Bách Luyện Thành Tiên

Chương 381: Báo cừu




“Bình thường đương nhiên không thể, bất quá nếu nơi này có bảo vật làm bọn họ hứng thú thì khác” Lâm Hiên trầm ngâm nói. Sau đó hóa thành một đạo kinh hồng trực tiếp xông vào.
Trận này uy lực quả thật không nhỏ, không biết có phóng đại hay không,nhưng Lâm Hiên không tin có thể ngăn được hắn.
Cầm Tâm ngẩn ngơ rồi bay theo, không muốn để hắn một mình mạo hiểm.
Về phần Vũ Vân Nhi tin tưởng sư bá mười phần, nha đầu nọ cũng không biết trời cao đất rộng mà theo sau.
Lâm Hiên tiến vào vào màn ánh sáng, cảm giác như nhảy vào trong nước, động tác cùng pháp lực trong cơ thể có điểm ngưng trệ.
Lâm Hiên nhướng mày, giống như là cấm chế. Tu sĩ tiến vào thì tu vị sẽ đại giảm, một thân pháp lực nhiều nhất chỉ phát huy ra bảy thành.
Lâm Hiên nhìn thoáng qua các phật đà bảo tướng trang nghiêm ở bên cạnh, lúc này đã tin trận này quả thật có thể diệt sát tu tiên giả hậu kỳ.
Hắn hít vào một hơi, đáy mắt mơ hồ biến thành ánh bạc lấp lánh. Một tiếng phượng gáy truyền vào tai, Lâm Hiên vận chuyển Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết cường hóa kinh mạch. Lúc này đã giải trừ được cấm chế pháp lực trên thân.
Đối mặt một Phật đà đang xông tới, Thanh Hỏa kiếm từ trong ống tay áo bắn ra.
“Đi”
Lâm Hiên chỉ về phía trước, Thanh Hỏa kiếm chợt lóe, như một ánh sao băng hung hăng chém tới.
Linh quang chợt lóe, phật đà nọ đã bị bổ làm hai. Sau khi tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, uy lực pháp bảo cũng mạnh hơn trước không ít.
Nếu là mấy tuần trăng trước hắn không dễ làm được thế này, lại càng không dám lỗ mãng xông vào trong Thiên Cương La Hán trận.
Một phật đà bị trảm thì lại có những pho tượng khác từ bốn phương tám hướng xông tới.
Lâm Hiên không sợ hãi phất tay áo một cái, Ô Kim Long Giáp Thuẫn bay vút ra, hóa thành một lồng sáng bảo vệ sư đồ Cầm Tâm ở phía sau.
Về phần hắn thì tế ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Linh quang lóe ra, hàn khí cùng sóng nhiệt luân phiên bốc ra. Mấy chục con Băng giao cùng Hỏa long xuất hiện giữa không trung, không chút úy kỵ lao tới các phật đà bốn phía.
Cầm Tâm cùng Vũ Vân Nhi ở phía sau hoàn toàn không thể tham gia.
Vũ Vân Nhi tu vị còn thấp không ra gian nan trong trận pháp đầy uy lực này còn Cầm Tâm thì mở to đôi mắt đẹp. Thực lực mỗi phật đà ngang với tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ. Đáng sợ là được linh lực của tinh thạch sinh ra. Cho dù tiêu diệt phật đà nhưng đại trận không bị công phá thì sẽ tiếp tục sinh ra, hơn nữa đám này còn có thể phối hợp gia tăng thêm uy lực.
Ở trong sát trận đáng sợ như vậy nhưng Lâm Hiên vẫn nhàn nhã như đi dạo, tựa hồ vẫn chưa lộ hết thần thông.
Trăm nghe không bằng một thấy, dù đã nghe Lâm Hiên thần thông bất phàm nhưng không ngờ lại tới mức này.
Trách không được khi trước hắn có thể đả bại Không Huyễn.
“Sư phó sao vậy?”
“Ồ”.
Nghe đồ nhi ở cạnh gọi, Cầm Tâm mới phục hồi tinh thần lại. Nhìn Lâm Hiên ở phía trước thì đôi mắt đẹp ánh lên khác thường, khuôn mặt xinh đẹp thoáng ánh hồng lên. Xưa này vốn là mỹ nữ ái mộ anh hùng. Nam nhân không cần phải tuấn tú nhưng nhất định phải có thực lực.
