Bách Luyện Thành Tiên

Chương 413: Đại giao dịch




"Tham kiến tiền bối." Hoàng lão tuy là giám định sư nhưng đối mặt một Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả cũng không dám chậm trễ.
Lâm Hiên khoát tay sau đó phất tay áo, một đạo thanh hà cuốn qua, trước người hắn tức khắc xuất hiện một hàng đao thương kiếm kích, đếm sơ đã có hơn mười kiện.
Hiện tại Lâm Hiên cũng không rõ lai lịch mấy bảo vật này, những năm gần đây hắn diệt sát không ít tu sĩ, túi trữ vật của bọn họ tích trữ lại hàng đống.
Đống này có cổ bảo, cũng có bản mạng bảo vật do Nguyên Anh tu sĩ luyện chế ra, trong mắt Lâm Hiên thì không đáng gì nhưng lại khiến các tu tiên giả khác đỏ mắt lòng nóng như kiến bò trên chảo. Thấy Lâm Hiên tiện tay xuất ra nhiều pháp bảo như vậy. Tiết Xảo Vân cùng Hoàng lão cũng hoảng sợ.
Mấy bảo vật này, bất luận linh quang hay ánh sáng cũng có uy lực không nhỏ, thuộc về vật bất phàm trong pháp bảo.
Trong mắt Tiết Xảo Vân toát ra tia kinh hãi, nàng đương nhiên rõ ràng hơn phân nửa số pháp bảo này là do đối phương sát nhân đoạt bảo gì đó. Trong lòng thầm thở dài, Nguyên Anh hậu kỳ lão quái quả nhiên thâm sâu không lường. Chẳng qua với tâm cơ sâu sắc, thần sắc nữ tử này lại trở nên vui vẻ.
"Hoàng đạo hữu, ngươi xem qua mấy cái này bảo vật này, đại khái giá trị bao nhiêu tinh thạch?" Thanh âm vân đạm phong bạc của Lâm Hiên truyền ra.
"Vâng." Lão giả Ngưng Đan Kỳ không dám chậm trễ, đi lên từ trên bàn lấy ra một thanh phi kiếm.
Kiếm này dài chừng hơn tấc, toàn thân tỏa ánh sáng như ngọc lưu ly, tại đốc kiếm còn khắc có rất nhiều họa văn.
"Đây là dùng Vạn Niên Tuyết Sam Mộc luyện thành?"
Lão giả la hoảng một tiếng thần tình có chút thất thố, phi kiếm mộc thuộc tính này là bảo vật hàng đầu.
"Tiền bối nếu người tán thành, kiếm này định giá ba mươi vạn tinh thạch." Trong mắt lão giả hiện lên một tia tham lam, cẩn thận mở miệng.
Lâm Hiên trầm ngâm không nói, tuy hiểu biết của hắn về giá trị pháp bảo không bằng được giám định sư nhưng cũng biết đại khái.
Từ Vạn Niên Linh Mộc luyện chế thành phi kiếm đỉnh cấp, nếu ở đấu giá hội khởi điểm cũng là hai mươi vạn tinh thạch, trải qua một phen tranh đoạt lên tới bốn năm mươi vạn cũng không phải chuyện lạ.
Chẳng qua khi thế chấp vật, dựa theo quy củ tu tiên giới phường thị có quyền là mười phần trừ một. Hơn nữa kiếm này còn chưa tế luyện trừ bỏ ấn ký của chủ nhân cho nên lão giả họ Hoàng đưa giá như vậy cũng miễn cưỡng hợp lý.
Thấy vẻ mặt Lâm Hiên trầm ngâm, Hoàng lão lại tưởng đối phương bất mãn cắn chặt răng nói: "Ba mươi lăm vạn, tiền bối, ta thật sự chỉ có thể ra đến giá này, nếu không..."
"Được rồi !" Lâm Hiên gật đầu, đối phương chủ động ra thêm năm vạn tinh thạch đã là rất hợp lý.
Thấy vậy Hoàng lão nhẹ nhàng thở ra, lại cầm lấy một cây bút lông tỏa ra kim quang lên ngắm nghía.
