Bách Luyện Thành Tiên

Chương 382: Cái giá của việc nói nhảm




Cầm Tâm vươn những ngón tay thon thả như nọn thông mùa xuân, dung mạo nàng thua Khổng Tước một chút nhưng đôi tay tuyệt đối là đẹp nhất.
Về phần Thất Huyền Cầm không biết là dùng tài liệu gì chế tạo, hình dáng tinh xảo khéo léo. Tay trái Cầm Tâm đỡ qua, ngón tay phải nhẹ nhàng lướt trên cầm huyền.
Nhất thời xuất ra những âm phù mê người, dường như nước suối róc rách khiến người ta không nhịn được muốn nhắm hai mắt.
Ai nói giết người thì nhất định phải thấy máu. Âm Ba Công câu hồn đãng phách, âm phù diễn tấu lại phi thường nhu hòa, trong bất tri bất giác có thể khiến người ta hồn quy địa phủ.
Âm Ba công là một loại thần thông tương đối đặc biệt, uy lực khi đơn đả độc đấu không phải nhỏ mà quần công cũng có hiệu quả không kém.
Hai ngàn tu tiên giả còn lại thực lực không kém, nhưng đối mặt với sự vây công của Ngọc La Phong đã chống đỡ không nổi, hiện lại thêm Âm Ba công thì ngã xuống như sung rụng.
Vũ Vân Nhi cũng không có nhàn rỗi, tay áo bào phất một cái, Thiền Thu Kiếm mỏng như cánh ve đã bay vút ra, hàn quang chợt hiện, huyết hoa tiên tiếp bạo mở trên bầu trời. Chỉ một thoáng đã có bảy tám lừa trọc cùng tu sĩ Ngụy gia đã chết ở trong tay nàng.
Đừng xem nha đầu nhu thuận trước mặt Lâm Hiên cùng sư tôn, khi đối mặt với kẻ địch không có nửa điểm mềm lòng. Tu tiên giới mạnh được yêu thua, đến đây chính là vì báo thù cho những đồng môn đã chết.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền vào tai. Hơn vạn tu tiên giả hiện chỉ còn mấy người. Cự Linh quỷ vẫn đang không ngừng thu thập hồn phách, khuôn mặt xấu xí dữ tợn tràn đầy vẻ vui mừng.
“A Di Đà Phật, nghiệt chướng còn không ngừng tay, các ngươi xem sinh mệnh như cỏ rác, không sợ bị quả báo sao?” Nương theo tiếng phật hiệu, một thanh âm như chuông đồng truyền vào tai.
Sau đó từ sâu trong cốc bắn ra một đạo tinh quang, thoáng cái đã tới trước người Cự Linh Quỷ hơn mười trượng, hơi co lại biến thành một phật chưởng rất lớn màu vàng, che cả nửa bầu trời hung hăng vỗ tới Ác quỷ.
Thanh thế không phải nhỏ nhưng khóe miệng Lâm Hiên lại lộ vẻ cười nhạo, tay áo phất một cái, mấy chục đạo kiếm khí bắn ra rồi tụ lại, hình thành một đạo kiếm quang thật lớn, hung hăng chém về phật chưởng nọ.
Oành! Hào quang hai sắc vàng xanh ầm ầm nổ ra trên đỉnh đầu, sóng khí khuếch tán ra bốn phía. Chỉ một hiệp giao thủ kết quả đã rõ ràng, phật chưởng bị chém thành vô số mảnh sau đó hóa thành các quang điểm, toàn bộ theo gió tiêu tán đi.
Ở sâu trong cốc, một lão hòa thượng mi trắng biến sắc.
Lão này vẻ mặt từ hòa nhưng tâm tư như rắn rết, kế sách đem các đệ tử cấp thấp làm pháo hôi chính là do lão nghĩ ra.
Chính muốn tiêu hao pháp lực của Lâm Hiên cùng Âu Dương Cầm Tâm, chờ đối phương đèn dầu sắp cạn sẽ ra thu thập tiện nghi.
Nhưng nào biết pháp thuật Lâm tiểu tử vô cùng kinh khủng hơn, lại thả ra vô số độc trùng, sát diệt sạch sẽ đám tu sĩ cấp thấp.
Trộm gà không được ngược lại còn mất thêm nắm thóc, Không Từ vừa sợ vừa giận. Không thể làm gì khác là thống lĩnh mấy lão quái Nguyên Anh kỳ hiện thân tiếp chiến.
Cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt. Cầm Tâm cùng Vũ Vân Nhi đã dừng tay, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ hận thù. Nguyệt nhi thì coi như không nhìn thấy, tiếp tục thao túng Cự Linh quỷ thu thập hồn phách tu tiên giả, đối với Thú Hồn phiên là đại bổ đương nhiên không thể bỏ qua.