Lâm Hiên nhíu mày, trước mắt là một pho tượng nghìn tay đã bị Thanh Hỏa kiếm bổ làm hai nửa, nhưng nháy mắt kim quang chợt lóe lại có một phật đà khác xuất hiện.
Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi khó coi. Thiên Cương La Hán trận quả nhiên không dễ dàng bài trừ.
Không có thời gian dây dưa ở chỗ này. Lâm Hiên vươn tay vỗ lên túi trữ vật, một thanh đoản kiếm đầy vết nứt trên thân bay vút ra. Có điều nó phóng thích uy áp khiến người sợ hãi.
Chính là Thông thiên linh bảo!
Lâm Hiên cầm lấy rồi pháp lực vận chuyển truyền vào trong. Lần này cảm giác có điểm khác biệt, tựa hồ pháp lực bị hút không nhiều như trước.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cùng Thanh Hỏa kiếm đều đã thu về, mười bảy mười tám phật đà lập tức đánh tới.
“Lâm huynh!”
“Sư bá!”
Đừng nói Cầm Tâm mà ngay cả Vân Nhi cũng thấy hắn có vẻ quá khinh tâm.
Khoảng cách chỉ còn chừng hơn mười trượng, trên mặt Lâm Hiên vẫn không mảy may sợ hãi, tay phải nhẹ nhàng chém ra.
Một đạo kiếm khí như ngọc lưu ly chợt, nhưng khác với trước lại biến thành hai màu vàng lam, xem ra Thông thiên linh bảo này cũng là song thuộc tính.
Đoạn kiếm bất quá một tấc nhưng kiếm khí bổ ra lại tới hơn trăm trượng, các phật đà khí thế hung hăng trước nó lại dường như kiến hôi.
Sự thật đúng là thế. Song phương chạm nhau, bất luận các phật đà dùng thần thông bí thuật đều như châu chấu đá xe, toàn bộ hóa thành tro bụi.
Oành!
Lúc này mới có tiếng nổ thật lớn truyền vào tai, cả không gian run rẩy, sau khi tiêu diệt đám phật đà thì đạo kiếm quang nọ vẫn chưa biến mất. Ngược lại với khí thế như chẻ tre, điên cuồng chém tới phía trước.
Cùng lúc đó, tại một gian tĩnh thất sâu trong Hồng Vân cốc có mấy hòa thượng Nguyên Anh kỳ khoanh chân mà ngồi. Giữa tĩnh thất có một pháp khí hình tròn rất lớn, ở trên cắm mấy cây trận kỳ màu vàng.
Một tiếng xẹt nhỏ truyền ra, trận kỳ màu vàng không gió mà tự cháy, pháp khí hình tròn nọ cũng quỷ dị vỡ vụn thành từng mảnh.
“Không có khả năng, chúng ta bày Thiên Cương La Hán trận tại cửa cốc. Dù tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ tiến vào cũng dữ nhiều lành ít. Muốn công phá trận này cần cả ngàn tu tiên giả Ngưng Đan kỳ cùng lão quái Nguyên Anh ở giữa chỉ huy, nghe hai sư đệ trốn về nói đối phương chỉ có ba người. Sao lại…” Tăng nhân bào xám ngồi giữa chợt biến sắc.
“Không có gì kỳ lạ, hai nữ tử kia thì không nhắc nhưng Lâm Hiên từng phá hủy pháp thể của Không Huyễn sư huynh. Hôm nay tiến giai hậu kỳ, thực lực đương nhiên vượt xa đại tu sĩ bình thường” Lên tiếng là một hòa thượng râu tốc bạc trắng vẻ mặt hòa ái, tu vị là cao nhất ở đây. Chính là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.
“Không Từ sư huynh, chúng ta nên ứng đối thế nào?”
“Thế nào? Hừ, kẻ địch đã đánh tới cửa, chẳng lẽ chúng ta còn lui? Chỉ có đường ứng chiến, tu vị của Lâm tiểu tử có cao tới đâu nhưng số lượng đệ tử Vạn Phật Tông ta cùng tu sĩ Ngụy gia chừng hơn vạn, song quyền nan địch tứ thủ. Chẳng lẽ phải sợ hắn sao?” Không Từ nói tới đây, trong mắt hiện lên vẻ ác độc.
