Bách Luyện Thành Tiên

Chương 196: Sơn trại bản kỳ trận




Một lát sau vẻ mặt tu sĩ tai nhọn càng thống khổ, toàn bộ thân thể toát ra một tầng thi khí màu xám trắng, tuy là tu sĩ Ngưng Đan Hậu Kỳ nhưng so với Thi Anh thì vẫn kém xa.
Bỗng ngay lúc này một đạo kiếm quang màu lam lăng lệ như điện chớp chém xuống đầu tu sĩ tai nhọn.
Thần thức của tu sĩ tai nhọn thì không thể phản ứng, về phần Thi Anh dù cũng có dư lực nhưng lúc này cũng khá hoảng hốt.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Thi Anh vạn lần không ngờ lúc này lại có một tên Trình Giảo Kim (2) đuổi đến. Sau khi thấy rõ là thiếu niên đã khiến nó nếm không ít đau khổ thì kinh ngạc vô cùng.
Rõ ràng nó đã dẫn hắn đi lầm đường, tới nơi có cấm chế mà chưởng môn sư bá bày ra, uy lực vô cùng sát diệt một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ dễ như trở bàn tay.
Không thể tưởng tượng nổi! Cho dù hắn may mắn chạy thoát thì làm sao có thể đến đây trước cả nó?
Trong lòng Thi Anh đang nghi hoặc thì Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tỏa ra linh quang chói mắt đang bổ xuống đầu.
Thi Anh trợn mắt, đúng là hổ xuống đầu bằng bị chó khinh. Bất đắc dĩ nó đành phải buông bỏ thân thể bắn ra ngoài. Chỉ thấy hoa máu bắn tung tóe đầy trời, tu sĩ tai nhọn đã giá hạc quy thiên.
"Ngươi muốn chết!"
Lúc này Thi Anh tức đến sôi máu, oán độc nhìn chằm Lâm Hiên gằn giọng. Lâm Hiên thì căn bản không muốn nói gì với nó. Tâm niệm vừa động Nguyệt nhi đã xuất hiện một bên tay cầm ma phiên.
Với vẻ mặt cùng bộ dáng vô hại, Tiểu nha đầu mỉm cười huy động hai tay như Lan Hoa Phất Tuyệt Thủ điểm ra phía trước.
Ma phiên rung rung một hồi, từ bên trong phun ra một quầng sương mù màu đen hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi tơ tỏa đen thùi, chớp động kinh người bắn về phía trước
"Là âm hồn! "
Thi Anh thu lại vẻ giận dữ, sắc mặt khá kinh hãi hít vào một ngụm lương khí, đây là thần thông quỷ đạo danh tiếng lừng lẫy.
Dĩ nhiên là Lâm Hiên muốn lấy độc trị độc, Thi Anh cũng là quỷ đạo chi vật dùng nên âm hồn tơ để khắc chế thì rất tốt.
Nhưng trái với suy tính của hắn. Đối mặt với công kích này, vẻ mặt Thi Anh lộ một tia lệ khí, há miệng phun ra một đạo hỏa diễm màu trắng xám.
Hỏa diễm to bằng ngón cái tựa hồ uy lực vô cùng, âm hồn tơ tiếp xúc với liền lập tức tan rã như băng tuyết gặp ánh dương.
Anh hỏa bay lượn trên không trung, hóa thành một tầng hào quang mỏng đem Thi Anh bảo hộ vào trong đó.
Có điều khóe miệng Lâm Hiên lộ một tia chế diễu, tay phải lấy kim phù xuất ra. Lúc này Thi Anh cũng bắt quyết niệm pháp chú muốn thi triển thần thông khác đáng tiếc là chậm hơn kim phù kia một chút.
Lâm Hiên đem rót pháp lực vào, kim phù không gió mà tự cháy, linh khí dạt dào, một Kim sắc Cự Thủ từ xuất hiện trên không trung chộp xuống Thi Anh.
