Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 95: Nữ Ái Mộ




Ưu Lệ Ty đứng lại, nhưng không quay đầu lại.

- Ngươi đã biết tối hôm qua ta không ở cùng một chỗ với Cách Phù, nhưng ngươi vẫn hoài nghi ta giết Na Nhĩ Tư?

Bằng chứng hữu hiệu nhất để giải trừ hiềm nghi việc hắn giết Na Nhĩ Tư là ở qua đêm với Cách Phù, nhưng nàng lại biết việc này là giả, vậy có phải nàng đang hoài nghi mình hay không? Có phải vì vậy mà vẻ mặt của nàng mới trông khổ não như vậy, bởi lẽ sắc mặt của nàng đã nói cho hắn biết: nàng rất khó chịu!

- Không có!

Ưu Lệ Ty lắc đầu:

- Ta tin rằng hung thủ không phải ngươi!

- Tại sao?

- Bởi vì ngươi vốn không phải là một kẻ thích giết người. Hơn nữa, tuy ngươi không thừa nhận, nhưng ta biết ngươi là người tâm cao khí ngạo. Nếu ngươi thật sự muốn giết Na Nhĩ Tư thì cũng không cần phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Vả lại, nếu ngươi thật sự ra tay thì hắn căn bản cũng không có sức đánh trả. Với điểm này, cả Tư Tháp và Khắc Nại cũng đều tin tưởng như thế!

Lưu Sâm cười nói:

- Đa tạ các bằng hữu của ta! Được các ngươi tín nhiệm thì đó chính là niềm vui lớn nhất của ta!

Dưới ánh trăng, Ưu Lệ Ty nhẹ nhàng quay người lại. Vẻ khác lạ ở trên mặt nàng đã biến mất, mà thay vào đó là nụ cười ngọt ngào:

- A Khắc Lưu Tư, mặc kệ ngươi gặp phải chuyện gì, ta mong ngươi hãy tin tưởng Cách Phù, cũng như tin tưởng câu nói kia của nàng: ngươi là giỏi nhất!

Lưu Sâm cười khổ nói:

- Phải vất vả lắm ta mới thôi tuôn mồ hôi, giờ nghe câu này của ngươi thì ta lại chảy mồ hôi rồi. Ưu Lệ Ty, chắc là ngươi muốn ta dùng mồ hôi để tắm à.

Ưu Lệ Ty mỉm cười thật tươi, nàng không nói thêm gì nữa mà quay người bỏ đi.

Giáo trình của lớp học kế tiếp cũng khá nhàn nhã, nhưng Lưu Sâm cũng thu hoạch được rất nhiều. Hắn biết "Phong hệ gia trì" cũng là một môn học, khi tăng cường ma pháp nguyên tố ở đâu thì cơ thể sẽ có phản ứng như thế nào, tỷ như việc nhảy lên cao thì phải tận lực tăng cường ma pháp nguyên tố ở đầu ngón chân và eo. Nếu muốn chạy trốn mau thì gia tăng ma pháp nguyên tố ở khắp mọi nơi; nếu muốn tốc độ xuất thủ nhanh thì cần gia tăng ma pháp nguyên tố vào cổ tay và vai, đồng thời cũng thêm vào phần eo nữa. Những thứ này đều do Cách Lý đạo sư dạy, khiến cho học vấn thuộc về môn Phong võ thuật được bổ sung thêm khá nhiều.

Có một chút là do Lưu Sâm suy đoán, kết hợp với những hiểu biết của thế giới hiện đại, tuy rằng còn nhiều chỗ chỉ là kiến thức nửa vời và học chưa tới đâu, nhưng hắn cảm thấy môn ma pháp phụ của mình đã thật sự được mở ra, và để lộ ra tất cả những gì ở trong đó mà trước nay hắn đã hoàn toàn không để ý tới.

Lại thêm một buổi học đầy giá trị được kết thúc, khi Lưu Sâm ra khỏi phòng học thì đã là hoàng hôn. Tư Tháp và Khắc Nại đang đợi sẵn hắn ở ngoài cửa lớp. Thế là ba người cùng sánh vai rời khỏi đó. Khắc Nại đã thay một gian phòng túc xá khác mà không còn ở phòng tập thể nữa. Với thực lực của gã, dù gã không muốn thừa nhận nhưng gã đã trở thành tấm gương sáng cho tất cả mọi người ở dãy ký túc xá ở phía tây. Gã đã từ một người tầm thường, sống chen chúc trong một căn phòng tập thể, rồi bằng vào thực lực của mình chứ không phải dựa vào những đồng kim tệ hôi tanh mà vươn lên và giành lấy một gian phòng riêng biệt và cao quý cho mình.