“Nhưng sư huynh, nếu chúng ta làm vậy, dù thắng lợi cũng tổn thất thảm trọng, đại bộ phận cũng chỉ là Trúc Cơ kỳ” Trong mắt một hòa thượng khác lộ vẻ không đành lòng.
“Thì sao, vô độc bất trượng phu, kẻ làm đại sự tuyệt đối không thể mềm lòng, dưỡng binh ngàn ngày dùng nhất thời. Mấy đệ tử cấp thấp này ngày thường được môn phái che chở, ở thời khắc mấu chốt đương nhiên phải vì Vạn Phật Tông mà xuất lực, chư vị sư đệ chớ quên có nhiệm vụ ở đây. Một khi thành công thì chúng ta có lợi rất lớn, chẳng lẽ các vị không muốn tiến thêm một bước trên tiên đạo sao. Chỉ cần mục tiêu thành công, chết một ít đệ tử cấp thấp thì tính gì?”
“Sư huynh nói không sai”.
“Đúng, cứ như vậy mà làm”
Các hòa thượng khác nghe Không Từ nói thì ánh mắt cũng lộ ra vẻ nóng bỏng. Tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé. Chính Ma Nho Phật chỉ là lưu phái khác nhau mà thôi, chỉ cần có cơ hội tiến trên tu tiên lộ, không cần quản sinh tử của người.
“Mọi người đã nhất trí thì truyền pháp dụ, lệnh cho đệ tử trong cốc. Không kể Ngưng Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ hay là Linh Động kỳ, toàn bộ xuất động. Ai có thể lấy được đầu Lâm Hiên hoặc Cầm Tâm thì đều được chưởng môn sư huynh nhận làm đệ tử nhập thất, đồng thời thưởng cho một trăm vạn tinh thạch” Không Từ hai tay chắp lại nói.
Hòa thượng còn lại không khỏi tái mặt nhìn nhau dò xét.
“Điều này… Sư huynh, trăm năm trước chưởng môn đã nói kiếp này sẽ không thu đồ đệ nữa, hơn nữa sư huynh dù là thủ tọa Giới Luật viện nhưng không có quyền thưởng tới một trăm vạn tinh thạch” Một hòa thượng béo mập lo lắng mở miệng.
“Không sai, chẳng lẽ lão nạp không rõ ràng sao. Nhưng các ngươi chớ quên, Lâm Hiên cùng Âu Dương Cầm Tâm đều là tu sĩ Nguyên Anh, chúng ta nhiều người nhưng nếu không có chỗ tốt, ngươi cho rằng các đệ tử sẽ tận tâm sao? Dù lâm trận không dám bỏ chạy thì khẳng định không tận lực”.
Các cao tăng im lặng, việc này đương nhiên là rõ ràng. Thanh âm Không Từ tiếp tục truyền vào tai: “Lão nạp đưa ra hứa hẹn, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, chưởng môn sư huynh thân phận tôn sùng. Với tu vị thần thông của người, đưa mắt khắp Nhân giới trừ mấy vị tiền bối Ly Hợp kỳ thì có thể nói không có địch thủ. Các người đừng xem Lâm tiểu tử càn rỡ, cho dù hắn tiến giai hậu kỳ thì thế nào, nếu gặp chưởng môn sư huynh… Hừ, chỗ tốt này không thể nói không nặng. Huống chi một trăm vạn tinh thạch, đừng nói là các tu sĩ cấp thấp mà với chư vị đang ngồi cũng là hấp dẫn không nhỏ. Các ngươi nói, chẳng lẽ các tiểu tử kia còn không hết sức, cho dù đối mặt tu tiên giả Nguyên Anh kỳ khẳng định cũng liều một phen, cầu phú quý trong nguy hiểm”
“Sư huynh. ta hiểu, điểm lo lắng chính là sau này người không thể thực hiện lời hứa” Hòa thượng mập mạp khoát tay áo.
“Ai nói ta sẽ thực hiện?”
“Nhưng không phải pháp dụ nói như vậy sao?” Các tăng nhân còn lại ngẩn ngơ, hai mặt nhìn nhau.
“Hừ, lão nạp sao trông cậy vào đám tiểu tu sát diệt được Lâm tiểu tử? Ta muốn là để chúng tiêu hao pháp lực của đối phương. Cuối cùng chúng ta ra mặt thu thập tàn cuộc, chỉ cần đầu củ Lâm tiểu tử cùng Âu Dương Cầm Tâm là do chúng ta chém xuống, hiển nhiên cũng sẽ không cần thưởng, như vậy còn ai bảo lão nạp nuốt lời, không thực hiện lời hứa?” Không Từ cười âm hiểm.
