Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 274: Thánh Kiếm Tái Hiện




- Đó là tất nhiên!
Trung niên nhân ngạo nghễ nói:
- Mạng lưới tình báo của Thánh Cảnh làm sao thứ như ngươi có thể biết được? Người Thánh Cảnh chúng ta cũng đang đợi ngươi đây!
- Tốt!
Lưu Sâm chìa tay ra, nói:
- Mời!
Trung niên nhân chậm rãi rạch một đường trong không gian, không có kiếm quang, nhưng không khí ở xung quanh đó dường như đang bị chém toạc ra. Hàn phong lạnh buốt ập đến trước mặt Lưu Sâm nhanh như điện chớp.
- Tốt!
Chữ tốt vừa thoát ra khỏi miệng thì Lưu Sâm đã ngửa người ra sau.
- Quả nhiên đáng cho ta xuất thủ!
Câu này vừa nói xong thì thân ảnh của hắn đã thay đổi bảy phương vị.
Thanh trường kiếm của trung niên nhân cũng chuyển bảy lần. Khi Lưu Sâm trở tay đánh ra, cũng không có quang mang gì cả. Chỉ nghe một tiếng "xoẹt" nhỏ vang lên, thế là kình phong đột nhiên bắn ra bốn hướng tới tấp.
Ba tên binh sĩ bị chém làm hai đoạn, mấy khúc thi thể bị bắn vọt lên không. Đến khi chúng rơi trở lại thì đã bị biến thành phấn vụn. Một cây đại thụ ở gần đó bị rung động mạnh, rồi sau đó thì đổ ầm xuống. Khi nó vừa chạm đất thì toàn bộ cũng đều trở thành phấn vụn.
Trung niên nhân giật mình kêu to:
- Vô hình kiếm?
Vừa cất tiếng kêu, y vừa lắc người nhảy ra ngoài xa hơn mười trượng. Trong không khí chỉ để lại tiếng kêu cực kỳ kinh hãi.
Y có thể tưởng tượng ma pháp của đối phương rất ư lợi hại, nhưng quyết không ngờ đối phương vừa sử chiêu thứ nhất thì đã không phải là ma pháp, mà lại là vô hình kiếm! Đây là cảnh giới cao nhất của kiếm thuật, quyết không phải là tuyệt kỹ của ma pháp, bởi vì y đã cảm nhận được cổ lực lượng cực mạnh và lợi hại đến mức khó có thể chống cự được.
Tiếng kêu còn chưa kịp dứt thì một bóng thân ảnh đã xuất hiện ngay trước mặt y một cách vô thanh vô tức, sau đó thì bàn tay của đối phương đã đặt lên thiên linh cái của y, tiếp theo là một tiếng "rắc" trong trẻo vang lên.
- Hừ, chỉ là vô hình kiếm mà cũng phải kêu lên kinh hãi như thế ư?
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi!
Hắn quả thật đã đánh giá địch nhân quá cao. Hoặc giả những lời truyền thuyết đã thổi phồng hơi nhiều, bởi vì trong truyền thuyết, hễ những ai đã đạt đến cấp thần thì không cần sử dụng kiếm. Tuy rằng kiếm quang của người này là vô hình, nhưng kiếm của y vẫn là hữu hình. Hữu hình kiếm phát ra vô hình kiếm, bản thân việc đó đã có sự chênh lệch với thần cấp rồi. Do đó, khi gặp phải thân pháp của hắn, y phải chết chắc thôi!
Tất cả mọi người đều song song thoái lui! Họ thoái lui tới sát tường, và không thể nào thoái lui được thêm nữa. Lúc này hắn đang quay người lại, ánh mắt đảo khắp một vòng. Mấy tên binh sĩ Thánh Cảnh vừa lùi được vài bước thì lập tức dừng lại, bởi vì chúng đã cảm nhận được sự lạnh buốt đang ập đến từ địa ngục.
Tên kiếm sư vừa bị chết kia chính là đại đệ tử của nhị thánh, công lực của y chỉ kém sư phụ một bậc mà thôi, và đã gần đạt tới cảnh giới của thần rồi. Trong mắt của các binh sĩ Thánh Cảnh, bản lãnh của y chẳng khác gì thần bao nhiêu, còn ở trong mắt các binh sĩ đại lục thì lại càng cao hơn cả thần! Thế nhưng y chỉ vừa giao thủ với tên ma quỷ kia thì đã bị giết ngay sau chiêu đầu, lại còn nhận được một câu hời hợt của hắn nữa chứ: "Ta đã đánh giá ngươi quá cao!"
