Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 267: Lại Sai Nữa Rồi!




- Ta nghĩ...ngươi đã đoán sai rồi! So với xuân dược ngày đó thì hôm nay còn....
Vừa nói, Lưu Sâm vừa đưa tay đặt nhẹ lên gò ngực cao vút của nàng. Mạn Ảnh hơi rụt người lại:
- Gia mẫu nói....
Nàng chưa kịp dứt câu thì đôi môi đã bị chặn lại.
- Đừng nhắc tới lệnh đường, bà không có ở đây...
Ở bên trong chăn lông, độ ấm thật là cao, cao đến nỗi mặc bao nhiêu lớp y phục cũng đều thấy thừa. Lúc này y phục của Mạn Ảnh đã được cởi sạch, đôi thân thể không một mảnh vải vừa tiếp xúc nhau thì thần trí của nàng dường như tỉnh táo lại một chút, ấp úng nói:
- Chẳng lẽ....chẳng lẽ lần đầu của ta....cần phải có xuân dược hay sao?
- Ngươi không biết à, tình yêu nam nữ mới chính là một thứ xuân dược lợi hại nhất. Ngươi đã ăn trúng thứ đó từ sớm rồi, mà còn ăn rất nhanh và rất nhiều nữa.
Sau đó thì ở trên đỉnh núi chợt vang lên một tiếng kêu đau đớn!
Mạn Ảnh thỏ thẻ vào tai tình lang:
- Ta....cho ngươi, nhưng ngươi đừng khiến ta mang thai....
Đây là giới tuyến cuối cùng. Có giới tuyến này, rốt cuộc hôm nay nàng uống phải rượu hay xuân dược thì cũng không phân rõ được nữa. Nếu nói là rượu thì rõ ràng nàng đang rất khích động, còn nếunói là xuân dược thì nàng lại đang tỉnh táo vô cùng, có việc "đừng mang thai" cũng biết rõ nữa kìa.
Ở trên đỉnh núi, gió lạnh thổi không ngừng. Với tình cảnh thê nào, bất luận một người nào cũng sẽ không hẹn hò với tình nhân ở đây, nhưng hai người này lại hẹn hò ở đây; hơn nữa lại còn xung động rất mãnh liệt, khiến cho phương viên mười trượng quanh đó náo nhiệt vô cùng. Đó là công phu dương cương, và cũng là bản lãnh thật sự!
Phục thật!
- Ta không xong rồi, ta phải ngủ đây...ngươi nằm yên đi!
Kèm theo tiếng rên như khóc như than của Mạn Ảnh, rốt cuộc bầu không khí ở trên đỉnh núi cũng yên lặng trở lại. Đêm nay đúng là một đêm dài đăng đẳng, mà cũng ngắn ngủi vô cùng.
Ánh nắng ban mai tựa như chú chim nhỏ ngoài cửa sổ, nó cất tiếng líu lo như để hoan nghênh một ngày mới, hoặc có lẽ cũng là một trang sử mới.
Mạn Ảnh từ từ mở mắt, sau đó thì trong ánh mắt lộ ra nét ngượng ngùng và xen lẫn xuân tình dào dạt. Nàng dựa vào lòng tình lang, rồi thốt với giọng ủy khuất:
- Ngươi thật là xấu....dùng xuân dược để chiếm lấy ta.
- Thật là oan nha!
Lưu Sâm kêu lên:
- Đó là do ngươi chọn kia mà!
- Thì ta sai rồi, không được à?
Mạn Ảnh nhéo nhẹ lên hông hắn, rồi nói:
- Lần trước ngươi còn biết nghe lời hơn tối qua nữa à nha!
Không có lời đáp lại. Kỳ thật, tối qua hắn đúng là không chịu nghe lời chút nào.
- Ta cần phải tịch thu....xuân dược của ngươi!
Mạn Ảnh sử dụng ngay "đặc quyền" làm nữ nhân của hắn:
- Ta nhớ là còn có tới mấy chục trái lận, hãy giao hết cho ta!
- Đưa ngươi để làm gì?
Mạn Ảnh nũng nịu, nói:
- Để chúng lại bên cạnh ngươi, mất công ta lại phải lo lắng!
Nói xong, nàng liền khẽ cựa mình làm duyên, khiến cho Lưu Sâm toàn thân mềm nhũn. Hắn cười nói:
- Được, khi trở về sẽ giao hết cho ngươi. Để ngươi và muội muội mỗi ngày ăn vài trái.
