Bạch Đạo Sư

Chương 260: Bên Trong Nhơn Phủ





Hướng phu Nhân dẫn Nhơn phu nhân đến y quán Thiên Phi khám chữa bệnh.
Và cũng như những lần trước, Thiên Phi đã chăm sóc sức khỏe cho bệnh nhân một cách chu đáo và tận tình, giúp cho bệnh nhân dần dần hồi phục và hoàn toàn khỏe mạnh sau một vài lần điều trị.
Được hưởng dịch vụ chăm sóc chu đáo, Nhơn phu nhân rất hài lòng, vì thế mà cũng cảm thấy rất yêu mến.
Vào một ngày đẹp trời nào đó, tại Nhơn phủ , Nhơn phu nhân và mẹ chồng là Nhơn Lão phu nhân đang ngồi chuyện trò với nhau.
Nhơn phu nhân rót trà cho mẹ chồng, cảm giác thân thiết lắm.
Lúc này người mẹ bất ngờ khẽ rên lên một tiếng, khuôn mặt như đang đau đớn.
Nhìn thấy như vậy, Nhơn phu nhân quay sang hỏi mẹ chồng.- " Trượng mẫu, người cảm thấy trong cơ thể không được khỏe hay sao ? Con thấy người có vẻ không được thoải mái "Nhơn lão phu nhân nghe con dâu hỏi thăm thì thở dài một tiếng, đưa tay vỗ lưng mình mà nói.- " ta tuổi đã cao, dạo này đau nhức.
Không những cảm thấy đau lưng mà xương khớp, đầu gối cũng cảm thấy rất đau.
Ta đi đứng khó khăn, không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa"Nhơn lão phu nhân thở dài, lại vỗ vào gối mình mà lắc đầu.- " thân già này xuống cấp rồi, không còn khỏe như ngày xưa nữa, không biết còn trụ được đến bao giờ?"Nhơn lão phu nhân là mẹ của Nhơn tri phủ , quyền cao thế trọng.
Tuy rằng việc nặng không làm, nhưng tuổi già không tha một ai , cơ thể cũng có lúc ốm yếu.
Nhơn phu nhân thấy vậy, suy nghĩ gì đó, liền quay sang cúi đầu thi lễ.- " trượng mẫu, người đã gọi đại phu khám bệnh chưa?"Đại phu khám bệnh cho người quyền quý luôn là một điều ưu tiên , và Nhơn lão phu nhân cũng không ngoại lệ.
Ở cái trấn này thì còn ai to hơn Nhơn phủ nữa? Nhơn lão phu nhân nhìn con dâu, khẽ gật đầu.- " đương nhiên là có rồi.
Các đại phu tới bắt mạch , rồi cũng cho thuốc, nhưng được vài bữa thì bệnh tình lại trở lại.
Tiền thuốc thì cứ lấy đều đều , mà bệnh thì không khỏi.

Cứ thế này, ta e rằng mình phải lên Hắc Quy thành khám bệnh mới được"Thành thì lớn hơn trấn, và người ta vẫn tin rằng đại phu trên thành y thuật cao hơn đại phu ở trấn.
Chỉ có điều trấn Hắc Xà này tồn tại một đại phu rất danh tiếng, đó là Phi Hùng đại phu.
Nhơn phu nhân biết như vậy, liền quay sang hỏi mẹ chồng.- " trượng mẫu , ở trấn của chúng ta có một vị đại phu rất tài giỏi là Phi Hùng.
Vị đại phu này xuất chúng, thậm chí cả những đại phu trên thành cũng không dễ gì bằng được.
Người đã mời Phi Hùng Đại phu chưa ? Người thật sự muốn lên thành ư?"Lời nói này như nói trúng vấn đề của Nhơn lão phu nhân.
Bà ta thoáng quay sang nhìn con dâu với đôi mắt không còn hy vọng, rồi lại thở dài một chút.
Bà nhìn bình trà một cách vô thức, trầm ngâm.- "ta biết, ta biết chứ.
Giờ có lên thành cũng chẳng tìm được đại phu giỏi hơn Phi Hùng đại phu.
Nếu có khám, thì có lẽ phải lên tận Thành Đô mà thôi.
Kinh đô thì có rất nhiều danh y xuất chúng, nhưng từ đây tới kinh đô lại xa quá.
Ta sợ rằng đi được nửa đường thì đã không còn sức mà đi tiếp nữa rồi.
Có lẽ cái mạng già này không thể giữ lâu được nữa."Lời nói nghe tuyệt vọng làm sao ấy.
Nhơn phu nhân cảm thấy đau lòng, đôi môi mím lại.- "trượng mẫu, người đã mời Phi Hùng Đại phu tới chữa bệnh cho người rồi sao? Ngay cả Phi Hùng đại phu cũng không chữa khỏi được à ?"Nhơn lão phu nhân thoáng thở dài, lại quay sang nhìn con dâu với ánh mắt kỳ quặc.- " đương nhiên là ta đã mời Phi Hùng đại phu tới rồi , chứ còn làm sao nữa ? Chẳng lẽ với thân phận của ta mà không mời được Phi Hùng sao?"Ánh mắt của Nhơn lão phu nhân vừa kỳ quặc, vừa thất vọng, dường như không có nhiều hi vọng lắm để chữa khỏi bệnh đau nhức của mình.
Thời gian gần đây bà đi đứng khó khăn, mời đại phu nhưng không cải thiện kết quả, bà lại thở dài muộn phiền.Phi Hùng đại phu đúng là đệ nhất danh y ở trấn này rồi , thậm chí ở trên Hắc Quy thành cũng chẳng có ai giỏi hơn ông ấy.

