Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 365: Lục soát




Ở tại đây, với công lực của những người đang có mặt, bất luận kẻ nào cũng không thể trốn thoát, dù có muốn bay lên trời để bỏ trốn thì cũng không thể. Thế nhưng tên địch nhân này lại chui xuống đất, mà nếu hắn đã chui xuống đất thì phiền phức rồi đây. Thổ ma pháp không cần phải đào đường hầm, vì vậy mà sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Bọn họ đều là những kiếm sư cao cấp nhất, nhưng vốn không phải là ma pháp sư. Cho dù có là ma pháp sư thì cũng vô dụng mà thôi, bởi vì trên thế gian còn chưa có ai có thể theo kịp Thổ ma pháp của Lưu Sâm - thậm chí ngay cả lúc hắn đang bị thương thì cũng khó lòng theo kịp!
- Lập tức xuất động mật thám toàn thành!
Thánh quân ra lệnh cho Phi Dương:
- Không được bỏ qua một ngóc ngách nào!
Lúc này biểu tình của Phi Dương rất kỳ quái. Từ nãy giờ nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cái lỗ lớn ở trên mặt đất, tựa như ở nơi đó có một đóa hoa lớn vừa mọc lên vậy; ngay cả khi hai gã đại kiếm thánh bị Thánh quân đánh văng đi mà nàng cũng không liếc mắt nhìn một cái, nhưng lúc này thì lại ngẩng đầu nói:
- Dạ!
Nàng vừa đứng thẳng người lên, rồi đang định lao người đi, nhưng thanh âm của Thánh quân lại vang lên khiến cho nàng phải dừng lại:
- Tình báo sai lầm, ta vốn phải khiến ngươi trở thành một kẻ mù mới phải. Phi Dương, ngươi phải minh bạch điều đó!
Phi Dương nghe vậy thì sắc mặt thoáng biến thành tái nhợt. Tình báo sai lầm, hai kẻ vốn không liên quan tới chuyện này mà cũng bị Thánh quân nghiêm phạt, vậy mà nàng lại được bỏ qua dễ dàng như thế, quả thật không hợp lý.
Sự việc không hợp lý cũng có giải thích hợp lý, bởi lẽ lúc này giọng nói băng lãnh của Thánh quân lại vang lên:
- Ta cần giữ lại đôi mắt của ngươi để ngươi đi tìm hắn cho ta. Nếu tìm không được thì hãy tự móc mắt về gặp ta!
Người Thiểm tộc có hai loại pháp bảo, thứ nhất là tốc độ, và thứ hai là đôi mắt. Tuy rằng tốc độ được xếp trước đôi mắt, nhưng đôi mắt của họ lại chính là nền tảng cơ sở của tốc độ. Nếu không có đôi mắt thần kỳ đó, thì dù tốc độ của Phi Dương có nhanh tới đâu đi nữa cũng chỉ là một người mù mà thôi. Đối với người của Thiểm tộc, đó là một hình phạt nghiêm khắc nhất. Phi Dương nghe xong thì liền khom mình, nói:
- Tạ ơn....Thánh quân! Phi Dương xin phụng mệnh!
Vừa dứt lời, thân ảnh của nàng liền lao vút đi, sau đó thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa, dường như vết thương gãy xương không hề tồn tại vậy.
Sau khi nàng bỏ đi, ba người còn lại cũng biến mất luôn. Lúc này ở ngoài cửa liền có mấy cung nữ tiến vào điện để thu dọn hiện trường. Bọn họ đều là những cung nữ thông thường, nên sau khi thu dọn xong thì đều bỏ đi, nhưng trong đó chỉ có một người lưu lại. Nàng ta ngồi lâu chùi cái hố sâu kia thật lâu. Bất kể nàng ta ra sức lau thế nào thì cũng không thể chữa được cái hố sâu ấy, nhưng nàng ta vẫn miệt mài lau chùi. Bỗng nhiên trong bóng tối chợt có ánh sáng màu đỏ lóe lên. Thì ra tia hồng quang nọ được phát ra từ lòng bàn tay của người cung nữ. Nàng ta áp tay xuống mặt đất, sau đó có một chuỗi những giọt máu chậm rãi từ dưới lòng đất bốc lên cao. Cung nữ thấy vậy liền lấy một chiếc bình ngọc từ trong túi ra, sau đó thì những giọt máu nọ lần lượt bay vào trong chiếc bình ngọc. Tiếp theo thì bóng thân ảnh của cung nữ chợt nhoáng lên, rồi không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
oooOooo
Đêm khuya!