“Thì ra là thế”.
“Quả nhiên là diệu kế”.
Lúc này các lão quái khác mới hiểu được, cả đám vui mừng không thôi.
“Tốt, mọi người đã rõ ý của lão nạp thì mau tổ chức nhân thủ cuốn lấy Lâm tiểu tử, ngàn vạn lần không thể để hắn phá hỏng đại sự của chúng ta”.
“Rõ!”
Cánh cửa tĩnh thất mở ra, các lão quái hóa thành từng đạo kinh hồng bay vút đi.
Lại nói ở bên ngoài.
“Trời đất!”
Vũ Vân Nhi quay đầu nhìn bốn phía, trên mặt Cầm Tâm cũng đầy vẻ kinh ngạc. Không kể các phật đà do linh lực huyễn hóa ra hay màn sáng vàng làm trì trệ pháp lực. Tất cả đều biến mất vô tung vô ảnh, trước mắt chính là sơn cốc quen thuộc.
Thiên Cương La Hán trận đã bị bài trừ.
Chính mắt xem quá trình phá trận nhưng Cầm Tâm vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.
Uy lực một kiếm nọ thật sự kinh người, trên mặt đất còn cày một khe rãnh sâu không thấy đáy. Ngọn núi cao hai ba trăm trượng bên trái hiện tại chỉ là đá vụn ngổn ngang, mà bất quá chỉ là dư âm.
Không thể tưởng tượng đây là bảo vật gì, hoặc căn bản vật này không phải ở Nhân giới.
Hiện tại Cầm Tâm đã có điểm tin tưởng Lâm Hiên, mặc dù đối mặt với lão quái Ly Hợp kỳ hắn vẫn có thể toàn vẹn trốn đi.
Lâm Hiên không quay đầu lại nhưng thần thức đã cảm ứng được ánh mắt của hai nàng, đành ho nhẹ một tiếng: “Cầm Tâm, Vân Nhi. Chúng ta đi”.
Vũ Vân Nhi nhu thuận gật đầu, Âu Dương cũng không có dị nghị. Ba người lần nữa thi triển thần thông bay vào trong cốc. Hộ phái đại trận đã bị bài trừ, còn lại một số cấm chế không tính là gì.
Vẻ mặt Lâm Hiên vẫn bình thản, nhưng trên người hai nữ tử bên cạnh đều tỏa ra sát khí.
Lâm Hiên khẽ thở dài, rất nhanh kinh ngạc ngừng lại.
Sư đồ Âu Dương cũng độn quang chậm lại, ở chân trời xuất hiện chi chít những điểm đen dày đặc.
“Sư bá, ta không nhìn lầm chứ?”
Vũ Vân Nhi lấy tay che miệng. Âu Dương Cầm Tâm cũng đầy bất ngờ. Thật không ngờ số lượng tu sĩ lại đông đến như thế.
Tính sơ độn quang đang đến chừng cả vạn, ngoài đệ tử Ngụy gia còn có một bộ phận rất lớn lừa trọc Vạn Phật Tông.
Trong đó chín thành đều là đệ tử cấp thấp Linh Động kỳ cùng Trúc Cơ kỳ, nhưng bọn họ đằng đằng sát khí như vậy quả thực có vài phần quỷ dị.
Rốt cuộc đám cao tầng của đối phương có chủ ý gì? Muốn tiêu hao pháp lực của hắn?
Lâm Hiên khép hờ hai mắt.
“Sư bá, chúng ta hành động sao bây giờ?”
Thanh âm Vũ Vân Nhi truyền vào tai, Cầm Tâm thì chờ Lâm Hiên đưa đối sách. Hiện hắn đã làm chủ tâm trí của hai nàng. Cho dù đối phương người đông nhưng chỉ ở bên hắn thì không phải sợ hãi.
“Đương nhiên nợ máu phải trả bằng máu”.
Khóe miệng Lâm Hiên lại lộ vẻ cười nhạo. Đám lừa trọc kia nếu muốn tiêu hao pháp lực của hắn, tuyệt đối không để bọn họ thất vọng.