Cứ như vậy gần nửa canh giờ trôi qua, rốt cục lão cũng xem hết tổng cộng ba mười bốn kiện bảo vật này."Tiền bối, mấy bảo vật này tổng cộng là chín trăm vạn tinh thạch."
"Chín trăm vạn?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, Tiết Xảo Vân đang nhấp trà bên cạnh cũng thiếu chút nữa nhả ra một ngụm.
Việc này thật trùng hợp, Lâm Hiên đánh giá đại khái giá trị mấy bảo vật này khoảng bảy tám trăm vạn. Hắn đang còn định bù thêm một chút, không ngờ không thừa cũng không thiếu vừa đủ mua ba nghìn Mộc Nhĩ.
Sự tình kiếp tiếp không cần nhiều lời, đại giao dịch được hoàn thành trong không khí vui mừng.
Sau đó Tiết Xảo Vân lại dẫn Lâm Hiên đi dạo qua mấy cửa tiệm song không có thứ nào lọt vào mắt hắn.
Bất tri bất giác sắc trời đã trở nên tối muộn.
Lâm Hiên không nhắc lại chuyện khôi lỗi Nguyên Anh kỳ cùng Tinh Uy Pháo, còn Tiết Xảo Vân cũng như đã quên, ngoài mặt hai người vẫn rất khách khí.
"Lý huynh tới tổng đàn Thiên Xảo Môn thật là tam sinh hữu hạnh, hay là ở thêm vài ngày?"
"Ha ha, tại hạ vốn vô cùng hứng thú với phong cảnh Đại Tuyết Sơn, huống chi tại hạ tâm mộ các đạo hữu cùng cấp của quí phái đã lâu" Lâm Hiên như vô tình mở miệng.
Chân mày thanh tú của Tiết Xảo Vân khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh khôi phục như thường.
"Một khi đã như vậy, để thiếp dẫn Lâm huynh tới Quý Tân Lâu."
"Làm phiền tiên tử" trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ khách khí. Hai người rời phường thị hóa thành kinh hồng, rất nhanh đã tới mấy tòa kiến trúc như Thủy Tinh Cung.
Chỉ thấy từng tòa từng tòa xa hoa tới cực điểm, bên ngoài mỗi tòa lầu các đều có quầng sáng cấm chế. Tự nhiên chính là Quý Tân Lâu.
Các tu sĩ mộ danh tới Thiên Xảo Môn rất nhiều, chỗ này đương nhiên đầy đủ mọi thứ tiện nghi.
Chỉ thấy quầng sáng mở ra rồi một thiếu nữ dung mạo tú lệ đi ra, nhìn qua chỉ mười bảy tám tuổi, nét mặt non nớt ngây thơ đáng yêu.
"Tham kiến sư tổ!"
Ánh mắt thiếu nữ này đảo qua trên người Lâm Hiên.
Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ khác sẽ do trưởng bối Ngưng Đan Kỳ bổn môn tiếp đãi, người này là ai mà phải phiền đến đích thân sư tổ. Thiếu nữ chỉ là Trúc Cơ kỳ, cảm thấy tu vị Lâm Hiên sâu không lường không biết cảnh giới, trên mặt hiện vẻ kính sợ.
"Lan nhi. . ."
Tiết Xảo Vân đang muốn mở miệng thì Lâm Hiên khoát tay áo, trường hợp này hắn đã gặp không ít: "Tiết tiên tử, Lý mỗ không cần người hầu hạ, ngươi mời vị tiểu đạo hữu rời đi cho."
"Ha ha, Lý huynh đã nói như vậy, thiếp đương nhiên nghe phân phó." Lời còn chưa dứt nàng đã lấy ra một khối lệnh phù:
"Tại kề bên có rất nhiều đệ tử chấp sự bổn môn, Lý huynh có yêu cầu cứ việc phân phó, có lệnh phù này của thiếp bọn chúng đương nhiên tận tâm hết sức. "
"Đa tạ tiên tử "
Lâm Hiên tiếp nhận lệnh phù, thần thức đảo qua không thấy có gì bất thường liền bỏ vào trong lòng. Cáo từ Tiết Xảo Vân rồi đi vào lầu các.