Thi Anh biến sắc hai tay mau chóng bắt quyết, thân ảnh mơ hồ biến mất, Kim sắc đại thủ kia chụp vào khoảng không. Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, tên gia hỏa này lại sử dụng thuấn di thuật.
"Thiếu gia, làm sao bây giờ? " Nguyệt nhi cũng chưa nghĩ ra biện pháp, thuấn di thuật nổi tiếng thần kỳ.
"Không cần lo lắng, ta đã có biện pháp" Lâm Hiên như có chút nắm chắc truyền âm nói.
Sau đó hắn vỗ trên túi trữ vật một cái lấy ra mấy trận kỳ, lại đánh vào một đạo pháp thuật đem trận bàn lơ lửng trước ngực.
Ngón tay Lâm Hiên hướng về phía trước điểm ra mấy chỉ, lập tức trận kỳ hóa thành mấy đạo ô quang bay ra các chỗ khác nhau nhập vào lòng đất.
Ầm ầm!
Vài đạo quang trụ từ lòng đất phóng lên cao, trong phạm vi hơn trăm trượng không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
Thi khí màu xám chợt lóe, Thi Anh đã xuất hiện cách Lâm Hiên mười trượng, nhìn quang trụ bốn phía dường như không thể tin nói. "Không có khả năng, đây chính là Huyền Thiên Đấu Ma Trận, ngươi….chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì sao có thể?"
"Ha ha, các hạ không hổ là cổ tu sĩ Ngọc Huyền Tông, hiểu biết quả nhiên vô cùng phong phú có thể nhận ra trận pháp của tại hạ. " Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia châm chọc.
"Hừ, khen ngươi mập thì ngươi chê ta ốm. Xú tiểu tử không cần ở chỗ này phô trương thanh thế. Huyền Thiên Đấu Ma Trận vốn nằm trong thập đại kỳ trận thời thượng cổ. Cho dù là Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ, khuynh gia bại sản cũng không có được một bộ, chỉ bằng vào ngươi sao!"
Lâm Hiên chỉ lẳng lặng bí hiểm cười nhạt, bộ dáng bí hiểm này khiến Thi Anh thập phần nghi hoặc. Vừa đấu tâm trí y đã rơi vào hạ phong.
Kỳ thật đúng như lời quái vật nói.
Đừng nói là hắn mà cho dù Tuyền Cơ tán nhân có sống lại thì cũng không thể tạo ra Huyền Thiên Đấu Ma Trận.
Tuyền Ki Cơ nhân khi còn sống, cơ duyên xảo hợp từng nghiên cứu một số thượng cổ trận pháp, mà Huyền Thiên Đấu Ma đại trận chính là một trong số đó.
Nhưng trận này quá mức tinh thâm, với sở học của Lâm Hiên dựa vào đó mô phỏng sáng tạo ra một loại trận pháp mới. Mệnh danh là Tiểu Phục Đấu Ma Trận, uy lực đương nhiên không thể so sánh với trận pháp chân chính.
Nhưng không thể vì vậy mà coi thường, trong đó có một loại thần thông là hạn chế thuấn di của Nguyên Anh.
Một nhân một quái nhìn nhau một lát. Thi Anh bắt đầu cảm giác được tiểu tử này tuy tu vị không cao nhưng các loại thủ đoạn vô số, rất khó đối phó.
Bảo khố ngay trước mắt, bất luận thế nào cũng không thể quay đầu, nhất định phải tiêu diệt tên cường địch đáng sợ này.
Hai tay nó bắt quyết tiếp tục thi triển thuấn di thuật. Trên người linh quang chợt lóe nhưng sau đó sắc mặt quái vật đại biến, một cỗ lực cổ quái vô hình đã hạn chế nó thuấn di.
"Đây là..? "
Thi Anh tức đến phát cuồng còn Lâm Hiên lộ chút diễu cợt, nhẹ nhàng điểm một cái vào trận bàn.
"Roạt! "
Một tiếng trầm thấp vang lên, phạm vi mười trượng xuất hiện vô số hỏa xà lớn bé bay về phía đối phương.