Hắn còn sợ đối phương bỏ chạy tứ tán, muốn báo thù cũng phí một phen tay chân, không ngờ đối phương lại tụ cùng một chỗ, thật sự là rất hợp với tâm ý.
“Nguyệt nhi, lần này chúng ta lại có thu hoạch lớn”.
“Thiếu gia, người nói cái gì?” Thanh âm lười biếng của tiểu nha đầu truyền vào tai, nàng vừa mới tỉnh ngủ.
“Nhiều hồn phách như vậy, toàn bộ tế vào Thú Hồn phiên thì sẽ có hiệu quả đến thế nào?”
Khóe miệng Lâm Hiên cười cười, vươn tay ra vỗ bên hông.
Một cái miệng túi mở ra, bên trong ẩn hiện những mũi nhọn màu đỏ tím.
Ông ông…
Thanh âm rợn người truyền vào tai, sau đó từ bên trong bay ra một đạo quái phong màu đỏ tím, bao trùm chừng hơn mười mẫu trên đỉnh đầu Lâm Hiên.
“Đây là…”
Đừng nói đám tu tiên giả phái xa xa trợn mắt há mồm, hai nữ tử phía sau Lâm Hiên cũng đầy vẻ hoảng sợ.
Đám trùng vân này rợp trời ngập đất, số lượng ít nhất bảy tám vạn con. Cầm Tâm còn chưa từng gặp qua loại kỳ trùng này, bề ngoài giống như ong mật nhưng lớn gấp ba, bằng nắm tay của trẻ con.
Toàn thân chúng sặc sỡ hoa văn tím đỏ. Nếu một con không là gì nhưng mấy vạn tụ lại cùng một chỗ khiến người mồ hôi lạnh đầm đìa.
Đây đương nhiên là Ngọc La Phong Lâm Hiên nuôi dưỡng nhiều năm.
Hiện tại chỉ tế ra non nửa số lượng, loại kỳ trùng này sinh trưởng rất khó nhưng đẻ ấu trùng cực nhanh, dùng ứng phó tu sĩ cấp thấp thì dư sức.
Đối mặt trùng vân che lấp cả bầu trời, vô số đạo độn quang chậm lại, các đệ tử cấp thấp nhìn nhau có dự cảm bất ổn.
“Chư vị sư huynh, mọi người không cần sợ, Khu trùng thuật uy lực không nhỏ nhưng đám ma phong muốn đối phó với một người cần cũng vài trăm con, chúng ta nhiều người như vậy căn bản không phải sợ” Một gã tăng nhân áo xám hét lớn, dùng thần thông Vạn Lý Truyền Âm. Gã trọc này mặt nung núc thịt, tướng mạo hết sức uy mãnh, tu vị Ngưng Đan trung kỳ.
“Sư huynh nói không sai, chúng ta nhiều người như vậy thì sợ cái gì?”
“Sát, ai lấy được đầu của Lâm tiểu tử cùng Âu Dương nha đầu, không những được bái nhập làm đệ tử của thần tăng Chưởng môn mà còn được thưởng cả trăm vạn tinh thạch, liều mạng!”.
“Phú quý vốn cầu trong nguy hiểm, xông lên!”
Tiếng la hét vang lên liên tiếp, các đệ tử Ngụy gia cùng lừa trọc Vạn Phật Tông trở nên nóng bỏng, bình thường bọn họ hiển nhiên không dám đối mặt tu tiên giả Nguyên Anh kỳ. Có điều phần thưởng này thật sự là quá sức hấp dẫn.
“Sát!”
Hơn vạn tu tiên giả tế ra bảo vật, mặc dù Linh Khí chiếm đa số nhưng rợp trời, thanh thế vô cùng kinh người.
“Đi!”
Lâm Hiên giơ tay phải hướng về đỉnh đầu chỉ một cái, theo thần niệm thì tiếng vù vù bùng nổ, trùng vân màu đỏ tím bắn thẳng về phía đối phương.
Một bên là hơn vạn tu tiên giả, một bên là số lượng linh trùng gấy bảy tám lần. Tranh đấu rốt cuộc ai thắng ai thua trở nên khó đoán.
Bất quá Lâm Hiên lại tin tưởng mười phần, Ngọc La Phong chưa thành thục, dùng để đối phó tu tiên giả cấp cao thì không được nhưng lượng đông đối đầu tu sĩ cấp thấp thì chính là sở trường.
