Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 309: Chuyện Cũ Tái Diễn




Lịch sử luôn thích tái diễn. Ít nhất thì nó đang tái diễn ở trên người Khắc Mã. Số lượng Ly xà vốn không nhiều, mà chúng lại càng có tập quán ngày ẩn đêm mới xuất hiện. Một người bị Ly xà cắn đúng là chuyện lạ, mà chuyện đó lại xảy ra hai lần ở trên cùng một người thì lại càng lạ hơn. Nếu không phải vận khí của vị cô nương này quá tệ, thì chỉ còn một giải thích duy nhất: Ly xà và nàng có thù oán, mà lại không phải là thù oán tầm thường nữa!
Là một vị cô nương, khi gặp trường hợp này thì chỉ có thể nói là vận khí rất tệ, nhưng nếu là nam nhân khi gặp mỹ nữ bị Ly xà cắn thì đúng là trời giáng vận khí đào hoa cho hắn tốt. Chẳng lẽ diễm phúc của Lưu Sâm đã tới rồi sao?
Lưu Sâm chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Khắc Mã vừa kêu một tiếng thì thân thể đã run rẩy muốn ngã. Lưu Sâm vừa đưa tay ra, hắn còn đang do dự không biết có nên đỡ lấy nàng hay không thì bỗng nhiên Khắc Mã đã ngã vào lòng hắn. Lưu Sâm vội vàng tiếp lấy thân thể của nàng, lúc này hắn cảm giác được hơi nóng rất mạnh được phát ra từ người nàng.
- A Khắc Lưu Tư....
Thanh âm của nàng nghe rất uyển chuyển du dương, cũng giống như đôi mắt của nàng vậy.
- Có muốn ta tìm tình lang của ngươi đến đây không?
Lưu Sâm chưa hề tin tưởng vào câu chuyện của nàng, nhưng hắn cũng chưa từng đi chứng thực điều đó. Bây giờ chính là lúc thuận tiện nhất để kiểm chứng tính xác thức của nó.
- Không!
Khắc Mã ôm chặt lấy hắn, rồi nói:
- Nếu ngươi kêu nam nhân khác lại đây.....ta.....sẽ hận ngươi suốt đời!
Nói xong, một tay của Khắc Mã liền lần đến thắt lưng của hắn. Hành động vừa kích thích vừa gấp gáp này khiến cho nhịp tim của Lưu Sâm đập mạnh liên hồi. Đôi môi đỏ mọng của Khắc Mã hơi hé mở, phả ra hơi thở như lan như xạ khiến người say mê. Lưu Sâm cảm thấy ý loạn tình mê, chẳng biết đôi tay của hắn đã ôm chặt lấy nàng từ lúc nào, và đặt nàng nằm ngã lên trên cỏ. Hai chỉ lăn qua lăn lại vài lần thì y phục của cả hai đều được cởi sạch, tiếp theo thì một tấm chăn lông đột nhiên xuất hiện trên bãi cỏ. Chăn lông vừa được cuốn lại thì một tiếng rên đau đớn nhưng ràn đầy khoái cảm và thỏa mãn được phát ra.
Cực chặt, cực trơn, một đường thẳng tắp! Bởi vì thân thể của nàng cố nhịn từ nãy tới giờ, dù chỉ mới trong chốc lát, nhưng đối với những người từng bị Ly xà cắn mà nói, thời gian đó đúng là một khoảng thời gian bị dày vò rất lâu. Trong lúc thân thể bị dày vò như thế, người này đã bị lửa dục hành hạ đến nỗi hoàn toàn mất đi sự khống chế của bản thân.
Lưu Sâm cũng hoàn toàn phong cuồng. Trong lúc phong cuồng, hắn đã quên mất thân phận của nàng, quên mất quá khứ của nàng, quên mất chuyện cũ của nàng. Quên hết tất cả. Hắn chỉ nhớ rằng thân thể của nàng thật là tuyệt diệu, hắn chỉ nhớ là nàng đang khao khát vô cùng, và hắn cũng chỉ nhớ xuân triều như giông tố đang cuồn cuộn nổi lên mà thôi.
