Nghe Lâm Hiên nói ra ý định, trên mặt Lục Doanh Nhi đầy cảm động, vốn nàng còn tưởng rằng thiếu gia đột nhiên có tâm xưng hùng xưng bá tại Vân châu, không ngờ lại vì đám hạ nhân như vậy. Tu tiên giả bạc tình bạc ý,gặp được chủ nhân như hắn thật đã tu ba kiếp mới được tiên phúc này.
"Nha đầu ngốc, rơi lệ cái gì, người khác không biết còn tưởng rằng ta đang khi dễ ngươi đó".
"Tạ ơn thiếu gia, nô tỳ dù tan xương nát thịt cũng nhất định tận tâm vì Bái Hiên Các" Lục Doanh Nhi đưa tay lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
"Được rồi, hôm nay Doanh Nhi ngươi đã là nhất phương chi chủ, không nên ủy mị như thế. Mà ta không cần ai phải tan xương nát thịt gì cả, chỉ cần ngươi tu hành cho tốt là không phụ tâm ý của ta là được, tu tiên đạo vốn là con đường đầy chông gai, ta hy vọng các ngươi có thể tiến xa một chút."
Dạ, nô tỳ nhất định nỗ lực, song với tư chất của ta chỉ sợ rất khó kết anh." Nói tới đây trên mặt Lục Doanh Nhi lộ ra vẻ ảm đạm, năm đó nàng có thể kết đan thành công cũng là do thiếu gia ban cho linh đan diệu dược chứ không phải bản thân nỗ lực.
"Nản lòng cái gì. Hiện tại cảnh giới của ngươi đã là Ngưng Đan trung kỳ, tuy ngươi cùng Tâm nhi đúng là có thiếu chút tư chất song đã có ta, hai ngươi sẽ có hy vọng kết anh." Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
"Thiếu gia, ngươi nói thật sao?"
Lục Doanh Nhi ngẩn ngơ rồi lộ vẻ vui mừng vô hạn. Sau khi trở thành Nguyên Anh tu sĩ chính tồn tại hàng đầu ở nơi Nhân giới này, thọ nguyên tới gần ngàn năm khiến người vô cùng hâm mộ.
Lâm Hiên mỉm cười mở miệng, không phải tùy tiện mà hắn nói vậy. Trước khi phi thăng Linh giới hắn muốn bảo đảm Lục Doanh Nhi, Lưu Tâm cùng với Vũ Vân Nhi, ba nha đầu đều tiến giai Nguyên Anh, cho dù thế sự có đổi dời thì cũng có thực lực tự bảo vệ mình.
Một canh giờ sau hai người rời khỏi đại điện, tuy Bái Hiên Các muốn cưỡi sóng to vượt biển lớn nơi Vân Châu song không thể nóng lòng nhất thời.
Lục Doanh Nhi đưa hắn tới một nơi ngoài trăm dặm linh khí nồng đậm. Đây là một sơn cốc thanh nhã mà trăm hoa đua nở. Hiện đang là cuối mùa thu song do có cấm chế thời tiết bên trong ôn hòa, cảnh sắc vẫn mỹ lệ. Nơi này trước đây vốn là chỗ thanh tu của hai trưởng lão Huyết Ảnh Tông, hiện tại thuộc về Lâm Hiên.
"Thiếu gia, người nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ sẽ đem chỗ này thành cấm địa. Tuyệt không cho ai đến quấy rầy" Đôi môi anh đào Lục Doanh Nhi hé mở, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính.
"Hiện tại tình thế Vân châu gió dục mây vần, đại chiến sắp sửa diễn ra, tạm thời Bái Hiên Các nên hoạt động nhỏ một chút, chờ cơ hội thật sự đến chúng ta mới triển khai kế hoạch" Lâm Hiên tha thiết dặn dò.
"Thiếu gia yên tâm, tiểu tỳ tuyệt không dám phụ tâm ý của người, thương thế của người quả thật không có gì đáng ngại sao?"
Về sự tình trải qua nơi Vô Định Hà, Lâm Hiên cũng không dấu Doanh Nhi. Đương nhiên, về thân phận của Nguyệt Nhi thì hắn không nói qua. Nghe nói đến đoạn thiếu gia từng đấu với tu sĩ Ly Hợp Kỳ thì Lục Doanh Nhi vừa mừng vừa sợ, khi biết được hắn bị trọng thương lại lo lắng không thôi.
"Yên tâm, ta lần này tuy rằng tổn hao nguyên khí song chỉ cần nghỉ ngơi một hai năm là có thể khôi phục. Đúng rồi, còn có một việc muốn nhờ ngươi đi làm."
"Thiếu gia xin cứ phân phó" Lục Doanh Nhi vội cung kính nói.
" Ngươi còn nhớ vị trí của Hiên Viên Thành chứ?"
"Đương nhiên, thiếu gia"
"Vậy thì tốt, từ Hiên Viên thành đi về phía tây chừng trăm dặm có một nơi gọi là Tuyết Lâu thành... "
"Tuyết Lâu thành, sao tiểu tỳ chưa từng nghe qua." Lục Doanh Nhi có điểm tò mò mở miệng.
