Bách Luyện Thành Tiên

Chương 270: Yêu Nhãn Xá Lợi




" Đây là đâu?" Lâm Hiên ngước mặt nhìn vật trước mắt, thần tình chấn động thì thào mở miệng. Lúc này bọn họ đang ở trong một sơn cốc rất lớn, bốn phía đều là yêu vụ mở ào, lại có thể ngăn cản thần thức.
"Có lẽ nơi đây chính là tuyền nhãn của cực phẩm yêu mạch, vào trong này yêu khí nồng đậm, thần thông của ta được gia tăng thêm một chút." Viện Kha đứng ở cạnh Lâm Hiên vẻ mặt lộ một tia hưng phấn mở miệng.
"Công chúa không cần vội cao hứng quá sớm, trước mắt chúng ta là cây cổ mộc gì?" Ánh mắt Lâm Hiên lại chớp động, sắc mặt ngưng trọng. Trước mặt hai người mấy trượng có một cây cổ mộc cực lớn tán lá như che khuất bầu trời. Lâm Hiên cũng coi như là kẻ có kiến thức rộng rãi nhưng chưa hề thấy qua một cây đại thụ nào như thế. Cao hơn trăm trượng cành lá rậm rạp, càng thêm cổ quái là nó tán ra yêu khí cực kỳ nồng nặc.
Chỉ thấy Viện Kha ngẩng đầu lên ánh mắt chớp động, Lâm Hiên đem thần thức thả ra quan sát tỉ mỉ cây đại thụ này.
" Ồ!" Đột nhiên chân mày hắn cau lại, cả người chợt lóe thanh quang bay lên cao. Viện Kha hơi do dự cũng bay theo.
Bay cao tầm năm mươi trượng thân hình Lâm Hiên liền dừng lại ngước nhìn lên cự mộc trước mắt rồi lâm vào trầm ngâm không nói không rằng.
Chỉ thấy trên thân cây có một khuôn mặt giống nhân tộc như đúc, tai mắt mũi miệng đầy đủ. Nhưng điều khiến Lâm Hiên chú ý chính là trên trán lại được khảm một vật to chừng bằng nắm tay. Không phải vàng ngọc nhưng lại phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo khiến người cảm giác vừa quỷ dị vừa hoa mỹ, bên trong ẩn chứa một lượng yêu lực cực đại đậm đặc khiến người không thể tin. Trong lòng Lâm Hiên thầm rúng động. Tuy hắn không nhận ra những vật này rõ ràng là một kiện bảo vật.
"Yêu Nhãn Xá Lợi! …Chẳng lẽ đây là Yêu Nhãn Xá Lợi trong truyền thuyết!" Sau lưng truyền đến âm thanh hưng phấn mà đượm vẻ yêu kiều, Lâm Hiên quay đầu lại chỉ thấy Viện Kha lấy tay che miệng, thần tình kinh ngạc vô hạn.
"Yêu Nhãn Xá Lợi là gì?" Lâm Hiên quay đầu lại thản nhiên hỏi.
Trong lòng Viện Kha rùng mình nhìn thoáng qua Lâm Hiên rồi thầm tỉnh táo lại, vừa mới rồi nàng quá mức thất thố. Đang còn nghĩ ngợi thì một âm thanh tiểu hài nhi bập bẹ lại truyền tới:
"Ca ca, Yêu Nhãn Xá Lợi chính là một trong thập đại bảo vật của yêu giới. Yêu Tộc chúng ta đều vô cùng ưu thích nó. Ca ca mau đem nó thu lại đi."
Thật tức chết với tiểu nha đầu, nét mặt Viện Kha nhất thời có chút mất tự nhiên nhưng cũng đành giải thích.
"Vừa rồi thấy bảo vật này mà ta có chút thất thố, Không chỉ là yêu tộc mà tu yêu giả cũng coi nó như mạng. Có vật này không khác gì là đem theo một cực phẩm yêu mạch trên người, hiệu quả khi tu luyện thì không thể tưởng tượng được."
"Ồ, thần kỳ đến vậy sao!" Lâm Hiên gật đầu nhưng toàn thân chợt lóe thanh quang tiếp tục bay lên ngọn cây.
Trọng bảo như thế đối phương mà không có hứng thú sao? Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Hồ công chúa không khỏi hiện lên một tia ngạc nhiên.