Lúc này khuôn mặt tuấn tú của thiếu chủ đã biến thành trắng bệch, mà có lẽ đó lại chính là bản lai diện mục của gã cũng nên. Sau khi thấy tên kiếm sư kia bị giết, gã lập tức vung tay lên, lập tức có một thanh trường kiếm màu vàng kim xuất hiện trong tay gã.
Một thanh trường kiếm trông rất quen thuộc! Nó phảng phất như đang rọi sáng ánh mắt của gã vậy!
- Bất luận một tên kiếm sư nào cũng không thể sử kiếm ở trước mặt ta!
Lưu Sâm cất giọng lạnh lùng, nói:
- Bởi vì ngươi nên biết, những người từ cấp thần trở xuống đều không có cơ hội làm việc đó trước mặt ta!
Hắn nói đúng, vì kiếm thần không cần sử dụng kiếm.
Thiếu chủ giơ hai tay lên cao. Từ trong tay gã chợt có kim quang lóe lên sáng ngời, thì ra trường kiếm đang được rút ra khỏi vỏ. Khi ánh kim quang phát ra sáng ngời, trên mặt gã liền hiện lên nét tự tin đầy thần bí, nhưng sự tự tin đó chỉ thoáng hiện lên trong chốc lát rồi tắt ngay, mà thay vào đó là nét kinh sợ vô cùng; bởi lẽ không biết từ lúc nào đã có thêm một người đứng ở trước mặt gã, đồng thời đối phương còn đang cầm thanh kim kiếm ngắm nghía nữa chứ. Người nọ chính là Lưu Sâm, còn kiếm trong tay hắn cũng chính là thanh trường kiếm mà thiếu chủ vừa cầm trong tay!
- Ta còn chưa nói xong.
Lưu Sâm thản nhiên nói:
- Kiếm sư dám rút kiếm ở trước mặt ta thì cũng có, mà ta lại chỉ mới thấy qua có một người. Bản lãnh của hắn vốn chẳng có gì đáng nhắc tới, nhưng hắn lại có thể sử dụng một thanh kiếm để phát ra một loại lực lượng rất kinh khủng. Chẳng lẽ thanh kiếm đó chính là thanh kiếm này ư?
"Keng", Lưu Sâm rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng màu vàng kim lập tức lưu chuyển, trông tựa như một con kim long đang tự do bay lượn vậy, và cũng tựa như một con kim long đang cố gắng giãy dụa để thoát ra khỏi xiềng xích đang trói nó....
Tất cả người của Thánh Cảnh đều biến sắc, trên mặt của chúng không còn một giọt máu nào.
- Kiếm tốt thật! Và cũng rất đẹp nữa!
Lưu Sâm cười lớn, nói:
- Từ trước tới nay ta chưa từng nhận quà của ai bao giờ. Hôm nay đặc biệt phá lệ mà nhận lấy món lễ vật này vậy!
Nói xong, hắn khẽ xoay mấy ngón tay, thanh trường kiếm liền chỉ thẳng vào yết hầu của thiếu chủ!
Thân hình của thiếu chủ khẽ động, gã đụng ngã ba chiếc ghế, nhưng thanh trường kiếm vẫn chỉ ngay yết hầu của gã chỉ cách có ba thốn, mà gã vẫn không nhìn rõ phương thức di động của đối phương chút nào.
- Mau buông thánh kiếm ra!
Ở phía sau chợt có tiếng vài người cùng quát lên:
- Nếu không thì tất cả người của Thánh Cảnh sẽ truy sát ngươi đến tận chân trời góc biển!
- Thánh kiếm?
Lưu Sâm cười lớn:
- Để ta nhìn xem nó "thánh" ở chỗ nào...
Nói xong, tay phải của hắn quạt về phía sau một cái, một trận mưa kiếm quang lập tức ập ra, tựa như một cơn lũ lớn vậy. Hơn mười người ở sau lưng hắn bỗng nhiên đều hóa thành tro bụi, điều này khiến Lưu Sâm sửng sốt vô cùng. Đây không phải là bản thân công lực của hắn, mà hắn cũng không muốn giết người một cách bá đạo như vậy. Khi chém ra chiêu đó, hắn chỉ muốn thử xem mình có thể truyền năng lực của mình qua thanh kiếm này để phóng ra ngoài hay không thôi. Nhưng không ngờ, khi vừa phát ra chiêu đó thì một phương viên năm trượng đều như ý của mình. Hắn vốn chỉ muốn chém đôi tên đứng giữa thôi, nhưng không ngờ chỉ mới một kích mà có hơn mười tên đều bị biến thành tro như thế!
