Đỉnh Thiên Kình Phong, Huyền Phượng môn.
Sơn đỉnh này cao mấy ngàn trượng dốc đứng xuyên thẳng lên tận trời, nơi đó cónhãn tuyền yêu mạch, đối với tu yêu giả đúng là nơi tu luyện tuyệt hảo.
Tinh anh đệ tử của Huyền Phượng môn tám chín phần đều ở gần trên đỉnh, các động phủ lớn nhỏ nhiều vô số kể nhưng có kẻ tư cách đặt chân lên đỉnh thì không nhiều. Chính xác là có hơn hai mươi trưởng lão Nguyên Anh kỳ.
Lúc này ở Nguyên Dương Các trên đỉnh núi, các lão quái đang tụ họp lại với nhau, cả đám thần sắc ngưng trọng.
Ngồi ở chủ vị là một lão giả râu tóc bạc trắng, tuổi đã cao nhưng toàn thân tỏa ra tức khí phiêu dật, tu vị đã tới Nguyên Anh trung kỳ.
"Ngô sư huynh, đại trưởng lão vẫn chưa xuất quan sao? Hiện tại trong môn sự tình cấp bách. Tuyết Hồ vương chỉ huy vô số yêu thú bao vây bổn môn, một khi ứng phó không tốt thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi". Người lên tiếng là một lão giả vận bào lam, trên mặt đầy vẻ sốt ruột như lửa đốt.
"Tất sư đệ, ngươi không nên gấp. Các vị cũng đã rõ, đại trưởng lão đang bế quan để trùng kích bình cảnh đột phá lên Nguyên Anh hậu kỳ". Lão giả râu tóc bạc trắng kia thở dài.
"Ngô sư huynh, chúng ta dĩ nhiên biết sự tình đại trưởng lão quan trọng đến thế nào. Nhưng chuyện lần này ngoài người thì không ai có thể chủ trì được" Một nữ tử vận cung trang khoảng tam tuần dung mạo có phần thanh tú lên tiếng.
Lão giả râu bạc trắng nghe xong trong mắt lóe lên một tia âm trầm, đối phương rõ ràng là không người môn chủ như lão ra gì. Tuy phẫn nộ nhưng lão cũng hiểu hiện giờ không phải là lúc nội chiến. Lão quay đầu nhìn về phía một hán tử mặt ngựa ngoài tứ tuần: "Khương sư đệ, mấy lần đều do đệ đàm phán với tộc Tuyết Hồ, thái độ đối phương vẫn quyết liệt như thế sao?"
"Không sai" Hán tử mặt ngựa thở dài lộ ra bộ dạng tức giận cùng buồn bực: "Những yêu thú man tộc kia không hề nói đạo lý. Cứ khăng khăng cho là chúng ta sanh cầm tiểu công chúa gì gì đó của bọn chúng, hạn định chúng ta phải trong vòng ba ngày giao ra, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Chúng nói sẽ huyết tẩy Huyền Phượng môn chúng ta, làm cỏ tận gốc".
"Ơ, đúng là bọn khoác lác" Tiếp lời lại là nữ tử vận cung trang kia: "Huyền Phượng môn chúng ta từ khi tổ sư đi tới Yêu Linh Đảo truyền thừa đã gần trăm vạn năm, không biết đã trải qua bao nhiêu phong ba. Hừ, bọn chúng muốn phá hủy bổn môn sao? Khẩu khí thật quá lớn lối".
Những lão quái khác nghe xong cũng không khỏi nổi trận lôi đình, đối phương thật không coi ai ra gì, trong phút chốc đều nhao nhao hô hào.
"Ngô sư huynh, đại trưởng lão không có ở đây thì huynh cứ đưa chủ ý là được".
"Không sai. Những yêu thú kia cũng quá khinh thường chúng ta. Tuyết Hồ tộc dù cao thủ như mây nhưng bổn môn cũng tuyệt không phải là quả thị mềm cứ mặc để bọn chúng nhào nặn."
"Hòa hay chiến, người tính thế nào?"
Thấy bộ dạng kích động của quần tu, lão giả râu bạc nhướng mày khoát tay, đám người rốt cuộc mới dần dần bình tĩnh lại.
"Các vị sư đệ sư muội, mọi người trước tiên hãy nén lửa giận. Việc này không thể hành động theo cảm tính. Cần phải hành sự cẩn thận nếu không cơ nghiệp của tổ sư bị hủy, thì sau này chúng ta nào còn mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền". Vẻ mặt của lão giả râu bạc trắng hết sức ngưng trọng chậm rãi mở miệng nói.
