Bách Luyện Thành Tiên

Chương 115: Yêu ma xuất hiện




Bộ dáng quỷ dị của Lý Diệu Thiên cũng khiến Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Bất quá đã trở mặt thì không cần tìm hiểu nhiều. Hắn tính liên thủ với Nguyệt Nhi, trước tiên sát diệt lão họ Lý này.
Trên người Lâm Hiên chợt lóe hắc quang, khí tức toàn thân trở nên quỷ dị vô cùng.
Nguyệt Nhi thì hé miệng phun ra một cây ma phiên rồi nắm trong tay, phất nhẹ một cái thì hắc khí từ trong cuồn cuộn tuôn ra, quỷ ảnh trùng trùng cùng tiếng thú rống vang rền.
"Vạn Hồn Phiên, thật là Ma tôn tiền bối!"
Thấy Nguyệt Nhi thi triển pháp thuật, sắc mặt Lý Diệu Thiên đại biến, cả kinh lập tức bay vọt lên khom người.
Hành động này của lão khiến Lâm Hiên thoáng sửng sốt, chẳng qua khôi phục lại như thường, trong lòng nảy ra một kế. Hắn lạnh lùng mở miệng:
" Nhãn quang của tiểu tử ngươi cũng không tệ, sao ngươi nhận ra lão phu ?"
"Ma tôn bớt giận, vãn bối không biết nên đã mạo phạm tới người, ta kính ngưỡng người giống như sông dài biển rộng..." Lý Diệu Thiên không những tâm tư ngoan độc mà bản lĩnh vỗ mông ngựa cũng có thể nói là nhất tuyệt !
Lâm Hiên nghe thì toàn thân nổi da gà, nhưng mặt không đỏ, khí không suyễn.
"Hãy bớt nói nhảm đi, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão phu" Trên mặt Lâm Hiên hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
"A, Ma tôn bớt giận, lão nhân gia đã biết rồi cần gì phải hỏi nữa. Phóng mắt nhìn khắp Tu tiên giới U Châu, ngoài tiền bối thì còn ai có thần thông lớn nhất như vậy, có được sủng vật Ngưng Đan kỳ. Huống chi pháp bảo mà vị tiểu thư kia đang cầm, chẳng phải là Vạn Hồn Phiên danh chấn thiên hạ của người hay sao?"
"Vạn Hồn Phiên?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười nhạt, chẳng qua cẩn thận nghĩ lại cũng đúng. Cực Ác ma tôn uy chấn thiên hạ, ở Tu tiên giới có đủ loại các lời đồn đãi về thần thông pháp bảo của lão.
Tuy rằng lời đồn thì rất nhiều nhưng có hai điểm, ở chúng tu sĩ U Châu đều biết.
Một là lão có một sủng vật quỷ tu Ngưng Đan kỳ duy nhất, thứ hai bổn mạng pháp bảo là Vạn Hồn Phiên.
Thú Hồn phiên của Lâm Hiên vốn là pháp bảo cùng loại với Vạn Hồn Phiên, đều là phong ấn hồn phách, cho dù một quỷ đạo tu sĩ cũng chưa chắc phát hiện được chứ đừng nói là Lý Diệu Thiên.
Hơn nữa thêm Nguyệt Nhi kết hợp, trùng khớp với lời đồn về Cực Ác Ma tôn khiến đối phương sợ tới mức chết khiếp.
Vương Hổ sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, đau khổ cầu xin tha thứ, thậm chí còn tự tát mình mấy cái tát.
Không thể nói hai người này vô dụng mà do danh khí của Cực Ác ma tôn quá lớn, mấy vị trưởng lão tam đại phái liên thủ cũng chỉ ngang sức với lão, tu sĩ bình thường gặp phải thì sao có ý niệm phản kháng trong đầu.
Đại trượng phu biết co biết duỗi, có thể nhịn được nỗi nhục nhất thời mới không hổ là nhân vật kiêu hùng.
"Được rồi, các ngươi đứng lên đi!"
Thần sắc Lâm Hiên dịu lại chậm rãi nói, đương nhiên nỗi hận đối phương đánh lén sao có dễ dàng bỏ qua. Chẳng qua hai người này là tu sĩ Ngưng Đan kỳ, hiện còn có thêm bảy tám đệ tử giúp sức. Hắn và Nguyệt Nhi liên thủ có thể thủ thắng, nhưng muốn diệt sát toàn bộ đối phương thì thật khó khăn.
