Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2626: cửu vĩ thiên hồ (1)




Nói cách khác, ngoại trừ Lâm Hiên, những người khác sẽ không cảm thấy thời gian ngừng lại.
Đây cũng là lý do mà Hương Nhi có thể cứu hắn.
Đương nhiên, muốn làm được điều này, đối với tiểu công chúa Tuyết Hồ cũng vô cùng khó khăn, nàng phải có quyết tâm đối mặt với cái chết.
Thời gian quá gấp, nàng chỉ có thể đẩy hắn ra. Lâm Hiên đã được thoát khỏi nguy cơ, nhưng chính nàng lại thay thế hắn đối mặt với công kích của Đào Ngột.
"Hương Nhi!"
Lâm Hiên gào lên, khóe mắt muốn nứt ra, chuyển thành màu đỏ như máu, trên trán nổi đầy gân xanh. Biểu lộ làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Giờ phút này hắn như dã thú bị thương.
Lâm Hiên nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiểu Tuyết Hồ tinh nghịch kia lại có dũng khí xả thân cứu mạng mình.
Cái này không chỉ là dũng khí.
Trong khoảnh khắc, Lâm Hiên nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má thiếu nữ, nhưng bên khóe miệng của nàng lại mang theo nụ cười ngọt ngào. Mặc dù đối mặt với tử vong, Hương Nhi không hề có chút sợ hãi. Chỉ có thâm tình mới mang lại dũng khí như thế.
Trong nội tâm Lâm Hiên cảm động vô cùng, hắn không muốn, không bao giờ muốn Hương Nhi xả thân vì mình. Giờ khắc này hắn ước gì chính mình là người đối mặt với hung thú đáng sợ kia.
Nhưng Lâm Hiên đã không thể làm gì khác.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Đào Ngột hung hăng lao vào thiếu nữ trước mắt.
Hương Nhi sẽ hương tiêu ngọc vẫn sao?
Nhưng đúng lúc này, dị biến lại một lần nữa nổi lên.
Trước người Hương Nhi chừng một trượng, không gian đột nhiên vặn vẹo.
Sau đó toàn bộ không gian vỡ vụn thành vô số quang điểm nhỏ như hạt gạo. Lâm Hiên mặc dù đang vô cùng bi phẫn, nhưng cũng bị một màn không thể tưởng tượng nổi này hấp dẫn.
Không chỉ vặn vẹo, cũng không đơn thuần là sụp đổ, mà bị phân liệt thành vô số quang điểm. Không gian hư vô mờ mịt lại giống như tờ giấy mỏng.
Muốn làm được điều này thì thực lực phải cỡ nào?
Không Gian Pháp Tắc!
Đúng vậy, chỉ có Không Gian Pháp Tắc huyền diệu nhất mới có thể làm được như vậy.
Lần này ý niệm trong đầu Lâm Hiên chuyển qua giống như tốc độ ánh sáng.
Hắn có thể tưởng tượng người tới là cường giả thế nào.
Chân Tiên sao?
Chân Tiên hàng lâm?
Đây là cách duy nhất để lý giải.
Nhưng điều này sao có thể xảy ra?
Chẳng lẽ tấm chân tình của Hương Nhi đã làm cảm động Thương Thiên?
Lâm Hiên cảm thấy trong đầu là một đống hỗn độn.
Sau đó, hắn nhìn thấy ở vùng không gian tan vỡ kia, một thân ảnh uyển chuyển dần hiện ra trước mắt.
Chỉ là một bóng lưng, Lâm Hiên không nhìn thấy gương mặt của nàng.
Nhưng cho dù chỉ là một bóng lưng, cũng xinh đẹp đến mức làm cho người khác ngẩn ngơ. Cái gì là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, tại đây đều không xứng để miêu tả về bóng lưng trước mắt.
Thời gian trong khoảnh khắc này dường như ngừng lại, nhưng Đào Ngột vẫn hung dữ lao tới.
"Ai!"
Trong thoáng chốc, Lâm Hiên dường như nghe thấy một tiếng thở dài. Thanh âm nhu hòa uyển chuyển, một cỗ ý vị quyến rũ đến không nói nên lời từ bên trong phiêu tán ra.
Lâm Hiên chưa từng nghĩ tới, một tiếng thở dài lại có thể hoàn mỹ đến tình trạng như thế. Chỉ nghe thấy thanh âm kia, cũng đủ cho xương cốt, không, ngay cả hồn phách cũng muốn tan chảy.
Sau đó nàng vươn tay ra.
