Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 276: Thả Người




- Ta chỉ muốn kể một chuyện thôi!
Á Na nhìn viện trưởng, nói:
- A Khắc Lưu Tư đã từng vì Sâm lâm Tinh Linh bộ lạc mà chịu khổ mạo hiểm ra tay tương trợ. Hắn đã giết hết tất cả đám cường đạo bắt giữ Tinh Linh bộ lạc và giúp cho họ tìm lại được sự bình yên!
Viện trưởng giật mình hỏi:
- Có chuyện như vậy ư? Chuyện đó xảy ra lúc nào?
- Đó là....trước khi hắn bị nhốt!
Thanh âm của Á Na cũng bắt đầu hơi khích động:
- Hắn đã từng nói với những tên cường đạo kia rằng: "Nếu các ngươi là những tên cường đạo chuyên đến phá hủy gia viên của người khác, vậy thì ta chính là kẻ sát thủ chuyên đi giết cường đạo!" Ngươi hãy nghĩ xem, hắn đã từng bảo vệ Sâm lâm Tinh Linh, đã từng giết sạch những tên cường đạo cướp phá bộ lạc Tinh Linh đó, vậy thì sao hắn có thể dẫn sói cắn gà nhà, khiến cho toàn thể đại lục bị nguy hại được cơ chứ?
Tất cả mọi người đều yên lặng không nói gì, cả Cách Lý đạo sư cũng ngẩng đầu thật cao, dường như đang cố moi trí óc xa xôi để tìm một ký ức nào đó. Rốt cuộc ông ta nhìn Á Na, hỏi:
- Chuyện đó có thật hay không?
- Ta vốn cũng không muốn kể chuyện này ra, bởi vì ta đã đáp ứng với A Khắc Lưu Tư là sẽ không kể cho ai nghe về chuyện này, nhưng hôm nay ta muốn mọi người đều biết, đó là sự thật. Trong trận chiến lần đó, Á Na ta cũng có mặt, nhưng ta chỉ có thể giúp các Tinh Linh trị thương mà thôi. Còn chuyện giết địch thì đều do một tay hắn lo hết!
Vừa nói, khuôn mặt của Á Na vừa đỏ rựng lên. Có lẽ là vì khích động, mà cũng có lẽ nàng đang nhớ đến một số việc màvie65ch không muốn nhớ tới cũng nên.
Lúc này mọi người mới thật sự bàn tán xôn xao.
Tư Tháp bước ra trước một bước rồi dõng dặc nói:
- Hiện nay chính là lúc đang cần dùng người, với thân thủ của A Khắc Lưu Tư, hắn sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của Na Trát tiên sinh. Họ sẽ cùng nhau giết sạch những kẻ xâm lăng là Thánh Cảnh. Ta tin rằng hắn sẽ làm như vậy. Na Trát tiên sinh chính là niềm kiêu ngạo của toàn thể đại lục, và hắn cũng sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của toàn thể Tô Nhĩ Tát Tư học viện chúng ta!
Lời này quả thật có sức thuyết phục rất lớn. Tư Tháp đã không mở miệng thì thôi, hễ gã vừa mở miệng thì rất có thứ lớp trật tự. Đúng vậy, trước mắt đang là lúc cần dùng người. Mọi người làm sao có thể bỏ qua một cao thủ cấp thần được kia chứ? Mặc kệ hắn có quan hệ với Ma Cảnh hay không, nhưng nay Ma Cảnh đã trở thành quá khứ, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Mà điều quan trọng hiện nay chính là việc hắn sẽ trở thành một lực lượng chủ chốt để phản kháng Thánh Cảnh. Trong thời gian Thánh Cảnh đang tung hoành phía nam đại lục như hiện nay, một viên hổ tướng như hắn chính là một nhân vật không thể bỏ qua. Sau khi Tư Tháp thốt ra lời này, tất cả mọi người đã bắt đầu dao động.