"Sư huynh nói thế là có ý gì, chẳng lẽ chúng ta phải khom lưng uốn gối trước những yêu thú kia sao". Người lên tiếng lại là nữ tử cung trang. Tuy thân là nữ nhi nhưng tính tình nóng nảy lộ vẻ gây sự.
"Hà sư muội không nên gấp, lão phu đã khi nào nói là sẽ thỏa hiệp với yêu thú?" Lão giả râu bạc trắng nhướng mày, trên mặt lộ vẻ bất mãn mở miệng: "Ý của ta là trước tiên phải tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng. Tuyết Hồ tộc sở dĩ khởi binh tới đây là do nghĩ chúng ta gia hại tiểu công chúa của bọn chúng. Có điều chúng ta không làm chuyện này thì không cần gánh tội thay người khác"
Lời này hợp tình hợp lý mấy lão quái kia xôn xao một lát rồi gật đầu đồng ý.
"Khương sư đệ, Tuyết Hồ tộc vu cáo tiểu công chúa của chúng ở trong tay chúng ta là có chứng cớ gì?"
"Chuyện này..." Vẻ mặt hán tử mặt ngựa có chút cổ quái, đưa tay vỗ vào túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài cỡ bàn tay: "Chính là do cái này, đối phương nói là tìm thấy ở Băng Mạc Hoang Nguyên nên vu là bổn môn trưởng lão làm".
Chúng tu sĩ đều dùng thần thức bao lấy tấm lệnh phù này, lão giả râu bạc trắng nhướng mày nhẹ nhàng vẫy tay, lệnh phù kia liền rơi vào lòng bàn tay lão.
Lão giả ngắm một hồi thì sắc mặt cũng trầm xuống: "Hoang đường, đây chẳng qua cũng chỉ là một khối lệnh bài khách khanh, người có được tu vị cao nhất cũng chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Sao có thể xâm nhập Băng Mạc Hoang Nguyên cướp đi thiên kiêu chi nữ của Tuyết Hồ tộc, chẳng lẽ hắn coi chúng ta là kẻ ngốc sao?"
"Hừ, thiếp đã sớm nói qua, muốn gán tội cho chúng ta thì thiếu gì lý do. Chuyện này rất rõ ràng, cái gì mà tiểu công chúa thất lạc chứ. Chẳng qua chỉ là lấy cớ muốn gây khó dễ với bổn môn".
Nữ tử cung trang lời lẽ lạnh lùng, âm thanh đầy hàn khí xem ra thị vô cùng oán hận những yêu thú kia.
"Hà sư tỷ, bổn môn không thù không oán cùng Tuyết Hồ tộc, vì sao bọn chúng muốn gây khó dễ với chúng ta?" Nam tử mặt ngựa lại lắc đầu trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
"Hừ, ta làm sao biết được, những yêu thú kia hung tàn tà ác vốn không thể suy đoán theo lẽ thường " Nữ tử cung trang lại tức giận nói.
"Được rồi, hai ngươi không nên tranh cãi nữa" Trên mặt lão giả râu bạc trắng hiện lên một tia giận dữ khẽ quát. Lão thân là môn chủ, tu vị cũng đã tới Nguyên Anh trung kỳ, thấy lão nổi giận nhất thời hai người cũng trở nên im lặng.
"Tóm lại, có thảo luận âm mưu của Tuyết Hồ tộc cũng chẳng có ý nghĩa, sự việc cấp bách hiện tại chúng ta nên tính kế kháng địch. Mau truyền lệnh đem tất cả các cấm chế mở ra, không cần phải tiết kiệm tinh thạch. Lại rút đệ tử Linh động kỳ về gần Thiên Huyền phong. Tu vị bọn họ quá thấp nếu chiến sự nổ ra cũng không giúp được gì. Về phần đệ tử Trúc cơ kỳ và Ngưng đan kỳ thì triệu hồi toàn bộ. Tất cả không thể lơi là chuẩn bị ứng phó sự tập kích bất ngờ của Tuyết Hồ tộc "
"Dạ!" Mấy lão quái Nguyên Anh kỳ đều lộ vẻ ngưng trọng khom người tiếp lệnh.