Kiếm thần cư đang bị màn đêm bao phủ, chỉ có một gian phòng là vẫn còn đèn sáng. Nơi đó chính là phòng nghị sự của gia trang. Tại một căn phòng khác ở hậu viện, Tác Mã đang nằm ở trên giường. Nàng đã cố vỗ giấc ngủ cho mình thật lâu, nhưng không thể nào nhắm mắt được. Chẳng những nàng không thể ngủ được, mà trái lại còn rất tỉnh táo nữa.
Tấm màn sân khấu đã được kéo lên, các nhân vật đều đã lên sân, nhưng không một ai biết được diễn tiến của vở kịch sẽ như thế nào. Là một người tham dự và đồng thời cũng là người sẽ chịu ảnh hưởng trực tiếp của vở kịch này, nàng không thể nào rút mình ra khỏi nó được nữa rồi. Bên ngoài cửa sổ, trăng thanh gió mát, mọi thứ vẫn đều yên tĩnh như thế, yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng lá rơi....
Bỗng nhiên một tiếng "bịch" vang lên, Thác Mạn vội ngồi bật dậy. Nàng đưa tay rút nhanh thanh kiếm, nhưng khi vừa nhìn xuống đất thì kiếm trong tay cũng rơi khỏi tay, bởi vì trên mặt đất vừa có hai người xuất hiện, rõ ràng là hai Na Trát Văn Tây! Cả hai người đều có sắc mặt tái nhợt, mà trong đó thì một người đã nhắm tịt hai mắt, còn người kia thì lại ôm chặt lấy hắn!
- Ca ca....của ta sao vậy?
Thác Mạn nhảy tới gần hỏi, mà sắc mặt cũng thay đổi luôn.
- Huynh là Khắc Lao!
Người không bị thương hạ giọng nói:
- Na Trát tiên sinh đã bị thương!
Thác Mạn nghe vậy thì trái tim như trùng hẳn xuống. Nàng vốn cho rằng kẻ bị thương sẽ phải là ca ca nàng, chứ quyết không phải hắn; bởi vì ca ca là người ở ngoài sáng, nên hiển nhiên cũng là đích nhắm của địch nhân, vậy mà bây giờ lại hoàn toàn trái ngược. Ca ca không bị gì, nhưng hắn thì lại bị thương!
- Na Trát!
Thác Mạn vội ôm chầm lấy Lưu Sâm, rồi kêu:
- Ngươi sao vậy? Tỉnh lại đi....
- Hắn vì cứu huynh nên mới bị Thánh quân đả thương!
Khắc Lao giao Lưu Sâm lại cho muội muội rồi nói:
- Muội hãy coi chừng hắn cẩn thận, để huynh đi gọi phụ thân!
Nói xong, gã lập tức chạy đi mất dạng.
Dưới ánh sao đầy trời, Thác Mạn đờ đẫn nhìn khuôn mặt của Lưu Sâm. Đây là khuôn mặt mà lúc nào cũng tỏa ra hào khí bức người, nhưng vào lúc này đây thì nó lại bình tĩnh như thế. Với bản lãnh của hắn, không ai có thể gây tổn thương cho hắn được, nhưng mà bây giờ hắn lại nằm im lìm ở đây, chẳng qua là vì hắn đã thực hiện lời hứa với nàng: "Ta sẽ bảo vệ ca ca ngươi!"
"Ái lang, ngươi vì ta mới bị thương! Ngươi biết không, Thác Mạn của ngươi đang đau đớn vô cùng!" Vừa nghĩ, nàng vừa áp sát mặt mình vào mặt hắn, sau đó liền gọi nhỏ:
- Na Trát, ngươi ngàn vạn lần đừng bị gì hết nhé! Hãy hứa với ta rằng ngàn vạn lần ngươi sẽ không bị gì hết.....
Bỗng nhiên từ ngoài cửa có một trận gió thổi ùa vào, tiếp theo là ba bóng người cùng xuất hiện ngay giữa phòng. Nặc Thanh trầm giọng nói:
- Lập tức rời khỏi đây. Chúng ta không thể lưu lại một khắc nào!
Y vừa nói xong thì lập tức xốc Lưu Sâm lên, rồi sau đó liền biến mất sau cửa. Cả những người khác cũng biến mất theo.
