Vân nhi kể lại, khi đó nàng đã ăn không ít đau khổ, cũng may sau đó gặp được ân sư tại một vùng núi nhỏ hoang vu.
Nhưng thương thế của Âu Dương Cầm Tâm thực nghiêm trọng. Đối mặt với sự truy sát của Vạn Phật tông đuổi bắt, nàng đành mạnh mẽ thi triển bí thuật kích thích chân nguyên khiến kịch độc phát tác nhanh hơn. không ngừng tiến vào lục phủ ngũ tạng, ngay cả Nguyên Anh cũng không ngoại lệ.
"Cái gì?" Lâm Hiên nghe vậy thì đột nhiên biến sắc: "Độc đã lan vào Nguyên Anh?"
"Vâng, sư bá, ân sư nói với ta như vậy."
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên lo lắng, chuyện này thực nguy hiểm.
Nguyên Anh có thể thi triển ra rất nhiều thần thông nhưng lại rất yếu. Một khi bị thương thì rất khó khôi phục.
Lâm Hiên hít vào một hơi yên lặng không nói, một lúc lâu mới ngẩng đầu mở miệng: "Cầm Tâm có nói nàng bị trúng độc gì không?"
"Ân sư nói là Thiên Chu Cổ Độc." Trong mắt Vũ Vân Nhi tràn đầy vẻ bi thiết.
"Cái gì, Thiên Chu Cổ Độc, đám giặc trọc thật độc!"
Lâm Hiên không nhịn được mắng to. Nói cái gì mà từ bi, Thiên Chu Cổ Độc này dù trong tu sĩ ma đạo cũng biến sắc. Tu sĩ cấp thấp dính vào sẽ chết ngay lập tức, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có thể miễn cưỡng dựa vào tu vị cao thâm mà áp chế nhưng chỉ là cầm cự mà thôi. Không nói đến sự thống khổ, loại cổ độc này cứ hành hạ theo thời gian, độc tính càng lúc càng nặng cho đến khi kiệt sức mà chết.
Nghe Lâm Hiên miêu tả xong Vũ Vân Nhi vô cùng hoảng sợ, ân sư không nói thương thế này nghiêm trọng như vậy.
Thiếu nữ không khỏi thất thần, lại một lần nữa quỳ xuống: "Sư bá, cầu xin người, nhất định phải cứu sư phụ của ta."
"Yên tâm, sao ta có thể mặc kệ Cầm Tâm, Thiên Chu Cổ Độc dù đáng sợ nhưng không phải không thể giải. Nguyên Anh bị xâm thực thì có điểm phiền toái. Nhưng ta cũng sẽ nghĩ cách, cứ yên tâm." Lâm Hiên ôn hòa nói.
"Đa tạ sư bá." Trên mặt Vũ Vân Nhi đầy vẻ cảm kích, cung kính thi lễ.
"Được rồi, hiện tại Cầm Tâm đang ở đâu?"
"Trong Tuyết Lâu Thành."
"Tuyết Lâu Thành?" Lâm Hiên ngẩn ngơ.
"Sư ba chưa từng nghe qua cũng là bình thường, đó là một thành thị của phàm nhân cách đây hơn mười ngàn dặm, rất ít tu tiên giả lui tới. Sư tôn nghỉ ở đó hẳn là an toàn."
Lâm Hiên gật đầu, Vũ Vân Nhi nói không sai, đối mặt với truy đuổi của Vạn Phật Tông, ẩn trong thế tục là lựa chọn tốt nhất.
"Vậy ngươi đến đây làm gì."
"Vãn bối đi tìm phương pháp giải độc cho ân sư. Sau khi sư tôn trúng độc, Vân Nhi đã được một tiền bối chỉ điểm những loại dược liệu để luyện chế linh đan. Nhưng tất cả đều vô cùng trân quý, Vân Nhi tìm không ra, chỉ có thể đến Thiên Vân giao dịch hội thử vận may." Nói đến đây, sắc mặt Vũ Vân Nhi thả lỏng hơn một chút. May là gặp sư bá, với số lượng tinh thạch trong túi nàng, cho dù tìm được vật cần thiết thì chưa chắc đã mua nổi.
"Linh đan có thể giải trừ Thiên Chu Cổ Độc à? Đem đan phương ra cho ta xem một chút." Lâm Hiên trầm ngâm mở miệng.
"Vâng, sư bá!"
Vũ Vân Nhi vươn tay vỗ vào bên hông lấy ra một ngọc giản màu xanh biếc. Lâm Hiên đem thần thức nhập vào trong.
"Hàm Tu Thảo, Tẩy Tâm Thạch, Độc Long Tham, Triện Linh Hoa…." Lâm Hiên thì thào tự nói, vẻ mặt rất nhanh trở nên âm trầm.
"Sư bá, như thế nào, chẳng lẽ đan phương có vấn đề?" Vũ Vân Nhi rất thông minh, nghe thì kinh hãi hỏi lại.
