Bách Luyện Thành Tiên

Chương 247: Lệ Mãng Cốc




Lệ Mãng Cốc nằm ở phía tây Yêu Linh Đảo rộng chừng trăm mẫu. Diện tích hơi nhỏ nhưng yêu mạch nơi đây lại không hề kém. Quanh năm có yêu vụ màu tím nhạt bao phủ. Chủ nhân của cốc này ở Yêu Linh Đảo chính là yêu phụ háo sắc vang danh mà người vừa nghe tên đã sợ vỡ mật, tuy thân là nữ tử nhưng lại am hiểu thuật thái bổ, tuấn nam chết trong tay thị hằng hà sa số.
Mặc dù độc ác nhưng thị cũng có điều cố kỵ, không dám ra tay với tu sĩ của danh môn đại phái cùng với những kẻ có thế lực chống lưng, với tu vị của không thấp của thị cũng khiến những Nguyên Anh lão quái e dè, không ngốc nghếch tới đây làm ra cái việc thế thiên hành đạo gì đó.
Hiện tại thị vẫn tiếp tục ung dung tự tại phóng túng trở thành ác mộng của tu sĩ cấp thấp.
Ngày thường trong vòng trăm dặm quanh Lệ Mãng cốc vô cùng hoang vắng, các tu tiên giả đều biết nơi đây có Hắc Chu phu nhân. Dù cho có việc gấp cũng nguyện ý hao tổn sức lực đi đường vòng tránh rước họa vào thân.
Nhưng một chiều tối một đạo kinh hồng xuất hiện trên bầu trời Lệ Mãng cốc. Quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường.
Nhìn đám sương mù màu tím bao phủ toàn bộ sơn cốc, khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười. Mấy ngày trước hắn ở một nơi hoang vắng đợi tình hình lắng dịu mới tới nơi cấm địa của tu sĩ cấp thấp này.
Đối với yêu phụ kia, Lâm Hiên vô cùng chán ghét nhưng vẫn đến vì hỏa mạch Kỳ Lân.
Trong sương tím kia rõ ràng có kịch độc, Lâm Hiên vốn không sợ nhưng nếu cứ như vậy xông vào thì không ổn.
Chần chờ một chút hắn lấy ra một phù triện từ trong túi trữ vật rồi đem rót thần thức vào, sau đó vung tay lên Truyền Âm phù liền biến thành đạo hồng quang biến mất trong vụ khí.
Không đến thời gian một tuần trà, vụ khí bắt đầu cuồn cuộn kịch liệt sau đó hiện ra một thông đạo.
Thần sắc Lâm Hiên khẽ động. Có ba đạo quang hoa từ trong thông đạo bay ra. Trong chốc lát hiện ra hai nam một nữ.
Hai gã nam tử đều hơn hai mươi lăm mi thanh mục tú, vẻ tuấn mỹ mang theo vài phần ẻo lả, đặc biệt là gương mặt không còn chút huyết sắc dường như trong người có bệnh. Một gã là Trúc Cơ sơ kỳ, gã còn lại là Trúc Cơ trung kỳ.
Mà nữ tử Ngưng Đan sơ kỳ thì lớn tuổi hơn một chút, chừng ba mươi dung mạo bình thường nhưng rõ ràng là có tu luyện mị công.
Nàng kia sau khi hiện thân thì lập tức thả ra thần thức quét qua Lâm Hiên, tức thời lộ ra vẻ kinh hãi. Người này còn trẻ mà tu vị lại hơn hẳn ả một bậc. Công pháp tu luyện trú nhan cho nam nhân không nhiều. Xem ra hẳn có vài phần lai lịch.
"Vừa rồi chính là đạo hữu phóng ra Truyền Âm phù?" Nữ tử phất ngọc thủ mảnh mai một cái, tư sắc bình thường nhưng động tác lại rất hấp dẫn ánh mắt. Xem ra mị công ả này tu luyện thuộc loại cao cấp.
"Không sai, tại hạ là Lâm Hiên, cùng Hắc Mãng phu nhân là cố nhân, tới chỗ này là muốn thăm hỏi" Lâm Hiên nhíu mày có vẻ không vui nói.
