Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 59: Đọ Sức




Á Na nhíu mày hỏi:

- Có việc gì không?

Lưu Sâm cười nói:

- Ta chỉ muốn trò chuyện dăm ba câu thôi. Ngày mai ngươi phải đấu với Đạt Nhĩ Tư rồi, đã tìm ra biện pháp đối phó với hắn chưa?

Á Na nghe vậy thì càng nhíu chặt lông mày hơn, đây là vấn đề nàng không thể trả lời được, vì nó mà nàng đang phát sầu đây.

- Ngươi có biện pháp?

Á Na vốn không muốn thốt ra lời này, bởi vì làm vậy thì chẳng khác nào là lãnh giáo với hắn, mà nàng thì lại không muốn lãnh giáo bất kỳ vấn đề nào với hắn; nhưng nàng cũng biết, nếu như nói có, thì người có thể giúp mình chỉ có hắn mà thôi, đó là bởi vì thân thủ của hắn. Hễ là người có thân thủ cao, thông thường thì ánh mắt của họ cũng sẽ không quá tệ.

- Có!

Lưu Sâm từ tốn nói:

- Ngày mai, khi ngươi đứng trên đài rồi hướng xuống dưới chào, chỉ cần nói lên ba chữ là sẽ giải quyết hết mọi vấn đề thôi.

Đơn giản vậy sao? Á Na hưng phấn hỏi:

- Là ba chữ gì?

- Là ba chữ....ta bỏ cuộc!

Á Na nghe vậy thì chưng hửng, sau đó thì nét hưng phấn ở trên mặt liền chuyển thành phẫn nộ:

- Đó là chủ ý của ngươi sao?

- Đó là một ý kiến hay!

Á Na cười khỉnh:

- Hay chỗ nào?

- Ít ra ngươi sẽ không bị người ta đánh cho bay lên trời, rồi sau đó còn phun ra thật nhiều máu nữa!

Lưu Sâm nghiêm túc, nói:

- Nữ hài tử vốn có thân thể tố chất hơi kém, mỗi tháng đã phải mất mấy ngày máu rồi, tất nhiên trong cơ thể cũng không có nhiều máu lắm. Nếu lỡ bị phun máu thêm nhiều nữa, vậy ngươi sẽ không chịu nổi đâu. Text được lấy tại Truyện FULL

Á Na tức giận hất tay một cái, cửa phòng của nàng sập vào khuôn mặt thối của Lưu Sâm, đồng thời quát lên:

- Đi chết đi!

Đáng lẽ cửa phòng đóng sập lại thì sẽ vang lên tiếng động rất lớn, nhưng nó đã được đóng lại rất nhẹ nhàng, ở bên ngoài vang lên tiếng cười của Lưu Sâm:

- Ngày mai ngươi định té vào chỗ nào thế? Nhớ báo trước để ta hứng cho.....

Không thấy bóng người đâu, Á Na tức giận đến nỗi tay chân run rẩy, hắn dám khinh thị mình tới như vậy?

Nhưng Lưu Sâm lại không cho rằng đó là có ý khinh thị, hắn chỉ thừa nhận đó là lời nhắc nhở thiện ý thôi. Hắn nhìn ra được, Á Na tuyệt đối không phải là đối thủ của Đạt Nhĩ Tư, bởi vì Ngư Long vũ của nàng tuy tinh diệu, nhưng lực sát thương còn quá yếu, nếu dùng để kích trúng đối phương thì không có vấn đề gì, nhưng lại không có tác dụng gây tổn thương đối thủ đến mức không bò dậy nổi. Nếu nàng không bỏ cuộc, vậy thật sự chỉ có thể phun máu trào cuống họng mà thôi. Vì vậy, hắn nể tình bạn học ở cùng một lầu nên đã nhắc nhở nàng một câu, không ngờ nàng lại không nghe theo!

