Bạch Đạo Sư

Chương 187: Giăng Bẫy





Khi phở và rượu đã được bưng lên bàn, ba tên bắt cóc liền quay sang Vạn Vân Phong mà nói .- "công tử , chi bằng sang ngồi với chúng tôi làm vài chén "Vân Phong mỉm cười thi lễ , sau đó nhấc cái mông của hắn dậy mà đi sang nhập bàn với ba tên kia.
Thu nhi ngồi yên tại chỗ không dám nhúc nhích , mặc dù nàng đã là linh hồn nhưng vẫn còn đâu đó nỗi sợ hãi tồn tại trong ký ức.
Vạn Vân Phong ngồi vào bàn thi lễ một cái rồi nói.- " ba vị anh hùng , hân hạnh được làm quen.
Ta xin tự giới thiệu, ta họ Bạch tên Đạo, là người đến từ Đông Sơn.
Ta đang định tới đất này lập nghiệp làm ăn, vẫn là nên kết giao với các anh hùng hào kiệt như ba vị.
Xin mời ba vị một chén"Ba tên bắt cóc khẻ ồ lên một tiếng, cùng Vân Phong nâng chén rượu lên uống cạn.
Chúng nháy mắt kín với nhau.
Giao Chỉ đang thuộc quyền cai trị của Đông Ngô , Đông Sơn lại là khu vực có nhiều người làm quan trong triều đình đông Ngô , mà họ Bạch của Đông Sơn chính là gia tộc có nhiều người làm quan nhất.
Tuy không dám khẳng định tên Bạch Đạo này là người gia tộc đó hay không, nhưng nghe họ Bạch ở Đông Sơn tự khắc nên đề phòng.
Ba tên này liền chuyển sang cung kính .- "thì ra là Bạch Công tử , thất lễ rồi.
Không biết vì lý do gì mà công tử lại tới phương nam xa xôi này lập nghiệp vậy?"Lời nói có tính dò hỏi chính là muốn biết thân thế gia tộc.
Vạn Vân Phong nghe vậy thoáng thở dài , vẻ mặt tỏ ra hơi buồn chán mà nói .- "Nói ra thật xấu hổ , gia tộc nhà ta nhiều người ưu tú làm quan to , chỉ có ta là học hành không bằng ai khiến gia tộc không hài lòng.
Bọn họ cho ta một số vốn kêu ta xuống phương nam làm ăn, có lẽ chính là muốn đuổi ta đi cho khuất mắt đây mà ."Ba tên bắt cóc nghe vậy lại ồ lên ngạc nhiên, quả nhiên là gia tộc họ Bạch nổi tiếng đây mà , không sai được.
Bọn chúng lại nháy mắt với với nhau một cách kín đáo.
Tuy nói là con ghẻ của gia tộc họ Bạch, nhưng phao câu phượng hoàng vẫn cao quý hơn đầu gà.

Chỉ cần là người gia tộc họ Bạch , về đất Giao Chỉ này cũng đứng trên người khác rồi.
Có câu "một giọt máu đào hơn ao nước lã" , tên Bạch Đạo này có bị gia tộc ghẻ lạnh đi chăng nữa nhưng nếu làm ăn ở Giao Chỉ này thì kẻ nào dám bắt nạt hắn? Chẳng lẽ gia tộc hắn lại làm ngơ? Ở Đông Sơn hắn có thể bị ghẻ lạnh , nhưng bước tới Giao Chỉ này hắn là thằng chột làm vua xứ mù.
Ba tên này hiểu điều đấy, liền sung sướng nâng chén rượu lên mời tiếp .- " Bạch công tử đừng buồn, rồi công tử sẽ chứng minh được tài năng ở đất này.
Gia tộc công tử sẽ nhìn nhận công tử với cách nhìn khác, chúng tôi tin tưởng công tử ."Nói xong liền uống cạn chén rượu.
Vạn Vân Phong không phải là không uống được rượu, hắn chỉ ghét uống rượu mà thôi.
Trong tình huống này vẫn nên uống với bọn chúng vài chén rượu gọi là tạo niềm tin, cho nên hắn cũng uống cạn.
Uống xong liền vui vẻ lấy ra ba nén bạc cho mỗi tên một nén mà cười nói .- "Ba vị anh hùng nói chuyện rất dễ nghe khiến ta cảm thấy rất thích.
Đây , cầm lấy mà uống nước ."Ba tên tròn mắt sung sướng đón lấy nén bạc cất vội vô người.
Quả nhiên là người Hán ở gia tộc cao quý , vung tiền cũng thoải mái quá.
Người này sau này có thể dựa dẫm được, xem như bọn chúng đã bắt được vàng.
Vạn Vân Phong bắt đầu lấy được lòng tin của bọn chúng, lúc này chuẩn bị vào vấn đề chính.
Hắn ta lấy một cái quạt ra khẽ khe phẩy, ghé sát một chút vào ba tên bắt cóc mà thì thầm.- " ba vị anh hùng.
Không giấu gì ba vị.
Ta từ Đông Sơn tới đây cũng đã 10 ngày, trong 10 ngày qua ta chưa được chạm vào nhi nữ , cảm thấy người rất bức bối.