"Cái gì?" Khẩu khí Lâm Hiên quá lớn, hơn nữa không bị ảnh hưởng bởi mị công khiến ả kia lộ ra vài phần kinh hãi: "Đạo hữu thật sự quen ân sư của ta sao?"
"Đúng vậy! Nếu ngươi không tin, có thể đem diện mạo ta khắc vào ngọc giản để hỏi phu nhân" Lâm Hiên mở miệng nói.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, bộ dáng ả kia trở nên ngưng trọng, lấy ra một ngọc giản còn trống rót thần thức vào bên trong. Một lát sau ả vung tay lên sử dụng thiên lý truyền âm thuật. Ngọc giản được một đạo hào quang bao quanh bay vào vụ khí.
Không bao lâu một tiếng cười khẽ vang lên bên tai: "Ha ha, thì ra là Lâm đ*o hữu hạ cố tới đây. Hai ngày nay ta đang buồn bực, khi từ biệt tại Mang Sơn không có chút tin tức đạo hữu, không ngờ Lâm huynh lại tự mình giá lâm tệ xá. Bổn phu nhân đang đả tọa không thể nghênh tiếp từ xa thật thất lễ. Hiểu Linh, ngươi dẫn Lâm đ*o hữu tới Huyết Mãng Các, hầu hạ cho chu đáo".
"Vâng thưa sư tôn" Ả kia đã thu hồi mị công quay về phía sơn cốc xa xa thi lễ một cái. Sau đó quay đầu ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên đầy ý lấy lòng, trong lòng lại kinh ngạc vô cùng. Tu Tiên giới coi trọng thực lực, việc phân chia cấp bậc rất nghiêm ngặt, sư tôn thân là Nguyên Anh tu sĩ lại khách khí đối với một tu sĩ Ngưng Đan kỳ, quả thực là khiến người cảm thấy kinh ngạc, không biết người này có lai lịch lớn đến cỡ nào.
Trong lòng ả hạ quyết tâm hầu hạ thiếu niên họ Lâm này như một lão quái Nguyên Anh kỳ, chủ động sử dụng lễ của hậu bối.
"Thiếu gia, chẳng lẽ Hắc Mãng phu nhân phát hiện ra điều gì?" Trong đầu vang lên âm thanh nghi hoặc của Nguyệt Nhi.
Lâm Hiên cũng cảm thấy khó hiểu, không hiểu sao đối phương khách khí quá mức, với ác danh của yêu phụ dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng không đối xử được như vậy huống chi hắn là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ.
Nhưng hắn lập tức phủ định suy đoán của Nguyệt Nhi, ngay cả đại tu sĩ hậu kỳ cũng không thể khám phá Liễm Khí thuật của hắn. Hắc Mãng phu nhân mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ thì làm sao có thể phát hiện?
Đối phương khách khí như thế nhất định là có mục đích gì khác.
Nhưng không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, mặc dù thái độ của Hắc Mãng phu nhân có phần quỷ dị nhưng vì Kỳ Lân Hỏa mạch luyện chế Thiên Trần đan, Lâm Hiên quyết tâm mạo hiểm.
Hai gã tu sĩ dẫn đường phía trước còn nữ tử Ngưng Đan kỳ thì cung kính đi bên cạnh, bốn người xuyên qua yêu vụ màu tím nhạt bay về phía Lệ Mãng cốc.
Bên ngoài có cấm chế ngăn trở nên không rõ nhưng sau khi tiến vào sơn cốc, một cỗ yêu lực nồng nặc phả vào mặt khiến Lâm Hiên lộ vẻ kinh hãi, phẩm chất của yêu mạch này còn hơn hẳn Huyền Phượng môn một bậc.
Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ quái. Mặc dù Hắc Mãng phu nhân thực lực không kém nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một tán tu. Ở Yêu Linh Đảo trung phẩm yêu mạch cũng không có nhiều mà thị lại có thể chiếm cứ được một tòa sơn thủy hữu tình như địa bảo này vậy.