Mình có nên suy nghĩ tìm đối sách hay không? Sau ngày mai thì chỉ còn cao thủ chân chính đọ sức mà thôi.

oooOooo

Lưu Sâm lén lút chui vào một căn phòng túc xá thơm phức, cô nương ở trên giường thở dài nói:

- Ngày mai sẽ là cuộc tỷ đấu giữa bát cường rồi, vậy mà ngươi lại còn đi trộm hương cắp ngọc nữa à?

Lưu Sâm nhảy lên giường rồi ôm lấy Cách Tố vào lòng, bàn tay của hắn xoa nhẹ lên đôi ngọc thố của nàng, rồi hùng hồn nói:

- Con người ta rất kỳ lạ, trước khi đại chiến thì cần phải thả lỏng một chút, nếu nàng không bồi tiếp ta tử tế, vậy ngày mai có thất bại thì đó là trách nhiệm của người làm đạo sư như nàng đấy!

Cách Tố tròn mắt há hốc miệng ra, trời ạ, làm đạo sư mà lại khó thế sao?

May mà nàng vĩnh viễn không có biện pháp nào để cự tuyệt "thủ tục" này. Sau một trận phong lưu, Cách Tố nói:

- Đối thủ ngày mai của ngươi là Dương Sâm, người này không lấy tốc độ để thủ thắng, nhưng vừa vặn lại là nhân vật có thể khắc chế ngươi.

- Tại sao thế?

Lưu Sâm cười hì hì, hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc chút nào.

Cách Tố nói:

- Tuy hắn không lấy tốc độ để thủ thắng, nhưng sức phòng hộ của hắn cũng ảo diệu vô cùng, chỉ luận về Hỏa hệ Hộ thân thuật thôi thì hắn cũng đã là cao thủ tuyệt đỉnh trong hàng ngũ học viên rồi. Sức lửa của hắn rất mạnh, bình thường có thể nung chảy cả sắt thép nữa đấy. Nếu ngươi cứ dùng phương thức như trong những trận trước, vỗ chưởng vào sau lưng hắn thì hắn sẽ không thọ thương, mà ngược lại, kẻ bị thương sẽ là ngươi thôi!

Trên mặt Lưu Sâm không biểu lộ một điều gì, dường như đang suy tư, mà cũng có vẻ như không được yên lòng.

Cách Tố thở dài nói:

- Ta không hài lòng với phương pháp đối địch của ngươi chút nào. Thật không biết ngươi làm sao có thể chống cự tới tận lúc này, ta thấy không phục giùm cho mấy tên thất bại đó.

Lưu Sâm cười nói:

- Để ta dạy cho nàng một thường thức!

Cách Tố ngẩng đầu chờ nghe.

Lưu Sâm lại nói:

- Chỉ cần tốc độ thật nhanh, vậy thì cả người thường cũng có thể lấy ra một viên sắt đang được nung trong lửa mà tay sẽ không bị thương! Huống chi, ta cũng không phải là người thường!

Cách Tố nheo mắt nhìn hắn:

- Ngươi định sẽ dùng chiêu thức gì? Nếu ngươi tính dùng binh khí thì cũng sẽ không phạm quy!

Dùng binh khí là biện pháp tốt nhất, nếu dùng một thanh chủy thủ hơi dài một chút, rồi dùng tốc độ cực nhanh mà đâm vào người đối thủ, vậy thì trước khi Hỏa ma pháp của đối phương kịp dung hóa binh khí của mình mà đả thương y thì tất có thể kết thúc trận đấu.

- Hôm nay ta đến đây là để thả lỏng tinh thần mà, nàng cứ hết lần này tới lần khác nhắc tới chiến đấu hoài, vậy có phải là làm hỏng mất bầu không khí hương diễm hiếm có này rồi không?

Lưu Sâm vừa nói vừa đẩy nàng ngã lăn ra giường, đôi tay bắt đầu hoạt động mạnh.