Bên trong bài trí đẹp đẽ quý phái mà không kém phần thoải mái. Lâm Hiên ngã vào giường ngọc ngủ vùi một giấc.
Hôm nay dùng chín trăm vạn tinh thạch mua ba nghìn Mộc Nhĩ là Lâm Hiên đã có dụng ý.
Thứ nhất là để gia tăng phòng hộ tại bổn phái. Thứ hai hắn đoán rằng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tới đây cũng không phải quá ít. Mặc dù đều là đại tu tiên giả song thần thông cũng có mạnh có yếu, thân gia tài phú cũng có ít có nhiều.
Hắn muốn mua hai kiện bảo vật, dù là Tinh Uy Pháo hay là khôi lỗi Nguyên Anh Kỳ cũng có ý nghĩa vô cùng đối với Thiên Xảo Môn, nếu hắn không hiển lộ tài lực hơn người thì sao đối phương có thể để ý.
Tiết Xảo Vân chỉlà Nguyên anh sơ kỳ, chuyện như vậy nàng sẽ đi tìm người chủ sự. Hay nói cách khác Lâm Hiên phát ra chín trăm vạn tinh thạch, chẳng qua là muốn thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi.
Thân đang tại tổng đà của đối phương, với tu vị của Lâm Hiên căn bản không cần sợ cái gì nên yên tâm lớn mật nghỉ ngơi tại đây.
***
Nhìn thân ảnh trong trận pháp, Điền Tiểu Kiếm toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Song với tâm cơ thâm trầm hắn lại tiến lên một bước hướng về trận pháp thi lễ: "Vãn bối vô ý xâm nhập nơi này, quấy rầy tiền bối đang tĩnh tu, xin người miễn thứ cho."
"Tĩnh tu? Tiểu tử, ngươi nói cũng rất đúng." Thân ảnh trong trận pháp đưa sóng mắt lưu chuyển rồi yêu kiều cười lên khanh khách. Điền Tiểu Kiếm nhẹ nhàng thở ra, thì ra đối phương là nữ tử, nhưng rất nhanh hắn lại trợn mắt há mồm. Không ngờ thanh âm đối phương lại trở nên sang sảng như một đại hán lỗ mãng:
"Ngươi nghĩ là mình vô ý xâm nhập sao. Thật là quá vô tri, bản cung hao tổn tâm cơ vất vả đem ngươi tới đây, tám trăm năm rồi. Vọng Đình Lâu. Với thọ nguyên của ngươi chắc hẳn vẫn còn sống, ha ha ..."
Thanh âm nam tử mà lại tự xưng bản cung khiến Điền Tiểu Kiếm không khỏi sởn tóc gáy, sau đó lại nhướng mày. Vọng Đình Lâu? Cái tên này hình như hắn đã nghe nói qua.
"Chẳng hay tôn tính đại danh của tiền bối là gì?" Hắn thật cẩn thận mở miệng.
"Phong Lương."
"Cuồng nương?" Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ, tên của đối phương thật quỷ dị như người.
"Là Phong Lương" Nhìn thần sắc Điền Tiểu Kiếm, trên mặt kẻ gia hỏa không biết là người hay yêu ma lộ ra vài phần lạc tịch:
"Xem ra ngươi chưa nghe nói qua. Hắc hắc, thời gian như bóng câu bên cửa sổ, thương hải tang điền. Tám trăm năm cũng không tính là ngắn. Thế hệ tu sĩ năm đó, chỉ cần tiến giai Nguyên Anh kỳ thì ai lại chưa từng nghe qua danh tự bản tôn, xem ra hiện tại đã lãng quên"
Điền Tiểu Kiếm nhướng mày, thọ nguyên của Nguyên Anh tu sĩ cũng bất quá cũng chỉ hơn ngàn năm. Cho dù là thiên tài thì cũng không có mấy ai mới ba trăm tuổi đã tiến giai Nguyên Anh Kỳ. Thêm tám trăm năm trôi qua, trừ phi là tiến cấp Ly Hợp Kỳ. Nếu không đã sớm hóa thành một nắm đất vàng.