"Dư sư đệ cùng Cổ sư muội, độn thuật của hai vị tinh diệu vô cùng nên đành phải phiền hai ngươi đi một chuyến đi tới mấy tông phái Thiên Hà Bang Lê Hoa phái Ngũ phượng Đao lấy tín phù của bổn môn cầu viện, chúng ta từ trước đến nay đều tương trợ lẫn nhau, bọn họ hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Thỉnh tôn sư huynh cứ phân phó" Hai tu sĩ như là một đôi song tu đạo lữ nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn hai mươi đứng dậy .
Chúng lão quái lại thương lượng kỹ một lần nữa, có vẻ kết thành một đoàn. Mặc dù thường ngày giữa bọn họ tuy có chút xích mích nhưng thân là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ tự biết phân nặng nhẹ, mặc kệ có ân oán đều phải tạm thời gác qua một bên đối phó Tuyết Hồ tộc.
"Tất sư đệ, mời ngươi dẫn dắt đệ tử" Lời của lão giả râu bạc trắng còn chưa dứt thì đột nhiên chúng lão quái trợn mắt há mồm.
Sắc trời bỗng trở nên u ám, chung quanh nổi lên từng đạo yêu phong. Sấm sét giữa trời đinh tai nhức óc, chẳng lẽ tộc Tuyết Hồ thực đã bắt đầu tiến công?
Chúng lão quái ngẩn ngơ không khỏi nhìn nhau.
Nữ tử vạn cung trang phản ứng nhanh nhất, thân thể thon thả lắc một cái hóa thành một đạo độn quang bay ra ngoài lầu các, rất nhanh âm thanh vui mừng của thị truyền vào.
"Mọi người không cần phải sợ, không phải là yêu tộc đánh tới mà là đại trưởng lão đã tiến giai thành công"
"Cái gì?"
Chúng lão quái vừa nghe thì sắc mặt vô cùng vui mừng, các loại quang hoa chợt hiện đều bay lên lơ lửng trên bầu trời.
"Quả nhiên là thế, dị tượng này là từ hàn đàm sau núi truyền tới" Lão giả râu bạc trắng mỉm cười nói.
"Ha ha, đại trưởng lão tiến giai thành công, từ nay chúng ta không cần phải sợ hãi Tuyết Hồ vương nữa". Hán tử mặt ngựa cũng khoát tay hết sức vui mừng.
Lúc này ở hậu sơn Thiên Kình Phong có một hàn đàm rộng lớn gần mẫu, chính là nhãn tuyền của yêu mạch, đại trưởng lão Huyền Phượng môn đang bế quan ở nơi đây.
Hiện giờ quả nhiên không phụ hy vọng của Huyền Phượng Môn, lão đã tiến giai trở thành vị đại tu sĩ thứ hai sau Hoàng Mi chân nhân ở trên Yêu Linh Đảo.
Nguyên Anh hậu kỳ ở Nhân giới chân chính là tồn tại đỉnh cao, dù truyền thuyết rằng nhất giới này còn có lão quái vật Ly Hợp kỳ nhưng chưa ai từng thấy qua.
Thần thông của đại tu sĩ hậu kỳ vốn cách tu sĩ trung kỳ một trời một vực. Mà thiên tượng tiến giai hậu kỳ cũng tương đối huyền diệu, cũng có khi sẽ gây ra hiện tượng linh khí đảo lộn như lúc ngưng kết Nguyên Anh.
Khi nãy chúng lão quái chỉ vừa nhìn đã biết đại trưởng lão tiến giai thành công, tự nhiên là vui mừng quá đỗi. Chân trời lại bay tới mấy chục đạo độn quang, quang hoa thu liễm lộ ra các tu sĩ Ngưng Đan kỳ nam nữ cao thấp mập ốm không đều. Vẻ mặt bọn họ đều có chút kinh ngạc.
"Tham kiến sư tôn, các vị sư bá sư thúc".
Thấy hơn hai mươi lão quái lơ lửng ở cách đó không xa. Chúng tu sĩ Ngưng Đan kỳ sắc mặt đại biến vội cúi người quỳ gối.
"Hừ, nơi này là cấm địa sao các ngươi dám tới đây?" Lão giả râu bạc trắng nhướng mày, âm thanh có vẻ bất mãn.