Cả ông ấy cũng chịu thua thì làm sao có chỗ nào đó khác chữa được chứ.
Có vẻ tuyệt vọng, nhưng sâu thẳm bên trong tâm trí của Nhơn phu nhân lại nghĩ đến một ai đó.
Từ bóng tối tuyệt vọng ấy lóe lên một tia sáng mong manh, khiến bà ánh lên tia hy vọng.
Bà quay sang nhìn mẹ chồng của mình với suy nghĩ gì đó, ngập ngừng nói.- " trượng mẫu , con nghĩ rằng các vị đại phu bắt mạch thông thường sẽ không thể nhìn thấu đáo được bệnh.
Tại sao trượng mẫu không thử cho đại phu xem trực tiếp vết đau của người.
Nếu để đại phu nghiên cứu tỉ mỉ , có thể sẽ tìm ra cách chữa bệnh của người, và tiến tới trị dứt điểm"Xem trực tiếp vào vết đau ư ? Và từ đó để khám chữa bệnh cho chính xác hơn? Đây là điều đơn giản dễ hiểu , thế nhưng nó lại dẫn đến một vấn đề khác.
Nhơn lão phu nhân nghe con dâu mình nói vậy bất chợt khựng lại , khuôn mặt trở nên nghiêm túc mà quay sang nhìn con dâu.- " này con dâu, con nói gì vậy ? Ta đau ngay thắt lưng, và đau ngay khớp gối.
Bảo đại phu xem trực tiếp vết đau là phải vén gối lên cho họ, kéo áo lên cho người đó xem lưng sao ? Nào có thể như vậy được ? Ta thân phận cao quý, là mẹ của quan tri huyện, nào có thể để cho một người đàn ông tự ý xem vào cơ thể mình như thế chứ? Điều này không thể được!"Nhơn phu nhân thoáng khựng người lại, thoáng chốc im lặng .Thời phong kiến, người phụ nữ bị đủ thứ xiềng xích lễ giáo quấn lên người.
Phụ nữ địa vị càng cao thì lại càng phải giữ mình.
Có nhiều câu chuyện kể rằng các vị công chúa trong cung khi ốm đau phải mời ngự y, và khi ngự y tới khám bệnh không được trực tiếp dùng tay bắt mạch mà phải bắt mạch qua một sợi tơ , thậm chí còn không được nhìn mặt công chúa hay phi tầng.
Nghe thì thực sự rất hài hước, nhưng quan điểm của những người lạc hậu thời phong kiến đó lại khiến người phụ nữ lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Đó là những chuyện hoàn toàn có thật, Nhơn lão phu nhân không cho đại phu xem cơ thể cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mọi chuyện lại không dừng lại ở đó, bà lúc này tự nhiên khuôn mặt nhăn nhó quay sang trừng mắt nhìn con dâu mà gặn hỏi .- "à đúng rồi.

