Bạch Đạo Sư

Chương 294: Sông Núi Chỉ Lối





Vạn Vân Phong trước khi bước vào trong cái miếu hoang này, hắn đã ghé vào chợ mua một cái hộp gỗ lớn.
Là một cái hộp hai ngăn mà có sợi dây đeo sau lưng như đeo cặp ấy, người xưa hay có loại hộp gỗ này.
Người bán hộp cho hắn đã hỏi hắn mua làm gì, hắn chỉ cười mà không nói.
Cái hộp ban đầu chỉ là cái hộp rỗng, nhưng hắn đã yêu cầu người thợ mộc đóng thêm cho mình một cái ngăn bên trong nhằm phân cái hộp đó ra làm hai phần.
Trong đó có một phần nhỏ và một phần lớn.
Người thợ mộc thấy vậy, tuy rất ngạc nhiên nhưng vẫn không quá tò mò , đều làm theo ý khách hàng mong muốn.
Sau khi trả tiền và khoác cái hộp ấy lên sau lưng, hắn bắt đầu rời đi.
Đến cái miếu hoang đầu làng ấy, hắn đặt cái hộp xuống rồi mới bắt đầu ngồi tọa thiền bên cạnh.Người ta thường nói cỏ cây sắt đá cũng có linh trí, sông núi cũng có hồn thiêng.
Vạn vật trên đời đều được tạo hóa ban tặng cho những chức năng riêng của nó, chỉ là ta có cảm nhận được cái hồn của nó hay không mà thôi.
Vạn Vân Phong sau khi tọa thiền được nửa canh giờ, hắn liền đứng dậy bước ra ngoài.
Lúc này trời đã tối, không gian ban đêm thật bình yên.
Hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Thiên Phi , đành phải dựa vào hồn thiêng sông núi chỉ lối.
Hắn lại nhắm nghiền đôi mắt mình lại, thả hồn vào tự nhiên để cảm nhận được ký ức của đất trời.
Con người chúng ta ai cũng có ký ức, và những ký ức khác nhau đều được lưu giữ theo những cách khác nhau.

Có những ký ức vừa mới đó nhưng chúng ta đã ngay lập tức quên đi , nhưng cũng có những ký ức hằn sâu vào tâm trí tựa như khắc sâu vào linh hồn vậy.
Những ký ức đó lưu giữ mãi trong tim, mà đến lúc chúng ta nhắm mắt xuôi tay cũng vẫn chưa quên được.
Những ký ức hằn sâu trong tâm trí với một vị trí nào đó vô cùng quan trọng, để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn mỗi con người chúng ta.
Đất trời cũng vậy, cỏ cây sông núi cũng vậy.
Từng miếng gỗ , từng cục gạch, từng ngọn cây quanh đây cũng có một phần ký ức của nó, như một phần minh chứng của lịch sử trải dài qua nhiều năm tháng.
Đôi mắt nhắm nghiền của Vạn Vân Phong, hắn đứng đó thật tĩnh lặng, để cảm nhận ký ức của thiên nhiên về một thời mà đã từng xảy ra một sự kiện khiến cho cả đất trời cảm động , khiến cỏ cây hoa lá cũng phải chạnh lòng thương xót.
Từ đôi mắt nhắm nghiền ấy, hắn thấy trong miếu có một người phụ nữ với vẻ ngoài tàn tạ, nàng đang ôm đứa con gái 3 tuổi của mình.
Có vẻ như nàng ta đang định nghỉ ngơi qua đêm ở cái miếu này, nhưng có một sự việc khiến nàng ấy đổi ý.
Ngay vào thời khắc trời nhá nhem tối , có hai người bán vải lại gần và hỏi .- "Ồ...!quý cô nương này có phải là con dâu nhà họ Huyền đó không? Tại sao lại ở đây?"Thiên Phi ngước nhìn hai người kia, nhận ra họ là hai người đi buôn vải.
Nàng mỉm cười lắc đầu nói .- "tôi đã không còn là con dâu nhà họ Huyền nữa rồi.
Tôi họ Vũ, tên Thiên Phi , là người ở làng Tây.
Mong hai vị đừng nhắc đến từ con dâu họ Huyền nữa"Hai người bán vải nhìn nhau khẽ ồ lên một tiếng.
Thuở xưa, đường xá đi lại không thuận tiện, buôn bán rất khó khăn.
Ngoài những người có điều kiện thuê hẳn những cỗ xe ngựa cùng với một dàn lực lượng hùng hậu hộ vệ để thực hiện những chuyến đi buôn đường dài, thì ngoài ra còn có những người đi buôn nhỏ lẻ, đó là những người gùi hàng sau lưng.