Cho nên tạm thời hắn không truy cứu, chờ khi đối phương sơ suất lúc đó mới hạ độc thủ. Đối phó với hạng độc ác như Lý Diệu Thiên thì không cần nhân nghĩa cái gì.
"Vâng, cảm tạ tiền bối. Cảm tạ tiền bối!"
Hai người dập đầu vài cái rồi đứng lên, khuôn mặt tỏ vẻ lấy lòng:" Vãn bối hôm nay có thể nhìn thấy Ma tôn thật là phúc phận tu luyện mười kiếp..."
Lâm Hiên nhíu mày phất tay, không muốn nghe thêm những lời nịnh hót của đối phương, đang muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên sắc mặt biến sắc nhìn sang một hướng.
Lý Diệu Thiên cùng Vương Hổ sửng sốt, cũng nhìn theo hướng đó, đem thần thức thả nhưng không phát hiện được gì thì trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy từ xa ầm ầm truyền tới những quái thanh lúc to lúc nhỏ, đồng thời mặt đất bắt đầu chấn động.
Địa chấn? Lý Diệu Thiên mới vừa nghĩ như vậy thì bên tai đã nghe những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết trong tiếng hỗn loạn, rất nhanh bị thanh âm ầm ầm áp đi.
Chẳng lẽ là...
Sắc mặt Lý Diệu Thiên lập tức tái nhợt mà Vương Hổ cũng không khá hơn gì.
Lâm Hiên tuy nhìn chăm chú vào phía trước nhưng khóe mắt đã bộ dáng của hai người thu vào, ánh mắt thoáng trở nên sắc bén:" Hai vị đạo hữu biết cái gì? Sao, không muốn nói?"
"A..." Vẻ mặt Lý Diệu Thiên trở nên phức tạp.
"Xem ra những lời vừa rồi của Lý đạo hữu vốn không thật lòng, kỳ thật không xem lão phu để vào mắt." Giọng điệu Lâm Hiên vẫn thản nhiên nhưng ánh mắt bắt đầu lóe ra sát khí.
"Tiền bối đừng tức giận, vãn bối nào dám đùa giỡn."
Lý Diệu Thiên thầm mắng bản thân hồ đồ, trước mắt là U Châu ma đạo đệ nhất nhân, không nói là muốn chết hay sao.
Một khi chọc giận lão ma này, đối phương sẽ đem hắn ra Hồn Luyện Phách.
Nghĩ đến đây da mặt họ Lý không khỏi giật giật:" Ma tôn ngàn vạn lần đừng tức giận, vãn bối nói..."
Nhưng lại một tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, cuối đại sảnh nơi một động khẩu, một đám tu sĩ toàn thân đầy máu vội vàng chạy tới:" Trưởng lão, đại sự không ổn, quái vật kia..."
"A!"
Chưa kịp nói xong thì người này lại kêu lên một tiếng thê lương, một sợi huyết tuyến bỗng nhiên xuất hiện bay vòng quanh mấy tu sĩ, nhất thời mấy cái thủ cấp giống như dưa hấu rơi bịch xuống đất.
Lâm Hiên nhíu mắt nhìn về phía trước.
Là một đám mây đỏ thẫm, dường như là dùng máu nhuộm thành.
Mà sắc mặt Lý Diệu Thiên cùng Vương Hổ càng trở nên tái nhợt.
"Làm sao có thể, quái vật kia đã từ trong cấm chế thoát ra ngoài, nhị đệ. Không phải ngươi nói rằng bí pháp không hề sơ hở chút nào sao?" Vẻ mặt Lý Diệu Thiên ngưng trọng, thân thể run rẩy không thôi.
"Ta cũng không biết...." Vương Hổ có chút thất thần, mấy máy miệng không biết muốn thì thào nói cái gì.
Hí...
Âm thanh giống như độc xà mổ vào tim truyền vào trong tai.
Từ đám mây đỏ kia đột nhiên bắn ra hàng nghìn hàng vạn sợi tơ máu.
"Trời!"
"Chạy mau!" Đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ thấy các sợi tơ máu uốn éo ở trên không, bành trướng hóa thành một con độc xà thì sợ tới vỡ mật.
