Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2240: Sâu trong sơn mạch




Sơn cốc đã bị Xích Lân Song Vĩ Xà và Quỷ Diện Ngô Công quần thảo thành một đống hỗn độn. Tuy bọn chúng còn chưa phân thắng bại nhưng cả hai chiến đấu đến giờ phút này thì đều như nỏ mạnh hết đà rồi.
Thanh mang chợt lóe, Lâm Hiên không chút hoang mang hiển lộ thân hình. Sau đó hắn nhẹ nhàng nâng tay lên rồi hướng hai bên phất một cái. Thanh âm kiếm minh vang vọng, sau đó hai đạo hồng mang như cá bơi từ tay áo hắn ra rồi hướng phía trước bắn đi. Khi Lâm Hiên vừa hiện thân thì hai đầu ma thú đã phát hiện ra hắn song không bên nào chịu nhả đối phương ra thì làm sao có thể tránh né được đây ?
"Xoẹt xoẹt". Huyết hoa bắn tung toé, Xích Lân Song Vĩ Xà cùng Quỷ Diện Ngô Công cùng lúc bị gỡ đầu xuống .
"Hắc hắc" Lâm Hiên không giấu nổi hưng phấn cười lớn một trận. Tuy hai ma thú đã như đèn cạn dầu song chúng da dày thịt béo, bảo vật bình thường cũng không thể nhẹ nhàng chém rụng đầu chúng như vậy được. Đây cũng là vì phi kiếm của Lâm Hiên cực kỳ sắc bén nên mới tạo thành hiệu quả đó. Lâm Hiên nghĩ đến chiến lợi phẩm thu hoạch được lần này lại càng khiến hắn vô cùng cao hứng. Chuyến đi Phó gia sắp tới, Lâm Hiên tự tin lên rất nhiều.
Hắn xuất ra thêm mấy thanh phi kiếm nữa rồi không khách khí đem thi thể hai con ma thú xử lý. Không những da lông gân cốt mà cả máu huyết cũng cẩn thận thu lấy. Lúc xong xuôi mọi việc thì trăng đã lên cao, Lâm Hiên hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Hiên không vội vàng rời đi mà vẫn ở lại trong sơn mạch liệp sát ma thú, tâm tình hắn vô cùng thoải mái! Gặp ma thú bình thường thì hắn trực tiếp động thủ, nếu gặp loại đẳng cấp lợi hại thì triệu xuất Tiểu Mao Cầu. Chỉ trong một đoạn thời gian ngắn ngủi mà hắn đã diệt sát được sáu bảy trăm đầu ma thú. Tất cả đều là cao giai, còn mà thú cấp thấp thì hắn chẳng buồn động thủ. Cũng may Lâm Hiên có bảo vật tu du túi với trữ lượng khổng lồ chứ nếu không với lượng tài hàng kếch xù như thế thì hắn cũng chỉ có thể giương mắt ra mà bỏ qua lần đại cơ duyên này.
Lúc này Lâm Hiên đã ở sâu bên trong sơn mạch. Càng đi vào sâu khí tức trong sơn cốc càng thêm âm trầm, xung quanh đều là Thương thiên đại thụ cùng đủ loại thực vật không biết tên. Những cây cối này không biết đã sinh trưởng bao nhiêu Vạn năm rồi. Thậm chí không thiếu những cây đại thụ cao chọc trời, ngọn cây lẫn vào trong mây, đường kính của nó dù mấy chục người ôm cũng không xuể.
"Thực vật ma giới quả là không bình thường a!" Lâm Hiêm gật đầu cảm thán rồi hắn cũng không mấy bận tâm tiếp tục đi sâu vào trong. Thu hoạch cả tháng qua của hắn phi thường xa xỉ, phải biết rằng chỉ cần một đầu ma thú động huyền kỳ xuất hiện ở phường thị cũng đã bán được giá trên trời rồi. Vì vậy hắn đối với ma diễm sơn mạch vô cùng chờ mong. Có Tiểu Mao Cầu trợ giúp thì cho dù đối mặt với ma thú phân thần kỳ hắn cũng tự tin có thể diệt sát được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Lâm Hiên đã ở trong Ma Diễm Sơn Mạch bốn mươi lăm ngày.
Một đạo kinh hồng lướt qua phía chân trời. Đột nhiên kinh hồng chậm lại rồi hạ xuống một đỉnh núi nhỏ. Quang mang thu liễm hiện ra đúng là Lâm Hiên. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn có vài phần cổ quái. Lâm Hiên dùng bàn tay vân vê cằm suy nghĩ một hồi, sau đó vỗ vào túi trữ vật bên hông lấy ra một hộp gỗ phía trên dán mấy đạo phù chú. Lâm Hiên khẽ bấm tay rồi "ba" một tiếng nắp hộp gỗ mở ra. Bên trong hộp gỗ bay ra một đạo quỷ vụ, nó cấp tốc xoay chuyển rồi từ từ ngưng tụ lại hiện ra gương mặt một lão giả.
Thiên Quỷ Thượng Nhân vừa xuất hiện liền cung kính nói: "Chủ nhân gọi lão nô có gì phân phó?"