Oành!
Song phương lao vào nhau, đối mặt với Linh Khí rợp trời, Ngọc La Phong hiển nhiên sẽ không tụ cùng một chỗ để trở thành bia ngắm, trùng vân vù vù phân ra công địch.
“Sư bá…” Thấy Lâm Hiên nhãn nhã chắp hai tay sau lưng, Vũ Vân Nhi cũng không biết nên nói gì. Âu Dương Cầm Tâm thì chớp đôi mắt đẹp, thần sắc phức tạp nhìn sau lưng hắn.
Bất quá thời khắc thực ra Lâm Hiên đang toàn tâm đấu pháp, phải thao túng mấy vạn Ngọc La Phong như vậy, đương nhiên không thoải mái gì.
Hắn cũng không muốn bởi cuộc chiến này mà tổn thất nhiều ma trùng, như vậy được sẽ không bù nổi mất.
Linh quang lóe lên liên tục rồi không ngừng bạo nổ. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp truyền đến. Ngoài dự đoán của hai nàng, trận chiến này từ khi bắt đầu đã nghiêng về một bên.
Năm đó ngay cả Lâm Hiên cũng ăn đau khổ của Ngọc La Phong, mặc dù chưa thành thục nhưng đã có sự hung hãn của kỳ trùng man hoang.
Mỗi con trên dưới bay múa hết sức linh hoạt, lựa chọn góc độ tiến công hết sức hiểm độc.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn đỡ một chút, về phần đệ tử Linh Động kỳ thì không đối phó nổi. Những kẻ trúng độc thì trong chốc lát cả người phát run, từ trên bầu trời rơi xuống…
Hơn vạn tu tiên giả thì đệ tử Linh Động chiếm chừng năm thành, mới vừa đại chiến thì đã tổn thất chiến lực non nửa số lượng.
Không ngừng có tiếng kêu truyền vào tai, liên tục có tiểu tu ngã xuống dưới độc châm của đám Ngọc La phong.
Đương nhiên, không phải ai trong đám tu tiên giả này cũng không có lực hoàn thủ, một bộ phận có được Linh Khí phẩm cấp khá cao.
Pháp Nguyên là một gã ngoại sự đệ tử Trúc Cơ trung kỳ của Bồ Đề Viện Vạn Phật Tông, thần thông không tầm thường, cái bát tròn trong tay chính là Kinh Khí phẩm chất hạng nhất.
Mắt thấy một con Ngọc La Phong dữ tợn bay về phía mình, trên mặt Pháp Nguyên lộ vẻ ngưng trọng. Hai tay hợp lại đánh ra một đạo thần thông phật môn. Bát tròn nọ đón gió hóa lớn. Tỏa một đạo sáng vàng mờ ảo bao bọc lấy thân thể hắn. Linh Khí này mặc dù không chút bắt mắt nhưng lại công thủ toàn diện.
Sau đó Pháp Nguyên vươn tay vỗ lên đỉnh đầu một cái, há miệng phun ra một đạo sóng âm mắt thường có thể thấy.
Sư Tử Hống!
Phật môn có rất nhiều thần thông, cảnh giới Trúc Cơ có thể tu tập bí thuật này. Gã trọc này cũng thông minh, theo lẽ thường thì đối phó với ma trùng dùng sóng âm là hữu hiệu nhất, đáng tiếc lần này hắn đã tính sai.
Nếu lão quái vật Nguyên Anh kỳ thi triển Sư tử hống thì Ngọc La Phong chưa thành thục sẽ phải tránh lui ba thước. Nhưng chút thần thông này nó coi như không thấy, vỗ cánh bay qua.
Vù vù!
Sắc mặt Pháp Nguyên cuồng biến, như nghe thấy ma âm câu hồn nhưng trốn đã không kịp. Ma phong đánh lên màn ánh sáng thì như ngăn trở. Pháp Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đang muốn thi triển pháp thuật khác thì đột nhiên kinh ngạc trợn trừng mắt.
Ngọc La Phong đã phá tan màn sáng vàng, chẳng lẽ ma trùng này lại có thiên phú phá hủy phòng ngự?
Pháp Nguyên vô cùng hoảng sợ, há to miệng nhưng không thành tiếng, hắn đã bị Ngọc La Phong đốt trúng, độc tố đã lan tràn toàn kinh mạch.