"Không phải, chỉ là phương pháp giải độc này quá mức bá đạo, cho dù có thể trừ độc thì tu vị Cầm Tâm cũng bị tổn hao nhiều, thậm chí có thể rơi xuống Ngưng Đan Kỳ."
"A, vậy thì nên làm thế nào?" Sắc mặt thiếu nữ đại biến.
"Yên tâm, ta sẽ giải quyết việc này. Vân Nhi, ngươi về trước chiếu cố cho Cầm Tâm. Chậm thì ba tuần trăng, lâu thì nửa năm, ta nhất định sẽ mang đan dược giải độc đến. Trong khoảng thời gian này hãy cẩn thận, ngàn vạn lần không được để bại lộ hành tung." Lâm Hiên vừa suy tư vừa phân phó.
"Vâng, sư bá, Vân Nhi sẽ cẩn thận."
Sau đó Lâm Hiên vỗ tay, lấy ra bảy tám cái bình ngọc tinh xảo: "Đây là mấy bình đan dược, dù không thể giải trừ cổ độc nhưng cũng có chút hiệu quả, có thể kéo dài thời gian độc tính phát tác, cầm lấy."
"Đa tạ sư bá." Vũ Vân Nhi thu lại rồi lấy ra một cái ngọc giản còn trống, đem thần thức chìm vào bên trong.
Một lát sau nàng ngẩng đầu, đem ngọc giản cung kính đưa cho Lâm Hiên:
"Sư bá, vị trí Tuyết Lâu Thành cùng với cách liên lạc với sư tôn ta đã viết ở trong này, Vân Nhi sẽ đợi người."
Lâm Hiên gật đầu, sau đó Vũ Vân Nhi thi lễ rồi từ biệt.
Nhìn nàng biến mất, Lâm Hiên thở dài, không ngờ Âu Dương Cầm Tâm lại trúng kịch độc. Bất hắn sẽ tìm cách giải quyết.
"Thiếu gia, Vạn Phật Tông thật rất độc ác." Nguyệt nhi lên tiếng với vẻ tức giận. Tiểu nha đầu cũng rất ghét những kẻ ngụy quân tử so:"Đáng tiếc chúng ta không thể đụng đến chúng."
"Hừ, ai nói ta không dám trêu chọc bọn hắn?"
"Nhưng đối phương có lão quái vật Ly Hợp Kỳ." Nguyệt Nhi sợ Lâm Hiên tức giận mà làm liều nên nhắc nhở.
"Hừ, lão quái Ly Hợp Kỳ thì sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười: "Hiện tại quả thực ta không đánh lại Vạn Phật Tông, nhưng nàng cho rằng ta có thể tiến giai Ly Hợp Kỳ không?"
"Ha ha, đây là đương nhiên, thiếu gia, chúng ta không phải đã từng ước định, muốn vĩnh viễn gắn bó gần nhau. Đừng nói là Ly Hợp Kỳ, Nguyệt Nhi tin tưởng sẽ có một ngày nhất định người sẽ trở thành thần tiên thật sự" Thiếu nữ mỉm cười nói.
"Nguyệt Nhi, nàng phóng đại rồi, sau khi luyện chế thành công Chuyển Anh Đan, lại bế quan tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ. Ly Hợp Kỳ, tương lai ta cũng chắc chắn sẽ đạt đến, sau đó thì Vạn Phật Tông, hừ hừ…."
Lâm Hiên không nhiều lời, bất quá Nguyệt Nhi cùng hắn ở lâu như vậy đương nhiên hiểu rõ, lần này đúng là đã động đến lửa giận của hắn.
Đương nhiên, quan trọng nhất hiện nay là thương thế của Cầm Tâm. Lâm Hiên suy tư một chút, tiếp tục hướng về phường thị bán vật phẩm cho quỷ tu.
Sau nửa canh giờ Lâm Hiên dừng cước bộ, ngạc nhiên nhìn kiến trúc phía trước. "Đây là phường thị dành cho quỷ tu! Quả nhiên có điểm đặc biệt."
Lâm Hiên lấy ra hai khối trung phẩm tinh thạch đưa cho tu sĩ giữ cổng, sau đó mới tiến vào phường thị.
Hai bên đều là những tòa kiến trúc cổ quái, được điêu khắc theo các dạng âm ti quỷ vật lớn đến thái quá. Người đi vào kiến trúc liền cảm giác như tiến vào trong bụng lệ quỷ. Hơn nữa những điêu khắc lệ quỷ này nhìn có vẻ rất cổ xưa. Không hiểu vì sao thượng cổ tu sĩ lại biến nơi kinh doanh ra bộ dáng lệ quỷ như thế?
Quy mô cũng không lớn lắm, chưa đến trăm cửa tiệm nhưng số lưởng tu sĩ rất nhiều. Lâm Hiên thả thần thức ra, liền phát hiện nơi này cũng có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Sắc mặt bọn họ đều đều âm u, trang phục cũng hết sức cổ quái. Đột nhiên tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, quay đầu lại nhìn về lối vào phường thị.