Lão quỷ bị Lâm Hiên đối xử không khách khí dường như đã quen, gương mặt lão cười cười rồi đảo mắt nhìn quanh một chút liền giật mình hô lên: "Chủ nhân, ngài đã tiến vào sâu trong Ma Diễm sơn mạch ?"
"A, không phải ngươi nói mình chưa bao giờ đến đây sao? Như thế nào lại biết nơi này là sâu trong Ma Diễm sơn mạch ?" Lâm Hiêm nghe vậy thì chậm rãi hỏi lại, trong mắt hắn lóe lên quang mang kỳ lạ.
" Cái này thật không phải chuyện gì to tát. Lúc trước lão nô cũng có mấy người hảo hữu tốt, tuy thần thông không bằng lão nô nhưng cũng không phải chuyện đùa. Bọn họ đã từng liên thủ với nhau tiến sâu vào ma diễm sơn mạch, đáng tiếc lại bị một đám ma thú vây công mà ngã xuống, chỉ có một người trọng thương may mắn trốn thoát. Địa hình và thực vật phân bố qua lời hắn miêu tả lại với ta giống y như hoàn cảnh lúc này. Lão nô từ đó mà biết chủ nhân đã ở rất sâu trong Ma diễm sơn mạch." Lão quỷ không dám chậm trễ trả lời.
"Thật như vậy sao?" Lâm Hiên đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt hắn hòa hoãn lại hơn đôi chút. Đối phương nói như vậy cũng không có gì không ổn, bên trong sơn mạch thực vật và địa hình đúng là khác biệt với bên ngoài.
Thiên Quỷ Thượng Nhân dù nói như thế nhưng vẫn quay đầu đánh giá xung quanh thêm lần nữa, khi lão xác định chắc chắn nơi đây là sâu trong sơn mạch thì không nhịn được mà phải hít sâu một ngụm lương khí. Đám tri giao hảo hữu lúc trước tuy chưa người nào tiến giai lên Phân Thần kỳ đỉnh song kẻ nào cũng thần thông kinh người, thế mà gần như toàn quân bị diệt. Trong khi tiểu tử trước mắt sắc mặt hồng thuận, một điểm thương tổn cũng không có. Nghĩ đến đây vẻ mặt lão thoáng cái cung kính hơn vài phần mở miệng: "Chủ nhân gọi lão nô không biết có gì phân phó ?"
"Ngươi cũng biết nơi đây là sâu trong Ma Diễm sơn mạch thế nhưng tại sao suốt một khoảng thời gian dài như thế ta lại không hề gặp qua đầu ma thú nào?" Lâm Hiên ngưng trọng nói. Ma Diễm sơm mạch là nơi có đại lượng ma thú quần tu, tuy phân bố không đều nhưng không thể có trường hợp phi hành vài ngày vẫn chưa gặp đầu ma thú nào như vậy được. Thần thức Lâm Hiên cường đại như vậy nhưng vẫn không thể cảm ứng được bất cứ sự tồn tại nào của ma thú ở xung quanh. Trong lòng Lâm Hiên đã có suy đoán nhất định, bất quá trước tiên hắn vẫn muốn hỏi qua ý kiến lão quỷ này.
" Chủ nhân mãi không gặp đầu Ma thú nào sao?" Lão quỷ có chút khó tin nói.
"Không sai." Lâm Hiên gật gật đầu.
"Cái này…" Thiên Quỷ Thượng Nhân nhíu mày suy tư, sau một lúc lâu mới nhướng mày, sắc mặt lão vô cùng hoảng sợ : " Không ổn rồi. Chủ nhân mau mau rời khỏi nơi này."
"Rời đi?" Lâm Hiên nghe vậy lại không hề ngạc nhiên hỏi lại : " Vì sao ?"
"Nơi này ma thú nhiều không đếm xuể, sự tình thế này thì chỉ có một khả năng duy nhất, nơi này chính là lãnh địa của một đầu ma thú vô cùng cường đại. Tất cả những đầu ma thú khác không dám bén mảng tới gần."
Quả nhiên không khác so với Lâm Hiên dự đoán. Hắn vốn không biết tập tính của ma thú nhưng lấy yêu thú làm chuẩn cũng đoán được vài phần. Lúc này bên tai lại tiếp tục vang lên tiếng Thiên Quỷ thượng nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Nếu như lão nô đoán không sai thì lãnh địa rộng lớn thế này chỉ sợ là của một đầu ma thú Phân Thần kỳ. Nếu chủ nhân còn không mau rời đi mà để nghiệt súc này phát hiện ra thì khó mà giữ mạng."
" Ừm, ta biết." Sắc mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng rồi hắn không nói nhiều nữa, vội vàng triệu hồi lão quỷ vào hộp gỗ, bộ dáng như thể sẽ lập tức rời đi. Nhưng sau khi dán xong mấy đạo cấm chế phù lục rồi thu hộp gỗ vào túi trữ vật thì khóe miệng của hắn lại khẽ nhếch lên.
Phân Thần Kỳ Ma thú, mau mau chạy đi sao?
Đừng nói giỡn chứ. Nếu thật là như thế thì hắn cầu còn không được ấy chứ !!
Cấp bậc Phân Thần kỳ tuy hắn đánh không lại nhưng ma thú lại không thể hóa hình, vừa vặn bị khắc chế bởi lĩnh vực của Tiểu Mao Cầu. Hắn không cần phải sợ hãi gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.