Mấy trượng xa xa, một tu sĩ Ngụy gia điểm tay phải , kiếm quang chợt hiện bổ một con Ngọc La Phong dữ tợn làm hai nửa.
“Hừ, chỉ là tiểu trùng, bổn công tử còn không để vào mắt”.
Kẻ này nhìn qua chừng hai bảy hai tám, chính là đệ tử thế hệ trẻ của Ngụy gia, được xem thiên tài, tu vị đã đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Một kiếm chém Ma phong, trên mặt hắn lộ vài phần tự đắc nhưng rất nhanh đã cuồng biến. Chỉ còn lại có nửa đoạn thân thể nhưng con Ma phong nọ vẫn chưa chết, ngược lại tản mát ra lệ khí làm người kinh hãi, vù một cái đã cắm độc châm vào thân thể hắn.
Ngọc La Phong không phải là loại ma trùng có giáp trụ đặc biệt cứng rắn nhưng sức sống cực mạnh, đừng nói bị cắt thành hai nửa dù chém đầu cũng có thể sống hơn nửa canh giờ.
Hơn nữa khi bị trọng thương thì nó càng trở nên điên cuồng, liều mạng công kích đối phương.
Theo sự sợ hãi cùng không cam lòng, vị “thiên tài” Ngụy gia tê dạ toàn thân, cảm giác pháp lực tan biến.
Bên góc khác, một gã tăng nhân độc nhãn há miệng phun ra một đạo hỏa diễm bao phủ lấy một con Ngọc La Phong đang xông tới. Hắn là tu tiên giả Trúc Cơ hậu kỳ, Tiên Thiên Chân Hỏa cũng có vài phần huyền diệu, từng diệt sát không ít tu tiên giả cùng cấp.
Loại ma trùng này quả thật đáng sợ, động tác linh hoạt mà sức sống lại càng không thể tưởng tượng nổi, bất quá bị đốt thành tro hiển nhiên sẽ không thể công kích nữa,miệng hắn lộ vài phần đắc ý.
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, Ngọc La Phong bị hỏa diễm giam cầm thì lựa chọn con đường tự bạo. Thân thể ma phong biến thành một chất lỏng màu tím bắn nhanh vào hòa thượng kia.
“A!”
Tăng nhân độc nhãn lớn tiếng kêu thảm, sau đó cũng thịch một tiếng rớt từ trên không xuống.
Tình hình tương tự không ngừng diễn ra, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đệ tử Ngụy gia cùng lừa trọc Vạn Phật Tông đã nằm xuống với số lượng lớn.
Khắp bầu trời hỗn loạn, có thể tự bảo vệ chỉ có mấy trăm tu tiên giả Ngưng Đan kỳ. Cảnh giới khác biệt, uy lực của Pháp Bảo vượt xa với Linh Khí, đáng tiếc nhân số quá ít không thay đổi được chiến cuộc.
Mỗi người đều bị một bầy Ngọc La Phong vây công, không dám mảy may xem thường.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt, thời gian giao chiến còn chưa tới nửa tuần trà, nhưng thắng bại đã định. Hiện có thể động thủ thu thập hồn phách, nếu là địch nhân thì Lâm Hiên sẽ không cho bọn họ có cơ hội luân hồi.
“Nguyệt Nhi”.
“Ừm, thiếu gia”.
Một đạo bạch quang từ ống tay áo Lâm Hiên bay ra, nương theo làn hương phương là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa xuất hiện giữa không trung.
Sư đồ Âu Dương đều biết Lâm Hiên có một quỷ sủng, chỉ là phản ứng không giống nhau, Cầm Tâm nhìn Nguyệt nhi gật đầu, hai nàng cũng đã hai trăm năm không gặp, còn trên mặt Vũ Vân Nhi lộ vẻ kính sợ.
Nữ tử này có giác quan thứ sáu mạnh mẽ, lần trước tại không gian độc lập đã cảm thấy Nguyệt nhi bất phàm, lúc này dự cảm nọ càng phát ra mãnh liệt.
Vũ Vân Nhi hơi sợ, lặng lẽ trốn ra sau lưng sư tôn.
“Vân Nhi, làm sao vậy?” Âu Dương Cầm Tâm nhíu mày, phản ứng của ái đồ khiến nàng khó hiểu.
“… Không có gì”.
