Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2652: Cạm bẫy




Nhưng chấn động linh lực của song phương đều quá yếu, có lẽ chỉ là cấp bậc Ly Hợp mà thôi.
Loại trình độ này, Lâm Hiên quả thực không có một chút hứng thú nhúng tay vào. Tuy với tính cách của hắn, sẽ không quan thèm để ý người khác nói mình ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng biết đâu vì hành động này mà làm bại lộ thân phận của mình.
Hắn không muốn mạo hiểm.
Dù sao cũng chỉ là một đệ tử Ly Hợp kỳ mà thôi.
Ý niệm trong đầu xoay chuyển, Lâm Hiên chuẩn bị vô thanh vô tức lướt qua bọn chúng. Với ẩn nặc thuật của hắn, cho dù gần trong gang tấc, đối phương cũng tuyệt đối không thể phát hiện được.
Mà lúc sắp vượt qua, hắn lại vì hiếu kỳ mà lơ đãng thả ra thần thức, nhanh như chớp quét tới.
Nhưng lần quét qua này lại xảy ra vấn đề.
"Là nàng?"
Lâm Hiên bỗng dừng độn quang lại.
Đúng là cơ duyên xảo hợp, quả thực không ngờ lại gặp phải cố nhân ở nơi này.
Là một thiếu phụ chừng hai bảy hai tám tuổi, toàn thân vận đồ màu đỏ, mi thanh mục tú, mặc dù không phải tuyệt sắc mỹ nữ, nhưng cặp mắt to tròn đen nhánh lại linh động vô cùng.
Cho dù ở khóe mắt đã có thêm vài phần tang thương.
Nhưng Lâm Hiên chỉ liếc mắt đã nhận ra nữ tử trước mắt.
Tô Như!
Đây là Tu Tiên giả đầu tiên Lâm Hiên quen biết từ khi đặt chân đến Hàn Long giới.
Nếu không phải vì nàng cùng đám Linh Hư, Lâm Hiên chưa chắc đã tới Vân Ẩn tông.
Nhớ lại sự tình ngàn năm trước.
Lâm Hiên cùng Khổng Tước mới đặt chân tới nơi này, đã phát sinh xung đột với Viêm Lang tôn giả. Đúng thời khắc mấu chốt lại gặp phải Chân Linh Thiên Phượng. Khổng Tước bị mang đi, còn Lâm Hiên vì trúng phải dư ba của Phượng Hoàng, xương cốt toàn thân đều gãy rời, nằm trên mặt đất không thể cử động.
Sau đó bị ba người Tô Như nhận lầm là đệ tử bổn môn tham gia thí luyện mà đưa về Vân Ẩn tông.
Sau này Lâm Hiên trở thành phong chủ Kim Đan phong, vẫn chiếu cố rất nhiều cho ba người. Nhưng thời gian trôi qua, tu vi cùng thân phận ba người càng lúc càng kém xa, những cuộc gặp gỡ cũng thưa dần. Nhưng ơn huệ ngày xưa bọn hắn, Lâm Hiên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Nếu là đệ tử bình thường khác gặp nạn, Lâm Hiên cũng có thể giả bộ như không biết. Nhưng đối với cố nhân Tô Nhi, hắn đương nhiên không thể bỏ mặc không cứu.
Ý niệm trong đầu chuyển qua, mà chỉ một chút do dự này, tình thế của Tô Như càng trở nên nguy cấp.
Có đến ba tên Tu Tiên giả truy đuổi phía sau, thực lực từng tên lại mạnh hơn nàng không ít.
Nhờ sự chiếu cố của Lâm Hiên, cho nên Tô Như tu luyện cực kỳ nhanh chóng. Nhưng tư chất bản thân nàng lại không có gì xuất chúng, ngàn năm qua đi cũng chỉ miễn cưỡng tiến vào Ly Hợp kỳ. Mà công pháp của nàng cũng thuộc loại tương đối dễ tấn cấp, nhưng thần thông lại chẳng có gì mạnh mẽ. Nếu không phải độn thuật có chỗ huyền diệu, nói không chừng đã sớm vẫn lạc.
Đối mặt với ba gã địch nhân truy đuổi không ngừng, nàng thực sự đã hết cách xoay chuyển. Nhất là trong ba tên địch nhân có một Yêu tộc xấu xí, sau lưng mọc ra hai cái cánh dơi. Tốc độ phi hành cực kỳ nhanh chóng, gần như trong khoảnh khắc sẽ bắt kịp nàng.
"Đáng giận!"
Mắt thấy không có cách nào trốn thoát, nàng khẽ cắn răng, đem độn quang ngừng lại, vươn tay tế ra một kiện bảo vật, muốn dốc sức liều mạng cùng bọn chúng.