Nguồn lực lượng không do bản thân mình hoàn toàn khống chế là một thứ rất nguy hiểm, và cũng khiến hắn chấn kinh không ít.
Hơn mười người bị biến thành tro bụi, đó là một uy lực đáng sợ dường nào. Thế nhưng vẫn có hơn mười bóng nhân ảnh khác lập tức nhảy bổ tới, kèm theo tiếng quát trầm thấp! Ở phía trước là kiếm quang của hơn mười thanh kiếm, mà ở giữa cũng có hơn mười cái bóng khác rất linh động đang lăn tới gần hắn, và trong không trung cũng thấy bóng người thấp thoáng. Trong đó có một người lại trực tiếp nhắm vào thanh kiếm trong tay hắn.
- Rất đúng lúc! Ta đang muốn thử uy lực của thanh kiếm này đây!
Vừa dứt lời, Lưu Sâm liền khẽ lắc tay một cái, thanh kiếm trong tay hắn liền phát ra vô số kim quang. Kim quang phóng tới đâu thì bóng nhân ảnh ở trong không trung liền rơi xuống, còn thân ảnh của hắn thì đã vượt ra ngoài mười trượng. Lúc này thanh kim kiếm trong tay hắn đang có máu không ngừng chảy xuống, trông như một vật sống vậy, còn một người đang bị kiếm kề cổ thì sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy trắng, trông chẳng khác nào một kẻ chết. Gã chính là thiếu chủ!
Chỉ trong nháy mắt, hơn ba mươi người của Thánh Cảnh lao tới, ai nấy cũng đều ngã xuống đất, nhưng không còn ai là vẫn còn ra hình dạng con người nữa, cả thi thể cũng không thấy rõ được diện mạo. Đây chính là toàn bộ lực lượng của Thánh Cảnh đang ở tại đại công phủ, vậy mà chỉ trong một kích thì đã bị giết hết.
- Thánh kiếm quả nhiên rất bá đạo!
Lưu Sâm nhạt nhẽo nói:
- Nhưng ta giết người cũng không cần mượn tới thánh kiếm!
Nói xong, hắn khẽ lắc tay một cái, thế là bàn tay của hắn lập tức trở nên trống không.
Nhìn thấy sự biến hóa đó, Lỗ Bá Tư trợn mắt há miệng thật lớn, còn Khắc Lai Đặc thì thất thanh kêu lên:
- Không gian ma pháp!
- Không sai!
Lưu Sâm giơ ngón tay cái lên, rồi khen:
- Tên phản đồ ngươi rất có nhãn lực!
Được vị thần nhân này tán thưởng, Khắc Lai Đặc không biết có nên mừng hay không? Không! Lão ngã ngồi xuống đất!
- Thiếu chủ!
Lỗ Bá Tư đột nhiên bước lên một bước, nói:
- Chẳng phải ngươi đã muốn biết vị đại anh hùng này ở đâu hay sao? Bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, chính hắn đang đứng trước mặt ngươi đó!
Thiếu chủ chậm rãi thụt lui ra sau, hai mắt gã nhìn thẳng vào Lưu Sâm hỏi:
- Ngươi muốn giết ta?
Lưu Sâm lạnh lùng nhìn hắn, rồi hờ hững nói:
- Ngươi nói thử xem.
- Nếu....ngươi dám giết ta....vậy gia phụ sẽ truy sát ngươi đến....
Lưu Sâm khẽ phất tay ngăn lời gã lại rồi nói:
- Ta chính là muốn lão đến tìm ta tính nợ, với điều kiện ngươi có thể khiến cho lão truy sát ta. Chắc có lẽ đó là việc tốt duy nhất mà ngươi đã làm được sau khi tiến vào đại lục đấy!
Hắn vừa nói xong thì bàn tay đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ thiếu chủ, sau đó chỉ nghe một tiếng "rắc" vang lên, thế là gã thiếu chủ, con trai của Thánh quân, kẻ đã hoành hành ngang tàng trong thành Tô Nhĩ Tát Tư suốt hai tháng nay liền chết ngay lập tức!
Gã bị người ta bóp cổ mà chết!
Ở bên dưới chia thành hai phe. Trong nhóm người nhà của đại công, có bốn, năm nữ tử đột nhiên ngã quỵ. Thần kinh của họ vốn đã căng thẳng từ lâu, rốt cuộc bây giờ cũng được thả lỏng, do đó nên mới không còn sức để tri trì cơ thể của mình nữa. Họ vốn tưởng là mình sẽ bị cởi hết y phục rồi bị tống vào phòng của tên cầm thú kia, nhưng bây giờ họ mới biết là mình chỉ gặp phải một phen sợ hãi mà thôi. Khi cơn sợ hãi qua đi, bầu trời của họ lại trở nên trong sáng như trước kia vậy.
