Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2149: Thiên Ngô Sơn




"Đa tạ sư tổ." Trên mặt Trịnh Tuyền lộ ra thần sắc đại hỉ, trong mắt tràn đầy cảm kích.Nàng khom người hướng Lâm Hiên thi lễ thật sâu.
Lúc trước,khi nàng rơi vào tay Hỏa Vân tôn giả đã ăn không ít đau khổ.Nếu không phải được Lâm Hiên cứu,có lẽ hiện giờ nàng đã trở thành lô đỉnh cho ai đó rồi,nếu như vậy thì sống không bằng chết.Nàng nghĩ lại mà sợ hãi không thôi!
Tuy trong số Tu tiên giả thì Trịnh Tuyền có thể được xem là người tương đối thiện lương,nhưng tượng đất cũng có lúc phát hỏa khí a.
Nàng hận Hỏa Vân tôn giả thấu xương.Chỉ có điều song phương chênh lệch quá lớn. Trịnh Tuyền cũng không "ngưu" được như Lâm Hiên mà có thể khiêu chiến vượt cấp,lấy tu vi ly hợp đấu với Động Huyền.Nàng hận thì hận,nhưng thực lực không bằng người thì cũng chẳng thể làm gì Hỏa Vân tôn giả.
Lúc này nghe Lâm Hiên nói vậy, trong nội tâm tất nhiên là vô cùng cảm kích hắn. Sư tổ thật sự quá tốt, không chỉ cứu mình trong lúc nước lửa, còn vì nàng mà báo thù.
Tuy biết Trịnh Tuyền đang suy nghĩ điều gì nhưng Lâm Hiên chỉ cười mà không nói.Nàng là đồ đệ của Nguyệt Nhi thì cũng là môn nhân đệ tử của mình.Mà hắn từ trước đến giờ có cái tật là bao che khuyết điểm cho người nhà.Nếu không biết thì thôi,nếu biết có kẻ khi dễ người của mình thì tất nhiên sẽ vì nàng mà làm chủ.
Bất quá đây chỉ là nguyên do thứ nhất.Còn một nguyên nhân nữa là khoản tinh thạch năm ngàn vạn hắn ném ra để chuộc Trịnh Tuyền.
Tiện nghi của Lâm Hiên há lại dễ kiếm như vậy, bắt môn nhân đệ tử của hắn rồi lại đem nàng bán trở về.Nơi vạn bảo đại hội đông người,phức tạp,lại là tổng đà của tông môn đối địch,Lâm Hiên mới phải nhẫn nhịn như vậy,chứ nếu không thì…hừ hừ.
Hiện tại vật đổi sao dời,Lâm Hiên há có thể chịu thiệt mà không xin lại chút lợi tức, có cơ hội, đương nhiên là hắn muốn đòi lại món nợ này rồi.
Hỏa Vân tôn giả, tuy cũng là một tên có danh tiếng,nhưng ngay cả Phân Thần kỳ lão quái vật cũng ngã xuống trong tay hắn,Lâm Hiên há lại quan tâm đến một động huyền hậu kỳ nho nhỏ.
Loại chiến đấu này đối với hắn mà nói là không có áp lực.
Lâm Hiên phất tay áo,linh quang hiện lên rồi thu liễm lại,lộ ra một chiếc linh thuyền dài mấy trượng.
Tuy chiếc linh thuyền này chỉ là loại bình thường,nhưng dùng để đi lại cũng không thành vấn đề,dù sao thì Lâm Hiên cũng không vội.Hắn đã hạ dấu hiệu truy tung,lại biết hang ổ của đối phương thì Hỏa Vân tôn giả tuyện đối chạy không thoát.
Lâm Hiên nâng tay đánh ra một đạo pháp quyết,thanh âm ô ô lập tức vang lên, linh thuyền hóa thành một luồng thanh mang biến mất ở cuối chân trời.
Thiên Ngô Sơn tuy cũng nằm ở phía tây Thiên Sương Quận,nhưng lại cách chỗ Lâm Hiên mấy ngàn dặm.Nếu chiếu theo tốc độ của linh thuyền thì ước chừng thời gian nửa tháng mới tới nơi.
Trong lúc đi đường,Lâm Hiên chỉ bảo cho Trịnh tuyền một chút tâm đắc tu luyện.Hắn đối với người đồ đệ này của Nguyệt Nhi rất chiếu cố nên nàng thu được rất nhiều lợi ích.
Nhưng mỗi khi nhìn thân ảnh tiểu nha đâu, Lâm Hiên lại cảm khái không thôi, thường thường trên mặt cũng hiện lên sự thất lạc.Từ khi phi thăng Đông Hải đến giờ đã qua bảy tám trăm năm,Nguyệt Nhi không biết đang ở nơi nào?
Lâm Hiên tuy tin tưởng một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại,nhưng theo thời gian trôi đi,nỗi nhớ nhung Nguyệt Nhi càng tăng thêm.Khẽ thở dài một hơi, Lâm Hiên đem mỗi tưởng niệm dằn xuống đáy lòng, chỉ mong có thể sớm cùng Nguyệt Nhi đoàn tụ.