Nhưng đúng lúc này, ánh sáng bạc lóe lên, giữa không trung xuất hiện một sợi tơ vô cùng mỏng manh. Chỉ lóe lên vài lần đã dễ dàng lấy đầu ba tên truy binh.
Biến cố như vậy, nói là từ địa ngục đến thiên đường cũng chưa đủ.
Một khắc trước còn ôm quyết tâm dốc sức liều mạng, một khắc sau đã biến nguy thành an. Hai con mắt hữu thần trừng lớn, trong nhất thời, nàng không tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nàng rốt cục cũng là Tu Tiên giả đã sống hơn ngàn năm, hơi suy nghĩ một chút đã kịp phản ứng.
Vén áo hướng về bốn phía thi lễ, trên mặt tràn đầy cảm kích: "Không biết vị tiền bối nào xuất thủ tương trợ, tiểu nữ Tô Như xin cúi đầu cảm tạ."
"Ha ha, không cần đa lễ."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy linh quang lóe lên, thân ảnh Lâm Hiên đã hiện ra cách đó chừng mười trượng.
"Là Lâm sư thúc...Không, sư tổ, Như nhi bái kiến Thái Thượng trưởng lão."
Nàng quá mức sợ hãi, nhưng trong lòng còn thêm vài phần vui mừng.
"Không cần như thế." Lâm Hiên thở dài. Mặc dù thân phận quả thực không thể so sánh nổi, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một đoạn tình cảm cố nhân.
Sau đó lông mày Lâm Hiên nhíu lại.
Vừa rồi chỉ là dùng thần thức đại khái đảo qua, bây giờ quan sát thật kỹ, mới phát hiện những vết thương quả thực không hề nhẹ.
Toàn thân loang lổ vết máu.
Cánh tay trái nâng gần như không thể cử động, xem ra đã bị pháp bảo nào đó đánh trúng một kích rất mạnh. Cho dù là Tu Tiên giả, đắp thêm linh đan dược liệu, cũng phải tu dưỡng nhiều năm mới có thể bình phục hoàn toàn.
"Lại khiến sư thúc chê cười rồi."
Thấy Lâm Hiên dò xét toàn thân, Tô Như đỏ mặt, có chút bất an nói.
"Tại sao lại thụ thương nặng như vậy, tình hình ở khoáng mạch đã nguy cấp như thế, hẳn là ngươi phải trải qua không ít trận chém giết thảm liệt mới tới được đây?"
Nhãn lực Lâm Hiên khỏi phải nói, vừa thấy thương tích của nàng, giống như cảm thán mà hỏi một câu.
Lời còn chưa dứt, nước mắt Tô Như đã ào ào chảy ra.
Nhịn không được mà nức nở thành tiếng: "Sư tổ, vì đầu khoáng mạch này, bổn môn đã vẫn lạc hơn vạn Tu Tiên giả. Ngay cả hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng bị vây khốn, chẳng biết sẽ ngã xuống lúc nào."
"Hai vị Thái Thượng trưởng lão? Chẳng lẽ Long sư huynh cùng Lâm sư tỷ đều đã vẫn lạc?" Lâm Hiên quá kinh hãi. Thực lực hai người so với hắn quả thực không đáng nhắc tới, nhưng cũng đều là Phân Thần kỳ, đáng ra không thể dễ dàng vẫn lạc như vậy.
“Không, hai vị sư tổ chỉ là bị khốn trụ, nhưng địch nhân quá đông, hiện tại đang vô cùng nguy cấp."
Tô Như khóc thành tiếng, nức nở nói: "Bị vây khốn còn có hơn ngàn đệ tử bổn môn, hai vị sư tổ hấp dẫn sự chú ý của đối phương để cho mỗi người chúng ta phá vòng vây. Như nhi cũng là vận khí không tệ, cho nên mới có thể trốn tới đây, còn những đồng môn khác thì mười không thoát nổi một..."
Tô Như nói đến đây, không nhịn được mà càng khóc to hơn. Dưới sự kích động thất thố, lại hướng về phía Lâm Hiên quỳ xuống, cuống quýt dập đầu: "Thỉnh sư tổ đại phát từ bi, đến nơi bị chiếm đóng cứu lấy đồng môn sư huynh đệ."
Thấy nàng bi thiết như vậy, Lâm Hiên cũng không khỏi động lòng.
Từ một điểm có thể thấy toàn cảnh, từ biểu hiện thất thố của nàng, cũng có thể thấy được tình cảnh bôn môn đã trở nên nguy cấp đến mức nào.
Trong nội tâm Lâm Hiên không khỏi nổi lên một cỗ nộ khí.
Dù sao ngọn nguồn sự việc, có thể nói là bởi hắn mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.