Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2440: Chủ quan khinh địch




Thiên Tuyệt Lão Quái không hổ danh là đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp Kỳ, thực lực của lão quả thật vượt xa tu sĩ cùng giai, Tu Tiên giả Phân Thần kỳ bình thường không thể so sánh cùng. Trong nội tâm Lâm Hiên kinh nghi nhưng sắc mặt vẫn bình thản như cũ, đây chính là “thua người không thua trận”. 
 
Mình kinh ngạc cỡ nào cũng tuyệt đối không thể để cho đối phương nhìn ra thực hư được. Không chỉ như thế, Lâm Hiên còn rất nhanh lấy lại được vẻ bình tĩnh. 
 
Hắn phất tay áo lên, thoạt nhìn chỉ như một động tác bình thường, nhưng Thiên Tuyệt Lão quái ở phía đối diện lại cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chỉ thấy đầu vai lão hơi run lên, thân hình thoáng mơ hồ đã biến mất khỏi chỗ cũ. Pháp thuật rất huyền diệu, không phải là thuấn di mà còn hơn thuấn di nhiều lần. 
 
Thuật chuyển dời Không gian! 
 
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, song mặc dù nhanh như vậy nhưng Thiên  Tuyệt lão quái cũng không thể tránh thoát hoàn toàn được công kích đó của  Lâm Hiên. Lão chỉ cảm thấy đầu vai hơi nóng lên, một đạo quang ảnh màu  đen lóe lên bay sượt qua thân thể lão. 
 
Tuy không thể đánh trúng nhưng cũng tạo được một chút hiệu quả. Cảnh giới của Lâm Hiên tăng lên thì uy lực của Mặc Tinh Toản cũng ngày càng mạnh  mẽ. 
 
“Lâm tiểu gia hỏa!” 
 
Thiên Tuyện Lão Quái giận tím mặt, lần trước lão bị thương đã không biết cách hôm nay bao nhiêu năm rồi. Tuy vừa rồi là do chủ quan nhưng cũng làm cho  lão cực kỳ phẫn nộ, một con sâu cái kiến cũng dám làm tổn thương thân thể  lão! 
 
Đúng vậy, chính xác là môt con sâu cái kiến! 
 
Trong lòng của Thiên Tuyệt Lão Quái căn bản không coi tên tu sĩ cùng giai như Lâm Hiên là đối thủ của mình. Bình thường đối phương phải quỳ gối dưới  chân, thế mà hôm nay rõ ràng lại có can đảm đứng ra thách đấu mình. 
 
“Tiểu tử không biết sống chết kia, ta sẽ bắt ngươi phải hối hận.”  
 
Âm thanh giận dữ Thiên Tuyệt Lão Quái truyền vào lỗ tai, sau đó tay áo phất một cái, linh quang lập lòe, một quyển sách màu vàng đã hiện ra. 
 
“Không ngờ bảo vật của lão gia hỏa này lại là một quyển sách, chẳng nhẽ lão  lại tu luyện công pháp Nho môn sao?” Lâm Hiên thầm nghĩ trong lòng. 
   
Lần quyết đấu này quan hệ trực tiếp đến hưng suy vinh nhục của Vân Ẩn  Tông nên toàn bộ tông môn đều dành toàn tâm toàn sức tìm hiểu thông tin  tình báo về Thiên Tuyệt lão quái, nếu có thể biết mình biết người thì sẽ có ích rất lớn với trận chiến này. Tuy nhiên nói thì dễ nhưng muốn thu thập tình báo về lão quái vật này thì gần như là một nhiệm vụ bất khả thi!  
 
Uy danh Thiên Tuyệt Lão Quái lan xa quả thật không sai, nhưng lòng dạ lão  gia hỏa này cũng thật là ác độc. Trước kia khi lão còn tung hoành trong Tu  tiên giới, những tu sĩ đã từng giao thủ cùng lão không còn người nào sống sót, tất cả đều bị lão đưa đi gặp Cửu U Diêm La. Về sau lão lại bế quan tiềm tu ở tông môn, rất ít ra ngoài gặp khách. Vì vậy cho dù với toàn bộ lực lượng của Vân Ẩn Tông, hơn nữa lại trong lúc vội vàng nên ngay cả công pháp lão quái vật tu luyện là gì cũng không điều tra rõ được. 
 
Giờ phút này Lâm Hiên thấy lão lấy bảo vật ra mới có suy nghĩ như thế. Tuy không dám khẳng định hoàn toàn đúng nhưng chắc hẳn cũng nắm chắc đến  tám chín phần mười rồi. Dù sao thì trong bốn Đại trường phái tu tiên Chính – Ma – Nho – Phật thì ngoài Nho môn rất hay dùng sách vở làm bổn mạng pháp bảo thì ba trường phải kia hầu như rất ít dùng. 
 
Công pháp Nho mổn hết sức huyền diệu và phức tạp, nào là Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Sổ (1) sáu kỹ thuật trên đều cực kỳ bác đại tinh thâm. Ngày xưa đệ  nhất cao thủ của Thiên Vân mười hai châu là Vọng Đình Lâu cũng chính là tu  sĩ Nho môn. Hạo Thiên chính khí của hắn có sức mạnh quả thật không tầm  thường chút nào. 
 
Trong lòng Lâm Hiên có chút căng thẳng nhưng tuyệt không sợ hãi, đối  phương rất mạnh nhưng mình cũng không phải bùn đất mặc cho người khác  thỏa sức nhào nặn. 
 
“Phốc!” 
 
Ngón tay của Lâm Hiên điểm nhẹ ra phía trước, một đạo pháp quyết lóe lên rồi tan biến vào hư không. 
 