"Đó chỉ là một tòa thành thị của phàm nhân, ta muốn ngươi phái người tới thành tìm một nữ tu Ngưng Đan Kỳ, đem nàng tới đây" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Ngưng Đan Kỳ nữ tu?"
"Không sai, nàng là đệ tử một cố nhân của ta"
Lâm Hiên vừa nói vừa duỗi tay vỗ vào bên hông, thanh quang chợt lóe một rồi cái ngọc giản màu trắng hiện lên. Hắn đem thần thức rót vào trong đó rồi ngẩng đầu: "Nha đầu này gọi Vũ Vân Nhi, họa dung của nàng ta đã khắc vào trong ngọc giản này, ngươi dựa theo ấn đồ trên đây mau chóng đem nàng tới đây gặp ta."
"Vâng thiếu gia, người còn phân phó gì không?"
"Không, ngươi có thể lui song nên nhớ kỹ, đừng tham công mà đại bộ phận sự tình nhỏ trong môn có thể giao cho thuộc hạ thân tín lo liệu. Ngươi đừng chậm trễ tu hành, nếu không dù ta có tài nghiêng trời lệch đất cũng không thể giúp ngươi kết anh, muốn tiến trên tu tiên đạo cần thiết nhất phải dựa vào nỗ lực bản thân" Lâm Hiên cẩn thận dặn dò lần nữa.
"Tạ ơn thiếu gia dạy bảo, nô tỳ nhất định khắc sâu trong tâm" Lục Doanh Nhi uyển chuyển uốn lưng ong bái xuống, sau đó thân hình chuyển động hóa thành một đạo kinh hồng ly khai sơn cốc.
Nhìn thân ảnh của nàng biến mất Lâm Hiên thở dài. Nha đầu Nguyệt Nhi còn chưa thấy tung tích, khẳng định là đang ở tại động phủ của Trịnh Tuyền, không biết có phải là kiếp trước hai sư đồ này có túc duyên hay không mà mỗi lần gặp mặt tâm sự nhiều không kể xiết.
Lắc lắc đầu, Lâm Hiên lấy ra một bộ trận kỳ, theo thói quen bày ra một trận pháp uy lực cực đại, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả xâm nhập cũng sẽ phải nếm một chút đau khổ.
Tức khắc trong bách hoa cốc tỏa ra một tầng sương trắng nhàn nhạt, nhìn từ bên ngoài không có gì bất ổn nhưng kỳ thật bên trong sát khí trải rộng. Lâm Hiên phủi tay, ánh mắt đảo qua một lượt thì trên mặt lộ vẻ hài lòng.
Trong sơn cốc này vốn có động phủ của hai vị Thái thượng trưởng lão Huyết Ảnh Tông, hắn chỉ sửa sang một chút là có thể sử dụng.
Lâm Hiên tùy tiện chọn một tòa lấy một tòa. sau nửa canh giờ đã bố trí xong. Huyết Ảnh Tông trưởng lão cũng thật là kẻ biết hưởng thụ, gia cụ bên trong tinh mỹ vô cùng, đến đại nội hoàng cung nơi thế tục cũng không hơn được.
Lâm Hiên không vội phục đan chữa thương mà đi vào tĩnh thất, ngã vào chiếc giường lớn nạm ngọc ngủ một giấc dài.
Sau khi tiến vào Vô Định Hà hắn chưa từng nghỉ ngơi, tuy rằng đả tọa tinh thần có khôi phục song giấc ngủ tự nhiên là tốt nhất cho tâm thần.
Vốn Lâm Hiên chuẩn bị ngủ một ngày một đêm nhưng sau hai canh giờ , đuôi lông mày nhíu động đã tỉnh lại.
Chỉ nghe những thanh âm ầm ầm truyền vào tai.
Vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ nhanh như vậy đã có ngoại địch xuất hiện. Huyết Ảnh Tông rõ ràng đã bị tàn sát hết. Theo lý địch nhân chưa thể phát hiện hành tung của hắn.
Lâm Hiên nhắm mắt đem thần thức thả ra nhưng ngay sau đó sắc mặt đại biến, toàn thân nổi thanh quang như một cơn lốc bay ra ngoài.
Chỉ thấy trong sơn cốc sương mù cuồn cuộn, linh quang các màu không ngừng lóe ra, Lâm Hiên vỗ vào bên hông lấy ra trận bàn, hắn đánh ra vài đạo pháp quyết đánh vào mặt trên. Tức khắc cấm chế bị thu hồi, sương mù tán đi hiện ra thân ảnh một thiếu nữ dung nhan khuynh quốc khuynh thành (1) trong tay nắm một thanh đoản kiếm hình bán nguyệt.
Trong lòng Lâm Hiên xuất hiện một nỗi tức giận cùng lo lắng, thân hình như gió lốc bay tới trước mắt nàng khẽ quát: "Nguyệt Nhi, sao ngươi không phát Truyền âm phù cho ta, cứ thế mà xông loạn vào trận pháp thế này, ngươi muốn ta phải tức giận thế nào thì vừa lòng!"