Chẳng qua nàng ta cũng rất thông tuệ, do dự một chút thì không lập tức động thủ đoạt bảo mà hóa thành một đạo kinh hồng bay lên cao.
Đại thụ này cao trên trăm trượng bao trùm một khu vực thật lớn, Lâm Hiên đem thần thức thả ra đánh giá cẩn thận thêm lần nữa, đột nhiên trong mắt hắn hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
"Chuyện gì thế đạo hữu, có thứ gì đáng lưu tâm sao?" Viện Kha vẫn lưu ý hành động của Lâm Hiên thấy cảnh này chậm rãi mở miệng.
"Chính xác, đại thụ này làm cho Lâm mỗ nghĩ tới một điều."
"A, đạo hữu nhận biết đại thụ này?" Vẻ mặt Viện Kha không khỏi biến sắc."Ta cũng chỉ là suy đoán, tiên tử đã nghe qua truyền thuyết về bàn đào chưa" Trong mắt Lâm Hiên lóe ánh sáng như ánh sao mở miệng.
"Cái gì, ta không có nghe lầm chứ? Nghe nói nó ở Linh giới là bảo vật nghịch thiên, mười vạn năm kết trái một lần, phàm nhân ăn có thể kéo dài thọ nguyên đến năm sáu trăm năm. Mà tu sĩ tu vị dưới Động Huyền Kỳ nếu ăn vào có thể tăng một cảnh giới, tỉ dụ như đạo hữu là Nguyên Anh tu sĩ nếu ăn được một quả bàn đào, sau khi dược lực bị Nguyên Anh hấp thu lập tức liền có thể đột phá tiến giai Ly Hợp kỳ. Đạo hữu nói đây là…" Mặc dù lấy tâm cơ của Viện Kha mà thanh âm cũng có chút vội vàng kích động.
"Đương nhiên không phải" Lâm Hiên lại lắc đầu: "Bàn đào ở Linh giới cũng là bảo vật nghịch thiên, Nhân giới chúng ta linh khí thưa thớt sao có thể có. Có điều đại thụ này cũng có chút liên hệ."
"Liên hệ cùng bàn đào? A! Chẳng lẽ là Thực Tâm Ma Đào trong truyền thuyết?" Thanh âm Viện Kha có chút kinh hãi vẻ mặt đại biến.
"Ồ! Không ngờ kiến quang công chúa quảng đại như thế, ngay cả Thực ma tâm ma đào mà cũng đã nghe nói đến" Lâm Hiên cũng có chút ngạc nhiên.
"Ừm, ta từng nghe phụ vương nhắc tới, Thực Tâm Ma Đào là một bảo vật khiến người vừa yêu vừa hận, nghe nói dù là tu sĩ hay yêu tộc chúng ta cả đời đều chỉ có thể ăn một quả mà thôi. Có điều công hiệu rất khó nói, nếu vận khí tốt có thể giảm đi gần trăm năm khổ tu, nhưng nếu như vận khí thê thảm ăn vào có khi cảnh giới rớt xuống một tầng." Viện Kha chậm rãi nói.
Lâm Hiên gật đầu phất tay bắn ra một đạo hào quang vào sâu trong bên trong tán lá, rất nhanh hai quả đào đã xuất hiện ở trước mắt hai người.
Nhưng hai quả đào màu sắc lại quỷ dị vô cùng. Một nửa quả trắng noãn như ngọc nửa kia lại đen thùi lùi. Có điều cũng không phải là phần màu trắng kia ăn vào là có ích, mà màu đen kia ăn vào cảnh giới rớt xuống. Trước kia đã có đại dược sư thí nghiệm qua. Công hiệu cùng màu sắc không có liên quan.
"Ở đây có hai quả linh quả, vừa vặn chúng ta một người một quả. Công chúa thấy thế nào?" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
"Điều này.." Trên mặt Viện Kha lại lộ vẻ chần chờ, tuy rằng bảo vật khó cầu nhưng phúc hay họa đều rất khó nói.
"Có phải công chúa sợ là vận khí không tốt, ăn vào sẽ khiến cảnh giới rớt xuống?"
"Chính xác" Viện Kha gật đầu, nàng thật vất vả mới tiến đến Hóa Hình trung kỳ, không muốn một lần nữa biến trở về một tiểu hồ ly tam cấp.