Đó là một lão giả mặc hoa phục, tầm thất tuần nhưng da thịt sáng như ngọc, tiên phong đạo cốt như tiên nhân hạ phàm, trên người không có chút âm u nào, không ngờ lại tới phường thị dành cho quỷ tu.
Không riêng Lâm Hiên, phần lớn những tu tiên giả xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc, thần thức đảo qua người lão giả thì đều kinh hãi cúi đầu.
Nguyên Anh hậu kỳ!
Ánh mắt Lâm Hiên cũng dời đi nơi khác, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng trống ngực lại đập nhanh.
"Thiếu gia, sao vậy?" Thanh âm tò mò của Nguyệt Nhi truyền vào tai. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Nguyệt Nhi, nàng không cảm thấy người này có chút quen thuộc sao?" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ: "Tiểu tỳ cũng không chút ấn tượng. Thiếu gia, có phải người nhớ nhầm hay không?"
"Ta không phải nói về diện mạo mà là khí tức cùng pháp lực. Trước kia ta đã từng giao thủ với đối phương." Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Thiếu gia, đối phương là tu tiên giả Nguyên Anh Hậu Kỳ, đừng nói là từng đấu pháp, cho dù chỉ gặp qua thì muội sẽ nhớ rõ, nhưng ta lại không chút ấn tượng nào." Trên mặt Nguyệt Nhi hiện vẻ cổ quái.
Mà trong lúc Lâm Hiên dùng thần thức lặng lẽ thảo luận thì ánh mắt lão giả kia cũng đảo qua xung quanh. Lão thấy Lâm Hiên thì tròng mắt hơi co lại nhưng trên mặt hiện vẻ mờ mịt.
Có chút quen thuộc, bất quá đối phương là quỷ tu, hơn nữa diện mạo cũng không giống, không phải là người kia.
"Nguyệt Nhi, ta đã biết người này là ai rồi. Nàng còn nhớ tên giả mạo sư tôn của ta chứ." Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Giả mạo Thông Vũ? Thiếu gia, ngươi nói là tên sử ra đệ nhị nguyên thần?" Nguyệt Nhi kinh ngạc:"Thật sự có vài phần tương tự, khôi lỗi kia chính là do người này điều khiển. Ồ. Thi khí, thiếu gia, người này không phải là tu sĩ nhân tộc mà là Hoạt Thi."
"Hoạt thi?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, không khỏi biến sắc: "Không thể nào, Nguyệt Nhi, sao ta không cảm giác được?"
"Không rõ lắm, có thể tiểu tỳ đặc biệt mẫn cảm với quái vật đến từ Âm ti. Người này tuyệt đối là hoạt thi, ta không nhầm đâu. Thiếu gia, người phải cẩn thận đó." Nguyệt Nhi mở miệng khẳng định.
Hiện tại Lâm Hiên đã biết Nguyệt Nhi khôi phục một số năng lực cổ quái nên quả thật phải cẩn thận để ý.
Hoạt thi nhưng kỳ thật cũng là một tên gọi khác của cương thi thông linh mà thôi.
Hoạt thi có được ý thức độc lập. Mà tên gia hỏa trước mắt lại đạt đến cảnh giới đại tu sĩ, cương thi như vậy là do thiên phú. Không chỉ có sức mạnh lớn vô cùng mà thân thể cũng cứng đến mức không thể tưởng tượng, không hề thua kém pháp bảo bình thường.
Cũng may đối phương dường như vẫn chưa nhận ra hắn.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên hít vào một hơi, đang muốn bước chân thì thanh âm của lão giả kia truyền đến: "Đạo hữu phía trước, xin dừng bước nghe lão phu nói vài lời."
"Đáng ghét, chẳng lẽ như vậy mà vẫn bại lộ, làm sao lão hoạt thi kia có thể nhận ra?" Lâm Hiên vừa sợ vừa giận nhưng cũng dừng chân.
Có điều thân hình lão giả chợt lóe đi lướt qua người hắn, không hề dừng lại.
Lâm Hiên ngẩn ngơ, không khỏi nhìn lại. Một gương mặt hết sức quen thuộc ánh vào mắt.
"Đây là…." Lâm Hiên thiếu chút nữa nhịn không được la hoảng
Hắn…hắn sao lại mặc trang phục nữ nhân. Không hề nhìn lầm, đối phương dù có hóa thành tro bụi thì hắn cũng nhận ra. Chính là Điền Tiểu Kiếm.
Lâm Hiên tò mò nhưng với tâm cơ của hắn, trên mặt chẳng chút biến sắc.
"Đạo hữu gọi ta?"
Bên kia, Điền Tiểu Kiếm nhíu mày kinh nghi.
