Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2393: Băng hỏa cổ thú




Quả nhiên, vừa mới đặt chân lên, không gian xung quanh liền nứt ra thành một cái miệng lớn như muốn nuốt chửng lấy Lâm Hiên.
Hai mắt hắn nheo lại, đây là con đường duy nhất để tiến vào nội cốc, hắn tất nhiên sẽ không tránh né. Nhưng dù biết chẳng có nguy hiểm, Lâm Hiên vẫn mở ra Cửu Thiên Linh thuẫn cùng điều động pháp lực toàn thân vào trạng thái sẵn sàng bùng phát.
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, vào lúc này cứ nên cẩn thận một chút là hơn.
Cảm giác đầu váng mắt hoa chợt truyền đến, khe hở không gian tuy có thể tuyền tống nhưng trình độ khiến người ta thoải mái dễ chịu không thể bằng truyền tông trận do tu sĩ dựng lên được.
Mùi lá cây hư thối xộc thẳng vào mũi…phóng nhãn nhìn ra xung quanh liền thấy từng tòa tiểu sơn không quá cao, dù thỉnh thoảng xuất hiện ít thực vật thì đều là loại thấp bé nhỏ con. Độ ẩm trong không khí càng khiến người ta sợ hãi, nếu phàm nhân mà xuất hiện nơi này chỉ sợ không thở được một hơi.
Song Lâm Hiên tự nhiên không quan tâm đến những thứ này, hiện tại hắn đang đánh giá tình huống xung quanh. Theo những gì đã đọc trong điển tịch thì khi vừa tiến vào nội cốc sẽ được truyền tống đến một nơi bất kỳ, tất cả chỉ có thể dựa vào vận khí.
Vừa xuất hiện mà gặp phải ma thú cường đại thì dù là cổ ma phân thần kỳ cũng chịu xui xẻo mà lâm vào khổ chiến, còn nếu khi ra đến nơi mà gặp được thiên tài địa bảo quý hiếm cũng chẳng qua chỉ là chuyện thường…tóm lại là dựa vào cơ duyên, thứ vận khí hư vô mờ mịt.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua xung quanh, xem ra vận khí của mình cũng không tệ lắm, ít nhất không bị ném vào sào huyệt của ma thú.
Bàn tay vừa lật, một chiếc hộp gỗ liền xuất hiện, ngón tay búng một cái, nắp hộp lật tức mở ra…bên trong là tấm da ma thú. Đây chính là tàng bảo đồ được Lâm Hiên ghép lại từ hai nửa lấy trong tay thiếu nữ bán ma và Tiên vân tông.
Hắn cần xác định vị trí chính xác của mình lúc này, khoảng cách tới nơi chôn dấu bảo vật có xa lắm không.
Ánh mắt đảo qua, Lâm Hiên khẽ nhíu lông mày, địa hình chung quanh tựa hồ không đối ứng với nhau.
Xuất hiện tình huống này thường là do hai khả năng. Một, tàng bảo đồ quá mức giản lược. Hai, bởi thương hải tang điền khiến địa hình Băng Viêm Cốc xảy ra biến hóa.
Trong lúc nhất thời, Lâm Hiên cũng không rõ rốt cục mình gặp phải loại nào, hơi suy nghĩ một chút hắn liền quyết định cứ nhìn kỹ phía trước rồi tính tiếp.
Muốn biết vị trí chính xác bây giờ thì chỉ cần tìm được mấy tiêu chí nổi bật nhất trong Băng Viêm Cốc là có thể xác định được, chuyện này không làm khó được hắn.
Nghĩ là làm, Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Khác với lúc ngoài cốc, Lâm Hiên phi hành rất chậm, hắn dõi mắt nhìn từng ngọn tiểu sơn, một tòa tiếp một tòa kéo dài mãi về phương xa.
Hơn nữa những ngọn núi này đều chẳng phải loại xanh tươi um tùm gì, đại bộ phận chỉ một màu nham thạch xám đen. Mà nhiệt độ xunh quanh cũng càng lúc càng cao.
Lâm Hiên nhíu chặt lông mày.
Lại qua ước chưng một tuần trà nữa.
Trước mắt là một hồ nước rộng lớn. Nói là hồ nhưng thực chất lại là bể nham thạch nóng chảy, bên trên không ngừng toát ra bọt khí trắng mờ.
Song Lâm Hiên vẫn vô cùng bình thản, từ khí bước vào tu tiên giới hắn đã trải qua bao gió tánh mưa máu, chỉ chút nham thạch đã là cái gì chứ.