Đêm này nhất định sẽ là một đêm không ngủ của rất nhiều người. Bách tính trong kinh thành vì sự có mặt của Na Trát Văn Tây mà khích động vô cùng, họ không ngừng suy đoán cho tương lai của đại lục, vì vậy mà không ai chợp mắt.
Còn ở trong tổng đàn của Đại Lục công hội, Phi Dương cũng không ngủ. Lúc này nàng đang nhíu chặt đôi mày. Các nơi đã được ngấm ngầm tra xét suốt đêm, cả những ngóc ngách bí ẩn nhất của kinh thành cũng đều bị tra xét hết, nhưng không có ai bị thương. Thậm chí, nàng còn phái vài tên Thổ hệ ma pháp sư giỏi nhất đi điều tra ở dưới lòng đất, nhưng bọn họ vẫn không tìm được một chút dấu vết gì. Do đó mà kết luận cuối cùng đã khiến cho Phi Dương cảm thấy khiếp sợ vô cùng: Thổ ma pháp của người nọ đã đạt tới cảnh giới của thần cấp. Khi cao thủ thần cấp dùng Thổ ma pháp để di chuyển dưới lòng đất thì sẽ là vô ảnh vô tung!
Sự kết luận này khiến cho nàng phải thẫn thờ cả người! Thổ ma pháp! Đây là môn ma pháp mà thế nhân rất ít người biết, vì vậy mà người ta tuyệt đối không hề liên hệ nó với Na Trát Văn Tây. Ấy vậy mà hắn lại biết nó, hơn nữa lại còn đạt tới cảnh giới thần cấp nữa chứ.
Thổ hệ ma pháp rất thần kỳ. Nó có thể giúp người ta đi lại trong lòng đất dễ như đi trên đất bằng vậy. Hễ nơi nào có đất thì nơi đó đều có thể trở thành nơi ẩn thân của hắn. Hễ nơi nào có đất thì nơi đó là nơi an toàn của hắn, và đồng thời cũng là nơi cực kỳ nguy hiểm đối với những người khác. Chính bản thân Phi Dương cũng đã từng thể hội được điều đó. Lần ấy bị rơi xuống địa huyệt, nếu không nhờ có vận khí tốt mà tìm được lối thoát thì....
Vừa nghĩ tới đây, thân hình của Phi Dương chợt chấn động. Tại sao lần đó vận khí của mình lại tốt như thế? Lần đó bị té, nàng biết rằng mình đã cố hết sức rồi nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc bị thương, vậy mà chỉ một tên kiếm sư như hắn thôi thì dựa vào cái gì mà không bị ngã chết chứ?
Tại một nơi có Trọng lực tràng siêu cấp như thế, mỗi bước đi của nàng đều rất khó khăn vô cùng, nhưng tại sao hắn vẫn có thể cười nói và hoạt động như thường được? Bất luận là ai, nếu bị rơi xuống nơi đó thì đều không thể sống sót được, nhưng tại sao hắn lại may mắn như thế? Ưng tổ có hơn mười người đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng chỉ có ba người là sống sót trở về, tại sao hắn lại là một trong số đó?
Càng nghĩ, nhịp tim của Phi Dương càng đập gấp hơn. Nàng bỗng ra lệnh:
- Mau gọi Tác Ẩn đến đây!
Hai người lập tức lãnh mệnh đi ngay, không lâu sau, họ trở về báo:
- Bẩm báo tổ trưởng, Tác Ẩn tiên sinh không có ở trong tổng đàn!
Họ vừa dứt lời thì ở ngoài cửa liền có thanh âm ai đó vang lên:
- Bẩm báo tổ trưởng, tất cả mọi thứ ở Kiếm thần cư đều vẫn như thường, không có dị động nào cả!
Phi Dương giương đôi mắt sáng như sao lên nhìn, rồi hỏi:
- Tình hình của Thác Mạn tiểu thư thế nào?
- Thác Mạn?
Người ở ngoài cửa hơi lưỡng lự một chút rồi nói:
- Điều này....điều này.....thuộc hạ không chú ý tới.
Gã chỉ phụ trách việc giám thị các trưởng bối của Kiếm thần cư, còn đám con cháu tử đệ thì ai lại quan tâm tới làm chi?
- Đồ ngu!
Phi Dương quát lên giận dữ.
Người bị quát thì sợ sệt nói:
- Thuộc hạ xin đi xem lại....
- Không cần nữa!
Phi Dương đứng phắt dậy, nói:
- Để ta tự đi!
