Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân




Ban đêm vắng vẻ không có ai, ở trước mặt Lưu Sâm lúc này rõ ràng là hậu viên quen thuộc. Kể từ sau khi công cụ luyện tập, tức trâm cài tóc, bị Pha Tư Đế đòi lại, hắn vẫn chưa trở lại đây lần nào, nhưng trong lúc suy nghĩ, bất giác hắn lại đi đến đây.

Lúc này đã là nửa đêm gần sáng, lá rụng đầy sân, trong bụi cỏ vẫn vang lên những tiếng sột soạt, hai điều này vẫn không hề thay đổi, vẫn đợi hắn như trước.

Lưu Sâm không tiến vào sân, mà chỉ lặng lặng đứng trước cửa hậu viên mà cảm ứng sự vận chuyển của nguồn năng lượng ở trong nội thể, nó lưu động khoan thai tại cánh tay, chỉ cần một ý niệm nổi lên, Phong nhận có thể phát sinh bất cứ lúc nào, nhưng Lưu Sâm đã thay đổi ý niệm. Lúc này ý niệm của hắn vây quanh dòng nhiệt lưu đang chảy mạnh ở trên tay, từ từ đè nén nó lại. Đây là một loại thử nghiệm đầy gian nan, thông đạo đã hình thành xong, nếu muốn thay đổi nó thì thật là khó, nhưng hắn đều bỏ hết mọi thứ sang một bên, mà chỉ dốc lòng cưỡng chế việc thay đổi nó từ từ.

Rốt cuộc, sau hai tiếng cố gắng, ở đầu ngón tay của hắn đã thấy xuất hiện mũi Phong nhận thứ nhất, "xoẹt" một tiếng nhỏ vang lên, một cành cây ở ngoài năm thước bị rơi xuống. Rồi mũi Phong nhận thứ hai được bắn ra, một cành cây khác ở trên không trung bị cắt trúng và gãy lìa làm hai đoạn. Mũi Phong nhận thứ ba được bắn ra, một cành cây khác ở ngoài mười thước bị cắt rời khỏi cây. Lưu Sâm quát khẽ một tiếng, toàn thân đột ngột nhảy phốc lên, khi đến trước hai thân cây ở phía trước, hai tay của hắn liền vạch lên hai đường trong không trung, "xoạc, xoạc" hai tiếng nhỏ vang lên, thế là hai cành cây cùng lúc bị cắt lìa.

Khi thân thể hắn vừa đáp xuống, Lưu Sâm lập tức khai triển toàn bộ tốc độ, thoạt nhìn thì trông hắn giống như những ngày đầu tập luyện ở đây vậy, nhưng có một chỗ không giống, đó là trong tay hắn không có trâm cài tóc, nhưng khi ngón tay của hắn đâm tới đâu thì lá ở đó đều bị đâm thủng một lỗ - chỉ là một lỗ rất nhỏ mà thôi. Nếu có người nói những chiếc lá này bị Phong nhận đâm thủng, tất sẽ không có ai tin, bởi vì không thể nào có Phong nhận nhỏ như vậy được!

Trong những lần kiểm tra tiến độ của ma pháp, kích cỡ của Phong nhận cũng là một mấu chốt quan trọng ở trong đó. Trong khi kiểm tra, Phong nhận càng lớn thì trình độ ma pháp càng cao. Đó là sự thật mà từ bấy lâu nay không có ai phản bác cả, nhưng Phong nhận của Lưu Sâm thì càng lúc càng nhỏ, lúc này hắn cực kỳ vui mừng, giống hệt như vừa nhặt được một đại mỹ nữ vậy. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Phương đông đã hé ra một đường sáng, Lưu Sâm xoay mạnh người ở trên không trung, hai tay điểm ra, "xoạc" một tiếng nhỏ vang lên, thế là lại có một thân cây ở cách xa hơn mười trượng và một cây khác ở cách hắn chừng năm trượng cùng lúc xuất hiện hai lỗ hổng - là lỗ hổng gần như bị xuyên thấu. Khoảng cách chênh nhau tầm năm trượng, nhưng tiếng động phát ra thì chỉ có một, thật là kỳ quái. Chẳng lẽ khoảng cách năm trượng đó lại không có sự chênh lệch về thời gian hay sao?

Người của hắn vừa đáp xuống đất, hắn liền ngửa người ra sau, rồi lướt đi trên mặt cỏ và đến sát bên cạnh tường. Hắn lại điểm mũi chân thêm một cái, thế là bóng dáng của hắn lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Ma pháp của hắn đã được định trước là sẽ vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng không ai biết rằng, trong một đêm tĩnh lặng thế này, một biến cố lớn đã phát sinh, và một cao thủ tuyệt đại đã gần trưởng thành! Kể từ thời khắc hắn thành công đè nén được nguyên tố ma pháp, Lưu Sâm đã bước vào một giai đoạn mới tinh! Từ giờ trở đi, hắn mới thật sự là cao thủ tốc độ lưu. Ma pháp không còn là phương diện bạc nhược của hắn nữa, mà nó lại là sự bổ sung hữu hiệu nhất cho công phu của hắn.