***
Một đêm vô sự. Sáng sớm hôm sau Lâm Hiên duỗi lưng, cảm giác tinh thần sảng khoái. Hắn không vội xuống giường mà khoanh chân điều tức.
Không biết bao lâu một hồi thanh âm gõ cửa nhè nhẹ truyền vào tai.
Chân mày Lâm Hiên khẽ nhíu dụng thần thức đảo qua, thì ra là nữ tu có khuôn mặt non nớt dễ ưa ngày hôm qua. Tự nhiên là nàng đến hầu hạ, lúc này mà bỏ mặc thì có điểm không ổn.
"Cứ vào" Trên mặt Lâm Hiên không kinh không hỉ mở miệng.
Két một tiếng. Cửa bị đẩy ra rồi thiếu nữ nhẹ nhàng đi đến hướng về Lâm Hiên vén áo thi lễ: "Tiền bối, hôm nay Tiết sư tổ có việc không thể tới, đệ tử xin dẫn đường đưa người tới Tuyết Oánh Các."
"Tuyết Oánh Các?" Chân mày Lâm Hiên nhíu lại.
"Dạ." Thiếu nữ so với hôm qua càng thêm cung kính, hai tay đan vào nhau, cúi đầu không dám nhìn Lâm Hiên: "Tuyết Oánh Các là trọng địa bổn môn, từ trước đến nay chỉ tiếp đãi những khách nhân trọng yếu nhất."
Ồ?
Trên mặt Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm mừng rỡ, sở liệu của hắn quả nhiên không sai. Xem ra chín trăm vạn tinh thạch hôm qua đã khiến đối phương động tâm.
Ra khỏi lầu các, toàn thân Lâm Hiên nổi hào quang bao lấy Trúc Cơ kỳ nữ tu gọi là Lan nhi phóng lên không trung.
"Tiền bối…."
Lan nhi đầu tiên là ngẩn ngơ sau đó hai gò má đỏ hồng lên, tuy cảm thấy Lâm Hiên có điểm đột ngột nhưng không chút nào bất mãn. Ngày hôm qua nàng nghe Tiết sư tổ nói, đây là một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.
Cao nhân như thế này bình thường nàng chỉ có thể đứng từ xa mà ngưỡng mộ. Dung mạo Lâm Hiên tuy bình thường nhưng sở tu thần thông có hiệu quả trú nhan, thoạt nhìn niên kỷ cũng không hơn nàng bao nhiêu.
Trong độn quang, thân thể hai người dù chưa dán vào nhau nhưng chỉ cách có hơn tấc, con tim nhỏ của thiếu nữ không khỏi đập rộn lên, cổ ngọc trắng muốt cũng ửng hồng.
Song với một tiểu nha đầu Trúc Cơ kỳ, Lâm Hiên căn bản không nghĩ nhiều như vậy, tốc độ đối phương quá chậm, hắn đem theo cho đỡ mất thời gian.
Cứ như vậy qua chừng hơn nửa tuần trà, đột nhiên Lâm Hiên chậm lại có chút kinh nghi hướng ra phía sau.
Chỉ thấy một đạo kinh hồng từ phương xa bay tới, linh áp như có như không khiến tròng mắt Lâm Hiên co lại.
Ly Hợp kỳ tu tiên giả!
Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão của Thiên Xảo Môn sao?
Bất quá hắn rất nhanh bỏ ý nghĩ này, bởi vì khí tức của đạo kinh hồng có chút quen thuộc, lại mang theo một làn hương thơm mà hắn ngửi qua không chỉ một lần.
Là nữ tử!
Lâm Hiên không biết Vân châu này rốt cuộc là có bao nhiêu Ly Hợp kỳ nữ tử song hắn mới gặp qua một người là thái thượng trưởng lão của Thiên Nhai Hải Các.
Sao nữ tử này lại bất ngờ đến đây? Trong lòng kinh nghi Lâm Hiên vận thị lực nhìn lại. Đã gặp qua mấy lần nhưng hắn còn chưa biết Mộng Như Yên tiên tử trong truyền thuyết này dung mạo thật sự thế nào.
