
Chờ mong hóa thành lửa giận, lời lẽ thóa mạ của chúng tu sĩ khiến Lâm Hiên nhíu mày. Trách không được cảm giác quen mắt, thì ra đây Kỳ Lân Quả. Có điều quả này nhìn qua có điểm khác biệt rất lớn.
Đối mặt với sự la ó của đám tu sĩ nhưng An tiên tử lại không hề bận tâm, đôi môi anh đào hé mở hừ lạnh một tiếng: "Một đám gia hỏa không có kiến thức."
"Cái gì?"
Vừa rồi nóng giận đa số chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Các lão quái Nguyên Anh kỳ tuy chưa nhìn rõ sự huyền diệu của Kỳ Lân Quả này nhưng cũng biết phường thị không ăn no rỗi việc đến mức tự đi trêu chọc khách nhân.
An tiên tử vẫn không nhiều lời, hai tay bay múa như hồ điệp xuyên hoa. Từng đạo từng đạo pháp quyết được đánh ra. Theo động tác của nàng, Chu Quả màu đỏ thẫm chợt phát sinh biến hóa.
Đầu tiên nó tỏa ra một tầng ánh sáng mờ ảo bao phủ bên ngoài, sau đó tỏa ra một mùi hương lạ lùng.
Đám tu tiên giả thấy cảnh này thì không khỏi ngậm miệng. Mùi hương kỳ lạ nồng đậm kia khiến người thực vô cùng sảng khoái.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
"Hiện!"
An tiên tử lại duỗi tay điểm phía trước, đồng thời hé miệng phun ra một đạo chân nguyên vô cùng tinh thuần.
Tiên quả vừa hấp thu thì tầng hào quang bên ngoài lóe lên, không ngờ sau đó huyễn hóa ra một con Kỳ Lân mỹ lệ cỡ một tấc.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại. Đây không phải huyễn thuật!
Từ trong thân thể của Kỳ Lân tinh xảo kia, hắn cảm giác được một luồng sức mạnh vô cùng tinh thuần. Bản chất không phải là linh lực mà tương tự như lực lượng trong nội đan phân thân Xuân Ky, chỉ là có thuộc tính khác nhau.
Lúc này An tiên tử đã dừng động tác. Dị tượng biến mất mà Kỳ Lân cũng nhập vào Chu Quả.
Có điều đến giờ nàng vẫn nhắm chặt đôi môi, vẻ mặt lãnh ngạo vô cùng. Bộ dáng này khiến chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, còn chưa biết diệu dụng của Linh quả thì sao dám xuất ra tinh thạch?
Mạc đại sư bên cạnh thấy thế thì lộ vẻ dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng: "Khụ, hay là để tại hạ giới thiệu một chút. Đây không phải là Kỳ Lân Quả bình thường trong phường thị mà chính là cực phẩm Kỳ Lân Quả"
"Cái gì, cực phẩm Kỳ Lân Quả trong truyền thuyết ..."
"Ha ha, xem ra đã có đạo hữu nghe nói qua. Không sai, cực phẩm Kỳ Lân Quả là vật được Kỳ Lân trong truyền thuyết chúc phúc. Có diệu dụng không thể tưởng tượng nổi. Tu sĩ bình thường nuốt phục sẽ không chịu nổi dược lực cực lớn mà trực tiếp nổ tan xác. Nhưng nếu là đạo hữu tu luyện Yêu thuật hay thần thông luyện thể Phật tông, hoặc là Yêu tộc ngoài Hóa Hình ăn được vật này thì có tác dụng kinh dịch tẩy tủy cực lớn. Thân thể được rèn luyện đến độ cứng rắn cơ hồ ngang với bổn mạng pháp bảo của tu sĩ cùng cấp..."
"Cái gì?"
"Thiệt hay giả?"
Thân thể cứng rắn đến độ Mạc lão nói thì chỉ có một số rất ít Thiên Địa Linh tộc mới có.
Nhân tộc tu sĩ dùng dị quả này mà mà có hiệu lực thần kỳ đến thế thì thật không dám tưởng tượng.
Rất nhiều người lộ vẻ nghi ngờ nhưng trên mặt số ít lão quái vật tràn đầy vẻ tham lam. Trên điển tịch quả thật có ghi lại cực phẩm Kỳ Lân Quả. Không ngờ đấu giá hội lần này lại xuất hiện thiên địa linh bảo như thế.
Về phần Lâm Hiên dường như vẫn thản nhiên. Dù sao hắn vốn có Lam Sắc Tinh hải. Có thể chiết xuất ra được dược lực. Chẳng qua về sau còn phải tìm hiểu thêm sự thần hiệu của Kỳ Lân Quả này.
Trong lúc Lâm Hiên thầm hưng phấn thì đấu giá hội đã tới hồi cao trào nhất.
Ngoài những kẻ bí ẩn trong phòng thì còn gã tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nọ cùng một bạch y nữ tử ở ngoài đại sảnh tham gia tranh đoạt.
Chỉ ngắn ngủi nửa tuần trà mà giá đã bạo tăng đến tám trăm vạn.
"Tám trăm hai mươi vạn ..."
Vừa lên tiếng là bạch y nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua bộ dáng chỉ tầm mười sáu bảy tuổi, thậm chí hơi có vài trẻ con nhưng không ngờ tu vị đã tới Nguyên Anh trung kỳ.
Lời này vừa dứt thì từ sương phòng phía tây nam phát ra thanh âm lạnh lùng.
"Chín trăm vạn ..."
Ngữ khí nghe không ra hỉ nộ nhưng lại khiến Lâm Hiên chú ý. Đây chính là kẻ vừa tranh đoạt kiện phỏng chế linh bảo linh bảo với hắn. Kẻ có thể gây cảm giác áp lực với hắn, chẳng lẽ là tu sĩ Động Huyền Kỳ trong truyền thuyết?
Vừa nghe lời kia thì vẻ mặt bạch y nữ tử như cứng lại nhưng chỉ trong chớp mắt. Nếu ngoại tổ có được linh quả này...
"Chín trăm linh năm vạn tinh thạch ..."
"Chín trăm năm mươi vạn tinh thạch ..." Người trong sương phòng lại mở miệng.

Tu tiên giả phía dưới hai mặt nhìn nhau mà Mạc đại sư cũng thầm kinh hỉ. Cực phẩm Kỳ Lân Quả đương nhiên trân quý nhưng không ngờ giá được đẩy cao đến như thế.
Đến giá này thì bạch y nữ tử cũng đành chịu mà nhân vật trong sương phòng phía nam lần này có vẻ quyết mua cho bằng được.
Lâm Hiên thầm hít một hơi lạnh, xem ra đối phương tài đại khí thô còn trên hắn một bậc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.