Giao thủ hiệp đầu, Không Từ đã ăn đau khổ, hiện tại tổng đệ tử còn sống chỉ còn có mấy chục người. Hắn cũng chẳng quản sự chết sống của chúng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên hiện lên vẻ ngưng trọng.
Không Tính sư đệ nói không sai, tiểu tử này quả nhiên tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ. Sau đó ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt của Cầm Tâm thì mơ hồ hiện vẻ ngạc nhiên. Đối phương rõ ràng trúng Thiên Chu Cổ Độc, sao giờ như không chút ảnh hưởng, điều này thật khó tin.
Lúc này trên mặt Không Từ lại lộ vẻ thương xót: “Ba vị thí chủ, các ngươi lạm sát như vậy không sợ ảnh hưởng tới thiên hòa, sẽ bị báo ứng sao?”
Lâm Hiên cùng hai nữ tử nhìn nhau, trước giờ đã gặp qua nhiều kẻ vô sỉ nhưng còn chưa thấy ai vô sỉ như đám lừa trọc này. Khi tiêu diệt Bích Vân sơn chúng có lưu tình hay không?
“Lão lừa trọc, ngươi không cần nhiều lời, Lâm mỗ cùng Vạn Phật Tông các ngươi thế bất lưỡng lập. Hôm nay tất cả các ngươi sẽ phải chết, hơn nữa ta còn muốn đem bọn ngươi trừu hồn luyện phách, tuyệt không cho chư vị cơ hội luân hồi” Lâm Hiên lạnh lùng nói, khóe miệng đầy vẻ châm chọc.
“Tên tặc tử họ Lâm kia, đừng có ở đó mà hoa ngôn, tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ thì sao? Phật gia ta còn chưa sợ, rốt cuộc ai trừu hồn luyện phách ai thì chúng ta hãy chờ xem” Không Từ còn chưa mở miệng thì một hòa thượng béo mập mặc một bộ tăng bào rộng thùng thình, lộ ra bộ ngực đen đúa lên tiếng.
Cầm Tâm nhíu đôi mi thanh tú, trong mắt bắn ra hàn quang lạnh như băng: “Không Dã, một chưởng của ngươi bổn tiên tử còn chưa có báo, không cần phải Lâm huynh động thủ, hãy để ta lãnh giáo một chút thần thông của ngươi”.
Thì ra Cầm Tâm chính là trúng Thiên Chu Cổ Độc của tên mập này.
“Âu Dương tiên tử?” Không Dã quay qua không chút kiêng nể đánh giá thân thể mềm mại của thiếu nữ, trong mắt bắn ra vẻ nóng bỏng: “Không ngờ trúng Thiên Chu Cổ Độc của Phật gia mà còn có thể chạy loạn như vậy. Thật kỳ quái, cũng được, đợi lát nữa ta sẽ bắt giữ, lột sạch y phục mà nghiên cứu xem rốt cuộc là sai chỗ nào…”
Lời còn chưa dứt đột nhiên tròng mắt hắn co rút lại, chỉ thấy trước mắt linh quang chợt lóe. Không ngờ trong khoảng khắc Lâm Hiên đã xuất hiện ở trước mặt, Không Dã không khỏi hoảng hốt, nhất thời cũng không kịp phản ứng.
Chẳng lẽ là Súc địa thuật?
Không đúng, hắn từng thấy mấy vị sư huynh hậu kỳ thi triển qua thần thông này, mặc dù huyền diệu nhưng nào có thái quá như trước mắt?
Bất quá hiện tại không có thời gian mà suy xét, chạm phải ánh mắt băng lãnh của Lâm Hiên thì Không Dã cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.
Hắn hét lớn một tiếng muốn lùi về phía sau.
Nhưng Lâm Hiên nào buông tha, tay phải vừa nhấc, xuất ra một cái bạt tai.
“Bốp!”
Lâm Hiên là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, lại tu tập Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, sức mạnh một cái tát này có thể tưởng tượng được.
Không Dã như con diều đứt dây, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Miệng đầy máu tươi, cả hàm răng không còn một cái, khuôn mặt sưng vù lên như đầu heo.
Dám trước mặt hắn mà nói cởi y phục Cầm Tâm, Lâm Hiên làm sao mà nhịn được, bất quá một chưởng này hắn đã hạ thủ lưu tình. Nếu dùng tới Bích Huyễn U Hỏa thì đối phương đã sớm hóa thành tro bụi.