Không biết ba vị biết có chỗ nào có thể..."Hắn nói đến đây thì khẽ mỉm cười ý tứ , ánh mắt lộ vẻ dâ.m đãng.
Ba tên bắt cóc nghe vậy thì bật cười sảng khoái , hồ hởi nói.- " a ha ha ha ...!công tử quả nhiên là biết nhìn người , việc này đúng là việc trong nghề của bọn ta.
Không giấu gì công tử, bọn ta chính là đang làm việc trong kỹ viện Thiên Thai , kỹ viện lớn nhất trấn Cổ Loa này"Vừa nghe thấy cái tên kỹ viện Thiên Thai, Thu nhi đã giật mình quay lại.
Không lẽ bọn bắt cóc này là bắt nàng đến kỹ viện đó hay sao? Thu nhi thì như thế , còn Vân Phong thì thoáng giật giật ngón tay, hắn cố gắng che giấu cảm xúc của mình.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vốn dĩ hắn nghĩ rằng đây là một đường dây buôn người bắt gái đẹp sang phương Bắc làm đĩ trong một kỷ niệm nào đó, thế nhưng bắt gái ngay trong một làng trực thuộc trấn Cổ Loa vào làm kỹ nữ trong kỹ viện ở Cổ Loa thì thật sự có gì đó kỳ lạ.
Hắn muốn tìm hiểu thêm liền tiếp tục giăng bẫy , tay phe phẩy cây quạt giấy , khẽ lắc đầu.- "Các huynh đệ có lẽ đã hiểu lầm ý ta.
Bạch Đạo ta là người làm ăn kinh doanh, tuyệt đối không chơi đĩ.
Chơi đĩ rất là xui xẻo , sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm ăn, không đời nào ta dính vào"Nói xong thì khẽ đưa cái quạt lên che miệng, giọng nói cũng nhỏ hơn chỉ đủ cho trong bàn nghe thấy .- " ta sẵn sàng trả một kim nguyên bảo cho một lần chơi.
Không quan trọng đó là góa phụ hay không phải góa phụ, chỉ cần không phải là đĩ là được.
Nếu là trinh nữ, ta sẵn sàng trả năm kim nguyên bảo cho một lần chơi.
Còn giả như là trinh nữ đấy xinh đẹp vừa mắt , có thể bắt giữ làm nha hoàn cả đời , ta sẵn sàng trả gấp 10 lần tức 50 kim nguyên bảo"Nói xong liền gấp cái quạt giấy lại , từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu.
Hắn vuốt nhẹ tờ ngân phiếu thấy ghi rõ ràng là ngân phiếu 50 kim nguyên bảo, lại nhẹ nhàng phẩy tới trước mặt ba tên kia phấp phới.
50 kim nguyên bảo không phải là số tiền nhỏ , ba tên kia tròn xe mắt há hốc mồm vươn tay định đón lấy.
Lập tức Vạn Vân Phong lại thu về cất vô tay áo, lấy quạt chỉ vào ba tên mà nói .- " ba vị huynh đệ, muốn nhận tiền thì phải làm việc, muốn nhận tiền thì phải giao hàng.