Lại nói may là hắn phát hiện kịp thời, nếu không cho dù có tiểu nha đầu có Huyễn Nguyệt Huyền Quang Kiếm hộ thân thì hậu quả cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Xin lỗi, thiếu gia ta nhất thời quên mất" Nguyệt Nhi le lưỡi có vẻ vô tội, trên mặt tràn đầy vẻ ăn năn, nàng biết thiếu gia thật sự nổi giận.
"Cái này cũng có thể quên sao?" Lâm Hiên không khỏi mắng khẽ: "Thật không biết kiếp trước nàng làm thế nào lại có thể thống lĩnh âm ty đây."
"Người ta không cần làm Tu La Vương gì gì đó, ta nguyện ý vì thiếu gia làm một tiểu nha đầu, trải chiếu đắp mềm cho người là được rồi" Khuôn mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ kiều diễm vô cùng.
"Trải giường dọn mền sao, tự ta cũng có thể làm được, chi bằng nàng..." Lúc này Lâm Hiên đã đổi giận thành vui, khóe miệng lộ ra tia trêu chọc.
"Chi bằng cái gì?" Nguyệt Nhi tựa hồ không hiểu, nghiêng đầu lắng tai có vẻ vô cùng tò mò.
"Cái này. . ."
Nhìn vẻ mặt thuần khiết của tiểu nha đầu, lời của Lâm Hiên đành nuốt về trong bụng: "Không có gì. Đồ nhi Trịnh Tuyền của nàng thế nào rồi?"
Nguyệt Nhi gật đầu: "Ta đã chữa thương cho Trịnh Tuyền nhưng còn tâm sự nên về trễ một chút."
"Nha đầu kia tư chất không tồi. Sau này có thể tài bồi một phen, nàng không nên phân tâm trước tiên luyện hóa Tu La Thần Huyết. Hiện tại kết anh mới là quan trọng nhất" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Tiểu tỳ rõ ràng." Nguyệt Nhi gật đầu, dù Lâm Hiên không nhắc thì nàng cũng nghĩ vậy, hy vọng có được thân thể của nha đầu cũng không biết đã từ bao lâu.
Hai người vừa trò chuyện đã tới động phủ. Lâm Hiên đã sớm vì Nguyệt Nhi chuẩn bị một khuê phòng trang nhã, hắn đương nhiên rõ ràng sở thích của tiểu nha đầu.
Thời gian trôi đi rất nhanh, ngày hôm sau Lâm Hiên tỉnh lại với vẻ mặt hào hứng. Tưởng tượng đến lúc Nguyệt Nhi kết anh thành công, trong lòng hắn có chút nhiệt hỏa, không biết đang chờ đợi cái gì.
"Nguyệt Nhi, có cần ta hộ pháp hay không." Lúc này hắn đã có mặt tại khuê phòng của Nguyệt Nhi.
"Thiếu gia không cần." Nguyệt Nhi cười cười lắc đầu: "Thương thế của người chưa lành, hãy điều dưỡng cho thật tốt. Tiểu tỳ nếu cần sẽ dùng truyền âm phù thông tri cho người."
Chẳng biết vì sao Nguyệt Nhi khi nghĩ có được thân thể, lại lén nhìn sang Lâm Hiên có chút ngượng ngùng mở miệng.
"Được rồi!"
Lâm Hiên gật gật đầu, sau một hồi dặn dò Nguyệt Nhi thì về tới phòng luyện công. Khoanh chân ngồi xuống, duỗi tay từ bên hông tháo xuống mấy cái túi trữ vật.
Lần này đặt chân tới Vô Định Hà, tuy trải qua gian nan hiểm trở nhưng thu hoạch cũng vô cùng phong phú. Tất cả những túi trữ vật của đám tu tiên giả ngã xuống, hắn đều nhất nhất vui lòng nhận lấy. Ngoài ba lão quái vật Ly Hợp Kỳ thì những người còn lại có ai không phải là Nguyên Anh cao thủ chứ.
Lâm Hiên tùy tiện lấy một cái túi trữ vật đem mở ra. Hào quang tỏa ra chói lòa, trên mặt đất tức khắc hiện ra vô số bảo vật.
Đầu tiên tự nhiên là tinh thạch, trong đó trung phẩm chiếm đa số, Lâm Hiên sơ lược tính toán đại khái cũng có hai ba mươi vạn. Đối với Nguyên Anh kỳ cao thủ thì con số này cũng là bình thường. Ngoài ra còn có mấy cái hộp gấm cùng với mấy cái bình ngọc. Không cần phải nói bên trong là các loại tài liệu cùng linh đan. Pháp bảo cũng có mấy kiện song Lâm Hiên nhìn có chút chướng mắt. Hắn lại duỗi tay hướng về một túi cái trữ vật khác.
Hai canh giờ sau, do thu hoạch rất nhiều rốt cục Lâm Hiên mới bước đầu phân loại xong các loại bảo vật.
Trước tiên là nói về tinh thạch, quả thật là một con số khủng khiếp, tổng cộng quy đổi ra phải tới hơn hai nghìn vạn hạ phẩm tinh thạch.