Đương nhiên không phải hắn là mềm yếu mà Cầm Tâm có nói qua muốn đích thân báo cừu một chưởng nọ.
Lâm Hiên từng nghe Vũ Vân Nhi nói qua. Sở dĩ Cầm Tâm bị thương nặng là vì lấy một địch nhiều, chứ không phải là thần thông không bằng lừa trọc Không Dã này.
Đối phương hiện tại chỉ là vài tên Nguyên Anh kỳ cảnh giới thấp hơn, Lâm Hiên còn không để vào mắt.
Hắn chỉ tò mò, rốt cuộc đối phương chiếm cứ Hồng Vân Cốc là có bí mật gì?
“Cầm Tâm, tên lừa trọc Không Dã này giao cho nàng, ta đối phó với mấy lừa trọc kia”.
“Ừm” Âu Dương gật đầu. Lừa trọc Không Dã mở miệng nói lời bỉ ổi. Lâm Hiên đã vì nàng mà trút giận. Nàng không nói gì nhưng trong lòng rất vui.
“Vân nhi”.
“Dạ sư bá” Nghe Lâm Hiên gọi, Vũ Vân Nhi vội tới bên cạnh hắn.
“Lát nữa khi đấu pháp, ngươi phải cẩn thận một chút, mau đến bên cạnh Nguyệt nhi, có nguy hiểm thì nàng sẽ bảo vệ cho ngươi” Lâm Hiên chậm rãi nói.
“Đa tạ sư bá quan tâm, Vân nhi hiểu, sẽ không vướng chân người cùng sư tôn”. Vũ Vân Nhi nhu thuận nói.
Lại nói bên kia, mấy lão quái Vạn Phật Tông vừa sợ vừa giận, bọn họ hiển nhiên nhìn ra nếu Lâm Hiên hạ sát thủ thì kết cuộc của Không Dã đã định.
Nguyên ỷ vào nhiều người còn tưởng rằng có lực liều mạng, giờ mới rõ ý nghĩ này thật điên cuồng.
Các lão lừa trọc nhìn nhau, bất quá đã tới nước này hiển nhiên không còn đường lui.
Không Từ cắn răng, trong mắt hiện vẻ ngoan độc: “Chư vị sư đệ, mọi người đồng loạt động thủ, chúng ta nhiều người, tuyệt không để cho hắn cơ hội kích phá từng người”.
“Không sai, chỉ cần mọi người đồng tâm chưa chắc đã bại”.
“Hừ, đại tu sĩ thì có gì đặc biệt hơn người, ta không tin tiểu tử này có ba đầu sáu tay”.
Những lão quái còn lại rất nhanh lộ vẻ tàn nhẫn, hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết. Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ thì gió tanh mưa máu xông qua không ít.
Lúc này sáu người đứng song song, đều đem pháp bảo khổ luyện nhiều năm tế lên.
Trong kim quang đầy trời, thiền trượng áo cà sa niệm châu…
Lâm Hiên vẫn chắp hai tay sau lưng như trước, nếu sáu người đều là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ thì thu thập còn tốn chút công phu. Hiện ngoại trừ Không Từ là trung kỳ thì còn lại chỉ là sơ kỳ, không phải hắn tự cao nhưng đám này thật không đáng để ý.
“A Di Đà Phật, thí chủ sát nghiệt quá nặng. Hôm nay hãy xem lão nạp hàng yêu trừ ma, siêu độ ngươi về miền cực lạc”.
Thanh âm Không Từ vang lên, vươn tay điểm về phía trước. Chỉ thấy áo cà sa đón gió hóa thành một vầng hào quang ngũ sắc bảo vệ mấy người, sau đó đưa tay đẩy về phía trước.
Linh quang chợt lóe, trên bầu trời xuất hiện một đại thủ màu vàng cỡ hơn trượng, rực rỡ chói mắt như thực chất ép về phía Lâm Hiên.
Những lừa trọc khác cũng không nhàn rỗi. Chỉ thấy thiền trượng phật châu đều lóe lên hào quang, hóa thành những đạo kinh hồng, từ bốn phương tám hướng vây Lâm Hiên vào giữa.
Là tu tiên giả một phái phối hợp hết sức ăn ý. Sáu người liên thủ, áp lực không nhỏ. Cho dù Lâm tiểu tử kia thần thông cao tới đâu tất nhiên cũng phải tạm lánh.
Khóe miệng Không Từ lộ nụ cười âm hiểm. Hai tay dấu vào trong tay áo, không biết có chuẩn bị sát chiêu gì hay không.
Ở bên kia, Âu Dương Cầm Tâm cũng đã đối chiến cùng Không Dã.