"Không sai, lão phu lần đầu gặp tiên tử, có vài chuyện muốn thương lượng một chút." Lão giả chậm rãi nói, vẻ mặt rất bình thản nhưng trong lòng lại mừng như điên. Thân là tứ trưởng lão Lệ Hồn Cốc, bình thường muốn tài liệu gì cũng có thể sai đệ tử đi tìm.
Nhưng lần này ma công tu luyện vừa lúc đến chỗ quan trọng, muốn dùng một đỉnh lô Nguyên Anh Kỳ để đột phá.
Nữ tu Nguyên Anh Kỳ không nhiều lắm. Huống chi yêu cầu của lão còn ngặt ngèo ở chỗ phải là tu quỷ đạo.
Điền Tiểu Kiếm pháp lực thâm hậu hơn nhiều so với tu sĩ cùng cấp. Hơn nữa môi hồng răng trắng, khiến lão ma liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Trên mặt lão ma lộ ra vẻ hòa ái ôn nhu, tính xem làm thế nào để lừa gạt để đối phương theo mình đến chỗ vắng vẻ.
Nhưng Điền Tiểu Kiếm lại không phải kẻ tầm thường:"Thiếp thân không quen đạo hữu, vả lại còn có chuyện quan trọng, cáo từ."
Nói xong Điền Tiểu Kiếm bước nhanh về phía trước. Hiện đang ở trong Hiên Viên Thành, đối phương tuy là tồn tại Nguyên Anh Hậu Kỳ nhưng chắc cũng có điều cố kỵ.
Vẻ mặt lão ma nhất thời âm trầm. Nhìn "nữ tử" kia thong thả bước đi thì nuốt nước miếng một cái: "Tiện tỳ kia, ngươi tưởng rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay lão phu sao?"
Vì tránh Cửu Đầu lão tổ, Điền Tiểu Kiếm đành giả trang thành nữ tu xinh đẹp, nhưng lại lộng xảo thành chuyên.
Lúc này Lâm Hiên tiếp tục đi dạo tại phường thị. Tùy tiện tạt qua vài cửa tiệm đã gặp không ít bảo vật hiếm có.
Bảo vật ở đây có phẩm chất không thấp, thậm chí còn có thứ được tìm thấy từ thượng cổ di tích. Nửa canh giờ sau Lâm Hiên dừng chân ở một tòa kiến trúc này giống như đầu lâu của lệ quỷ, cao chừng ba mươi trượng.
Cửa vào là miệng lệ quỷ răng nanh bén nhọn, khí tức âm sâm khủng bố. Trong một gian đại sảnh chừng bảy tám mươi trượng, tiếp đãi khách nhân đều là những thiếu nữ xinh đẹp vận trang phục khác nhau.
Lâm Hiên đang nheo thì có một âm thanh trong trẻo truyền đến: "Hoan nghênh tiền bối giá lâm tệ xá, không biết người muốn mua loại mặt hàng nào?"
Một nữ tử tầm mười bảy mười tám, thân hình thon thả bước đến cách hắn ba thước.
"Thứ ta muốn mua ngươi không thể làm chủ, gọi chưởng quỹ bổn điếm ra đây?" Lâm Hiên nhìn nữ tử thì chậm rãi nói. Nữ tử ngẩn ngơ, phát hiện tu vị đối phương sâu không lường được, pháp khí vòng ngọc mà nàng đeo không thể cảm ứng được. Chẳng lẽ là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ.
Nghĩ tới đây vẻ mặt thiếu nữ càng trở nên cung kính, thi lễ nói: "Tiền bối thứ tội, là tiểu tỳ thất lễ, mời người theo ta đến lầu hai dung trà."
Lâm Hiên gật đầu, theo nữ tử đi lên cầu thang. Trong lầu được bố trí rất tao nhã, cửa sổ có những kỳ hoa làm cảnh, bốn phía treo tranh. Thật sự không giống phường thị quỷ tu.
"Mời tiền bối ngồi, để vãn bối đi báo cho chủ sự biết." Nữ tu vừa rót trà vừa nói.
Lâm Hiên gật đầu, ánh mắt nhìn về những bức tranh treo trên tường, không phải họa sơn thanh thủy tú mà là sa mạc hoang vu, chỉ lác đác vài cây bụi.
"Nguyệt Nhi, có cảm thấy quen mắt không?"
"Thiếu gia. Có rất nhiều chỗ tương tự trong họa quyển ở Tuyết Minh Sơn, chẳng lẽ là vẽ về Âm Ti giới?"
Lâm Hiên đang muốn tiếp lời nàng thì thần sắc vừa động, một trung niên tu sĩ râu dài đi tới.
Tướng mạo bình thường nhưng tu vị lại làm Lâm Hiên giật mình, là Nguyên Anh trung kỳ.
"Không biết đạo hữu đại giá quang lâm, tại hạ La Thiên Thành có chút thất lễ, mong rằng đạo hữu ngàn không nên để ý."