Thanh thế kinh người nên Thi Anh không dám có nửa điểm khinh thường. Quái vật này cũng xui xẻo, không có bảo vật gì trong tay cho nên liền rơi vào hạ phong.
Mắt thấy nhiều hỏa xà lao tới, nó mở miệng phun ra một viên châu nhỏ.
Thi Châu!
Khác với nhân loại, Nguyên Anh của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thật ra là từ Kim Đan chuyển hóa thành. Còn loại Thi Anh này có điều kiện hình thành vô cùng kỳ lạ, trong cơ thể còn có thi châu, thời khắc này phun ra hiển nhiên là muốn liều mạng.
Thi Anh kia chỉ cao mấy tấc, viên châu trong bụng nó càng nhỏ, vẫn là cái màu xám trắng khiến người không ưa. Một cỗ thi khí thuần khiết trong thi châu bay ra.
"Biến! "
Thi Anh điểm vào hạt châu một cái. Thi châu quay tròn phát ra từng đạo sóng khí, tiếp theo thi khí tụ lại cùng một chỗ biến thành một con Thi Long.
Thi Long chỉ dài gần nửa tấc nhưng hình dáng lại cực kỳ dữ tợn, mở miệng phun ra thi hỏa màu xám trắng bao trùm lên các hỏa xà.
Hỏa xà nhất thời bị hủy nhưng bộ dáng Lâm Hiên vẫn nhàn nhã cười rộ lên: "Xem ra thần thông của đạo hữu không kém, ngay cả loại quái vật Thi Long hàng đầu trong ma đạo cũng có thể biến ảo ra. Chẳng qua Lâm mỗ không lầm thì pháp lực và bản mệnh tinh khí của ngươi đang tiêu hao theo thần thông này. Đạo hữu không sợ hao tổn tinh khí quá nhiều thì bản thể Thi anh cũng tán theo sao? "
Huyền Ma đại pháp vốn là thần thông hàng đầu quỷ đạo, Lâm Hiên vừa liếc mắt đã nhận ra.
"Ngươi…" Sắc mặt Thi Anh lập tức âm u, tức giận đến thở phì phò ngực: "Xú tiểu tử đừng đắc ý, điểm tiêu hao ấy không tính là gì, xem ta rút gân lột da ngươi"
Lâm Hiên thở dài: "Ta chỉ khuyên bảo mà thôi, các hạ nếu đầu hàng để ta hạ cấm chế thì thì sẽ nhường đạo hữu một con đường sống. "
"Xú tiểu tử đừng si tâm vọng tưởng." Thi Anh giận dữ cười rộ, vẻ mặt điên cuồng. Lâm Hiên biết nói thêm cũng vô dụng. Hắn tiếp tục sử dụng trận pháp tấn công địch, một bên thì chỉ vào Kim Sắc Đại thủ còn đang lơ lửng trên không.
Bụp một tiếng, Cự thủ lập tức tự bạo sau đó kim quang lần nữa tụ lại thành một con Giao long.
"Đi! "
Dưới sự thao túng của Lâm Hiên. Kim sắc giao long rất nhanh liền bay tới giao chiến với Thi long. Thi long liền rơi vào thế hạ phong, khóe miệng Lâm Hiên lộ tia đắc ý: "Các hạ còn thần thông gì thì cứ xuất ra hết đi. "
"Tốt, không ngờ ngươi lại bức ta đến nông nỗi này, lão phu đành mạo hiểm một lần vậy." Khuôn mặt thi anh méo mó, trong mắt lóe lên một tia sáng tàn nhẫn.
Tiếp theo hai tay nó bắt quyết niệm pháp chú, miệng lẩm nhẩm.
Đối phương tỏ ra ngưng trọng nhưng sắc mặt Lâm Hiên vẫn trầm ổn, tay phải thi triển ra Bích Huyễn U Hỏa. Tay trái lại lấy ra Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Hắn cố ý chọc giận đối phương, loại quái vật Thi Anh này thực lực không hề yếu, nếu không rơi vào trạng thái bạc nhược thì nhất định thì rất khó phong ấn. Lâm Hiên muốn dụ cho nó hao tổn nguyên khí nhiều hơn.
