Thanh quang lóe lên, một đạo kiếm quang chói mắt bay vút ra.
Oanh!
Không chút nào cản trở, nham bích bị phá khai lộ ra một sơn động sâu hun hút.Từng đợt gió lạnh vi vu, tràn qua những bậc thang đá kéo dài từ sâu trong lòng núi.
Lâm Hiên mừng rỡ đem thần thức thả ra nhưng thoáng cái đã bị bắn ngược trở lại.Trong động có cấm chế nhằm vào thần thức, căn bản là không dò xét được.
Lâm Hiên không khỏi ngưng trọng, bất quá chút khó khăn này không thể làm hắn lui bước.Sau một chút chần chờ, Lâm Hiên hướng cửa sơn động đi đến.
Sơn động này so với tưởng tượng còn sâu hơn nhiều,qua nửa tuần trà Lâm Hiên mới đi đến cuối. Phía trước xuất hiện ánh sáng chói mắt, Lâm Hiên vui mừng, đẩy nhanh tốc độ tiến tới.
Rất nhanh,một đại sảnh xuất hiện trong tầm mắt.
Diện tích cũng không rộng rãi, nhưng lại sạch sẽ dị thường.Mặt đất dùng mỹ ngọc làm nền, bốn vách tường khảm nạm những viên bảo thạch to bằng trứng gà. Nếu là hoàng cung của quốc gia phàm nhân cũng chưa chắc có thể thế xa xỉ như vậy.
Đương nhiên, Lâm Hiên sẽ không để ý tới những thứ này, mỹ ngọc cũng tốt, bảo thạch cũng thế, đối với con đường tu tiên không có chút tác dụng nào. Lâm Hiên bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Rất nhanh liền phát hiện ra ở cuối đại sảnh bày biện một ít giá gỗ cùng rương hòm.Nhưng mà mấy thứ đồ vật này đều bị một vòng bảo hộ màu lam nhạt bao khỏa.
Tuy vòng bảo hộ này nhìn mỏng như cánh ve, nhưng mà mặt ngoài lại tràn ngập một tầng sương mù mỏng manh, vô số phù văn lớn nhỏ cỡ nắm tay xoay tròn trong sương mù,tỏa ra một cổ khí tức thần bí .
Kiến thức Lâm Hiên uyên bác vô cùng, lập tức nhìn ra điểm không tầm thường của vòng bảo hộ này.
"Không tệ, không tệ." Thì thào tự nói mấy câu,trên mặt Lâm Hiên lộ ra một thần sắc hưng phấn,tay phải bấm quyết bắn ra một đạo kiếm khí vào tầng lam vụ .
Lâm Hiên mặc dù không vận dụng bảo vật, nhưng thực lực của hắn không phải chuyện đùa, chỉ tiện tay một kích cũng có uy lực khiến người thấy phải nể trọng.Vậy mà tầng lam quang vẫn bình yên vô sự,ngay cả một gợn sóng cũng không có.Kiếm khí chém vào như trâu đất xuống biển,biến mất vô tung.
"Cái này..."
Tuy kích này chỉ có tính chất thăm dò, nhưng kết quả như thế vẫn làm hắn trừng mắt lứu lưỡi.Vòng bảo hộ này còn khó giải quyết hơn nhiều so với tưởng tượng a.
Bất quá ngoài trừ kinh ngạc ,Lâm Hiên lại hết sức vui mừng. Vòng bảo hộ này càng khó đối phó, càng chứng minh bên trong tất có trọng bảo.
Vận khí của mình không tệ a!
Lâm Hiên không tin vòng lam quang này có thể ngăn trở chính mình,chẳng qua là tốn chút công phu mà thôi .
Đương nhiên, tuy nghĩ như thế nhưng Lâm Hiên cũng không dám lãng phí thời gian ở chỗ này,tránh đêm dài lắm mộng.Tuy Cổ Lão Ma cùng vài tên Động Huyền Kỳ yêu hóa giả đang đánh đến hừng hực khí thế, nhưng nếu để lâu không biết sẽ xảy ra biến cố gì .
Sự tình biến khéo thành vụng, Lâm Hiên đương nhiên là không nguyện ý chứng kiến.Hắn hơi suy nghĩ một chút, tay phải nâng lên liền thả ra một đóa hỏa diễm tứ sắc lưu ly,mang theo khí tức hủy diệt đánh mạnh lên quang tráo.
Oanh!
Lâm Hiên tin tưởng mười phần vào uy lực của Huyễn Thiên Linh hỏa.Nhưng kế tiếp một màn lại làm cho chân mày hắn khẽ nhíu lại.