"Vù" một tiếng vang lên, Phi Dương biến mất trong màn đêm. Những người còn lại ở trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ là một tiểu thư thôi, tại sao tổ trưởng lại quan tâm như thế và thậm chí còn tự mình đi giám sát nữa?
oooOooo
Kiếm thần cư rất yên tĩnh!
Tuy tất cả mọi thứ ở đây đều rất yên tĩnh, và dù cho các thủ lãnh đều đã đi ngủ, nhưng không một kẻ thường dân nào sẽ dám dòm ngó tới nó.
Đó là tiêu chuẩn của những người bình thường, may mà Phi Dương không phải là người bình thường. Nàng lẳng lặng lướt đi trong bóng đêm như một ngọn gió; thậm chí cũng không thể gọi là gió nữa, mà chỉ có thể gọi là không khí thôi. Vào thời khắc này, Nặc Đốn, Nặc Thanh, và Nặc Kiếm đều đã về phòng ngủ. Phi Dương chỉ nhìn thoáng qua ba người này một chút thôi, bởi vì trọng điểm chú ý của nàng là Thác Mạn kia.
Thác Mạn đang nằm trên giường. Mái tóc vàng óng ánh xõa dài bên ngoài chăn, dưới ánh sao sáng, khuôn mặt trắng như bạch ngọc của nàng trông mỹ lệ vô cùng. Không biết nàng đang nằm mơ thấy gì mà lúc này khuôn mặt của nàng lại ửng hồng. Nàng tuyệt không biết rằng hiện nay ở bên ngoài cửa sổ cũng có một đôi mắt đẹp đang chăm chú quan sát nàng rất lâu, nhưng rốt cuộc thì nó cũng biến mất trong màn đêm.
Chỉ một lúc sau, Phi Dương đã ngồi trên chiếc ghế cao nhất trong phòng nghị sự của Đại Lục công hội. Chỉ thấy nàng càng chau mày chặt hơn. Nàng không hiểu cho lắm! Chẳng lẽ mình đã đoán sai rồi sao? Chuyện này vốn không liên quan gì tới Kiếm thần cư ư? Không! Phi Dương bỗng mở bừng đôi mắt. Kiếm thần cư tuyệt không yên tĩnh như thế!
Na Trát Văn Tây đã tới kinh thành. Việc này cực kỳ quan trọng đối với việc tìm kiếm nơi hạ lạc của Lạc Phu. Vậy tại sao bọn họ không hề tỏ ra khích động? Và nếu họ khích động, vậy thì họ phải bàn bạc suốt đêm mới phải; thế mà họ lại không hề khích động, trái lại còn ngủ yên như thế. Đó mới là điểm không bình thường của họ! Chỉ e rằng bọn họ nhất định có liên quan tới việc này, bởi lẽ mọi biểu hiện của họ đều không bình thường chút nào!
Bọn họ ngủ yên như thế, đó mới là hành động giấu đầu hở đuôi!
Hiện tại nàng đang chờ đợi tin tức cuối cùng. Đó là tin tức liên quan tới Tác Ẩn. Nếu như hắn không có ở nhà, vậy thì mọi việc đều sáng tỏ cả! Khi trời gần sáng, rốt cuộc tin tức mà nàng chờ đợi cũng về tới: "Tác Ẩn không có ở tại đại công phủ!"
Nói xong, người nọ còn an ủi thêm một câu:
- Tổ trưởng, xin đừng lo lắng, chắc trời sáng thì Tác Ẩn sẽ trở về tổng đàn thôi. Đợi thêm một lát chắc sẽ thấy hắn ngay;.
Đợi một lát thì sẽ thấy hắn? Phi Dương khẽ nhắm mắt lại. Gặp rồi thì sao? Mà không gặp thì thế nào? Tác Ẩn, Tác Ẩn, tại sao ngươi cứ luôn làm người ta phải bận lòng chứ? Sao ngươi không thể giống như những người khác, để cho ta cũng....an lòng?
oooOooo
Bầu không khí ở trong phòng từ từ sáng dần, đó là nhờ sắc trời ở bên ngoài chiếu vào. Phi Dương chậm rãi đứng lên, nàng đưa tay giật phăng băng vải quấn trước ngực ra, nó lập tức hóa thành những mảnh vụn và rơi lả tả xuống đất. Sau vài tiếng nghỉ ngơi và hồi phục, cùng với sự trợ giúp của linh dược, thương thế của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Đây là đặc điểm của Thiểm tộc, thương thế được lành rất mau. Hôm nay sẽ bận rộn với nhiều công việc lắm đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.