Điều làm cho Lâm Hiên kinh hỉ chính là từ trong túi trữ vật của La gia lão tổ, hắn còn tìm được hai khối cực phẩm tinh thạch. Hắn lấy ra một cái hộp gấm vui mừng đem cất vào.
Sau một trận do dự, hắn lấy một cái túi trữ vật dung tích lớn nhất đích bỏ tất cả thượng phẩm tinh thạch và một số trung phẩm tinh thạch vào.
Còn lại đại khái bảy tám trăm vạn, Lâm Hiên tính đưa đến Bái Hiên Các, môn phái muốn phát triển khẳng định cần lượng lớn tài phú.
Huống tại số lượng tài phú trên người hắn đã khiến người sợ hãi vô cùng, có tham nhiều hơn nữa chỉ là lãng phí mà thôi.
Tính thanh lý xong đống tinh thạch, ánh mắt Lâm Hiên đảo qua mấy chục hộp gấm bên người, tay áo bào phất một cái đem các nắp hộp mở ra. Có thứ phát ra tinh quang sáng lạn song cũng có loại không chút bắt mắt.
"Ngưng Phượng mộc, Vạn Khôi Hoa, Tam Sinh thạch..."
Lâm Hiên chu du qua nhiều nơi, hiểu biết tự nhiên vô cùng uyên bác song chỉ nhận ra hơn một nửa trong đám bảo vật này.
Chỉ thế cũng đủ khiến hắn kinh ngạc tới cực điểm, không ít thứ đều là vật trong truyền thuyết chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hoặc là đã sớm đã tuyệt tích.
Bảo vật tài liệu trong này tùy tiện xuất ra trong đấu giá hội sẽ khiến các thế lực lớn tranh đoạt một hồi. Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng. Hắn cẩn thận đem các cực phẩm tài liệu cho vào túi trữ vật.
Sau một hồi ánh mắt lại chuyển sang những cái bình ngọc chứa linh đan diệu dược, chỗ tốt đối với tu tiên giả là không cần nói. Nhớ năm xưa Lâm Hiên vốn là một phàm nhân không có linh căn, dựa vào lam sắc tinh hải đem phế đan tinh chế phục dùng như đường hoàn, tu hành tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với thiên tài đồng lứa. Hiện tại tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, ngoài cố gắng mặt khác cũng dựa một phần vào linh đan diệu dược.
Lâm Hiên đem từng cái bình ngọc mở ra, trên mặt ngày càng lộ sắc vui mừng, trong đó có hai bình đan dược tuy hắn không nhận ra, nhưng từ độ nồng đậm linh lực cực đậm thì có thể tăng tiến pháp lực cho tu sĩ Ly Hợp Kỳ.
Lần này đúng là đại thu hoạch, đan dược có đủ tinh thạch cũng không dễ mua nổi. Có thể bớt cho hắn rất nhiều thời gian đi thu thập tài liệu.
"Ơ, đây là cái gì?"
Ánh mắt Lâm Hiên đột nhiên dừng ở một cái bình ngọc màu đỏ, từ bên trong dốc ra vài viên đan dược màu phấn hồng, hương khí xốc vào mũi song không phải dùng để tăng tiến pháp lực.
"Nhìn có điểm nhìn quen mắt, mình gặp qua ở nơi nào vậy?" Lâm Hiên lầm bầm mở miệng.
Do dự một lát hắn đem một viên linh đan đưa đến bên miệng, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.
"Là Tiên Thiên Hồi Nguyên đan!"
Từ đan điền xuất hiện một cỗ nhiệt lực khiến vẻ mặt Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ. Lần này tại Vô định Hà, mặc dù mượn lực Thông Thiên linh bảo đại chiến các lão quái vật Ly hợp kỳ nhưng hắn đại thương nguyên khí không nhỏ. Bản mệnh chân nguyên bị hao tổn khiến hắn phỏng chừng ít nhất cần một năm rưỡi khổ tu mới hồi phục.
Hiện tại có Tiên Thiên Hồi Nguyên đan, có hiệu quả hồi phục chân nguyên. Tuy chỉ có ba viên song cũng đủ để cho hắn trong thời gian ngắn khôi phục lại nguyên khí, lúc này trong lòng Lâm Hiên mừng rỡ không thôi.
Kế tiếp hắn lại thanh lý tới đống phù triện, số lượng chừng hơn trăm tấm mà tất cả đều là Địa Giai Phù. Lâm Hiên cũng đem toàn bộ thu vào trong túi, có mấy thứ này tại thời khắc mấu chốt có thể hữu dụng.
Hắn tiếp tục phất tay áo một cái, một đạo thanh hà cuốn qua đem một cái ngọc giản xanh biếc lơ lửng ở trước mắt. Vừa đem thần thức truyền vào thì từng từng hàng văn tự màu vàng kim hiện ra trong tâm thức.
Đây là một công pháp Nho môn thâm ảo trắc mạc, vừa thấy đã biết là bí thuật đỉnh cấp song Lâm Hiên không có hứng thú. Hiện tại hắn kiêm tu chính ma còn luyện thêm Phượng Vũ Cửu Thiên bí quyết, sở học uyên bác. Nếu tu tập thêm Nho môn công pháp thì lợi không bù hại.