Ước Hàn đạo sư vội nói:
- Nhưng người này tuyệt không giống người thường. Cho dù hắn có thể giúp cho Na Trát tiên sinh giết người của Thánh Cảnh, nhưng có ai dám bảo đảm hắn sẽ không có dụng tâm khác? Nếu hắn vẫn kiên quyết đứng về phe của Ma Cảnh, vậy thì chúng ta khó khăn lắm mới bình định được Ma Cảnh nhưng chúng sẽ lập tức tái nhập đại lục, rồi sau đó lại tái chiếm đại lục. Có ai dám bảo đảm hắn sẽ không mở Ma môn lần nữa hay không? Mọi người đừng quên rằng, Ma môn chỉ được phong bế tạm thời mà thôi, chứ không phải là bị hủy diệt hoàn toàn. Tuy ngũ thần của chúng đều đã bị giết, nhưng Ma quân vẫn còn đó. Nếu như Ma quân tự thân xuất chinh, chỉ sợ kỳ công vĩ đại của Na Trát tiên sinh và vô số quân dân của miền tây bắc đã vất vả gầy dựng sẽ bị hủy hoại trong giây lát mà thôi!
Vừa nghe xong lời này, tất cả mọi người lại rơi vào tình trạng phân vân. Tất cả mọi người đều chìm vào sự trầm mặc, ai nấy cũng đều theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, kể cả Lưu Sâm lúc này đang đứng trên một cành cây ở gần đó.
Đây chính là một cơ hội cực tốt để chứng minh mình trong sạch!
Chỉ cần hợp nhất thân phận của A Khắc Lưu Tư và Na Trát Văn Tây, vậy thì tất cả mọi sự tranh luận đều sẽ được dẹp tan. Tất cả những vết nhơ ở trên người hắn cũng sẽ được rửa sạch, thậm chí, lỗi lầm của hắn ở trong toàn bộ sự việc của Ma Cảnh cũng sẽ được gỡ lại. A Khắc Lưu Tư sẽ trở thành đại anh hùng của toàn bộ đại lục.
Thế nhưng việc gì cũng có di chứng của nó. Nếu như hắn cứ công khai thân phận như thế, vậy ít nhất sẽ có hai sự tệ hại. Hiện nay đại lục đang cần một chỗ dựa tinh thần. Cái tên Na Trát Văn Tây kia chính là lòng tin bất tận của lực lượng đề kháng Thánh Cảnh và Ma Cảnh, nhưng nếu hợp nhất hai cái tên này lại, tất nhiên A Khắc Lưu Tư sẽ được vinh hiển hẳn lên, nhưng còn cái tên sáng chói như Na Trát Văn Tây sẽ bị nhơ nhuốc, chí ít thì cũng giống như Ước Hàn đạo sư đã nói, sẽ có rất nhiều người hoài nghi hắn có dụng tâm khác!
Nếu mọi người hoài nghi hắn thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến đấu chí của lực lượng phản kháng. Lúc này người đang đại lục đang cần một cột trụ tinh thần không có bất kỳ một vết nhơ nào, cột trụ tinh thần này càng trong sạch thì sự đấu chí của người đại lục mới càng mạnh. Hễ cột trụ tinh thần có vết nhơ, vậy thì trận doanh phản kháng sẽ bị rạn nứt. Từ điểm này mà phân tích, cái tên Na Trát Văn Tây đó không chỉ đại biểu cho hắn mà thôi, mà nó chính là đại biểu của lòng tin của đại lục!
Việc tệ hại thứ hai thì hắn sớm đã ý thức được, bởi vì chính nó cũng mới vừa cảnh báo cho hắn biết. Na Trát Văn Tây là anh hùng của đại lục, và cũng chính là tử địch của lực lượng tàn dư của Ma Cảnh và Thánh Cảnh. Bọn chúng nhất định sẽ trả thù!
Hắn vừa giết thiếu chủ của Thánh Cảnh xong, lại còn lấy đi thánh kiếm của họ, vậy thì lão Thánh quân kia làm sao mà không dốc toàn lực để truy sát hắn chứ? Ai mới là người thích hợp để trở thành một kẻ bị truy sát nhất đây? Tất nhiên chỉ có thể là một người không có lai lịch, không có bất kỳ một thân nhân nào, thậm chí còn phải là một người hư ảo, hành tung vô định.
Những người khác còn đang quyết định xem có nên mở mộc tháp hay không, còn Lưu Sâm thì đã có kết luận của hắn.
- Chúng ta còn có một biện pháp khác!
Một vị đạo sư khác bước ra nói:
- Chi bằng mời Na Trát tiên sinh giúp chúng ta quyết định việc này?