Nữ tử nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hiên, trên mặt lộ vẻ đắc ý nhưng cũng không dám nói gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thật ra cũng không cần ả tốn mồm mép, rất nhanh Lâm Hiên đã hiểu nguyên nhân. Thì ra yêu mạch nơi đây phạm vi lại quá hẹp chỉ kéo dài vài dặm. Do đó tiểu sơn cốc này không thích hợp để an trí những gia tộc hay đại phái nên bọn họ không cần phải bỏ sức tranh giành.
"Phì phì!" Âm thanh phun ra nuốt vào truyền tới tai, Lâm Hiên cúi đầu không nhịn được mà nhíu mày, chỉ thấy trên mặt đất khắp nơi đều là mãng xà trên thân có chấm lốm đốm.
Những con này nhỏ nhất cũng bằng cánh tay bò khắp tứ phía, phóng tầm mắt nhìn tối thiểu cũng đến mấy vạn con, cái tên Lệ Mãng cốc quả nhiên không phải vô danh mà có.
Cảnh tượng này đối với phàm nhân thì thập phần đáng sợ nhưng Lâm Hiên thì không để vào mắt bay theo ba tu sĩ vào sâu trong sơn cốc.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một tầng quang mạc màu hồng. Hai gã nam tu Trúc Cơ kỳ tự giác dừng lại, thấy trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngạc nhiên thì ả kia liền vội cung kính giải thích: "Đạo hữu không cần kinh nghi. Phía trước chính là nội cốc, chưa có lệnh của sư tôn đệ tử ngoại cốc không được tùy ý xâm nhập".
Lâm Hiên khẽ gật đầu, mỗi phái có môn quy riêng đương nhiên không đưa ra lời bình luận làm gì.
Tay trái ả kia khẽ lật, trong lòng bàn tay có thêm một tấm lệnh bài ngân sắc, chỉ thấy một đạo sáng từ trên đó bắn ra, màn sáng rung lên một hồi tiếp đó hiện ra một thông đạo đủ chỗ hai người đi vào.
Lâm Hiên theo nữ tử bay vào trong đó. Cảnh vật bên trong lại rất bất đồng. Thanh nhã mỹ lệ và tĩnh mịch, đập vào mắt chính là một tòa tiểu sơn cao hơn trăm trượng, khắp núi là một màu xanh biếc cây cối tươi tốt vô cùng.
Ở chân tiểu sơn còn có một thủy hồ nho nhỏ. Trong hồ có một thuyền hoa hai lầu bề ngang dài gần trăm trượng. Nhìn như lâm viên của hoàng gia thế tục mà không nghĩ rằng đây là chỗ của một nữ ma đầu.
Lâm Hiên cũng cảm thấy khác lạ nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
"Mời đạo hữu lên hoa thuyền ngồi tạm, gia sư lập tức tới đây". Nữ tử vừa nói vừa cung kính đi trước dẫn đường.
Lâm Hiên gật đầu đem từ ánh mắt chuyển lên sơn đỉnh, nơi đó mặc dù không có lầu gác nhưng yêu khí sung túc nhất sơn cốc, hiển nhiên đây chính là động phủ của Hắc Mãng phu nhân.
Trong lòng Lâm Hiên thầm đoán, yêu phụ này rốt cuộc là đang tu luyện bí thuật hay là đã bị thương tại Mang Sơn đại hội.
Hắn còn nhớ lúc ấy Hắc Mãng phu nhân cũng bị cuốn vào trường hỗn loạn.
Lâm Hiên cũng đã nghe được một số tin tức, nghe nói Nguyên Anh lão quái ngã xuống chỉ vài người nhưng bị thương thì rất nhiều. Lần đó khiến không ít môn phái có quan hệ hảo hữu trở mặt thành thù, hơn nữa chúng tu sĩ còn lo lắng yêu tộc sẽ triển khai đại chiến với quy mô lớn.
