Bách Luyện Thành Tiên

Chương 240: Độc giao cùng Thi ma




Hồng Lăng cũng lấy làm kỳ quái vì hai lão quái kia chưa thấy tung tích.
Đương nhiên, trước hết cần giải quyết cường địch trước mắt rồi hãy nói.
Tay áo phất một cái đem pháp bảo Thứ Linh Hoàn tế ra đồng thời đánh ra mấy đạo pháp quyết. Thứ Linh hoàn lại bắt đầu huyễn hóa ra Mỹ nhân diện như hoa trước mặt đối thủ.
Thấy thế Bạch Lộc Đồng Tử thầm phát lạnh, hắn đã lĩnh giáo qua loại pháp bảo cổ quái này, vội đem pháp lực toàn thân điên cuồng truyền vào Bích Độc Phiên. Nhất thời Giao Long kia cử động.
Rống!
Âm thanh rít gào đinh tai nhức óc, nhìn vào Giao Long lơ lửng trước người, ánh mắt Bạch Lộc Đồng Tử lộ ra vẻ hài lòng, sự tin tưởng cũng tăng lên.
Độc giao coi như là man hoang kỳ thú, tuy chỉ là Hóa Hình sơ kỳ nhưng luận tu thần thông không kém tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ. Cơ duyên xảo hợp, hắn cùng vài Nguyên Anh kỳ lão quái trong tông liên thủ thiên tân vạn khổ mới liệp sát được, rồi đem hồn phách thu phục tế luyện vào trong pháp bảo này.
Bạch Lộc Đồng Tử lại đánh ra đạo pháp quyết, ánh mắt Giao Long trở nên đỏ như máu, hung tợn lao đến về Hồng Lăng tiên tử.
Về phần hắn thì vẫn lơ lửng ở trên không không hề tham gia giáp công, không phải hắn cao thượng gì mà là tất cả thần thức đều dùng để khống chế Giao Long. Nếu phân tâm rất có thể bị phản phệ.
Bên kia Hồng Lăng vươn ngọc thủ hướng về phía trước điểm một cái. Mĩ nhân diện kia như kính hoa thủy nguyệt bắt đầu biến hóa.
***
Trở lại bên này trong Ngũ Quỷ Liệt Hồn trận. Ngũ quỷ hung ác lệ khí tận trời nhưng dần dần không địch lại hai Nguyên Anh kỳ lão quái.
"Thiếu gia, tính sao bây giờ? "
Vẻ mặt Lâm Hiên như phủ một lớp hàn sương, mấu chốt là hắn không thể lộ diện. Nếu không sẽ bị liên lụy vào. Đừng nói sau này bị truy sát mà hiện tại không thể tham gia Mang Sơn đại hội.
Lâm Hiên có chút không kiên nhẫn. Sao ả Hồng Lăng vẫn chưa chạy thoát vậy.
"Thiếu gia, hay là để ta đi giúp ả Hồng Lăng" Đột nhiên Nguyệt Nhi đề nghị.
"Không được đối phương là lão quái trung kỳ, quá nguy hiểm cho nàng." Lâm Hiên lắc đầu.
"Nhưng cũng không thể cứ giằng co mãi như vậy. "
"An tâm, ta đã có chủ ý" Lâm Hiên vươn tay ra với lấy túi linh quỷ bên hông ném ra giữa không trung, nhất thời hắc vụ sương mù cuồn cuộn. Nguyên Anh kỳ thi ma xuất hiện ở trước mặt.
Lâm Hiên phát ra thần niệm, âm phong nổi lên ào ào rồi Thi ma biến mất.
***
Lúc này hai Nguyên anh trung kỳ tu sĩ đang đánh tới thất điên bát đảo.
Độc giao quả nhiên hung mãnh dị thường, răng nhọn móng sắc có kèm theo kịch độc, nếu là pháp bảo tầm thường ngạnh chiến với nó không bao lâu sẽ đại thất linh tính. Nhưng bảo vật của Hồng Lăng liên tục va chạm nhưng không hề rơi vào hạ phong.
Thứ Linh Hoàn biến hóa ra Mỹ nhân diện thời khắc này đã tăng vọt đến phạm vi gần một mẫu, nhưng khác với trước là khuôn mặt động lòng người này mở ra cặp môi thơm, từ bên trong phụt lên từng đạo hỏa diễm lớn.