"Hóa ra là La huynh, không cần phải khách khí như thế!"
Lâm Hiên ôm quyền thi lễ, trên mặt bất động thanh sắc nhưng lại thầm tính toán.
Họ La, trang phục thư sinh, quỷ tu, không liên quan gì đến La gia ở Thiên Châu chứ?
Theo lý thì đối phương sẽ không to gan như thế, dù sao đây là địa bàn của thất đại thế lực.
Có lẽ chỉ là trùng hợp. Huống chi Lâm Hiên đến nơi này để tìm phương pháp kết anh cho Nguyệt Nhi, không có tâm tình tham dự vào tranh quyền đoạt lợi của tu tiên giới.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống.
"Không biết đạo hữu muốn mua thứ gì, đan dược, công pháp, bảo vật hay là thứ gì khác. Ha ha, không phải là La mỗ nói quá, nhưng Huyết Quỷ Phường này cần gì đều có."
"Phải vậy không?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia cổ quái. "Xem ra đạo hữu thật sự rất tự tin, bất quá những thứ ngươi nói không phải là vật Lâm mỗ muốn."
Chưởng quỷ ngẩn ngơ, sau đó lại cười ha ha: "Nói như vậy thì vật mà các hạ muốn thật sự rất hiếm, nhưng chỉ cần không phải tuyệt tích thì bổn điếm cũng có thể cung cấp. Xem ra đây một đại giao dịch."
"Thiếu gia, khẩu khí người này thật lớn." Nguyệt nhi không nhịn được nói.
Lâm Hiên vẫn bất động thanh sắc: "Tại hạ cần không phải là đan dược hay pháp bảo công pháp cũng. Tại hạ am hiểu Ngự Quỷ Thuật, từng xảo hợp thu được một âm hồn có tư chất tốt, để nàng nhận ta làm chủ. Trải qua trăm năm, hiện tại nàng đã đạt đến Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong, chỉ cách cảnh giới Nguyên Anh một bước. Đạo hữu cũng biết âm hồn không có thân thể, không thể phục dụng bất cứ đan dược gì. Cái ta muốn mua hôm nay chính là phương pháp để yêu quỷ thuận lợi thăng cấp."
Nghe Lâm Hiên miêu tả xong, chưởng quỹ La Thiên Thành lại lộ vẻ kích động: "Cái gì, đạo hữu có quỷ sủng Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn? Là nam hay nữ?"
"Nữ quỷ." Thấy vẻ mặt đối phương, Lâm Hiên nhíu mày.
"Có thể gọi ra để tại hạ xem một chút không?" Trong mắt tu sĩ họ La hiện chút tham lam, Lâm Hiên không mở miệng.
"Ha ha, xem ra đạo hữu đã hiểu lầm, cũng trách ta chưa giải thích rõ ràng." La Thiên Thành vỗ trán một cái, chắp tay nói.
"Chẳng lẽ còn có nội tình gì, vậy thì Lâm mỗ xin rửa tai lắng nghe."
"Là thế này, tệ điếm gần đây phát hiện được một kiện bảo vật, bất quá phải có vài nữ quỷ Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn trợ giúp. Cảnh giới cao hơn cũng không được mà thấp hơn cũng không xong, bổn điếm hao hết sức chín trâu hai hổ mới tìm được tám nữ quỷ nhưng xui xẻo còn thiếu một người, tìm mãi không được. Không ngờ đạo hữu lại có sủng quỷ như vậy, nếu ngươi nguyện ý giúp đỡ thì bổn điếm nguyện ý tặng miễn phí cách kết anh cho ngươi." La Thiên Thành chậm rãi nói nhưng trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Lâm Hiên nghe xong thì trầm tư, nhìn không ra đang nghĩ gì.
"Đạo hữu không cần lo lắng, bổn điếm thật sự có thành ý, hơn nữa trong quá trình lấy bảo vật không có bất cứ nguy hiểm gì." Nhìn thấy Lâm Hiên do dự, La Thiên Thành vội nói.
"Hừ, đạo hữu nói rất hay nhưng tại hạ làm sao biết được thật giả?" Lâm Hiên lạnh lùng trả lời.
"Đạo hữu băn khoăn cũng đúng. Thế này đi, La mỗ tặng miễn phí ngươi một kiện bảo vật, chứng minh ta không hề nói dối." Nói xong hắn khẽ nâng tay lên, một đạo hỏa quang từ trong tay áo bay ra.
Truyền Âm Phù!
"Mời đạo hữu dung trà, linh trà này không tệ. Ta thấy các hạ vẫn chưa dùng qua, chẳng lẽ sợ tệ điếm đầu độc khách nhân"
"La đạo hữu khéo giỡn."
Làm như vậy trong Hiên Viên Thành quả thực là cực kỳ ngu xuẩn, huống chi cho dù hạ độc thì Lâm Hiên cũng chưa chắc đặt vào mắt. Hắn nâng chén trà nhấp một ngụm, một luồng âm khí tiến vào tiểu phúc, xem ra trà này quả thực thích hợp cho quỷ tu.