Lỗ Bá Tư bước nhanh về phía trước, nhưng không ngờ còn có người đã nhanh chân hơn gã. Đối phương chạy vèo về phía trước, đồng thời còn để lại mùi hương thoang thoảng trong không khí nữa.
- Đa tạ ngươi, Na Trát....tiên sinh!
Người nọ vừa lên tiếng, ánh mắt của Lưu Sâm đã dừng lại trên mặt y rồi, mà trong ánh mắt của hắn còn hiện lên vài tia si mê nữa. Khuôn mặt của Khuê Lệ vốn đã đỏ hồng, nay bắt gặp ánh mắt của hắn thì nàng càng đỏ mặt thêm, nhất thời chỉ biết cuối đầu thẹn thùng. Thần thái của nàng yêu kiều vô cùng, khiến cho Lưu Sâm có vài phần mất tự nhiên. Hắn vội nói:
- Không có gì!
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn sang nhóm người ở bên trái. Lúc này khuôn mặt của hắn lập tức đanh lại, nét lạnh lùng thoáng hiện rồi biến mất. Lưu Sâm từ từ bước tới gần họ rồi hỏi:
- Mạo Hiệm đoàn....đây là Mạo Hiểm đoàn của đại lục chúng ta sao?
- Ta....ta.....
Khắc Lai Đặc ấp úng một lúc mà không thốt thành lời.
- Đúng vậy!
Lỗ Bá Tư cất giọng mai mỉa, nói:
- Bọn họ sử dụng gian kế để thu lấy sự tín nhiệm của ta, sau đó sát hại hơn mười vệ binh của ta. Cuối cùng thì thành công bắt chúng ta trở lại đây. Không biết như vậy có được xem là mạo hiểm hay không?
- Phú quý hiểm trung cầu! [1]
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Thế nhưng điều mà các vị cầu được lại là.....tử vong! Như thế có tức cười hay không?
"Bịch, bịch, bịch" hơn mười người cùng lúc quỳ thụp xuống đất. Khắc Lai Đặc là người quỳ mọp sát đất nhất, lão rên rỉ:
- Thần sư....xin tha mạng!
- Ta không có quyền tác chủ tại đây!
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Người mà các ngươi đắc tội là đại công, nào có quan hệ gì với ta chứ?
- Đại công....
Tất cả bọn họ đều đổ dồn ánh mắt về phía đại công, tuy quay mặt về phía đại công, nhưng họ vẫn quỳ dưới đất.
- Xin đại công tha mạng, dù sao....dù sao chúng ta cũng đã từng có giao tình. Lần này chỉ là....
Đại công mở miệng hỏi:
- Chúng ta từng có giao tình gì? Bản nhân tự biết lượng sức của mình, nào dám trèo cao mà.....cùng uống rượu với chư vị anh hùng chứ?
Cả bọn đều cứng họng, hết lời chống đỡ.
Lỗ Bá Tư cung kính khom người thưa:
- Thần sư, xin giao mấy người này cho tiểu nhân xử trí được chăng?
- Mời tự nhiên!
Lỗ Bá Tư giơ tay lên cao rồi hô:
- Đội thân vệ nghe lệnh!
Hơn hai mươi người mình mẩy đầy thương tích bước ra, tuy ai nấy cũng đều bị thương, nhưng khi bước ra thì tinh thần của họ đang phấn chấn vô cùng.
- Bắt trói họ lại!
Lưu Sâm khẽ chớp mắt, thế là ý gì? Còn chưa giết họ ngay ư?
Khắc Lai Đặc nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng ra mặt. Không giết là đã nằm ngoài ý liệu của lão rồi, chỉ cần vị thần nhân kia vừa bỏ đi, với thân thủ của bọn chúng, chẳng phải muốn bỏ đi lúc nào cũng được hay sao? Trước mắt thì ngàn vạn lần không thể kháng cự, do đó, lão khẽ nháy mắt với những người còn lại. Thế là cả bọn ngoan ngoãn nằm xuống, chờ người đến trói mình lại.
Sau khi đó trói cả bọn lại. Toàn bộ hiện trường liền thay đổi hẳn. Đại công đứng thẳng người, đội thân vệ lăm lăm kiếm trong tay, cả Lỗ Bá Tư cũng tuốt sẵn kiếm. Lúc này y cử kiếm lên cao rồi quát:
- Giết!