Độc giao cũng không yếu thế há to mồm như chậu máu phun ra tinh độc khí màu đỏ có thể ăn mòn, ở giữa không trung liền ngạnh sinh trung hòa hỏa diễm.
Khi Độc giao muốn vọt tới gần thì từ trong hai mắt mĩ nhân diện kia bỗng bắn ra những tia sáng quỷ dị màu tím khiến nó không dám đối diện. Lúc này hai bên lâm vào trạng thái kìm hãn lẫn nhau.
Hồng Lăng tiên tử vừa sợ vừa giận, cứ như vậy đối với nàng càng bất lợi nhưng hiện tại pháp lực của nàng tiêu hao quá lớn. Muốn trong khoảng thời gian ngắn đánh tan Độc giao là không thể.
Trên mặt Bạch Lộc Đồng Tử hiện vẻ âm trầm. Khá lắm! Chính là như vậy, cứ đánh cho kinh thiên động địa, không đến bao lâu sẽ có chấp pháp sứ khác tới nơi này.
Đang cảm thấy đắc ý, đột nhiên sau lưng có cảm giác xương sống ớn lạnh, Bạch Lộc Đồng Tử kinh hãi, không chút nghĩ ngợi lắc thân qua một bên.
Mới dời không đủ ba thước một đạo sáng nhọn màu đen bắn sát bên mà qua, kình phong ép tới hộ thể linh quang rung lên một hồi.
Chỉ thấy đạo kinh hồng kia mãnh liệt bắn ra xa hơn mười trượng cuối cùng mới ngừng lại, là một cây trường mâu chế tác theo lối cổ.
"Tiểu tặc ở đâu, to gan dám đánh lén lão phu."
Nghĩ đến mình suýt ôm hận ngã xuống, Bạch Lộc Đồng Tử tức giận đến mặt mày biến dạng thả ra thần thức tìm tòi đồng thời mắng ầm lên. Lúc này Độc giao đã bỏ qua Hồng Lăng, mãnh liệt nhào tới, giương lợi trảo to lớn hung hăng bổ xuống một trảo, dường như có thể đánh tan một ngọn tiểu sơn thành hai nửa.
Chỉ thấy một đạo quỷ vụ sương mù quỷ dị hiện lên. Trong sương mù có một quái vật hình người cao lớn lao tới Giao Long. Thế tới không hề sợ hãi, tiếng xương cốt bạo liệt phát ra, một bàn tay khô héo cũng hung hăng vỗ tới nghênh đón lợi trảo của độc giao.
"Thi ma!"
Thân là Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, nhãn quang Bạch Lộc Đồng Tử tự nhiên rất rộng, xuyên thấu qua đám hắc vụ kia hắn đã thấy rõ ràng quái vật đánh lén mình.
Quái vật thân cao hơn hai thước, khuôn mặt khô héo da thịt trần trụi. Bên ngoài có phủ một lớp lông xanh dài gần tấc. Là quái vật đến từ Âm Thi giới trong truyền thuyết, từ thi thể tu sĩ thông linh mà thành.
Bình thường cương thi tu vị rất thấp nhưng thi ma trước mắt lại đạt đến Nguyên Anh kỳ.
Thi ma vì sao phải đánh lén hắn, chẳng lẽ có quan hệ cùng hồng y nữ tử trước mắt?
Hồng Lăng tiên tử thấy thi ma trước mặt cũng kinh nghi vô cùng, nàng tự nhiên biết quái vật kia là do thiếu niên phái tới.
Tại sao hắn lại giúp nàng, hai người rõ ràng là địch chứ không phải bạn.
Có phải hai địch nhân chưa tới đây chẳng lẽ cũng là bị hắn cản lại?
Rất nhiều nghi vấn khiến Hồng Lăng tiên tử nhất thời đứng thần tại chỗ, quên cả ra tay công kích.
Âm thanh như sấm nổ bạo liệt truyền vào trong tai, cơn lốc đảo qua Thi ma cùng Độc giao bình thủ.
Vẻ mặt Bạch Lộc Đồng Tử càng tỏ ra khó coi, thần niệm chớp động, từ trảo thủ của Độc giao bắt đầu tiết ra độc dịch bắn về đối thủ.