Cách Tố rên lên một tiếng rồi kẹp chặt hai chân lại, nàng nghiến răng nói:

- Đồ xấu xa, chỉ biết làm việc xấu xa thôi. Còn không nói mau? Có bản lãnh gì cũng không chịu nói, để cho ta có một đêm....

Không lâu sau thì nàng lại tự bác bỏ lời mình:

- Hảo nam nhân, ta muốn nghỉ ngơi một lúc được không? Ngươi ôm ta ngủ nhé, ta mệt rồi....

Thế rồi Cách Tố cũng lăn ra ngủ, ngủ rất nhanh là đằng khác, cả cuộc chiến của ngày hôm sau cũng quên mất từ bao giờ.

oooOooo

Lưu Sâm đứng dưới hòn giả sơn, nơi đây là địa bàn chuyên dụng của hắn và Cách Phù, nên không ai dám xâm chiếm cả. Nghe tiếng nghị luận ở bên dưới, hắn rất là hưng phấn. Hôm nay là ngày mà sáu hệ ma pháp đều sẽ quyết định người thắng cuộc sau cùng, còn trận chung kết của kỹ năng đặc biệt sẽ tiến hành vào ngày mai, riêng về phần ma pháp phụ vì có số lượng người tham gia đông nhất nên vòng đấu loại đã kéo dài hơn, vì vậy mà trận chung kết của ma pháp phụ sẽ được tiến hành vào hai ngày sau.

Nguyên nhân khiến hắn hưng phấn là vì một cái tên, Khắc Nại! Không ngờ gã vẫn có thể cầm cự cho tới bây giờ, tuy rằng nghe nói mỗi trận của gã đều rất kinh hiểm, nhưng gã đã cố gắng rất nhiều. Hôm nay gã đã có thể ngạo nghễ tiến vào trận chung kết rồi.

Còn gã Thủy hệ ma pháp sinh Na Nhĩ Tư kia cũng không kém hơn, sau nhiều phen vất vả, gã đã đại triển hùng oai, liên tục đả bại đối thủ, và rốt cuộc hôm nay cũng lọt vào trận chung kết. Đối thủ của gã chính là một thành viên của Hoàng kim tổ hợp: Thang Mỗ Sâm!

Tư Tháp đứng trên đài cao, đối thủ của gã vừa bị đánh ngã xuống đài, lúc này gã lớn tiếng nói:

- Đạt Nhĩ Tư, hôm nay ta sẽ không ở đây để xem ngươi thi đấu, vì ở bên Phong hệ đang có trận chung kết chờ ta. Đợi sau khi đoạt được giải nhất của Phong hệ, hy vọng ngày mai ta lại sẽ thấy ngươi ở đây!

Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng hào khí bức người!

Có thể dễ dàng tiến vào vòng tứ cường của ma pháp phụ, còn vòng nguyệt quế [1] của Phong hệ tuy chưa tới tay, nhưng cứ xem thần thái của gã ung dung như vậy, dường như trận chung kết ở bên đó chỉ là một cuộc xã giao rất bình thường vậy.

Gã đứng trên đài cao, thần thái tiêu sái như cây ngọc trước gió, khiến cho các nam sinh ở bên dưới đều cảm thấy tự ty mặc cảm, còn trong mắt các nữ sinh thì phát ra những tia dị quang. Trong những tiếng tung hô điên cuồng "Tư Tháp, Tư Tháp, Tư Tháp....." thân thể gã bốc lên cao rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Khi bóng dáng của gã khuất dần thì rất nhiều nữ sinh cũng đuổi theo sau. Bọn họ đến đấu trường này chủ yếu đều là để xem Tư Tháp, hiện giờ gã đang chạy sang đấu trường của Phong hệ, vậy thì sao họ lại bỏ qua được chứ?

Tại một góc vắng vẻ, một nữ hài quay đầu hỏi người bạn đứng kế bên:

- Khắc Mã, ngươi không đi xem trận chung kết của Tư Tháp à?