Hiện tại Lâm Hiên đang chiếm thế thượng phong, hắn muốn sanh cầm quái vật này để sau này sử dụng.
Tay phải giơ lên, Bích Huyễn U Hỏa bùng lên một cái liền bành trướng hóa thành một đạo hỏa diễm xanh biếc bay về phía đối phương.
Tiếp theo hắn đánh ra một đạo pháp quyết vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, độ nhiệt trong không khí bắt đầu giảm xuống, hàn khí bắt đầu tụ lại, từng đạo Phong Nhận trong suốt lóng lánh mỹ lệ xuất hiện giữa không trung.
Mỗi Phong Nhận đường kính hơn mười trượng, mỏng như cánh ve sắc bén vô cùng.
"Đi! "
Lâm Hiên điểm một chỉ, bạch quang chói mắt rồi gần trăm đạo Phong Nhận phát ra tiếng xé gió thê lương chém về phía đối phương.
Nguyệt nhi cũng không chậm trễ, tiểu nha đầu đã sớm đem Thú Hồn Phiên tế ra hóa thành một đám mây đen cỡ một mẫu thanh thế cực đại. lơ lửng trên không trung.
Hai tay ngọc của nàng đánh ra vài đạo pháp quyết, ma vân dao động một trận, vô số yêu thú ẩn hiện trong sương mù. Hình thái và cấp bậc không giống nhau nhưng số lượng lại cực kỳ kinh người.
Cùng với tiếng gào thét thê lương, các thú hồn mở to cái mồm như chậu máu phun ra đủ các loại quang trụ khác nhau chiếu sang đối phương.
Công kích ùn ùn kéo đến như vậy nhưng Thi Anh không chút sợ hãi, tròng mắt màu xám trắng kia lóe lên tia điên cuồng.
Đột nhiên nó giơ tay lên, rống lên một tiếng chói tai, một quầng sáng màu trắng ngà bao che khuất thân thể nó ở bên trong.
Trong vầng sáng một thân ảnh bắt đầu hiện ra, thân hình diện mạo hình như là bộ dáng của thân thể Thi Anh khi xưa.
Mặc dù chỉ là quang ảnh nhưng lại ngưng đọng như hữu hình.
Thấy cảnh này Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, loại thần thông quỷ đạo này hắn cũng từng nghe qua.
Quang ảnh giả thân!
Trong cuộc chiến này, Thi Anh vì không có thân thể rất nhiều thần thông bị hạn chế, bị Hiên dồn vào đường cùng y đành tạo ra một giả thân. Tuy rằng không thể so sánh với thân thể chân chính nhưng lúc này thần thông cũng tăng lên rất nhiều. Đương sau đó sẽ bị hao tổn rất nhiều nguyên khí.
Lúc này Bích Huyễn U Hỏa đã muốn liếm tới nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quang ảnh kia mở miệng phun ra một hỏa diễm màu xám trắng.
Vạn năm thi hỏa!
Đây chính là thần thông hàng đầu không thua gì Anh Hỏa.
Hai loại hỏa diễm chạm vào nhau ầm ầm quần đấu không ngớt.
Tiếp theo những Phong Nhận và quang trụ do thú hồn kia đã đến trước mắt, chỉ thấy quang ảnh kia vung tay lên, bên ngoài quang tiếp tục xuất hiện vô số sương mù. Phong nhận và quang trụ sau khi lọt vào thì chỉ đánh tan được một ít, mà sương mù sau khi mất đi thì lập tức được bổ sung.
"Tiểu tử, nhận lấy cái chết!"
Đột nhiên một tiếng sấm rền vang truyền tới khiến Lâm Hiên trong lòng rúng động, đem phù văn cổ thuẫn tế ra, tiếp theo thân hình cũng bay về phía sau.