Tu tiên giả bình thường tự nhiên không dám ngạnh tiếp nhưng với Thi ma thiên sinh có thần thông kháng độc rất mạnh.
Rào!
Thi ma há mồm phun ra âm phong xen lẫn thi độc, không chút khách khí thổi qua đối phương.
Lúc này hai con quái vật ngươi tới ta lui chém giết kịch liệt dị thường.
Hồng Lăng tiên tử đang còn mở to mắt nhìn thì đúng lúc này một lời truyền âm khàn khàn theo gió của tên Thi Ma truyền tới tai.
"Tiên tử còn sững sờ ở nơi này làm gì, địch nhân đã có Lâm mỗ thay ngươi tiếp đón, ngươi đi nhanh đi! "
Quả nhiên là hắn!
Vẻ mặt Hồng Lăng tiên tử có chút ngây ngốc, mắt ngọc hiện vẻ phức tạp khó hiểu, hơi chần chờ rốt cục hóa thành một đạo kinh hồng rực rỡ bắn nhanh phương xa chân trời.
Khóe mắt Bạch Lộc Đồng Tử run rẩy, không cam lòng để đối phương đào tẩu nhưng vì khống chế Giao Long đã hao tổn hơn phân nửa thần niệm. Thật sự không có cách nào ra tay ngăn cản.
Ánh mắt hắn trở nên oán độc vô cùng, chỉ có thể hướng về phía thi ma phát tiết oán khí.
Oành!
Tiếng nổ truyền vào trong tai, chỉ thấy thân thể thi ma ăn phải một kích của Giao Long thì bành trướng tới mấy trượng rồi bạo mở ra, huyết vũ đầy trời bắn nhanh ra bốn phương tám hướng.
"Đây là…". Bạch Lộc Đồng Tử trợn mắt há mồm, nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên, nhất thời trở nên ngây ngốc.
Cũng khó trách hắn, Thiên Thi Hóa Thân Quyết quỷ dị khó lường, Lâm Hiên lần gặp Ninh gia lão tổ cũng suýt nữa ăn phải quả đắng.
Đuổi hay không đuổi?
Bạch Lộc Đồng Tử vô cùng do dự, thời khắc này hắn đã nhìn ra. Có thể khống chế quái vật Nguyên Anh kỳ thì tu vị đối phương có thể đoán được. Cho dù không phải hậu kỳ đại tu sĩ thì chỉ sợ vượt xa Hồng y nữ tử.
Rốt cục hắn lựa chọn buông tay, song phương chưa đến mức là bất cộng đái thiên, không cần phải tự đưa thân vào nguy hiểm cảnh như vậy.
Tuy không cam lòng nhưng hai tay bấm niệm pháp chú. Sương độc cuồn cuộn rồi từ bên trong độc phiên bắn ra vô số sợi ma tiên đem Giao Long gắt gao trói lại, lần nữa kéo vào bên trong độc phiên.
Mà dường như đã cố hết sức, trên trán hắn đầy mồ hôi to như hạt đậu. Tuy đã dùng Anh hỏa tế luyện qua nhưng Giao Hồn hung lệ này chưa hoàn toàn luyện hóa. Thật vất vả hắn mới thu hồi được khí linh.
Lại nói bên kia, thông qua tâm thần liên hệ cùng thi ma, Lâm Hiên đã biết Hồng Lăng tiên tử thoát hiểm thì khẽ thở ra.
Lúc này những tiếng nổ ầm ầm truyền vào tai, trước mắt quầng sáng rung lên không ngừng. Ngũ Quỷ Liệt Hồn trận tuy hung lệ nhưng hiện tại đang phải chịu hai Nguyên Anh tu sĩ liên thủ công kích.
Lâm Hiên đương nhiên không muốn trận pháp quý giá này bị hủy. Hắn vươn tay ra nhẹ nhàng chỉ xuống dưới mặt đất, vù vù vài cây trận kỳ dài chừng hơn một thước mang theo huyết tinh khí nồng nặc bay về phía hắn.
Lâm Hiên chụp chúng nắm ở trong tay, sau đó hợp lại cùng trận bàn thu vào trong túi trữ vật.
Trở lại trước đó một lát.