Tất cả mọi người nghe vậy thì đều sáng mắt lên. Đây là một đề nghị rất sáng suốt, cứ giao vấn đề hóc búa này cho vị cao nhân kia quyết định, bởi vì có hắn ở đây, chí ít mọi việc cũng đều sẽ được giải quyết êm đẹp. Dù cho tên A Khắc Lưu Tư kia vừa thoát ra khỏi mộc tháp thì đã muốn đại khai sát giới ngay, nhưng nếu có mặt vị cao nhân kia ở đây thì y sẽ chế ngự được hắn rất dễ dàng. Việc này còn một điều lợi khác, đó là nếu sau này A Khắc Lưu Tư có trở mặt làm phản, vậy thì Na Trát tiên sinh cũng không thể khoanh tay bỏ mặc hắn được. Y tất sẽ phải có trách nhiệm xuất thủ để trừ hậu hoạn.
- Chư vị thật sự cần ta phải nói một câu sao?
Lời nói vừa dứt, một bóng thân ảnh đã nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh viện trưởng. Chính là Lưu Sâm.
- Na Trát tiên sinh!
Mọi người đều khom mình chào. Đám nữ hài cố gắng đè nén tiếng kêu mừng rỡ của mình.
Viện trưởng nói:
- Na Trát tiên sinh, đây quả thật là một vấn đề rất khó giải quyết! Tòa mộc tháp này đang giam giữ một người, mà hắn vốn là học viện của chúng tôi....
Sau khi giới thiệu qua loa xong, mọi người liền im lặng chờ hắn bày tỏ thái độ.
Lưu Sâm ngửa mặt nhìn trời một lúc, sau đó mới lên tiếng:
- Chư vị hãy nhìn những áng mây ở trên trời kia, chúng còn biến đổi không ngừng, huống chi người tốt hay xấu lại có ai dám nói chắc được chứ?
Lời này dường như cảm khái mà cũng vừa như tự than thở vậy. Không ai nói gì, bởi vì họ biết hắn sẽ còn nói tiếp nữa.
- Cứ mở ra xem thử!
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Nếu như hắn thật sự là một tên ác ma tày trời như các vị đã đoán, vậy ta sẽ đích thân kết liễu tính mạng của hắn!
Có lời bảo đảm này của hắn, vậy còn ai có thể nói gì được nữa chứ? Viện chủ lập tức khoác tay, rồi hạ lệnh:
- Mở tháp!
Khắc Nại và Tư Tháp là hai người phản ứng trước tiên. Cả hai lập tức xông về phía mộc tháp, bốn cánh tay cùng vung lên, sáu cây ma trượng lập tức bay lên không. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mộc tháp, ai nấy cũng đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào nó. Chỉ có hai người là ngoại lệ. Cách Phù! Nàng đang quan sát Lưu Sâm, dường như trong bụng tràn đầy nghi vấn vậy. Còn người thứ hai lại là ai đây?
Tất nhiên là Á Na. Nàng đang quan sát Cách Phù. Lúc này trên mặt lại nở nụ cười thần bí.
Không thấy ai bước ra!
Sự khích động ở trong mắt Tư Tháp và Khắc Nại chợt biến mất, lúc này từ ánh mắt của Khắc Nại lại thấy xuất hiện nét sợ hãi!
Bầu trời đã sập tối từ lâu, bốn phía không có một chút động tĩnh nào, chỉ có tiếng lá xào xạc ở trên cây. Dưới ánh đuốc bập bùng, Khắc Nại bỗng kêu lớn:
- A Khắc Lưu Tư, ra đi!
Thanh âm của gã truyền đi rất xa, cả học viện đều nghe rõ, nhưng vẫn không thấy ai bước ra.
Viện trưởng trầm giọng hỏi:
- Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ hắn.....hắn đã chết rồi sao?
- Không đâu!
Khắc Nại hô lớn:
- Bằng hữu của ta, ngươi có nghe ta gọi ngươi hay không?
Trong tiếng kêu vang vọng của gã, chợt có tiếng nấc của ai đó đan xen. Thì ra là tiếng nấc của Ưu Lệ Ty. Lúc này nàng đang che mặt và cố nén tiếng nấc của mình.
Tư Tháp cũng kêu lớn:
- A Khắc Lưu Tư, ta đã tới rồi đây, còn có Khắc Nại, Ưu Lệ Ty và các bằng hữu khác của ngươi nữa....
Lưu Sâm nhắm hờ đôi mắt của mình lại, đứng bất động thật lâu.