Tuy rằng suốt đêm không ngủ, nhưng Lưu Sâm cảm thấy rất hưng phấn. Hắn vẫn hào hứng đến lớp, nhưng hôm nay là khóa học của Lôi Nặc Tư, lão tiểu tử đó ít nhất cũng còn phải ngủ thêm tới một tháng, không có lão tiểu tử đó, hắn rất có hứng thú với khóa học này, nếu như nàng mỹ nữ của hắn đứng lớp, vậy thì hắn sẽ lại càng hứng thú hơn.

Không có mỹ nữ, giảng sư đứng lớp hôm nay là một nam nhân, hơn nữa, ông ta cũng khá già, chính là Cách Lý đạo sư!

Lão đứng trên bục giảng, đảo mắt nhìn qua mọi người một lượt. Ai nấy cũng đều im thin thít, mọi người đều biết, tuy thường ngày Cách Lý đạo sư rất ít nói, nhưng trình độ ma pháp của lão lại đứng đầu trong các ma đạo sư. Hôm nay lão đến cấp bốn giảng dạy, có thể nói đây là một vinh hạnh của các học viên vậy.

Cách Lý đạo sư nói:

- Lôi Nặc Tư đạo sư không thể tới giảng bài, nên khóa này sẽ do ta tạm thời thay thế trong một tháng. Ta không muốn làm xáo trộn giáo trình của chư vị, do đó sẽ không xem khóa này là khóa ma pháp, mà chỉ cùng mọi người thảo luận mà thôi!

Mọi người đều sửng sốt, lão không thay mặt dạy ma pháp, vậy sẽ dạy cái gì?

Cách Lý giơ tay lên cao, một ngọn gió xoáy bắt đầu nổi lên, tiếp theo là viên phấn ở trên bàn đột nhiên bay lên không, sau đó thì bị nát bấy. Bột phấn không rơi xuống đất, mà chúng không ngừng bay lượng và biến ảo ở trên không, rồi tạo thành rất nhiều mẫu tự, mà những chữ đó lại đang tổ hợp lại với nhau, từ từ hình thành hơn mười chữ riêng biệt.

Cả lớp thấy vậy thì đều trở nên hưng phấn, tuy nói không dạy ma pháp, nhưng khi lão vừa ra tay thì đã thi triển ma pháp cao thâm như vậy rồi. Một chiêu đó không mang theo bá khí gì cả, nhưng nó lại bao hàm rất nhiều tinh túy của ma pháp: Toàn phong thuật, Phong chi tác, Phong võ thuật, và còn có cả Định phong thuật. Tất cả đều là ma pháp cao cấp, các học viên cấp bốn có thể học ma pháp cao thâm như vậy sao? Vừa nghĩ tới đó, ai nấy cũng đều vui mừng hớn hở và cùng lúc vỗ tay rầm trời để tán thưởng!

Cách Lý giơ tay trái lên, tiếng vỗ tay liền ngừng lại, rồi lão cất tiếng rất nhẹ, phảng phất như là truyền đến từ mọi ngõ ngách ở trong lớp vậy:

- Các bằng hữu, hôm tay ta muốn đàm luận với mọi người về mười chữ: bằng hữu, trách nhiệm, trung thành, cừu hận.....

Công bằng mà nói, Lưu Sâm cảm thấy lão thuyết giảng không được hay lắm. Nếu để cho hắn lựa chọn, hắn sẽ chọn được những từ còn hay và đẹp hơn những từ của lão chọn nhiều. Thế nhưng khóa này cũng rất ly kỳ, đám học viên đều bị lão dẫn dụ vào một cảnh giới mê ly và để cho mọi người suy ngẫm lại.

Trên cơ bản, Lưu Sâm đã quên mất lão nói những gì, nhưng thông qua sự giải thích ý nghĩa của những chữ đó, hắn cảm thấy mình hiểu được lão đầu này. Trong lòng lão có tiếc nuối, có u buồn, nhưng lão cũng có bằng hữu, và lão cũng không biết rõ về vị bằng hữu này. Đó chính là ý tứ của lão đầu, xem ra lão cũng là một người có lịch duyệt rất phong phú đây!

Sau khi khóa học kết thúc, Cách Lý lật tay một cái, bột phấn liền rơi vào hộp phấn, trong không trung chẳng để lại một chút tàn dư nào. Năng lực điểu khiển ma pháp như thế là rất rất cao, thế là mọi người lại vỗ tay ầm lên. Sau khi học xong một lớp của lão, mọi người lại càng có hứng thú với ma pháp hơn nữa.