Hắc Mãng phu nhân cả người yêu khí cuồn cuộn thi triển thần thông đối chọi cùng hai lệ quỷ, trận này ban đầu tuy có chút khó giải quyết nhưng Hắc Mãng phu nhân dần chiếm được thượng phong.
Lúc này thị vươn tay ra hướng về phi châm pháp bảo trước người điểm một cái, các phi châm rung lên rồi hóa thành vài điểm hàn quang mau lẹ bắn sang phía đối phương.
Hai tên Lệ quỷ đã bị thị dùng bí pháp vây khốn, nhất kích này hẳn là có thể đắc thủ, trên môi Hắc Mãng phu nhân nở một nụ cười nhưng rất nhanh đã trở nên kinh ngạc, pháp bảo chưa bay đến hai lệ quỷ thể hình cao tới hơn mười trượng lại vô thanh vô tức tan biến.
Trên mặt Hắc Mãng phu nhân đầy vẻ hoài nghi, chẳng lẽ đối phương đang muốn thi triển bí thuật, trong mắt thị hiện vẻ ngưng trọng không dám mạo hiểm tiến công.
Nhưng rất nhanh thị liền nhẹ nhàng thở ra, không chỉ là lệ quỷ biến mất ngay cả huyễn cảnh chung quanh cũng tan biến, dõi mắt trông về phía xa là núi xanh rừng rậm. Hiển nhiên trận pháp đã bị đối thủ thu hồi.
"Hạ đạo hữu, bây giờ chúng ta tính sao?"
"Còn tính gì, chẳng lẽ ngươi còn muốn đuổi theo sao?" Độc nhãn lão giả quay đầu, khóe miệng lộ vẻ cười quỷ dị.
"Thiếp thân cũng không có hứng như vậy, chỉ là trận pháp đã khó chơi đến vậy, tu vị chỉ sợ cũng không kém hơn hồng y nữ tử kia."
"Ừm, lão phu cũng không tính xen vào việc của người khác, tuy nói làm chấp pháp sứ, thời điểm đại hội giao dịch sẽ có được không ít ưu đãi nhưng điểm tiện nghi ấy cũng không đáng để chúng ta mạo hiểm lớn như vậy. "
"Một khi đã như vậy, chúng ta mau tụ hợp cùng Bạch Lộc đạo hữu, chỉ sợ hắn cũng không có thu hoạch gì." Hắc Mãng phu nhân khẽ mở môi son nói.
Lão giả tự nhiên không có dị nghị, hai người thi triển thần thông hướng về phía trước bay vút mà đi.
Trong vòng khoảng cách hơn mười dặm chớp mắt là đến.
Chỉ thấy Bạch Lộc Đồng Tử lơ lửng ở giữa không trung, bộ mặt âm trầm đến cực điểm.
Trong lòng Hắc mãng phu nhân thầm nghi hoặc, bộ dạng lão quái vật này lại giống chịu thiệt không nhỏ.
"Sao lúc này hai người các ngươi mới đến nơi này?" Bạch Lộc Đồng Tử chậm rãi mở miệng, thanh âm lộ vẻ băng lãnh.
"Thực cáo lỗi, ta cùng với Hạ đạo hữu nửa đường bị tập kích, có kẻ dùng kế vây chúng ta trong trận pháp." Hắc Mãng phu nhân thở dài chậm rãi giải thích.
"Trận pháp?" Sắc mặt Bạch Lộc Đồng Tử ngưng trọng lên, người nọ có thể thao túng Nguyên Anh kỳ luyện thi lại kiêm sở trường về trận pháp chi đạo, phóng tầm mắt toàn bộ Yêu Linh Đảo chưa từng nghe nói, chẳng lẽ là kẻ phá toái hư không đến từ Nhân giới?
"Thế nào, Bạch đạo hữu cũng gặp phiền toái sao. Nếu không với thần thông của ngươi, ả hồng y nữ kia không thể dễ dàng rời đi." Độc nhãn lão giả suy nghĩ mở miệng.
"Chính xác, ta đã gặp một Nguyên anh kỳ thi ma, không thể phân thân nên mới để đối phương chay thoát." Nói đến trận đại chiến vừa rồi Bạch Lộc Đồng Tử oán hận không thôi.