- Ta không đi!

Cổ áo của Khắc Mã được kéo lên thật cao, thanh âm của nàng cũng phát ra từ trong đó.

- Ta biết ngươi rất muốn nhìn thấy hắn bị đánh bại, nhưng coi bộ hôm nay ngươi sẽ lại phải nhìn bộ dạng đắc ý của hắn thôi, vậy thì cần gì phải khiến mình tức giận chứ?

Dường như nàng ta biết được kết cuộc hôm nay cũng sẽ giống như những lần trước vậy, chẳng lẽ ở trong mắt nàng ta, gã nam sinh dương danh toàn trường với Hỏa hệ hộ thân thuật mà cũng không thể cầm cự được với Lưu Sâm hay sao?

Khắc Mã nhíu mày hỏi:

- Ngươi cho rằng hôm nay hắn sẽ lại thắng hay sao? Lệ Nhã, tại sao vậy?

Lệ Nhã đảo nhanh tròng mắt, rồi nói:

- Ngươi nhìn sắc mặt của hắn kìa, đó là thần thái thả lỏng! Còn ngươi nhìn Dương Sâm kìa, sắc mặt gã ngưng trọng như vậy, thế mà còn chưa rõ ràng sao?

- Sắc mặt đâu có nói lên điều gì chứ!

Khắc Mã nói:

- Biết đâu hắn cố ý làm ra vẻ đáng ghét như thế thì sao? Đợi lát nữa, nhất định hắn sẽ bị Dương Sâm đánh ngã lăn ra cho coi, tốt nhất là đánh chết luôn hắn....

Lệ Nhã mỉm cười nói:

- Lo lắng cái gì chứ? Dù hắn may mắn qua được ải này, nhưng sẽ còn Đạt Nhĩ Tư và Tư Tháp. Cuối cùng ngươi cũng sẽ thấy được cái bộ dạng khốn đốn của hắn thôi....

Khi nhắc đến cái tên Tư Tháp, trên mặt nàng ta hiện lên nét hưng phấn cực kỳ, rõ ràng nàng ta cũng là một người ái mộ Tư Tháp rồi.

Lúc này đột nhiên có một cổ khí lưu âm thầm nổi lên, phảng phất như nó đang dùng một sợi dây vô hình để thu hút ánh mắt của tất cả học viên đang quan chiến đều nhìn về phía trước. Thì ra lúc này đang có một người tiến lên đài từ bên trái, Đạt Nhĩ Tư! Gã bước nhanh lên đài, mỗi một bước dường như đều làm mặt đất rung động, đất cát ở dưới đất cũng theo từng bước chân của gã mà bắn lên cao, đầu tiên là những hạt bụi khô ráo, nhưng không lâu sau thì cả những giọt nước đang đọng trên đầu các ngọn cỏ, rồi sau đó thì cả bầu trời đều có mưa phùn lất phất.

Ở bên phải cũng có người tiến ra, nàng ta không dùng tới Thủy chi nhu để thượng đài như lúc trước, mà là bước từng bước một, cước bộ của nàng chậm rãi và nhẹ nhàng, phảng phất như sợ làm đau đám cỏ non ở dưới chân mình vậy. Đó chính là Á Na!

Nàng trông giống như một người vợ cần mẫn tại Giang Nam vậy, trong cơn mưa phùn của buổi sáng sớm, nàng lặng lẽ đi ra cửa trước, bước chân rất khẽ, chỉ sợ làm kinh động tới con chó vàng trong nhà, chỉ là trong tay nàng chỉ còn thiếu cây dù tao nhã mà thôi.

Chỉ mới ở dưới đài mà hai đối thủ đã bắt đầu đấu với nhau rồi! Đây quả thật không phải là một trận đấu tầm thường chút nào!

===================================

Chú thích

[1] Vòng nguyệt quế: vương miện của kẻ thắng trận


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.