Khi Lưu Sâm bước ra khỏi phòng học, hắn cảm thấy có một đôi mắt đang quan sát mình, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại thì đôi mắt đó đã chuyển nhìn lên bầu trời. Đúng là Cách Lý đạo sư rồi. Lưu Sâm mỉm cười với lão rồi quay người bước đi. Rốt cuộc lão đầu này có quan hệ thế nào với phụ thân đây? Phụ thân nói lão là bằng hữu, và còn viết một phong thư cho mình mang tới đưa cho lão nữa, nhưng hắn lại không đồng ý với cách giải thích về ý nghĩa của hai chữ "bằng hữu" của lão. Ở trong mắt lão, phụ thân có thể xem là bằng hữu của lão hay không? Mà ở trong lòng phụ thân, lão có phải là một bằng hữu đúng nghĩa hay không?

Hắn cho rằng, họ là một đôi bằng hữu mà không có ai hiểu được, có lẽ mối quan hệ đó còn liên quan đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ nữa, nhưng đối với chuyện của thế hệ trước, hắn không có hứng thú gì lắm, vì vậy mà bỏ qua và không nghĩ tới nữa.

oooOooo

Cách Tố đứng trước cửa sổ, trên mặt nàng lộ ra biểu tình rất kỳ quái, dường như đang rất cao hứng, nhưng cũng có vẻ khá mâu thuẫn. Ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, thân thể của Cách Tố hơi chấn động một chút, nàng đưa tay sửa sang mái tóc thật nhanh, rồi nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Ngoài cửa có tiếng gõ rất nhẹ vang lên, Cách Tố thoáng đỏ mặt, rồi một trận gió thổi tới, kéo cửa phòng ra. Vừa nhìn thấy người ở ngoài cửa, nét đỏ hồng trên mặt nàng liền biến mất, thay vào đó là nét thất vọng. Nàng lên tiếng:

- Tư Tháp, là đệ à?

- Tỷ tỷ, tỷ tưởng là ai chứ?

Thanh niên này là đệ đệ của nàng, không một ai biết nàng có đệ đệ ở trong học viện, càng không có ai biết được đệ đệ của nàng là thiên tài Phong hệ ở trong Hoàng kim tổ hợp, Tư Tháp. Đương nhiên, cũng không ai biết rằng gia gia của nàng lại là viện trưởng Cách Lạp Tư.

- Sao đệ rảnh rang mà tới đây? Đã sắp tới kỳ tranh đoạt Hoàng kim tổ hợp rồi, còn không đi chuẩn bị cho tốt?

Nàng dùng lời răn dạy để che đậy sự thất thố của mình, vì nàng tưởng hắn đến. Hắn đã không đến đây mấy ngày rồi, khiến cho nàng bị thất hồn lạc phách, hình dạng của nàng lúc này chẳng giống bình thường chút nào, thật không thích hợp đi gặp mặt người ta, dù cho người đó có là đệ đệ của nàng cũng thế.

- Hì hì, chẳng lẽ đệ còn phải lo chuyện đó hay sao?

Phong hệ khác với những hệ khác. Các hệ khác tranh đấu rất gay gắt, ai nấy đều nhắm vào Hoàng kim tổ hợp, mà Phong hệ có Tư Tháp gã, căn bản là không có người nào dám tranh. Ai nấy đều biết, Tư Tháp là đệ nhất cao thủ trong các học viên, tuy còn chưa tiến nhập vào cảnh giới đại ma pháp sư, nhưng khoảng cách cũng chỉ kém một chút thôi.

Vị trí đệ nhất của các hệ khác đã cao lắm rồi, nhưng chức đệ nhất của Phong hệ còn cao hơn nhiều, không phải chỉ có một cấp mà thôi. Cho dù là tứ đại hoàng kim viện, người có thể đạt tới trình độ của gã cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Do đó, các thành viên khác của Hoàng kim tổ hợp đều đang lo sốt vó, duy chỉ có gã là chẳng lo lắng chút nào.

- Đệ đừng quá kiêu ngạo, một ngày nào đó sẽ bị người ta đá ra khỏi đội hình của Hoàng kim tổ hợp, đến lúc đó thì coi đệ để mặt mũi ở đâu cho biết!

Cách Tố thoáng dừng lại một chút rồi giáo huấn tiếp:

- Chỉ có chút bản lãnh mà không biết trời cao đất rộng là gì, nhân tài ở trên đời rất nhiều, thậm chí có cả người mà đệ không tưởng tượng nổi nữa kìa!

Lời này là nửa thật nửa giả, chí ít nàng biết có một người. Trước đây không có ai biết tới bản lãnh của hắn, nhưng nàng biết bản lãnh của hắn thần kỳ tới đâu, có lẽ cũng chỉ có mỗi mình nàng là biết được chỗ thần kỳ chân chính của hắn.

Người đó tất nhiên là người đã dùng bản lãnh của hắn mà biến nàng thành nữ nhân của hắn: Lưu Sâm.

Tư Tháp nói:

- Hôm nay đệ đến đây là để đàm đạo với tỷ về cái người không thể tưởng tượng kia, A Khắc Lưu Tư!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.