Nhưng Thực Tâm Ma Đào cũng có thể miễn đi hơn trăm năm khổ tu, có điều cân nhắc lợi hại thì không ăn mới là ổn nhất!
"Công chúa quả nhiên cẩn thận. Nhưng nếu ta có biện pháp khiến nàng ăn đào này mà chỉ đem tu vị tăng lên thì sao!" Lâm Hiên đột nhiên mở miệng ngoài dự đoán của nàng.
"Cái gì, điều này sao có thể. Trước nay điều này đều trông vào vận khí, không ai có thể không chế được." Viện Kha nghe xong lời lời Lâm Hiên liền ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.
"Hừ, không gì không thể. Yêu Linh đảo vốn cô lập. Công chúa còn chưa biết những năm gần đây. Tu Tiên giới nhân gian chúng ta có thể đem Thực Tâm Ma Đào luyện thành Ma Duyên Đan, sau khi ăn vào có thể rút được hơn trăm năm khổ tu." Lâm Hiên vô cùng tự tin mở miệng.
"Thật sao?"
"Chính xác, nhưng ta cũng có điều kiện."
"Thế nào? "
"Rất đơn giản, Yêu Nhãn Xá Lợi kia sẽ thuộc về Lâm mỗ." Lúc này Lâm Hiên mớisử ra công phu sư tử ngoạm nói.
"Cái này…" Trên mặt Viện Kha không khỏi lộ ra một tia do dự. Yêu Nhãn Xá Lợi chính là thập đại bảo vật. Có điều quần tu không biết tại Bách Hoa Sơn vốn có một chỗ nhỏ có cực phẩm yêu mạch phẩm chất không kém Yêu Nhãn Xá Lợi. Mà nàng thì vốn khổ tu quanh năm hầu như chẳng rời. Nói cách khác có được Yêu nhãn xá lợi bất quá cũng như thêu hoa trên gấm mà thôi.
Đương nhiên Viện Kha là Tuyết Hồ Tộc công chúa nên mới có ưu đãi này, nếu là đổi một gã Yêu Tộc khác chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
" Ma Duyên Đan kia thực sự thần kỳ như các hạ nói chăng!"
"Tại cam đoan sẽ không gạt công chúa."
"Được rồi, xem ngươi đối với tiểu muội ta không tồi, chúng ta cứ định như vậy!" Viện Kha gật đầu. Yêu Nhãn Xá Lợi chỉ có một. Nếu đối phương đã muốn, hiện tại trở mặt tranh giành cũng không tiện, coi như là mượn hoa hiến Phật.
Hơn nữa hiện tại nàng đang dẫm chân bình cảnh, nếu có thể đột phá tu vị đến Hóa Hình trung kỳ đỉnh giai thì chỉ còn cách phụ vương một bước. Cơ hội này bảo vật sao có thể sánh bằng, cho dù là Yêu Nhãn Xá Lợi.
Hai người đạt thành giao dịch.
Lâm Hiên tay áo phất một cái một đạo hạo quang bay vút mà ra, biến ảo thành một cự trảo màu xanh đem hai quả linh quả lấy xuống.
"Luyện chế Ma Duyên Đan không khó, trên người tại hạ đã có tài liệu phụ trợ cần thiết. Ta lập tức khai lò luyện đan. Xin phiền công chúa hộ pháp cho ta một phen." Lâm Hiên quay đầu chậm rãi nói.
"Chuyện này không có vấn đề, chẳng qua đan thành đạo hữu mới có thể thu Yêu Nhãn Xá Lợi." Viện Kha hơi suy nghĩ một chút liền nói như vậy.
"Được, tại hạ đồng ý" Đổi lại là Lâm Hiên hắn cũng sẽ có yêu cầu như thế, Tu Tiên giới trở mặt vô tình, lo lắng này cũng là bình thường.
Thấy Lâm Hiên sảng khoái như thế, khóe miệng Viện Kha lộ ra vẻ tươi cười: "Được, sau việc này đạo hữu vĩnh viễn là bằng hữu của Tuyết Hồ Tộc" Lâm Hiên gật đầu hóa thành một đạo độn quang bắn sang bên trái. Viện Kha cũng theo sát phía sau.
Nơi này vốn là sơn cốc, Lâm Hiên nhanh chóng tới trước một tòa đại sơn. Chỉ thấy hắn búng tay bắn ra mấy đạo kiếm quang màu xanh vọt hung hăng bổ vào vách núi.