Ngoài một số người tế ra Linh Khí ngăn cản thì đều bỏ chạy tan tác.
Nhưng tất cả đều vô ích, độc xà cực kỳ quỷ dị, thấy Linh Khí đánh tới thì tự tránh né qua.
Rất nhanh tất cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tất cả đều táng thân dưới miệng con rắn này.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, toàn thân chợt lóe thanh quang, đem Cửu Thiên linh thuẫn mở ra.
Đám mây đỏ kia cuồn cuộn rồi hạ xuống, sương vụ tản đi hiện ra một thân ảnh mơ hồ.
"Đây là..." Lâm Hiên nhìn thấy thì trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Gọi là người nhưng lại có ba đầu sáu tay, thân thể cường tráng khoảng hai thước tây, gây cho người ta một áp lực đáng sợ.
Hơn nữa làn da màu đỏ y như màu máu tươi, còn hiện vẻ sáng bóng cổ quái khiến người ấn tượng sâu sắc. Trên đầu còn mọc ra một cái sừng khoảng ba tấc.
Yêu ma!
Lâm Hiên nhận ra thân phận gia hỏa này thì trong lòng kinh ngạc không thôi.
Ở thời thượng cổ, yêu ma phát triển cường thịnh, chúng có chút giống yêu thú nhưng cũng điểm bất đồng.
Yêu thú phải lên cấp bốn, pháp lực ngang với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể mở ra linh trí, biến thân thành người.
Còn yêu ma thì không kể cấp bậc nào. Ngay cả yêu ma có pháp lực tương đương tu sĩ Linh Động kỳ cũng đã có linh trí.
Nói một cách khác, đây được xem như một chủng tộc có trí tuệ.
Khi đó Yêu Ma cùng Nhân tộc phân tranh kịch liệt, thậm chí ở thời kì đại thịnh còn cướp đoạt quyền thống trị nhất giới này.
Nhân tộc tự nhiên không dễ dàng từ bỏ địa vị đứng đầu vạn vật này.
Hơn nữa Tu tiên giới khi đó phát triển gấp hiện giờ không biết bao nhiêu lần.
Lâm Hiên từng xem qua trong cổ tịch, nghe nói tu sĩ dùng kế khiến quan hệ giữa Yêu thú và Têu ma trở nên khốc liệt.
Sau đó lại yêu thú cùng Hóa Hình kỳ đàm phán, song phương liên hợp khai chiến với yêu ma.
Kết quả có thể đoán trước, thực lực cổ tu sĩ vốn trên yêu ma một bậc, đừng nói còn có yêu thú là minh hữu.
Kết quả yêu ma đại bại, cuối cùng đành quỳ gối đầu hàng.
Nhưng cổ tu sĩ nào chịu đồng ý, thực lực nhân tộc đang chiếm thượng phong nhưng có câu ba mươi năm sông chảy về hướng đông, ba mươi năm sau lại chảy về hướng tây, vạn nhất một lúc nào thực lực hai bên nghịch chuyển thì sao?
Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu, Cổ tu sĩ không chấp nhận mà tiếp tục sát diệt yêu ma.
Yêu ma tự nhiên liều chết chống lại nhưng thực lực hai bên quá chênh lệch. Cuối cùng một số yêu ma phải rút vào những nơi sơn cùng thủy tận, đại mạc hồng hoang nhưng cổ tu sĩ muốn diệt cỏ tận gốc nên cũng kiên trì vô cùng. Những tông môn lớn đều phái những tiểu đội xâm nhập vào hoang man, không ngừng đuổi giết Yêu Ma.
Chớp mắt một cái, trăm vạn năm qua đi. Tu tiên giới hiện giờ, yêu thú vẫn cùng sống chung với nhân tộc nhưng thượng cổ yêu ma đã bị diệt sát hầu như không còn. Chúng chỉ còn tồn tại trong những ngọc giản từ thời viễn cổ, còn ở hiện thực đã không còn thấy tung tích nữa.
Nhìn quái vật trước mắt, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ ngưng trọng.
Tuy yêu ma từng bại dưới tay cổ tu sĩ nhưng không có nghĩa thực lực của chúng yếu kém, mà ngược lại yêu ma rất khó đối phó.