Tốc độ của đạo kinh hồng kia nhanh vô hạn, một khắc trước còn ở chân trời mà đảo mắt một cái đã như sao băng tiến nhập tòa Băng thành.
Lập tức toàn Thiên Xảo Môn đại loạn hẳn lên. Đương nhiên do hộ phái đại trận chưa mở ra, còn cấm chế phụ trợ dưới tình huống không phòng bị đương nhiên không đủ để ngăn cản Ly Hợp kỳ tu tiên giả, thoáng một cái đạo kinh hồng đã xâm nhập vào trong.
Hỗn loạn thì có hỗn loạn song Thiên Xảo Môn là một trong thất đại thế lực Vân châu, rất nhanh mấy đạo độn quang như điện chớp hướng bên này bay tới. Tổng cộng có bảy Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, trong đó còn có một lão quái hậu kỳ, người này tóc trắng bồng bềnh mà tròng mắt lại là màu bạc khiến người chú ý.
"Vị cao nhân nào xông vào tổng đà chúng ta, xin thứ cho Long Vũ không có tiếp đón từ xa" Thanh âm truyền vào tai, sau đó bảy người đã bao quanh đạo kinh hồng. Nó không tán mà phát ra linh quang khiến thân ảnh người ở trong vô cùng mơ hồ. Hiển nhiên đối phương sử dụng bí thuật quỷ dị nào đó không muốn lộ mặt thật.
"Hừ." Trong mắt Lão giả được kêu là Long Vũ bắn ra ngân quang, lão chính là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, huyễn thuật trước mắt tính là cái gì.
Chưa kịp thi triển bí thuật thì lão không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, trong đầu như bị một mũi nhọn hung hăng đâm vào, thần thức của đối phương vượt xa khiến sắc mặt lão tái nhợt.
"Tông chủ !" Thấy lão giả ăn đau khổ các Nguyên Anh tu sĩ khác vừa sợ vừa giận nhưng khi thần thức đảo qua trên thân người kia thì sắc mặt cuồng biến.
Bóng người trong kinh hồng xem như không thấy bọn họ, hướng sang bên trái mà Lâm Hiên cũng quay qua, vừa vặn bốn mắt chạm nhau.
Mộng Như Yên không khỏi ngẩn ngơ, tuy Lâm Hiên thay đổi dung nhan song mặt nạ này là do nàng tặng cho hắn, sao lại không nhận ra. Hắn sao cũng ở chỗ này? Hơn nữa đã tiến giai đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Người có thể khiến Mộng Như Yên hảo cảm không nhiều. Lâm Hiên cũng tính là một người, song đây không phải lúc để hàn huyên.
"Xin thứ cho vãn bối vô tri, tiền bối đại giá quang lâm xin hỏi có sự tình gì phân phó, bổn môn nhất định hết sức đi làm."
Long Vũ đã ăn đau khổ không nhỏ nhưng sau khi phát hiện cảnh giới tu vị đối phương, trên mặt không chút bất mãn mà ngược lại cung kính mở miệng.
Thực lực Thiên Xảo Môn tuy không phải giỡn song Ly Hợp kỳ lão quái vật là cường giả chí tôn nơi Nhân giới, hơn nữa sau lưng đều có thế lực to lớn nên lão tuyệt không dám mảy may đắc tội."Thái Âm lão gia hỏa đâu, mau kêu hắn lăn ra đây cho ta."
Thanh âm êm ái có chút quen thuộc truyền vào tai. Lâm Hiên dù không phá được huyễn thuật của Mộng Như Yên thì cũng biết chắc hẳn là nàng.
Mấy trưởng lão Thiên Xảo Môn ngơ ngác nhìn nhau, nghe đối phương xưng hô sư thúc như vậy thì trong mắt ẩn hiện vẻ giận dữ song không dám phát tác.
Thần sắc Long Vũ vừa động, nữ tu Ly Hợp kỳ đỉnh đỉnh đại danh trong Thiên Vân Thập Nhị Châu chỉ có một. Lão vội cung kính mở miệng: "Là Thiên Nhai Hải Các Như Yên sư thúc sao?"