Tiếng thanh minh lập tức vang lên, Cửu Cung Tu Du kiếm lóe sáng, linh quang mặt ngoài chớp động không thôi. Sau đó một hóa thành ba, trong nháy mắt  đã thấy mấy trăm đạo kiếm quang hiện ra trước mắt. 
 
Tầng tầng lớp lớp, giống như những sóng mây màu hồng vậy, âm thanh phát  ra làm người ta không rét mà run. 
 
Mà Cửu Cung Tu Du kiếm đương nhiên không phải là đồ trang trí, ngay sau đó, những đạo kiếm quang kia tung hoành bay múa hợp thành một tấm lụa đỏ như ánh lửa, khí thế như giao long lấy nước chém về phía đối phương. 
 
“Ồ?” 
 
Thiên Tuyệt Lão Quái kinh ngạc ồ lên, thần thông của Lâm tiểu tử tạm chưa  nói tới, nhưng bổn mạng pháp bảo của hắn cũng có mấy phần bất phàm. 
 
“Thế nhưng bằng vào những thứ này mà đã nghĩ có thể khiêu chiến với ta sao, đúng là không biết sống chết.” 
 
Thiên Tuyệt Lão Quái hừ lạnh, hai tay cao thấp bay múa. Theo động tác của  lão, các loại pháp ấn kỳ lạ lần lượt hiện ra, sau đó lóe lên rồi sáp nhập vào bên trong vầng sáng bao quanh quyển sách kia. Tức thì hàng trăm phù văn như nước dâng từ trong quyển sách tuôn ra. 
 
Lâm Hiên nhìn thấy rõ ràng đó là những chữ “Mâu” viết theo lối triện văn. 
 
“Đi!” 
 
Thiên Tuyệt Lão Quái quát khẽ một tiếng, những phù văn kia đón gió lóe lên,  sau đó bỗng nhạt nhòa rồi hóa thành những cây mâu dài mang theo phong  cách cổ xưa, trôi nổi trước mặt lão quái. 
 
Những cây trường mâu kia dài ngắn không giống nhau, nhưng tất cả đều lộ vẻ sắc nhọn vô cùng. Bỗng nhiên hàng loạt những tiếng xé gió vang lên, chúng  liền hóa thành từng đạo ánh sáng xanh biếc bắn ra phía trước. 
 
Rất nhanh chúng đã đánh giáp lá cà cùng Cửu Cung Tu Du kiếm. 
 
Sau đó lão quái vật điểm một ngón tay về phía trước, tựa hồ muốn sử dụng  một chiêu khác, nhưng lão còn chưa kịp thi triển chiêu mới thì sắc mặt đột  nhiên tối sầm lại. 
 
Chỉ nghe những âm thanh “đinh đinh đang đang” truyền vào tai. Những thanh trường mâu kia khi tiếp xúc với Tiên kiếm của Lâm Hiên lại giống như đồ nặn bằng đất sét vậy, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói. 
 
Bổn mạng pháp bảo đặc biệt của Lâm Hiên dùng vô số tâm huyết để luyện chế ra, số lượng kỳ trân dị bảo càng là vô số kể, độ sắc bén của chúng đã đến  một mức độ không thể tưởng tượng nổi. Chẳng nhẽ đối phương chỉ dùng một  chiêu như vẽ mèo vẽ chó ra có thể ngăn trở nổi sao? 
 
“Uống!” 
 
Tay phải Lâm Hiên vung lên, pháp lực toàn thân như đê vỡ rót vào bổn mạng pháp bảo, Cửu Cung Tu Du kiếm hóa thành một đường kiếm quang, tốc độ  ngày càng nhanh, trong tích tắc chỉ còn cách Thiên Tuyệt Lão Quái có ba  thước. 
 
Dị biến đột ngột nổi lên làm lão trở tay không kịp, ngay cả pháp bảo phòng  ngự cũng không kịp xuất ra. 
 
“Sai một ly đi một dặm”, ai bảo lão khinh thường Lâm Hiên. Thế nên trận đấu vừa mới bắt đầu thì lão đã rơi vào thế bị động rồi. 
 
Lão quái vật nhướng mày, lúc này trốn cũng không còn kịp nữa. Bỗng  nhiên một đạo kình khí màu vàng kim từ miệng lão phun ra, chúng nhanh chóng hợp lại thành một rồi tạo thành một tầng phòng ngự. 
 
“Hừ. Uy lực Hạo Thiên Chính Khí không tầm thường, nhưng như vậy mà có thể ngăn cản bảo vật của Lâm mỗ sao?” 
 
Lâm Hiên cười lạnh, dường như để chứng minh lời nói của mình, thanh âm xoẹt xoẹt vang lên, vòng bảo hộ màu vàng như tấm vải gấm dễ dàng bị xé  rách. Cửu Cung Tu du kiếm bay thẳng đến trước mặt vây quanh lão quái vật  rồi đồng thời đâm tới.  
 
Nếu là tu tiên giả bình thường thì chỉ e đã bị đâm thủng lỗ chỗ như tổ ong, nhưng Thiên Tuyệt Lão Quái được xưng là đệ nhất nhân dưới Độ Kiếp kỳ của Hàn Long giới, cứ thế này mà chết đi cũng không khỏi quá hài hước sao. 
 
Đừng nói người ngoài không thể tin, ngay cả Lâm Hiên cũng không tin vào điều đó, trên thế gian làm gì có chuyện tốt như vậy. 
 
Quả nhiên, mặc dù Cửu Cung Tu du kiếm cực kỳ sắc bén song cũng không thể xuyên qua thân thể lão được. Một kiện chiến giáp không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên người lão quái ngăn trở công kích của Lâm Hiên. Kiện chiến giáp này cũng không biết dùng tài liệu trân quý gì luyện chế thành, nhưng năng lực phòng ngự quả thật rất mạnh mẽ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.