Cổ thuẫn hóa thành một quầng sáng màu đỏ chắn ngay phía trên Lâm Hiên.
Quầng sáng kia cơ hồ vừa mới hiện ra đã bị một Lang Nha Bổng mấy trượng hung hăng giã xuống.
Núp sau cổ thuẫn mà Lâm Hiên cũng cảm nhận được một đạo cự lực đánh tới, cũng may hắn lui đúng lúc, tình cảnh vừa nãy thực là huy hiểm a!
Lang nha bổng kia một kích thất bại, nhanh chóng phân ra thành thi khí bay về góc phía bên trái.
Thời khắc này Thi anh đã hóa thành quang ảnh cực lớn. Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, không ngờ đối phương thần thông lúc này không hề kém với lão quái Nguyên Anh Kỳ. Nhưng Lâm Hiên không chút kinh hoảng lạnh lùng nhìn đối phương.
Đối với định lực của hắn trong lòng Thi Anh cũng có chút bội phục, đương nhiên hai người chỉ có một có thể sống sót. Nếu không chóng thu thập Lâm Hiên thì tinh nguyên của nó sẽ tiêu hao hết, khi đó sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nghĩ đến đây nó hừ một tiếng, chỉ thấy thi khí trên tay quang ảnh cuồn cuộn ngưng tụ thành một cây trường mâu kỳ lạ!
Khi gặp lần trước mà Thi Anh xuất loại thần thông liều mạng này thì Lâm Hiên chỉ có thể chạy trối chết.
Dù có tự đại nhưng Lâm Hiên vẫn hiểu không thể địch lại được lão quái vật Nguyên Anh Kỳ.
Nhưng hiện tại lại hoàn toàn khác, hiện tại hắn đã có một sát chiêu mới. Khóe miệng Lâm Hiên cười nhạt, duỗi tay lấy ra tấm Phù Bảo thu được trong sát trận kia.
"Ơ, đây là…." Nhất thời động tác quang ảnh khựng lại, cảm thấy vật này rất quen mắt. Rất nhanh sắc mặt đại biến, thanh âm mang theo vẻ hoảng sợ: "Không….không có khả năng, đây là Phù Bảo mà chưởng môn sư bá luyện chế, sao lại ở trong tay ngươi? "
"Hắc hắc, ngươi hỏi ta sao! Cái này ta dùng để tiễn đưa đạo hữu giá hạc quy tiên. "
Lâm Hiên cười vang rồi phất tay áo một cái, pháp lực ngưng tụ đạo sáng bàng bạc to như cánh tay hài nhi truyền vào phù bảo.
Phốc!
Phù Bảo kia không gió mà tự cháy, nhất thời một luồng sát khí tràn ngập, chỉ thấy bên trong quang ảnh xuất hiện một thanh tiểu kiếm màu xanh.
Lập tức bộ dáng Thi Anh trở nên vô cùng ngưng trọng.
Trái lại vẻ ngoài Lâm Hiên thì khá trấn định tựa hồ thắng bại đã định.
Lâm Hiên mặt ngoài thong dong nhưng trong lòng có chút lo lắng, phù bảo này hắn chưa tế luyện qua, hiện tại sử dụng thực có vài phần miễn cưỡng. Chẳng qua việc đã đến nước này đành phải liều một phen.
"Đi. "
Lâm Hiên hướng về tiểu kiếm điểm một chỉ, tiên kiếm bắn ra linh quang kinh người hóa thành một đạo lệ quang hung hăng chém xuống đối phương.
Bộ dáng Thi Anh rất nghiêm trọng, quang ảnh kia hết nắm tay rồi lại duỗi tay đấm vào ngực, hung hăng mở miệng phun ra một luồng thi khí cỡ ngón út, nhưng hoàn toàn khác trước kia là màu đen thuần khiết, biến thành một thanh tiểu xoa nghênh đón phù bảo.
Hai bảo vật ở giữa không trung chạm vào nhau rồi vô thanh vô tức biến mất quỷ dị, nhất thời giằng co lẫn nhau.