Hai Nguyên Anh sơ kỳ lão quái nghe xong cũng hoảng sợ đưa mắt liếc nhau, trong lòng ba người đều có tính toán riêng, nhất thời không khí lại trầm xuống.
Qua chừng thời gian nửa tuần trà.
"Bạch Lộc đạo hữu, Hồng y nữ tu kia lai lịch ra sao, ngươi có nhìn ra manh mối gì không?" Hắc Mãng phu nhân chậm rãi mở miệng.
"Không có " Bạch Lộc Đồng Tử lắc đầu, hai hàng lông mi nhẹ khẽ nhíu: "Lão phu không dám tự nhận kiến quang uyên bác nhưng tại Yêu Linh Đảo này, đồng đạo Nguyên anh kỳ ta có thể nhận ra tám chín phần, Hồng y nữ tu kia ta chưa từng thấy qua, hơn phân nửa là từ Nhân giới tới."
"Ừm đạo hữu nói rất có lý, thần thông ả quả thật không giống tu yêu giả chúng ta." Độc nhãn lão giả vuốt vuốt chòm râu, trên mặt đầy vẻ đồng tình.
Ba người phân tích trong chốc lát không manh mối, vẻ ngoài không có gì nhưng trong lòng lại ảo não không thôi, lần này chưa chiếm được cái gì tốt mà lại tự rước thêm đại địch.
Cùng lúc đó khoảng ba người lượng mười dặm trong khe núi.
Quang hoa chợt lóe, một thanh ảnh nhàn nhạt dần hiện, lộ ra một thiếu niên diện mạo bình thường.
"Thiếu gia, bọn họ không có đuổi theo. "
"Ừm. " Lâm Hiên gật đầu, trên mặt cũng lộ vẻ nhẹ nhàng. Hắn đã trợ giúp Hồng Lăng thoát hiểm, cũng không muốn cuốn vào phiền toái, cũng may hai lão quái còn có điều cố kỵ nên không có truy tung.
Lâm Hiên vẫn thu liễm tức khí lẳng lặng đứng tại chỗ, Sau một lát theo bốn phương tám hướng bắn nhanh đến vô số bóng đen, nhìn kỹ là từng quỷ đầu lớn bằng nắm tay thập phần quỷ dị.
Rất nhanh quỷ đầu này dung hợp cùng một chỗ biến thành một đóa ma vân cuồn cuộn, sau đó dần lộ ra thân ảnh Thi ma cao lớn.
Lâm Hiên phát thần thức đảo qua thì phát hiện Thi ma có chút thương thế, Hóa Hình kỳ độc giao quả nhiên lợi hại. Trên mặt hắn lộ vẻ trầm ngâm, hai tay bấm niệm pháp quyết thu nó vào trong linh quỷ túi.
"Thiếu gia, bây giờ chúng ta làm thế nào? "
"Đương nhiên là trở về, dù sao vừa rồi chưa bại lộ tung tích. Mang Sơn đại hội này tự nhiên không thể bỏ qua. " Lâm Hiên vừa nói hóa thành một đạo kinh hồng màu xanh mờ tỏ biến mất.
Phía trước tòa đại sơn, mấy trăm tu sĩ tụm năm tụm ba tập trung với nhau, sắc mặt khác nhau nghị luận không ngừng, một màn vừa rồi quá mức kích thích.
Trong đó đa phần đoán già đoán non về lai lịch Hồng Lăng tiên tử, đáng tiếc không có ai rõ ràng.
Lâm Hiên thi triển độn thuật huyền diệu vô cùng, thần không biết quỷ không hay, nhân đám kia đang bàn tán ồn ào mà về tới tại chỗ.
Phía trước cấm chế còn đứng bốn tên đệ tử các lão quái, ba nam một nữ tu vị cũng đều đạt đến Ngưng Đan kỳ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Theo thời gian, chưa thấy sư tôn quay lại thì trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ lo lắng.
Vẻ mặt Lâm Hiên thờ ơ đem phản ứng chúng tu sĩ thu hết vào mắt. Thời gian chậm rãi trôi qua thêm bữa cơm, giờ Mão cũng sắp đến thì phương xa chân trời nổi lên một đạo hỏa quang.
Chúng tu sĩ có chút kinh nghi, thì ra là Truyền Âm Phù.