Theo thường lệ, ở trước mặt họ vẫn có học sinh đi qua đi lại. Theo thường lệ, có rất nhiều ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn về phía ba người họ, và cũng theo thường lệ, có vài nàng mỹ nữ đang chờ họ ở cuối hành lang. Tư Tháp quả thật vẫn chưa thay đổi ý trung nhân mới, hơn nữa xem ra quan hệ giữa họ đã tiến thêm một tầng nữa. Lệ Nhã vừa thấy gã thì lập tức thong thả tiến lại gần, sau đó thì chìa tay ra cho gã nắm rất tự nhiên; còn tiểu mỹ nữ của Khắc Nại thì cũng có mặt sẵn tại đó, vừa gặp Khắc Nại thì nàng ta đã kéo gã chạy theo hướng khác ngay.

Ở phía trước cũng có một mỹ nữ đứng chờ ở đó theo thường lệ, trên mặt nàng lộ vẻ vừa thẹn thùng vừa vui sướng. Mỹ nữ nọ tiến tới gần Lưu Sâm rồi cười nói:

- A Khắc Lưu Tư, đi xem cá với ta nhé!

Người hay rủ hắn đi xem cá thì chỉ có mỗi một người thôi: Cách Phù!

Sau khi trở thành nữ nhân của hắn, tiểu cô nương này cũng không còn do dự nữa, mỗi ngày đều đứng chờ hắn ở ngoài lớp, cũng giống như hắn đối với nàng lúc trước vậy. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, hành trình mỗi ngày đều cố định không thay đổi, hắn rời bỏ gian phòng ấm cúng để đến hậu viện ngắm cá với nàng, xem chúng lớn được chút nào hay chưa. Sau đó sẽ đến phòng nàng, hôn nhau một lúc rồi lại đi ăn cơm; ăn cơm xong thì chia tay nhau đầy lưu luyến, còn sau khi chia tay thì cũng có vài khả năng có thể xảy ra.

Sau khi vòng qua vài thân cây, ở trước mặt họ cũng có người qua lại. Trong lúc vô ý, Lưu Sâm tình cờ nhìn về phía trước thì không khỏi giật mình, thì ra hắn vừa nhìn thấy một người trung niên có khí độ bất phàm vừa ung dung đi qua. Giữa một trời đầy lá bay lất phất, trông y giống như một cao nhân có dáng dấp tiên phong đạo cốt vậy, nhưng Lưu Sâm biết người này chỉ có cái bề ngoài như thế mà thôi, nhưng ở sau cái vỏ đó chỉ là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém.

Trong toàn bộ học viện, người có thể đạt được danh xưng "tiểu nhân" thì cũng không ít, nhưng kẻ có thể biểu hiện ra dáng vẻ đạo mạo như vậy thì chỉ có một, và người đó tất nhiên là Lôi Nặc Tư đạo sư. Y đã hồi phục lại như cũ rồi.

Quả thật là hiếm hoi! Sau khi bị rơi vào tư thế dâm đãng và bị đờ người ra cả hơn một tháng trời như vậy mà trông mặt y lại chẳng có chút xấu hổ hay ủ rũ nào. Khuôn mặt của y vẫn rất bình thản, tóc tai vẫn chải chuốc thẳng tắp, từng bước chân vừa thong thả lại vừa nhanh nhẹn, trông y rất giống như là vừa đi nghỉ mát về vậy.

Cách Phù không nhận ra người đó, nhưng nàng cũng đứng lại vì Lưu Sâm đã dừng lại.

Trên mặt Lôi Nặc Tư tỏ vẻ khích động, nói:

- A Khắc Lưu Tư, không ngờ ngươi đã trở thành thành viên của hoàng kim tổ, có vui lòng tiếp nhận sự chúc mừng của đạo sư chăng?

- Rất vui lòng!

Lưu Sâm khách khí đáp:

- Thân thể đạo sư đã được khang phục, cũng rất đáng chúc mừng!

Lời này vốn rất khó chấp nhận được, nhưng hắn không cần quá khách khí với tên đạo sư ngụy quân tử này. Dù sao thì hiện nay y cũng không phải là đạo sư của mình nữa.