Thất phái khi xưa giao tình không cạn, lão xưng hô thế này ngoài mặt cũng không có sai.
Chỉ thấy quang hoa bảy sắc lóe lên, vầng sáng mờ ảo rốt cục tản đi lộ ra một nữ tử mỹ miều như hoa.
Nhìn qua thì chỉ tầm khoảng hai mươi nhưng là Ly Hợp kỳ tu tiên giả, nàng đã một ngàn năm trăm tuổi. Có điều trú nhan thuật vô cùng vi diệu, dung nhan không chút nào thua kém thiếu nữ thanh xuân. Chỉ thấy nàng mắt phượng mày ngài, mi thanh mục tú là một tuyệt sắc giai nhân, sovới Vân Trung tiên tử thì kém hơn một chút nhưng da thịt mịn màng như là hài nhi mới sinh vậy.
Phục trang của nàng cũng không có gì hoa lệ, một thân thanh y không nhiễm chút bụi trần như tiên nữ bồng bềnh giữa trời, hơn nữa khác với mấy lão quái vật Ly Hợp kỳ mà Lâm Hiên từng gặp, thân thể Mộng Như Yên lại không có phát ra linh áp. Trách không được mấy trưởng lão Thiên Xảo Môn nhất thời không nhận ra cảnh giới.
"Không sai, là ta, Thái Âm lão gia hỏa kia còn muốn làm còn rùa đen rút đầu sao?" Chân mày tú lệ của Mộng Như Yên nhíu lại, không chút khách khí mở miệng.
"Ha ha, sư thúc bớt giận, thất phái chúng ta đồng khí liên chi, không biết có hiểu lầm gì mà khiến người tức giận như vậy?" Khóe miệng Long Vũ phát khổ cười trừ.
Năm trăm năm trước, uy danh của Mộng Như Yên đã truyền khắp Vân Châu, độc thủ tàn sát hết tám mươi mốt liên minh tu tiên giả, tâm ngoan thủ lạt có tiếng.
Tuy Thiên Xảo Môn không phải quả hồng mềm cho người nắn bóp nhưng cũng không nên đối địch cùng Thiên Nhai Hải Các.
Có điều thân là tông chủ, lão biết rõ sư thúc hai mươi năm nay không rời tông môn, vô duyên vô cớ sao lại đắc tội với Mộng Như Yên. Đối phương lửa giận phừng phừng thì chuyện này chỉ e không nhỏ. Chuyện này phải xử lý cho thích đáng, nếu không có thể gây họa cho bổn môn.
Trên mặt lão càng cung kính: "Khởi bẩm sư thúc, Thái Âm sư thúc một lòng bế quan không tiếp khách, bất quá người đã đến đây thì để ta dẫn người tới động phủ của sư thúc."
"Mau dẫn đường" Nghe đối phương nói như vậy sắc mặt Mộng Như Yên có vẻ dịu xuống nhưng vẫn lạnh lùng nói.
"Dạ!"
Long Vũ khoát tay áo khiến mấy Nguyên anh tu sĩ hiểu ý thối lui, tông chủ Thiên Xảo Môn này lại cung kính ở một bên dẫn đường. Rất nhanh chung quanh khôi phục lại sự tĩnh lặng như chưa có phát sinh điều gì.
Mà ngoại trừ cái nhìn khi nãy thì Mộng Như Yên cũng không hướng qua Lâm Hiên, có lẽ nàng còn nghĩ Lâm Hiên chưa nhận ra nàng.
"Tiền bối." Nữ tu Lan nhi mở miệng khẽ gọi, một màn khi nãy khiến một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ như nàng vô cùng kinh hãi.
"Tiếp tục dẫn đường."
Lâm Hiên lắc đầu mở miệng, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi.
Mộng Như Yên hùng hổ tới chỗ này làm gì, không phải Thiên Nhai Hải Các bất hòa cùng Vạn Phật Tông sao, thế nào lại có mâu thuẫn cùng Thiên Xảo Môn? Kẻ thù của kẻ thù tức là bạn. Muốn đối phó Vạn Phật Tông, nếu có thể thành minh hữu của Thiên Nhai Hải Các là tốt, Lâm Hiên không hy vọng các nàng sẽ trở mặt cùng Thiên Xảo Môn, như vậy gây thù hằn quá nhiều.