Sắc mặt bốn gã Ngưng Đan kỳ tu sĩ vui vẻ, cuối cùng cung trang nữ tử đưa tay bắt lấy đem thần thức chìm vào. Sau một lát thì thị ngẩng đầu, hai đầu lông mày khẽ nhíu, ôm quyền hướng tới chúng tu sĩ: "Đã khiến chư vị đạo hữu đợi đã lâu, hiện giờ thời điểm đã đến, thỉnh mọi người tiến vào bên trong Ấn Sơn."
"Ơ! "chúng tu sĩ đều ngẩn ngơ không khỏi quay sang bàn tán nghị luận với nhau, ba vị lão quái Nguyên Anh kỳ vẫn chưa quay lại. Không biết là hồng y nữ tử thất thủ hay thành công phá vây, bọn họ muốn chờ xem kết cục ra sao.
"Như thế nào đây? Các vị muốn vào núi hay là đồng mưu với kẻ vừa quấy rối kia hả?" Nữ nhân vận cung trang nhíu đôi lông mày lạnh lùng nói.
Lời này vừa nói ra những tu sĩ phía dưới ngay lập tức sợ hãi mà bừng tỉnh.
Bọn họ cũng không ngốc, nghe thấy ngữ khí của đối phương không ổn đành buông bỏ tâm tình xem náo nhiệt.
Bạch Lộc Đồng Tử còn dễ chứ Hắc Mãng phu nhân chính là ma đầu xú danh vang, trước nay hành sự không cần lý do.
Vì thế cả đám trở nên yên lặng, lúc sau một đạo bạch quang từ trong đám người bắn ra. Hào quang thu liễm hiện ra một lão giả thân vận ma bào, lưng đeo một thanh Phong kiếm.
"Tại hạ là trưởng lão Tâm Vô Ngân của Ly Kiếm môn, đây là thiệp mời, tiên tử kiểm tra một chút xem có sai sót gì không? " Lão giả vừa nói vừa vỗ tay vào trữ vật túi bên hông, lấy ra một tấm kim phù to bằng lòng bàn tay cung kính đưa cho nữ tử.
Mang Sơn đại hội là đại sự mười năm một lần của Yêu Linh Đảo, không phải người nào cũng có thể tham gia. Tu sĩ trên Ngưng Đan kỳ không bị hạn chế nhưng đệ tử cấp thấp Trúc Cơ kỳ hoặc là Linh Động kỳ cần phải có thiệp mời mới có thể tiến vào.
"Ly Kiếm môn? " Trong mắt nữ tử hiện lên một tia nghi hoặc, trên mặt có chút kinh thị nhưng cũng không làm khó lão giả, có thiệp mời đương nhiên được vào trong.
Lâm Hiên thở dài, Tu Tiên giới quả nhiên là cường giả vi tôn. Chỉ có đủ thực lực mới khiến kẻ khác tôn trọng.
Thấy có người đi đầu những người khác cũng lục tục bay về hướng nữ tử.
Ai lấy ra thiệp mời, sau một phen kiểm tra là có thể tiến vào.
Đương nhiên cũng không phải không có kẻ định thừa nước đục thả câu. Lâm Hiên đã nhìn thấy một thanh niên Linh Động kỳ độ hơn hai mươi, trên mặt tỏ ra trấn định trong đáy mắt lại thoáng tia bối rối.
Lâm Hiên lắc đầu, gia hỏa này thật to gan đáng tiếc là quá ngây thơ, thiệp mời đều đã qua xử lý đặc thù, làm sao hắn có thể qua được thần thức của tu sĩ Ngưng Đan kỳ.
Quả nhiên cung trang nữ tử khi thấy hắn lấy ra thiệp mời, vẻ mặt vốn thản nhiên trở nên âm trầm.
Sắc mặt thanh niên nhanh chóng biến đổi, không chút nghĩ ngợi hóa thành một đạo kinh hồng bay vụt về hướng phía xa.
Không ít người đều âm thầm thở dài, tiểu tu sĩ này lựa chọn quá ngu xuẩn.
"Muốn chạy sao?"
Trên mặt cung trang nữ tử lộ ra một tia tàn nhẫn xen lẫn nhạo báng, tay áo ả phồng lên bắn ra một luồng hắc quang, lóe lên một cái đã tới trước mặt tu sĩ thanh niên đang liều mạng chạy trốn.