Lâm Hiên đi theo nữ tử vào trong hoa thuyền. Tới một gian tĩnh thất được bố trí lộng lẫy vô cùng. Trong này có vài thị nữ vận áo xanh tư sắc bình thường, xem ra lời đồn cũng không phải vô căn cứ. Hắc Mãng phu nhân không chỉ có tham hoa háo nam sắc mà còn rất ghét nữ tu xinh đẹp hơn mình.
"Đạo hữu từ xa vất vả tới đây, mời vào trong này nghỉ ngơi". Nữ tử Ngưng Đan kỳ mở miệng sau đó khẽ liếc ánh mắt, những thị nữ kia cúi đầu xuống bưng linh trà cùng điểm tâm lên.
Điểm tâm không nhiều lắm nhưng mà lại tinh mỹ vô cùng, còn linh trà thì có màu sắc như hổ phách tỏa ra hương thơm thấm đượm lòng người.
"Mời đạo hữu nếm thử, Bách Hoa Cao cùng Lệ Mãng Trà ở nơi đây đều rất đặc biệt, phàm nhân uống vào có thể khiến mắt sáng tâm hồn thanh thản, hiệu quả cường thân kiện thể, tu tiên giả chúng ta uống vào cũng có nhiều chỗ tốt" Nữ tử ân cần giới thiệu.
"A, tại hạ đúng là có khẩu phúc" Lâm Hiên lấy từ trong mâm một khối Bách Hoa Cao cho vào miệng, vừa vào đã lập tức tan ra, hương vị quả thật là thượng phẩm. Sau đó hắn lại nhấp một hớp trà, vừa vào miệng thì lập tức như là có một cỗ nhiệt khí chạy từ miệng vào đan điền, cảm giác chưa từng nếm qua.
Thấy Lâm Hiên ăn uống sảng khoái như thế nữ tử Ngưng Đan kỳ cũng hơi kinh ngạc, dù sao tiếng xấu của sư tôn ai ai cũng biết. Cho dù là những lão quái Nguyên Anh kỳ tới nơi này làm khách cũng rất cẩn trọng. Thực ra Lâm Hiên đã thầm dùng thần thức kín đáo đảo qua nên nữ tử Ngưng Đan kỳ không thể phát hiện ra.
Khi những thị nữ rời khỏi, chỉ còn lại nữ tử Ngưng Đan kỳ ở lại tiếp khách. Trong lòng ả có rất nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám nói lung tung, chỉ nói về một số sự tình không quan trọng cùng vẻ tươi cười lấy lòng.
Lâm Hiên cũng không có hứng thú, ứng phó đôi câu rồi im lặng nhắm mắt ngồi điều tức. Vẻ mặt ả kia cứng đờ, trong mắt lóe lên sự giận dữ nhưng rất nhanh thu liễm. Sư tôn nhìn trúng người này tự nhiên là không thể đối đãi với hắn như tu sĩ Ngưng Đan kỳ khác.
Ả lập tức tâm bình khí hòa im lặng không nói nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác gần một canh giờ. Đột nhiên tiếng bước chân khẽ khàng truyền tới bên tai, chỉ thấy một nữ tử vận y phục màu đen đi vào phòng.
Nàng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, dáng người mảnh khảnh dung mạo tuy không xuất chúng nhưng toát ra sự vũ mị tự nhiên. Mỗi động tác đều phong tình vạn chủng, hiển nhiên là đã tu luyện mị công đến độ thâm sâu.
Ăn mặc cũng vô cùng lớn mặt, lộ ra da thịt cánh tay cùng cặp đùi thon dài trắng trẻo như bạch ngọc.
Nàng vừa xuất hiện thì sắc mặt nữ tu Ngưng Đan kỳ biến đổi, vội đứng lên cúi người hành lễ: "Tham kiến sư tôn"
"Ngươi lui xuống đi!" Hắc Mãng phu nhân khoát tay áo nói.
"Vâng!" Nữ tử Ngưng Đan kỳ gật nhẹ đầu nín thở lui xuống.