Chỉ mong là hiểu lầm, Lâm Hiên nhịn không được quay đầu nhìn nơi Mộng Như Yên vừa rời đi, nếu có cơ hội hắn cũng muốn gặp mặt nàng một lần. Chỉ mong nàng không lập tức xung đột cùng Thái Âm lão nhi gì đó. Đơn thân đến tổng đà đối phương, nàng cũng thật nóng vội.
Thêm nửa tuần trà, trước mắt Lâm Hiên xuất hiện một tòa kiến trúc óng ánh. Là một lầu các cực lớn khí thế khôi vĩ đang lơ lửng giữa không trung.
"Tiền bối, chính là chỗ này." Đôi môi anh đào của Lan nhi hé mở, nhỏ giọng cung kính.
Lâm Hiên gật đầu bay tới. Cửa chính cao bảy tám trượng mặt ngoài có linh quang lập lòe. Đối mặt kiến trúc bất phàm thế này. Tu tiên giả kém hiểu biết phần tám chín tâm thần đã hoảng hốt bất an.
Lâm Hiên kiến thức uyên bác, đã tới hành cung của Tu La Vương. Tuyết Oánh Các khí thế bất phàm nhưng trong mắt hắn thì không tính là cái gì.
Két một tiếng đại môn kia chậm rãi tự mở ra, tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại.
Phía sau đại môn có một nam tử tứ tuần thân vận nho bào tóc dài đến eo, bộ dáng có vài phần khoáng đạt. Khí thế lại càng không kém là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có khí độ bất phàm song chỉ tiếc là đôi mắt đã bị mù.
"Không biết Lý huynh xuất danh ở đâu, tại hạ là Mạc Tuyết Tùng Đại trưởng lão Thiên Xảo Môn hân hạnh được gặp" Nho sinh ôm quyền, mắt hắn không thấy song với tu tiên giả thì không có gì ảnh hưởng, thần thức đảo qua trên người Lâm Hiên thì như lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Nguyên lai là Mạc đạo hữu, kính ngưỡng đã lâu, Lý mỗ không môn không phái, chỉ là một kẻ tán tu." Lâm Hiên thi lễ bình tĩnh nói.
Mạc Tuyết Tùng cười ha hả: "Đạo hữu là tán tu mà có thể tiến giai nguyên anh hậu kỳ, thật khiến người ngưỡng mộ, mời." Nói xong hắn chắp tay rồi xoay người bay vào đại điện. Lâm Hiên cũng không chậm trễ, toàn thân nổi lên thanh quang bay theo.
Tại chỗ chỉ còn lại thiếu nữ Trúc Cơ kỳ Lan nhi. Nhìn qua bóng dáng Lâm Hiên nàng khẽ thở dài, nàng không dám vào Tuyết Oánh Các này, đành phải cô đơn bay trở về.
Lâm Hiên xuyên qua một màn sáng màu trắng, trước mắt bỗng nhiên đâu còn là đình đài lầu các mà chỉ thấy thanh sơn thủy tú, thậm chí còn có một thác nước bồng bềnh, linh khí nồng đậm vờn quanh bốn phía.
Thần sắc Lâm Hiên vừa động, cũng không mấy ngạc nhiên khi đại thế lực có đại thủ bút thế này .
"Ha ha, đã khiến đạo hữu chê cười, nơi này là chỗ của lão phu thanh tu" Mạc Tuyết Tùng chậm rãi mở miệng, dung mạo hắn chỉ là trung niên nhưng thân là lão quái vật Nguyên Anh kỳ đỉnh giai đã mấy trăm tuổi, tự xưng lão phu cũng là bình thường.
"Ha ha, Mạc đạo hữu quá khách khí rồi, trong này xác thực là một động tiên." Lâm Hiên nhìn thác nước phương xa, như có điều suy nghĩ mở miệng.
Sau đó hai người tới một tòa lương đình dưới núi ngồi đối diện, có thị nữ dâng hương trà và trái cây.