Thời gian một tuần trà trôi qua, một thị nữ bưng một cái mâm đi tới, bên trong có không ít đồ vật, được che bằng gấm hồng ra vẻ thần bí.
"Mời Lâm huynh xem, đây là một chút quà mọn dành cho huynh, đủ để đánh tan sự nghi ngờ trong lòng đạo hữu." La Thiên Thành vừa nói vừa tấm vải hồng ra.
Thứ bắt mắt nhất chính là một ngọc giản màu trắng.
Những thứ còn lại là dược liệu hỗn tạp, Lâm Hiên đếm sơ qua thì cũng hơn hai mươi vị. Tuy không phải vật nghịch thiên nhưng cũng không rẻ. Tổng giá trị chừng năm sáu vạn tinh thạch.
"La huynh có ý gì, kẻ hèn này tốt xấu cũng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, không thiếu chút tinh thạch ấy, Chẳng lẽ đạo hữu nghĩ đưa nó thì Lâm mỗ sẽ đồng ý điều kiện ngươi đưa ra sao?" Lâm Hiên nhướng mày mở miệng.
"Đạo hữu đã hiểu lầm, tại hạ sao lại có ý đó. Ngọc giản kia mới là thứ mà ta nói." La Thiên Thành khoát tay áo, cười khổ nói.
"Vậy sao?"
Ánh mắt Lâm Hiên ngưng trọng, không thấy có động tác gì mà ngọc giản lại tự bay lên, sau đó Lâm Hiên đem thần thức nhập vào.
Một loạt chữ màu vàng hiện lên trong đầu.
Đây là một đan phương rất đặc biệt. Luyện ra thứ này không phải để phục dụng mà là để tắm.
Âm hồn Ngưng Đan Kỳ dù không có thân thể nhưng có thể tắm bằng Huyền Âm Minh Dịch, dược lực có thể trực tiếp tiến vào hồn phách. Nói cách khác thì cũng có hiệu quả giống như ăn đan dược.
Lâm Hiên thu hồi thần thức, trên mặt không lộ hỉ nộ.
"Thế nào, hiện tại đạo hữu đã tin lời tại hạ chưa?" La Thiên Thành sờ sờ râu, vẻ mặt có chút đắc ý.
"Không sai, Huyền Âm Minh Dịch này quả thực rất diệu dụng nhưng vẫn chưa đủ để quỷ sủng của tại hạ kết anh" Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Đương nhiên, muốn kết anh nào dễ dàng như vậy, không kể tư chất quỷ sủng phải thật tốt mà còn phải đạt đến Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn, hơn nữa dược phẩm sử dụng cũng vượt xa Huyền Âm Minh Dịch." La Thiên Thành nói tới đây thì quan sát phản ứng của Lâm Hiên, sau đó mới tiếp tục nói: "Cụ thể là cần gì thì bổn điếm cũng có, bất quá mới vừa rồi ta cũng nói qua, trừ phi đạo hữu nguyện ý giúp đỡ thì nếu không bổn điếm không bán phương pháp này ra."
"Nói như vậy thì Lâm mỗ không đáp ứng cũng không được." Lâm Hiên im lặng một lát rồi nói ra.
La Thiên Thành nghe thì lộ vẻ vui mừng: "Ha ha, huynh đài lựa chọn như vậy là tốt nhất, hợp tác thì đôi bên cùng có lợi. Bất quá trước đó tại hạ cần phải xem quỷ sủng của đạo hữu một chút."
"Được!"
Lâm Hiên lẩm bẩm mấy loại pháp ấn, sau đó búng ngón tay ra phía trước: "Đi!"
Âm phong đột nhiên nổi lên, trong âm vụ cuồn cuộn, một nữ quỷ tóc tai bù xù chậm rãi hiện hình. Mười ngón tay như móc câu, miệng máu mở rộng nhìn qua rất kinh khủng.
Nguyệt Nhi dùng Thiên Ma Nghĩ Dung Thuật. Nụ cười Lâm Hiên có chút cứng ngắc, hắn chỉ bảo nha đầu kia thay đổi dung mạo một chút, không nghĩ lại biến thành kinh khủng như vậy.
Bất quá tu vị lại không giảm chút nào. La Thiên Thành thả thần thức ra liền lộ ra vẻ mừng như điên, mở miệng nói:
"Không sai, không sai, Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong, vừa lúc hữu dụng, có đạo hữu trợ giúp thì lần đoạt bảo này nhất định sẽ thành công. Đạo hữu yên tâm, tại hạ đã hứa thì sau khi xong việc nhất định sẽ thực hiện"
Lâm Hiên gật đầu phất tay một cái. Nguyệt Nhi một lần nữa trở về ống tay áo.