Đạo lý này các huynh đệ không hiểu hay sao?"Lời nói của vạn Vân Phong khiến Thu nhi ngồi bàn bên cạnh đỏ mặt xấu hổ.
Hắn nói cứ như hắn là một tên vô lại thật sự vậy, khiến nàng rất ngại ngùng.
Ba tên kia thấy Bạch y nhân thu tiền lại thì với tay tiếc nuối.
Đây chính là cái bẫy của Vân Phong.
Tuy rằng hắn không nói rõ ra nhưng bọn kia đều hiểu ý hắn.
Đơn giản là nếu bọn chúng bắt cóc cho hắn một góa phụ, hoặc là vợ của người khác cho hắn chơi, thì hắn sẽ trả một kim nguyên bảo.
Còn nếu bắt cóc cho hắn một trinh nữ , chơi xong hắn sẽ trả năm kim nguyên bảo.
Và nếu bắt cóc được một mỹ nữ xinh đẹp còn trinh, hắn lập tức vung tay đưa hẳn 50 kim nguyên bảo ,tức là 500 nén vàng.
Con số này với tầng lớp bị trị ở Giao chỉ thì là một con số khổng lồ, mua một trinh nữ xinh đẹp với giá 50 kim nguyên bảo quả thật ở đất này là ra một cái giá quá cao.
Ba tên kia thấy tờ ngân phiếu 50 kim nguyên bảo ấy thì nuốt nước bọt nhìn nhau , vẻ mặt nghiêm túc lắm.
Chúng nhìn nhau khẽ giật đầu.
Như đã hiểu ý nhau , tên đại ca mặt sẹo nhìn quanh một lượt.
Quán phở lúc này cũng đã đông người tới ăn, xem ra không có tính chất riêng tư.
Hắn liền quay sang nhìn Vân Phong thi lễ .- " quả nhiên công tử con thế gia , làm ăn cũng rất lớn.
Tuy nhiên , làm ăn lớn thì cần phải có chỗ riêng tư để bàn chuyện.
Chỗ này không phải là chỗ thích hợp để chúng ta nói những việc này , hẹn công tử tối nay sau khi chúng ta xong việc sẽ mời công tử nhậu một bữa , mọi việc quan trọng tối nay hãy bàn "Nói xong cúi đầu thi lễ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Vân Phong lại tiếc nuối , mặc dù rõ ràng là cá đã cắn câu nhưng lại vờ vịt nói .- "phải đợi đến tối à ? Thôi thì đành phải như vậy.

Vậy thì tối nay gặp lại"Ba tên kia thoáng nhìn nhau, lời nói của khách hàng có lẽ là muốn hưởng ngay sao? Có lẽ hắn thật sự đã bí lắm rồi , rất cần tìm một nữ nhân để xả.
Tôi thì đành chịu vậy, ba tên kia lại nhìn nhau gật đầu ra hiệu.
Tên đại ca liền thi lễ nói .- vậy thì tối nay chúng ta có thể gặp công tử ở đâu?"Cuối cùng thì đã thực sự mắc bẫy rồi.
Vạn Vân Phong liền quay sang cười nhạt.- " được rồi, tối nay ta sẽ tới kỹ viện Thiên Thai tìm ba vị huynh đệ , hy vọng lúc đấy ba vị huynh đệ có thể cho ta một mặt hàng khiến ta hài lòng "Ba tên bắt cóc liền lập tức thi lễ , hành động dứt khoát .- "Vậy chúng ta gặp lại tối nay, bây giờ xin cáo từ "Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Vạn Vân Phong nhìn bọn chúng rời đi mà khẽ mỉm cười , hắn lúc này cũng đứng dậy hướng chủ quán khi lễ một cái ,sau đó cũng quay lưng rời đi.
Chủ quán vui vẻ ra dọn dẹp, bình rượu uống vẫn còn chưa hết, xem ra được hưởng sái chút ít.
Vạn Vân Phong quay lưng đi thì Thu nhi cũng vội đi theo.
Đường phố lúc này cũng đã đông người , Thu nhi bay lại hỏi .- " tiên sinh , người tính làm gì với bọn chúng ?"Vạn Vân Phong khẽ lấy cây quạt giấy che miệng mà trả lời .- "ta cảm thấy việc cô nương bị bắt cóc không phải là điều đơn giản, sau lưng còn rất nhiều người dính dáng đến chuyện này.
Ta phải truy ra tận nguồn gốc, bắt cho bằng hết.
Lôi từng tên ra trị tội, không thể chấp nhận chuyện bắt cóc buôn người như thế này được "Thu nhi kẻ ồ lên ngạc nhiên, thì ra người này muốn hốt trọn ổ sao? Lúc này hắn vẫn đang tiếp tục bước đi.
Thu nhi liền áp sát hỏi tiếp.- " tiên sinh đang định đi đâu ?"Vạn Vân Phong quay sang nhìn Thu nhi mà mỉm cười.- " tới phủ Đường Lược , làm công việc mà cô nương vẫn đang muốn làm đấy thôi "Lời nói ra với ánh mắt vui vẻ, pha lẫn một chút tinh nghịch , một chút chọc ghẹo.
Thu nhi vừa nghe nói tới phủ Đường Lược đã nở một nụ cười rạng rỡ, nàng cúi đầu "dạ" một tiếng, rồi cả hai cùng bước đi.
Cuối cùng thì nàng cũng có cơ hội gặp lại người chồng yêu quý của mình.
Nàng sẽ có cơ hội để giải thích nỗi oan ức với chồng và cũng là cơ hội để Vĩnh biệt chồng lần cuối, đây chính là cơ hội mà vạn Vân Phong ban cho nàng.
Không muốn bỏ lỡ, nhưng đời biết đâu được chữ ngờ.
Mọi chuyện nhìn vậy chứ chưa chắc đã như vậy , vẫn còn rất nhiều điều ẩn giấu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.