"A…!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thân thể hắn đã biến thành một khối hỏa cầu.
Màn này cũng dọa vô số kẻ trong lòng có quỷ, Lâm Hiên nhanh chóng phát hiện đã có chừng bảy tám tên tu sĩ lặng lẽ rời khỏi, nhưng cung trang nữ tử cũng không làm khó bọn họ.
Lâm Hiên âm thầm quan sát một lát rồi thản nhiên đi tới.
Cung trang nữ tử đem thần thức đảo qua người hắn thì trên mặt hiện lên vẻ tươi cười hòa nhã, đây chính là tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ.
"Vị đạo hữu này khá lạ mặt, không biết xuất sư ở đâu? "
"Ha ha, tiên tử khách khí rồi, tại hạ là Lâm Hiên chỉ là tán tu một phương, cũng không có thiệp mời, không biết có thể tham gia Mang Sơn đại hội không? "
"Đương nhiên không có vấn đề, đạo hữu tu vị cao như vậy. Ẩn Sơn chúng tôi hoan nghênh còn không được nữa là" Cung trang nữ tử khẽ mỉm cười nói, dường như thủ đoạn sát nhân tàn độc vừa rồi không chút liên quan đến nàng.
"Đạo hữu xin cứ tự nhiên"
Lâm Hiên cũng khẽ cười ôm quyền với nữ tử, sau đó xoay người hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong cấm chế.
Sương mù tràn ngập thông đạo hơn mười trượng, rất nhanh sau đó trước mắt Lâm Hiên trở nên sáng tỏ, xuất hiện trước mắt là một khe núi diện tích rất rộng lớn.
Từ xa có thể thấy được một số lầu các do gỗ kiến trúc đơn sơ dựng lên, còn dùng thêm thổ pháp thuật xây những thạch ốc tạm thời.
Ở trong cấm chế là mấy chục nữ tử xinh đẹp cảnh giới đều ở Linh Động kỳ, nhìn qua trang phục hẳn là tì nữ.
Đương nhiên chỉ có tu tiên giả Ngưng Đan kỳ thì những nữ tử này mới nghênh đón. Điều này khiến đám tu sĩ cấp thấp hâm mộ không thôi
Lúc này trước mặt Lâm Hiên là một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám thân hình nhỏ nhắn dễ nhìn, tuy không phải là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng dung nhan khá thanh tú.
Nàng khẽ vén áo thi lễ với Lâm Hiên, thân thể mềm mại uyển chuyển mở miệng: "Hạnh nhi tham kiến tiền bối, hoan nghênh người tới tham gia sự kiện Ấn Sơn lần này, vãn bối là tì nữ chuyên trách phục vụ hàng ngày cho tiền bối trong thời gian này".
"Ồ?" Lâm Hiên suy nghĩ một chút liền trở nên thản nhiên, chuyện này hắn chưa gặp nhưng cũng nghe nói qua. Chính là đám chủ trì đại hội dùng thủ đoạn để lấy lòng tu sĩ cấp cao, những nữ đệ tử Linh Động kỳ xinh đẹp đều được tuyển chọn kỹ càng, phù hợp với một số tu sĩ háo sắc.
Mất một đệ tử cấp thấp linh căn bình thường nhưng có thể lôi kéo một vị tu sĩ cấp cao, tự nhiên là môn phái chiếm tiện nghi không ít.
Đương nhiên những nữ tử này không phải bị bắt buộc. Tư chất của các nàng đều tầm thường, tự khổ tu thì kiếp này rất khó Trúc Cơ, nhưng nếu được tu sĩ cấp cao thu làm thiếp sủng ái thì sẽ có hy vọng.
Thần sắc Lâm Hiên thản nhiên, do dự một chút mới gật đầu xem như chấp nhận nàng đi theo.
Ánh mắt Hạnh nhi nhanh chóng hiện lên tia vui mừng, thoăn thoắt gót sen dẫn Lâm Hiên đến Nghênh Tân Các, Ngưng Đan kỳ tu sĩ được cấp một tòa lầu các hoa lệ.
Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi, phân phó nàng đi thăm hỏi tin tức.