Luận về các thần thông quỷ dị thì âm hồn lệ quỷ cũng có điểm thua kém. Khi xưa nhân tộc thắng lợi là do kết minh cùng yêu thú, hơn nữa là chiếm ưu thế về quân số. Tỷ dụ một yêu ma lợi hại thì có tới mấy lão quái Nguyên Anh kỳ vây công.
Trong cổ tịch cũng từng nói, trong đại chiến thời thượng cổ Nhân tộc thắng chỉ là thảm thắng. Sau đó đã tổn hao nguyên khí nặng nề.
Lâm Hiên thích đọc thư tịch, nên về lịch sử Tu tiên giới hắn cũng hiểu biết một phần.
Đối với sinh vật thời thượng cổ này hắn không dám có chút khinh thường.
Tuy rằng chưa biết thần thông yêu ma này thế nào nhưng từ ma khí phát ra trên thân thì chắc chắn cũng không kém.
Lâm Hiên thầm kêu khổ, nếu không phải Lý Diệu Thiên đáng ghét kia thì hắn đâu có hãm thân vào hiểm cảnh.
Lâm Hiên lo lắng thì Lý Diệu Thiên và Vương Hổ càng kinh hoảng. Hai người biết rất rõ quái vật này nên kiêng kị vô cùng.
Huống chi còn dùng ma đạo công pháp huyết tế nó, quái vật kia vốn căm hận bọn họ vô cùng, nếu bị nó bắt được thì chắc chắn bị trừu hồn luyện phách.
Trong miệng Lý Diệu Thiên đắng ngắt, không ngờ quyết định lúc đó lại biến hành hậu họa vô cùng. Biến thành tảng đá ngáng chân hắn.
"Tiền bối, xin cứu vãn bối. Vãn bối nguyện làm trâu ngựa để người ra roi"
Lúc này Lâm Hiên đã thành cái cọc cứu mạng của Lý Diệu Thiên giữa dòng nước lũ. Cực Ác Ma Tôn uy danh hiển hách, cho dù là phân thân nhưng rất có thể thắng được yêu ma này.
Lâm Hiên không lên tiếng, trong lòng càng thêm khinh bỉ hai người song lúc này cũng không tiện trở mặt. Nếu có cơ hội thì không ngại để hai kẻ này làm vật hy sinh ngáng đường.
Lâm Hiên vốn không có tâm tình trừ ma vệ đạo, nếu có cơ hội sẽ bôi dầu đế hài mà chạy. Nhưng hiện tại nếu chạy trốn nhất định đối phương sẽ chú ý, hắn quyết định lấy tĩnh chế động.
"Ta cứu các ngươi? "Thanh âm Lâm Hiên lạnh như băng.
"Đúng vậy. Ma tôn. Vãn bối xin nguyện đầu nhập phụng thị dưới trướng" Vương Hổ cùng Lý Diệu Thiên cơ hồ mở miệng cùng lúc.
"Trước tiên, các ngươi nói cho ta kẻ trước mặt tới từ đâu. Theo ta biết thì yêu ma nhất tộc đã bị quét sạch hơn vạn năm trước" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.
Trong mắt quái vật lập lòe hồng quang nhưng không vội vàng động thủ, không biết đang suy tính điều gì.
"Ha ha, tiền bối kiến thức uyên bác" Trong thời khắc nguy cơ trùng trùng, Lý Diệu Thiên vẫn không quên vỗ mông ngựa sau đó mới chậm rãi kể rõ: "Vãn bối sau khi an trí những đệ tử còn lại của Hỏa Linh Môn ở Quỷ La Thành thì…" Nói tới đây hắn không nhịn được mà ngẩng sang trộm nhìn Lâm Hiên một cái. Tại sao Cực Ác Ma Tôn lại hiểu rõ về hắn như thế thì Lý Diệu Thiên không hiểu nổi. Đương nhiên hắn không có can đảm mà chất vấn đối phương, chỉ có thể đem toàn bộ nghi hoặc quy rằng đối phương quá thần thông quảng đại.
Nghĩ vậy sự kính sợ trong lòng họ Lý lại càng sâu thêm.
Thành thật nói ra mọi chuyện, không dám thêm mắm thêm muối. Lâm Hiên lẳng lặng mà nghe, ngoài mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại dậy sóng dữ.
Việc này coi như xảo hợp. Trong một lần xuất ngoại Lý Diệu Thiên lọt vào một cổ động.