Nếu phải luyện đan nhất định phải khai mở một động phủ tạm thời. Việc này Lâm Hiên khá quen thuộc, chỉ mất thời gian nửa tuần trà đã xong.
Viện Kha ở bên cạnh trong lòng có chút rúng động, Đại sơn này là Thiết sa khoáng mạch độ cứng rắn vượt xa sơn thạch bình thường. Lâm Hiên chỉ dựa vào kiếm khí mà cắt như đậu hũ, thần thông cường hãn vượt xa tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ khác.
Lại liên tưởng trên đường đi Lâm Hiên thi triển ra thần thông kiêm tu hai nhà Đạo Ma. Hiện tại nếu giao thủ, hai người muốn phân thắng phụ cũng khó.
Lại nói Lâm Hiên đem kiếm quang vừa th, tay trái vừa lật đem mấy cây trận kỳ hiện ra trong lòng bàn tay. Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, trận kỳ cách không biến vào trong lòng đất, một trận ma vụ cuồn cuộn đem sơn động bao phủ lại.
Ngũ Quỷ Liệt Hồn trận!
Đương nhiên Lâm Hiên cũng phải có đề phòng, hắn không muốn thời điểm đang luyện đan thì ả Tuyết Hồ công chúa kia lại có chủ ý gì gì đó mà xông vào. Hóa thành một đạo kinh hồng thân ảnh hắn khuất vào trong sương mù.
Trông theo mà đôi mi thanh tú Viện Kha hơi nhíu, sở học người này rất rộng, ngoài thần thông mạnh mẽ còn biết luyện đan am hiểu trận pháp, trong nhân tộc rất ít có nhân tài như thế.
"Thiếu gia, Ma Duyên Đan kia là loại đan gì, sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?" Nguyệt Nhi nhướng mày có chút tò mò mở miệng.
Lúc này Lâm Hiên khoanh chân ngồi trong sơn động, ngoài Ngũ Quỷ Liệt Hồn trận hắn lại bày ra mấy tầng cấm chế, suy nghĩ một chút, Lâm Hiên dùng thần niệm gọi Thi Ma ra.
Mặc dù thời điểm ở Kỳ Lân cổ động hai tay của Thi Ma đã bị phá huỷ, hiện giờ còn chưa kịp hồi phục nhưng vẫn có thể phát ra thần thông không nhỏ.
Làm xong mấy điều này Lâm Hiên mới chậm rãi mở miệng: "Nha đầu ngốc, Ma Duyên Đan căn bản là không có, đương nhiên là ta gạt vị công chúa kia."
"Cái gì, gạt nàng?" sắc mặt Nguyệt Nhi đại biến: "Không thể nào, thiếu gia muốn trở mặt sao?"
"Đương nhiên không phải." Lâm Hiên lắc đầu: "Hiện tại trở mặt không phải quyết định sáng suốt. Thực Tâm Đào này mỗi người chỉ ăn được một quả. Ăn nhiều cũng không có lợi mà để lâu thì cũng hỏng. Nguyệt Nhi, nàng hiện tại lại chưa có thân thể, nếu không khi đó ta đã dấu bảo vật này đi. Sao còn chỉ cho đại công chúa kia làm gì."
"Ta…"
Như nghĩ đến điều gì mà trên khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi ửng đỏ ấp úng, không hiểu là do cảm kích hay thẹn thùa.
"Ma Duyên Đan mặc dù là giả, nhưng ta cũng không có lừa gạt ả Tuyết Hồ công chúa." Tròng mắt Lâm Hiên xoay chuyển thì thào mở miệng.
"Thiếu gia, tiểu tì càng nghe càng không hiểu!" Nguyệt Nhi gãi gãi đầu, lời của Lâm Hiên càng lúc càng bí hiểm.
"Nha đầu ngốc, nàng đã quên có ta Lam sắc tinh hải sao? Thực Tâm Đào sau khi ăn vào tu vị rớt xuống khẳng định là bên trong hàm chứa lượng chất có hại nhiều hơn chất có lợi, nên chỉ cần đem chiết xuất một lần là được." Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Thì ra là thế, chẳng qua mấy quả đào này trước kia thiếu gia chưa từng thấy qua, như vậy liệu có nắm chắc không?" Nguyệt Nhi vẫn còn có chút lo lắng mở miệng.
"Ừm, thì phải thử mới biết có được hay không."