Khắc Mã không ngừng cất tiếng rên khoái lạc. Nàng lại càng quên hết tất cả mọi thứ. Một lúc thật lâu sau, tiếng rên lớn của Khắc Mã cũng trở thành những tiếng rên khe khẽ, rồi sau đó mới từ từ dừng hẳn. Lúc này nàng đã hoàn toàn hôn mê.
Vầng thái dương ngã về tây. Những giọt nắng cuối cùng trải dài trên bãi cỏ. Trên mắt Khắc Mã lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, hoặc có lẽ đó không phải là mồ hôi, mà là những giọt xuân tình còn lưu lại. Nếu nói chất độc của Ly xà đã kích khởi toàn bộ tình dục của nàng, vậy thì sự giao hợp kéo dài đã hoàn toàn thay đổi thân thể của nàng...
Đôi mi của nàng khẽ động, đôi tay của nàng cũng khẽ động. Nàng bám chặt hai tay vào tấm lưng nở nang của nam nhân đang nằm bên cạnh mình. Nàng biết chuyện gì vừa phát sinh, nhưng giờ phút này lại không dám mở mắt ra. Nàng chỉ thì thầm gọi khẽ:
- A Khắc Lưu Tư, là ngươi sao?
Thanh âm phảng phất như truyền đến từ giấc mộng vậy.
- Là ta đây!
Ánh mắt của Lưu Sâm lấp loáng quang mang. Hắn đã tỉnh táo từ lâu, nhưng hắn vẫn không cử động, dường như sợ sẽ đánh thức nàng vậy. Kết cuộc lúng túng rốt cuộc cũng phải tới. Mặc kệ hắn không muốn bao nhiêu, nhưng những gì phải tới thì cũng sẽ tới thôi.
Khắc Mã đỏ bừng cả mặt. Nàng chậm rãi mở mắt ra. Sóng mắt như nước hồ thu, nàng si ngốc nhìn Lưu Sâm.
- Xin lỗi!
Lưu Sâm nói:
- Ngươi vừa bị Ly xà cắn trúng...
Khắc Mã nhẹ giọng thốt:
- Ta biết là ngươi muốn cứu ta thôi. Ta không trách ngươi!
Thanh âm của nàng rất là bình tĩnh. Bình tĩnh đến nỗi có vẻ như không bình thường chút nào. Nếu là các nữ hài bình thường mỗi khi bị thất thân thì có hai lựa chọn, một là khóc một trận lớn, hai là nằm phục trong lòng nam nhân đã lấy đi tấm thân xử nữ của nàng. Tất nhiên Lưu Sâm biết được nàng vẫn còn là xử nữ, bởi vì từ lúc tiến vào nàng thì hắn đã cảm nhận được điều đó rồi, ngoài ra còn một vệt máu tươi nơi hạ thể của nàng cũng đủ để chứng minh điều đó.
Lưu Sâm ôm lấy nàng rồi cất giọng ôn nhu nói:
- Ta cũng biết....chuyện lần trước ngươi kể về Ly xà là giả. Ngươi vẫn còn thuần khiết!
- Xin lỗi, ta đã gạt ngươi!
Khắc Mã vừa nói mà đôi dòng lệ lặng lẽ chảy xuống gò má của nàng. Rốt cuộc hắn cũng đã biết được sự thật, có lẽ đây là nước mắt vui mừng cũng nên.
Lưu Sâm cảm khái nói:
- Khắc Mã, ở trong lòng ngươi, có phải ta vẫn là tên thiếu chủ vạn ác hay không? Bây giờ ngươi có thể mắng ta, bởi vì ta đã không cứu ngươi đúng lúc. Đáng lẽ ta phải cứu ngươi trước khi bị Ly xà cắn trúng mới phải.
Khắc Mã nhẹ nhàng ngẩng đầu lên. Nàng nhìn hắn thật lâu, rồi sau đó mới nói:
- A Khắc Lưu Tư, trong lúc ta may bộ y phục kia, ta đã hoàn toàn quên mất ngươi là ai rồi, ngươi có tin không?
- Bộ y phục đó....ta đã cất đi rồi!
Lưu Sâm cười nhẹ nói:
- Ta sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.