Tưởng đây là động phủ lâm thời của một tu sĩ đã bỏ đi. Chẳng qua hiếu kỳ mà thấy không có gì nguy hiểm nên hắn quyết định tìm tòi một chút.
Ở phía sâu nhất trong động phủ hắn lại tìm thấy một khối băng thượng cổ yêu ma. Bị phong ấn bên trong chính là quái vật trước mặt.
Lý Diệu Thiên là tu sĩ Ngưng Đan kỳ, về trường đại chiến thời thượng cổ cũng đã biết qua một chút.
Không ngờ tại nơi này gặp được di chỉ thời hồng hoang. Thần thông của cổ tu sĩ vượt xa hiện tại, nếu có được công pháp bọn họ thì thực lực của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Đặc biệt là thượng cổ linh đan có dược lực càng thêm thần kỳ. Chưa nói cảnh giới Nguyên Anh kỳ mà tiến giai tới Ngưng Đan hậu kỳ là hoàn toàn có khả năng.
Cơ hội tốt như vậy Lý Diệu Thiên sao có thể bỏ qua.
Hắn tìm tòi cẩn thận trong cổ động song lại chỉ thêm thất vọng. Ngoài khối băng lớn phong ấn yêu ma bên trong thì không còn gì khác.
Thậm chí Lý Diệu Thiên còn cẩn thận tìm tòi trong vài dặm xung quanh nhưng vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì. Bất đắc dĩ hắn đành quay trở lại huyệt động kia.
Dưới sự phẫn nộ hắn đánh thẳng một quyền lên khối băng. Đây không phải là một kích bình thường, trên tay cuồn cuộn hỏa linh lực mà hắn tu luyện cả trăm năm.
Đừng nói là khối băng bình thường mà ngay cả Tinh thiết đã qua thiên truy bách luyện cũng dễ dàng bị thủng một lỗ. Có điều khối băng này một vết rạn nhỏ cũng không có.
Lý Diệu Thiên ngẩn ra, liền đem thần thức cẩn thận quan sát. Không nhìn thì không biết nhưng thấy đã giật mình, không ngờ yêu ma này vẫn còn sống. Mặc dù bị đóng băng cả trăm vạn năm nhưng vẫn còn dấu hiệu của sinh mệnh.
Lý Diệu Thiên vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng lại nổi lên chủ ý. Thượng cổ yêu ma thần thông tuyệt đối không nhỏ.
Nếu hắn có thể khống chế được nó thì chưa nói xưng vương xưng bá tại U Châu, trở lại quét ngang Duyện Châu chắc chắn không thành vấn đề.
Vì thế hắn quyết định thu khối băng này vào túi trữ vật.
Cũng xảo hợp, Lý Diệu Thiên kết nghĩa huynh đệ với Vương Hổ, mặc dù là tu tiên giả nhưng gã ngẫu nhiên có được một bộ thượng cổ ma tu công pháp, bên trong có một loại huyết tế chi thuật, có khả năng luyện hóa yêu ma thành sủng vật.
Cũng giống như quỷ sủng hay là thu phục yêu thú.
Nguyên bản, Vương Hổ cũng không chú ý tới công pháp ma tu này, tuy phương pháp huyết tế thần kỳ nhưng tại Tu tiên giới sớm đã không còn yêu ma.
Hiện giờ Lý Diệu Thiên mang về một yêu ma bị đóng băng từ thời viễn cổ, hi vọng của Vương Hổ lại bùng lên. Vì thế hắn hao tâm khổ tứ dựa theo bí thuật thu thập tài liệu tiến hành huyết tế. Lúc này mới dám hòa tan khối băng kia
Mới đầu hai người còn rất cẩn thận, một chút thành công khiến hai người mừng rỡ, phái đệ tử trông coi hàng ngày, chờ hoàn thành tế luyện yêu ma kia.
Nhưng hôm nay thật đúng là họa vô đơn chí, không những đụng vào khối Thiết bản “ Ma Tôn” mà yêu ma còn phá cấm mà ra.
Thần thông của yêu ma thì cả hai không rõ, nhưng có thể sống trong khối băng cả vạn năm thì sinh mệnh lực cũng đủ khiến kẻ khác líu lưỡi.
Phá cấm chạy ra tất nhiên là muốn tìm hai người báo thù.