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ kiên định, sau đó tay áo phất một cái, một đạo quang hà bay vút mà ra đem một quả Thực Tâm Ma Đào hiện ra trong tầm mắt.
Lâm Hiên dùng thần thức đánh giá một phen, sau đó hắn đem ma quả này nắm trong bàn tay, nhắm hai mắt lại chậm rãi điều động Lam sắc tinh hải. Sau một lát, từ quả đào bị ép ra một nhúm tạp chất màu đen. Lâm Hiên nhón tay chấm một cái đưa lên miệng đồng thời khởi động pháp lực thử luyện hóa chất này. Một lát chỉ thấy hắn nhăn mặt rồi tiếp tục điều động Lam sắc tinh hải.
Nửa canh giờ sau Lâm Hiên mở mắt ra, lúc này Thực Tâm Ma Đào chỉ nhỏ còn một nửa so với ban đầu, hơn nữa lại lớp vỏ đã biến thành màu tím quỷ dị, ở bên cạnh quả đào có một đám bột phấn màu đen.
Những cái đó hẳn là chính là độc chất khiến cảnh giới tu vị rớt xuống.
Lâm Hiên vốn định đem thứ hại thân này bỏ đi nhưng trong lòng vừa động, hắn đưa tay vỗ bên hông đem một cái hộp ngọc lấy ra. Sau đó Lâm Hiên thật cẩn thận đem đem tạp chất này bỏ vào bên trong.
Nếu có thể làm cho tu sĩ cảnh giới rớt xuống, bột phấn màu đen này so với các loại độc dược còn nguy hiểm hơn nhiều.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ tươi cười, nghỉ tạm một lúc rồi tiếp tục chiết xuất nốt quả còn lại.
Viện Kha đứng ở cửa sơn động, thần sắc vị nữ yêu tu xinh đẹp này có chút ngưng trọng. Ma Duyên Đan không biết có luyện chế thành công hay không?
Đột nhiên ma vụ phía trước chớp động khiến Viện Kha không khỏi ngẩng đầu, chỉ thấy sau khi ma vụ tản ra hai bên lộ ra một thông đạo hơn một trượng. Bạch quang chợt lóe Lâm Hiên đã bay vút tới trước mặt.
"Thế nào đạo hữu?" Viện Kha bước lên, trên mặt lộ ra vài phần vội vàng.
"Ha ha, công chúa không cần phải gấp, Lâm mỗ may mắn không làm nhục mệnh." Lâm Hiên vừa nói vừa đem một quả ma đào màu tím đưa đến tay nàng.
"Đây là…" Viện Kha sau khi tiếp lấy vội vàng đánh giá một hồi, đôi mi hơi nhíu lộ ra vài phần nghi hoặc. Cũng khó trách nàng, ma đào sau khi chiết xuất thì nhìn kiểu gì cũng không thể giống linh đan.
"Công chúa không cần hoài nghi, ăn vào khắc rõ."
"Thật sao!"
"Chính xác" trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ chân thành.
"Nhưng đan này không thể bảo tồn lâu, trong vòng nửa tuần trăng là phải dùng, nếu không công hiệu sẽ giảm đi không ít." Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười chậm rãi giải thích.
Trong lòng Viện Kha vẫn có một chút nghi hoặc song hiện tại cũng không có khả năng phân biệt đúng sai, nhưng nghĩ đến đối phương sẽ không dám gạt nàng. Nếu không Tuyết Hồ tộc tuyệt sẽ không nuốt trôi vụ này.
Gật đầu Viện Kha đưa tay vào trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc, đem ma đào cho vào sau đó lại lấy ra hai tấm cấm chế phù triện dán ở phía trên.
"Hiện giờ Lâm mỗ có thể thu bảo chứ?"
"Đạo hữu xin cứ tự nhiên."
"Đa tạ công chúa."
Lâm Hiên ôm quyền hóa thành một đạo độn quang bay đến gốc cây kia cổ thụ kia, nhìn thân ảnh của hắn trong mắt Viện Kha hiện lên một tia do dự, nhưng rốt cục là thở dài nén lại.
Lúc này Lâm Hiên rất nhanh liền bay lên hơn năm mươi trượng, khuôn mặt kia hiện ra trong tầm mắt, Lâm Hiên tay áo phất một cái một đạo hào quang bay vút ra, ở giữa không trung hóa thành một một cự trảo màu xanh dài hơn trượng, năm ngón như cái móc hướng về Yêu Nhãn Xá Lợi lao tới.