- Đã hơn hai tháng rồi, sự việc quả thật đã có rất nhiều biến hóa!
Viện trưởng thở dài, nói:
- Hủy tháp đi!
Nói xong, ông ta liền phất tay một cái, một cổ gió xoáy liền cuộn tới tòa mộc tháp, kéoTư Tháp và Khắc Nại trở về chỗ cũ. Sau đó ông ta lại vung tay trái lên, một cổ gió xoáy khác lại bốc lên, lần này thì nó lập tức biến tòa mộc tháp thành muôn vàn mảnh vụn.
Tư Tháp, Khắc Nại, và Ưu Lệ Ty, ba người đứng trơ chọi thành một khối, và cùng ngơ ngác nhìn đống gạch vụn. Chẳng lẽ họ đang hoài niệm về một người bằng hữu đã từng trải qua hoạn nạn với họ sao? Hoài niệm những đoạn thời gian vui vẻ ở những lúc nguy hiểm và thái bình hay sao? Tại sao nước mắt của họ cứ không ngừng tuôn trào, dù cho cuồng phong có thổi mạnh cách mấy cũng không thể thổi khô được?
Lưu Sâm nhìn bóng lưng của ba người họ mà trong lòng cảm động vô cùng. Hắn chỉ đứng cách họ có một bước thôi, chỉ cần bước lên một bước là hắn sẽ có thể đứng sánh vai với họ, nhưng khoảng cách đó sao lại quá xa xôi đi.
"Các bằng hữu, ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Hãy chờ ta, sẽ có một ngày chúng ta lại cùng nhau đồng hành!" Lưu Sâm tự nhủ trong lòng như thế, sau đó hắn dời ánh mắt về một góc khác. Ở đó cũng có một nữ hài đang tuôn nước mắt như mưa. Nàng chính là Tư Á! Nàng đang hoài niệm điều gì nhỉ?
Á Na đứng cách ba người kia chừng vài bước, trên mặt nàng cũng có nước mắt lưng tròng, tuy nhiên, nước mắt của nàng dường như không liên quan tới sự bi ai chút nào. Lúc này ở bên cạnh nàng cũng có một nữ hài khác, chính là Pha Tư Đế. Điều khiến Lưu Sâm hơi bất ngờ là Pha Tư Đế không hề rơi nước mắt, nhưng nàng ta dường như đang thừ người ra, như si như ngốc....
Làm một vị anh hùng thật là tịch mịch, nhất là một siêu cấp anh hùng trong thời loạn thế thì lại càng tịch mịch hơn!
Trong lòng Lưu Sâm cảm thấy hơi vui mừng. Hắn không muốn nhìn thấy nước mắt của các bằng hữu của mình, nhưng sau đó lại cảm thấy chỉ có nước mắt của bằng hữu thì mới hòa tan được nỗi ám ảnh đã đè nặng trên vai hắn từ bấy lâu nay. Mặc kệ thanh danh của hắn có tệ hại tới đâu, mặc kệ có bao nhiêu người hận hắn, nhưng hắn vẫn có bằng hữu và cũng có các nữ hài lo lắng cho hắn!
Bỗng có một thanh âm vang lên cắt dòng suy nghĩ của hắn:
- Na Trát tiên sinh, bổn học viện đã chuẩn bị khách phòng tốt nhất cho ngài, nếu như ngài nguyện ý...
Lưu Sâm mỉm cười, nói:
- Viện trưởng tiên sinh, ngươi quá khách khí rồi!
- Vậy là ngươi đã đáp ứng?
Viện trưởng thoáng bày tỏ nét hân hoan của người trẻ tuổi.
Lưu Sâm cười nói:
- Tất nhiên là đáp ứng! Trong thời gian ta nghỉ lại đây, ngươi có thể đi thám thính nơi trú chân của đám tàn dư của Thánh Cảnh!
- Tất cả đều như tiên sinh đã sở liệu. Đại công đã triệu tập các lộ anh hùng, toàn lực truy tầm tàn dư của Thánh Cảnh ở trong bổn thành. Khi nào có tin tức, họ sẽ lập tức đến đây để thông tri cho tiên sinh hay....Chúng ta phải biến thành Tô Nhĩ Tát Tư thành cấm địa của Thánh Cảnh mới được!
Càng nói, viện trưởng càng cao hứng vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.