Ta có nghe nha hoàn báo lại là thời gian gần đây con hay tới y quán của một đại phu mới mở mà thường xuyên khám chữa bệnh, có đúng không?"Y quán mới mở đó chính là y quán Thiên Phi, và lão phu nhân nói chính là việc này.
Nhơn phu nhân đã đi khám bệnh khó nói của mình, việc này đã lọt vào mắt của mẹ chồng.
Đương nhiên bà không biết con dâu mình khám bệnh khó nói , vì đứa con dâu này thậm chí với bà cũng không nói về những chuyện đó.
Thế nhưng việc đi vô một y quán mới mở, mà lại là của một đại phu trẻ khiến bà có chút gì đó không yên tâm.
Với địa vị của gia đình thì hoàn toàn có thể mời Phi Hùng đại phu đến tận nhà khám bệnh.
Nhơn phu nhân hiểu nỗi lo ấy, lúc này nhìn mẹ chồng mà thanh minh.- "bẩm trượng mẫu, quả thật là có chuyện đó.
Nhưng lần nào vô đó khám con cũng đều đi theo Hướng phu nhân, người bạn thân của con trước kia.
Con tuyệt đối không để người khác nhìn vào mà dị nghị, xin trượng mẫu cứ yên tâm"Nhơn lão phu nhân nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Hít một hơi thật sâu, khuôn mặt cũng giãn ra mà nhẹ nhàng nói .- "ừ , ta cũng có nghe chuyện này.
Ta cũng không có ý trách móc gì con , chỉ muốn dặn con rằng bản thân là phu nhân của tri huyện.
Nên hiểu thân phận mình cao quý, làm việc gì cũng sẽ có người khác ngó vào và đánh giá.
Vậy nên con làm cái gì cũng phải cẩn thận tỉ mỉ , không được tạo ra tiếng đồn không tốt làm ảnh hưởng đến phu quân mình.
Con có hiểu rõ chưa?"Lời giáo huấn của mẹ chồng thì nàng dâu đương nhiên chỉ có cúi đầu cung kính thi lễ chấp nhận.
Nhơn phu nhân cung kính nói.- " vâng, thưa trượng mẫu.
Lời giáo huấn của người con xin khắc ghi trong lòng.
Con luôn luôn giữ hình ảnh của một vị phu nhân quan huyện, tuyệt đối không làm những chuyện khiến người phải tâm tư"Nghe con dâu nói vậy , Nhơn lão phu nhân cảm thấy yên tâm hơn mà khẽ gật đầu.

Xem ra người phụ nữ này rất là nho giáo cổ hũ.
Cũng không trách bà ta được, địa vị của bà ta ở cái trấn Hắc Xà này là to nhất , là mẹ của quan tri huyện chứ ít gì đâu.Vừa giáo huấn con dâu xong, thì bất chợt "khụ khụ khụ ...".
Nhơn lão phu nhân ho lên ba tiếng.
Không chỉ xương khớp có vấn đề , mà có vẻ như cơ thể cũng đã suy yếu mà ho khan.
Đứa con dâu nhìn thấy mẹ mình như vậy thì lại cảm thấy lo lắng , tia hi vọng trong tâm khảm của bà ta vẫn chưa mất.
Bà ta muốn giới thiệu vị đại phu nữ kia cho mẹ chồng mình, liền bắt đầu gợi ý.
Nhơn phu nhân rót một chén trà dâng lên cho mẹ chồng mà nói.- " mẹ uống chén trà đi cho đỡ mệt"Nhơn lão phu nhân vừa ho xong, nhận chén trà của con dâu mà uống.
Lúc này đứa con dâu mới ngập ngừng nói .- "đại phu nếu chỉ bắt mạch thì không xem cẩn thận được bệnh.
Giả như có một đại phu nữ có thể trực tiếp xem bệnh trên cơ thể của người, trực tiếp chạm vào lưng, vào gối của người để xem xét bệnh tình thì có lẽ sẽ tốt biết bao nhiêu"Lời nói vừa xong, mẹ chồng cũng vừa uống xong chén trà mà đặt chén xuống bàn, cười vui vẻ.- " Nếu được như vậy thì còn nói gì nữa.
Đương nhiên là chạm tận tay , xem tận mắt, nghiên cứu kỹ càng thì sẽ tốt hơn nhiều.
Chỉ là làm gì có đại phu nữ cơ chứ? Luật pháp quốc gia nghiêm minh, làm gì có phụ nữ nào đi học y"Lão phu nhân là mẹ của tri huyện, đương nhiên hiểu rõ vấn đề.
Nhơn phu nhân thấy mẹ chồng mình nói như vậy, cho rằng bà đã hưởng ứng, lúc này mạnh dạn nói với mẹ mình .- "Thực ra ...con biết có một đại phu nữ ở trong trấn của mình.
Vị đại phu này y thuật cao minh , nếu trực tiếp xem bệnh cho trượng mẫu thì con tin rằng sẽ chữa trị được căn bệnh của người một cách triệt để"Lời nói vừa dứt , lão phu nhân khựng người lại quay phắt sang nhìn con dâu mà hỏi.- thật sự có đại phu nữ trong trấn của chúng ta ư ? Thực sự có người như con nói ư? Người đó là ai ,ở đâu ? "Xem ra lão phu nhân đã bị thu hút bởi vấn đề này.
Đứa con dâu nhìn mẹ chồng mà cúi đầu cung kính thi lễ, bắt đầu nói.- " không giấu gì trượng mẫu, mọi chuyện là như thế này..."Thế là bà ta kể hết toàn bộ chuyện về nữ y sĩ Thiên Phi cho mẹ chồng nghe, không giấu một chuyện gì.
Không biết lão phu nhân sẽ có phản ứng gì đây..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.