Thế nhưng Lôi Nặc Tư lại chịu đựng được, y cười nói:

- Đừng nhắc tới chuyện đó được không? A Khắc Lưu Tư, chuyện của ta người khác không thể hiểu nổi, nhưng chắc ngươi hiểu được chứ?

Vào thời khắc này, dường như y đã thay đổi hẳn. Y đã biến thành một loại người giống như Lưu Sâm vậy, nhưng trong mắt Lưu Sâm, đó chỉ là một mặt dễ gần của y mà thôi. Lúc này hắn cười ha hả nói:

- Ta hiểu, sao lại không hiểu được chứ? Thôi, hẹn gặp lại nhé!

Hắn không hề giấu giếm, cũng không biện giải, dường như bao nhiêu sự mỉa mai hay chế giễu vào lúc này cũng không còn hiệu lực gì nữa. Kỳ thật, việc đùa giỡn nữ hài thì cũng chẳng phải là một tội lớn gì, còn học viện thì lại xem trọng trình độ ma pháp của y, bởi lẽ năng lực giải quyết vấn đề của một đạo sư như y cũng không thấp chút nào.

Thế rồi Lưu Sâm dẫn Cách Phù bỏ đi. Lôi Nặc Tư vẫn không hề thay đổi sắc mặt, và rồi y cũng bỏ đi luôn.

- Ta nhớ ra rồi!

Cách Phù ghé vào tai Lưu Sâm nói nhỏ:

- Hắn là Lôi Nặc Tư đạo sư!

Lưu Sâm mỉm cười:

- Đúng vậy! Hắn là một tên ngụy quân tử rất trắng trợn! Là một kẻ tiểu nhân rất giỏi ngụy trang. Dường như bây giờ đã có tiến bộ khá nhiều rồi, đã gần đạt tới mức tiểu nhân thật sự rồi. Thật đáng mừng!

Cách Phù cười hì hì:

- Lời bình luận của ngươi nghe thật kỳ quái. Ta nghe không hiểu là ngươi đang tán dương hay là mắng khéo hắn nữa....

- Nghe vậy mà còn không hiểu à?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Tất nhiên là mắng khéo rồi, sao lại tán dương chứ?

oooOooo

Đêm đã khuya, bầu không khí ở trong phòng Cách Tố rốt cuộc cũng lắng dịu lại. Cách Tố nằm tựa vào người hắn mà phụng phịu:

- Ta không chịu đâu....ngươi không đụng chạm tới Cách Phù, ngày nào cũng tới đây....ta chịu không nổi....

Có lẽ là vì mấy ngày gần đây, không có ngày nào là hắn không đến tìm nàng, hoặc giả do hắn khéo che giấu, nên Cách Tố không biết được sự thật. Mỗi lần gặp nàng thì tình cảm của hắn thật là mãnh liệt tựa như sóng dữ dâng trào, chẳng khác nào một tên lưu manh ba trăm năm chưa được gặp nữ nhân vậy, nhưng kỳ thật trước đó hắn cũng đã khiến cho Cách Phù mệt mỏi rã rời và không ngồi dậy nổi nữa rồi.

Chuyện gì cũng không cần giải thích, chỉ có dùng phương thức tình cảm mãnh liệt là đủ khiến cho Cách Tố tin tưởng rằng giữa hắn và Cách Phù chẳng hề xảy ra chuyện gì cả.

Có thể làm được điều đó thì rất gian nan, nhưng may năng lượng của Lưu Sâm đã thay đổi thể chất của hắn rất nhiều. Ngoài tốc độ và lực lượng ra, ưu thế của thân thể tố chất cũng dần dần hiện ra. Thể lực của hắn sớm đã vượt qua tiêu chuẩn của ma pháp sư, thậm chí còn vượt xa kiếm sư nữa!

Đây không phải là lần đầu tiên Cách Tố càu nhàu hắn, vì vậy nên phương thức ứng phó cũng rất đơn giản. Lưu Sâm chỉ nói một câu:

- Hay lắm, vậy ta sẽ đi tìm Cách Phù, để nàng ta giúp nàng chia sẻ chuyện phòng the!