Trên mặt Lâm Hiên không lộ kinh hỉ, hắn đứng lên nở nụ cười ôm quyền về phía đối phương nói:"Lần từ biệt ở Mang Sơn phong thái phu nhân càng hơn xưa, vãn bối có lời vấn an"
"Ha ha, Lâm đ*o hữu không cần khách khí, mời ngồi" Vẻ mặt Hắc Mãng phu nhân vẫn bình thản, thể hiện thái độ chiêu hiền đãi sĩ nhưng trong lòng Lâm Hiên thầm đề cao cảnh giác. Có câu vô sự hiến ân tình không phải kẻ gian thì cũng là đạo tặc. Đối phương cũng không phải thiện nam tín nữ gì, thái độ khác thường này không biết bên trong có bao nhiêu ẩn tình.
Đương nhiên, bề ngoài Lâm Hiên cũng không lộ vẻ khác thường, chỉ làm ra vẻ như được sủng ái mà lo sợ.
Hai người tùy ý chuyện phiếm một lúc sau đó mới nói tới chính chuyện.
"Ngày ấy tại thánh địa Mang Sơn, vãn bối được phu nhân để vào mắt lộ cho ta về tin tức của thần thú Kỳ Lân, Nhưng trong lòng vãn bối vẫn có điều khó hiểu"
"Hừ! Nếu mình ta có thể đoạt bảo vật, ngươi nghĩ bản phu nhân sẽ hào phóng như vậy sao?" Hắc Mãng phu nhân thở dài cười gượng.
"A, không phải phu nhân đã nói Kỳ Lân sớm đã phi thăng Linh giới, chỉ lưu lại một huyệt động bỏ hoang sao? Chẳng lẽ còn cấm chế lợi hại nào đó?" Lâm Hiên gãi đầu có phần nghi hoặc mở miệng.
"Không sai, Kỳ Lân đã phi thăng không biết đã bao nhiêu vạn năm nhưng cấm chế trước động phủ vẫn không hề suy yếu. Muốn bài trừ cần vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ liên thủ, ngoài ra còn cần một yêu cầu đặc thù".
"Yêu cầu đặc thù? Chẳng lẽ có quan hệ tới vãn bối sao?" Thần sắc Lâm Hiên khẽ động hỏi.
"Đúng vậy, bản phu nhân đã từng hỏi đạo hữu có phải là tu tiên giả đến từ Nhân giới hay không?"
"Ừm, tại hạ nhớ rõ cũng đã trả lời phu nhân rất rõ ràng, tại hạ là do cơ duyên xảo hợp bị khe hở không gian hút vào".
"Như vậy là được rồi, trong khi bài trừ cấm chế, ngoại trừ cần ba tu sĩ Nguyên Anh hợp tác thì còn cần một vị tu sĩ Ngưng Đan biết đạo gia chân pháp, cung cấp dương linh lực thuần khiết để duy trì"
"Thì ra là thế" Lâm Hiên gật nhẹ đầu.
Tuy tu tiên cùng một gốc nhưng mỗi môn phái lại có pháp môn tu luyện bất đồng, thuộc tính linh lực sinh ra cũng không giống nhau.
Chính đạo là dương ma đạo thuộc về âm, về phần tu yêu giả thì trong cơ thể tất nhiên là có yêu linh lực vận hành.
Nếu như là tại Nhân giới, tìm một tu sĩ chính đạo Ngưng Đan kỳ dễ dàng vô cùng nhưng ở Yêu Linh Đảo thì cực kỳ hiếm hoi.
Năm đó di dời đến nơi này tất cả đều là tu yêu giả. Tuy thỉnh thoảng lại xuất hiện khe hở không gian nối liền đảo này cùng Nhân giới. Nhưng thời gian xuất hiện quá ngắn rất hiếm khi tu sĩ bị hút vào. Huống chi cũng vô cùng nguy hiểm, mười người bị hút vào thì chưa chắc đã có một người sống sót.
Ở Yêu Linh Đảo tim một tu tiên giả tu luyện đạo gia chân pháp là rất khó khăn.
Trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển ý niệm, không cần nhiều thời gian đã hiểu rõ ràng sự việc.
"Phu nhân, vãn bối có một chuyện khó hiểu"
"Ngươi nói đi!" Yêu phụ lại có vẻ vô cùng hiền hòa.