Không có ngươi,thời gian đối với ta chỉ là những tháng ngày cô đơn tịch mịch.Cố lão tương truyền, Ngưu Lang Chức Nữ mỗi năm còn có thể đoàn tụ tại cầu hỉ thước.Còn mình cùng ái thê xa nhau đã mấy trăm năm rồi.
***
Thời gian một tháng đối với Tu tiên giả chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.Thiên Ngô sơn đã hiện ra trước mặt Lâm Hiên.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ vui mừng,hắn vỗ tay xuống bên hông lấy ra một chiếc khay ngọc màu xanh biếc.Bảo vật này chỉ bé bằng lòng bàn tay,xung quanh được bao phủ bởi một tầng sáng màu xanh ướt át,linh khí kinh người không ngừng tỏa ra.Xem ra kiện bảo vật này có phẩm chất không thấp.
Lâm Hiên hít sâu một hơi rồi điểm một chỉ về phía trước .Một tầng thanh quang mịt mờ sáng dần lên,ở trung tâm khay ngọc xuất hiện một quang điểm hồng sắc lập lập lòe lòe.
"Hừ, Hỏa Vân tôn giả quả nhiên là ở nơi này."
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vẻ vui mừng, dấu hiệu truy tung quả nhiên đã có hiệu quả.
Tuy hắn không lo đối phương chạy trốn, nhưng nếu vậy lại phải phí thêm một phen tay chân.Dựa vào quang điểm ở giữa khay ngọc,Lâm Hiên đã xác định được vị trí củ thể của mục tiêu.Linh Thuyền lập tức chuyển hướng bay vào chỗ sâu trong dãy núi.
Thời gian qua ước chừng một bữa cơm, thảm thực vật phía trước có màu xanh nhạt hơn bên ngoài, nhưng thế núi lại dần dần trở nên dốc đứng,vô cùng hiểm trở.
Bỗng linh thuyền đột nhiên dừng lại .
Một mảng sương mù nồng đậm chợt xuất hiện trước mắt Lâm Hiên, thậm chí còn che lấp cả cảnh vật xung quanh,mọi thứ trở nên mờ mờ ảo ảo.Đám sương mù này khác hẳn với sương mù vẫn hay xuất hiện trong núi sâu.Nó có màu hỏa hồng sắc,độ ấm chung quanh cũng cao hơn rất nhiều.
Hiển nhiên, sương mù này không phải do thiên nhiên hình thành, mà là cấm chế do tu sĩ thiết hạ.
Lâm Hiên khẽ nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vài phần cười lạnh.Chỉ một chút chướng ngại nho nhỏ thế này sao có thể ngăn được hắn.
Lâm Hiên phất tay áo,một đạo thanh sắc kiếm quang như ngư du bơi ra liền đón gió tăng vọt, thoáng cái đã biến thành một thanh cự kiếm dài hơn mười trượng,mang theo thanh âm xoẹt xẹt,hung hăng chém về phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Oanh!
Tiếng bạo liệt vang lên không ngừng,nghe cứ như âm thanh khi ta đem nước đổ vào cái chảo đang nóng vậy.Sương mù phía dưới bắt đầu quay cuồng kịch liệt nhưng cũng không ngăn nổi cự kiếm,bị cường ngạnh đục thủng một lỗ,rồi nhanh chóng tán ra xung quanh.
Cấm chế này mặc dù không tệ, nhưng công kích của Lâm Hiên không phải loại bình thường.Chỉ cần một kích đã đem cấm chế bài trừ.
Tiếng người huyên náo chợt vang lên.Động tĩnh lớn như thế tất nhiên sẽ làm kinh động đến những tu sĩ ở bên trong.Hào quang nổi lên khắp nơi,các loại độn quang đủ mọi màu sắc hướng phía Lâm Hiên bay tới.
Lâm Hiên cũng không lộ ra chút gì ngoài ý muốn. Trước khi đến,hắn đã tìm hiểu rành mạch. Hỏa Vân tôn giả mặc dù không khai tông lập phái,nhưng lại thu rất nhiều môn đồ đệ tử.
Nếu như không đoán sai,những người tới lúc này hẳn là đồ tử đồ tôn của hắn rồi.
"Thật sự là không biết sống chết."
bên khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia chê cười, tuy kẻ đắc tội với mình là Hỏa Vân tôn giả,nhưng đám môn nhân đệ tử lão thu nhận lại toàn là tà tu,ngày thường làm nhiều việc ác.Nếu diệt sát toàn bộ đám này thì cũng có thể coi là thay trời hành đạo đi.
Lâm Hiên nghĩ vậy,liền đem linh thuyền thu lại,chuẩn bị thử cảm giác "trừ ma vệ đạo" một lần.
Rất nhanh, những đạo kinh hồng này đã xuất hiện trước mặt Lâm hiên,quang hoa thu liễm lộ ra thân thình tu sĩ bên trong.Khoảng 50~60 người,đại bộ phận đều có tướng mạo hung ác, ăn mặc kỳ lạ.
"Ngươi là người phương nào, rõ ràng phong..."
Cầm đầu là một đại hán có bộ râu quai nón.Hắn vừa dừng độn quang lại liền hướng Lâm Hiên lớn tiếng quát mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.