“Tiện tỳ, lại dám đối địch với Vạn Phật Tông ta, Phật gia sẽ khiến ngươi hối hận khi sinh ra trên đời này”.
“Thế sao?” Khác với vẻ ôn nhu hiền thục khi ở bên Lâm Hiên. Giờ phút này thân thể Cầm Tâm mơ hồ tỏa ra sát khí: “Lừa trọc vô sỉ, ta khuyên các hạ nên ít nói một chút, xem tình cảnh bản thân như thế nào. Yên tâm, ta nhất định đem ngươi trừu hồn luyện phách, trọn đời không được siêu sinh”.
“Tiện tỳ, chỉ bằng ngươi sao? Chớ quên lần trước đã bại trong tay Phật gia” Trúng một bạt tai của Lâm Hiên, nửa mặt Không Dã sưng lên, không còn răng nên tiếng nói ngòng ngọng nhưng hắn vẫn còn ngang ngạnh.
“Hừ, hai đấu một thì có gì tự hào, chẳng phải Vạn Phật Tông được xem là đứng đầu thất đại thế lực sao. Để bổn tiên tử lãnh giáo thần thông của các ngươi?”
Âu Dương nào có tâm tình đôi co cùng đối phương. Mười ngón khẽ động, tiếng nhạc du dương truyền vào bên tai, nhưng khác với âm ba vừa rồi. Theo động tác của nàng, từ trong cầm huyền liên tiếp bay ra âm phù màu vàng kim.
Nhìn qua có phần tương tự thượng cổ phù văn.
Cường địch ở bên nhưng Cầm Tâm lại nhắm hai mắt như quên đi đối thủ. Nào khác một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang dụng tâm diễn tấu.
Xét về tư sắc nàng tuyệt đối là vưu vật trời ban, khuôn mặt nõn nà như thiếu nữ mười sáu, phối với dáng vẻ yêu kiều, toát lên sự hấp dẫn rất khó dùng lời miêu tả.
Trong mắt Không Dã không khỏi hiện vẻ nóng bỏng, hắn tu luyện thần thông phật môn nhưng uống rượu ăn thịt, cưỡng đoạt nữ tử coi như đỉnh lô, chuyện xấu gì cũng dám làm.
Lừa trọc này liếm liếm, tay áo huy động tế ra hai món pháp bảo. Bên trái là một thanh giới đao, bên phải khiến người kinh hãi lại là một chuỗi phật châu được tạo thành từ các bộ khô lâu.
Thứ này có vài phần tương tự với bảo vật của Khổ đại sư ở Thất Tinh Đảo Vân Hải, đều là phật nhập ma nhưng cuối cùng vẫn xem như thuộc phật tông.
Âu Dương vẫn nhắm mắt, dường như tâm trí đều nhập vào diễn tấu. Bất quá thân là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, không cần mắt mà dựa vào thần thức cũng có thể cảm ứng rõ ràng chung quanh.
Cũng không thấy nàng có động tác gì, các âm phù màu vàng kim chợt lóe biến thành bảy thanh tiên kiếm dài chừng ba tấc
Hợp lại thành một đường, nghênh đón giới đao cùng phật châu của đối phương.
Nhìn qua thì có vẻ Âu Dương đang thi triển Hóa Hình thuật nhưng thực chất huyền diệu hơn nhiều. Các tiên kiếm không chỉ là do linh lực biến ảo thành mà còn ẩn chứa thần thông đặc thù của Âm Ba công.
Giới đao nọ hóa thành một luồng sáng màu xám, vừa đánh tới đã hóa hình trở lại. Bất quá chuỗi niệm châu cũng không đơn giản, huyễn hóa ra mấy quỷ đầu hình dáng dữ tợn đôi công cùng các tiên kiếm.
Hai người thân là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, thần thông không chỉ đơn giản thế này. Chợt Cầm Tâm mở hai mắt, mười ngón tay nhẹ búng ra.
Nương theo âm phù đinh đang loạn hưởng, tiết tấu nhạc khúc đang chậm lại trở nên dồn dập.
Thập Diện Mai Phục!
Đây là danh khúc trong thế tục dùng đàn tỳ bà để tấu, nhưng dưới Thất Huyền Cầm trong tay Âu Dương thì vẫn tinh diệu đến tột đỉnh. Theo động tác của nàng, tốc độ âm phù bay ra ngày càng nhanh, sau đó đón gió hóa thành các cột sáng lớn nhỏ đủ mọi màu sắc. Có cột bằng cánh tay, có cột đường kính tới cả trượng, đều hướng về đối phương mà bắn tới.
Sắc mặt Không Dã không khỏi cuồng biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.