Như là Dương Chi bạch ngọc...Không, nói là Dương Chi bạch ngọc cũng chưa đủ, vẻ đẹp của nàng đã đạt đến mức không từ ngữ nào trên thế gian này miêu tả được.
Mỗi động tác, cho dù là khẽ động một đầu ngón tay, cũng đã đạt đến vẻ đẹp hoàn mỹ của thế giới này.
Không hề có một động tác dư thừa, nàng chỉ vươn tay. Sau đó, Lâm hiên trông thấy một màn sáng tỏa ra.
Đó là một màn sáng trắng noãn, giống như bông hoa tuyết thánh khiết, trong suốt đến mức chói lòa. Nhưng lại rất mỏng manh, dường như chỉ càn chạm nhẹ là có thể đem nó xé rách.
Sao một khắc, Đào Ngột đã đụng vào nó.
Oanh!
Không thể nghi ngờ uy lực của cú va chạm.
Đào Ngột thi triển bí thuật Thời Gian Ngừng Lại, hắn cho rằng sẽ chẳng mấy khó khăn để đưa Lâm Hiên vào chỗ chết. Một kích này hắn đã dùng đến toàn lực.
Nhưng màn sáng trông mỏng manh kia lại cực kỳ dễ dàng ngăn cản được một kích này, mà không mảy may suy suyển.
Cú va chạm giống như mũi giáo đâm vào sợi bông, chẳng có một chút sát thương nào.
Do góc nhìn nên Lâm Hiên chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Đào Ngột lại khác, nhìn từ chính diện, hắn có thể trông thấy rõ ràng dung mạo của nữ tử thần bí này. Hai con mắt trừng lớn như chiếc chuông đồng, bên trong tràn ngập vẻ kinh hãi, thanh âm khô khốc: "Là ngươi, tại sao ngươi lại tới chỗ này?"
Đào Ngột sợ ngây người, cho dù liên tiếp hai lần phá bỏ pháp tắc giao diện, mạo hiểm trong trăm năm đưa hai cỗ hóa thân phủ xuống Linh giới. Hắn đã lường trước sẽ khiến đại năng ở Linh giới chú ý, thậm chí còn dặn dò hóa thân về việc này.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một cỗ hóa thân của mình lại đưa tới Thanh Khâu quốc chủ.
Có lầm hay không!
Đường đường là Cửu Vĩ Thiên Hồ, một trong tam đại Yêu Vương, thực lực sánh ngang với Tán Tiên. Tồn tại như vậy, cho dù bản thể của mình gặp phải cũng chỉ còn nước nhượng bộ lui binh. Cho dù có thêm cả trăm lá gan cũng không dám trêu chọc, vậy mà rõ ràng vì một cỗ hóa thân của mình mà tới đây.
Trong mắt Đào Ngột tràn đầy sợ hãi, nhưng còn có thêm một phần mê mang...Trong nhất thời, hắn còn cho rằng mình nhìn lầm, hoặc đang nằm mơ.
Làm sao có thể như thế?
Trăm ngàn ý niệm chuyển qua, nhưng vẫn không thể tìm ra một lời giải thích xác đáng.
Mà đúng lúc này, Cửu Vĩ thiên hồ lại động.
Vốn bàn tay đang mở chậm rãi nắm lại, chỉ có ngón tay trắng noãn duỗi ra, chỉ một cử động rất nhỏ, dường như không thể nhìn thấy.
Nhưng không ngờ chỉ động tác như vậy, một đạo quang hà đã lăng không hiện ra. Bề ngoài không có một chút gì đặc biệt, nhưng Đào Ngột lại giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất thế gian. Hắn liều mạng chạy trốn, nhưng lại không có chút tác dụng nào. Đạo quang hà kia chậm rãi tiến lên, nhưng không biết tại sao lại nhanh chóng bao trùm thân thể hắn.
"Ngaooo...!"
Một tiếng gầm kinh thiên động địa thảm thiết vang lên, quang hà đã bao phủ toàn bộ thân thể Đào Ngột. Sau đó nó bùng cháy dữ dội. Theo lý thì hỏa diễm căn bản không có tác dụng với Độ Kiếp kỳ. Cho dù là Huyễn Linh Thiên Hỏa của Lâm Hiên cũng chưa chắc có thể diệt sát được Đào Ngột. Nhưng không ngờ bên trong hỏa diễm nhàn nhạt kia lại ẩn chưa uy năng lớn đến mức làm người ta nghẹn họng trân trối mà nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.