"Nói xong rồi thì tất cả nhân loại đều phải chết"
Trong mắt yêu ma lóe ra hồng quang, tản ra khí thế bạo ngược. Nó há miệng phun ra một đạo huyết quang to cỡ quả trứng chim.
Lý Diệu Thiên kinh hãi liền tế xuất bổn mạng pháp bảo, bên kia Vương Hổ cũng không dám chậm trễ, thân mình nhoáng lên, cây bút đồng trong tay cũng đại phóng hào quang, bay lên xoay tròn trên đỉnh đầu.
Bích Lân châm cũng trở về bên người Lâm Hiên.
Trong mắt yêu ma hiện lên một tia trào phúng, huyết quang đột nhiên bành trướng rồi chia làm ba, ngưng tụ hành những pháp bảo hình dáng kỳ quái, có điểm giống Giáo mà cũng có điểm lại giống Mác. Có lẽ đây là binh khí từ vạn năm trước.
Trong mắt Lâm Hiên co rút lại, đem tinh huyết bản thân hòa hợp với linh lực hóa thành pháp bảo. Loại thần thông này đừng nói là tu tiên giả mà ngay cả công pháp ma tu quỷ dị cũng vô pháp sánh bằng.
Yêu ma nhất tộc quả nhiên không phải hư danh, xem ra hắn cần thật cẩn thận.
Thấy pháp bảo màu huyết hồng kia bay tới, Lý Diệu Thiên cùng Vương Hổ vội vàng bắt quyết, khống chế phi kiếm và cây bút nghênh chiến.
Lâm Hiên đang muốn thao túng Bích Lân trận nghênh địch thì đột nhiên cảm ứng được sự dao động khác thường của linh khí xung quanh. Không cần suy nghĩ hắn khẽ điểm chân bay ra. Đúng lúc đó một đạo hồng quang nhanh như thiểm điện xẹt qua bên người, uỳnh một tiếng đánh thủng một lỗ trên vách đá.
Lâm Hiên cảm thấy da đầu tê dại, nếu không phải thần thức của hắn cường đại thì đã ngã xuống rồi.
Lâm Hiên quay sang thì thấy hồng quang không phải pháp bảo à là một cái xúc tua đỏ như máu.
Một kích không trúng, rất nhanh nó lại chui xuống đất.
Trách không được yêu ma lại tùy tiện để Lý Diệu Thiên nói rõ, hóa ra muốn tranh thủ thời gian bố trí cạm bẫy, gậy ông đập lưng ông.
Công kích mới vừa rồi chỉ nhằm gây sự hấp dẫn sự chú ý của ba người, thần sắc Lâm Hiên âm trầm quay sang thì một mùi máu tanh xộc thẳng vào trong mũi.
Lý Diệu Thiên cúi đầu nhìn xúc tua xuyên thủng ngực mình, trên mặt tràn đầy vẻ không cam tâm.
Đường đường là một cao thủ Ngưng Đan kỳ, vậy mà lại ngã xuống oan ức thế này.
Còn huyết hải thâm thù cần phải báo, khi xuống cửu tuyền biết ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông Hỏa Linh Môn.
Khóe miệng họ Lý lộ ra nụ cười chua xót, máu tươi nhỏ xuống đất, cảm giác vô lực xâm lấn dần thân thể.
Dã tâm hay kế hoạch lớn… tất cả đều đã trở về với cát bụi.
Vù một tiếng, xúc tua rút trở về cuốn theo kim đan trăm năm khổ tu của Lý Diệu Thiên.
Lý Diệu Thiên miệng phún máu tươi ngã xuống đất, chết không nhắm mắt. Mà kết cục của Vương Hổ cũng như vậy.
Xúc tua cuốn Kim Đan đưa vào trong miệng. Toàn thân yêu ma lúc này đỏ như máu.
Lúc này nó mới ngẩng sang nhìn về phía Lâm Hiên. Gia hỏa này có thể tránh được một kiếp, thật khiến nó bất ngờ.
Chẳng qua chỉ là một tiểu tử Ngưng Đan sơ kỳ, nó cũng không để vào mắt. Nhân loại tất cả phải chết.
Lâm Hiên cũng không nói gì, thâm thù đại hận giữa tu sĩ và yêu ma chỉ còn đường tử chiến.
Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật, tế ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Tay áo đồng thời vung lên, Tiêu Dao Phiến cũng bay lên đỉnh đầu, phát ra một tầng quang tráo màu xanh.