Huống hồ nơi này được gọi là Băng Viêm Cốc, xuất hiện vài cái hồ nham thạch cũng chẳng có gì kỳ quái. Lâm Hiên mới nghĩ đến đây thì bên tai chợt vang lên tiếng xột xoạt.
Hắn nhướng mày, men theo thanh âm đó mà quay đầu lại liền thấy mặt hồ đỏ thẫm đang tách dần ra. Trước mặt lập tức xuất hiện một thân ảnh.
Là đại xà…Không, không đúng, đó mới chỉ là phần đầu của nó. Lâm Hiên không biết loại quái vật này. Nó là sự kết hợp của hà mã cùng đại xà, cổ rắn thì dài bảy tám trượng mà thân hà mã lại to như một tòa núi nhỏ.
Bộ dạng của nó trong hồ dung nham thì có vẻ như đang rất hưởng thụ chứ chẳng hề thấy dấu hiệu không ổn nào.
Song Lâm Hiên kinh ngạc không phải điểm này, mà là quái vật trước mắt lại mang thuộc tính băng. Từ trong thân thể đồ sộ kia không ngừng tản mát ra hàn khí. Hàn khí cùng nham thạch nóng chảy đan vào nhau tạo thành một khung cảnh cực kỳ quỷ dị.
Ngẫm lại thì trong một hô dung nham lại có quái vật thuộc tính băng sinh sống, dù nghĩ theo hướng nào cũng thấy cảnh tượng kia thật bất khả tư nghị.
Lâm Hiên có kiến thức uyên bác hơn nữa lúc này cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Băng viêm cốc được xưng là cấm địa quả nhiên là có đạo lý. Ở nơi khác nhất định không thể nhìn thấy tình cảnh này.
Song ngạc nhiên thì cứ kệ ngạc nhiên, Lâm Hiên không chút sợ hãi, thậm chí còn có chút vui mừng.
Quái vật trước mắt không phải Ma tộc mà là cổ thú. Thuộc tính kỳ lạ như thế thì hẳn nội đan cũng có công dụng lớn. Hơn nữa trong điển tịch còn nói rằng trong Băng Viêm cốc, bên cạnh những cổ thú cường đại đều xuất hiện thiên tài địa bảo. Tuy tỷ lệ không phải 100% nhưng khả năng là rất lớn.
Lâm Hiên buông thần thức ra xung quanh.
Cổ thú kia cũng phát hiện ra có người đứng gần, nó ngẩng đầu lên phát ra tiếng gào thét ầm ĩ. Thanh âm như tiếng sét cuồn cuộn, rõ ràng là có ý uy hiếp, đáng tiếc là Lâm Hiên chẳng hề sợ hãi chút nào. Phân chia đẳng cấp cổ thú khác với tu tiên giả, hoặc là nói chúng căn bản không có cấp bậc. Thực lực của chúng thường tỷ lệ thuận với tuổi thọ hoặc do hoàn cảnh sinh trưởng ảnh hưởng. Quái thú trước mắt bản thân thuộc tính băng lại sống trong dung nham, thực lực hiển nhiên không kém. Bất quá so với một Lâm Hiên vừa mới tiến giai thì chẳng có tí uy hiếp nào, nếu nội đan của nó hữu dụng thì cứ diệt sát trước rồi tính sau.
Tay áo vừa phất, Cửu cung tu du kiếm lập tức hiển hiện. Lâm Hiên không hề có ý đánh lâu, cho nên vừa ra tay liền tung ra bổn mệnh pháp bảo. Uy lực món bảo vật này vô cùng mạnh mẽ, được xem như một đòn sát thủ của Lâm Hiên.
Hồng mang đại tố, tám mươi mốt thanh tiểu kiếm mang theo liệt hỏa giăng khắp nơi, rồi hung hăng bổ xuống đầu quái vật.
Thế công mãnh liệt như thế khiến trong mắt cổ thú bất giác lộ ra một tia sợ hãi.
Nó mở to chiếc miệng máu phun ra một cỗ hàn khí băng lạnh. Cỗ hàn khí đó tụ lại thành hơn mười thành phi đao sắc bén, nhìn thanh thế cũng không tầm thường chút nào, nhưng chỉ vừa tiếp xúc với Cửu cung tu di kiếm liền hóa thành bột phấn.
"Chết!"
Lâm Hiên hét lớn, những phi kiếm đó tụ lại thành một thanh cự đại, quang mang lóe lên, đầu cổ thú lập tức rới xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.