"Khởi bẩm sư bá, không phải là chúng vãn bối lớn mật mà là do bị dị tượng dẫn tới. Hiện tại yêu thú bao vây bổn môn, đệ tử sợ bọn chúng đánh lén sau núi". Người lên tiếng là một trung niên vận đạo bào khoảng hơn tứ tuần khí độ bất phàm, thời khắc này hắn lại không dám thở mạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ừm". Lão giả râu bạc trắng gật đầu, cũng không mở miệng trách cứ: "Thôi. Các ngươi đứng lên đi".
"Đa tạ sư bá" Các tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thi lễ một cái rồi mới cung kính đứng dậy vòng tay mà đứng. Kim Đan Kỳ vốn là tu sĩ cao cấp nhưng đối mặt với lão quái Nguyên Anh kỳ thì cả đám còn ngoan hơn mèo nhỏ.
"Xin hỏi sư bá dị tượng này là chuyện gì vậy?" Tu sĩ trung niên kia mở miệng rất dè dặt, những người cùng đi khác cũng nghiêng tai lên nghe.
"Các ngươi không cần kinh nghi mà nên vui mừng. Nhạc sư bá đã tiến giai thành công". Lão giả vuốt vuốt chòm râu bạc, trong đôi mắt hiện vẻ vui mừng.
"Cái gì? Đại trưởng lão tiến giai thành công! nói như vậy Huyền Phượng môn chúng ta đã có đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ rồi". Trung niên nhân kia ngẩn ngơ nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ vui mừng khôn tả.
"Ồ" một tiếng những tu sĩ Ngưng đan kỳ khác cũng mừng như điên, quên mất của tôn ti đều châu đầu ghé tai thì thầm. Nữ tử cung trang thấy thế, đôi mày thanh tú khẽ nhíu ho nhẹ một tiếng: "Im lặng cho ta, các ngươi ồn ào thế còn ra thể thống gì nữa?".
Tính tình nàng này nghiêm khắc khiến đệ tử trong tông không khỏi sợ hãi vội ngậm miệng cúi đầu.
"Hiện giờ đại trưởng lão đã tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, nhất định là do tổ sư phù hộ. Huyền Phượng môn chúng ta sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn này, các ngươi sau khi xuống núi nói việc này lại cho đệ tử trong môn đồng lòng ngăn địch".
Âm thanh của nữ tử vận cung trang không lớn nhưng rất rõ ràng truyền vào tai đám người.
"Cẩn tuân pháp dụ của sư thúc". Đám tu sĩ Ngưng đan kỳ đang chìm trong hưng phấn nghe sự phân phó của nử tử vận cung trang vội ôm quyền hành lễ quay đầu rời đi.
"Ha ha, sư muội nói rất đúng, tin tức truyền ra nhất định có thể khiến sĩ khí của chúng đệ tử tăng mạnh" Lão giả râu bạc trắng mỉm cười nói.
"Sư huynh, đại trưởng lão tiến giai tất nhiên là tốt nhưng chúng ta cũng phải đề phòng hơn, tiểu muội lo lắng tộc Tuyết Hồ sẽ tiến công trước thời gian" Câu này của nữ tử khiến lão già râu bạc ngẩn ra, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu. "Không sai, cũng nhiều khả năng, xem ra sự an bài của ta lại phải đổi lại một phen rồi"
Nơi Huyền Phượng Môn sắp nổi lên một hồi long hổ phong vân, xem ra dự đoán của nữ tử cung trang cũng là nằm trong thiên ý.
***
Cách tổng đàn Huyền Phượng môn mấy chục dặm, đám yêu thú cũng dựng trại đóng quân, ngoại trừ chủ lực là Tuyết Hồ tộc còn có rất nhiều tộc yêu thú khác nghe lệnh sai sử của Tuyết Hồ vương.
Mặc dù cách nhau một khoảng nhưng bọn này cũng thấy khá rõ dị tượng ở Thiên Kình phong . Ở trên một sườn núi nhỏ có mấy chục yêu tộc Hóa Hình kỳ.
"Phụ vương là chuyện gì vậy? Ta cảm thấy linh khí lưu chuyển dị thường, chẳng lẽ thời khắc này ở Huyền Phượng môn còn có kẻ kết anh sao?" Vừa lên tiếng là thiếu chủ tộc Tuyết Hồ.
"Không phải là thiên triệu do kết anh mà là do có kẻ vừa tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ, mới khiến thiên địa linh khí mới đảo lộn dị thường thế này". Tuyết Hồ vương nhìn chằm chằm dị tượng nơi xa chầm chậm nhấn mạnh từng chữ.