"Lâm huynh tới bổn điếm không biết có mua thêm vật phẩm gì khác không. Đạo hữu đã là khách quý của La mỗ, bất luận đan dược hay pháp bảo. Tại hạ nhất định tận lực thỏa mãn, giá cả cũng sẽ ưu đãi" La Thiên Thành hết sức hào sảng nói.
Lâm Hiên sao lại không biết dụng ý của đối phương, bất quá tiện nghi đưa đến bên miệng không chiếm thì kém.
"Ha ha, đạo hữu khẳng khái như vậy, Lâm mỗ cũng xin nghe theo, tại hạ quả thật còn muốn mua thêm vài loại tài liệu." Lâm Hiên lấy ra một cái ngọc giản.
Thiên Vân giao dịch hội lần này tụ tập rất nhiều dị bảo, Lâm Hiên định mua rất nhiều thứ để chuẩn bị cho con đường tu luyện phía trước. Hắn đã phân loại một lần, trong ngọc giản này toàn là những thứ liên quan đến quỷ tu.
Tài liệu này có thể luyện chế ra một loại linh dược tên là "Diệu Tâm Đan", thích hợp cho quỷ tu Nguyên Anh Kỳ. Nếu Nguyệt Nhi kết anh thành công, tạo ra thân thể thì cũng phải đả tọa phục dụng đan dược, củng cố cảnh giới.
"Lâm huynh không cần khách khí, bổn điếm có đủ các loại, hẳn sẽ không làm đạo hữu thất vọng." La Thiên Thành vừa nói vừa đem thần thức nhập vào ngọc giản, một lát sau ngẩng đầu biến sắc. "Sao, mấy thứ này có không?" Lâm Hiên mở miệng hỏi.
"Dựa trên tài liệu thì đạo hữu muốn luyện chế Diệu Tâm Đan, cổ đan phương này tuy rất thần diệu nhưng luyện chế cực kỳ khó khăn. Cho dù là Luyện Đan Sư cấp bậc tông sư thì mười lô cũng chỉ luyện được một mà thôi."
"Không ngờ La huynh cũng hiểu rõ về thuật luyện đan, bất quá Lâm mỗ mua những tài liệu này không phải luyện chế Diệu Tâm Đan, là có sử dụng khác." Lâm Hiên uống một ngụm trà, hàm hồ nói.
"Ồ, thật vậy sao?"
"Thế nào, đến quý điếm mua sắm bảo vật mà còn cần các hạ chọn giùm sao?" Lâm Hiên nhíu mày, thanh âm trở nên lạnh nhạt.
"Đương nhiên không phải, đạo hữu đừng hiểu lầm, tại hạ chỉ là tò mò mà thôi."
La Thiên Thành thấy vẻ mặt bất thiện của Lâm Hiên thì vội bào chữa:"Bổn điếm tuy có những dược liệu này nhưng số lượng không nhiều, Lâm huynh đã muốn thì ta sẽ phái người mang tới."
Lâm Hiên không khỏi vừa mừng rỡ. Nửa canh giờ sau rời khỏi phường thị, trong túi trữ vật của hắn chính là phương pháp điều chế Huyền Âm Minh Dịch cùng dược liệu để luyện chế năm lô Diệu Tâm Đan.
Năm trăm hạt, lại dùng Lam Sắc Tinh Hải tinh chế thành thượng phẩm Diệu Tâm Đan, có thể giúp tiết kiệm được thời gian mấy năm tu luyện cho tiểu nha đầu.
Về phần truy tầm bảo vật thì La Thiên Thành vẫn chưa nói, hắn hẹn ba tuần trăng liên lạc với Lâm Hiên.
Ba tuần trăng nói dài thì không dài, ngắn cũng không ngắn. Thiên Vân giao dịch hội ba trăm năm tổ chức một lần, đương nhiên không chấm dứt trong một hai ngày, sẽ có rất nhiều thời gian.
"Thiếu gia, người cảm thấy La Thiên Thành này có âm mưu gì?" Thanh âm trầm ngâm của Nguyệt Nhi truyền vào tai, tiểu nha đầu hiện tại rất thích suy đoán.
"Đối phương mời mọc quá nhiệt tình, liên tục nói không nguy hiểm nhưng ta cảm thấy hoàn toàn trái ngược. Đối phương căn bản muốn lợi dụng chúng ta." Lâm Hiên chậm rãi nói.
"Như vậy thì chúng ta phải làm sao?"
"Sợ cái gì, hắn muốn lợi dụng chúng ta thì tại sao chúng ta lại không lợi dụng hắn." Lâm Hiên cười nhạt nói.
"Nhưng tiểu tỳ vẫn còn có chút nghi vấn, hắn thật sự có bảo vật có thể giúp muội kết anh sao. Sau khi xong chuyện hoàn toàn có khả năng thất hứa."
