Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2169: Không linh chi khí




Năm vị trưởng lão Diệp gia khổ tâm bày mưu tính kế muốn đánh lén tên yêu vật trước mắt nhưng đến phút cuối lại thất bại khiến sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.Bất quá bảo họ bó tay chịu trói là không có khả năng,công kích phát ra càng cuồng mãnh hơn trước.
"Bọn ngu xuẩn, Ô mỗ đã cho các ngươi một cơ hội lại không biết nắm lấy.Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hả.Đã như vậy thì Diệp gia cũng không cần tồn tại nữa .Ta sẽ tiễn toàn tộc các ngươi xuống âm tào địa phủ." Yêu Tộc mắt xanh tai dài vừa sợ vừa giận.Lúc nãy hắn tuy tránh được chiêu đánh lén của mỹ phụ nhưng cũng khiến hắn toát mồ hôi hột. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hừ, đừng ở chỗ này nói lời châm chọc nữa." Cung trang mỹ phụ âm lãnh mở miệng: "Giả mù sa mưa thì có ý tứ gì sao? Ngươi tưởng Bổn cung là hài đồng ba tuổi à.Chúng ta nếu ngoan ngoãn giao ra Nguyên Anh cho ngươi thì môn nhân đệ tử Diệp gia mới là chết vô cùng thê thảm đó. Tục ngữ nói, nhổ cỏ không trừ gốc, qua xuân lại mọc lên, song phương đã kết thâm cừu đại hận như vậy thì sao ngươi có thể buông tha cho con cháu Diệp gia chứ.Chẳng lẽ ngươi không lo lắng trăm ngàn năm sau, hậu sinh vãn bối Diệp gia sẽ xuất hiên một cao thủ, sau đó tìm ngươi báo thù? Đây là điều hiển nhiên rồi. Cho nên lời ngươi nói đều là dối trá a."
Kể từ đó, song phương liền trở mặt, không phải ngươi chết tức là ta vong.Đây là kết cục duy nhất giữa Diệp gia cùng tên Yêu tộc giảo hoạt này.Bất quá nhìn vào tình thế mà nói,Diệp gia rõ ràng là đang gặp bất lợi.Cho nên vài tên tu sĩ nguyên anh hậu kỳ trong gia tộc cũng nhao nhao tế ra bảo vật gia nhập chiến cuộc.Thêm một người là thêm một phần lực a.
Đối mặt chúng tu sĩ Diệp gia vây công,tên Yêu Tộc chẳng những không hề sợ hãi mà ngược lại còn lạnh lùng cười rộ lên: "Thật sự là không biết sống chết, đám tiểu bối các ngươi cũng dám đến vuốt râu hùm sao?"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên,mơ hồ một chút rồi phân làm ba,sau đó từ ba hóa thành sáu.Chín người không chỉ động tác nhất trí, dung mạo cũng giống hệt nhau,trên thân đều tỏa ra linh áp cùng yêu khí khiến cho trong lúc nhất thời khó mà phân ra thật giả.Chín tên phóng vào giữa đám tu sĩ Diệp gia khiến bọn họ không khỏi xôn xao, luống cuống tay chân một hồi,rốt cuộc chẳng còn ai quan tâm đến phối hợp nữa,chỉ có thể tự mình trống đỡ mà thôi.Đủ loại pháp bảo đánh về chín tên yêu vật,nhưng chỉ vừa chạm vào thì tám tên đã hóa thành hư ảnh biến mất.Xem ra đây chỉ là huyễn thuật cao cấp mà thôi, nhiễu loạn tầm mắt thì được chứ lực công kích lại không có.
"Hô!"
Tiếng thở ra vang lên không ngớt, nhưng ngay sau đó lại có âm thanh thảm thiết truyền vào tai mọi người. Chỉ thấy bầu trời bùng lên một đóa huyết hoa diễm lệ,ba gã nguyên anh của Diệp gia cứ như vậy vẫn lạc.
"Sư phó!"
"Thúc thúc!"
"Đại ca!"
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.Thân nhân đệ tử của ba gã tu sĩ vừa ngã xuống bi phẫn vô cùng,đều nhao nhao tế ra bảo vật muốn xông lên báo thù,nhưng bị những người xung quanh giữ lại.Ngay ca tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ còn bị giết trong nháy mắt thì những người khác đi lên không phải là tìm chết sao?