Bọn họ sẽ gùi hàng hóa trên lưng của mình, và đi từ làng này sang làng nọ, họ bán đủ thứ dụng cụ cần thiết.
Cũng giống như chúng ta bán buôn thời nay vậy, hai người này là hai người buôn vải thường xuyên gùi vải trên lưng đi bán ở làng Đông và làng Tây.
Họ lấy hàng ở ngoài trấn, đi xuống làng bán, đến các làng trực thuộc hành nghề.
Thiên Phi cũng nhận ra họ, vì vậy không quá lo sợ.
Họ nhìn Thiên Phi, cũng biết qua hoàn cảnh của nàng.
Họ nhìn nàng với ánh mắt hiếu kỳ mà nói.- " Ồ ...!nếu Vũ cô nương là người ở làng Tây, thì bây giờ có muốn theo chúng ta sang làng Tây không? Chúng ta hôm nay đã buôn bán xong khu vực này , đang định cõng hàng đi qua làng Tây để tiếp tục buôn bán"Thiên Phi ngước lên nhìn hai người này, xem ra họ thực sự tính đi xuyên đêm thật.
Hai người này là những người buôn vải nhỏ lẻ , việc đi từ làng này sang làng kia là chuyện bình thường với họ.
Bọn họ đã bán được một lượng vải ở đây, những người cần mua thì đã mua hết rồi, có ở lại cũng không bán được bao nhiêu nữa.
Thế cho nên họ sẽ đi sang một ngôi làng mới, tiếp tục bán ở đó.
Nghề gùi hàng đi bán lẻ như thế này khá thịnh hành ở thời phong kiến.
Thiên Phi nhìn thấy họ dắt hai thanh gươm ngắn ở hông thì hỏi.- " hai người đi xuyên đêm, không sợ xảy ra chuyện gì sao?"Mặc dù biết họ dắt gươm ngay hông là để phòng vệ, nhưng nàng vẫn hỏi cho chắc ăn.
Hai người bán vải bật cười, đưa cơ bắp của mình ra đồng thời vổ vào đoản kiếm ở ngay hông mình mà nói.- " chúng ta đi buôn, chúng ta đương nhiên phải có chuẩn bị, và có thể tự bảo vệ được mình, xin cô nương đừng lo.
Nếu cô nương đi cùng chúng ta sang làng Tây , chúng ta sẽ tiện đường bảo vệ cô nương."Thiên Phi nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ.
Nàng đang vô cùng phẫn nộ và ghét cái làng Đông này, muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Tuy dự định là sáng mai sẽ lên trấn rồi vòng về làng Tây, đường tuy có xa nhưng an toàn với một người phụ nữ như nàng.
Nhưng bây giờ trước mặt nàng là hai người đàn ông vạm vỡ có vũ khí bên cạnh, nếu có thể đi nhờ được họ thì đoạn đường lưng núi vẫn ngắn hơn rất nhiều.
Nàng nhìn con gái mình , thật sự rất muốn đưa Ngọc Thúy về làng Tây ngay lập tức, không muốn con phải đi đường xa vất vả.
Nghĩ như vậy, nàng vội vàng cúi đầu nói .- "hai vị , nếu hai vị đi ra làng Tây ngay bây giờ, xin hãy cho mẹ con chúng tôi được đi theo, chúng tôi xin đa tạ"Không phải giúp người là chuyện bình thường sao? Hai người buôn vải mỉm cười nói.- " được rồi , Vũ cô nương, chúng ta đi thôi"Thế là Thiên Phi đứng dậy theo hai người đó.
Hai người buôn vải gùi hai thùng vải sau lưng, còn Thiên Phi thì bế Ngọc Thúy đi theo sau.
Thủa xa xưa con người chưa có nhiều điều kiện, để có thể sinh tồn họ thường làm những chuyện mà chúng ta nghĩ là phi thường.
Hãy tưởng tượng hai người đàn ông gùi đống vải trên lưng, đi từ làng này sang làng nọ với đôi chân của mình sẽ vô cùng cực khổ.
Mà Thiên Phi cũng không kém, nàng bế đứa bé trẻ 3 tuổi đi theo họ cũng là một việc hết sức nặng nhọc.
Một người bình thường đi qua núi đã mệt mỏi rồi , lại phải bế theo một đứa trẻ thì càng mệt hơn.
Hai người kia gùi vải còn nặng hơn Thiên Phi bế con nhiều, nên nàng cũng không dám trông cậy hai người kia giúp mình, bởi mình cũng chỉ đi nhờ và họ cũng có gánh nặng trên lưng.
Thế là cả ba người , mỗi người một gánh nặng trên tay mà bước đi.
Họ rời khỏi làng Đông, hướng về con đường lưng núi mà tiến đến làng Tây.
Mỗi người có một mục đích riêng của mình , nhưng lại cùng chung một con đường.
Bọn họ bước chân rời làng Đông, Thiên Phi còn chẳng buồn ngoái mặt nhìn lại , nàng muốn rời khỏi cái làng đó càng sớm càng tốt.
Hai người buôn vải thấy vậy, liền quay sang hỏi Thiên Phi.- " Vũ cô nương , đoạn đường tuy không quá xa nhưng sẽ vất vả, cô chịu đựng được chứ?"Thiên Phi bế Ngọc Thúy trên tay mình, nhìn khuôn mặt trẻ thơ của con như tiếp thêm sức mạnh cho trái tim của người mẹ.
Thiên Phi gật đầu.- " tôi chịu được , xin các vị cứ cho tôi đi cùng"Lời nói dứt khoát , không chút đắn đo.