"Hỏa Kỳ Lân chính là thượng cổ linh thú, nó cũng là yêu tộc. Tại sao trận pháp trước động phủ lại cần dương linh lực của đạo gia mới có thể bài trừ?"
"Cái này bản phu nhân cũng không rõ ràng lắm". Đôi mi của Hắc Mãng phu nhân khẽ nhíu lại nói: "Nhưng ngươi yên tâm, để bàì trừ cấm chế này bản phu nhân đã tốn vài năm công phu, đọc qua vô số điển tịch, tuyệt đối không sai lầm".
"Nhưng cho dù tìm được bảo vật, vãn bối chỉ là một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ. Nếu như phu nhân qua cầu rút ván, vãn bối lại không có chút năng lực tự bảo vệ mình..." Trên khuôn mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ khó khăn.
"Điều này thì đạo hữu yên tâm, bản phu nhân có thể thề với tâm ma tuyệt đối sẽ không làm việc qua cầu rút ván" Hắc Mãng phu nhân cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt biểu hiện thành ý.
"Tâm Ma Chi Thệ? Nếu như là tu sĩ bình thường vãn bối quả thật có thể yên tâm, nhưng mà tu vị của phu nhân kinh người. Sợ rằng Tâm Ma Chi Thệ không có bao nhiêu tác dụng đối với cao thủ Nguyên Anh kỳ " Lâm Hiên vẫn chưa yên tâm, không chút do dự mà lắc đầu.
"Vậy theo ý ngươi nên làm như thế nào?" Trong mắt Hắc Mãng phu nhân lóe lên vẻ giận dữ, nhưng tiếp đó lại nghĩ đến điều gì liền cố nén tâm tình tức giận xuống.
"Phu nhân yên tâm, vãn bối cũng không phải là kẻ không biết suy xét. Cho dù tìm được bảo vật cũng chỉ cần được chia một ít là được rồi, tuyệt không dám yêu cầu quá thân phận, hôm nay làm như vậy chẳng qua là muốn tự bảo vệ mình". Lâm Hiên thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi.
"Được rồi, ngươi không cần giải thích, bản phu nhân cũng không phải là kẻ không biết đạo lý. Nói đi, muốn như thế nào thì ngươi mới có thể không lo ngại, cùng bản phu nhân đi phá giải cấm chế của động phủ?"
"Đa tạ phu nhân đã thông tình đạt lý, mong thứ cho sự càn rỡ của vãn bối" Lâm Hiên vươn tay ra vỗ lên túi trữ vật, trong lòng bàn tay có thêm một lệnh bài đen nhánh. Chần chờ một chút rồi mới nói: "Mời phu nhân đem một hồn một phách tạm thời giao vào trong lệnh bài này, do vãn bối..."
"Ngươi thật to gan lại dám thi triển Cấm Thần thuật với ta!"
Lâm Hiên còn chưa nói hết lời thì Hắc Mãng phu nhân đã giận tím mặt. Trên mặt không còn có vẻ tươi cười, mày liễu dựng lên, toàn thân phát ra uy áp đáng sợ.
Lúc này Lâm Hiên dường như rất hoảng hốt vội nói:
"Phu nhân bớt giận, xin nghe Lâm mỗ giải thích, ta nào dám vô lễ đề nghị này. Chỉ là bất đắc dĩ".
"Được rồi bản phu nhân sẽ rửa tai lắng nghe xem ngươi giải thích như thế nào, nếu không thể làm cho bản phu nhân hài lòng ngươi cũng đừng trách ta trở mặt vô tình" Hắc Mãng phu nhân vẫn đang rất tức giận, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
"Phu nhân không nên tức giận, tại hạ sớm đã nói qua, ta đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua chỉ là để tự bảo vệ mình". Lâm Hiên nuốt một ngụm nước miếng run run mở miệng. Tiếp đó không đợi Hắc Mãng phu nhân tức giận hắn nhanh chóng nói tiếp: "Cấm Thần thuật quả thật rất tà ác nhưng phu nhân thân là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, cho dù tại hạ nắm giữ một hồn một phách của phu nhân cũng không có uy hiếp gì, chẳng qua là muốn có một lá bùa hộ mệnh mà thôi".