Lâm Hiên và quang ảnh vẫn không nhúc nhích, không ngừng biến ảo pháp quyết thao túng pháp bảo.
Rất nhanh thời gian một tuần trà đã trôi qua.
Lâm Hiên tuy rằng pháp lực khá hao tổn nhưng hắn có thể tri trì thêm một lúc nữa còn Thi Anh thì càng ngày càng nôn nóng.
Huyễn Hóa giả thân chi pháp này vốn hao tổn rất nhiều nguyên khí, hiện giờ lại sử dụng thêm bổn mạng thi khí. Cho dù có thắng thì nó cũng phải trả giá cực lớn.
Mục quang Thi Anh không ngừng lóe lên, muốn tìm khe hở chuồn đi. So với bảo vật thì bổn mạng đương nhiên quan trọng hơn.
***
Cùng lúc đó, bên kia Ngọc Huyền Tông.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, tại một vách núi đột nhiên bắn ra đất đá tung tóe. Hai đạo độn quang từ bên trong bay vụt ra.
Quang hoa thu liễm hiện ra hai lão quái vật.
"Không nghĩ tới huyết động này còn khó chơi hơn so với tưởng tượng. " Quy Yêu hung hăng phun một bãi nước miếng, có chút buồn bực nói.
"Hừ, cũng không sợ hãi gì, chẳng qua Huyết Bức trong này hơi nhiều một chút mà thôi." Khổ đại sư thoáng cười khểnh khi thấy Quy Yêu chật vật như thế.
"Đạo hữu nói như vậy bởi vì ngươi làm thịt được Huyết Bức Vương!" Quy Yêu nhìn thoáng qua lão quái vật, có chút bất mãn nói.
Vừa rồi khi xuyên qua Huyết Bức Động. Hai lão quái vật gặp mấy vạn con Huyết Bức công kích, tuy cảnh giới không đáng kể nhưng nhiều yêu thú cấp thấp như vậy cũng khiến bọn họ phải động một phen tay chân.
Khổ đại sư đang tức giận khi xông ra lại gặp một con Huyết bức cấp ba. Nó là vương giả trong bầy dơi máu này, thực lực tương đương với tu tiên giả Ngưng Đan Hậu Kỳ, tuy rằng linh trí chưa hoàn toàn mở ra nhưng định làm một cuộc giao dịch với Quy Yêu. Lúc Huyết Bức Vương đang muốn ngừng tay thì Khổ đại sư lại lẳng lặng tập kích, thi triển thần thông sét đánh không kịp bưng tai đánh chết Huyết Bức Vương, đem rút gân lột da lấy đi yêu đan.
Quy Yêu tuy rằng ngoài miệng im lặng nhưng trong lòng tự nhiên vạn phần không thoải mái. Cái gọi là thỏ chết thì cáo bi, Hắn tuy không có giao tình cùng huyết bức vương nhưng đều là yêu tộc, thấy một tu sĩ nhân tộc sát diệt đồng loại đoạt yêu đan, tự nhiên sinh ra tức giận. Đương nhiên hiện tại chưa đến lúc trở mặt, bất quá hắn vẫn căm tức trong lòng.
Khổ đại sư là lão hồ ly quỷ quyệt, lão há lại không biết Huyền Quy bất mãn hay sao, nhưng như vậy thì đã sao? Bất quá chỉ là tạm thời liên thủ.
Một viên yêu đan cấp ba chỉ có thể gặp mà không thể cầu, có thể dùng để luyện đan dược tăng tiến tu vị, lão đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Một người một yêu trong lòng mang quỷ kế nhưng vẫn cẩn thận duy trì quan hệ liên thủ.
"Quy đạo hữu, rốt cuộc còn bao xa mới đến Tàng Bảo Các? " Cuối cùng Khổ đại sư ho một tiếng mở miệng nói.