Ba ngày sau đại hội mới chính thức bắt đầu, thời gian này các tu sĩ tổ chức một số phường thị giao dịch trong đây.
Nghe mệnh thị nữ Hạnh nhi liên tục gật đầu: "Vâng xin tiền bối nghỉ tạm, vãn bối đi hỏi thăm tin tức tổ chức giao dịch".
"Đi đi!" Lâm Hiên khoát tay áo khoanh chân ngồi xuống trên giường. Thiếu nữ thi lễ một cái rồi khom người lui ra ngoài.
Sau đó Lâm Hiên phát ra thần thức cẩn thận đảo quanh phụ cận, một lát sau liền biến sắc nhanh chóng thu lại thần thức.
Mới chỉ cảm ứng một chút hắn đã phát hiện có mười mấy lão quái Nguyên Anh kỳ, mà có lão còn có công pháp đặc thù, còn chưa kịp tới gần thì xém chút đã bị phát hiện. May là phản ứng nhanh chóng thu lại.
Chỗ này đúng là ngọa hổ tàng long!
Tâm tình Lâm Hiên có chút phức tạp, cao thủ càng nhiều mới có thể trao đổi được đồ tốt, nhưng không biết vì sao sau khi đến đây hắn luôn cảm giác bất an.
Xem ra phải cẩn thận hơn, Lâm Hiên chậm rãi nhắm mắt đả tọa. Cũng không lâu sau tiếng gõ cửa nhẹ vang lên: "Lâm tiền bối, Hạnh nhi đã tìm được tin tức".
"Được, ngươi vào đi! " Lâm Hiên mở mắt chậm rãi thu công.
"Dạ!"thanh âm ngọt ngào mang theo chút sợ hãi nhanh chóng vang lên.
"Tiền bối, hôm nay có năm nơi tổ chức giao dịch, trong đó có hai là là tu sĩ Ngưng Đan kỳ" Thiếu nữ này cũng nhạy bén nhanh chóng tìm được tin tức.
"Tốt, ta đi xem một chút, ngươi cứ đợi ở đây" Lâm Hiên gật đầu lạnh lùng nói.
"Tiền bối …người không cần thị thiếp theo hầu sao? " Thiếu nữ ngẩn ngơ một lát, trên mặt lộ vẻ vừa vui mừng vừa thất vọng.
Nói cho cùng, khuê nữ như nàng phải chủ động ủy thân cho một người lạ là vạn phần không muốn, có điều tư chất của nàng có thể nói là cực kém. Tuy cơ duyên xảo hợp gia nhập môn phái nhưng cũng là loại đệ tử cấp thấp nhất, nếu như không có kỳ ngộ thì cả đời chỉ dừng ở Linh Động kỳ mà thôi.
Lâm Hiên nhìn thấy rõ tâm tình của đối phương, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười nói: "Cô nương không cần như thế, muốn tiến bước trên tiên đạo chủ yếu phải dựa vào cố gắng của bản thân. Lâm mỗ cũng không phải là kẻ háo sắc nhưng sự kiện lần này ta còn cần người, cô nương nếu làm đúng ta tự nhiên sẽ không bạc đãi"
Thiếu nữ nghe xong tự nhiên mừng rỡ vội vàng ôn nhu bái xuống. Lâm Hiên cũng không nhìn nàng mà nhanh chóng đi ra ngoài lầu các.
"Thiếu gia, hôm nay ngươi sao lại tốt bụng như vậy, chủ động chỉ giáo nữ đệ tử cấp thấp?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười khổ nhưng cũng đầy ma mãnh: " Ta còn biết làm thế nào. Ta cũng không hy vọng mấy ngày ở Ẩn Sơn này đều có một nữ tử xinh đẹp tới dụ dỗ. Nếu nhất thời dao động, không kìm được chẳng phải nàng thảm rồi sao. Hà hà khi đó không biết nha đầu này tính trốn đi đâu".
"Đáng ghét…". Trên mặt Nguyệt Nhi ửng đỏ có chút thẹn thùa nhưng lại chợt phá cười lên khanh khách: "Ta biết rồi, chẳng qua là tu vị nhan sắc của ả kia sao có thể sánh với mấy hồng nhan tri kỷ của người, khó trách không lọt được vào mắt xanh của Lâm đại thiếu gia nhà ta"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.