Lúc này khuôn mặt người trên thân đại thụ lại mở to miệng phun ra một đạo ô quang hung hăng chém về phía màu xanh cự trảo kia.
Lâm Hiên cũng không ngạc nhiên, vạn vật đều có thể tu tiên. Với thực vật thì có thể nói là gian nan vô cùng, gốc cổ thụ này đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, linh trí cũng đã khai mở là bình thường.
Hắn cong ngón tay búng ra một đạo kiếm khí đem kia ô quang kia chặn lại, Cự trảo tiếp tục hung hăng lao xuống.
Vù vù không biết từ chỗ nào bay tới một đám dây tơ kết thành tấm võng đem cự thủ chắn lại, chân mày Lâm Hiên cau lại, trên mặt rốt cuộc lộ ra sát khí.
Hắn hé miệng phun ra một đạo hỏa diễm xanh biếc quỉ dị. Hỏa diễm rời miệng lập tức hóa thành một Điểu Nhi dài hơn tấc vỗ cánh khẽ bay tới phái trước.
Hỏa khắc mộc, huống chi ma hỏa này lợi hại đến cỡ nào, cơ hồ là vừa tiếp xúc đám dây tơ kia như gặp khắc tinh vội vàng cuốn về sau.
Nhưng Cổ thụ cũng cũng chưa chịu đầu hàng, thân cây mở ra một lỗ rồi từ bên trong phun ra một đạo sáng đen thùi nhanh lớn hóa thành một con Phong Long.
"Ta biết ngươi linh trí đã mở, hiểu được ngôn ngữ nhân tộc, nếu ngoan ngoãn đem Yêu Nhãn Xá Lợi giao ra ta sẽ niệm tình ngươi tu luyện lâu nay không đả thương ngươi, nếu không thì hừ hừ…"
Lời Lâm Hiên còn chưa dứt, một đạo lệ quang theo ống tay áo của hắn bay vút ra, nhẹ nhàng chợt lóe lên đã đem Phong Long kia chém thành hai đoạn.
Thanh Hỏa Kiếm!
Nếu luận về lực công kích, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng không thể so bằng bảo vật này.
Cổ thụ quả nhiên lộ ra sợ hãi không dám chống trả nữa, cự trảo màu xanh chụp xuống đem Yêu Nhãn Xá Lợi nắm gọn.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ vui mừng, bấm niệm pháp quyết, cự trảo liền biến thành một cái này nâng bảo vật bay đến trước mặt hắn.
Bảo vật hoa mỹ mà quỉ dị chứa một lượng yêu khí cực kỳ đậm đặc, không hổ là một trong thập đại bảo vật yêu giới!
Trong lòng thầm mừng rỡ nhưng bên ngoài bất động thanh sắc. Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc tinh xảo đem nó cẩn thận để vào.
Trong lúc này hơn phân nửa tinh lực của hắn đều tập trung ở Tuyết Hồ công chúa phía sau, thấy Viện Kha không có dị trạng gì hắn mới nhẹ nhàng thở ra, dù sao hiện tại trở mặt là không có lợi.
Đem hộp ngọc để vào trong túi trữ vật Lâm Hiên quay đầu lại nói: "Công chúa, chúng ta tiếp tục tìm kiếm xem chỗ này có gì khác không?"
"Được!" Viện Kha không có dị nghị gì.
Đột nhiên liên tiếp những tiếng bạo liệt truyền vào tai, mặt đất rung lên ầm ầm, linh khí cũng trở nên chấn động dị thường.
Bộ dáng hai người ngẩn ngơ không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ còn có tu sĩ khác ở nơi thần bí thần bí này?
"Cũng có thể là yêu ma. Trước khi vào hắc động ta đã bị tập kích qua." Viện Kha suy nghĩ một chút nói.
"Hiện tại chúng ta nên đi xem thì tốt hơn, có lẽ sẽ thu được manh mối gì chăng." Vẻ mặt Lâm Hiên có chút ngưng trọng mở miệng.
"Được, nhưng phải cẩn thận một chút, tốt nhất thu liễm khí tức lại. Nếu có thể tìm được đường ra thì tốt, còn không thì cũng khỏi phải đấu pháp vô ích." Đôi mi thanh tú của Viện Kha nhíu lại nhẹ nhàng nói.