"Các ngươi đừng lên nữa, tất cả lui ra đi, năm người chúng ta liều chết cuốn lấy lão ma này. Các ngươi nhanh ly khai khỏi nơi này." Cung trang mỹ phụ thấy vậy thì vừa bi vừa sợ,vội ngăn đám tộc nhân đang xúc động lại. Hiện giờ mà còn đánh tiếp thì toàn tộc đều sẽ chết hết ở đây mất.Lựa chọn duy nhất lúc này là năm người mình cuốn lấy tên yêu vật này để những người khác thừa cơ mà chạy trốn a.
"Có thể..."
"Đại trưởng lão, chúng ta không đi."
Diệp gia tu sĩ lại không muốn bỏ đi một mình như vậy.Cung trang mỹ phụ không khỏi giận dữ: "Đừng có ở chỗ này dông dài,các ngươi thật muốn toàn tộc bị diệt sao?"
"Hắc hắc. Giờ lại muốn đi sao, chậm rồi. Hôm nay, các ngươi ai cũng đừng mong rời khỏi nơi này.Ta sẽ diệt toàn tộc các ngươi."
Trên mặt Yêu vật lộ ra một tia tàn nhẫn, hung dữ nói.Thân hình hắn chợt lóe lệ mang,nhoáng một cái đã thoát li khỏi vòng chiến rồi lao về phía đám tu sĩ Diệp gia ở xung quanh.Tên này quả là âm hiểm hèn hạ,lấy thực lực của hắn mà đi khi dễ mấy kẻ trúc cơ,ngưng đan…thì thật là không biết xấu hổ.
"Ngươi... , ngươi muốn làm gì?"
Cung trang mỹ phụ thấy thế thì quá sợ hãi,bất quá lúc này có muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.Chỉ chớp mắt một cái mà yêu vật đã đến trước mặt một nữ tử trẻ tuổi.Nàng này có dung mạo thanh tú,dù không phải tuyệt sắc mĩ nữ nhưng toàn thân lại tản mát ra một cổ khí tức làm lòng người thoải mái,muốn thân cận.
Không Linh chi khí!
"Hêy,nha đầu kia lúc này phải ở..." Khi nhìn rõ khuân mặt nàng kia thì trên mặt Lâm Hiên lại hiện lên thần sắc ngẩn ngơ, vạn phần cổ quái.
Tên yêu tộc mắt xanh tai dài không phải kẻ biết thương hương tiếc ngọc .Đối với cái gì mà Không Linh khí chất,hắn lại càng không biết thưởng thức.Chỉ thấy tay áo khẽ rung,giữa hư không chợt hiện ra một cái móng vuốt nhọn hoắt,bên trên phủ đầy lông xanh rậm rạp.Tiếng xé gió vang lên,chiếc vuốt đã bắn về phía nàng kia.
Tuy đã tế ra pháp bảo phòng ngự nhưng nàng làm sao có thể đỡ được một kích của tu sĩ Ly hợp chứ,xem ra kết cục hương tiêu ngọc vẫn là không thể nào tránh khỏi.Bất quá ngay tại lúc này,từ hư không cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một đạo thanh mang bắn về phía này.Thanh mang phát sau mà đến trước,rất nhanh liền bao lấy chiếc móng vuốt gớm ghiếc rồi biến nó thành hư vô.Một kích tất sát của yêu tộc ly hợp hậu kì vậy mà lại bị hóa giải một cách hời hợt như vậy a.
Biến cố tới quá đột ngột, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm mà,phải mấy phút sau mới từ trong rung động tỉnh lại.Bất quá nét mặt biểu lộ lại hoàn toàn bất đồng.
Đám người Diệp gia thì hết sức mừng rỡ.Còn tên Yêu Tộc kia thì vô cùng kinh sợ,chẳng lẽ hết lần này tới lần khác tại lúc mấu chốt đối phương lại có cường viện.
"Cao nhân phương nào mà lại dám phá pháp thuật của Ô mỗ.Vì sao lại không dám hiện thân gặp mặt chứ?"Yêu vật tuy kinh nghi nhưng cũng không có ý thối lui, nói không chừng cũng chỉ là một gã Tu tiên giả Ly Hợp kỳ đang núp trong bóng tối giả thần giả quỷ mà thôi.Nếu mình cứ như vậy mà thối lui thì chẳng phải là hợp với tâm ý của đối phương sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.