Tiếng quát vừa dứt, hai mươi thanh kiếm lập tức chém xuống. Mười mấy tên thành viên của Mạo Hiểm đoàn thì biến sắc, bọn chúng chưa kịp có chút phản kháng nào thì đã ngã xuống trong vũng máu. Khắc Lai Đặc thì vùng mạnh tay để chấn đứt giây thừng, nhưng khi giây thừng vừa đứt thì một thanh lợi kiếm đã chém xuống cổ lão. Người đó chính là Lỗ Bá Tư! Là một đại kiếm sư mà lại bị chết dưới ta của một kiếm sư cấp một, lão quả thật chết không nhắm mắt! Rốt cuộc lão đã minh bạch, Lỗ Bá Tư sai người trói họ lại không phải là vì muốn tha mạng cho họ, mà là để giết họ dễ dàng hơn mà thôi.
Khuê Lệ chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, nàng nhắm tịt hai mắt lại. Chỉ trong tích tắc, tất cả đã giải quyết xong.
Lỗ Bá Tư quỳ thụp xuống trước mặt Lưu Sâm, rồi khích động nói:
- Đa tạ ân công đã cho ta cơ hội này, khiến ta có thể dùng chính kiếm của mình để tắm máu kẻ thù!
Nếu như trực tiếp động thủ, những tên phản bội này sẽ phản kháng. Tuy cuối cùng gì thì cũng sẽ bị giết hết thôi, nhưng chắc là phải mượn đến tay của Lưu Sâm mới được. Vì vậy mà y đã sai trói chúng lại trước, đó là làm cho công việc báo thú của y trở nên dễ dàng hơn thôi, và đó có lẽ cũng là yêu cầu duy nhất của y.
Lưu Sâm khẽ phất tay một cái, thân thể của Lỗ Bá Tư liền được nâng dậy. Hắn cười nói:
- Ngươi không cần làm thế, bởi vì ngươi....rất đáng để cho ta kính trọng!
Lỗ Bá Tư nghe vậy thì thoáng đỏ mặt. Mình có nghe lầm chăng? Vị thần nhân này kính trọng mình sao?
- Những ai dám đối mặt với người của Thánh Cảnh mà lớn tiếng chửi chúng là súc sinh thì đều rất đáng kính trọng! Ta chỉ mới gặp ngươi là người đầu tiên dám làm thế mà thôi.
Lưu Sâm lại cười, nói tiếp:
- Chỉ với điểm này thì ta đã kính trọng ngươi rồi!
- Tạ ơn thần sư!
Lỗ Bá Tư nói với giọng khích động vô cùng:
- Bước tiếp theo chúng ta phải làm sao, xin thần sư phân phó!
Bước tiếp theo sẽ làm thế nào? Bỗng nhiên có một thanh âm từ ngoài cửa vang lên:
- Ta sẽ phái nhân thủ đi báo cho toàn thành được biết!
Kèm theo dư âm của lời nói đó, một bóng nhân ảnh chợt lao vút vào rồi dừng lại bên cạnh Lưu Sâm. Y nói tiếp:
- Na Trát Văn Tây tiên sinh đã đến Tô Nhĩ Tát Tư, việc này sẽ mang đến hy vọng cho quân binh toàn thành. Những ai còn chiến đấu trên trận doanh của đại lục thì sẽ được bảo toàn tính mạng, bằng không, với những kẻ phản bội đại lục, nếu Na Trát tiên sinh tha cho họ thì Tố Cách Lạp Tư ta quyết sẽ không tha cho họ.
- Viện trưởng tiên sinh!
Đại công khom người thật sâu, chào:
- Tiên sinh đến thật đúng lúc!
Lúc này chính là lúc đang cần Tố Cách Lạp Tư nhất, bởi vì tầm ảnh hưởng và sức uy hiếp của ông ta cũng đủ khiến cho toàn thành Tô Nhĩ Tát Tư phải khiếp sợ rồi.
Viện trưởng không đáp lại đại công, ông ta chỉ quay sang nói với Lưu Sâm:
- Na Trát tiên sinh, đó chỉ là suy nghĩ của ta. Nếu tiên sinh thấy không thích hợp, vậy xin cứ lấy ý kiến của ngài mà làm chuẩn mực!
- Ý kiến đó rất tốt!
Lưu Sâm khẽ điểm mũi chân một cái, toàn thân đã bắn vào không trung, đồng thời còn ném lại một câu:
- Việc thu thập tàn cuộc để lại cho chư vị.
Nói xong, hắn cất tiếng cười ha hả, rồi biến mất trong không trung.
Khuê Lệ chạy ra sân nhìn theo thật lâu, nét diễm lệ trên mặt của nàng tựa như ánh bình minh đang nở rộ....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.