Lâm Hiên cũng phải thầm khen ngợi nàng. Sau đó hai tay hắn bấm niệm pháp chú, thi triển liễm khí thuật trong Cửu Thiên huyền công, khí tức toàn thân lập tức mơ hồ như có như không, ngay cả nhịp tim đập cùng huyết lưu đều bị che lại.
"Hảo thần thông!"
Trên mặt Viện Kha lộ vẻ kinh ngạc. Khẽ cười một tiếng nàng đem tiểu muội để vào trong linh thú túi bên hông, sau đó hé miệng phun ra một đạo tinh khí bao bọc rồi thân ảnh như tan biến. Tuyết Hồ tộc sở trường về kỷ xảo ẩn nấp, chỉ thấy một ít hắc khí nhàn nhạt bao lấy nàng. Lúc này màu sắc độn quang của hai người không khác biệt mấy so với yêu vụ chung quanh, Lâm Hiên cùng Viện Kha hướng về phía linh lực dao động bay đi.
Cùng lúc đó ở trong đại điện rộng lớn, ma vụ cuồn cuộn tạo thành một đóa ma vân đen như mực.
Bên trong ma vân ẩn hiện có một bóng người chớp động, chính là Già La Cổ Ma phụ thể của Thiên Tú chân nhân.
Lúc này tên gia hỏa đầy vẻ đắc ý, trên đỉnh đầu vô số xúc tua giống như độc xà tuôn ra, đã đem thân thể một tu sĩ cắn chặt.
Nhìn ra chính là Huyền Phượng môn đương đại tông chủ, Nhạc Huyền Phong!
Lại nói tiếp cũng là vị đại tu sĩ này thật là xui xẻo, sau khi tiến vào ma điện lão cùng Tuyết Hồ vương tách ra hành sự. Dù sao hai người vẫn là địch ở một chỗ thì phải phân ra tinh lực phòng bị lẫn nhau. Tách ra tìm kiếm thì hiệu quả cao hơn nhiều.
Nhưng trên đường đi Nhạc Huyền Phong lại bị Già La Cổ Ma đánh lén.
Thân là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ thần thông đâu phải là nhỏ, chỉ tiếc là qua một phen đại chiến với Tuyết Hồ Vương pháp lực tiêu hao tới tám chín phần, ngay cả thần thức cũng chịu ảnh hưởng nên mới bị yêu ma đánh lén.
Tuy là nỏ mạnh hết đà nhưng thần thông Nhạc Huyền Phong vẫn hơn xa hai gã Hóa Hình Yêu Tộc sơ kỳ kia, vừa mới thất thủ đã đem Nguyên Anh độn xuất ra ngoài.
Già La Cổ Ma đương nhiên sẽ không bỏ qua. Lúc này Ma vân cuồn cuộn huyễn hóa ra vài con Giao Long dài hơn mười trượng hung tợn bay qua Nguyên anh của Nhạc Huyền Phong.
Lúc này trên mặt Nguyên Anh hiện lên vẻ oán độc, cái miệng bé nhỏ phun ra một viên bảo châu màu xanh nhỏ như hạt gạo, tiểu thủ điểm một cái, viên châu đột nhiên bạo tăng, tỏa ra hào quang chói lọi như vầng thái dương.
Khác với cảnh giới sơ trung kỳ, sau khi tiến giai hậu kỳ thì Nguyên Anh đã tương đối ngưng cố. Cho dù mất đi thân thể vẫn có thể phát ra uy lực không nhỏ.
Bỗng nhiên bị đánh lén trong lòng Nhạc Huyền Phong buồn bực vô cùng, nghiến răng nghiến lợi sử dụng bảo vật đánh về phía đối phương.
Giao Long cũng không yếu thế hung tợn nhào lên, cơ hồ là vừa tiếp xúc Ma giao liền chiếm thượng phong
Nguyên Anh ngẩn ngơ, trên khuôn mặt hiện lên một tia vẻ lo lắng, sau đó một màn sởn tóc gáy đập vào mắt. Chỉ thấy thông qua xúc tua nhục thể của hắn đã bị yêu ma hấp thu không lưu lại chút huyết nhục nào.
"Thôn phệ huyết nhục, chẳng lẽ ngươi là Già La Cổ Ma?" Nhạc Huyền Phong đột nhiên nhớ ra điều gì sắc mặt đại biến mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.