Cách Tố nghe vậy thì ngồi bật dậy và ôm chặt lấy hắn rồi lắp bắp nói:

- Ta nghĩ...ta nghĩ nếu mình cố gắng một chút thì chắc cũng được thôi. Để ta nghỉ ngơi một lúc nhé, ngươi...còn muốn....a.....

oooOooo

Ngày nghỉ càng lúc càng tới gần, vì vậy nên Lưu Sâm tranh thủ những ngày này mà bồi dưỡng tình cảm với Cách Tố cho thật nhiều, mà Cách Tố cũng muốn nhân dịp này để phong lưu tiêu hồn bù cho những ngày sắp xa nhau. Cả Cách Phù cũng bắt đầu có dấu hiệu không chịu nổi. Hai nữ nhân đều được thỏa mãn, còn cuộc sống về đêm của Lưu Sâm cũng hơi thay đổi. Mỗi buổi tối hắn không còn phải ra ngoài huấn luyện nữa, mà đa số thời gian là ở trong phòng lẳng lặng thể hội ý nghĩa ma pháp từ những bài giảng của Cách Lý đạo sư. Trong phòng hắn cũng không có gì để huấn luyện được, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra một địch nhân giả tạo, rồi tự luyện cho tốc độ xuất thủ của mình trở thành cực nhanh, và tốc độ của cước bộ cũng cực nhanh; thậm chí lúc tắm cũng có thể tạo ra kỳ tích, tốc độ cởi y phục và mặc y phục cũng nằm trong phạm vi huấn luyện nữa. Mỗi ngày cứ như vậy, hầu như mỗi thời mỗi khắc hoặc là làm bất cứ việc gì, hắn cũng đều chìm đắm trong việc tham thảo công lực hết. xem tại TruyenFull.vn

Vào một buổi hoàng hôn, Lưu Sâm từ phòng Cách Phù trở về phòng của mình. Dưới ánh tà dương, toàn bộ học viện đều chìm trong sự bình an và tĩnh lặng. Khi vừa về đến trước cửa phòng của mình, Lưu Sâm chợt khựng người lại. Thì ra lúc này đã có một nữ hài đang cúi đầu đứng trước cửa phòng của hắn. Lưu Sâm nghe được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người nàng, phảng phất như vừa có một đóa Dạ Lan Hương vừa nở rộ ra vậy.

Nghe được tiếng bước chân của hắn, nữ hài ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời trên mặt cũng đỏ bừng ra tới mang tai. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, khiến cho trái tim của Lưu Sâm cũng đập thình thịch theo. Nữ hài này rất đẹp, trước kia dường như đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng hắn đã quên mất.

- Sư huynh, ngươi còn nhớ ta không?

Thanh âm của nàng rất trong trẻo.

Lưu Sâm cố gắng nhớ lại, hắn vỗ nhẹ lên ót mình một cái rồi nói:

- Nhớ rồi, ngươi học ở Tứ (U) ban. Ngươi tên gì nhỉ, xin lỗi, ta quên mất rồi!

Đây là bạn học cùng lớp trước kia của hắn, tuy rằng nàng rất đẹp, nhưng ở học viện có rất nhiều mỹ nữ. Hơn nữa, sau trận phong ba xú danh lan ra khắp toàn học viện, hắn hầu như đã đoạn tuyệt qua lại với các nữ sinh. Vì vậy mà ấn tượng với nữ hài chỉ gặp qua một, hai lần thì không sâu lắm.

Tiểu cô nương thở dài, nói:

- Sau khi trở thành thành viên của hoàng kim tổ rồi thì liền quên mất bạn học cũ nhỉ! Ta là Mã Lệ Á, không biết sau này ngươi còn nhớ nổi không?

- Nhớ chứ, nhớ chứ!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Mã Lệ Á, tìm ta có việc à?

- Không có chuyện thì không thể đến tìm ngươi sao?

Trong mắt Mã Lệ Á hiện lên nét ủy khuất:

- Nếu ngươi đã không hoan nghênh, vậy thì ta....ta về đây!

Lưu Sâm nghe vậy thì vội vàng xin lỗi:

- A, xin lỗi! Mời vào! Vào phòng ngồi chơi một lát nhé!

Mã Lệ Á hơi do dự một lát rồi sau đó cũng bước vào phòng hắn. Sau khi cửa phòng được đóng lại, nàng hít sâu một hơi rồi nói:

- Nếu như kẻ khác biết ta...dám vào phòng ngươi thì nhất định sẽ nói là ta không biết sống chết!

- Đúng vậy, thế sao ngươi còn tiến vào?

Ánh mắt của Lưu Sâm chợt lóe sáng. Một nữ hài dám vào phòng hắn thì đúng là phải có rất nhiều dũng khí.