Khắc Mã nghe vậy thì nhoẻn cười tươi như hoa. Cõi lòng của nàng tựa như vừa từ mùa thu mà chuyển sang mùa xuân vậy. Hắn hiểu được ý nghĩa của hồng tuyến y, và hắn đã tiếp nhận rồi!
Tiếp thu y phục và tiếp thu thân thể của nàng hoàn toàn khác hẳn nhau. Tiếp thu thân thể của nàng là bởi vì Ly xà gây họa, còn tiếp thu y phục của nàng tức là đã tiếp thu tình ý của nàng. Một bên là tiếp thu thân thể của nàng, một bên là tiếp thu trái tim của nàng. Chỉ cần tình ý của nàng được tiếp thu, vậy là tất cả mọi tâm sự của nàng đều đã bay biến hết, chỉ còn lại đôi mắt ôn nhu của hắn thôi.
Lưu Sâm ghé sát vào mặt nàng, rồi hỏi:
- Ta chưa từng hôn qua ngươi. Bây giờ hôn được không?
Khắc Mã khẽ nhắm đôi mắt lại:
- Ta....ta không biết!
Lưu Sâm không chần chờ liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của Khắc Mã. Nàng bối rối đáp trả lại hắn. Ban đầu còn lúng túng, sau đó từ từ cũng trở nên cuồng nhiệt hơn, còn đôi tay của nàng cũng không còn rụt rè nữa, mà lại ôm nhẹ vòng eo của hắn. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người. Nụ hôn này tuy đến sau cuộc ái ân, và cũng xảy ra trong một trường hợp khá đặc biệt, nhưng đối với Khắc Mã mà nói, nụ hôn này còn quan trọng hơn cả cuộc ái ân vừa rồi nhiều lắm.
Sau khi hôn xong, đôi môi của nàng dường như còn bóng hơn lúc trước rất nhiều, trông tựa như một đóa hoa nhỏ vừa lặng lẽ nở rộ vậy.
- Ta có thể ngắm nhìn thân thể của ngươi không?
Khắc Mã nghe hỏi thì khuôn mặt đỏ bừng lên:
- Thân thể của ta......không đẹp đâu....
Chăn lông được kéo lên, để lộ ra tấm thân mềm mại trắng nõn. Khắc Mã xấu hổ giấu mặt của mình vào ngực hắn.
- Ngươi lại gạt ta!
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Thân thể của ngươi rất đẹp!
Khắc Mã thỏ thẻ hỏi:
- Ngươi có khi nào sẽ thích một nữ hài hay gạt ngươi không?
Một nữ hài luôn gạt hắn ư? Nàng muốn nói tới ai đây? Tất nhiên là chính bản thân nàng rồi, nhưng trong đầu Lưu Sâm lại hiện ra khuôn mặt của một nữ hài khác, một nữ hài rất giỏi gạt người; dù nàng ta đã gạt hắn hết lần này tới lần khác, nhưng cũng đồng thời khiến cho quan hệ giữa nàng và hắn trở nên rối rắm vô cùng, đến nỗi bây giờ cũng không thể phân biệt đó là ân hay oán nữa. Phải chăng nàng ta là loại nữ hài rất hay thay đổi? Chẳng lẽ đó chính là sự vi diệu giữa nam và nữ sao?
Hắn trầm mặc không nói gì, điều đó cũng khiến cho cõi lòng của Khắc Mã bị trầm hẳn xuống. Tuy rằng nàng đã cho hắn thứ quý giá nhất của mình, nhưng hắn vẫn không thích nàng sao? Tại sao hắn lại cự tuyệt trả lời một câu hỏi đơn giản như thế?
Khắc Mã thầm thở dài một hơi, rồi thốt:
- Có thể đưa ta về được không?
- Được!
Lưu Sâm khua tay một vòng, toàn bộ y phục ở trên đất đều biến mất. Tấm chăn lông được cuộn lại, chỉ để lại một bãi cỏ xốc xếch. Chỉ cần một trận mưa đổ xuống đây, tất cả mọi thứ sẽ không còn lại chút dấu vết nào nữa....