Mạn Ảnh cười khanh khách, nói:
- Khi nào gặp ngươi thì mới ăn thôi!
Dứt lời, nàng bỗng ngẩng đầu lên, hỏi:
- Tại sao ngươi lại nhắc tới muội muội?
Vừa hỏi, nàng vừa lộ vẻ đầy cảnh giác, sau đó liền bồi thêm một câu:
- Ngươi đừng có nuôi ý xấu với muội muội ta đó, nó mới chỉ có mười bảy tuổi thôi, còn nhỏ lắm!
"Mười bảy tuổi mà còn nhỏ ư?" Tất nhiên đây chỉ là một câu hỏi nảy ra trong đầu hắn thôi, chứ hắn không thể nói lời đó ra khỏi miệng được. Thế rồi hắn ôm lấy nàng rồi cười xòa, nói:
- Không đâu, không đâu! Có ngươi đủ rồi!
- Vậy mới phải chứ!
Mạn Ảnh mỉm cười hài lòng, rồi áp sát mặt mình vào mặt hắn, nói:
- Đưa ta về đi, gia mẫu sắp sửa vào phòng ta kiểm tra rồi đấy. Tên bại hoại này, khiến người ta phá luật của mẫu thân đề ra...
Lúc này trời đã sáng tỏ, nhưng đối với những người đã cuồng hoan thâu đêm thì lúc này vẫn còn khá sớm. Khi Mạn Ảnh mở mắt ra lần nữa thì đã thấy mình ở trong khuê phòng của mình. Nàng để nguyên tấm thân không còn mảnh vải mà chui vào chăn, thậm chí trên mặt vẫn chưa hết nét đỏ hồng. Nàng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, gọi:
- Ái lang, trong chăn lạnh quá!
- Nhận được!
Nói xong, y phục của hắn liền rời khỏi thân, sau đó liền chui tọt vào chăn.
- Tốt quá!
Mạn Ảnh hài lòng, vừa thở dốc vừa nói:
- Ngực của ngươi thật là ấm, ngủ ở trên đó thật là ấm....úi cha, không được động đậy, không được làm bậy.....ngươi có biết mỗi lần ngươi....như thế là bao lâu hay không?
Không lâu sau, chỉ chừng mấy phút sau thì toàn thân của Mạn Ảnh đã run lên. Bỗng nhiên ở ngoài cửa có tiếng gõ cửa:
- Mạn Ảnh!
Trong tiếng rên khẽ, Mạn Ảnh đã đạt tới cao trào, toàn thân run bần bật. Rốt cuộc nàng cũng ráng lấy giọng bình tĩnh mà lên tiếng:
- Mẫu thân, hài nhi ở trong này....
Vừa nói, nàng vừa khẽ nhéo vào hông của tình lang vài cái.
- Kiếm thần Lạc Phu đã phái người tới rồi!
Thanh âm ở bên ngoài vang lên:
- Họ muốn tìm Na Trát Văn Tây tiên sinh...
Mạn Ảnh nghe vậy thì giật mình kinh hãi. Trời ạ, bị mẫu thân bắt quả tang rồi. Tất cả đều bởi tại tên bại hoại này thôi. Nếu lúc này đưa mình về rồi lập tức đi ngay thì đâu có chuyện gì, vậy mà hắn lại còn nấn ná đòi hỏi chuyện kia nữa. Nàng chỉ lo trách hắn, nhưng còn chuyện nhờ hắn làm ấm chăn cho mình thì đã quên bén đi mất từ lúc nào rồi. Thế nhưng cũng may là mẫu thân đã lên tiếng tiếp:
- Hài tử, con đến chỗ của hắn mà báo một tiếng được không?
- Dạ được!
Mạn Ảnh thở phào một hơi nhẹ nhõm:
- Con sẽ đi liền!
Tiếng bước chân của mẫu thân đi xa dần. Mạn Ảnh đưa tay khẽ vỗ vỗ lên ngực, ý bảo nàng hơi sợ!
- Lạc Phu phái người đến ư?
Lưu Sâm cười hỏi:
- Lão đầu tử đó thật muốn uống say một trận sao?
Hắn biết được ý đồ mà Lạc Phu đã phái người đến đây, bởi vì giữa hắn và lão đã từng có ước định, ngày nào đại thắng thì hai người sẽ uống say bí tỉ. Chẳng lẽ bây giờ là ngày sẽ uống say rồi sao?