"Ha ha, Khổ huynh nôn nóng cái gì, ngươi có phát hiện rằng chúng ta đã đến tiền sơn Ngọc Huyền Tông chưa" Quy Yêu nhếch miệng tạm thời nén vẻ bất mãn.
"Ồ? " Khổ đại sư đem thả thần thức phát ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ cười: "Không sai, linh khí quả thực nồng đậm hơn so với vừa rồi, xem ra Quy huynh quả nhiên không sai đường. "
Quy Yêu hừ một tiếng, sau khi trầm mặc thì một lần nữa mở miệng: "Sao, chúng ta đi Tàng Bảo Các chứ?"
Khổ đại sư đương nhiên không hề dị nghị, hai lão quái vật thi triển thần thông bay về phía trước.
Một lát sau hồng quang chợt lóe, một vị nữ tu mi mục như vẽ cũng từ trong Huyết Bức Động đi ra nhưng không giống hai lão quái vật, nàng khá thong thả toàn thân không nhiễm chút bụi.
Nhìn hướng hai lão quái vật bay đi, khóe miệng Hồng Lăng tiên tử lộ một tia cười nhạt: " Đều lòng mang quỷ kế, chỉ bằng vào các ngươi mà cũng muốn đoạt bảo, bất quá chỉ là dọn đường cho bổn tiên tử mà thôi. "
Nói xong thân ảnh mảnh mai của nàng biến mất, độn thuật thần diệu thế này chỉ sợ bí pháp trong Cửu Thiên Huyền Công còn kém hơn một chút.
***
Xoạt!
Phù bảo biến thành phi kiếm xuyên qua quang ảnh, Huyễn hóa giả thân chi pháp của Thi anh cuối cùng đã bị phá.
Trải qua một phen đấu pháp, do Thi anh tiêu hao quá nhiều bản mệnh thi khí nên Lâm Hiên chiếm thế thượng phong. Dù vừa phá vỡ thần thông của đối phương nhưng lúc này vẻ của hắn hiện vẻ tức giận vì Thi Anh kia lại biến mất.
"Hừ, muốn chạy sao?"
Tâm niệm Lâm Hiên vừa động thúc dục trận pháp phá vỡ thuấn di hoặc ẩn nặc thuật của đối phương.
Ầm ầm.
Quả nhiên bên trái sường núi khoảng mười trượng vang lên tiếng lôi hỏa, sau tiếng gầm rú thân ảnh Thi Anh liền hiện ra.
Lúc này nó có vẻ rất suy yếu, ánh mắt nhìn Lâm Hiên tràn ngập oán độc nhưng có ích gì, tu tiên giới vốn là cường giả vi tôn.
Lâm Hiên khẽ nhấc tay phải, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tỏa ra linh quang rồi từ bên trong bay ra một con Băng giao giương nanh múa vuốt cấu xé về phía đối phương.
Thi Anh lộ vẻ sợ hãi, hoảng hốt hóa thành một đạo độn quang chạy trốn, nhưng mỗi lần đều bị lôi hỏa đánh cho tan tác trở về.
Mắt thấy Băng giao chỉ còn cách mình một trượng rốt cục nó tuyệt vọng: "Đạo hữu thủ hạ lưu tình, tại hạ nguyện ý vì ngươi mà ra sức. "
"A! " chỉ thấy Lâm Hiên phất tay, một quang thủ xuất hiện trên không, Thi Anh cũng không phản kháng tùy ý để bắt về.
Chú thích:
(1) Sơn trại bản: Nghĩa đen của từ sơn trại trong tiếng phổ thông TQ là chỉ một bản làng nghèo khó, vùng sơn trang có công sự bảo vệ; còn sơn trại trong tiếng Quảng Đông có nghĩa là cơ sở sản xuất hàng nhái, hàng không mua bản quyền, hàng copy. Ngày nay theo định nghĩa của sơn trại không hẳn hàng nhái hoàn toàn mà chỉ là copy 99% + 1% sáng tạo.
(2) Trình Giảo Kim: Một danh tướng dưới thời Đường Thái Tông Lý Thế Dân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.