Nguyệt nhi cũng xuất hiện trước mặt hắn, tay cầm ma phiên.
Nhưng còn chưa phải toàn bộ thủ đoạn của Lâm Hiên, hắn lại lật tay trái lấy ra một chiếc gương tạo hình cổ xưa.
"Nhiếp Linh Kính, Nhiếp Linh Lão Tổ là gì của ngươi? "
Những động tác liên tiếp của Lâm Hiên khiến yêu ma có chút bất ngờ, một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ sao lại nhiều bảo vật đến vậy, khi thấy bảo kính thì trong mắt yêu ma hiện vẻ oán độc.
Trong lòng Lâm Hiên cũng khẽ động, Nhiếp Linh Kính này là hắn đoạt được trong tiên quặng tại Thanh Diệp Sơn, là bảo vật do tu sĩ Nguyên Anh kỳ lưu lại. Chủ nhân của nó là ai thì Lâm Hiên không rõ, nhưng nghe khấu khí của yêu ma này thì dường như nó từng ăn đau khổ bởi bảo vật này.
Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, không có tâm tình để giải thích cho đối phương, giương tay trái lên truyền linh lực vào trong kính, nhất thời mặt kính bắn ra hơn mười khối quang cầu to bằng nắm tay, gào thét bắn về phía đối phương.
Yêu ma thấy vậy thì vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, ba chiếc đầu cùng há miệng phun ra hơn mười đạo huyết quang.
Các quang cầu cùng huyết quang va chạm rồi cùng bạo nổ ra.
Huyết tinh nồng nặc trong không khí, huyết quang này giống như da trâu bám chặt vào hắc cầu mà Nhiếp Linh Kính phun ra, cả hai cùng nhạt dần rồi đồng thời tiêu thất.
Thấy cảnh này ánh mắt Lâm Hiên có chút lo lắng.
Những kiện bảo vật lấy được ở Thanh Diệp Sơn, hắn đều đã cẩn thận nghiên cứu một phen.
Những thứ khác không nói còn Nhiếp Linh Kính này vốn có uy lực nghịch thiên.
Một khi bị quang cầu bám lấy thì bất luận là pháp bảo hay thân thể tu sĩ, linh lực ở trong đều bị tiêu thất. Điều này khiến cho ngũ hành pháp thuật khi đối mặt với quang cầu màu đen đều bị khắc chế hoàn toàn.
Vậy mà huyết quang này lại có thể chống lại quang cầu rồi đồng quy vu tận, thật khiến Lâm Hiên bất ngờ.
Khác với Lâm Hiên, yêu ma thấy kết quả này thì thở nhẹ ra một hơi. Tại thời thượng cổ, nó đã từng giao thủ qua cùng Nhiếp Linh Lão Tổ nhưng kết quả là đại bại. Nếu không có bí pháp tổn hại chân nguyên mà chạy trốn thì chỉ sợ cái mạng nhỏ đã không còn!
Ấn tượng của nó về uy lực của bảo vật này vẫn còn rất rõ ràng.
Cũng may thiếu niên trước mắt do tu vị còn thấp nên chỉ phát huy một hai thành uy lực của bảo vật mà thôi, nhưng cho dù thế nó cũng không dám dây dưa cùng Lâm Hiên.
Vừa rồi nó đã sử dụng luân hồi huyết đoàn nên hao tổn một lượng lớn chân nguyên.
Hai người lần đầu giao thủ ngang sức ngang tài, ánh mắt Lâm Hiên lạnh lẽo tiếp tục truyền pháp lực vào bảo kính nơi tay trái.
Cho dù huyết quang có uy lực không nhỏ nhưng hắn muốn xem Yêu ma có bao nhiêu pháp lực để duy trì thần thông này.
Lâm Hiên có quyết định thì yêu ma cũng có tính toán. Sáu cánh tay múa may, tiếng chú ngữ thì thào vang lên.
Ngôn ngữ khó hiểu khiến Lâm Hiên một từ cũng không thông, có lẽ là ngôn ngữ thời thượng cổ.
Thấy hành động của đối phương, Lâm Hiên không sử dụng tiếp Nhiếp Linh Kính mà tay phải giương lên, điểm về phía tiên kiếm trên đỉnh đầu.
Sau một tiếng thanh minh, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tỏa ra hàn khí vô tận, bắn nhanh về phía đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.