Sau đó Lâm Hiên đem thần thức thu hồi, lại nhặt dưới chân lên một khối ngọc bài. Ở giữa có một mặt quỷ vô cùng dữ tợn, bên cạnh có hai hàng văn tự nho nhỏ hình của một tộc tu la quỷ hồn từ cổ xưa. Bên mặt kia lại có mấy cái đồ án cổ quái. Có điều bắt mắt nhất lại là một con số."Bốn mươi lăm."
Ánh mắt Lâm Hiên lộ ra một tia nghi hoặc, đem ngọc bài cầm trong tay cẩn thận quan sát một hồi.
Đúng rồi!
Trong đầu chợt lóe linh quang, hắn duỗi tay vỗ vào bên hông đem một tấm ngọc bài giống hệt hiện ra trước mắt.
Tu La ngọc bài!
Chỉ thấy con số khắc ở mặt sau tấm ngọc bài này cũng là "Bốn mươi lăm". Chuyện quỉ dị gì đang xảy ra thế này?
Lâm Hiên có chút nghi hoặc, sau một lát lại sợ tới ngây người. Có lầm hay không, chẳng lẽ hắn nhớ lầm?
Lâm Hiên lắc lắc đầu, đừng nói hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả, cho dù là Linh động kỳ đệ tử sau khi tu tập công pháp ngũ hành cơ bản, cũng có khả năng gặp qua một lần là không quên.
Khi trước không phải trên ngọc bài này khắc số năm mươi sao?
"A, năm?"
Trong đầu Lâm Hiên linh quang chợt lóe, trên mặt lộ ra sắc thái trầm tư, hắn thu được khối ngọc này bài đã năm năm. Năm mươi giảm năm không phải là bốn lăm sao?
Chẳng lẽ đây là điềm báo về cái gì?
"Tu La Môn!"
Lâm Hiên thì thào song không có tâm tư tìm hiểu thêm nữa. Hắn lấy ra một cái hộp gấm đem mấy cái ngọc bài thật cẩn thận bỏ vào.
Cuối cùng ánh mắt liếc sang bên trái, nơi đây chất đống mười tám chủng binh khí đao thương kiếm kích... Mỗi một kiện đều tỏa ra linh quang chói mắt.
Lâm Hiên vẫy tay đem một cây trường tiên dài khoảng ba thước bay vào lòng bàn tay.
Chỉ thấy toàn thân nó màu tím lại ẩn hàm phù văn lưu chuyển. Bảo vật này thu được từ Cửu Đầu lão lão tổ. Với nhãn quang Lâm Hiên cũng nhìn không ra là dùng tài liệu gì luyện chế thành. Hắn vung tay lên quất ra một cái, dường như vang vọng thanh âm rồng ngân ở đâu đây.
"Tử Bảng."
Tại chỗ tay cầm của trường tiên có khắc hai cổ triện nho nhỏ, chắc chắn là danh tự của cổ bảo này.
"Không tồi, không tồi …" Lâm Hiên có chút ưu thích lẩm bẩm, hiện tại bảo vật khiến hắn coi trọng không nhiều, hắn quyết định dùng tử bảng này.
Sau đó hắn tiếp tục kiểm kê những bảo vật khác. Bên trong đều là trân phẩm song không phải dùng nhiều bảo vật thì là tốt. Ngoại trừ Tử bảng kia Lâm Hiên cũng không có hứng thú với những cái khác.
"A, đây là cái gì?"
Mắt thấy đã sắp kiểm kê xong, ánh mắt Lâm Hiên dừng ở một tấm thuẫn bài đen tuyền. Bảo vật này nhìn qua không bắt mắt nhưng không hiểu sao lại gây cho hắn một cảm giác quỉ dị.
Đột nhiên trong lòng Lâm Hiên nhảy dựng, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Vật này không phải của hai tu tiên giả Ly Hợp Kỳ kia mà thu được trong túi trữ vật của Cửu Thiên Huyền Tôn.
Mà lão gia hỏa nọ vốn đoạt xá một Đại hòa thượng Vạn Phật Tông nên thu được thuẫn bài này.
Điều cổ quái là nó không giống như bảo vật của Phật gia lắm.
Ý niệm Lâm Hiên trong đầu lưu chuyển. Lại nhớ tới nguyên nhân Bích Vân Sơn vì sao bị diệt môn. Chủ yếu vốn là bọn họ tìm được một thần bí chi bảo từ một động phủ cổ tu. Sau đó mới vì bảo vật này mà gây chiến với Vạn Phật Tông.
Nếu đúng sở liệu của hắn, bảo vật này vốn cùng một cấp bậc với Ma Duyên Kiếm.
Thông Thiên linh bảo!
Dù tu sĩ Linh giới cũng sẽ thèm rõ dãi. Thứ hắn có tuy rằng chỉ là tàn phẩm song uy lực cũng không gì so sánh nổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Hiên như có lửa. Tay áo bào phất một cái, một vầng hào quang cuốn qua đem thuẫn bài cỡ bàn tay tới trước mắt đảo qua đảo lại. Hắn nhìn không chớp mắt, tinh tế xem xét một lần.