Khắc Mã ở trên không lặng lẽ quay đầu lại, nàng nhìn mấy cây đại thủ trên bãi cỏ. Hiện nay đang có vài con Ly xà đang lặng lẽ xuất động. Ban ngày bọn chúng không ra khỏi động, chỉ đến tối mới mò ra ngoài. Ban ngày bọn chúng sẽ không cắn người, trừ phi có ai đó dám thò tay vào sào huyệt của chúng thì chúng mới cắn họ mà thôi.
Trong phòng Khắc Mã vẫn tràn ngập mùi hương thoang thoảng. Khắc Mã nằm lăn lên tấm chăn của mình, rồi hỏi:
- Tối nay ngươi sẽ ngủ ở đâu?
Lưu Sâm nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, sau đó cũng chui vào chăn của Khắc Mã rồi mỉm cười nói:
- Ta đã ngủ trên cái giường này một đêm rồi, quả rất thoải mái. Ngươi không phản đối ta sẽ ngủ ở đây đêm nay chứ?
- Chỉ cần ngươi thích....
Khắc Mã còn chưa nói hết câu thì đôi môi của nàng đã bị chặn lại. Sau một nụ hôn dài, Lưu Sâm cất giọng ôn nhu nói:
- Ta thích! Nếu ở trên giường này có cả nữ nhân mà ta thích thì ta sẽ càng thích hơn nữa!
Khắc Mã khẽ chấn động toàn thân, nàng ấp úng:
- Ta....ta không phải là nữ nhân mà ngươi thích!
- Ai nói đó?
Lưu Sâm vừa nói vừa đưa tay vuốt ve một bên ngọc thố của nàng:
- Nếu là nữ nhân mà ta không thích, vậy sao ta lại có thể nâng niu bảo bối của nàng ta như vầy chứ? Nếu là nữ nhân ta không thích, vậy sao ta lại hôn nàng ta được? Nếu là nữ nhân ta không thích, vậy sao ta lại ái ân với nàng ta chứ?
Thân thể của Lưu Sâm từ từ áp xuống, đôi môi của Khắc Mã lặng lẽ hé mở. Thật là thỏa mãn, thật là khoái hoạt. Đây là ái ân sao? Ban sáng ái ân phong cuồng trong tình trạng thần trí mơ hồ, còn bây giờ thì thần thức của Khắc Mã rất thanh tỉnh, mà nam nhân kia cũng trở nên cực kỳ ôn nhu. Từng luồng khoái cảm nhẹ nhàng lan tỏa ra khắp toàn thân của nàng như dòng nước hiền hòa vậy, điều đó khiến cho toàn thân nàng run rẩy không ngừng.
Lưu Sâm nhẹ giọng hỏi:
- Bảo bối, đau không?
Một câu hỏi cực ngắn, nhưng lại khiến cho Khắc Mã khích động vô cùng. Nàng ôm chặt lấy hắn, rồi đáp:
- Ái lang, không đau! Thật là khoái hoạt! Ái lang....ái lang của ta!
Tiếng kêu du dương vang lên mang theo tình cảm nồng nhiệt. Căn phòng nhỏ nghênh đón cơn mưa xuân đầu tiên kéo dài triền miên trong suốt mười mấy năm qua của nàng.
Trời sáng, khi ánh bình minh vừa hôn lên rèm cửa sổ, khi sóng biển vừa hôn lên bờ biển, khi mà đôi mắt mê ly của Khắc Mã vừa lặng lẽ mở ra, khi đôi môi của nam nhân vừa hôn lên mắt nàng, Khắc Mã mỉm cười đầy hạnh phúc. Đây là nụ cười đẹp nhất trong đời của nàng, bởi vì cuộc đời của nàng đã mở ra một trang mới.
Tại trang sử mới này, sẽ không còn hiểu lầm nữa, sẽ không còn nỗi ám ảnh nữa, và cũng không còn bất kỳ gút mắt nào nữa, mà thay vào đó thì chỉ có những vòng tay khoái hoạt, những nụ hôn say đắm tràn ngập hy vọng của ngày mai.
Bỗng nhiên ở trên biển có tiếng hát truyền đến, tiếng hát du dương thánh thót và mang theo một vận luật thần kỳ, dường như có tình cảm nồng nàn và cũng có mang theo sự quyến luyến vô cùng vô tận. Có phải tiếng hát đó muốn chúc phúc cho Khắc Mã hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.