Thị nữ này dung nhan tú lệ nhìn qua bất quá chỉ mười bảy mười tám, linh áp trên người như có như không, tự hồ chỉ là một Linh Động kỳ tiểu tu tiên giả.
Song ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, trên mặt lại lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Ha ha, đạo hữu quả nhiên mắt sáng như sao, xem ra đã phát hiện được huyền cơ." Tiếng cười của Mạc Tuyết Tùng truyền vào tai có vẻ cởi mở vô cùng.
"Lý mỗ chưa từng nghiên cứu khôi lỗi thuật song ở phương diện chế khí lại có phần tâm đắc, hai môn tạp học trong tu tiên bách nghệ này vốn có phần có vài phần tương thông."
Lâm Hiên với một Chu quả trên bàn chậm rãi thưởng thức, linh quả này chính là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu đối với tu tiên giả Trúc Cơ kỳ. Có điều trong mắt đại tu sĩ hậu kỳ bất quá chỉ là thỏa mãn thú vui ăn uống.
"Không sai, đây chỉ là khôi lỗi mà lão phu rỗi rãnh chế tác, chỉ có thể gạt được những kẻ có thần thức không mạnh. Thần thông nó rất yếu, ngoại trừ bưng trà rót nước thì không có bao nhiêu công dụng."
"Chỉ có thể bưng trà rót nước? kỳ thật cũng không hẳn" Lâm Hiên không cho là đúng nói.
"A, đạo hữu yêu thích sao, vậy sẽ giao khôi lỗi này cho ngươi, lão phu lập tức xóa đi ấn ký trên người nó" Chỉ là một khôi lỗi Linh Động kỳ, Mạc Tuyết Tùng tự nhiên sẽ không keo kiệt. Lão tìm Lâm Hiên là muốn làm một cuộc giao dịch đại sinh ý.
"Vậy đa tạ đạo hữu." Lâm Hiên cũng không chối từ thu vào.
"Ta nghe Tiết sư muội nói, đạo hữu đi ngàn dặm xa xôi tới tệ phái là muốn mua khôi lỗi Nguyên Anh kỳ, mặt khác đạo hữu cũng có hứng thú đối với Tinh Uy Pháo" Mạc Tuyết Tùng ngẩng đầu điềm nhiên mở miệng. Người này tính cách cũng mau mắn trực tiếp nói vào chính đề.
"Không sai." tuy hơi ngạc nhiên song Lâm Hiên không chút do dự nhẹ gật đầu: "Lý mỗ quả thực muốn giao dịch hai kiện bảo vật này."
"Ồ, đạo hữu đã rõ, dựa theo môn quy tệ phái vốn không bán hai thứ đó."
"Tiết tiên tử từng nói qua, mọi sự đều có ngoại lệ. Nếu không đạo hữu cũng sẽ không hẹn Lý mỗ đến đây." Lâm Hiên uống một ngụm trà lơ đễnh nói.
"Ha ha, Lý huynh khoái nhân khoái ngữ, nhìn dáng vẻ của ngươi muốn biến cây khô thành trúc tươi, Mạc mỗ thực có chút tò mò, rốt cuộc ngươi định xuất ra bảo vật gì giao dịch với tại hạ. Thứ cho ta nói thẳng, bổn môn không thiếu tinh thạch, về phần pháp bảo cho dù là đỉnh cấp thì cũng không thể đổi Nguyên Anh kỳ khôi lỗi cùng Tinh Uy Pháo."
"Điều này Lý mỗ đương nhiên rõ ràng." Lâm Hiên nghe xong lời của đối phương thì phất tay áo một cái. Thanh quang hiện ra, phía trên mặt bàn hiện ra một cái hộp gấm.
Hộp gấm kia dài rộng hơn tấc nhìn qua cũ kỹ vô cùng, mặt trên còn có dán mấy tấm cấm chế phù triện, trên nắp hộp còn có nhiều họa văn cổ quái.
"Đây là thứ gì?" Mạc Tuyết Tùng dùng thần thức đảo qua không ngờ lại bị cấm chế trên hộp gấm bắn ngược lại, không khỏi rúng động mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.