Đột nhiên Lâm Hiên cong ngón tay búng ra một chỉ. Coong một tiếng, một thanh âm bình thường mang theo chút nặng nề vang lên.
Đáy mắt Lâm Hiên ẩn hiện một tia kinh ngạc, thuẫn bài này khiến người có cảm giác không khác biệt lắm so với pháp khí cấp thấp.
Đương nhiên chưa vội kết luận, Thông Thiên Linh Bảo thì có kiện nào không đạt tới đại xảo nhược chuyết, cực tinh tế thì nhìn qua như là vụng về.
Uy lực của nó không phải chỉ quan sát một chút mà rõ được.
Hai tay hắn hợp lại đem thuẫn giáp đặt vào giữa, hít vào một hơi chậm rãi đem pháp lực truyền vào, sau đó hướng về phía trước khẽ quát một tiếng:
"Đi!"
Bộp một tiếng truyền vào tai, chỉ thấy thuẫn bài rơi trên mặt đất. Khu Vật thuật căn bản là không có hiệu quả.
Lâm Hiên ngẩn ngơ nhưng vẻ mặt lại hiện mừng rỡ.
Hắn lại cầm tấm thuẫn bài lên tỉ mỉ quan sát, thứ này chắc chắn là Thông Thiên linh bảo, nếu không đường đường Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả cũng không thể thao túng nổi như thế.
Thu hoạch càng lúc càng khiến kẻ khác trợn mắt, Lâm Hiên vui tươi hớn hở cười rộ lên.
"A, đúng rồi."
Cao hứng chừng hơn nửa tuần trà, hai hàng lông mày Lâm Hiên đột nhiên nhướng lên, chợt nhớ tới một sự tình trọng yếu. Thuẫn bài này là Thông Thiên linh bảo thì bí quyết thao túng bảo vật ở chỗ nào.
Những ngọc giản hắn vừa xem qua vốn không chứa một trang công pháp là Thông Bảo Bí Quyết.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên không khỏi lo lắng, đem thần thức nhập túi trữ vật tìm kiếm một hồi.
"Sao lại không có?"
Một canh giờ sau sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi, hắn đã tìm kỹ song không thấy Thông Bảo bí quyết nào.
Hay là đã rơi ở Vô Định Hà? Rõ ràng gia tài của đám tu sĩ tất cả hắn đều thu sạch không còn, sau đó thần thức đã tìm kiếm chung quanh tuyệt không thể quên cái gì.
Vậy Thông Bảo bí quyết kia đang ở đâu?
Lâm Hiên hít vào một hơi đem tâm tình bình ổn lại. Cũng có thể là bí quyết nằm trên thân tấm thuẫn bài chăng?
Có lẽ là phải đạt một điều kiện nhất định mới có thể đem Thông Bảo bí quyết kích phát ra?
Nghĩ vậy Lâm Hiên nhanh chóng đem pháp lực truyền vào trong. Nhưng nửa canh giờ sau sắc mặt hắn tái nhợt thu công, tẫm thuẫn bài này như một cái động sâu không đáy, hắn đã tiêu hao tám phần pháp lực vẫn không có nửa điểm hiệu quả.
Tuy Lâm Hiên dù nguyên khí chưa khôi phục nhưng vốn có hai nguyên anh và một yêu đan, pháp lực vẫn vượt xa hơn đại tu sĩ bình thường.
Với cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đã có thể nắm giữ tầng thứ nhất của Thông Bảo bí quyết Ma Duyên Kiếm. Lúc này đã phương thức dùng pháp lực kích phát mà vô ích khiến Lâm Hiên có chút ảo não.
"Không quản thế nào, trước tiên cần phải điều tức đã… "
Lẩm nhẩm mấy câu, Lâm Hiên lấy ra vài viên linh dược phục vào sau đó tĩnh tọa điều tức khôi phục pháp lực.
Trải qua một ngày một đêm pháp lực đã được bổ đầy, hắn tiếp tục trở lại nghiên cứu Thông Thiên linh bảo này.
Hiện tại sở học Lâm Hiên uyên bác vượt xa tu sĩ cùng cấp song đã nửa ngày, hắn dùng đủ các loại bí thuật nhưng vẫn không chút hiệu quả. Đao chém hỏa thiêu nhất nhất tất cả các biện pháp song tấm thuẫn bài kia vẫn trơ ra kim cương.
Đến lúc này Lâm Hiên không khỏi thầm mắng, cảm giác như trước mặt là một tòa bảo sơn nhưng lại không có chìa khóa mở ra khiến trong lòng buồn bực vô cùng.
Hay là muốn lấy máu nhận chủ! Lúc này Lâm Hiên đang suy tư rồi lắc đầu, cảm thấy ý tưởng này quá hoang đường, nhưng do dự một lát hắn quyết định động thủ một lần thử xem.
Lâm Hiên hé miệng phun ra một đạo thanh quang quấn quanh tay trái một vòng. cổ tay bị cắt một vết khiến máu tươi chảy ra rớt xuống thuẫn bài. Chỉ thấy máu tươi nhanh chóng bị thuẫn bài đen tuyền hút vào, một tầng thụy khí màu vàng vô thanh vô tức tỏa ra.
