Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2687: Kiếm hồ lô và Huyễn Âm Thần Lôi (Thượng)




Lâm Hiên vừa tế ra hơn mười phi kiếm, vẻ khinh thị trên mặt Chung lão quái đã hoàn toàn biến mất.
Ẩn ẩn còn lộ ra vài phần kinh ngạc.
Đương nhiên lão cũng không sợ hãi.
Chỉ thấy tay áo phất lên, cả người lập tức biến mất tại chỗ.
Không, không chỉ cả người, toàn bộ cảnh vật thoáng cái đã trở nên mơ hồ, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Sau đó, cảnh tượng xung quanh đột nhiên biến đổi, trên trời, từng bông tuyết trắng xóa phiêu phù rơi xuống. Mà mặt đất lại trở thành một mảnh trong suốt, nơi này rõ ràng đã biến thành băng nguyên bằng phẳng.
Ảo thuật?
Không đúng, là bị truyền tống sang một không gian phong bế.
Con ngươi Lâm Hiên co lại, hắn đã từng trải qua chuyện này. Mặc dù sự tình phát sinh đột ngột, nhưng cũng không khiến hắn bối rối.
Một bên tế ra mấy kiện bảo vật phòng ngự, một bên đem thần thức trải rộng ra, nhưng lại không phát hiện có cấm chế hay mai phục.
Vậy hắn sắp đặt đưa mình vào không gian phong bế để làm gì?
Trong nội tâm Lâm Hiên nghi hoặc không thôi.
Ý niệm chưa kịp chuyển qua, cách đó không gia, không gian đột nhiên chấn động. Lâm Hiên ào ào quay đầu lại, đã thấy lão giả tráng kiện hiện ra từ trong hư không. Vẻ mặt kiêu ngạo: "Không cần tìm nữa, đối phó với hậu bối Phân Thần kỳ như ngươi, chẳng lẽ lão phu còn phải bố trí mai phục? Đem ngươi đến không gian phong bế này, bất quá chỉ vì không muốn có người quấy rầy mà thôi."
Lời giải thích này dường như rất hợp lý.
Bất quá Lâm Hiên vẫn bán tín bán nghi.
Tu Tiên giới vốn tàn khốc, gió tanh mưa máu nhiều vô số kể, lừa gạt lẫn nhau còn nhiêu hơn nữa...Tuy bề ngoài đối phương là nhân vật cực kỳ kiêu ngạo, không nói lời giả dối, nhưng biết mặt không biết lòng, Lâm Hiên nào dám hoàn toàn tin tưởng đối với lời hắn nói.
Bất quá dù trong nội tâm nghi hoặc, nhưng cũng không úy kỵ cái gì. Tay áo phất lên, một đạo pháp quyết kích xạ bắn ra, Chỉ một thoáng, ngân quang bùng lên, hơn mười khẩu Cửu Cung Tu Du kiếm lập tức hiện ra, như gió táp mưa rào hướng về đối phương đâm tới.
"Chút tài mọn!"
Chung lão vẫn tỏ ra kiêu ngạo vô cùng. Chỉ thấy hắn vươn vỗ nhẹ vào sau gáy, đồng thời há miệng. Ánh sáng màu đỏ lóe lên, lại phun ra một chiếc hồ lô đỏ rực như lửa lớn cỡ nắm tay hài nhi.
"Ngu xuẩn, rõ ràng dám khoe khoang đủ bộ bảo vật trước mặt lão phu. Hơn mười thanh phi kiếm, cũng không quá mất mặt. Để xem ngươi làm sao đối phó với thần thông kiếm hồ lô của lão phu?"
"Kiếm hồ lô?"
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, ánh mắt lấp lóe, tập trung toàn bộ sự chú ý vào chiếc hồ lô đỏ như lửa.
Sau đó, "bành" một tiếng, từ trong hồ lô phun ra một đạo linh quang đỏ rực lớn chừng cánh tay, uy lực xem ra không tầm thường...Không, không đúng, đạo linh quang này sau khi rời khỏi hồ lô, lập tức tản ra bốn phía, sau đó biến thành từng thanh tiểu kiếm.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua, tổng cộng chừng vài chục thanh.
Bất quá đây chỉ là mở đầu, chỉ thấy phu văn trên bề mặt hồ lô phiêu động, tiếng vang thanh thúy không dứt, từ bên trong lại phun ra một đạo linh quang nữa.
Mỗi một đạo đều biến thành mấy chục thanh tiểu kiếm.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bầu trời đã bị một rừng tiểu kiếm che phủ.
Khẽ đếm, ước chừng lên đến ba bốn ngàn thanh.
Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi trở nên khó coi. Hắn đã trải qua vô số trận chiến, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy một bảo vật như vậy.
Nếu chỉ là kiếm quang thì cũng mặc kệ.
Mấu chốt là hàng ngàn thanh tiểu kiếm này đều là thực thể, tuyệt đối không phải đơn giản là dùng lực ngưng tụ thành kiếm quang có thể so sánh.
Nhiều phi kiếm như vậy, quả đúng là mới thấy lần đầu. Cho dù uy lực mỗi thanh không đáng vào đâu, nhưng nếu đồng loạt tấn công, uy lực sẽ cực kỳ khủng bố.
Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên nào dám tỏ ra khinh thị, cũng không cần giấu diếm nữa, quát nhẹ một tiếng, đem toàn bộ Cửu Cung Tu Du kiếm tế ra.
Chỉ một thoáng, tia sáng gai bạc lóe lên, chói mắt vô cùng. Cùng với hơn chục thanh phi kiếm lúc trước, tổng cộng vừa tròn chín chín tám mươi mốt thanh Cửu Cung Tu Du kiếm, thanh thế cực kỳ kinh người.
Bổn mạng pháp bảo của Lâm Hiên nhiều như thế, cũng khiến Chung lão ngoài ý muốn vô cùng. Trên mặt toát ra vài phần kinh ngạc, nhưng chỉ lóe lên, rất nhanh đã bị thay thế bởi vẻ kiêu ngạo.
Đối phương có nhiều Tiên Kiếm hơn nữa, cung không thể so sánh với mình.
"Nhanh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.