Chỉ thấy lam mang hiện lên,tỏa ra vô tận hàn khí.Nhưng tầng sương mù bên ngoài vòng bảo hộ như có linh tính, đồng dạng phát ra những tiếng thanh minh cùng với hàng loạt phù văn thần bí,xoay tròn ẩn hiện. Nguồn truyện: Truyện FULL
Không có hiệu quả, Huyễn Linh Thiên Hỏa đã thất bại.
Thuộc tính băng hàn bị ngăn trở,ánh mắt Lâm Hiên không khỏi lộ ra một tia dị sắc.Uy lực của Huyễn Linh Thiên Hỏa như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất, tình huống như vậy cũng không nhiều.
Bất quá thì tính sao?
Hôm nay Huyễn Linh Thiên Hỏa đã tiến hóa ra bốn loại thuộc tính. Đối phương có thể ngăn trở được hàn lực, nhưng có thể hóa giải được kịch độc, thôn phệ, cùng ăn mòn không?
Lâm Hiên hít sâu một hơi, đem pháp lực toàn thân rót vào Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Được chủ nhân ủng hộ, ma hỏa phát ra ánh sáng càng thêm chói mắt,bất quá màu xanh đã biến mất,thay vào đó là tam sắc lưu ly.
Cấm chế bắt đầu run rẩy.Tiếng thanh minh vang lên không ngớt.Vô số phù văn hiện lên càng ngày càng nhiều, cố sức ngăn trở Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Cùng lúc đó,bên ngoài Thiên Phong thành, trong tầng mây có hình Huyền Vũ.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đại hán đầu trọc chân trần đã bị Ngân Sí Thi Vương áp sát, chỉ thấy ngân quang lóe lên kèm theo một màn huyết hoa nở rộ, trước ngực của hắn đã xuất hiện một cái động lớn .
Sau khi Ngân Sí Thi Vương thu tay lại ,gã đại hán đầu trọc liền ngã quỵ xuống.
Mặc dù là Động Huyền Kỳ yêu hóa giả, bị thương nặng như vậy thì cũng không thể sống được.Tu tiên giả có Nguyên Anh.Cho dù thân thể vẫn lạc, chỉ cần Nguyên Anh còn sống cũng có cơ hội đoạt xá trọng tu.Nhưng Yêu hóa giả bất đồng,một khi thân thể chết đi, tuyệt sẽ không có cơ hội thứ hai cho hắn báo thù.
"Tứ trưởng lão!"
"Ngô đạo hữu!"
Tiếng kinh hô vang lên, bảy người vẫn lạc một,những kẻ còn lại lộ ra biểu tình thỏ tử hồ. Kỳ thật, bọn hắn cũng không ôm hi vọng thắng lợi gì,bị thua là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vốn Bảy người liên thủ,dựa vào Huyền Vũ thất kiệt trận phụ trợ cũng miễn cưỡng có sức liều mạng cùng một gã Phân Thần sơ kỳ, nhưng đối phương lại gọi ra một gã Thi Ma cùng giai.Điều này đã bóp chết mọi hi vọng của bọn họ.
Vừa rồi bất quá là đau khổ chèo chống mà thôi, nhưng bọn hắn cũng không dám quay người bỏ chạy.Nếu không,một khi thế liên thủ bị phá, lại mất đi trận pháp phụ trợ,chỉ vài tên Động Huyền Kỳ yêu hóa giả há lại là đối thủ của Phân Thần kỳ lão quái vật?
Lão Ma sẽ tiêu diệt từng bộ phận,đến lúc đó thì chết càng nhanh hơn mà thôi.
Nhưng hiện tại đã có một gã đồng bạn vẫn lạc, nếu như còn ở chỗ này, sớm muộn cũng có kết cục giống như vậy. Trốn là chết, không trốn vẫn là chết, sáu tên Động Huyền Kỳ yêu hóa giả còn lại sắc mặt khó coi đến cực điểm, phải làm cái gì bây giờ a?
Rời vào tình thế khó xử!
Đang lúc mấy người mờ mịt thất thố, tiếng xé gió lại truyền ra, bạch phát phụ nhân đã quay người bỏ chạy.
"Long đạo hữu, ngươi…"
Vài tên yêu hóa giả còn lại quá sợ hãi, biểu lộ càng là cực kỳ phẫn nộ, bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, người có thực lực bài danh thứ hai trong số họ lại có thể lâm trận bỏ chạy.