"Đây là … "
Lâm Hiên ngẩn ngơ sau đó trở nên mừng rỡ, trong lòng vốn là không mấy hy vọng không ngờ lần này đã thành công. Hắn nhìn chằm chằm không chớp vào tấm thuẫn bài.
Chỉ thấy ngấm thêm máu tươi thì thụy khí màu vàng càng đậm, khóe miệng Lâm Hiên rốt cục lộ ra nụ cười vui vẻ.
Một lúc sau tấm thuẫn bài rốt cục phát sinh biến hóa, máu tươi không còn bị hấp thu xem ra đã đủ, tay phải Lâm Hiên vừa lật đem một tấm phù dán tại miệng vết thương, lập tức vết cắt nơi cổ tay biến mất không thấy.
Ông ông!
Tiếng thanh minh truyền vào tai, thuẫn bài như có thông linh từ mặt đất tự động bay lên không trung sau đó bắt đầu như lột xác, lớp vỏ đen tuyền dần tiêu biến lộ ra ngân quang sáng lạn. Nhìn qua giống như lân giáp của Giao Long.
Song điều làm Lâm Hiên kinh nghi chính là mặt trên thuẫn bài xuất hiện những hoa văn cổ quái giống như những điêu khắc chạm trổ tên Truyện Tống Trận tại Tu La hành cung.
Thông Thiên linh bảo không hổ là thượng giới chi vật.
Ánh mắt Lâm Hiên nheo mắt, chỉ thấy từ thuẫn bài bắt đầu trôi ra từng hàng kim sắc văn tự, khiến một vùng không gian trở nên chói mắt bởi linh quang mỹ lệ. Hắn mừng rỡ vội ngưng thần tập trung. Không cần phải nói đây chắc chắn Thông Bảo bí quyết. Chẳng qua cũng tầm ngàn chữ, hắn dụng tâm ghi tạc rồi duỗi tay lấy ra một cái ngọc giản còn trống, dụng thần thức đem toàn bộ văn tự khắc vào bên trong.
"Thiên Huyễn Giao Văn Thuẫn!"
Lâm Hiên thì thào tự nói, từ tên gọi có thể suy đoán Thông Thiên linh bảo này có chút quan hệ cùng Giao Long tộc thượng giới, chỉ là không biết tại sao lại lạc xuống nơi Nhân giới này.
Có cổ bảo này làm bảo vật phòng ngự, cho dù có đối mặt lão quái vật Ly Hợp Kỳ cũng thêm phần. Lâm Hiên đem ngọc giản có khắc Thông Bảo bí quyết cùng thuẫn bài cẩn thận thu vào trong túi trữ vật.
Bảo vật đã kiểm kê xong, Lâm Hiên lộ vẻ suy tư rồi phát ra một đạo truyền âm phù, sau đó đem cấm chế ngoài động thu hồi.
Chỉ sau một tuần trà nhỏ tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền vào tai, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn qua, một thiếu nữ dung mạo thanh tú đang uyển chuyển tham kiến với hắn: "Tiểu tỳ tham kiến thiếu gia, không biết người có sự tình gì phân phó."
Thân là Bái Hiên các chi chủ, mà lúc này trên mặt Lục Doanh Nhi cũng không tự chủ được lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy trước mắt nàng là tinh thạch ngũ sắc chồng chất như núi, ước lượng tới gần nghìn vạn. Còn có thêm một đống khác gồm đủ loại linh đan pháp bảo, tùy tiện một kiện trong này đã khiến các lão quái Nguyên Anh kỳ lão quái thèm đỏ mắt, Thiếu gia là muốn làm đại sự gì?
Tuy kinh ngạc song nàng vẫn ngoan ngoãn đứng một bên nghe phân phó. Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra ý cười: " Doanh Nhi không cần đa lễ, ta gọi ngươi đến là thanh lý bảo vật. Bái Hiên Các muốn phát triển đươnh nhiên cần tiêu hao một lượng tài nguyên lớn."
"Cái này.." Lục Doanh Nhi ngẩn ngơ rồi khẽ lắc đầu:"Thiếu gia điều này sao có thể. Bái Hiên Các xưng bá U Châu bao nhiêu năm cũng tích lũy được một chút, tiểu tỳ vô năng làm sao có thể nhận ban tặng của thiếu gia."
"Nha đầu ngốc, ngươi mau thu lấy. Vân châu vốn vượt xa so với U Châu hoang dã, huống chi với ta mấy thứ này không tính cái gì." Lâm Hiên mỉm cười nói song Lục Doanh Nhi liên tục xua tay.
Đến nước này thì Lâm Hiên nhướng mày, sắc mặt có chút âm trầm: "Doanh nhi, bây giờ ngươi đủ lông đủ cánh lời của ta cũng dám bất tuân sao."
"Không, tiểu tỳ không phải ý này. Chỉ là số lượng này thực quá lớn" Lục Doanh Nhi khẩn trương hoảng sợ quỳ xuống.