"Cái gì, đại tu sĩ hậu kỳ ngay lúc này? Sao lại có thể có chuyện trùng hợp như thế chứ?" Vẻ mặt của thiếu niên đầy kinh ngạc mà bộ dáng của các yêu tộc Hóa Hình kỳ khác cũng có chút khó coi.
"Hừ, vô xảo bất thành thư, thế gian này có gì là không thể? Nhạc lão quái từ hai trăm năm trước đã là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai. Mấy lần lão tiến giai thất bại, hiện giờ thành công cũng không có gì lạ"
"Phụ vương, đối phương vừa có thêm một đại tu sĩ, chúng ta sẽ gặp một chút phiền phức".
"Ngươi sợ cái gì?" Trong mắt Tuyết Hồ vương lóe ra một tia tàn khốc: " Nước lên thì đê chặn binh đến thì tướng ngăn, lão chỉ vừa mới tiến giai, há lại là đối thủ của bổn vương sao, đương nhiên cần thừa dịp cảnh giới lão chưa củng cố, truyền lệnh xuống lập tức công kích bọn chúng cho ta".
Lại nói một bên là đại phái đứng đầu Yêu Linh Đảo truyền thừa đã trên trăm vạn năm có vô số cao thủ, bên kia lại là bá chủ Băng Mạc Hoang Nguyên yêu thú Hóa Hình kỳ cũng nhiều như mây.
Theo thực lực hiện tại bên Tuyết Hồ vương chiếm thế thượng phong nhưng Huyền Phượng môn dựa vào địa lợi để phòng thủ, đại trận trấn phái cũng đã mở, mà những cấm chế khác cũng mọc lên như nấm sau mưa, thắng bại thế nào thì cũng khó đoán!
Đợt tiến công đầu tiên chỉ là yêu thú cấp thấp nhưng số lượng lại nhiều đến mức kinh người. Đa số là cấp hai thực lực tương đương với tu tiên giả Trúc Cơ kỳ.
Lúc này có tới mấy vạn tên ở trên không dưới mặt đất, thế như bài sơn đảo hải ùn ùn kéo đến.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng đệ tử Huyền Phong môn vẫn trợn mắt há mồm, ngoại trừ một số ít tính tình cường hãn thì đại bộ phận đều tay chân phát run, cơ hồ ngay cả pháp lực cũng không đề thăng nổi. Trong phạm vi mấy chục dặm yêu khí tràn ngập cùng sát khí ngút trời, tiếng gầm rú của các loại yêu thú giống như không ngừng vang lên như sấm động giữa trời quang. Đám đệ tử Trúc Cơ kỳ tuy trước kia có xung đột với yêu thú xâm phạm nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn ngàn con, không thể nào so được với quy mô đại chiến trước mắt.
Trong đấu pháp ngoài trừ thực lực cũng cần có tâm cơ nhưng ở những trận đại chiến thế này. Ngoại trừ pháp lực thì sĩ khí cũng vô cùng trọng yếu. Đám yêu thú cấp thấp linh trí chưa khai mở chưa có tâm địa gian xảo, khi chiến đấu thì đều hung hãn không sợ chết.
Đường Tùng bái nhập Huyền Phong môn đã hơn hai trăm năm, là một vị tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ, theo niên kỷ thì tốc độ tu luyện cũng rất đáng nể.
Hắn khắc khổ một lòng, mặc dù không có Thánh linh căn nhưng tư chất không tồi. Mấy vị sư thúc bá đều khen hết lời, nói rằng hắn tương lai rất có thể ngưng thành Nguyên Anh.
Nhưng thời khắc này nhìn đám yêu thú đông như kiến cỏ trước mắt, Đường Tùng cảm thấy toàn thân tê dại. Hắn nhanh chóng hít vào một hơi thật sâu bình tâm tĩnh khí, cũng may vừa truyền đến tin đại trưởng lão tiến giai hậu kỳ thành công.
Hắn đề khí đang định quát to để gia tăng sĩ khí thì đột nhiên linh khí xung quanh dao động. Một cột sáng màu đỏ khổng lồ hiện ra cách chỗ này khoảng hơn mười trượng xông thẳng lên mây. Tiếp theo cùng với một hồi chú ngữ vang vọng, lại thêm một cột sáng kình thiên xuất hiện trong tầm mắt. Sau một thoáng đỏ da cam vàng lục lam chàm tím bảy cột sáng khổng lồ ở tám phương rộng lớn chụp xuống toàn bộ Huyền Phượng môn.