"Hộ thân phù?" Sắc mặt Hắc Mãng phu nhân vẫn còn giận dữ nhưng ngữ khí đã hòa hoãn hơn.
"Không sai" Lâm Hiên gật nhẹ đầu mặt đầy sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: "Nếu như bị hạ cấm chế này, dù phu nhân vẫn có thể diệt sát Lâm mỗ nhưng chắc chắn phải trả giá không nhỏ. Bởi vậy phu nhân cân nhắc lợi hại sẽ không làm ra việc qua cầu rút ván, mà vãn bối có chỗ dựa vào cũng không cần thấp thỏm, có thể toàn tâm toàn ý hợp tác cùng phu nhân..."
" Ha ha, lời này quả thật cũng có vài phần hữu lý nhưng đảm lượng của ngươi cũng không nhỏ. Chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ mà lại dám uy hiếp cả ta. Bổn phu nhân vì sao phải nghe theo sắp xếp của ngươi? Hôm nay ngươi đã đến Lệ Mãng cốc, việc hợp tác hay không ngươi cho rằng mình có quyền quyết định sao?" Khóe miệng Hắc Mãng phu nhân lộ ra một tia trào phún hung dữ mở miệng.
"Phu nhân nói không sai, với tu vị Nguyên Anh kỳ của người muốn diệt sát Lâm mỗ chỉ cần nhấc tay một cái, nhưng ta đã dám tới nơi này phu nhân cho rằng tại hạ không có chút tự tin sao. Cùng lắm thì cá chết lưới rách, nếu như Lâm mỗ ngã xuống thì ở Yêu Linh Đảo, phu nhân muốn tìm một tu sĩ Ngưng Đan kỳ tu luyện đạo gia chân pháp chỉ sợ là không dễ dàng". Lâm Hiên đảo tròng mắt mở miệng nói.
"Ngươi dám uy hiếp ta?" Hắc Mãng phu nhân mở miệng cười lạnh lùng.
"Uy hiếp? Phu nhân nói quá chăng. Thực ra bị hạ Cấm Thần Thuật thì phu nhân cũng không chịu tổn thất gì, chỉ cần sau khi tìm được bảo tàng phu nhân không qua cầu rút ván, tại hạ sẽ đem Cấm Thần Bài trả lại, sở dĩ làm như vậy là muốn có một phần bảo đảm mà thôi" Sắc mặt Lâm Hiên trắng bệch nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, không có nửa điểm nhượng bộ.
Hắc Mãng phu nhân thấy thái độ kiên quyết của hắn thì nụ cười ngạo trên môi chợt tắt, thần sắc âm tình bất định không ngừng biến đổi.
Chừng qua thời gian cạn một chung trà cuối cùng thị thở dài nói: "Được! Bản phu nhân đáp ứng ngươi"
Lâm Hiên mừng rỡ chắp tay ôm quyền: "Đa tạ phu nhân thông tình đạt lý, người yên tâm, vãn bối sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp phu nhân"
"Hừ!" Sắc mặt Hắc Mãng phu nhân có vẻ khó coi, ngọc thủ phất một cái miệng lẩm nhẩm những câu chú ngữ cổ xưa khó hiểu.
Chỉ chốc lát sau, môi anh đào hé mở, một đạo sáng bằng ngón tay cái từ trong miệng bay ra ngoài.
Đáy mắt Lâm Hiên lóe lên một tia vui mừng, đồng thời trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, hai tay biến ảo pháp ấn. Cấm Thần bài chiếu ra những tia sáng đen, một đạo sáng từ bên trong bay vút ra đem hồn phách Hắc Mãng phu nhân vừa nhả ra cuốn lấy, sau đó một lần nữa lại thu vào trong lệnh bài.
Một sợi hồn phách bị hấp thu khiến sắc mặt Hắc Mãng phu nhân trắng bệch nhưng pháp lực trong cơ thể lưu chuyển rất nhanh lại trở lại như thường, không hổ là có tu vị Nguyên Anh kỳ.