Trong lòng Lâm Hiên thở dài, nha đầu này cũng thuộc dạng thân lừa ưu nặng, nói nhẹ tất ả không nghe, hắn đành làm ra vẻ mặt nghiêm khắc: "Một khi ngươi nguyện trung thành với ta thì mau đem tinh thạch cùng bảo vật nhận lấy."
"Dạ!"
Thấy thiếu gia nổi giận, Lục Doanh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm kích: "Tạ ơn thiếu gia ban ân, thuộc hạ nhất định không phụ lòng người."
Sau đó nàng uốn cổ tay lấy ra mấy cái túi trữ vật, đem phân loại bảo vật cho vào bên trong.
"Thiếu gia, không biết người còn điều gì phân phó không"
"Có lẽ ta sẽ bế quan nửa năm, trong thời gian này nếu không phải đại sự không được quấy rầy ta." Lâm Hiên nhắm hai mắt chậm rãi mở miệng.
"Dạ, tiểu tỳ đã rõ, xin được cáo lui." Lục Doanh Nhi thi lễ rồi xoay người rời khỏi thạch thất, sau đó thân ảnh hóa thành một đạo kinh hồng bay ra khỏi sơn cốc.
Bảo vật đã kiểm kê xong, kế tiếp tự nhiên là chữa thương tĩnh dưỡng, hiện tại có Tiên Thiên Hồi Nguyên đan, chỉ cần hơn hai mươi ngày là Lâm Hiên có thể bổ đầy chân nguyên.
Đương nhiên, thời gian này hắn phải tĩnh tâm tu luyện, không thể bị ngoại cảnh quấy rầy. Lúc này Lâm Hiên lo lắng nhất chính là khi Nguyệt Nhi kết anh cần người hộ pháp.
Phất y phục đứng dậy đi tới phòng luyện công của Nguyệt Nhi, do không có cấm chế nên hắn đẩy cửa đi vào.
Đột nhiên hồng quang chói mắt, một cỗ linh khí kinh người cuồn cuộn tuôn trào ra, mà lại hoàn toàn khác trước, linh lực này dường như lại có sinh mệnh vậy.
Bùng một tiếng truyền ra, Lâm Hiên như bị một đại chùy đánh trúng, thân hình văng ra thạch bích phía sau. Trong đá vụn rơi rào rào, hắn từ bên trong đi ra đầy mặt ngạc nhiên.
Đây là cái gì?
Lâm Hiên nhướng mày chậm rãi đi tới tiến vào thạch thất, lần này tuy hắn đã có phòng bị nhưng vẫn bị luồng linh lực đáng sợ hung hăng quẳng ra.
Cứ như vậy bảy tám lần Lâm Hiên ắn đau khổ không nhỏ. Với tu vị Nguyên Anh hậu kỳ mà hắn cũng không dám dùng sức mạnh, vạn nhất khiến Nguyệt Nhi kết anh có sai lầm hắn muốn hối cũng không kịp.
Song cứ thế này cũng không phải là cách hay, Lâm Hiên đang do dự thì một thanh âm đầy khinh thường truyền vào tai: "Gã Nhân Trư này lại tới nữa sao?"
"Tiểu Đào?" Lâm Hiên mày nhướng lên, nha đầu kia tỉnh khi nào vậy. Cũng khó trách Lâm Hiên ấn tượng sâu sắc với ả. Chỉ có Huyền Âm Bảo Hạp của Nguyệt Nhi sau thông linh mở ra linh trí mới gọi hắn là Trư như thế.
"Hiện tại Nguyệt Nhi như thế nào, kết anh có thuận lợi không?" Lâm Hiên đương nhiên không có tâm tình đôi co với nha đầu này, hắn chỉ quan tâm đến tình cảnh của Nguyệt Nhi.
"Hừ, kết anh mà ngươi tưởng dễ thế à, không được nói lung tung."
"Cái gì, ngươi không phải đã nói nếu có Tu La Thần Huyết, Nguyệt Nhi sẽ nắm chắc kết anh thành công sao, chẳng lẽ có gì sai lầm?" Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống mở miệng
"Hừ, tiểu thư kết anh đương nhiên không có vấn đề, ta chỉ muốn nói là, sao ngươi có thể ngây ngốc mà tưởng tượng kết anh lại nhanh như vậy, luyện hóa Tu La Thần Huyết rồi dung hợp mà dễ dàng vậy sao?"
"Phù." Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, tốn chút thời gian thì không tính. Chỉ cần Nguyệt Nhi có thể thuận lợi ngưng kết Nguyên Anh thì thật quá tốt!
Chú thích: (1) Người xưa có câu nói về nụ cười của người đẹp: Nghiêng nước nghiêng thành. Xuất phát từ bài ca của Lý Diên Diên trong Hán Thư:
"Bắc phương hữu giai nhân. Tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành. Tái cố khuynh nhân quốc"
Phương Bắc có người đẹp ngạo quần hồng mà đứng một mình. Một lần nhìn làm nghiêng thành của người, hai lần nhìn làm đổ nước của người.
Ý bài ca chỉ người phụ nữ có nhan sắc mê hồn có thể làm nghiêng thành đổ nước của một quốc gia.
Chẳng thế mà Nguyễn Du ví nàng Kiều tài sắc rằng:
"Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành họa hai"