"Ơ. Đây là…"
Tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều trợn mắt há mồm, đây không phải là hộ phái đại trận trong tưởng tượng của bọn họ sao? Rất nhanh sự kinh ngạc liền biến thành mừng rỡ, đám tu sĩ đè áp lại nỗi khiếp đảm, sĩ khí tăng mạnh vì đây chính là Huyền Thiên Linh Phượng Trận trong truyền thuyết!
Đại trận này là do Huyền Phượng tiên tử một tay thiết hạ, nhưng kể từ khi tổ sư phi thăng linh giới đến nay trận này mới phát huy một chút uy lực nhỏ mà thôi, muốn phát huy uy lực chân chính của trận phải do đệ tử đích truyền của Huyền Phượng tiên tử chủ trận. Cái gọi là đích truyền, rất đơn giản chính là tu luyện "Phượng vũ cửu thiên quyết". Nhưng ngoại trừ tổ sư thì nào có ai là phượng mạch chi thể.
Đường Tùng từng nghe từ sư phụ bí ẩn nên lúc này vô cùng cao hứng, đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ bổn môn có người luyện thành Phượng Vũ Cửu Thiên quyết?
Là đại trưởng lão sao?
Không... không đúng. Đại trưởng lão có thể tiến giai lên hậu kỳ nhưng không có chút liên quan đến Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, công pháp kia nhất định phải cần phượng mạch chi thể.
Thời khắc này đám tu sĩ thắc mắc rất nhiều nhưng chân tướng sự tình thì vốn chẳng có mấy người biết.
Huyền Phượng tiên tử năm xưa kinh tài tuyệt diễm, không chỉ có pháp lực huyền diệu mà còn có tầm nhìn rất xa.
Lúc trước khi phi thăng linh giới nàng đã từng dự đoán sau này Huyền Phượng môn sẽ có hiểm họa diệt môn tại Yêu Linh Đảo nguy hiểm cùng kỳ ngộ lẫn lộn này.
Theo lý Huyền Thiên Linh Phượng trận cho dù có mạnh nhưng nếu không có kẻ kế thừa y bát của nàng chủ trận thì trận chỉ có thể phát ra một chút uy lực. Nếu gặp phải cường địch chân chính thì rõ ràng sẽ như châu chấu đá xe mà thôi. Vị kỳ nữ này đã bỏ mấy năm thu thập hơn chục loại thiên tài địa bảo luyện chế ra một tấm linh phù và một viên đan dược.
Bên trong hai thứ này có phong ấn một điểm bổn mạng tinh lực Nguyên Anh của nàng. Nếu Huyền Phượng môn lâm đại nạn thì một vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ nuốt viên đan dược rồi tế luyện linh phù. Thì cho dù chưa từng tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết cũng có thể tạm thời phát huy ra uy lực chân chính của Huyền Thiên Linh Phượng trận.
Nhưng linh đan và phù triện mà Huyền Phượng tiên tử để lại chỉ có một. Trăm vạn năm qua, Huyền Phượng Môn mặc dù đã trải qua rất nhiều phong ba bão táp nhưng chưa từng dùng, có điều hiện tại đã không thể cất dấu nữa.
Lúc này chủ trì ở trận nhãn chính là lão giả râu bạc trắng. Về phần những lão quái Nguyên Anh kỳ khác cũng chưa xuất động, hiện giờ chỉ mới là đợi tiến công đầu tiên.
Lại nói trong những tiếng vang ầm ầm, bảy cột sáng màu sắc khác nhau kia xuyên thẳng vào mây xanh, cả vùng đất đều rung lên dữ dội mà bầu trời cũng giống như bị chọc mấy lỗ thủng lớn.
Thanh thế như vậy đám yêu thú sao lại không biết. Chỉ có điều đây đều là quái vật chưa khai mở linh trí nên căn bản không biết sợ là gì. Ở trong thức hải bọn chúng chỉ có một ý niệm duy nhất chính là phục tùng thượng cấp. Lúc này còn gào thét vang trời ào ào xông tới giống như sóng dữ dâng trào.
Vù vù…
Một hồi âm thanh trầm muộn cổ quái truyền vào tai, chỉ thấy trên bầu trời gió giục mây vần rồi một đám mây khổng lồ to cỡ mấy trăm mẫu xuất hiện.