Vũ Vân Nhi không biết mở miệng thế nào, nàng hiển nhiên nhìn ra Lâm sư bá rất sủng ái Nguyệt nhi nên không dám nói lung tung.
“Không có gì?” Âu Dương không tin nhưng lúc này cũng không có tâm tình hỏi nữa.
Nguyệt nhi sau khi hiện thân thì nhìn thoáng qua bầu trời hỗn loạn xa xa, một cây phiên kỳ màu đen lên trong tay.
Chính là Thú Hồn phiên.
Nhiều hồn phách tu sĩ như vậy, Nguyệt nhi không khỏi liếm khóe miệng, cánh tay phất một cái, đánh ra một đạo pháp quyết.
Đoành!
Dường như sấm ngang trời cao truyền vào tai, Thú hồn Phiên nguyên chỉ cỡ bàn tay, nhanh chóng tăng vọt.
Rất nhanh bảo vật này đã trôi nổi ở trên đỉnh đầu, che khuất ánh dương, như một đám mây đen chừng hơn mười mẫu.
Sắc mặt Nguyệt nhi có điểm trắng, muốn thu thập hồn phách đông đúc thế này cũng phí một phen sức lực. Lúc này đã có quỷ khí lành lạnh tỏa lên bốn phía, trong quỷ khí mơ hồ truyền ra tiếng kêu khóc thê lương.
Nhưng tất cả không tổn hao gì đến vẻ đẹp của Nguyệt Nhi, ngược lại khiến nàng thêm xinh đẹp yêu dị câu hồn đãng phách, ai nói chỉ có tiên nữ trên chín tầng trời mới xinh đẹp nhất. Quỷ nữ Âm Ti giới cũng có mị lực khiến người ta không thể cưỡng nổi.
“Đi!”
Nguyệt nhi vươn ngón tay thon nhọn, không nhanh không chậm điểm về phía trước, theo tiếng của nàng, bên ngoài phiên kỳ bắt đầu ùn ùn tỏa ra quỷ vụ.
Một cơn xoáy lốc chừng bảy tám trượng bao phủ ở bên ngoài phiên kỳ xuất hiện.
Hống!
Một tiếng gào thê lương truyền vào tai, từ trong cơn lốc xoáy nọ chui ra một ác quỷ mặt mũi hung dữ.
Ngoài cái đầu rất lớn thì hai cánh tay phủ đầy vảy giáp màu xanh, một cỗ lệ khí kinh người xông lên tận trời.
“Cự Linh quỷ?” Lâm Hiên ngẩn ngơ, có điểm bất ngờ.
“Không sai” Tiếng cười duyên của Nguyệt nhi truyền ra: “Quỷ này chính là dùng hồn phách trong Thú Hồn phiên ngưng tụ thành, tu vị không phải nhỏ. Chỉ tiếc hồn phách chỉ đủ cho nửa đoạn thân thể”.
Theo thần niệm của Nguyệt nhi, Cự Linh quỷ đã rời khỏi cơn lốc. Quả nhiên như tiểu nha đầu nói, nó có nửa thân thể trên.
Bất quá dù là vậy thì quỷ vật này cũng cao bảy tám trượng, trên khuôn mặt dữ tợn lộ vẻ hưng phấn, sau đó há mồm phun ra từng đạo âm phong.
Đệ tử Ngụy gia cùng tu sĩ Vạn Phật Tông không khỏi lộ vẻ sợ hãi, bất quá âm phong nọ không công kích bọn họ mà chỉ quét qua các thi thể trên mặt đất. Từ bên trong lôi ra những quang cầu lớn nhỏ, chính là hồn phách.
Cự Linh quỷ mở miệng đem toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Lúc này chỉ còn lại khoảng hai ngàn tu tiên giả, thấy một màn trước mắt thì vẻ mặt bọn họ tái nhợt như người chết. Đối phương thật quá độc ác, ngay cả hồn phách cũng không buông tha. Không ít kẻ cả người phát run, liều mạng muốn đào tẩu.
Mà lúc này hai nữ tử sau lưng Lâm Hiên rốt cuộc đã ra tay. Các nàng đến nơi này không phải để xem hí kịch mà muốn tự tay báo thù.
Âu Dương Cầm Tâm vươn ngọc thủ. Kim quang chợt lóe, trong lòng đã xuất hiện một bảo vật cổ sắc cổ hương.
Thất Huyền Cầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.