- Các người hẹn nhauu đi uống rượu à?
Mạn Ảnh vừa hỏi xong, bỗng nhiên nàng đưa tay che miệng lại, sau đó lại còn chỉ chỉ ra cửa phòng, động tác thật là khả ái.
- Không sao đâu, cứ yên tâm nói!
Lưu Sâm lớn giọng nói:
- Cả thành này sẽ không có ai nghe được bất kỳ âm thanh nào ở trong phòng của ngươi đâu.
- Vậy tốt lắm, ta sợ vừa rồi....
Vừa nói tới đây, khuôn mặt của nàng lại ửng hồng lên, rồi chợt hỏi:
- Tại sao lão lại muốn uống rượu với ngươi?
- Chỉ là một cuộc ước hẹn thôi!
- Vậy ta cũng đi!
Mạn Ảnh nói tới đây thì hơi do dự một chút, rồi tiếp:
- Ngươi....lén mang ta đi nhé. Nếu không thì....ta trốn ở trong không gian của ngươi. Khi nào ngươi uống say thì ta sẽ lấy nước cho ngươi....
- Còn chưa uống mà đã nghĩ ta sẽ say rồi sao?
Lưu Sâm nhẹ nhàng vuốt ve đôi ngọc thố của nàng, rồi nói:
- Tuy nhiên, đề nghị của ngươi cũng không tệ đấy chứ. Mang theo một đại mỹ nữ tùy thân, khi nào rảnh rỗi thì ngủ một giấc với mỹ nữ....
Mạn Ảnh nhéo hắn một cái thật đau rồi gắt:
- Không đi nữa, làm như là người ta thích ngủ với ngươi lắm vậy đó....
Cuối cùng nàng kết luận một cách khó khăn:
- Ngươi đừng uống nhiều quá, phải trở lại sớm mới được!
Trời sáng tỏ, Mạn Ảnh thoải mái rời khỏi phòng. Có một sứ giả đã đợi sẵn ở bên ngoài, vừa thấy nàng, y liền khom mình chào:
- Tiểu thư, Lạc Phu tiên sinh đặc biệt phải thuộc hạ đến thỉnh Na Trát Văn Tây, nhờ tiểu thư chuyển lời một tiếng.
Y vái chào thật sâu, rõ ràng là người có kiến thức. Y không hề nhìn vào khuôn mặt đang vẫn còn đỏ bừng của nàng, đó là vì y có ý tôn trọng nàng.
- Vị đại nhân này là thành thủ của thành Lạp Nhĩ Hãn!
Lời giới thiệu của gia gia khiến cho Mạn Ảnh càng kinh sợ hơn. Thành thủ đại nhân? Người có địa vị ở trên vạn người nhưng chỉ dưới một mình thành chủ mà thôi ư? Sao y lại tỏ ra tôn kính với một vị tiểu cô nương như thế chứ? Chẳng lẽ đây là sự đãi ngộ đối với nữ nhân của hắn ư?
- Thành thủ đại nhân, thật thất lễ!
Mạn Ảnh cũng khom mình chào.
- Không dám! Không dám!
Thành thủ liên tiếp thoái lui về sau vài bước, nói:
- Tiểu thư là...là....bằng hữu của vị thần nhân kia, làm sao ta dám nhận danh xưng "đại nhân" của ngươi chứ?
- Mời theo ta!
Mạn Ảnh quay mình bước đi, trông rất ưu nhã. Tuy dáng dấp của nàng vẫn ưu nhã như thế, nhưng khi vừa bước được một bước thì đôi mày liễu đã khẽ nhíu lại. Thế rồi nàng cố gắng giữ vẻ mặt như thường, quả thật là khó khăn làm sao....
Khi vừa đến một căn phòng lớn, nàng nhẹ nhàng gõ cửa rồi cất tiếng hỏi:
- Na Trát, đã dậy chưa?
Mẫu thân nàng đi theo phía sau nhìn thấy mọi cử chỉ của nàng thì trong bụng rất hài lòng. Đây mới là phong phạm của tiểu thư quyền quý chứ. Lời nói của tiểu nha đầu kia không thể tin được chút nào, chỉ là buổi tối ra ngoài dạo chơi một lát, sau đó về phòng ngủ một giấc đến sáng. Tuy có một chút phóng khoáng, nhưng "vốn liếng" vẫn chưa bị hao hụt mà!
oooOooo
- Mời!