Tất cả hướng về con đường trong núi, cùng nhau tiến bước.
Đi theo hai người buôn bán ấy , trong lòng Thiên Phi lúc này chỉ mong muốn được gặp lại cha mình.
Nàng mong sớm được về lại căn nhà, nơi nàng gọi là tổ ấm ấy.
Muốn được hưởng hạnh phúc gia đình , thứ mà suốt 4 năm làm dâu nàng chưa từng được hưởng.
Tuy biết rằng về nơi đó mẹ chồng nàng sẽ không vui, và cả cha nàng cũng sẽ khó xử.
Nhưng nàng chỉ ở một vài ngày là sẽ tìm kế sách cho riêng mình, không phiền ông ấy.
Và cái lần đó Thiên Phi rời làng Đông mà đi mãi mãi, không bao giờ còn quay về làng Đông nữa.Vạn Vân Phong vẫn nhắm nghiền đôi mắt, hắn theo dấu chân của Thiên Phi , theo hai người bán vải ấy mà bước đi.
Hắn theo sát họ đi vào trong rừng, men theo những con đường mòn đi trên lưng chừng núi , đến nơi mà người ta gọi là điển đen.
Thời điểm ấy, thời mà Thiên Phi bước đi thì điểm đen chưa tồn tại, bởi nó chỉ xuất hiện khi mà Thiên Phi và Ngọc Thúy biến mất.
Cứ thế , Vạn Vân Phong cứ nhắm mắt đi theo ký ức của sông núi, đi theo những gì mà cỏ cây đất đá chỉ hướng.
Hắn nhanh chóng đã tới được khu vực điểm đen trên núi, thứ mà khiến cho Thái thú thành Hắc Quy phải đau đầu cả năm nay.
Con đường đi qua lưng núi này là con đường mà mấy ngày trước hắn đã từng tới.
Bước chân ngập ngừng, dừng lại ngay điểm đen của những lá cây bay, của những hòn đá tự động lăn lóc.
Vạn Vân Phong xuất hiện chỗ đấy, gió lạnh cuồn cuộn cuốn lên táp vào những chiếc lá cây, những hòn đá nhỏ như nắm tay bắt đầu tự chuyển động lục cục dưới đất trông thật rùng rợn.
Hắn đứng ngay gần điểm đấy, cách điểm đấy chỉ có 3 trượng , lúc này dừng lại.
Việc gì cần làm cũng phải làm, hắn cuối cùng cũng phải giải quyết vấn đề này mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.