Kể từ lúc này quan hệ của hai người đã có chút biến đổi.
"Xin hỏi phu nhân định khi nào thì xuất phát?"
"Muốn bài trừ trận pháp cần thêm ba vị tu sĩ Nguyên Anh, hai vị đạo hữu khác còn đang trên đương tới đây, ngươi cứ yên tâm ở lại đây đến lúc đó ta sẽ thông báo".
"Được!" Lâm Hiên gật nhẹ đầu. Sau đó Hắc Mãng phu nhân đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi hoa thuyền nụ cười trên mặt thị đã biến mất, vẻ mặt trở nên hàn lãnh vô bì như băng sơn vạn năm. Sau đó không nói thêm lời nào bay lên động phủ trên đỉnh tiểu sơn.
Sau khi trở lại động phủ, thị khoanh chân ngồi trên giường ngọc đen như mực bắt đầu đả tọa.
Chỉ thấy phần da thịt lõa lồ ra bên ngoài như cặp đùi cánh tay bụng đều giãn ra. Những lân phiến màu đen dần xuất hiện khiến trên mặt thị lộ ra vẻ đau đớn. Đúng nửa canh giờ Hắc Mãng phu nhân mới thu công, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa nhưng trong mắt chiếu ra tia sáng lạnh lùng, nở nụ cười châm chọc: "Được lắm, Cấm Thần Thuật sao? một tu sĩ Ngưng Đan kỳ nhỏ nhoi lại dám kiềm chế ta, bổn phu nhân sẽ cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên đời này..."
***
"Thiếu gia, không ngờ Hắc Mãng phu nhân lại ngoan ngoãn giao ra một hồn một phách" Trên mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ bội phục, bổn sự của thiếu gia thật là lợi hại.
"Điều này cũng không có gì, dù sao lời nói của ta cũng hợp lý, Hắc Mãng phu nhân thân là tu sĩ Nguyên Anh, Cấm Thần Thuật đối không mấy tác dụng với ả. Đương nhiên với tu vị của ta thì tình huống sẽ hoàn toàn khác" Lâm Hiên mỉm cười mở miệng.
"Nhưng đi đến động Kỳ Lân cổ động còn có hai lão quái Nguyên Anh kỳ, cũng không biết thần thông của bọn họ như thế nào…". Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt đột nhiên cảm nhận được điều gì. Hắn đứng lên tay trái khẽ lật, Cấm Thần bài đen thùi hiện ra trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy chính giữa lệnh bài xuất hiện một đám khí màu xám trắng rất nhạt, nếu không có thần thức mạnh mẽ thì căn bản là không cảm giác được.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Khuôn mặt Nguyệt Nhi đầy vẻ hiếu kỳ.
"Không có gì, quả nhiên là ả không cam lòng bị hạ cấm chế, khi giao ra hồn phách đã động chân động tay" Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Ơ! Vậy phải làm sao?"
"Cũng chẳng có gì, chút tài mọn ấy cũng chỉ có thể lừa gạt tu sĩ Ngưng Đan kỳ, riêng thiếu gia ta thì còn lâu". Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chế nhạo, một lần nữa thu Cấm Thần Bài lại.
Thời cơ chưa đến Lâm Hiên sẽ không đả thảo kinh xà, dù sao tia hồn phách này của đối phương đừng hòng thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Mấy ngày kế tiếp Hắc Mãng phu nhân cũng không xuất hiện, Lâm Hiên cũng có vẻ an phận thủ thường ngoan ngoãn đợi ở trong hoa thuyền. Tuy nơi đây vẫn an tĩnh khác thường nhưng chắc chắn đối phương đã an bài đệ tử âm thầm giám thị hắn.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, Lâm Hiên đã ở Lệ Mãng cốc hơn nửa tuần trăng, hôm nay hắn đang đả tọa ở trong hoa thuyền đột nhiên một đạo hỏa quang từ cửa sổ bay vút vào là một lá Truyền Âm phù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.