Hai người cùng ngồi lên lưng hai con phi ưng. Chúng xòe đôi cánh lớn rồi từ từ bay lên cao. Những người ở bên dưới đều đưa mắt nhìn theo tiễn đưa. Thế rồi hai con phi ưng dần dần bay khuất vào những tầng mây, sau đó thì không còn thấy bóng dáng ở đâu nữa. Đến lúc đó thì Mạn Ảnh mới thu hồi lại ánh mắt, đồng thời tự lẩm bẩm với mình:
- Ái lang, ngươi đừng quên, buổi tối Mạn Ảnh của ngươi rất sợ lạnh!
- Tỷ tỷ thân ái!
Bỗng nhiên ở phía sau có tiếng người truyền đến:
- Tối hôm qua tỷ đã đi đâu? Tỷ mau khai báo thành thật đi nha....
Mạn Ảnh nghe tiếng thì quay đầu lại, khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
- Tỷ không khai báo là không được đâu đấy, hại muội bị mẫu thân la cho một trận!
Muội muội nói với giọng đầy ủy khuất:
- Người la muội vì nói oan cho tỷ....
Mạn Ảnh giận lẫy:
- Muội đổ oan cho tỷ cái gì? Xú nha đầu, nhất định là đi méc lẻo lung tung rồi....được mà, tỷ có đồ tốt cũng không cho muội đâu....
Muội muội nghe vậy thì nhào tới ôm chầm lấy Mạn Ảnh, hỏi:
- Đồ tốt gì thế? Mau lấy ra đi. Cho tỷ hay, nếu cho muội đồ tốt, mỗi ngày muội sẽ giúp các người canh gác. Khi nào mẫu thân vừa đến thì muội sẽ lập tức ra tín hiệu, giúp cho người kia chạy đi....
Hai người vừa trò chuyện vừa tiến về phòng của Mạn Ảnh. Rồi sau đó không lâu, từ trong phòng nàng chợt có tiếng reo vui sướng:
- Thịt rồng! Da rồng....xương rồng...mắt rồng....A, trời ơi, hắn đã tặng cho tỷ cả một con rồng rồi!
Mạn Ảnh đắc ý, hỏi:
- Có muốn giáp da rồng không?
Muội muội gật đầu lia lịa, ai mà có được một bộ giáp bằng da rồng thì thật là oai phong. Toàn bộ tòa thành này không có một bộ thứ hai đâu, huống chi đó lại còn là một bộ da trắng như tuyết và rất xinh đẹp nữa chứ?
- Có muốn Long kiếm không?
Lại gật đầu!
- Còn đôi mắt rồng này thì....ừm, không cho muội được! Đây là loại ngọc quý, có thể phát sáng trong đêm tối!
Nói xong, nàng cẩn thận cất nó đi. Ánh mắt của muội muội vẫn dán chặt vào mấy món đồ tốt nọ. Nàng đã kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há miệng thật lớn từ lâu, vốn không thốt ra được lời nào cả. Một con rồng! Trời ạ, đây là món lễ vật trân quý tới mức nào chứ? Khắp thiên hạ, chắc có lẽ chỉ có người này mới đem tặng nó cho người ta thôi. Đối với ma pháp sư mà nói, Long tinh là quan trọng nhất, nhưng đối với kiếm sư mà nói, Long giáp và Long cốt kiếm mới là thứ tốt nhất, chúng là những thứ tốt nhất trong hàng vũ khí.
Có được Long giáp và Long cốt kiếm, muội muội liền vui vẻ ngay, nói:
- Hảo tỷ phu! Khi nào gặp hắn, muội sẽ gọi hắn là tỷ phu!
Vừa dứt lời thì đầu vai của nàng đã lãnh ngay một cú đấm. Chỉ nghe Mạn Ảnh nói:
- Mới nhận được chút lễ vật mà đã bán đứng tỷ tỷ ngươi rồi à? Trên đời này có thứ muội muội nào như thế không?
Muội muội gật đầu lia lịa, nói:
- Phải, phải, không thể có loại tỷ muội như thế được! Vậy thế này được không, khi gặp hắn, muội sẽ hôn hắn, rồi bán muội cho hắn, vậy được rồi!
Mạn Ảnh nghe vậy thì trợn mắt há miệng, thốt không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.