- Ta....ta không giống họ!

Mã Lệ Á nói:

- Ta nghĩ....ta nghĩ ngươi là một học viên giỏi nhất. Toàn bộ học viện chỉ có ngươi là giỏi nhất. Ngươi đừng cười ta....ta thật sự là nghĩ như vậy mà!

- Không sai! Lời nhận xét đó của ngươi rất đúng!

Lưu Sâm cảm khái thốt:

- Đa tạ ngươi! Mời ngồi, để ta đi rót nước!

Thế rồi hai người thản nhiên nói chuyện phiếm. Sự rụt rè ban đầu của nàng ta cũng từ từ biến mất, sau đó thì nói chuyện cũng khá khôi hài. Trong lúc bất tri bất giác, trời đã quá nửa đêm. Buổi nói chuyện phiếm đó cũng khá thú vị, Lưu Sâm hoàn toàn chưa nếm thử lần nào. Trong kinh nghiệm của quá khứ, khi một nam một nữ ở cùng một phòng thì ngoài việc ngủ ra, cũng chỉ có vuốt ve hoặc hôn hít mà thôi; nhưng lần này lại không giống vậy, hai người ngồi khá gần, nhưng lại không có một hành động thân mật nào. Trong lúc nói chuyện với Lưu Sâm, hai mắt của Mã Lệ Á lấp lóe quang mang, tràn ngập nét sùng bái. Nàng rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu, nói chung là cũng rất đắc thể.

- Đa tạ ngươi đã ngồi tiếp chuyện với ta lâu như vậy!

Rốt cuộc Mã Lệ Á cũng đứng lên và nói:

- Sau này....sau này ta còn có thể trò chuyện với ngươi thế này nữa được không?

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Tất nhiên là được! Cửa phòng của ta lúc nào cũng mở rộng để hoan nghênh ngươi!

- Vậy thì vinh hạnh quá!

Khuôn mặt Mã Lệ Á đỏ bừng như gấc:

- Ngày mai nói tiếp được không?

- Lúc nào cũng được!

Vừa nói, Lưu Sâm vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng.

- Hoàng hôn ngày mai, ta sẽ chờ ngươi ở hậu viện nhé!

Mã Lệ Á ấp úng giải thích:

- Nếu cứ đến phòng của ngươi hoài thì ta sợ...sợ Cách Phù sẽ suy nghĩ vớ vẩn.

Lưu Sâm mỉm cười hỏi:

- Đây là ước hẹn hả?

- Không phải....chỉ đúng phân nửa thôi....tại sao ngươi lại hỏi vậy?

Vừa dứt lời thì tiểu cô nương đã quay mình bỏ chạy ra khỏi phòng, bộ dạng có vẻ như rất xấu hổ.

Thật là có ý nghĩa! Rốt cuộc Lưu Sâm hắn cũng đã có nữ ái mộ thứ nhất rồi! Vì vậy mà hắn rất vui mừng. Các nữ ái mộ của những thành viên hoàng kim tổ khác vẫn luôn là một vấn đề khá rắc rối. Nếu mới nhìn qua thì đúng là được thỏa nguyện, nhưng nhìn lâu chút thì lại rất phiền phức. Nhưng đối với Lưu Sâm thì lại không hề có vấn đề đó, bởi lẽ với thanh danh của hắn, vốn chẳng có ai ái mộ hắn cả....

Nhưng với thân phận và địa vị của hắn, nếu có một, hai nữ ái mộ thì cũng là một chuyện rất bình thường. Tốt, chỉ cần có thể khống chế số lượng và tiến độ thì mọi thứ sẽ đều hợp lý cả.

oooOooo

Tối hôm sau, Lưu Sâm đứng dưới bóng đêm nhìn tiểu cô nương đang núp ở xa xa kia, hắn mỉm cười đầy vui vẻ. Nàng ta thật là nhát gan, còn chưa vào cuộc mà đã lén lút vụng trộm vậy rồi.

- Sang bên kia nói chuyện được không? Đừng để người ta nhìn thấy, nếu không thì....đám nữ sinh sẽ nói lung tung cho coi.

Lưu Sâm cúi người xuống rồi hỏi:

- Nói lung tung gì?

- Thì họ sẽ nói chúng ta....chúng ta....chậc, sao ngươi lại không hiểu chuyện đó chứ?

Nói xong thì tiểu cô nương mặt nhăn mày nhó, giậm chân hờn dỗi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.