"Cái này ta cũng không dám chắc, bất quá đối phương có được bảo vật như Huyền Âm Minh Dịch thì chắc cũng không khoa trương. Đương nhiên chúng ta không thể đem tất cả hy vọng đặt trên người hắn, phải đi tìm manh mối khác. Nếu thật sự không có cách nào thì đành đánh cuộc một phen, hợp tác cùng hắn." Lâm Hiên suy tư rồi bất đắc dĩ trả lời.
***
Cùng lúc đó ở một nơi cách đây mấy vạn dặm, một động phủ bí mật nằm sâu trong núi.
La gia lão tổ khoanh chân ngồi, âm mưu của gia tộc đã triển khai, mấy trăm đệ tử lẻn vào thành vẫn chưa bị phát giác. Lão cùng đám cao thủ tinh nhuệ trong gia tộc vẫn ẩn thân ở chỗ tối, lẳng lặng như độc xà rình mồi.
"Tử Thông, kế hoạch tiến triển ra sao rồi, vẫn thuân lợi chứ?" La gia lão tổ mở miệng.
"Bẩm lão tổ tông, dựa theo phân phó của người, kế hoạch không có bất cứ sai lầm gì, thất phái cũng không có dị động, bất quá…."
"Bất quá cái gì?"
"Thưa lão tổ, sự tình phải dùng chín Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn quỷ vật làm vật huyết tế …"
"Sao, đã lâu như vậy mà các ngươi chưa làm được?" Trên mặt La gia lão tổ lộ vẻ bạo ngược, linh áp đáng sợ phát ra.
Bạch bào nam tử hiện lên vẻ sợ hãi, vội quỳ xuống nói: "Lão tổ bớt giận, không phải đệ tử làm việc không tốt mà là âm hồn ở Vân Châu vốn không nhiều, huống chi yêu cầu cảnh giới này quá ngặt nghèo, phải là Ngưng Đan Kỳ đại viên mãn, cao hơn không được thấp cũng không xong. Ta đã cho người tìm khắp nơi nhưng cũng chỉ tìm được tám tên."
"Hỗn đản, ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, việc này quan hệ tới vận số của La gia, cũng may là chỉ còn thiếu một kẻ. Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, ba tuần trăng sau nhất định phải tìm ra kẻ cuối cùng, nếu không…." Ngữ khí lạnh lẽo của La gia lão làm cho toàn thân bạch bào nam tử nổi da gà, đang muốn gật đầu thì đột nhiên một đạo hỏa quang bay vụt vào. Truyền Âm Phù đã qua mã hóa.
Mã hóa chính là hạ cấm chế đặc thù lên trên Truyền Âm Phù, nếu như vào tay người khác thì sẽ tự hóa thành tro bụi.
Đương nhiên loại Truyền Âm Phù này giá cả đắt đỏ vượt xa Truyền Âm Phù bình thường.
Trong mắt La gia lão tổ hiện tia dị sắc, giơ tay lên thu lấy.
Sau khi dùng thần thức đảo qua thì mừng rỡ, thanh âm cuồng tiếu vang vọng vào tai tất cả đệ tử xung quanh:
"Đúng là không uổng công, xem ra thiên lão cũng muốn giúp ta, lần này mưu đồ của La gia ta nhất định thành công. Tử Thông, ngươi không cần đi tìm quỷ nữ cuối cùng nữa, La Thiên Thành đã tìm được rồi."
"Lão tổ, là sự thật sao?" Bạch bào nam tử ngẩn ngơ, không khỏi vừa mừng vừa sợ. "Không sai, nhưng ngươi nhất định phải tiến hành kế hoạch thật nhanh, không được để xảy ra sai sót." Trong mắt La gia lão tổ bắn ra tinh quang bốn phía.
"Lão tổ yên tâm, chất nhi biết việc này liên quan đến vận khí của La gia chúng ta, tuyệt không có dũng khí trì hoãn." Bạch bào nam tử cúi người thi lễ.
"Được, các ngươi cố gắng hành sự, sau khi chuyện này thành công, La gia chúng ta sẽ không còn như chuột chạy qua đường nữa, đến lúc đó lão phu sẽ ban thưởng. Thọ nguyên của ta không còn nhiều, đến lúc đó Tử Thông ngươi sẽ là gia chủ tiếp theo."
"Lão tổ, người nói gì vậy, với tu vị cao thâm của lão nhân gia sống thêm ba bốn trăm năm tuyệt đối không có vấn đề. Tử Thông tài sơ học thiển, hiện tại La gia không thể thiếu người." Bạch bào nam tử ngẩn ngơ, sắc mặt đại biến.
"Hắc hắc, ba bốn trăm năm ư, tu tiên giả Ly Hợp Kỳ có tuổi thọ hai ngàn năm, điều này vốn không sai. Nếu không có đại sự lần này thì ta có thể sống lâu hơn, bất quá vì tiền đồ của La gia…"
"Lão tổ, người nói lời này là sao?" Sắc mặt các trưởng lão khác cũng lộ vẻ khó coi.